Dương Thần
Chương 359: Vạn Cổ Kinh Vương!
Chân Không Đại Thủ Ấn vừa xuất ra, hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời, thậm chí là cả ánh sáng của dòng ngân hà khổng lồ cũng bị đông kết lại, không cách nào chiếu được xuống mặt đất.
Tràn ngập khắp cả đất trời là âm thanh của những tiếng phạm xương, toàn bộ đại thiên thế giới tựa như bị biến động, hoá thành chốn niết bàn trang nghiêm, tất cả những tồn tại vô hình lẫn hữu hình đều bị giam cầm, tất cả những dòng khí lưu dường như bị một lực lượng bí ẩn nào đó hút sạch, cả bầu trời chẳng khác nào một môi trường chân không.
Uy lực đến mức độ như thế này, thậm chí ngay cả bản thân Hồng Dịch cũng phải thầm giật mình.
Từ sau khi rời khỏi vùng núi tuyết của Bắc Quốc cho đến nay, hắn đã mang môn đạo thuật Chân Không Đại Thủ Ấn luyện đến đại thành, chín vòng hào quang viên mãn, sinh ra Bất Hủ Nguyên Thần, trong đó mơ hồ nắm bắt được hàm nghĩa của hai chữ "Vị Lai".
Quá khứ bất biến, còn tương lai cũng bất hủ (bất diệt).
Bất biến cùng bất hủ, hỗ trợ lẫn nhau mà thành, tựa như giống nhau mà lại không giống nhau.
Bất hủ nghĩa là không biến mât, thế nhưng cũng không phải là bất biến, không thay đổi; mà là có thể từ từ trở nên mạnh mẽ, hoặc có lẽ cũng có thể từ từ suy yếu đi, và ngay tại khoảnh khắc đạt cực điểm sẽ chuyển thành sự cường đại, hoàn thành một vòng tuần hoàn của sự cường thịnh.
Bất biến chính là đạo tâm chân như, còn bất hủ là lực lượng của đạo thuật.
Hai chữ bất hủ chính là phù hợp với đạo lý biến hoá linh hoạt của tương lai.
Tương lai là sự chuyển động không ngừng, chỉ có bất hủ, bất diệt mới có thể nắm giữ được sự linh động bất biến của tương lai, nếu không, bản thân sẽ không bao giờ tới được tương lai.
Không nói đến sự lĩnh ngộ đối với sự bất diệt của thời gian, mà chỉ cần nắm bắt được, nhận thức được lực lượng của thời gian, Hồng Dịch cũng cảm giác được sự cường đại của Chân Không Đại Thủ Ấn, hơn nữa so với uy thế mà thái tử Dương Nguyên thi triển trước đây còn mạnh hơn gấp ba, bốn lần!
Nói cách khác, hiện giờ nếu như thái tử Dương Nguyên cùng hắn đều vận dụng Chân Không Đại Thủ Ấn giao chiến, Hồng Dịch tin chắc rằng mình tuyệt đối sẽ đập chết hắn như đập chết một con ruồi.
Dung hợp phân thân của Minh Thần cùng linh lực của nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt, lúc này uy lực của Chân Không Đại Thủ Ấn đã đạt tới một mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Hai cỗ lực lượng này thực sự là những chân thần từ trong hương hoả tín ngưỡng mà sinh ra ý thức.
Hễ là những chân thần sinh ra được ý thức thì chẳng khác nào quỷ tiên đã vượt qua lôi kiếp, là một loại tồn tại có tính biến hoá về lực lượng. Chân Không Đại Thủ Ấn mà thái tử Dương Nguyên thu thập được chẳng qua chỉ là loại linh lực vô thức, chỉ là lực lượng của giả thần, nhiều lắm cũng chỉ là một thứ công cụ.
Nếu như nói chín vòng hào quang của thái tử Dương Nguyên tương đương với lực lượng của chín đại quỷ tiên thông thường, vậy thì chín vòng hào quang của Hồng Dịch hiện giờ đã tương đương với chín cường giả quỷ tiên đã vượt qua một lần lôi kiếp.
Ngày rộng tháng dài, nếu như hắn chiếm được bộ Vị Lai Vô Sinh kinh chân chính thì lúc đó Chân Không Đại Thủ Ấn của hắn hoàn toàn có thể chống lại Cửu Hoả Viêm Long của Mộng Thần Cơ.
Đệ nhất đạo thuật công kích của Đại Thiện Tự há có thể bình thường được sao?
- A!
Một tiếng than sợ hãi phát ra, nương theo tiếng than sợ hãi là một thiếu xinh đẹp tuyệt vời hiện ra trên bầu trời. Thiếu phụ này mặc váy xanh, ở hông có một dải tua màu tím bó trọn lấy vòng eo thon thả của nàng.
Dáng người của thiếu phụ này có thể nói vô cùng cân đối, đường nét cơ thể tuyệt đẹp, bớt một chút thì gầy, thêm một chút thì béo, cực kỳ hoàn mỹ. Nhất là làn tóc mây vấn cao, trong lúc sửng sốt hàng mi thanh mảnh để lộ ra một thứ phong vận đặc biệt, mang theo nét vô cùng quyến rũ của tiên nữ chốn hồng trần.
Thiếu phụ kia, vào lúc này hoàn toàn bị đóng băng trong không gian, toàn bộ cơ thể bị lực lượng của Chân Không Đại Thủ Ấn trói buộc, trên khuôn mặt lộ ra sự khiếp sợ cùng vẻ lo lắng đến cực độ, rồi lại toát lên một sự kiều diễm quốc sắc thiên hương khiến cho bất cứ ai nhìn thấy lập tức sinh ra một cảm giác không nỡ tàn nhẫn làm tổn thương, càn rỡ bẻ hoa.
- Không hổ danh là tông chủ của Dao Trì phái, một nữ tử mà ngay cả Hồng Huyền Cơ cũng không quản được cái dây lưng quần của mình (cái này tự hiểu).
Hồng Dịch vừa nhìn thấy thiếu phụ này, lập tức nhận ra nàng là Dao Thanh Tuệ, tông chủ Dao Trì phía, cũng từng là tình nhân của Hồng Huyền Cơ, hơn nữa còn sinh cho Hồng Huyền Cơ hai nữ nhi, đều là hạng người tài hoa hơn người, một người là quỷ tiên, một người là võ đạo thánh giả.
Vốn lẽ đạo thuật của thiếu phụ Dao Thanh Tuệ này đã là quỷ tiên nhiều năm, tuy rằng còn chưa vượt qua lôi kiếp, thế nhưng nàng ta tu luyện Thái Âm Thiên Sinh Thần Chương đã hơn mười năm, thần niệm vững chắc, có thể khống chế tốt tinh thần. Hồng Dịch cũng từng nhìn thấy nàng ta một lần, lúc đó trên khuôn mặt của nàng ta phảng phất vừa có tiên khí vừa có khí tức của phàm trần.
Thế nhưng hiện giờ, nàng ta bị Chân Không Đại Thủ Ấn mãnh liệt tập kích, đóng băng ngay tại chỗ, thần niệm bản thân biến hoá, sinh ra sự sợ hãi giống như người thường.
Trong nháy mắt, thiếu phụ với vẻ quyến rũ tới cùng cực bị biến thành một thiếu phụ diễm lệ rất bình thường, khí tức tiên nữ hoàn toàn bị quét sạch.
Tiên nhân cũng có những tình cảm như người thường, chẳng qua chỉ là mỗi khi một tạp niệm sinh ra liền lập tức bị tiêu diệt, khó có thể bị người khác nắm được.
Còn hiện giờ Dao Thanh Tuệ vừa lộ ra trạng thái cảm xúc này liền bị Chân Không Đại Thủ Ấn đông kết lại, giống như hình ảnh ngưng đọng lại trên gương, không thể cử động, để cho Hồng Dịch có thể thưởng thức được.
Ngắm nhìn một tiên nữ, một thiếu phụ tuyệt đẹp đang hoảng sợ, Hồng Dịch cũng không khỏi cảm thán một câu, lúc này hắn mới hiểu được vì sao đến cả Hồng Huyền Cơ cũng không quản được cái thắt lưng quần của mình.
- Chân Không Đại Thủ Ấn, đông kết thời không (thời gian, không gian), ngưng tụ thần niệm, cũng giống như Trụ Cực thần chung của Thái Thượng đạo. Thế nhưng trong đó lại có sự khác biệt rất nhỏ. Trụ Cực thần chung thâm sâu tựa như biển lớn, còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại tựa như ngục tù. Một khi xuất ra, so với đạo thuật chân chính của Thái Thượng đạo, có khi còn vượt hơn một bậc, tiếc là ta còn chưa có được trọn bộ Vị Lai Vô Sinh kinh.
Sau khi thi triển ra Chân Không Đại Thủ Ấn, đóng băng linh hồn của Dao Thanh Tuệ lại, khiến cho ngay cả từng khối thần niệm của nàng ta không thể chuyển động được, Hồng Dịch không nén nổi phải cảm thán trước khuôn mặt tuyệt vời với khí chất tựa như tiên nữ giáng trần của người thiếu phụ này, ngay sau đó liền mang Chân Không Đại Thủ Ấn so sánh với Trụ Cực thần chung.
Hai môn đạo thuật này cùng là đóng băng thời gian, không gian, khiến cho thần niệm dừng chuyển động. Thế nhưng Trụ Cực thần chung của Thái Thượng đạo có tính chất giống hệt sóng nước nơi đáy biển, còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại chẳng khác nào một cái lồng giam.
Người chìm vào biển khơi, nói thế nào thì nói cũng chịu lực cản cũng như sự trói buộc của nước biển, cho dù lực lượng có trở nên cường đại đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thoát khỏi lực cản của dòng nước. Đây chính là đạo thuật của Trụ Cực Chuông, cho dù là cao thủ chín lần lôi kiếp, dưới sự vây hãm của Trụ Cực Chuông, ít nhất trong một khoảnh khắc thần niệm cũng bị trói buộc, khó có thể vận chuyển được.
Đương nhiên, lực lượng của cao thủ chín lần lôi kiếp cũng không hề bị ảnh hưởng lâu bởi sự trói buộc này.
Còn Chân Không Đại Thủ Ấn lại là một cái lồng giam, tuy rằng có thể đông kết thần niệm của người khác, khiến cho thần niệm không thể vận chuyển, thế nhưng chỉ cần lực lượng của đối phương đủ cường đại là có thể phá vỡ lồng giam, thoát ra bên ngoài. Phá được đạo thuật cũng là không còn chịu sự trói buộc nữa.
Tuy nhiên hiện giờ Dao Thanh Tuệ đương nhiên không có đủ lực lượng để phá vỡ Chân Không Đại Thủ Ấn.
Trừ phi là hạng cao thủ như Thiên Xà vương hay Thiên Long đạo chủ thì mới có thể làm được điều này.
- Vị cao nhân đang ẩn nấp giữa không trung kia, ngươi đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi thiết nghĩ không cần lén lút nữa, hãy lộ diện đi. Văn Hương giáo Thiên Hương quyển, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hồng Dịch sau khi thi triển ra Chân Không Đại Thủ Ấn, đóng băng Dao Thanh Tuệ ngay tại chỗ, thế nhưng tiếp theo hắn cũng không dám buông lỏng, bởi lẽ làn hương khí vừa rồi không phải là đạo thuật của nàng ta, rõ ràng trên bầu trời còn có một nhân vật cực kỳ cao minh đang ẩn nấp.
Hồng Dịch nói xong những lời này, trong hư không lập tức không tản ra bất cứ thứ hương khí nào nữa, tựa như làn hương thoang thoảng ban nãy hoàn toàn chưa từng tồn tại vậy.
Hồng Dịch cố gắng hết sức tìm kiếm thế nhưng cũng không có kết quả.
Đối với việc này Hồng Dịch cũng không cố nữa, chỉ nói một cách rất chậm rãi.
- Thiên Hương chia làm âm dương, âm dương lưu chuyển giữa mênh mang mù mịt mà viên cực. Nhân đạo chia làm chính tà, hình dạng của chính tà; dùng mắt để nhìn, phân biệt đẹp xấu, đẹp là chính, xấu là tà; dùng mũi để ngửi, phân biệt thơm thối, thơm là chính, thối là tà.
Từ trong miệng hắn niệm ra một đoạn kinh văn, đó chính là kinh văn trong Nhân Hương quyển của Nguyên Phi. Đây là đoạn kinh chính đạo khai tông, thuật lại một cách rõ ràng sự thần bí của Thiên Hương Tam Quyển.
- Hả?
Một âm thanh từ nơi cực xa truyền đến, âm thanh này luẩn quẩn bên ngoài vùng không gian bị Chân Không Đại Thủ Ấn đóng băng, cũng không tiến nhập vào bên trong.
Ánh mắt của Hồng Dịch khẽ động, Chân Không Đại Thủ Ấn liền thu lại, sau đó biến thành chín vòng hào quang, ngưng tụ sau gáy.
Cùng lúc đó, nữ quỷ tiên Dao Thanh Tuệ đang bị trói chặt giữa không trung liền vùng mạnh một cái, khôi phục lại lực lượng, nét biểu tình sợ hãi của một thiếu phụ lập tức biến mất. Rất dễ nhận thấy nét biểu cảm tiêu cực vừa rồi lập tức bị trừ bỏ, nhanh chóng trở về với diện mạo xuất trần phiêu nhiên của tông chủ Dao Trì phái, một quỷ tiên cường đại.
Chân Không Đại Thủ Ấn vừa thu lại, thanh âm từ nơi cực xa truyền đến lập tức to lên rất nhiều. Trong âm thanh có mang theo từng làn hương thơm, khiến cho người ta cảm thấy giống như đang đứng giữa rừng thông, tiếng thông reo trong vắt mang theo làn hương thơm của thiên nhiên lại vừa pha khí tức của son phấn.
- Không ngờ công tử lại biết được đoạn kinh văn bí mật của Thiên Hương Tam Quyển? Không biết cuốn Nhân Hương Quyển này có phải đang nằm trong tay của công tử phải không?
Thanh âm mang theo hương khí từ rất xa truyền đến, quanh quẩn trong không gian. Từng từ từng chữ mang theo mùi hương tiến nhập vào từng khối thần niệm trong linh hồn của Hồng Dịch, thế nhưng ngay lập tức linh hồn của hắn liền bộc phát ra một loạt tia sáng rực rỡ ngăn cản lại, khiến cho đạo tâm của Hồng Dịch không bị ảnh hưởng.
Hai câu đối thoại, chính là một trận giao đấu.
- Tất nhiên là nằm trong tay ta.
Hồng Dịch thừa nhận.
Vốn dĩ Nhân Hương Quyển hiện giờ đang nằm trong tay Nguyên Phi, thế nhưng âm thanh kia lại thâm sâu khó dò, bằng vào đạo thuật của Hồng Dịch không ngờ lại không phân biệt được thanh âm kia từ đâu truyền đến. Từ đó có thể thấy được đạo thuật của đối phương e rằng vô cùng cao thâm, thuộc hàng tuyệt đỉnh cao thủ như Thiên Xà vương, Thiên Long đạo chủ, thậm chí còn có chút thần bí khôn lường.
Đối mặt với một nhân vật như vậy, tự nhiên Hồng Dịch không thể khiến cho Nguyên Phi gặp tai hoạ.
Loại nhân vật cấp bậc như thế này, nếu như Hồng Dịch liều mạng, bằng vào nhân tiên phân thân, Chân Không Đại Thủ Ấn, đánh một trận toàn lực, thậm chí có thể chiếm được thế thượng phong. Thế nhưng nếu như đối phương nhất quyết không chịu lộ diện, sử dụng một ít thủ đoạn, đạo thuật thần bí thì cũng đủ khiến cho Hồng Dịch không thể nắm bắt được.
Dù sao bản thể của Hồng Dịch, tu vi mới trải qua một lần lôi kiếp, sự lĩnh ngộ đối với thiên địa vũ trụ còn rất rất xa mới bằng được những cường giả độ qua ba, bốn lần lôi kiếp.
Nói một cách đơn giản, đối với Hồng Dịch, khi giao đấu với những hạng cao thủ như vậy, chiến thắng thì không có khả năng, thế nhưng muốn trốn thoát lại rất đơn giản
- Nếu như ở trong tay công tử, công tử cần phải giữ thật chắc, không thể đánh mất. Đạo thuật công tử tu luyện chính là bí điển của Đại Thiện Tự, trong cuốn Nhân Hương Quyển kia cũng có tương thông với lễ nghi của phật pháp, đối với tu vi của công tử rất có ích.
Thanh âm tiếp tục truyền đến, từng câu từng lời tản ra hương thơm thoang thoảng rồi lại biến thành mùi hương thanh tịnh tự nhiên của hoa sen, không nhiễm hồng trần, tựa như một sự linh hoạt kỳ ảo của thiện lý phật tính.
Hồng Dịch nghe được những lời này liền khẽ cau mày, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng giống như hoa sen, cảm thụ được sự linh hoạt kỳ ảo trong thiện lý phật tính. Hắn lập tức biết được rằng, đạo thuật của người đang nói đã đạt tới cảnh giới vạn pháp quy nhất, tuỳ ý thi triển.
Mùi hương thoang thoảng của hoa sen là biểu đạt của phật tính, đó cũng là vì sao đức phật đều ngồi trên đài sen.
- Xin hỏi cô nương là ai?
Hồng Dịch cất cao giọng hỏi?
- Công tử cảm thấy rất hiếu kỳ về ta sao? Thật ra ta cũng vô cùng hiếu kỳ đối với công tử. Tuy nhiên hiếu kỳ chẳng qua cũng chỉ là hiếu kỳ, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
- Không cần phí sức tìm hiểu làm gì. Hôm nay ta vận dụng Thiên Lý Truyền Âm thuật, cũng không phải là muốn đối địch với công tử, mà là muốn hiểu thêm về đạo thuật của công tử. Không nghĩ tới tu vi công tử lại cao thâm đến như vậy, Chân Không Đại Thủ Ấn lại đạt tới cảnh giới cửu cửu quy nhất, nguyên thần bất hủ. Chỉ bằng vào chiêu thức này đã xứng đáng trở thành cường giả truyền thuyết. Đó là chưa kể đến công tử còn một vài lực lượng ẩn dấu bên trong.
Âm thanh kia ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Ta ngày hôm nay cùng công tử gặp gỡ, thứ nhất là muốn hiểu biết về đạo thuật của công tử, thứ hai là muốn nhắc công tử một chuyện. Trong chuyện tranh đoạt ngôi vị chưởng môn Chân Cương môn, Bạch Viên vương tuy đoạt được chức môn chủ, thế nhưng dù sao căn cơ còn quá yếu, nếu như đột ngột mà chết, Chân Cương môn ắt sẽ lập tức đại loạn.
- Cái gì?
Hồng Dịch hơi chấn động toàn thân, sau đó nói.
- Chẳng lẽ còn có kẻ định ám sát Bạch Tử Nhạc? Bạch Tử Nhạc nắm giữ Thiên Cương Bắc Đẩu lệnh, lại nhận được lực lượng do chín đại thái thượng trưởng lão truyền cho, hiện đang tu luyện trong Cương Đấu Thế Giới. Đạo thuật bản thân hắn lúc này đột tiến, kể cả là ta muốn đánh bại hắn cũng vô cùng khó khăn, huống chi hắn còn đang ở trong Đấu Cương Thế Giới, ai có thể làm gì được hắn?
- Có người ngay cả thân thể của nhân tiên còn có khả năng chém chết, huống chi là một Bạch Tử Nhạc? Công tử tự thu xếp ổn thoả đi.
Sau khi nói xong, thanh âm cùng hương thơm liền biến mất, không còn lưu lại chút vết tích gì.
Hồng Dịch biết người này đã ẩn tàng, cũng không hỏi nhiều, thần hồn hạ xuống, trở lại Quan Tinh lầu.
Cùng lúc đó, Dao Thanh Tuệ cũng hạ xuống, nàng cũng là do thần hồn hoá thành, không phải là bản thể, thế nhưng lại giống như in, so với thể xác thật sự thì không có chút gì khác biệt.
Dao Thanh Tuệ sau khi hạ xuống, bỗng nhiên từ thư phòng phía trên của Quan Tinh lầu truyền đến hai giọng nói.
- Mẫu thân!
Hai tỷ muội Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như chạy ra đón.
- Không nghĩ tới Dao Trì phái lại giống như sân khấu thế này?
Hồng Dịch thấy cảnh như vậy, trước tiên cũng không nói gì, chỉ quay lại, bước vào trong thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế sau bàn, sau đó nhìn Dao Thanh Tuệ rồi mới nói.
Thư phòng của Quan Tinh lầu vô cùng tao nhã, là nơi để người đọc sách sau khi quan sát thiên văn xong, trong lòng có cảm ngộ, trở lại thư phòng để ghi lại.
Nếu như trên Quan Tinh lầu không có giấy bút, lỡ khi trong lòng sinh ra cảm ngộ, không kịp ghi lại, đến khi xuống dưới lầu thì cảm ngộ dần biến mất, điều này rất bất lợi đối với việc nghiên cứu học vấn. Tuy nhiên muốn làm như vậy thì cũng chỉ có những gia đình giàu sang mới có khả năng.
- Đó là một tiền bối của ta. Người vừa mới thi giải xuất thế.
Dao Thanh Tuệ sau khi vào trong thư phòng, đưa mắt nhìn Hồng Dịch một lúc lâu rồi mới nói.
- Mộng Băng Vân có một nhi tử thật giỏi, đạo thuật của ngươi quả thật là kinh thiên động địa, kinh động bách thánh. Thất phu vi bách thế sư, nhất ngôn vi thiên hạ pháp. Hai câu này đúng là có thể khiến bách thánh rung động.
- Dao Trì phái tông chủ cũng là một nhân vật thanh cao xuất trần, vì sao bằng vào thân phận quỷ tiên cao quý lại gả cho một kẻ vô tình vô nghĩa như Hồng Huyền Cơ, hơn nữa lại còn sinh cho hắn hai nữ nhi? Chấp nhận làm một phụ nữ không danh phận?
Hồng Dịch lãnh đạm nói.
- Ngân hán điều điều, lưỡng tình nhược thị cửu trường , hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ (*)? Danh phận đối với quỷ tiên mà nói, hoàn toàn không đáng đề cập đến.
Ánh mắt của Dao Thanh Tuệ chợt loé lên.
- Huống chi, Huyền Cơ, về văn võ đều là kinh tài tuyệt diễm, nếu không vì sao mẫu thân của ngươi lại rơi vào lưới tình?
- Thì ra Dao Trì tông chủ cũng là một tài nữ.
Hồng Dịch cả kinh. Từ trong câu nói thanh lệ của Dao Thanh Tuệ, Hồng Dịch cảm nhận được sự tài hoa bức người của nàng.
Thảo nào một nữ tử như vậy lại khiến cho Hồng Huyền Cơ bị thu hút.
- Theo những gì ta được biết, ngươi tuy rằng văn chương kinh động bách thánh, thế nhưng học vấn chân chính lại không bằng phụ thân của ngươi. Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi (**), có ai là không xúc động? Đối với người tinh thâm học vấn mà nói, một, hai câu tuyệt diệu cũng không đáng là gì. Lập đức, lập công, lập ngôn, đó mới chân chính là đại học vấn gia. Một đại tông sư cần phải viết sách lập thuyết, khai sáng học phái của chính mình. Huyền Cơ viết Lý Thư, Tây Minh, Trung Thư cùng các loại thư tịch khác, đều là tự lập thành một hệ phái riêng biệt, phóng mắt khắp cả thiên hạ này, không một ai có thể bằng người.
Đôi mắt của Dao Thanh Tuệ dán chặt vào Hồng Dịch, nói.
- Ồ? Quả nhiên là một tài nữ, nói rất có đạo lý.
Hồng Dịch nghe câu này của Dao Thanh Tuệ, một hồng nhan tri kỷ của Hồng Huyền Cơ nói, liền cảm nhận được sự lợi hại từ trong ngôn ngữ của đối phương. Từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim, tuy rằng không bằng đạo thuật thế nhưng lại công kích vào đạo tâm, không chút nhân nhượng.
Một hai câu văn chương, thi từ thần kì cũng không đáng là gì. Muốn trở thành một đại học vấn gia chân chính thì phải sáng tác kinh văn, lập ra học phái của chính mình.
Mấy năm gần đây Hồng Huyền Cơ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, sáng tác ra Lý Thư cùng một loạt thư tịch khác, phát hành khắp thiên hạ. Tuy rằng Hồng Dịch bằng vao uy thế bách thánh tề minh có thể tạm thời chống lại, thế nhưng nếu như hơn mười năm sau, hắn vẫn không để lại thư tịch gì cho thế nhân, không khai sáng học phái, như vậy chắc chắn sẽ bị người đời lãng quên, không thể sánh ngang với Hồng Huyền Cơ được.
- Đạo thuật là văn chương. Ngày xưa, khi thượng cổ đại thánh tạo ra chữ viết, bầu trời đổ mưa máu, quỷ thần than khóc. Văn tự vừa xuất hiện, quỷ thần liền biết kêu lên sợ hãi, biết cất tiếng khóc than. Lý Thư của Huyền Cơ truyền bá khắp thiên hạ, được người đời ca tụng, đã trở thành "Tử" (Tử trong chư tử, thượng cổ thánh hiền) của đại phái Lý học. Ngươi sao có thể so sánh được với chàng?
Dao Thanh Tuệ lại nói, ánh mắt nhìn Hồng Dịch, vẫn không hề xê dịch chút nào.
- Tài nữ đúng là tài nữ, từng từ từng chữ đâm thẳng vào đạo tâm của ta.
Hồng Dịch thản nhiên nói.
- Chẳng qua là gần đây ta có sáng tác một áng văn, hiện mới viết được đoạn mở đầu, chưa hoàn toàn đầy đủ. Ngươi là một tài nữ, vậy thử đọc qua một chút, xem xem đoạn mở đầu kinh thư này của ta, rốt cuộc so với Lý Thư của Hồng Huyền Cơ cái nào hơn? Có thể được truyền tụng cho vạn thế được được không?
- Ồ? Kinh thư được truyền tụng vạn thế, ta thật sự muốn xem đoạn mở đầu của bản kinh thư này.
Dao Thanh Tuệ cười cười, nhưng bên trong lại mang theo một chút châm chọc, mỉa mai.
Viết kinh thư, truyền lưu thiên hạ, đạo lý khai tông lập phái, so với đạo thuật độ lôi kiếp thì còn khó khăn gian nan hơn rất nhiều.
Hồng Dịch lại không quan tâm đến chuyện đó. Hắn đứng dậy cầm bút lông, trải giấy lên mặt bàn, trầm tư một lúc, sau đó viết một chữ "Dịch" (易) lên trang giấy.
- Dịch kinh? Ngươi tên là Hồng Dịch, bản kinh thư này chẳng lẽ gọi là Dịch kinh sao? Đừng chọc cười thiên hạ như thế chứ?
Dao Nguyệt Như nhìn Hồng Dịch đặt tên cho bản tác phẩm kinh thư của mình là Dịch kinh, không khỏi cười lên một tiếng.
Hồng Dịch sau khi nghe xong cũng không hề để bụng. Gần đây đúng là hắn có chút lĩnh ngộ đạo lý, muốn làm một quyển kinh thư, truyền lưu thiên hạ. Hắn tên là Hồng Dịch, tự nhiên bản kinh thư này phải gọi là Dịch Kinh rồi.
Tuy nhiên hắn chỉ mới nghiền ngẫm ra đoạn mở đầu với hơn mười chữ. Phần bên dưới cũng chưa làm ra, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn viết ra cho nữ tài nhân Dao Thanh Tuệ thưởng thức bình phẩm.
Thậm chí hắn còn muốn Dao Thanh Tuệ sau khi xem qua xong, nói cho Hồng Huyền Cơ biết.
Hồng Dịch vung tay, nét bút vẽ lên trang giấy trắng.
Chú thích.
(*) Tác giả mượn hai câu thơ trên trong bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quán.
鵲橋仙
纖雲弄巧,
飛星傳恨,
銀漢迢迢暗度。
今風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
柔情似水,
佳期如夢,
忍顧鵲橋歸路!
兩情若是久長時,
又豈在朝朝暮暮?
Hán việt.
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng ,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ ?
Dịch thơ
Thước kiều tiên (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
(Nguồn thivien)
Tần Quán 秦观 (1409-1100) tự Thiếu Du, hiệu Hoài cư sĩ, người Cao Bưu (nay thuộc tỉnh Giang Tô). Ông là thi nhân thời Bắc Tống, cùng Hoàng Đình Kiên, Trương Lỗi, Triều Bổ Chi được xưng là Tô môn tứ đại học sĩ.
Ông từng là học trò của Tô Thức, về sau lại kết hôn với em gái Tô Thức. Tô Quán từng làm quan tới chức Quốc sử biên tu (quan ghi chép sử sách quốc gia), về sau khi Triết Tông tân đảng chấp chính, ông bị cách chức làm quan thu thuế rượu, điều về Sâm Châu, rồi giáng xuống Hoành Châu, cuối cùng trở thành một.
Văn thơ của Tần Quán uyển chuyển, trữ tình, lời thơ đại đa số là miêu tả tình yêu nam nữ, bọc lộ sự uất hận ai oán của con đường lam quan, văn tự tinh tế sắc sảo, âm luật hài hoà cân đối, tình cảm dạt dào.
Các tác phẩm tiêu biểu của ông như: Thước Kiều Tiên, Tiêm Vân Lộng Xảo, Vọng Hải Triều, Mai Anh Sơ Đạm, Mãn Đình Phương, Sơn Mạt Vi Vân...
Trong đó câu "Lưỡng tinh nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ!" được xưng là câu danh ngôn thần kỳ, biến hoá từ hôi thối thành thần kỳ.
Còn câu "Tà dương ngoại, hàn nha sổ điểm, lưu thuỷ nhiễu cô thôn" (Chiều bóng xế. Quạ đen mấy chấm. Quanh xóm, nước chảy về) được gọi xưng là thứ ngôn ngữ tuyệt diệu.
(**)Quan niệm về thơ ca: hai câu trên muốn nói rằng, thơ từ xuất chúng bao giờ cũng phải mang tính tự nhiên, thuận theo tự nhiên. Mà để đạt được tính tự nhiên, thi nhân phải có nội lực tu dưỡng và cảm xúc nghệ thuật thâm hậu. Tự nhiên ở đây hoàn toàn không phải là sự dung tục tầm thường, mà ngược lại, nó chỉ có được ở những nghệ sĩ khi đã đạt tới đỉnh cao của nghệ thuật.
Theo quan niệm xưa, tính tự nhiên là tiêu chí hàng đầu trong việc sáng tác thơ ca cũng như bình luận tác phẩm văn học. Thơ ca càng có tính tự nhiên thì càng hồn hậu, sâu sắc. Thi sĩ sáng tác một bài thơ cũng giống như vẽ một bức tranh thuỷ mặc, chỉ có vài nét phác hoạ nhưng đã thâu tóm được linh hồn vạn vật vào trong tranh. Người xem trong nét vẽ rất đơn giản nhưng để đạt được trình độ nhuần nhuyễn tự nhiên như vậy thì phải trải qua thời gian hàm dưỡng nghệ thuật rất lâu dài, thậm chí là cả gần cuộc đời mới có thể đạt được.
(Trích bài viết quan niệm thơ ca Lý Thương Ẩn của tác giả Lê Quang Trường- nguồn khoavanhoc-ngonngu.edu.vn)