Dương Thần
Chương 229: Tấn Công Đồ Nguyên!
- Tên thánh giả Đồ Nguyên kia, cho dù là lôi kiếp cao thủ thì e rằng cũng khó có thể đỡ được lượt công kích này!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, ánh sáng dữ dội tóe lên, sóng khí quay cuồng, thần niệm âm phong càn quét, huyết khí dương cương ngưng tụ, quyền ý võ thánh sục sôi.
Trong nháy mắt, đám cao thủ của triều đình Đại Kiền bất thình lình bộc phát chiến lực cường đại nhất, đồng loạt công kích dữ dội lôi kiếp cao thủ - Thánh Giả Đồ Nguyên. Trong luồng chấn động dữ dội này, có thứ vô hình, có thứ hữu hình, không một chiêu thức nào giống nhau, tất cả đều hiện lên trong thần niệm của Hồng Dịch.
Hồng Dịch dùng thần niệm của bản thân để quan sát chiến trường, việc này so với dùng mắt thường quan sát thì rõ ràng hơn rất nhiều, trong nháy mắt có thể nắm rõ thực lực của rất nhiều người.
- Giỏi lắm, lão cẩu Ngô đại quản gia này xem ra hôm nay mới thi triển bản lĩnh chân chính của lão đây! Ngày đó ta cũng đoán rằng lão còn nương tay, không xuất thủ giết chết ta, quả nhiên là như vậy, ta không hề đoán sai chút nào! Hừ! Đây cũng là dịp tốt để ta xem xem nguyên bản chân chính của Chư Thiên Sinh Tử Luân rốt cuộc là như thế nào! Chư Thiên Sinh Tử Luân của Triệu Phi Dung kia, ở trước mặt Ngô đại quản gia, quả thực chẳng khác nào trò hề!
Quả nhiên, lúc này, từ đôi Tinh Thần Lượng Thiên Xích trong tay Ngô đại quản gia, thần niệm của Hồng Dịch cảm nhận được quyền ý, khí thế to lớn cuồn cuộn vô cùng. Đúng là lão Ngô đại quản gia này sâu không để đoán trước được.
Dưới sự cảm nhận của Hồng Dịch, trong lúc Ngô đại quản gia vừa mãnh liệt xuất thủ, rất nhiều điểm bí ẩn trên thân thể của lão ta đột nhiên bộc phát một loại khí thế vô cùng dữ dội.
Loại khí thế, khí tức này giống hệt như thần linh!
Giống như trong cơ thể của Ngô đại quản gia, trong khoảnh khắc này bỗng có mấy vị thần linh xông ra ngoài!
Mấy vị thần linh vừa chớp nhoáng xông ra ngoài này dường như đang nâng một bánh xe khổng lồ. Sinh tử âm dương, thiên địa hỗn độn đều nằm trong bánh xe này. Dường như đây chính là một chiếc thiên luân khổng lồ, khống chế sự hưng thịnh và suy vong, sự sinh sôi và hủy diệt của vạn vật.
Trong lúc bánh xe này xoay chuyển, thiên địa vạn vật có thể sinh sôi phát triển. Khi xoay ngược lại, thiên địa vạn vật sẽ bị tiêu diệt.
Thế nhưng làm cho bánh xe này xoay chuyển lại chính là chúng thần trong thiên địa.
Dùng bánh xe xoay chuyển sinh tử của chúng sinh trong đất trời.
Đây chính là một môn tuyệt thế võ công mà Hồng Huyền Cơ kết hợp võ học của Đại Thiện tự, Thái Thượng đạo cùng với võ học của các môn các phái cũng như lý luận đạo thuật của các đại đạo môn mà sáng tạo thành.
Hồng Dịch có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, ngay khi Ngô đại quản gia bộc phát lực lượng, từ trong thân thể của lão tuôn ra khí tức của thần linh, rồi nâng một chiếc thiên luân khổng lồ mãnh liệt phóng vọt lên trời, đâm thẳng vào đám mây ánh sáng màu đỏ như máu giữa không trung. Chiếc thiên luân khổng lồ tựa như một ngọn núi lửa đang ùng ục phun trào, lập tức tạo thành một cỗ lực lượng công kích mãnh liệt đánh thẳng vào đám mây ánh sáng huyết sắc kia.
Hỗ trợ ở dưới mặt đất là Thánh Thủ Thiên Đao Vệ Thái Thương, trong nháy mắt hắn cũng bộc phát lực lượng. Sau lưng hắn thấp thoáng xuất hiện một pho tượng chân võ pháp tướng. Thế nhưng về phương diện quyền ý, khí thế thì còn thua kém rất nhiều, hoàn toàn bị võ đạo của Ngô đại quản gia lấn áp.
- Đây chân chính là Chư Thiên Sinh Tử Luân sao? Quả nhiên là một thứ võ học kinh khủng! Không thể không thừa nhận rằng Hồng Huyền Cơ quả thật là một tuyệt thế thiên tài, khó trách mẫu thân cho dù là thánh nữ của Thái Thượng đạo, tu Thái Thượng vong tình đạo, thế mà lại có thể gả cho hắn. Hừ!
Trong lòng Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, nhớ lại sự từ ái yêu thương của mẫu thân khi mình còn nhỏ, trong lòng tự nhiên dâng lên một sự bất bình.
- Ngày đó khi ở trong Tĩnh Hải quân, nếu như Chư Thiên Sinh Tử Luân mà lão cẩu Ngô đại quản gia thi triển lại thực sự mang theo quyền ý như thế này, chỉ sợ lúc đó ta không cách nào chống đỡ được! Song, đó cũng không phải là lão cẩu kia hạ thủ lưu tình với ta, mà là do lệnh của Hồng Huyền Cơ, cho nên hắn không dám làm trái lại mà giết chết ta. Nếu như Hồng Huyền Cơ hạ lệnh phải giết chết ta, thì lão cẩu này chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. Tuy nhiên, nếu như ngày đó lão ta thi triển ra cỗ quyền ý huyền bí đến bậc này, ta liều mạng vận khởi Quá Khứ kinh thì chắc cũng có thể tránh được hồn phi phách tán!
- Hừ! Hôm này cho dù Ngô đại quản gia ngươi luyện được quyền ý như vậy thì cũng chỉ có bảy thần linh trên cơ thể! Ta thi triển đạo thuật vẫn có thể diệt chết ngươi!
Trong khoảnh khắc Hồng Dịch đã đánh giá được toàn bộ thực lực của Ngô đại quản gia, cũng như điều huyền bí chân chính của Chư Thiên Sinh Tử Luân.
Tại thời điểm Ngô đại quản gia thi triển võ công, trên người lão có bảy huyệt khiếu bí ẩn đồng loạt mở ra, từ bảy huyệt khiếu này tản ra khí tức của bảy vị thần linh.
Vì thế trong lúc lão ta thi triển Chư Thiên Sinh Tử Luân, Hồng Dịch loáng thoáng cảm nhận được cảnh tượng bảy vị thần linh từ trong cơ thể lão ta bay ra, cùng nâng bánh xe sinh tử bay lên bầu trời.
Rất dễ nhận thấy, lão Ngô đại quản gia này cũng tinh thông công phu tu luyện huyệt khiếu.
Đạt tới cảnh giới võ thánh, sau khi hoán huyết xong thì sẽ bắt đầu tìm cách tu luyện huyệt khiếu.
Song bảy vị thần linh này cũng chỉ khiến cho Hồng Dịch loáng thoáng cảm nhận thấy mà thôi, không hề tạo thành áp lực rõ ràng cho lắm, từ đó Hồng Dịch cũng biết rằng, việc tu luyện bảy huyệt khiếu này của Ngô đại quản gia cũng không hoàn toàn đạt tới đại thành, chẳng qua chỉ tu luyện được ba bốn phần mà thôi.
Đó cũng là lẽ thường.
Không phải là nhân tiên, cho dù có được tuyệt thế bí tịch võ công, dò tìm được huyết khiếu, hiểu được phương pháp tu luyện, song cùng lắm cũng chỉ tu luyện được hai ba phần của huyệt khiếu mà thôi.
Nhân tiên chân chính thì mới có thể hoàn toàn đem huyệt khiếu tu luyện đến đại thành, thực sự khai phá được tiềm lực chân chính trong cơ thể con người.
Cho dù Thần Tiêu đạo cũng có ý nghĩ kỳ lạ, sáng tạo ra một phương pháp tu luyện vượt qua sức tưởng tượng của thường nhân, Điện Quang Diệu Thể Thuật, dùng lực của lôi điện để kích thích huyệt khiếu, thế nhưng cũng chỉ có thể đem huyệt khiếu luyện đến năm phần mà thôi.
- Trong Đấu Phật Bút Lục có nói, bên trong Hiện Thế Như Lai kinh của Đại Thiện tự ghi lại rằng, cao thủ nhân tiên, thậm chí là người gần đạt tới cảnh giới phấn toái chân không, chỉ cần phóng ra một chút khí tức chân chính, mở rộng huyệt khiếu của bản thân thì đã có thể khiến cho cao thủ đạo sĩ nhìn thấy cảnh tượng giống như chúng thần quy tụ, còn thân thể con người tựa như chốn thiên đình. Không biết nếu như Hồng Huyền Cơ đạt tới cảnh giới nhân tiên thì ta sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì đây?
Một lần nữa Hồng Dịch lại thầm suy nghĩ.
Nhân tiên cao thủ gần đạt tới cảnh giới phấn toái chân không, dưới con mắt của cao thủ đạo thuật, bọn họ sẽ cảm nhận được người này giống như hóa thân của thượng cổ thiên đình trong truyền thuyết, huyệt khiếu toàn thân bốc lên xuất ra vô số thần linh!
Mỗi một huyệt khiếu cũng có thể tu luyện ra khí tức của một vị thần linh. Một khi chân chính mở ra toàn bộ huyệt khiếu, tu luyện huyệt khiếu đến mười thành, thì khí tức của người đó sẽ ngang với khí tức của chúng thần trong đất trời, tất cả đều tụ tập lại trong thân thể, vạn tà bất xâm, vạn tiên bất phá.
Loại võ đạo cao thủ này, gần như không cần động thủ, trong lúc giơ tay nhấc chân, ánh mắt quét ngang qua, bằng vào khí tức của bản thân cũng có thể chấn nát quỷ tiên thành mây khói.
Loại cảnh giới võ đạo này, tự bản thân bao hàm nuôi dưỡng cả đất trời chúng thần. Còn về đạo pháp, không hề có cách gia trì sức mạnh cho thân thể, bất cứ cao thủ đạo thuật nào cũng không phải là đối thủ.
Song, từ cổ chí kim, người đạt tới loại cảnh giới võ đạo này, so với người giống như Mộng Thần Cơ thì còn ít hơn rất rất nhiều. Gần giống như thánh nhân trong nho đạo vậy, năm trăm năm cũng không xuất hiện một người.
Trong suy đoán của Hồng Dịch, sau khi bản thân trở lại Ngọc kinh, nếu như phải đối đầu với Hồng Huyền Cơ, không biết hắn tu luyện được bao nhiêu huyệt khiếu rồi, tu luyện ra được khí tức của mấy vị thần linh rồi, huyệt khiếu không biết ngưng luyện được mấy thành rồi?
Hồng Huyền Cơ mặc dù là phụ thân của Hồng Dịch, thế nhưng bây giờ, trong tiềm thức bản thân, Hồng Dịch đã xem người phụ thân bạc bẽo này sớm trở thành đại địch cả đời rồi.
Tuy phụ tử kết thù, điều này đối với những đại nghĩa trong sách vở hoàn toàn không hợp nhau, thế nhưng một người là mẫu thân của mình, sớm triều cô quạnh, ôm hận mà chết; một người là phụ thân bạc bẽo của mình, gần như từ bé đến lớn mới nhìn thấy mặt vài lần. Bên nặng, bên nào nhẹ, trong lòng Hồng Dịch biết rất rõ.
Mặc dù bây giờ hắn tu luyện thành quỷ tiên, lại luyện cả Quá Khứ kinh, hơn nữa còn cùng Thiện Ngân Sa kết thành đạo lữ, trong tay có nhiều pháp bảo, thế nhưng trong lòng hắn không hề có một người phụ thân như Hồng Huyền Cơ.
Kẻ thắng có thể bắt đối phương cúi đầu trước mình.
Hồng Dịch cũng không có ý định giết cha, cùng lắm chỉ bắt đối phương cúi đầu nhận lỗi mà thôi. Tuy rằng trong lòng Hồng Dịch rất rõ một điều, bằng vào tính cách của Hồng Huyền Cơ, bắt hắn cúi đầu nhận lỗi thì còn khó hơn việc giết chết hắn.
Một người có thể lấy chư thiên chúng thần, bánh xe xoay chuyển sinh tử để sáng tạo ra một thứ võ công tuyệt thế như vậy thì sao có thể cúi đầu đây? Nếu có thể khuất phục thì làm sao có thể sáng tạo ra một thứ võ công kinh thiên động địa như vậy chứ!
Từ thực lực mà nói, năm đó khi tiêu diệt Đại Thiện tự, trong trận chiến đó Hồng Huyền Cơ là một nhân vật có vai trò trọng yếu. Bản thân Hồng Dịch cũng tự nhận thấy rằng, thế lực hiện giờ của mình cũng không thể chống lại với Đại Thiện tự năm đó.
Huống chi, Hồng Huyền Cơ sau khi tiêu diệt Đại Thiện tự xong, lại cùng triều đình Đại Kiền phân chia không ít thứ tốt, chỉ sợ thế lực của hắn bây giờ càng lúc càng bành trướng mà thôi.
- Nói thế nào đi chăng nữa, Hồng Huyền Cơ, ta nhất định phải bắt ngươi cúi đầu nhận lỗi trước phần mộ của mẫu thân! Chỉ sợ rằng bây giờ ngươi đã đạt tới nhân tiên rồi, thậm chí gần tới cảnh giới phấn toái chân không! Ngươi đạt tới nhân tiên, thì ta sẽ bắt chước Mộng Thần Cơ, độ qua bảy tám lần lôi kiếp! Nếu như ngươi phấn toái chân không, ta sẽ đạt tới dương thân! Quyết không chịu khuất phục!
Hồng Dịch nắm chặt hai tay lại, ánh mắt lóe lên.
- Thánh giả Đồ Nguyên ăn đủ rồi!
Thiện Ngân Sa bỗng nhiên nói.
Vừa rồi, chỉ trong thoáng chốc, khi nàng thấy hai nắm tay của Hồng Dịch nắm chặt lại, ánh mắt lóe lên, nàng cũng chỉ cho rằng hắn đang quan sát chăm chú chiến trường mà thôi, không hề biết được trong đầu hắn đang nảy sinh nhiều ý niệm đến như vậy!
- Bây giờ còn chưa phải lúc, cứ theo dõi bọn chúng đấu pháp đi! Được lắm! Thánh giả Đồ Nguyên thi triển ra chiêu sát thủ rồi. Đây chính là đạo thuật của Tinh Nguyên Thần miếu sao? Quả nhiên là thần diệu! Dường như là võ và đạo hợp nhất! Tinh huyết nguyên khí, Tinh Huyết Nguyên Khí Tập! Nếu có cơ hôi, ta nhất định đoạt lấy điển tịch trấn phái của Tinh Nguyên Thần miếu là Tinh Huyết Nguyên Khí tập vào trong tay, nghiên cứu thật kĩ một phen mới được!
Tâm tư của Hồng Dịch chợt lóe lên, tuy nhiên đây chỉ là thứ suy nghĩ nhất thời. Khi ý niệm này qua đi thì cũng là lúc đám mây ánh sáng huyết sắc của thánh giả Đồ Nguyên trúng phải một kích do cao thủ Đại Kiền đột nhiên bộc phát đánh tới.
- A! Các ngươi muốn chết!
Đám mây ánh sáng huyết sắc bị hai đại cao thủ võ thánh, năm đại quỷ tiên mãnh liệt công kích, liền lập tức phát nổ dữ dội, trong thoáng chốc tản mát không ít. Loáng thoáng từ trong đó truyền đến một tiếng rít sắc bén.
Thanh âm này không ngờ lại là ngôn ngữ của Đại Kiền Thiên Châu, không phải là loại ngôn ngữ của Hỏa La quốc nơi tây vực. Song, giọng nói này có chút ngượng nghịu.
Hồng Dịch dùng thần niệm cẩn thận cảm ứng, liền "nhìn" thấy ở bên trong đám mấy ánh sáng huyết sắc này, dường như có một lão già thân mặc một chiếc áo choàng lớn màu trắng, trên đầu có một vòng vải trắng quấn quanh, trên tấm vải trắng này còn khảm bảo thạch. Lão già này mũi cao, hốc mắt hõm sâu, con ngươi màu nâu, râu mép gần như dài chạm tới ngực, thân hình dong dỏng cao.
Lão già Hỏa La quốc này cũng không phải là do thần hồn biến hóa thành, mà chính là thân thể thực sự.
- Nhục thân thật mạnh mẽ!
Trong lòng Hồng Dịch cảm thán một câu.
- Pháp bảo tốt!
Ánh mắt của Thiện Ngân Sa lóe lên rồi nói.
Hồng Dịch vừa nhìn qua thân thể của lão già này liền phát hiện ra, bên trong cơ thể của lão có một cỗ khí huyết vô cùng khổng lồ! Đúng vậy, là khổng lồ, không phải là loại khí huyết cường đại mà võ thánh ngưng luyện mà thành, mà chính là khổng lồ.
Vừa liếc nhìn qua, Hồng Dịch liền cảm thấy tinh huyết trong cơ thể của vị cường giả nơi Tây Vực này hùng hậu vô cùng, chẳng khác nào một con voi lớn! Không, so với voi thì còn nhiều hơn rất nhiều, phải nói là hùng hậu giống như một trăm con heo mập hay một trăm con dê béo thì đúng hơn.
Loại khí huyết hùng hậu này dường như giống như thiên tài địa bảo tích tụ lại thành đống vậy.
Loại khí huyết này cũng không giống chắc chắn như khí huyết mà võ thánh khổ luyện tích trữ lại, khu trừ tạp chất, hoán huyết, ngưng luyện máu huyết giống như thủy ngân mà thành.
Nhiều mà không ngưng tụ!
Đây chính là đánh giá của Hồng Dịch đối với khí huyết trong cơ thể của lão già này.
Lượng tinh huyết hùng hậu trong cơ thể của vị thánh giả Đồ Nguyên này, quả thực có thể sánh ngang với lượng tinh huyết của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cộng lại. Thế nhưng sự ngưng luyện chắc chắn trong đó chỉ có thể ngang với một cao thủ võ đạo mới đạt tới cảnh giới đại tông sư mà thôi.
Song, Hồng Dịch biết rằng, đạo thuật của Tinh Nguyên Thần miếu có thể mang thần hồn và thể xác chuyển hóa lẫn cho nhau. Thậm chí khi vận dụng đạo thuật có thể trị liệu vết thương, bổ sung khí huyết, tinh huyết hùng hậu, trong lúc đấu pháp cũng chiếm lợi thế rất lớn.
Hồng Dịch thì suy nghĩ về tinh huyết của thánh giả Đồ Nguyên này, trong khi đó Thiện Ngân Sa lại nhìn chằm chằm vào pháp bảo của hắn.
Vị thánh giả Đồ Nguyên này đứng ở trên không trung cũng không phải dựa vào thần hồn đã vượt qua lôi kiếp của hắn, cho dù thần hồn có vượt qua lôi kiếp, muốn phi hành cũng khó khăn vô cùng, tốc độ so với con muỗi không nhanh hơn là mấy.
Sở dĩ hắn có thể bay được một cách nhanh chóng trên không trung chính là nhờ vào một chiếc chiếu hay chiếc thảm gì gì đó có rộng tầm ba bốn trượng!
Loại thảm này không biết được dệt từ loại lông da gì, phía trên có thêu những phù văn sặc sỡ nhiều màu, trông chẳng khác nào một thứ phù chú quái dị. Bên trong thứ phù chú này lại tản mát ra một cỗ huyết khí nồng đậm, khiến cho xung quanh tấm thảm lượn lỡ những đụn mây đỏ như máu.
- Pháp Huyết Thần Thảm của Tinh Nguyên Thần miếu, tấm thảm này cũng là pháp khí trấn miếu của Tinh Nguyên Thần miếu, dùng nó có thể tùy ý phi hành được!
Thiện Ngân Sa nói.
- Ồ! Thiên hạ rộng lớn, quả thật vô cùng kỳ diệu!
Hồng Dịch nói.
- Thánh giả Đồ Nguyên! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cướp đoạt Càn Khôn Bố Đại sao! Hôm nay chúng ta sẽ khiến ngươi đến mà không thể trở về được cho xem!
Vệ Thái Thương gầm lên, giống hệt như thần thú.
- Nguyên Dương cự phủ, khai thiên phách địa!
Cùng lúc đó, Tiêu Ảm Nhiên của Phương Tiên đạo một lần nữa thi triển ra đạo thuật cường đại nhất của mình.
- Linh Ngôn Phật Châu!
Còn Thần Ưng vương cũng đem pháp bảo Linh Ngôn Phật Châu của mình sử dụng ra. Lập tức một màn lưới lớn vàng rực bay thẳng về phía thánh giả Đồ Nguyên ở trên bầu trời.
- Các ngươi muốn chết!
Vị đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, Thánh giả Đồ Nguyên ngồi ở trên Pháp Huyết Thần Thảm một lần nữa gầm lên đầy giận dữ, rồi bất thình lình đứng bật dậy. Trong lúc đứng lên, Hồng Dịch mới phát hiện ra, vị thánh giả Đồ Nguyên này còn cao hơn Trầm Thiết Trụ đến một cái đầu, trông chẳng khác nào một vị thần linh to lớn.
Vừa đứng bật dậy, thánh giả Đồ Nguyên cũng không thèm nhìn qua đám người bên dưới, liền cầm thanh tiểu loan đao lóng lánh ánh sáng trong tay, hướng về phía cánh tay bản thân, vung lên một cái!
Phụt!
Một dòng máu thật dài bắn phụt ra giống như suối, thế nhưng không một giọt nào rơi xuống mặt đất. Tất cả đều ngưng tụ lại thành một bàn tay lớn ở giữa không trung.
- Tinh Huyết Nguyên Khí, Thiên Thần Cự Chưởng!
Rầm!
Một luồng âm phong cuốn thẳng về phía bàn tay lớn này. Tiếp đó một loạt âm thanh răng rắc răng rắc vang lên, bàn tay này trong nháy mắt phình to lên một cách kịch liệt.
Hơn nữa, Hồng Dịch cũng có thể nhận thấy được bàn tay to lớn này cũng không giống như là do máu huyết chảy ra ngưng tụ thành, mà là một bàn tay có da thịt bao phủ hẳn hoi, còn hiện ra cả hoa văn trong lòng bàn tay, trông chẳng khác nào bàn tay của một một người khổng lồ cao trăm trượng, chân thật vô cùng!
Loại cảm giác chân thật này khiến cho Hồng Dịch khẳng định rằng, bàn tay này không phải là thứ hư ảo do đạo thuật hóa thành, mà thực sự chính là bàn tay của con người!
Cảm giác như vậy cũng giống như là khi đối mặt với Cửu Hỏa Viêm Long vậy, đó không phải là rồng do ảo ảnh biến thành, mà là rồng thực sự.
- Chẳng lẽ đạo thuật của lôi kiếp cao thủ, lại có thể từng bước từng bước từ hư ảo biến hóa thành chân thật sao? Càng nhiều lần độ qua lôi kiếp, đạo thuật càng chân thật sao?
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Đạo thuật đạt tới trình độ như vậy thì đã không bị một tiếng cự hống của võ thánh mà tản mát nữa rồi.
Đây chính là thần uy của lôi kiếp cao thủ!
- Mọi người cẩn thận!
Lúc này, Ngô đại quản gia, Vệ Thái Thương, Thần Ưng vương, Tiêu Ảm Nhiên, Trương Bá Hằng, tông chủ Dao Trì phái Dao Thanh Tuệ cùng nữ nhi Dao Nguyệt Đình của bà ta, bảy đại cao thủ này dường như cũng biết được sự lợi hại của đối phương, liền vội vàng tập trung lại một chỗ, kết thành một vòng bảo vệ, rồi tự phát ra đạo thuật cường đại nhất của mình, đồng loạt bắn phá về phía bàn tay khổng lồ vô cùng chân thực đang từ giữa hư không ép xuống kia.
Rầm một cái. Từ trung tâm của bàn tay này, xuất hiện một lỗ thủng lớn, một lượng lớn máu tươi, da thịt bắn tung tóe ra ngoài, khiến cho người ta có một loại cảm giác chân thật vô cùng.
Mặc dù đợt công kích vừa rồi đục thủng một lỗ ở chính giữa bàn tay kia, thế những nó vẫn phóng đi vùn vụt, tóm lấy ba đại trưởng lão và tông chủ của Vu Quỷ đạo, rồi mãnh liệt bóp chặt lại, thoáng một cái đã lôi lên giữa không trung.
Ba đại trưởng lão cùng Vũ Ô Đồng liều chết chống lại, bất thình lình bộc phát uy phong của Vạn Quỷ Lệnh Kỳ, mây đen cuồn cuộn mang theo oan hồn gào rít hiện lên.
Thế nhưng thánh giả Đồ Nguyên lại dùng sức một lần nữa, dùng loan đao cứa lên cánh tay còn lại của bản thân. Máu tươi phun ra, một bàn tay khổng lồ khác lại ngưng tụ thành hình.
Bàn tay này vừa hiện ra liền phóng tới, rắc một tiếng, mang toàn bộ tầng hộ thân bằng khói đen của ba đại trưởng lão chấn nát bấy. Mười bốn đầu thi hoàng kia gào rít dữ dội, phóng thẳng lên trời, thế nhưng lại bị một ngón tay của Thiên Thần Cự Chưởng búng một cái, lập tức toàn bộ đều văng ra ngoài.
Tiếp đó, Thiên Thần Cự Chưởng của thánh giả Đồ Nguyên một lần nữa bóp chắt lại. Bốn đại quỷ tiên của Vu Quỷ đạo giống như mất đi toàn bộ sức mạnh, chìm nghỉm vào trong lòng bàn tay khổng lồ đó, rồi mất đi toàn bộ sinh khí.
- Phân Hình Huyễn Ảnh!
Thánh giả Đồ Nguyên sau khi thu thập xong bốn đại quỷ tiên của Vu Quỷ đạo, liền bất thình lình thi triển một quyết ấn quỷ dị, thân thể lùi nhanh về phía sau, rồi lóe lên một cái, một luồng huyết vụ đậm đặc tản ra bốn phía.
Tiếp đó luồng huyết vụ này bao phủ xuống bên dưới, chia thành rất nhiều hình người giống thánh giả Đồ Nguyên y như đúc, bên dưới cũng có Pháp Huyết Thần Thảm. Còn thánh giả Đồ Nguyên cùng Pháp Huyết Thần Thảm thực sự đột nhiên co lại, xông thẳng lên bầu trời, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
- Khá khen cho một cái đạo thuật Phân Hình Huyễn Ảnh. May mà chúng ta đứng bên ngoài quan sát, nếu như chúng ta ở giữa chiến trường, thì cũng không biết được tên thánh giả Đồ Nguyên này lại bỏ chạy, lưu lại những bóng giả của hắn.
Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa đứng bên ngoài quan sát nên thấy rõ ràng mọi việc. Thánh giả Đồ Nguyên đi rồi, những phân thân giống hệt hắn vẫn đang cùng giao chiến sống chết với các cao thủ bên dưới.
- Hắn thực sự chiếm hết tiện nghi rồi. Nếu không phải bốn đại cao thủ của Vu Quỷ đạo bị trọng thương, thì hắn cũng không thể đắc thủ được như vậy! Công phu này của hắn chính là một thứ đạo thuật tuyệt đỉnh của của Tinh Nguyên Thần miếu. Đừng tưởng đó là những phân thân yếu đuối, thật ra trong khoảng thời gian nửa nén hương, bọn chúng đều có pháp lực giống như người thật! Thế nhưng thi triển đạo thuật như vậy khiến cho hắn hao tổn thần hồn, mất rất nhiều tinh huyết. Tối thiểu cũng phải tu luyện tám đến mười năm mới khôi phục trở lại! Chúng ta nhân lúc hắn đang suy nhược, phải lấy tính mạng của hắn! Đuổi theo.
Trong lúc nói chuyện, Thiện Ngân Sa cùng Hồng Dịch cấp tốc bay về phía thánh giả Đồ Nguyên vừa mới rời đi.
Đừng nhìn thánh giả Đồ Nguyên vừa tới nơi, lập tức thi triển Thiên Thần Cự Chưởng, ngăn cản hai đại võ thánh, năm đại quỷ tiên, cùng công kích của đám cao thủ bên dưới, thậm chí còn bắt được bốn đại quỷ tiên cao thủ, mà tưởng hắn có thần thông vô địch, pháp lực khôn cùng. Thật ra để chiếm lợi thế như vậy, hắn phải hao tổn một lượng thần hồn cũng như tinh huyết rất lớn của bản thân, thương thế khá nghiêm trọng.
Bốn đại quỷ tiên của Vu Quỷ đạo, bao gồm tông chủ Vũ Ô Đồng, trong trận chiến lần này đều đã như nỗ mạnh hết đà, thần hồn bị thương, khí lực khô kiệt.
Ngay cả là Hồng Dịch cũng có thể vung tay một cái là bắt được bọn chúng, đừng nói chi là một cao thủ như thánh giả Đồ Nguyên.
Bây giờ chính là lúc lôi kiếp cao thủ thánh giả Đồ Nguyên suy yếu. Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa còn không mau mau truy kích thì hẳn đầu óc có vấn đề rồi!