Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 227: Bị Na Tra phát hiện (1)
- A...
Trư Bát Giới sợ hết hồn, vội vàng cười nói:
- Hóa ra Tam thái tử cũng tìm Tam Thánh Mẫu à, đúng dịp, lão Trư ta cũng đến tìm Tam Thánh Mẫu.
- Ồ? Ngươi tìm Tam Thánh Mẫu làm gì?
Na Tra hiếu kỳ.
- Thế ngươi tìm Tam Thánh Mẫu làm gì?
Trư Bát Giới hỏi ngược lại.
Ánh mắt Na Tra hơi lóe lên, đoán được Trư Bát Giới giống như đang cố gắng ngăn cản mình, ngược lại cũng không vội:
- Ta gặp một kẻ địch khó đối phó, muốn mượn Bảo Liên Đăng của Tam Thánh Mẫu dùng một lát.
- Thì ra là như vậy, vậy thì thật là trùng hợp.
Trư Bát Giới “bỗng nhiên tỉnh ngộ”:
- Tam thái tử ngươi cũng biết, lão Trư ta bảo vệ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên lấy kinh, hiện tại gặp phải yêu quái rất mạnh mẽ, cũng chuẩn bị đến chỗ Tam Thánh Mẫu mượn Bảo Liên Đăng dùng một lát.
Na Tra nhất thời cau mày:
- Thì ra là như vậy, có điều là ta đến trước, ta mượn trước.
- Lời này của Tam thái tử sai rồi, lão Trư ta đã sớm đến rồi, chỉ là vẫn chưa đi vào mà thôi, nếu muốn nói đến người trước người sau, hẳn là lão Trư ta mượn trước.
Trư Bát Giới nói.
- Không được, ta cần dùng gấp.
Na Tra hừ nói, mặc dù hắn nhìn như còn nhỏ, thật ra làm việc bá đạo, nếu không năm đó cũng sẽ không rút gân rồng rồi.
- Chuyện này...
Trư Bát Giới làm bộ khó xử, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:
- Tam thái tử, không bằng như vậy, yêu quái chúng ta gặp phải kia có chút mạnh mẽ, nếu là ngươi giúp chúng ta, nhất định có thể đối phó, nếu như vậy lão Trư ta cũng không cần mượn Bảo Liên Đăng nữa.
- Có thể.
Na Tra vẫn là rất dễ nói chuyện:
- Chờ ta mượn được Bảo Liên Đăng, sẽ đi một chuyến với ngươi.
- Đừng...
Trư Bát Giới vội vàng nói:
- Lúc này Tam Thánh Mẫu khẳng định đang nghỉ ngơi, trước làm xong chuyện của ta, lại quay lại mượn đi.
Nhất thời trong lòng Na Tra hơi động, gật đầu nói:
- Được.
- Khà khà, vậy làm phiền Tam thái tử, đi theo lão Trư ta.
Trư Bát Giới nói xong, liền đi trước dẫn đường, hai người một trước một sau xẹt qua bầu trời, bay đến phía trước.
Có điều vẫn chưa bay ra bao xa, Na Tra đột nhiên quay người, Phong Hỏa Luân đột nhiên tăng tốc, hóa thành lưu quang bay về phía Hoa Sơn.
- Bị lừa rồi!
Mặt Trư Bát Giới biến sắc, vội vàng đuổi theo, nhưng hắn sao có thể đuổi kịp Phong Hỏa Luân của Na Tra? Chẳng mấy chốc đã bị vứt lại phía sau.
......
Miếu Tam Thánh Mẫu, Đường Tăng đã đại chiến ba trăm hiệp với Dương Thiền, sau đó liền rót tinh nguyên sự sống vào trong cơ thể Dương Thiền.
Dù sao thân là thần tiên, muốn trúng thưởng là rất khó khăn, mà sinh mệnh càng cao cấp hơn thì càng khó có hậu đại.
Bây giờ Đường Tăng thân là Danh Sư tứ tinh biết rõ điểm này, cho nên cũng không lo lắng Dương Thiền sẽ mang thai.
Thân thể mềm mại của Dương Thiền khẽ run rẩy, đã không biết bay lên đám mây lần thứ bao nhiêu, mặc dù là lần đầu tiên, có chút không chịu nổi, nhưng nàng tịch mịch ngàn năm, bây giờ tất cả cô quạnh đều bị phóng thích ra ngoài, cảm giác sinh mệnh đều có ánh sáng.
Hồi lâu sau, Dương Thiền mới thanh tỉnh lại, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong mắt có vẻ mê luyến.
Mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, loại cảm giác vừa nãy, thật sự làm cho nàng mê luyến.
Mà loại cảm giác tốt đẹp này, là nam nhân trước mắt đem lại cho nàng.
Đường Tăng nhìn nữ tử trong ngực, không nhịn được mê luyến, thương yêu hỏi:
- Tam Thánh Mẫu, vừa nãy thoải mái sao?
- Vâng...
Dương Thiền hơi thẹn thùng, nhưng cũng khẳng định trả lời.
Đôi mắt của nàng rất đẹp, giống như biết nói vậy, thấy vậy Đường Tăng lại muốn đặt nàng xuống dưới người làm một lần nữa.
Bỗng nhiên Dương Thiền há miệng, mới lúng túng phát hiện, mình thậm chí vẫn chưa biết tên của nam nhân này.
Này rất lúng túng, bây giờ nam nhân này đã là trượng phu của nàng, bọn họ đã có quan hệ phu thê thực sự, vậy mà nàng vẫn chưa biết tên hắn.
- Chàng...tên là gì?
Dương Thiền hỏi.
Đường Tăng cũng sững sờ, Tam Thánh Mẫu này Dương Thiền thực sự là đơn thuần đến đáng yêu, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không biết, liền đem thân thể của nàng cho mình.
Trư Bát Giới sợ hết hồn, vội vàng cười nói:
- Hóa ra Tam thái tử cũng tìm Tam Thánh Mẫu à, đúng dịp, lão Trư ta cũng đến tìm Tam Thánh Mẫu.
- Ồ? Ngươi tìm Tam Thánh Mẫu làm gì?
Na Tra hiếu kỳ.
- Thế ngươi tìm Tam Thánh Mẫu làm gì?
Trư Bát Giới hỏi ngược lại.
Ánh mắt Na Tra hơi lóe lên, đoán được Trư Bát Giới giống như đang cố gắng ngăn cản mình, ngược lại cũng không vội:
- Ta gặp một kẻ địch khó đối phó, muốn mượn Bảo Liên Đăng của Tam Thánh Mẫu dùng một lát.
- Thì ra là như vậy, vậy thì thật là trùng hợp.
Trư Bát Giới “bỗng nhiên tỉnh ngộ”:
- Tam thái tử ngươi cũng biết, lão Trư ta bảo vệ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên lấy kinh, hiện tại gặp phải yêu quái rất mạnh mẽ, cũng chuẩn bị đến chỗ Tam Thánh Mẫu mượn Bảo Liên Đăng dùng một lát.
Na Tra nhất thời cau mày:
- Thì ra là như vậy, có điều là ta đến trước, ta mượn trước.
- Lời này của Tam thái tử sai rồi, lão Trư ta đã sớm đến rồi, chỉ là vẫn chưa đi vào mà thôi, nếu muốn nói đến người trước người sau, hẳn là lão Trư ta mượn trước.
Trư Bát Giới nói.
- Không được, ta cần dùng gấp.
Na Tra hừ nói, mặc dù hắn nhìn như còn nhỏ, thật ra làm việc bá đạo, nếu không năm đó cũng sẽ không rút gân rồng rồi.
- Chuyện này...
Trư Bát Giới làm bộ khó xử, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:
- Tam thái tử, không bằng như vậy, yêu quái chúng ta gặp phải kia có chút mạnh mẽ, nếu là ngươi giúp chúng ta, nhất định có thể đối phó, nếu như vậy lão Trư ta cũng không cần mượn Bảo Liên Đăng nữa.
- Có thể.
Na Tra vẫn là rất dễ nói chuyện:
- Chờ ta mượn được Bảo Liên Đăng, sẽ đi một chuyến với ngươi.
- Đừng...
Trư Bát Giới vội vàng nói:
- Lúc này Tam Thánh Mẫu khẳng định đang nghỉ ngơi, trước làm xong chuyện của ta, lại quay lại mượn đi.
Nhất thời trong lòng Na Tra hơi động, gật đầu nói:
- Được.
- Khà khà, vậy làm phiền Tam thái tử, đi theo lão Trư ta.
Trư Bát Giới nói xong, liền đi trước dẫn đường, hai người một trước một sau xẹt qua bầu trời, bay đến phía trước.
Có điều vẫn chưa bay ra bao xa, Na Tra đột nhiên quay người, Phong Hỏa Luân đột nhiên tăng tốc, hóa thành lưu quang bay về phía Hoa Sơn.
- Bị lừa rồi!
Mặt Trư Bát Giới biến sắc, vội vàng đuổi theo, nhưng hắn sao có thể đuổi kịp Phong Hỏa Luân của Na Tra? Chẳng mấy chốc đã bị vứt lại phía sau.
......
Miếu Tam Thánh Mẫu, Đường Tăng đã đại chiến ba trăm hiệp với Dương Thiền, sau đó liền rót tinh nguyên sự sống vào trong cơ thể Dương Thiền.
Dù sao thân là thần tiên, muốn trúng thưởng là rất khó khăn, mà sinh mệnh càng cao cấp hơn thì càng khó có hậu đại.
Bây giờ Đường Tăng thân là Danh Sư tứ tinh biết rõ điểm này, cho nên cũng không lo lắng Dương Thiền sẽ mang thai.
Thân thể mềm mại của Dương Thiền khẽ run rẩy, đã không biết bay lên đám mây lần thứ bao nhiêu, mặc dù là lần đầu tiên, có chút không chịu nổi, nhưng nàng tịch mịch ngàn năm, bây giờ tất cả cô quạnh đều bị phóng thích ra ngoài, cảm giác sinh mệnh đều có ánh sáng.
Hồi lâu sau, Dương Thiền mới thanh tỉnh lại, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong mắt có vẻ mê luyến.
Mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, loại cảm giác vừa nãy, thật sự làm cho nàng mê luyến.
Mà loại cảm giác tốt đẹp này, là nam nhân trước mắt đem lại cho nàng.
Đường Tăng nhìn nữ tử trong ngực, không nhịn được mê luyến, thương yêu hỏi:
- Tam Thánh Mẫu, vừa nãy thoải mái sao?
- Vâng...
Dương Thiền hơi thẹn thùng, nhưng cũng khẳng định trả lời.
Đôi mắt của nàng rất đẹp, giống như biết nói vậy, thấy vậy Đường Tăng lại muốn đặt nàng xuống dưới người làm một lần nữa.
Bỗng nhiên Dương Thiền há miệng, mới lúng túng phát hiện, mình thậm chí vẫn chưa biết tên của nam nhân này.
Này rất lúng túng, bây giờ nam nhân này đã là trượng phu của nàng, bọn họ đã có quan hệ phu thê thực sự, vậy mà nàng vẫn chưa biết tên hắn.
- Chàng...tên là gì?
Dương Thiền hỏi.
Đường Tăng cũng sững sờ, Tam Thánh Mẫu này Dương Thiền thực sự là đơn thuần đến đáng yêu, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không biết, liền đem thân thể của nàng cho mình.
Tác giả :
Thái Sầu