Dưỡng Thành Lĩnh Chủ
Chương 21
Phú Quý gặp được tiểu thư nhà mình, vẻ mặt xấu hổ không dám đối mặt với tiểu thư, bước nhanh đi đến bên nàng, cúi đầu xấu hổ nói: “Tiểu thư, là nô tài vô dụng, chỉ tìm được một gian phòng. Nghe nói vị tiểu hòa thượng này sắp xếp cho một nhóm người ba gian phòng, nô tài đang thương lượng xem có thể xin thêm một gian phòng nữa hay không?”
“A! Đây là gian phòng cuối cùng sao?” Mộ Phi Sắt vừa nghe cũng hiểu được đại khái sự tình, liếc mắt nhìn Phú Quý nhẹ giọng hỏi.
Phú Quý ủy khuất gật đầu “Nô tài ngay cả bái lễ cũng không làm, chạy thẳng lên đây để sắp xếp phòng cho tiểu thư, kết quả vẫn là chậm một bước!”
Sương phòng ở đây cũng giống như những sương phòng khác, bên trong đều có hai chiếc giường đủ để cho nàng và Hương Liên ở, tuy Phú Quý không thể cùng sương phòng với bọn họ nhưng cũng không phải gấp. Mộ Phi Sắt đưa hai tay chắp lại trước ngực, cúi đầu hướng tiểu hòa thượng hạ lễ, nhàn nhạt nói: “ Chuyện này không sao, có một gian phòng là tốt rồi.”
“Như vậy cũng không được, nếu như vậy thì nô tài không được ở bên hầu hạ tiểu thư rồi.” Phú Quý vừa lo lắng vừa nói, làm cho Hương Liên đứng một bên cũng đồng cảm gật đầu.
“Tiểu thư, có Phú Quý ở lại, thủy chung cũng sẽ an toàn hơn.”
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu của Hương Liên vang lên làm Mộ Phi Sắt có chút vui vẻ, đang muốn nói gì đó, vị tiểu ca kia lại nhiệt tình nói: “Như vậy đi, để ta đi hỏi chủ tử của ta đã, nếu như chủ tử ta cho phép thì vị đại ca này đành phải chịu ủy khuất mà ở cùng với chúng ta vậy.”
“An Tử, ngươi muốn hỏi điều gì?”
Vị tiểu ca kia vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp từ phía sau Mộ Phi Sắt truyền đến, nàng theo ánh mắt Phú Quý quanh đầu lại, lại vừa vặn chống lại cặp mắt sâu như đáy hồ.
Từ lúc đến thế giới này, bên người nàng luôn có thiếu niên tuấn tú Mộ Ngôn, lại còn thêm Vân Nhược Lan vẻ ngoài như trích tiên, nhưng khi nam tử này xuất hiện lại làm cho nàng kinh diễm một phen. Tuy nói cả nhà Mộ phủ đều là những người có ngoại hình xuất chúng, tất nhiên trừ nàng ra, nhưng gặp được thiếu niên ở một nơi nổi tiếng linh thiêng ngàn năm này lại làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy xúc động một hồi.
Người đi phía trước vừa nói chuyện kia là một thiếu niên trẻ tuổi, da thịt màu lúa mạch, mày rậm, ánh mắt lợi hại sắc bén, môi mỏng bạc, thần sắc lạnh lùng, từng đường cong trên khuôn mặt rõ ràng. Dáng người cao lớn, tựa hồ so với Vân Nhược Lan còn cao hơn, trên người mặc một bộ trang phục màu đen, càng phác họa ra thân hình cao lớn.
“Là Bộc Dương thiếu tướng!” vừa nhìn thấy người đến là ai, Phú Quý liền nhỏ giọng kinh hô, làm Mộ Phi Sắt đứng phía trước không xa liền vừa vặn nghe được, thì ra nam tử tuấn lãng đầy vẻ anh khí kia chính là Tứ công tử Bộc Dương gia Bộc Dương Mạch.
Mộ Phi Sắt đánh giá người được xưng là thiếu tướng trước mặt, nhanh chóng đánh thức hai cái đầy tớ trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái bên cạnh. Sau khi nghe gã sai vặt nói lại sự tình cho chủ tử, lại bất ngờ vang lên một thanh âm nhu hòa nhưng nặng nề mà ho khan: “Bộc Dương, ngươi hãy đồng ý đi.”
Lúc này Mộ Phi Sắt mới chú ý đến một nam nhân đứng ở phía sau, chỉ thấy được một bóng dáng tiêm gầy đang được hai gã sai vặt đỡ hai bên, lời nói vừa dứt lại che miệng ho khan. Đợi cho cơn ho đi qua, bàn tay che miệng mới rủ xuống, lộ ra khuôn mặt dung nhan tinh xảo.
Dựa theo trang phục đang mặc thì có thể thấy đây là một nam nhân, nhưng dung nhan người này lại làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy đây chính là dáng vẻ khuynh thành của một mỹ nhân. Gương mặt hiện lên vẻ tái nhợt, phảng phất giống như trên ngũ quan tinh xảo được điêu khắc một loại mỹ cảm. Có thể do cơ thể không khỏe, làm cho nam tử híp mắt lại, càng lộ ra cặp lông mi dày, nhàn nhạt màu hổ phách như loại rượu ngon nổi tiếng Ba Quang.
“Ninh Lạc, Ngươi trước hết hãy vào trong nhà nghỉ ngơi đi, ta biết nên làm cái gì.” Bộc Dương Mạch vừa nói, vừa hướng chủ tớ ba người đi tới, trực giác nhạy cảm phát hiện thiếu nữ trước mặt khi nghe đến danh tự của người kia lại có chút sửng sốt.
Mộ Phi Sắt lại càng không nghĩ tới đến tận nơi này lại gặp được Ninh gia Nhị công tử, vị hôn phu mà Mộ lão gia an bài cho nàng không ngờ lại có một trương túi da (khuôn mặt) đẹp như vậy, bất quá thân thể gió thổi qua cũng có thể bay đi kia nàng cũng không dám khen tặng.
Ánh mắt Mộ Phi Sắt dõi theo Ninh Lạc cho đến khi người đã đi xa, trong nội tâm lại thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể cùng nam nhân này định ra hôn sự được. Vạn nhất lúc nàng từ hôn lại làm hại hắn mệnh quy thiên, lúc đó thật sự là nàng có lỗi rất lớn a! Ai có thể cam đoan thần kinh của hắn đủ vững vàng đây? Một đóa hoa xinh đẹp như vậy nàng cũng không muốn nó héo tàn trong tay nàng đâu!
Đang miên man suy nghĩ, Mộ Phi Sắt liền nghe được tiếng hừ nhẹ không vui, nheo mắt thấy Hương Liên cùng Phú Quý đang quỷ dị nhìn mình, đột nhiên ý thức được chính mình đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ninh gia công tử, cũng khó trách vị thiếu tướng trước mặt này lại nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu.
“An Tử, để cho người khác ở phòng của ngươi bất quá cũng có thể, nhưng phải cẩn thận. Đừng làm cho tạp nhân đến gần sương phòng của Trữ công tử.” Bộc Dương Mạch lạnh giọng dặn dò, lại bước từng bước dài đi ngang qua Mộ Phi Sắt.
Đi được một đoạn ngắn, vị thiếu tướng kia lại bị một giọng nói nhàn nhạt vang lên của nữ nhân không tính là khó nghe kéo lại cước bộ: “Phú Quý, ngươi đi tạ ơn ý tốt của vị tiểu ca kia. Sau đó hãy hồi phủ, ta ở đây rất an toàn, ít nhất là cũng có người còn phải đề phòng chúng ta trộm ngọc trộm hương a!”
Tuy từ trước đến giờ nàng còn chưa bao giờ là một đại mỹ nhân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có tâm cao khí ngạo của một nữ nhân. Bị người khác cho rằng mình là đồ đằng tử (dê xồm) cảm giác cũng thật không thoải mái, Mộ Phi Sắt cũng không biết nên khóc hay nên cười, đối với ánh mắt của Bộc Dương Mạch dành cho mình cũng cảm thấy hối tiếc. Tưởng rằng vị nam tử chỉ mới mười tám tuổi đã trở thành tướng quân của Khang quốc này sẽ không phải là dạng người tầm thường, hiện tại xem ra cũng chỉ là dạng người nhìn mặt bắt hình dong mà thôi.
Bộc Dương Mạch nghe được lời nói trào phúng, dừng lại cước bộ, chậm rãi quay đầu lại, đánh giá thiếu nữ đứng trước mặt mình một phen, nhàn nhạt mở miệng: “ Vị tiểu thư này tại sao lại nói như vậy?”
“Không phải ngươi là đề phòng chúng ta sao? Vậy thì bọn ta cũng không cần làm phiền ngươi nữa!” Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng nói, lại mang theo ý tứ giễu cợt. Quay người dẫn Phú Quý cùng Hương Liên đang ngây người mà nghênh ngang rời đi.
An Tử đứng bên cạnh Bộc Dương Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ, tựa hồ chưa có người nào lại không thèm chừa mặt mũi cho chủ tử mình như vậy, sợ bản thân mình chọc cho chủ tử mất hứng, lại thì thì thầm trong miệng: “Không biết là tiểu thư nhà ai? Nhìn dung mạo bình thường, nhưng lại rất có khí thế nha!”
Bộc Dương Mạch nghiêng đầu liếc mắt, đem ánh mắt kinh ngạc che dấu sâu dưới đáy mắt, trầm giọng nói: “Còn không mau đi đưa bái thiếp cho Giác Viễn đại sư”
“Vâng, nô tài lập tức đi ngay!” An Tử cũng không phải là sợ hãi, bởi vì biết tính tình chủ tử nhà mình, có chút cợt nhả đáp lời, liền lấy tốc độ nhanh như chớp hướng nơi ở của Giác Viễn đại sư mà đi.
Hai vị thế gia công tử bỗng nhiên xuất hiện tạo thành oanh động không nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mộ Phi Sắt. Dựa theo cảm giác phương hướng không tệ, Mộ Phi Sắt nhanh chóng tìm được sương phòng của mình. Thấy sương phòng của mình cũng coi như sáng sủa, sạch sẽ, tuy mộc mạc nhưng cũng có thể ở được, Mộ Phi Sắt có chút thỏa mãn. Khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Hương Liên cùng Phú Quý, nàng nhịn không được lại cười lên vui vẻ.
“Liên muội, ta đã đáp ứng với Nhị thiếu gia nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thư, bây giờ đi ra ngoài lại không ở bên người, ta đây lại thành dạng gì?”
“Phú Quý ca, thôi thì ngươi hãy nghe theo sự sắp xếp của tiểu thư đi! Dù sao đây cũng là Kỳ Bình tự, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
“Thôi thì ta sẽ ngủ trước cửa phòng, dù sao trời cũng không lạnh, coi như là ta đang hóng mát vậy!”
Càng nghe càng cảm thấy buồn cười, Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng hỏi: “Phú Quý, vì sao hôm nay lại không còn phòng nào vậy?”
Thấy tiểu thư nhắc tới vấn đề này mới nhớ, Phú Quý nhanh chóng thay đổi bộ dáng đang đôi co với Hương Liên, miệng lưỡi lưu loát trả lời: “Theo tin tức vừa truyền ra, Giác Viễn đại sư là một tăng nhân trong chùa tháng trước vừa đi ra ngoài nay đã trở lại, mọi người muốn cầu kiến Giác Viễn đại sư để chuẩn bệnh, cho nên mới hết phòng.”
Giác Viễn đại sư của Kỳ Bình tự nổi tiếng thiên hạ, chẳng những có Hồn Nguyên lực thâm hậu, lại có tấm lòng nhân hậu, làm cho những người có bệnh quái lạ mặc thân phận cao quý hay tầm thường đều nghe danh mà đến. Bất quá Giác Viễn đại sư cũng không phải là người quanh năm suốt tháng chỉ ở trong chùa mà thường xuyên đi khắp nơi để tìm hiểu Phật đạo, lần này đi đã được hơn một năm, làm cho những người muốn chữa bệnh khi nghe tin Giác Viễn đại sư trở về liền lập tức lên Kỳ Bình tự.
Trong đó chắc cũng có nam nhân nàng gặp lúc chiều đi! Mộ Phi Sắt khẽ thở dài, bỗng nhiên phát giác chính mình nên lo cho tốt bản thân mình trước a! Phú Quý là mộ người thật thà chất phác nhưng cũng rất quật cường, khi thấy tiểu thư cũng không có lớn tiếng quát mắng bắt mình xuống núi, thì bản thân tuyệt đối không rời khỏi Kỳ Bình tự.
Mộ Phi Sắt có chút đau đầu nhìn vẻ mặt đang cười ngây ngô của Phú Quý, nàng đang muốn lên tiếng để cho Phú Quý tranh thủ thời gian đã không còn sớm mà xuống núi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó lại có tiếng nói ngoài cửa: “Mộ thí chủ, trụ trì mời thí chủ gặp mặt một lát.”
“A! Đây là gian phòng cuối cùng sao?” Mộ Phi Sắt vừa nghe cũng hiểu được đại khái sự tình, liếc mắt nhìn Phú Quý nhẹ giọng hỏi.
Phú Quý ủy khuất gật đầu “Nô tài ngay cả bái lễ cũng không làm, chạy thẳng lên đây để sắp xếp phòng cho tiểu thư, kết quả vẫn là chậm một bước!”
Sương phòng ở đây cũng giống như những sương phòng khác, bên trong đều có hai chiếc giường đủ để cho nàng và Hương Liên ở, tuy Phú Quý không thể cùng sương phòng với bọn họ nhưng cũng không phải gấp. Mộ Phi Sắt đưa hai tay chắp lại trước ngực, cúi đầu hướng tiểu hòa thượng hạ lễ, nhàn nhạt nói: “ Chuyện này không sao, có một gian phòng là tốt rồi.”
“Như vậy cũng không được, nếu như vậy thì nô tài không được ở bên hầu hạ tiểu thư rồi.” Phú Quý vừa lo lắng vừa nói, làm cho Hương Liên đứng một bên cũng đồng cảm gật đầu.
“Tiểu thư, có Phú Quý ở lại, thủy chung cũng sẽ an toàn hơn.”
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu của Hương Liên vang lên làm Mộ Phi Sắt có chút vui vẻ, đang muốn nói gì đó, vị tiểu ca kia lại nhiệt tình nói: “Như vậy đi, để ta đi hỏi chủ tử của ta đã, nếu như chủ tử ta cho phép thì vị đại ca này đành phải chịu ủy khuất mà ở cùng với chúng ta vậy.”
“An Tử, ngươi muốn hỏi điều gì?”
Vị tiểu ca kia vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp từ phía sau Mộ Phi Sắt truyền đến, nàng theo ánh mắt Phú Quý quanh đầu lại, lại vừa vặn chống lại cặp mắt sâu như đáy hồ.
Từ lúc đến thế giới này, bên người nàng luôn có thiếu niên tuấn tú Mộ Ngôn, lại còn thêm Vân Nhược Lan vẻ ngoài như trích tiên, nhưng khi nam tử này xuất hiện lại làm cho nàng kinh diễm một phen. Tuy nói cả nhà Mộ phủ đều là những người có ngoại hình xuất chúng, tất nhiên trừ nàng ra, nhưng gặp được thiếu niên ở một nơi nổi tiếng linh thiêng ngàn năm này lại làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy xúc động một hồi.
Người đi phía trước vừa nói chuyện kia là một thiếu niên trẻ tuổi, da thịt màu lúa mạch, mày rậm, ánh mắt lợi hại sắc bén, môi mỏng bạc, thần sắc lạnh lùng, từng đường cong trên khuôn mặt rõ ràng. Dáng người cao lớn, tựa hồ so với Vân Nhược Lan còn cao hơn, trên người mặc một bộ trang phục màu đen, càng phác họa ra thân hình cao lớn.
“Là Bộc Dương thiếu tướng!” vừa nhìn thấy người đến là ai, Phú Quý liền nhỏ giọng kinh hô, làm Mộ Phi Sắt đứng phía trước không xa liền vừa vặn nghe được, thì ra nam tử tuấn lãng đầy vẻ anh khí kia chính là Tứ công tử Bộc Dương gia Bộc Dương Mạch.
Mộ Phi Sắt đánh giá người được xưng là thiếu tướng trước mặt, nhanh chóng đánh thức hai cái đầy tớ trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái bên cạnh. Sau khi nghe gã sai vặt nói lại sự tình cho chủ tử, lại bất ngờ vang lên một thanh âm nhu hòa nhưng nặng nề mà ho khan: “Bộc Dương, ngươi hãy đồng ý đi.”
Lúc này Mộ Phi Sắt mới chú ý đến một nam nhân đứng ở phía sau, chỉ thấy được một bóng dáng tiêm gầy đang được hai gã sai vặt đỡ hai bên, lời nói vừa dứt lại che miệng ho khan. Đợi cho cơn ho đi qua, bàn tay che miệng mới rủ xuống, lộ ra khuôn mặt dung nhan tinh xảo.
Dựa theo trang phục đang mặc thì có thể thấy đây là một nam nhân, nhưng dung nhan người này lại làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy đây chính là dáng vẻ khuynh thành của một mỹ nhân. Gương mặt hiện lên vẻ tái nhợt, phảng phất giống như trên ngũ quan tinh xảo được điêu khắc một loại mỹ cảm. Có thể do cơ thể không khỏe, làm cho nam tử híp mắt lại, càng lộ ra cặp lông mi dày, nhàn nhạt màu hổ phách như loại rượu ngon nổi tiếng Ba Quang.
“Ninh Lạc, Ngươi trước hết hãy vào trong nhà nghỉ ngơi đi, ta biết nên làm cái gì.” Bộc Dương Mạch vừa nói, vừa hướng chủ tớ ba người đi tới, trực giác nhạy cảm phát hiện thiếu nữ trước mặt khi nghe đến danh tự của người kia lại có chút sửng sốt.
Mộ Phi Sắt lại càng không nghĩ tới đến tận nơi này lại gặp được Ninh gia Nhị công tử, vị hôn phu mà Mộ lão gia an bài cho nàng không ngờ lại có một trương túi da (khuôn mặt) đẹp như vậy, bất quá thân thể gió thổi qua cũng có thể bay đi kia nàng cũng không dám khen tặng.
Ánh mắt Mộ Phi Sắt dõi theo Ninh Lạc cho đến khi người đã đi xa, trong nội tâm lại thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể cùng nam nhân này định ra hôn sự được. Vạn nhất lúc nàng từ hôn lại làm hại hắn mệnh quy thiên, lúc đó thật sự là nàng có lỗi rất lớn a! Ai có thể cam đoan thần kinh của hắn đủ vững vàng đây? Một đóa hoa xinh đẹp như vậy nàng cũng không muốn nó héo tàn trong tay nàng đâu!
Đang miên man suy nghĩ, Mộ Phi Sắt liền nghe được tiếng hừ nhẹ không vui, nheo mắt thấy Hương Liên cùng Phú Quý đang quỷ dị nhìn mình, đột nhiên ý thức được chính mình đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ninh gia công tử, cũng khó trách vị thiếu tướng trước mặt này lại nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu.
“An Tử, để cho người khác ở phòng của ngươi bất quá cũng có thể, nhưng phải cẩn thận. Đừng làm cho tạp nhân đến gần sương phòng của Trữ công tử.” Bộc Dương Mạch lạnh giọng dặn dò, lại bước từng bước dài đi ngang qua Mộ Phi Sắt.
Đi được một đoạn ngắn, vị thiếu tướng kia lại bị một giọng nói nhàn nhạt vang lên của nữ nhân không tính là khó nghe kéo lại cước bộ: “Phú Quý, ngươi đi tạ ơn ý tốt của vị tiểu ca kia. Sau đó hãy hồi phủ, ta ở đây rất an toàn, ít nhất là cũng có người còn phải đề phòng chúng ta trộm ngọc trộm hương a!”
Tuy từ trước đến giờ nàng còn chưa bao giờ là một đại mỹ nhân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có tâm cao khí ngạo của một nữ nhân. Bị người khác cho rằng mình là đồ đằng tử (dê xồm) cảm giác cũng thật không thoải mái, Mộ Phi Sắt cũng không biết nên khóc hay nên cười, đối với ánh mắt của Bộc Dương Mạch dành cho mình cũng cảm thấy hối tiếc. Tưởng rằng vị nam tử chỉ mới mười tám tuổi đã trở thành tướng quân của Khang quốc này sẽ không phải là dạng người tầm thường, hiện tại xem ra cũng chỉ là dạng người nhìn mặt bắt hình dong mà thôi.
Bộc Dương Mạch nghe được lời nói trào phúng, dừng lại cước bộ, chậm rãi quay đầu lại, đánh giá thiếu nữ đứng trước mặt mình một phen, nhàn nhạt mở miệng: “ Vị tiểu thư này tại sao lại nói như vậy?”
“Không phải ngươi là đề phòng chúng ta sao? Vậy thì bọn ta cũng không cần làm phiền ngươi nữa!” Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng nói, lại mang theo ý tứ giễu cợt. Quay người dẫn Phú Quý cùng Hương Liên đang ngây người mà nghênh ngang rời đi.
An Tử đứng bên cạnh Bộc Dương Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ, tựa hồ chưa có người nào lại không thèm chừa mặt mũi cho chủ tử mình như vậy, sợ bản thân mình chọc cho chủ tử mất hứng, lại thì thì thầm trong miệng: “Không biết là tiểu thư nhà ai? Nhìn dung mạo bình thường, nhưng lại rất có khí thế nha!”
Bộc Dương Mạch nghiêng đầu liếc mắt, đem ánh mắt kinh ngạc che dấu sâu dưới đáy mắt, trầm giọng nói: “Còn không mau đi đưa bái thiếp cho Giác Viễn đại sư”
“Vâng, nô tài lập tức đi ngay!” An Tử cũng không phải là sợ hãi, bởi vì biết tính tình chủ tử nhà mình, có chút cợt nhả đáp lời, liền lấy tốc độ nhanh như chớp hướng nơi ở của Giác Viễn đại sư mà đi.
Hai vị thế gia công tử bỗng nhiên xuất hiện tạo thành oanh động không nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mộ Phi Sắt. Dựa theo cảm giác phương hướng không tệ, Mộ Phi Sắt nhanh chóng tìm được sương phòng của mình. Thấy sương phòng của mình cũng coi như sáng sủa, sạch sẽ, tuy mộc mạc nhưng cũng có thể ở được, Mộ Phi Sắt có chút thỏa mãn. Khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Hương Liên cùng Phú Quý, nàng nhịn không được lại cười lên vui vẻ.
“Liên muội, ta đã đáp ứng với Nhị thiếu gia nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thư, bây giờ đi ra ngoài lại không ở bên người, ta đây lại thành dạng gì?”
“Phú Quý ca, thôi thì ngươi hãy nghe theo sự sắp xếp của tiểu thư đi! Dù sao đây cũng là Kỳ Bình tự, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
“Thôi thì ta sẽ ngủ trước cửa phòng, dù sao trời cũng không lạnh, coi như là ta đang hóng mát vậy!”
Càng nghe càng cảm thấy buồn cười, Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng hỏi: “Phú Quý, vì sao hôm nay lại không còn phòng nào vậy?”
Thấy tiểu thư nhắc tới vấn đề này mới nhớ, Phú Quý nhanh chóng thay đổi bộ dáng đang đôi co với Hương Liên, miệng lưỡi lưu loát trả lời: “Theo tin tức vừa truyền ra, Giác Viễn đại sư là một tăng nhân trong chùa tháng trước vừa đi ra ngoài nay đã trở lại, mọi người muốn cầu kiến Giác Viễn đại sư để chuẩn bệnh, cho nên mới hết phòng.”
Giác Viễn đại sư của Kỳ Bình tự nổi tiếng thiên hạ, chẳng những có Hồn Nguyên lực thâm hậu, lại có tấm lòng nhân hậu, làm cho những người có bệnh quái lạ mặc thân phận cao quý hay tầm thường đều nghe danh mà đến. Bất quá Giác Viễn đại sư cũng không phải là người quanh năm suốt tháng chỉ ở trong chùa mà thường xuyên đi khắp nơi để tìm hiểu Phật đạo, lần này đi đã được hơn một năm, làm cho những người muốn chữa bệnh khi nghe tin Giác Viễn đại sư trở về liền lập tức lên Kỳ Bình tự.
Trong đó chắc cũng có nam nhân nàng gặp lúc chiều đi! Mộ Phi Sắt khẽ thở dài, bỗng nhiên phát giác chính mình nên lo cho tốt bản thân mình trước a! Phú Quý là mộ người thật thà chất phác nhưng cũng rất quật cường, khi thấy tiểu thư cũng không có lớn tiếng quát mắng bắt mình xuống núi, thì bản thân tuyệt đối không rời khỏi Kỳ Bình tự.
Mộ Phi Sắt có chút đau đầu nhìn vẻ mặt đang cười ngây ngô của Phú Quý, nàng đang muốn lên tiếng để cho Phú Quý tranh thủ thời gian đã không còn sớm mà xuống núi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó lại có tiếng nói ngoài cửa: “Mộ thí chủ, trụ trì mời thí chủ gặp mặt một lát.”
Tác giả :
Ám Dạ Vi Lương