Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 20: Buông tên cường đạo kia ra, để sư phụ tới! (2)
- Vậy chúng ta lên đường thôi.
- Sư phụ, lão Tôn ta biết Tây Thiên, để lão Tôn cõng người đi nhé, rất nhanh là đến.
Tôn Ngộ Không nói, muốn cõng Đường Tằng trực tiếp bay tới Tây Thiên.
Đường Tằng lập tức cười nói:
- Muốn lấy được chân kinh, phải từng bước từng dấu chân, bay qua không được tính.
- Phiền toái như vậy sao?
Tôn Ngộ Không bĩu môi, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
- Đi thôi.
Đường Tằng nói.
- Sư phụ, ta ôm đồ cho.
Tôn Ngộ Không vội vàng đoạt lấy bao hành lý.
Đường Tằng cười một tiếng, giờ khắc này hắn thật sự coi con khỉ trước mặt này thành đồ đệ của mình rồi.
Bản thể thực của Tôn Ngộ Không hoàn toàn là dạng khỉ, cho dù là lúc đi bộ cũng đứng thẳng thân dùng hai chân để đi, nhưng một khi dừng lại, nó chỉ thích ngồi, hai tay chạm đất.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không đang dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa nhảy, không ngừng lăn vòng.
Thằng này đúng là khỉ mà, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Tôn Ngộ Không đánh nổ Ngũ Hành Sơn lúc trước, hắn thật không dám tin tưởng đây là Tôn Ngộ Không đã đại náo thiên cung.
- Đúng rồi, Ngộ Không, mới vừa rồi ngươi đã đi đâu?
Bỗng nhiên Đường Tằng nghĩ tới lúc trước Tôn Ngộ Không hóa thành lưu quang biến mất, ước chừng biến mất phải mười phút.
- Lão Tôn trở về Hoa Quả Sơn thăm hầu tử hầu tôn đó.
Tôn Ngộ Không nói.
Đường Tằng kinh ngạc, lúc đó cũng chỉ có chừng mười phút mà thôi, Tôn Ngộ Không lại có thể tới Hoa Quả Sơn rồi quay trở lại?
Tốc độ này thực đủ dọa người.
Đi mấy ngàn cây số, bỗng nhiên Tôn Ngộ Không vươn tay lên kéo kéo đầu mày nhíu chặt, chạy tới bên cạnh Đường Tằng, ngồi xổm nói:
- Sư phụ, vật này ở trên đầu ta thật không thoải mái, có thể lấy xuống hay không?
- Cái này là Quan Âm Bồ Tát yêu cầu, sư phụ cũng không tháo được.
Đường Tằng nửa thật nửa giả nói.
Tôn Ngộ Không lập tức thất vọng, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại:
- Lần sau gặp Quan Âm Bồ Tát thì bảo nàng ấy tháo xuống, mang cái vòng sắt như vậy thật không thoải mái.
Đường Tằng mỉm cười không nói.
- Đinh, bây giờ tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến:
- Thu đồ, Tiểu Bạch Long! Ban thưởng 100 điểm kinh nghiệm!
Bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Đường Tằng.
Đường Tằng nghi ngờ nói:
- Hệ thống, tại sao lần này điểm kinh nghiệm lại cố định?
- Bởi vì lần này chỉ cần kết quả, không xem quá trình.
Hệ thống đáp.
Đường Tằng bừng tỉnh.
Lúc trước khi thu đồ đệ Tôn Ngộ Không, là dựa vào quá trình để tính điểm, hắn tẩy não được Tôn Ngộ Không, còn làm cho nó đeo Khẩn Cô Chú, nhiệm vụ hoàn thành vô cùng tốt, cho nên hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, lấy được mãn điểm kinh nghiệm, hơn nữa còn được thưởng thêm một trăm điểm kinh nghiệm.
Hai thầy trò đi ra khỏi phạm vi Ngũ Hành Sơn, một đường hướng tây.
Cuối cùng, thời điểm mặt trời sắp hạ xuống, một gia đình xuất hiện trong tầm mắt.
Còn cách rất xa, ánh mắt Tôn Ngộ Không đã lóe lên, muốn nói lại thôi.
- Ngộ Không, sao vậy?
Đường Tằng nghi ngờ hỏi.
- Sư phụ, bên kia có người.
Tôn Ngộ Không nói.
- Ừ.
Đường Tằng cũng nhìn thấy gia đình ngoài ngàn thước kia, không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng càng đến gần, Đường Tằng càng cảm thấy không đúng rồi, bởi vì có người đang kêu khóc.
- Mấy vị đại gia, cầu các người tha cho chúng ta đi.
- Tha cho một nhà chúng ta đi, ngươi muốn cái gì thì cứ lấy hết đi...
...
Đường Tằng nghe vậy, vội vàng tăng tốc độ chạy tới, rốt cuộc thấy được tình huống phía trước.
Chỉ thấy bảy tám tên tráng hán cầm đại đao vây một nhà ba người lại, một người trong đó còn là con nít chừng mười tuổi đầu chảy máu, ngất xỉu trên đất.
Chân mày Đường Tằng lập tức trở nên dữ tợn.
Tôn Ngộ Không thấy biểu tình của Đường Tằng, nhất thời hét lớn một tiếng:
- Cường đạo to gan, xem đây!
Tiếng nói vừa dứt, Tôn Ngộ Không giống như thuấn di xuất hiện sau lưng một cường đạo cầm đại đao, đang muốn một tát đập chết hắn.
- Dừng tay!
Đường Tằng vội vàng hét lớn.
. Tôn Ngộ Không theo bản năng dừng tay, khó hiểu nhìn về phía Đường Tằng, vừa mới rồi nó rõ ràng nhận ra được sư phụ có sát tâm đối với mấy tên cường đạo này.
- Để sư phụ tới!
Đường Tằng trực tiếp vung mạnh Cửu Hoàn Tích Trượng xông tới, một trượng đập về phía tên cường đạo kia.
- Sư phụ, lão Tôn ta biết Tây Thiên, để lão Tôn cõng người đi nhé, rất nhanh là đến.
Tôn Ngộ Không nói, muốn cõng Đường Tằng trực tiếp bay tới Tây Thiên.
Đường Tằng lập tức cười nói:
- Muốn lấy được chân kinh, phải từng bước từng dấu chân, bay qua không được tính.
- Phiền toái như vậy sao?
Tôn Ngộ Không bĩu môi, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
- Đi thôi.
Đường Tằng nói.
- Sư phụ, ta ôm đồ cho.
Tôn Ngộ Không vội vàng đoạt lấy bao hành lý.
Đường Tằng cười một tiếng, giờ khắc này hắn thật sự coi con khỉ trước mặt này thành đồ đệ của mình rồi.
Bản thể thực của Tôn Ngộ Không hoàn toàn là dạng khỉ, cho dù là lúc đi bộ cũng đứng thẳng thân dùng hai chân để đi, nhưng một khi dừng lại, nó chỉ thích ngồi, hai tay chạm đất.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không đang dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa nhảy, không ngừng lăn vòng.
Thằng này đúng là khỉ mà, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Tôn Ngộ Không đánh nổ Ngũ Hành Sơn lúc trước, hắn thật không dám tin tưởng đây là Tôn Ngộ Không đã đại náo thiên cung.
- Đúng rồi, Ngộ Không, mới vừa rồi ngươi đã đi đâu?
Bỗng nhiên Đường Tằng nghĩ tới lúc trước Tôn Ngộ Không hóa thành lưu quang biến mất, ước chừng biến mất phải mười phút.
- Lão Tôn trở về Hoa Quả Sơn thăm hầu tử hầu tôn đó.
Tôn Ngộ Không nói.
Đường Tằng kinh ngạc, lúc đó cũng chỉ có chừng mười phút mà thôi, Tôn Ngộ Không lại có thể tới Hoa Quả Sơn rồi quay trở lại?
Tốc độ này thực đủ dọa người.
Đi mấy ngàn cây số, bỗng nhiên Tôn Ngộ Không vươn tay lên kéo kéo đầu mày nhíu chặt, chạy tới bên cạnh Đường Tằng, ngồi xổm nói:
- Sư phụ, vật này ở trên đầu ta thật không thoải mái, có thể lấy xuống hay không?
- Cái này là Quan Âm Bồ Tát yêu cầu, sư phụ cũng không tháo được.
Đường Tằng nửa thật nửa giả nói.
Tôn Ngộ Không lập tức thất vọng, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại:
- Lần sau gặp Quan Âm Bồ Tát thì bảo nàng ấy tháo xuống, mang cái vòng sắt như vậy thật không thoải mái.
Đường Tằng mỉm cười không nói.
- Đinh, bây giờ tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến:
- Thu đồ, Tiểu Bạch Long! Ban thưởng 100 điểm kinh nghiệm!
Bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Đường Tằng.
Đường Tằng nghi ngờ nói:
- Hệ thống, tại sao lần này điểm kinh nghiệm lại cố định?
- Bởi vì lần này chỉ cần kết quả, không xem quá trình.
Hệ thống đáp.
Đường Tằng bừng tỉnh.
Lúc trước khi thu đồ đệ Tôn Ngộ Không, là dựa vào quá trình để tính điểm, hắn tẩy não được Tôn Ngộ Không, còn làm cho nó đeo Khẩn Cô Chú, nhiệm vụ hoàn thành vô cùng tốt, cho nên hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, lấy được mãn điểm kinh nghiệm, hơn nữa còn được thưởng thêm một trăm điểm kinh nghiệm.
Hai thầy trò đi ra khỏi phạm vi Ngũ Hành Sơn, một đường hướng tây.
Cuối cùng, thời điểm mặt trời sắp hạ xuống, một gia đình xuất hiện trong tầm mắt.
Còn cách rất xa, ánh mắt Tôn Ngộ Không đã lóe lên, muốn nói lại thôi.
- Ngộ Không, sao vậy?
Đường Tằng nghi ngờ hỏi.
- Sư phụ, bên kia có người.
Tôn Ngộ Không nói.
- Ừ.
Đường Tằng cũng nhìn thấy gia đình ngoài ngàn thước kia, không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng càng đến gần, Đường Tằng càng cảm thấy không đúng rồi, bởi vì có người đang kêu khóc.
- Mấy vị đại gia, cầu các người tha cho chúng ta đi.
- Tha cho một nhà chúng ta đi, ngươi muốn cái gì thì cứ lấy hết đi...
...
Đường Tằng nghe vậy, vội vàng tăng tốc độ chạy tới, rốt cuộc thấy được tình huống phía trước.
Chỉ thấy bảy tám tên tráng hán cầm đại đao vây một nhà ba người lại, một người trong đó còn là con nít chừng mười tuổi đầu chảy máu, ngất xỉu trên đất.
Chân mày Đường Tằng lập tức trở nên dữ tợn.
Tôn Ngộ Không thấy biểu tình của Đường Tằng, nhất thời hét lớn một tiếng:
- Cường đạo to gan, xem đây!
Tiếng nói vừa dứt, Tôn Ngộ Không giống như thuấn di xuất hiện sau lưng một cường đạo cầm đại đao, đang muốn một tát đập chết hắn.
- Dừng tay!
Đường Tằng vội vàng hét lớn.
. Tôn Ngộ Không theo bản năng dừng tay, khó hiểu nhìn về phía Đường Tằng, vừa mới rồi nó rõ ràng nhận ra được sư phụ có sát tâm đối với mấy tên cường đạo này.
- Để sư phụ tới!
Đường Tằng trực tiếp vung mạnh Cửu Hoàn Tích Trượng xông tới, một trượng đập về phía tên cường đạo kia.
Tác giả :
Thái Sầu