Dương Thanh Ký
Chương 74: Trúc Cơ
Ngồi trong một mật thất sâu trong lòng Hắc Long Cốc, Ngụy Hải Thanh đang im lặng ngồi thổ nạp, trận chiến với Xích Hỏa Phương Hoàng lần trước mặc dù lão đã vận hết các loại thần thông. Thậm chí không tiếc tiêu hoa nguyên khí biến thành Hắc Long. Vậy mà vẫn phải bỏ chạy trối chết. Lão vẫn còn cảm thấy may mắn, bởi vì Con phượng hoàng đó vừa mới tiến cấp xong, thân thể chưa được củng cố, chứ nếu không lão đã chết không thể nghi ngờ. Trên người lão lúc này đang có một tầng lam quang nhàn nhạt. Nó bao bọc quanh lão. Mỗi lần lão hoàn thành một nhịp thở luồng lam quang này lại không ngớt run rẩy. Lần này lão bị thương quá nặng. Kim đan của lão đã xuất hiện vết nứt, lần này lão không trọng tu mấy năm thì đừng hòng khôi phục. Kim đan bị nứt. Hắc Long Thất Tử chết hết, lão tự hiểu rằng giờ đây Hắc Long Cốc của lão đang suy yếu. Mấy năm này chỉ có thể từ từ bồi dưỡng lại
- Dương Thanh.
Lão không thể hiểu nổi, chỉ là một tên tiểu tử luyện khí kỳ. Đơi lão đã giết không ít, vậy mà cứ gặp hắn là lão lại thất bại. Đường đường là Kết Đan Hậu Kỳ cảnh giới mà lại không giết nổi hắn. Lại còn năm lần bẩy lượt bị hắn đưa vào bẫy. Lão căm hận nhắm chặt hai mắt, cố gắng điều tức mong hồi phục kim đan một cách nhanh chóng nhất. Lão gầm gừ trong cổ họng:
- Tên khốn nhà ngươi. Tốt nhất đừng để rơi vào tay lão tử.
Ngồi trong động phủ phía dưới vọng nguyệt lâu. Bỗng nhiên Dương Thanh cảm thấy một cơn sợ hãi không rõ nguyên do. Nó như có như không xâm nhập vào cơ thể. Nhưng nó nhanh chóng bị nỗi vui mừng trước mặt xóa đi mất. Trước mặt hắn chính là hai viên Tụ Pháp Đơn hắn luyện được. Từng viên đan dược tỏa ra màu vàng lấp lánh. Bốc lên một mùi thơm ngào ngạt. Đây chính là thành quả cho một tháng trời cố gắng. Ba mươi ngày qua hắn đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhớ đó hắn cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm. Mấy lần cuối cùng hắn may mắn luyênh được hai viên này. Nhìn hai hoàn thuốc trước mặt hắn cảm thấy một cỗ nhiệt khí đang trào dâng trong cơ thể, chỉ cần Uống vào là có thể đả thông Sinh Tử Quyết Trúc Cơ thanh công. Trong điển tịch ở Âm Hồn Đảo viết rất rõ ràng, chỉ cần uống vào là lập tức có thể đề cao cảnh giới, hơn nữa uống càng nhiều, càng tốt. Hắn lẩm nhẩm,
- Càng nhiều càng tốt ư, sợ rằng cả đời này. Đây là hai viên duy nhất mà ta luyện được.
Chưa bàn đến, số lương tài liệu kinh người, phố chế từ linh cầm dị thú cho đến thổ mộc quái thạch, chỉ riêng một bộ nhỏ bảy loài trùng độc năm đó đã khiến hắn vô cùng dụng tâm bỏ ra rất nhiều tiền vốn mới sưu tầm được. Còn Bát Túc Tri Thù, Dương Thanh có thể chắc chắn rằng. Vô cùng hiếm hoi. Sợ là hàng ngàn năm sau cũng không tìm được. Trong túi trữ vật của hắn còn giữ một quả trức của Con yêu thú này, hắn tĩnh tìm cách cho nó nở ra sau này tất có chỗ dùng đến.
Ba ngay sau một thân ảnh ngồi trên đỉnh Vọng Nguyệt lâu chậm rãi hấp thu thiên địa nguyên khí, từng dòng linh khí theo lỗ chân lông và thổ nạp ùn ùn tiến vào cơ thể. Một lát sau hắn lấy từ trong người ra cả hai viên Tụ Pháp Đơn bỏ vào miệng rồi nuốt xuống. Đan dược vừa vào cơ thể, hắn đã cảm thấy một luồng nhiệt khí từ đan điền bốc lên, tỏa khắp châu thân. Linh khí không ngừng bành trướng trong cơ thể, chu du đả thông suốt thập nhị kinh lạc trên người, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kinh nhân đang hình thành trong nội thể. Hắn há miệng phun ra một đoàn tử quang. Tử quang này lập tức bao bọc toàn than hắn chớp mắt huyễn hóa thành hai luồng khí một đen một trắng xoay vòng tròn trên đầu hắn, hai luồng khí này đại diện cho sinh tử quyết trong cơ thể hắn đang lưu chuyển sinh là mà trắng tử là màu đen. Hai tay Dương Thanh liên tục đánh ra mười hai đạo pháp quyết. Mỗi một đạo pháp quyết đánh ra đều mang theo lam quang chói mắt lượn lờ xung quanh người hắn. Bỗng nhiên hai luồng khí đen trắng cùng mười hai đoàn lam quang rít gào trên không trung rồi theo thiên địa nguyên khí điên cuồng chui vào cơ thể Dương Thanh, hắn hét lớn một tiếng tiên thức bùng nổ và mở rộng hơn bao giờ hết, hắn cảm thấy luồng khí kia đang thay gân đổi tủy của mình, từ hai mắt hắn toát ra một luồng uy áp vô cùng hùng mạnh. Ý thức hải của hắn nổ đùng một tiếng vô số nguyên khí từ khí hải chui vào đó không ngớt xoay tròn rồi tụ về đan điên thành một đám mây bạc trôi lờ lững. Hắn đã Trúc Cơ thanh công. Giờ đây cảnh giới của hắn là Trúc Cơ Sơ Kỳ nhưng so với những người đồng cảnh giới hắn nếu không dùng pháp bảo, hắn sẽ có nhiều hơn cơ may chiến thắng. Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì luồng nhiệt khí lsij bốc lên một lần nữa. Tiên thức của hắn lại tiếp tục bành trướng. Cơn đau đầu làm cho toàn thân hắn vặn vẹo, linh khí trong cơ thể hắn nhanh chóng lấp đầy các đại huyệt rồi khuếch tán ra toàn thân, hắn nhanh chóng đạt đến Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh phong rồi Trúc Cơ Trung Kỳ mới dừng lại. Hắn mở trừng hai mắt. Dược lực của Tụ Pháp Đơn quả thật kinh người, nháy mắt đã khiến tu vi tăng vọt, hắn dự định sau này nếu có điều kiện sẽ chế thêm vài viên. Nhưng đó là sau này, còn việc quan trong bây giờ chính là phải bế quan củng cố cảnh giới. Hắn vẫn ngồi trên đỉnh Vọng Nguyệt Lâu mà tu luyênh, đám mây bạc trong đan điền đại biểu cho cảnh giới Trúc Cơ của hắn càng ngày càng đậm. Thời gian cứ thế trôi đi
Ba tháng... sáu tháng
Một năm...
Một ngày của ba năm sau một thân ảnh hiện ra dưới chân núi. toàn thân từ đầu cho đến chân và tay đều được bao phủ bởi một tấm trường bào màu đen sống động, sau lưng là một tấm áo choáng đen đang bay trong gió, toàn thân người này chỉ hở hai con mắt. Khi đôi mắt mở ra liền bắn ra tinh quang lấp lánh toàn thân tạo ra một cảm giác uy áp vô cùng đáng sợ. Người này chính là Dương Thanh đã bế quan ba năm trước. Trong ba năm này ngoài việc củng cố cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ của hắn, thì hắn còn mang một số pháp bảo của mình ra tế luyện lại, với tiên thức bây giờ Vô Cực Đao đã hoàn toàn nghe hắn điều khiển, còn Âm Phủ Ma Châm hắn mới chỉ điều khiển được hai cây. Riêng bộ giáp, thanh kiếm và thuẫn. Hắn vẫn không sử dụng nội. Càng như thế hắn càng vui mừng vì bảo vật của Triệu Phong này quả thật vô cùng mạnh mẽ. Hắn tự biết với căn cơ của mười tầng sinh tử quyết đã tu luyện lại có tốc độ hấp thu linh khí gấp đôi người thường do Tụ Pháp Đơn mang lại trong. hắn không e ngại tu sĩ đồng cấp. Nhưng nếu họ có pháp bảo mạnh hơn thì hắn vẫn không phải là đối thủ. Pháp bảo tuy hắn có nhiều, nhưng chân chính dùng được lại không có mấy, vì vậy hắn tính phải tìm chỗ mua thêm. Hơn nữa hắn không có công pháp nào cho cảnh giới Trúc Cơ này cả. Đúng là con đường tu luyện giờ đây có chút khó khăn. Hắn quyết định trước tiên đi tìm một pháp môn tu luyện trước. Trong khi đợi tìm được pháp môn thích hợp. Hắn tính sẽ luyện một loại pháp thuật phụ trợ ghi trong Sinh Tử Quyết, có tên là Thần Hành Vô Ảnh. Là một loại phi hành với một tốc độ kinh nhân. Hắn dự tính nếu luyện thành Thần Hành Vô Ảnh dù đích thân Ngụy Hải Thanh đến đây cũng đuổi không kịp hắn. Sau khí đã quyết định xong, hắn lại bay vào động phủ bế quan tu luyện
- Dương Thanh.
Lão không thể hiểu nổi, chỉ là một tên tiểu tử luyện khí kỳ. Đơi lão đã giết không ít, vậy mà cứ gặp hắn là lão lại thất bại. Đường đường là Kết Đan Hậu Kỳ cảnh giới mà lại không giết nổi hắn. Lại còn năm lần bẩy lượt bị hắn đưa vào bẫy. Lão căm hận nhắm chặt hai mắt, cố gắng điều tức mong hồi phục kim đan một cách nhanh chóng nhất. Lão gầm gừ trong cổ họng:
- Tên khốn nhà ngươi. Tốt nhất đừng để rơi vào tay lão tử.
Ngồi trong động phủ phía dưới vọng nguyệt lâu. Bỗng nhiên Dương Thanh cảm thấy một cơn sợ hãi không rõ nguyên do. Nó như có như không xâm nhập vào cơ thể. Nhưng nó nhanh chóng bị nỗi vui mừng trước mặt xóa đi mất. Trước mặt hắn chính là hai viên Tụ Pháp Đơn hắn luyện được. Từng viên đan dược tỏa ra màu vàng lấp lánh. Bốc lên một mùi thơm ngào ngạt. Đây chính là thành quả cho một tháng trời cố gắng. Ba mươi ngày qua hắn đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhớ đó hắn cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm. Mấy lần cuối cùng hắn may mắn luyênh được hai viên này. Nhìn hai hoàn thuốc trước mặt hắn cảm thấy một cỗ nhiệt khí đang trào dâng trong cơ thể, chỉ cần Uống vào là có thể đả thông Sinh Tử Quyết Trúc Cơ thanh công. Trong điển tịch ở Âm Hồn Đảo viết rất rõ ràng, chỉ cần uống vào là lập tức có thể đề cao cảnh giới, hơn nữa uống càng nhiều, càng tốt. Hắn lẩm nhẩm,
- Càng nhiều càng tốt ư, sợ rằng cả đời này. Đây là hai viên duy nhất mà ta luyện được.
Chưa bàn đến, số lương tài liệu kinh người, phố chế từ linh cầm dị thú cho đến thổ mộc quái thạch, chỉ riêng một bộ nhỏ bảy loài trùng độc năm đó đã khiến hắn vô cùng dụng tâm bỏ ra rất nhiều tiền vốn mới sưu tầm được. Còn Bát Túc Tri Thù, Dương Thanh có thể chắc chắn rằng. Vô cùng hiếm hoi. Sợ là hàng ngàn năm sau cũng không tìm được. Trong túi trữ vật của hắn còn giữ một quả trức của Con yêu thú này, hắn tĩnh tìm cách cho nó nở ra sau này tất có chỗ dùng đến.
Ba ngay sau một thân ảnh ngồi trên đỉnh Vọng Nguyệt lâu chậm rãi hấp thu thiên địa nguyên khí, từng dòng linh khí theo lỗ chân lông và thổ nạp ùn ùn tiến vào cơ thể. Một lát sau hắn lấy từ trong người ra cả hai viên Tụ Pháp Đơn bỏ vào miệng rồi nuốt xuống. Đan dược vừa vào cơ thể, hắn đã cảm thấy một luồng nhiệt khí từ đan điền bốc lên, tỏa khắp châu thân. Linh khí không ngừng bành trướng trong cơ thể, chu du đả thông suốt thập nhị kinh lạc trên người, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kinh nhân đang hình thành trong nội thể. Hắn há miệng phun ra một đoàn tử quang. Tử quang này lập tức bao bọc toàn than hắn chớp mắt huyễn hóa thành hai luồng khí một đen một trắng xoay vòng tròn trên đầu hắn, hai luồng khí này đại diện cho sinh tử quyết trong cơ thể hắn đang lưu chuyển sinh là mà trắng tử là màu đen. Hai tay Dương Thanh liên tục đánh ra mười hai đạo pháp quyết. Mỗi một đạo pháp quyết đánh ra đều mang theo lam quang chói mắt lượn lờ xung quanh người hắn. Bỗng nhiên hai luồng khí đen trắng cùng mười hai đoàn lam quang rít gào trên không trung rồi theo thiên địa nguyên khí điên cuồng chui vào cơ thể Dương Thanh, hắn hét lớn một tiếng tiên thức bùng nổ và mở rộng hơn bao giờ hết, hắn cảm thấy luồng khí kia đang thay gân đổi tủy của mình, từ hai mắt hắn toát ra một luồng uy áp vô cùng hùng mạnh. Ý thức hải của hắn nổ đùng một tiếng vô số nguyên khí từ khí hải chui vào đó không ngớt xoay tròn rồi tụ về đan điên thành một đám mây bạc trôi lờ lững. Hắn đã Trúc Cơ thanh công. Giờ đây cảnh giới của hắn là Trúc Cơ Sơ Kỳ nhưng so với những người đồng cảnh giới hắn nếu không dùng pháp bảo, hắn sẽ có nhiều hơn cơ may chiến thắng. Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì luồng nhiệt khí lsij bốc lên một lần nữa. Tiên thức của hắn lại tiếp tục bành trướng. Cơn đau đầu làm cho toàn thân hắn vặn vẹo, linh khí trong cơ thể hắn nhanh chóng lấp đầy các đại huyệt rồi khuếch tán ra toàn thân, hắn nhanh chóng đạt đến Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh phong rồi Trúc Cơ Trung Kỳ mới dừng lại. Hắn mở trừng hai mắt. Dược lực của Tụ Pháp Đơn quả thật kinh người, nháy mắt đã khiến tu vi tăng vọt, hắn dự định sau này nếu có điều kiện sẽ chế thêm vài viên. Nhưng đó là sau này, còn việc quan trong bây giờ chính là phải bế quan củng cố cảnh giới. Hắn vẫn ngồi trên đỉnh Vọng Nguyệt Lâu mà tu luyênh, đám mây bạc trong đan điền đại biểu cho cảnh giới Trúc Cơ của hắn càng ngày càng đậm. Thời gian cứ thế trôi đi
Ba tháng... sáu tháng
Một năm...
Một ngày của ba năm sau một thân ảnh hiện ra dưới chân núi. toàn thân từ đầu cho đến chân và tay đều được bao phủ bởi một tấm trường bào màu đen sống động, sau lưng là một tấm áo choáng đen đang bay trong gió, toàn thân người này chỉ hở hai con mắt. Khi đôi mắt mở ra liền bắn ra tinh quang lấp lánh toàn thân tạo ra một cảm giác uy áp vô cùng đáng sợ. Người này chính là Dương Thanh đã bế quan ba năm trước. Trong ba năm này ngoài việc củng cố cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ của hắn, thì hắn còn mang một số pháp bảo của mình ra tế luyện lại, với tiên thức bây giờ Vô Cực Đao đã hoàn toàn nghe hắn điều khiển, còn Âm Phủ Ma Châm hắn mới chỉ điều khiển được hai cây. Riêng bộ giáp, thanh kiếm và thuẫn. Hắn vẫn không sử dụng nội. Càng như thế hắn càng vui mừng vì bảo vật của Triệu Phong này quả thật vô cùng mạnh mẽ. Hắn tự biết với căn cơ của mười tầng sinh tử quyết đã tu luyện lại có tốc độ hấp thu linh khí gấp đôi người thường do Tụ Pháp Đơn mang lại trong. hắn không e ngại tu sĩ đồng cấp. Nhưng nếu họ có pháp bảo mạnh hơn thì hắn vẫn không phải là đối thủ. Pháp bảo tuy hắn có nhiều, nhưng chân chính dùng được lại không có mấy, vì vậy hắn tính phải tìm chỗ mua thêm. Hơn nữa hắn không có công pháp nào cho cảnh giới Trúc Cơ này cả. Đúng là con đường tu luyện giờ đây có chút khó khăn. Hắn quyết định trước tiên đi tìm một pháp môn tu luyện trước. Trong khi đợi tìm được pháp môn thích hợp. Hắn tính sẽ luyện một loại pháp thuật phụ trợ ghi trong Sinh Tử Quyết, có tên là Thần Hành Vô Ảnh. Là một loại phi hành với một tốc độ kinh nhân. Hắn dự tính nếu luyện thành Thần Hành Vô Ảnh dù đích thân Ngụy Hải Thanh đến đây cũng đuổi không kịp hắn. Sau khí đã quyết định xong, hắn lại bay vào động phủ bế quan tu luyện
Tác giả :
KeoChuoi