Dương Thần
Chương 445: Đại thần hàng lâm!
Dịch: lieu
Kiện thần khí Viễn Cổ La Sinh Môn này bản thân có một cỗ lực lượng thần bí không thể ước đoán được, đây là điều không phải nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng từ lúc Hồng Dịch có được trong tay, đến tận lúc này vẫn chưa có thời gian nghiên cứu qua.
Tuy nhiên trong mơ hồ, Hồng Dịch cũng cảm giác được rằng kiện thần khí này tuyệt đối không giống như các loại pháp khí không gian thông thường khác.
Ở bên trong cánh cửa cao mười tấc kia, rốt cuộc là thứ gì, bằng vào đạo thuật bốn lần lôi kiếp hiện giờ của Hồng Dịch cũng không dám tiến vào tra xét.
Tình huống thực sự đằng sau cánh cửa đó, so với hóa thân của cánh của ảo ảnh còn nguy hiểm hơn rất rất nhiều.
Vốn lần này đến Tây Vực cướp đoạt Viễn Cổ La Sinh Môn, nếu không phải bị Vô Địch Hầu phá rối, Hồng Dịch cũng có thể nghiên cứu thật kỹ kiện thần khí này, thế nhưng ai biết trước được Vô Địch Hầu lại xuất hiện nơi này, khiến cho Hồng Dịch phải dốc hết sức ứng phó, tuy rằng đã hủy diệt được linh hồn đối phương thế nhưng bên này lại trở nên hỗn loạn.
Nghe tiếng thét chói tai của Vân Hương Hương từ bên trong Mệnh Vận Lao Lung truyền ra, Hồng Dịch liền biết tình hình không ổn, lập toàn lực thi triển Bàn Hoàng Kiếm nhằm phá nát Côn Bằng Luyện Hình Đồ, chấm dứt đại chiến.
Tiếng pháo ầm ầm tựa như tinh tú phát nổ từ bên trong Mệnh Vận Lao Lung truyền ra vẫn khiến cho Hồng Dịch nhớ lại trận giao chiến khi nãy với Vô Địch Hầu, đó là âm thanh của Tam Giới Nguyên Khí Pháo, uy lực cường đại không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là sánh ngang với Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, đủ khả năng phá nát bất cứ loại phòng hộ nào.
Tuy rằng đám người Vân Hương Hương đạo thuật cao thâm, thế nhưng dưới một kích uy lực như vậy e rằng bản thân cũng khó có thể chống đỡ được.
Soạt, soạt, soạt, soạt.
Mũi kiếm của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm chớp lên, trăm nghìn đạo kiếm quang bắn ra.
Những đạo kiếm quang này không phải giống như nhưng sợi lụa ánh sáng ban nãy, mà là những sợi kiếm quang cực nhỏ, mỏng manh như lá liễu.
Loại kiếm quang hình lá liễu này có thể nói là ngưng luyện đến cực độ, lực sát thương lớn vô cùng.
Ánh sáng càng ngưng tự, uy lực càng lớn. Vạn Quang Ngưng Hoa của Vô Địch Hầu ngưng tụ trên mũi kiếm, thậm chí có thể chặt đứt cả Thương Mang Thần Thương.
Nhìn thấy những luồng kiếm quang như vậy tuôn ra, Vân Mông đại đế Nạp Lan Y Hồng liền biến sắc, Côn Bằng Luyện Hình Đồ trên tay cấp tốc thu nhỏ lại, lực lượng trở nên ngưng tụ, hung hăng xông lên, cản lại mười đạo kiếm quang vừa ập tới, sau đó lập tức thu thần khí lại, tựa như rất sợ nó bị hư tổn.
Hơn nữa, ngay cùng lúc ấy, thân thể của hắn liền phóng ra bên ngoài, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã cách ra xa hơn trăm dặm, ra khỏi phạm vi chiến trường.
Tuy rằng Côn Bằng Luyện Hình Đồ có thể đỡ lại được kiếm khí, thế nhưng mỗi lần đỡ một đạo kiếm khí, thì kiện thần khí này sẽ chịu thêm một hư tổn không thể nào khắc phục được, bản thân Nạp Lan Y Hồng thật sự không muốn thần khí bị hủy hoại.
Đây là pháp bảo hộ thân của hắn, cũng là bảo vật trấn quốc của Vân Mông, là đại diện quốc chủ Vân Mộng từ đời này qua đời khác.
Chính bởi vì những nguyên nhân như vậy Huyền Thiên Quán chủ mới có chút kiêng kỵ với hoàng thất Vân Mông, không hợp nhất làm một chính giáo như Tây Vực.
Hoàng thất Vân Mông quốc cùng thánh địa Huyền Thiên Quán, nhìn bề ngoài như vậy thôi thế nhưng thực ra có xung đột rất lớn.
Tuy nhiên một trăm kiếm này của Hồng Dịch cũng không phải hoàn toàn đâm về phía hắn, mà phân ra đánh về phía giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu đang phong ấn đám người Vân Hương Hương.
Kiếm quang hình lá liễu vùn vụt lao tới, chỉ trong nháy mắt liền đâm thẳng vào luồng ánh sáng bạch kim chói mắt của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu. Sau đó luồng ánh sáng bạch kim này liền nứt ra, một vết cắt đỏ rực tựa như mỡ trâu xuất hiện trên màn ánh sáng.
- Bất Tử Pháp Thuẫn!
Thân thể của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu liền hiện ra, trong tay cầm Vinh Diệu Quyền Trượng lập tức chỉ về phía trước, toàn bộ màn ánh sáng bạch kim lần thứ hai liền ngưng tụ lại cùng một chỗ, hình thành một tấm lá chắn ánh sáng, đỡ lấy luồng kiếm quang.
Thế nhưng những luồng kiếm quang này lao tới một cách dữ dội, liên tục đập vào mặt thuẫn.
Bộp bộp bộp..
Trong khoảnh khắc Bất Tử Pháp Thuẫn liền nát vụn.
- Trật Tự Tỏa Liên!
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, quyền trượng của giáo hoàng lại chỉ ra một lần nữa, lập tức một sợi dây xích màu vàng kim liền xuất hiện giữa không trung, sau đó nhanh chóng hóa thành hàng trăm hàng nghìn sợi xích nhỏ hắn. Từng sợi từng sợi dây xích liền quấn lấy kiếm quang, khóa chặt những đạo kiếm quang này, khiến cho nó không thể tiến thêm một tấc nào nữa. Hai cỗ lực lượng cứ như vậy mà giằng co giữa không trung.
- Hừ!
Hồng Dịch nhìn thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, Bàn Hoàng Kiếm trong tay lại vung lên, mãnh liệt bổ xuống.
Hơn một trăm đạo kiếm quang lần thứ hai lại gầm rít lao đi.
Giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu biến sắc, thân thể bay vút lên trên cao, Vinh Diệu Quyền Trượng trong tay tựa như một cây gậy ma thuật, trong lúc vung lên liền bắn ra vô số những điểm sáng chói mắt tựa như bảo thạch, hung hăng va chạm với kiếm quang cùng một chỗ.
Thế nhưng những điểm tinh quang giống như bảo thạch này hoàn toàn không thể phá nổi kiếm quang.
Những đạo kiếm quang hình lá liễu dày chằng chịt bay lượn giữa không trung, tựa như những con dơi đầy linh tính, điên cuồng cắn phá, muốn xé nát thân thể của vị giáo hoàng kia thành từng mảnh.
- Lấy danh nghĩa của Nguyên Khí, vinh diệu tỏa khắp thế giới!
Trước tình cảnh hung hiểm trước mắt, đột nhiên mấy trăm khối thần niệm từ trong thân thể của giáo hoàng liền tuôn ra. Mỗi một khối có kích cỡ khổng lồ như đầu một con voi.
Mỗi một khối thần niệm đều tròn vành vạnh, hiện lên một thứ màu sắc hỗn độn, bên trong có những luồng khí lưu liên tục chuyển động, tựa như sắp có một thứ gì đó từ bên trong sinh ra.
Những thần niệm này loáng thoáng có chút tương tự với bảy khối thần niệm mà Mộng Thần Cơ lưu lại trong Thích Khách đường của Thứ Đạo Minh. Tuy nhiên nếu mang ra so sánh thì bảy khối thần niệm kia của Mộng Thần Cơ đều là những tráng hán, trong khí đó những thần niệm này của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu chẳng qua chỉ là những đứa trẻ mới sinh ra mà thôi.
- Được lắm, đây mới thực sự là sáu lần lôi kiếp đỉnh cấp, mơ hồ đã tiến đến ranh giới lĩnh ngộ ra hư không tạo vật rồi. Mặc dù cách bảy lần lôi kiếp còn rất xa thế nhưng so với Đại Chu thái tổ thì còn cường đại hơn nhiều. Thảo nào nghe đồn rằng vị giáo hoàng này sau khi khổ tu suốt sáu mươi lăm, lúc xuất quan lại muốn phân cao thấp với Mộng Thần Cơ.
Hồng Dịch thấy vậy, trong lòng cũng khẽ động.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!
Mấy trăm thần niệm của giáo hoàng vừa tuôn ra lập tức nổ tung.
Những thanh âm phát nổ này không ngờ loáng thoáng có chút tương tự với âm thanh viễn cổ tinh thần phát nổ của Tam Giới Nguyên Khí Pháo.
- Đại Lưu Tinh Vũ!
Ngay khi mấy trăm thần niệm vừa phát nổ, mỗi một khối đều bùng phát ra một luồng ánh sáng cường liệt dữ dội, trong chớp mắt tựa như xé rách của không gian, hướng về phía kiếm quang của Hồng Dịch mà lao đi. Hai luồng lực lượng va chạm, phát ra một chùm âm thanh ầm ầm, kiếm quang của Bàn Hoàng Kiếm cứ như vậy mà nát vụn.
- Hả! Là đạo thuật nổi danh ngang với Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp, tuyệt học đứng ngay sau Tam Giới Nguyên Khí Pháo của Tinh Nguyên Thần Miếu, Đại Lưu Tinh Vũ! Nhưng ngươi nghĩ rằng thần niệm của ngươi nhiều đến thế sao?
Hồng Dịch tâm thần khẽ động, chuẩn bị tiếp tục vung kiếm.
Đúng lúc đó, tình huống đột nhiên sinh biến hóa.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!
Mệnh Vận Lao Lung bỗng vỡ nát thành mảnh vụn!
Vô số luồng ánh sáng bạch kim bay tán loạn khắp bốn phía, sau đó ngưng tụ thành một cái lồng nho nhỏ hình tứ diện, rồi bay về trên tay giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu.
Sau đó một vài bóng người từ bên trong phóng ra, phá sinh những huýt dài long trời lở đất.
Hồng Dịch lập tức ngửi thấy một luồng hương thơm lan tỏa trong không gian, đây là Thiên Hương khí của Thiên Hương thánh nữ Vân Hương Hương, cũng là mẫu thân kiếp trước của Vô Địch Hầu.
Soạt!
Luồng hương khí này vừa xuất hiện liền thuấn di tiến đến sát bên người Hồng Dịch, sau đó đám người Vân Hương Hương, Tôn Vi Vi, long nữ, Tạ Văn Uyên, Cát Tường Thiên, Kỳ Lân cùng Kim Cương Đại Lực Thần Viên Viên Công Minh lần lượt hiện ra.
Những người này không hề hao tổn chút nào, chỉ có khuôn mặt của Cát Tường Thiên có chút tái nhợt, tựa như vừa bị thứ gì đó dọa chết khiếp, bộ ngực phập phồng thở.
Cùng lúc ấy, một cỗ sóng pháp lực cực lớn từ bên trong không gian truyền ra.
Đó là nơi vừa trấn áp Viễn Cổ La Sinh Môn.
Một luồng khí tức cuồn cuộn, mênh mông vô cùng vô tận từ bên trong Viễn Cổ La Sinh Môn tuôn ra, trong thoáng chốc kiện thần khí kia tựa như cánh cửa giam giữ một ma thần cổ đại, lúc này cánh cửa vừa mở ra, ma thần cổ đại liền từ trong đó chạy đến, hủy diệt nhân loại.
La Sinh Môn vốn chỉ cao mười tấc, hiện giờ đột nhiên bành trướng đến mươi hơn trượng.
Những cái đầu thần thú dữ tợn ngoặm trên cánh cửa lúc này tựa như sống lại, trong mắt phát ra những luồng ánh sáng yếu ớt, cũng không gầm rít, mà chỉ lạnh lùng nhìn xuống đám người bên dưới.
Ánh mắt của mọi người khi vừa chạm phải mắt của đám thần thú kia liền cảm thấy toàn thân lạnh giá, tựa như một người trần truồng đứng trong trời đông tuyết phủ.
Những luồng khí hỗn độn bên trong cánh cửa mãnh liệt lưu chuyển, va chạm, sau đó một thanh âm cực lớn từ bên trong cánh cửa truyền ra.
- Dương An chết rồi sao? Ta tặng hắn một miến hỗn độn hộ tâm kinh, một khi bị công kích liền có thể phát ra Tam Giới Nguyên Khí Pháo, như vậy cũng bị giết chết sao? Xem ra kẻ giết hắn có thực lực cường đại hơn hắn rất nhiều! Hồng Dịch, Hồng Dịch, không ngờ ngươi lại lợi hại đến như vậy! Suốt mấy nghìn năm qua, thậm chí là trong ký ức thời cổ đại, ta cũng chưa từng nghe qua. Hồng Dịch, cái tên này ta mới chỉ biết đến có mấy tháng qua.
Luồng thanh âm cường đại phát ra mang theo từng vòng sóng dao động lan tỏa khắp bốn phía, bên trong ẩn chứa một loại thần uy vô cùng vô tận.
Thậm chí Hồng Dịch cũng hoài nghi rằng, cho dù là kỳ lân gầm lên thì uy lực cũng kém hơn so với kẻ này. Nhất là trong giọng nói của hắn có một thứ lực lượng khiến cho người nghe không cách nào kháng cự được.
Nguyên khí tựa hồ vì con người mà sinh ra, con người cũng vì thế mà diệt vong.
Con người này chính là hóa thân của nguyên khí, không một thứ gì có thể chống lại hắn!
Rắc rắc rắc rắc!
Thạm âm từ bên trong dường như ngưng đọng trong không gian. Ánh sáng bao phủ trên thân thể Tôn Vi Vi, long nữ, liên tục chớp động, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể bị nứt vỡ.
Thần sắc của Tạ Văn Uyên thật ra lại không lay động chút nào, chẳng qua ánh mắt trở nên vô cùng ngưng trọng, nhìn về phía cánh cửa khổng lồ giữa không trung.
Đúng vậy, từ bên trong Viễn Cổ La Sinh Môn khổng lồ kia đi ra đều không phải là thần, không phải là ma, càng không phải là tiên phật cổ quái, mà là hình dáng một con người.
Người này toàn thân mặc một bộ trường bào bằng gấm lụa, mái tóc màu tím đen cực kỳ dài được cột cao, bàn tay sáng bóng một cách yêu dị.
Mái tóc tím đen, thân hình cao lớn, bàn tay sáng bóng chớp động như ảo ảnh, nhìn qua có chút giống với bàn tay của Hồng Huyền Cơ, tựa như cũng nắm giữ một thứ lực lượng đáng sợ nhất thế gian.
Khuôn mặt người này cực kỳ dễ nhìn, ước chừng chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Hai bàn tay trống trơn, tay áo rộng thùng thình rũ xuống bên dưới. Đây không phải là trang phục của Tây Vực mà dường như là trang phục của bậc đại học vấn gia, trung cổ chư tử.
Hồng Dịch bỗng nhớ lại một thiên văn chương miêu tả lại thứ trang phục này "Đái trường thiết chi lục ly hề. Quang thiết vân chi thôi lam. Bị minh nguyệt hề bội bảo lộ".
- Thần của ta! Ngài cuối cùng đã luyện hình thành công rồi!
Giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu vừa nhìn thấy người mặc trang phục giống như trung cổ chư tử liền vội vàng khom lưng xuống, miệng nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ vô cùng.
Đúng vậy, đây chính là thần linh cao nhất, lãnh tụ tinh thần của Tinh Nguyên Thần Miếu cùng hơn một trăm quốc gia Tây Vực.
Nguyên Khí Thần!