Đường Tâm Thục Nữ
Chương 8: Chương 8 (18+)
Kiến trúc tầng cao nhất thật lớn, là nơi Mộ Dung dùng để chiêu đãi khách quý ẩn mật. Nơi này rất thoải mái mà xa hoa, tầng trệt rộng lớn bị thiết kế mở rộng thành chỗ ở, bốn phía cửa sổ thủy tinh nhìn ra, tầm nhìn thật tốt.
Nhưng mà, ở tầng cao nhất luôn luôn yên tĩnh, hôm nay lại tràn ngập một mảnh tiếng động sát phạt.
"Tiểu ác ma tay, chú vẫn còn là chú của con đó!" Đỗ Phong Thần vừa né tránh vừa hô. Tuy rằng thân thủ không kém, nhưng là lại nói như thế nào, ông cũng không thể đem đồ vật trên tay Đường Tâm xuống. Nay đối mặt với phẫn nộ của Đường Tâm, ông cũng chỉ có thể hoàn toàn chịu trạng thái bị vây đánh.
Đường Tâm cười lạnh một tiếng, thủ hạ không lưu tình chút nào. "Chú sao? Là người chú đem bán tôi cho người khác à? Tôi muốn chú giúp tôi, thay tôi tìm một ngưu lang, kết quả thì sao, chú lại đi tìm Mộ Dung Đạt Viễn, cấu kết với hắn mà hại tôi!" Cô mị thu hút tình, mắt thấy Đỗ Phong đã muốn vọt đến cạnh cửa, cô nhanh tay lẹ mắt đầu lấy một vật gần đó đi qua
Đỗ Phong THần miễn cưỡng né ra, đơn giản xoay người lại đối mặt Đường Tâm. Ông đã tính sẵn kế hoạch dự trù, đã sớm dự đoán khi sự việc bại lộ, tiểu ác ma xấu tính khi biết chuyện, ông thật sự bày mưu sau lưng cô, liền đáp chuyến máy bay gần nhất chạy đi Nhật Bản, tìm vợ yêu dấu để tị nạn.
Vì tự bảo vệ mình, ông còn xin Mộ Dung Đạt Viễn cho trốn tạm ở chỗ này, như thế nào mà Đường Tâm vẫn có thể tìm đến tới cửa.
Ông ở trong lòng âm thầm nói, hoài nghi là Mộ Dung Đạt Viễn tiết lộ; Người trẻ tuổi thật giải hoạt, trá đổi sự thật, có cầu mới có thể sang sông, vậy mà sau khi ăn Đường Tâm, liền đem bà mối như ông nhanh chóng đá sang một bên.
"Chuyện đó không thể trách chú, tại con muốn làm cho ta cùng đường. Chú rất muốn giúp con tìm một ngưu lang, nhưng mà Đường Phách Vũ cùng liệt tổ liệt tông của Đường gia sẽ giết chết ta, ta nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đường, Mộ Dung Đạt Viễn là người Đường Phách Vũ chọn lựa, đương nhiên cũng đủ vĩ đại xuất sắc, cho các người gặp mặt trước khi cưới, để bồi dưỡng tình cảm cũng tốt." Ông vẻ mặt đương nhiên nói, không có nửa điểm thần sắc áy náy. "Nói sau, các người ở chung không phải là ở chung rất tốt hay sao?" Ông lộ ra cươi tười, trong lòng biết tỏng, còn đang tính toán, hy vọng hai người bọn họ kết hôn, ông ít nhất có thể được hồng bao của bà mối.
Đường Tâm tính thiện lương phẫn nộ, phát giác người đàn ông này không biết xấu hổ, trình độ so với người kia cũng không thua kém, bọn họ căn bản là không biết cảm giác tội lỗi gì này nọ. Khó trách cô thủy chung đối với Mộ Dung Đạt Viện có phần quen thuộc, những người đàn ông này tuy là xuất sắc như nhau, nhưng cũng giống nhau một điểm, chính là da mặt dày như thớt.
"Chết tiệt, chú vốn không có nửa điểm đạo đức nghề nghiệt sao?" Cô chất vấn, trong nội tâm đã không ôm hy vọng.
Thật là cô rất ngu dốt, thế như còn tìm Đỗ Phong Thần hỗ trợ, căn bản là bảo hổ lột da hành động.
"Đạo đức nghề nghiệp giá trị bao nhiêu tiền? Vẫn là mạng của chú đắt giá hơn." Đỗ Phong Thần hai tay nhất quán, trả lời cực kì nhanh chóng. "Mặt khác, chú không hiểu con có gì không hài lòng, tên nhóc Mộ Dung kia đủ đẹp đủ giỏi, hơn nữa còn mê muội con, người tốt như vậy đào đâu ra? Hắn không phải còn từng hạ gục sát thủ, tránh đi vận rủi của con sao?" Hắn liều mình giúp Mộ Dung Đạt Viễn nói tốt vài câu, muốn trấn an cảm xúc Đường Tâm.
Sát thủ? Đường Tâm ánh mắt sáng lên, bỗng nhớ tới sát thủ đột nhiên xuất hiện kia. Cô vốn tưởng rằng, do lúc trước cô cự tuyệt quá nhiều người đàn ông, khi bọn họ nghe đến chuyện cô ở chung với người khác thì không cam tâm, cho nên muốn giết ngưu lang làm cho cô mê luyến.
Cái gọi là thủ đoạn của người thượng lưu, có đôi khi thật sự xấu xí, loại thủ đoạn này đều đã nghe thấy, chính là công tử nhà giàu có tiền, căn bản không đem mạng người khác đặt vào trong mắt.
Cô không có cơ hội đi hỏi chân tướng, Mộ Dung Đạt Viễn cũng đã đem sát thủ đánh bất tỉnh, sau đó mang đi; Mà lúc trước ở Đường gia, cô chỉ lo khiếp sợ cho Mộ Dung Đạt Viễn chính là Ác phu, căn bản không ngờ, muốn cùng hắn hỏi cái người sát thủ kia.
"Sát thủ đó đang ở đâu?" Đường Tâm hỏi, trăm loại cảm giác mơ hồ không thích hợp. Nhưng là lúc này đây, bốn phía mạch nước ngầm như càng hiểm ác, cô ngửi được ít mùi tàn khốc.
Đỗ Phong Thần nhún nhún vai. Khi Mộ Dung Đạt Viễn mang sát thủ kia về, người nọ cũng chỉ còn lại nửa khẩu khí, hắn lại không ngừng cố gắng ép hỏi, đối phương trước mắt đã vào phòng cấp cứu bệnh viện.
"Hắn ở nơi nào không quan trọng, dù sao chúng ta cũng đã hỏi hắn không ít." Cửa thang máy mở ra, Mộ Dung Đạt Viễn bước vào bên trong, thân hình cao lớn bước trên thảm, dĩ nhiên là yên tĩnh không tiếng động. Thần thái hắn có bao nhiêu uy nghiêm tà nghị nguy hiểm rất giống với tính cách, có thể nắm giữ một xí nghiệp quốc tế, năng lực của hắn cũng đủ vĩ đại để người ta líu lưỡi.
"Cậu đã trở lại." Đỗ Phong Thần thở phì phò, vội vàng bước đến chỗ thang máy, thừa dịp thang máy còn mở, nhanh chóng chui vào bên trong. "Tiểu ác ma liền giao cho cậu, tôi đột nhiên rất nhớ vợ, cho nên muốn đi Nhật Bản một chuyến." Ông vội vàng bàn giao, sau thang máy đóng cửa, liền vỗ ngực liên tục thở. Tuy rằng sự tình còn chưa chấm dứt, nhưng ông đối với Mộ Dung Đạt Viễn có tin tưởng, giao phó Đường Tâm cho hắn, sẽ không có vấn đề phát sinh.
Đường Tâm nhãn tĩnh nhìn cửa thang máy bị đóng lại, lại đứng yên như cũ không có hành động. Mộ Dung Đạt Viễn liền đứng ở nơi đó, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực, áo sơ mi trắng đè sát cơ thể, lộ ra làn da ngăm đen rắn chắc trong ngực, mà cô từng vô số lần nằm ở trong đó, mồ hôi ướt đẫm, bởi vì mệt mỏi hoặc kích tình mà thở dốc...
"Người sát thủ kia đang ở bệnh viện, bởi vì lúc trước dính đến không ít án kiện, cho nên cảnh sát đều vây quanh ở đầu giường bệnh, chờ hắn thanh tỉnh, sau liền bỏ tù." Mộ Dung Đạt Viễn trả lời thay Đỗ Phong Thần đã đào tẩu, giải trừ nghi hoặc của Đường Tâm. Bọn họ lúc trước có nhiều mưu kế cùng giấu giếm như vậy, mà nay hẳn là nên hảo hảo giải thích một phen, nếu không trong ánh mắt cô vĩnh viễn sẽ có tia hoài nghi.
"Là ai phái hắn đến ám sát anh?" Đường Tâm hỏi, trong lòng đã muốn hiện lên vô số tên.
Cô đời này đắc tội quá nhiều người, có khả năng người ta giận chó đánh mèo, đổ lên Mộ Dung Đạt Viễn. Nhưng là những người đó đại khái vĩnh viễn không nghĩ tới, so tới Đường Tâm, Mộ Dung Đạt Viễn là người càng không thể đắt tội.
"Em rất nhanh đã biết từ trước." Hắn vẫn duy trì mỉm cười thần bí, không vì cô giải đáp. Hắn thở dài nhìn cô, biết cô tuy rằng thông minh hơn người, nhưng là như cũ phạm vào sai lầm [trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường], không có lường trước đến, nguy hiểm nhất lại chính từ người ẩn núp bên người đem tới.
"Ngay cả Đỗ Phong Thần cũng biết đến chuyện sát thủ kia sao?" Cô mở lớn mắt, phát hiện thái độ hắn khác thường. Vì sao hắn rõ ràng biết ai đứng sau màn kịch, lại không chịu nói rõ?
Hắn gật gật đầu, lo lắng có thể nói ra bao nhiêu. Hắn không nghĩ giấu diếm cô, nhưng là nếu không giấu diếm cô, lại không thể làm cho người giả nhân giả nghĩa đằng sau lộ mặt. "Ngay cả Hỏa Nhạ Hoan cũng biết vài chuyện, khi cô ấy rời khỏi phòng nhỏ liền tạo áp lực với Đỗ Phong Thần, sau dựa vào tài nguyên trên tay cô ấy mà điều tra. Em ở chỗ anh không lâu, cô ấy đã biết thân phận của anh, cũng biết có người hành động, nhưng là cô ấy tín nhiệm ta, nên không nhúng tay vào." Hắn nhìn biểu tình của cô càng lúc càng phức tạp, tiếp tục kể. "Anh mang theo sát thủ trở về Đài Bắc, cô ấy cũng có tới tìm anh, cùng anh thảo luận một số chuyện."
"Nhạ Hoan lúc trước biết được thân phận của anh?!" Đường Tâm thở gấp một hơi, không thể tin được ngay cả Nhạ Hoan sẽ phản lại cô. Khó trách lúc trước Nhạ Hoan thái độ kì quái, động một chút sẽ tuôn ra vài câu đùa cợt không thích hợp, đâm chọt cô. Cô làm người liền thất bại như vậy sao? Ngay cả bạn tốt nhất đều nhẫn tâm dâng cô lên cho Mộ Dung cắn nuốt.
"Trí tuệ của cô ấy không thua gì em, hơn nữa thân phận đặc biệt, đối với đủ loại người ở thương giới, đương nhiên rõ như lòng bàn tay."
Mộ Dung Đạt Viễn nhún nhún vai, không tự chủ được toát ra khí phách làm phái nữ tán thưởng.
"Các người, tất cả đều thông đồng nhau tốt lắm, đang tính kế tôi?" Cô nhìm chằn chằm hắn, không thể chịu được loại đãi ngộ này. Cô thông minh, muốn làm gì thì làm, từ nhỏ liền cả gan làm loạn, ông chú nào không có ăn qua loại đau khổ cô cho? Nhưng là đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, cô thật không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.
"Phía trước người đời, phía sau là chuyện thân cận, em không thể trách anh ra tay sớm một bước." Hắn tiến lên trước, khẽ vuốt cẩn thận trên da thịt mềm nhẵn của cô, càng đi xuống phía dưới miêu tả cô. "Đầu tiên, là tự tôn của anh không thể chịu được, chưa nhìn thấy em, em liền tính thưởng anh một cái nón xanh, làm cho anh trở thành trò cười trong xã giao của giới thượng lưu. Anh không quan tâm đồn đãi, cũng không thể ý đến thân cận kia, nhưng là em hành động như vậy, không có người đàn ông nào có thể nén giận. Sau, khi anh nhìn thấy em, anh cũng đã quyết định không để em rời đi."
"Ý của anh là, tất cả chuyện này đều do tôi tự chuốc lấy? Nếu tôi không có hạ quỷ kế, nói không chừng anh sẽ không đáp ứng thân cận?" Cô gắt gao cắn môi, trong lòng hối hận cực kì. Cô không minh hơn người, lại quên mất người thông minh thường bị trí thông minh của mình hãm hại.
"Chuyện đó cũng khó nói, anh chỉ có thể xác định, chỉ cần khi anh gặp được em, nhất định sẽ không để em rời đi. Chúng ta hoàn toàn đẹp đôi, đừng lừa mình dối người, nhất định em biết, chúng ta là thích hợp nhất, thích hợp đi bên nhau cả đời, trên đời không có những người khác có thể xen vào anh với em." Mộ Dung Đạt Viễn thong thả dựa tiến lên, một tay nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô, đen thân mình thon dài của cô ôm vào trong lòng, đôi môi nóng rực dừng ở da thịt cần cổ truyết trắng khẽ cắn.
"Anh chính là vì tình dục muốn kết hôn chứ gì." {Câu nói đúng nhất trong truyện =))} Đường Tâm dùng sức giãy khỏi cái ôm áp của hắn, hai tay lạnh như băng đặt trên bàn, trừng lớn ánh mắt xinh đẹp, lại làm như không thấy. Ngay cả đào tẩu cô cũng không có cách; Hắn tính kế hay lắm, tất cả đều tốt, thậm chí còn thôn tính cả lòng cô, cô có thể chạy được tới đâu?
"Không chỉ là tình dục, tuy rằng anh phải thừa nhận, anh và em trên phương diện đó rất thích hợp, quả thực làm cho người ta chỉ muốn như vậy." {Chội ôi, vậy mà anh bảo k chỉ là TD =))}. Hắn lộ ra vẻ mỉm cười vô lại, từ sau vây quanh lấy cô, cho cô một ít cảm xúc ôn nhu. Bọn họ trong lúc đó tình cảm đều quá mức kịch liệt, nếu không phải tràn ngập tình dục, thì là tính kế lẫn nhau, ỏ lúc oanh oanh liệt liệt, tình cảm tực hồ rất khó gắn bó, cũng khó trách làm cho cô sợ hãi.
"Hạ lưu!" Hắn trong lời nói cùng với ngữ điệu, đều làm cho sắc mặt của cô ửng hồng, tay nắm chặt thành quyền hung hăng thưởng hắn vài đấm vào ngực. Cô không có lưu tình chút nào, đấm thẳng xuống, hai tay ngắn vờn quanh trên lưng vẫn không buông, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên.
Mộ Dung Đạt Viễn ho khan vài tiếng, lại lần nữa vì tính tình nóng nảy của cô mà cảm thán trong lòng. Khi quyết định kết hôn cưới cô về làm vợ, hẳn là hắn nên đi mua trước bảo hiểm, một bảo hiểm kếch xù?
"Cẩn thận một chút, bằng không em sẽ từ dâm phụ biến thành quả phụ." Hắn chậc chậc lắc đầu. Hắn là thực thưởng thứng tính tình cuồng đã của cô, nhưng hắn chỉ hy vọng tính cuồng dã này xuất hiện trên giường.
"Ai là dâm phụ?" Cô cực kì phẫn nộ, đem lời nói của hắn trở thành một loại nhục nhã.
Hắn khơi mào mày rậm, giả bộ biểu tình hoang mang. "Ai vừa mới ở phòng dành cho khách của Đường gia, ngồi trên đùi ta yêu kiều vặn vẹo, còn la lên tên của ta. Là ai nhỉ?"
"Anh--" Cô nói không ra lời, toàn thân tức giận run run. Cho dù là phẫn nộ như thế nào? Lời hắn nói vẫn là sự thật, cô không có biện pháp phản bác. Cô rốt cuộc là bị cái gì vậy? Vài cái chơi đùa vỗ về của hắn, sẽ làm cho cô thất thần {Tránh k đc, kỹ thuật ảnh quá cao siêu a~}
Hắn nhanh chóng chuyển tay xuống quá dưới của cô, chặt che lại đôi môi của cô, không cho cô tiếp tục nói. Môi nóng rực, lưỡi linh hoạt, tất cả đều giữ lấy ngọt ngào trong miệng cô, lặp lại tiến lên giữ lấy, bắt chước hai người thân mật lúc trước.
Cô nguyên bản cúi đầu muốn đánh hắn, lại bị hắn chặt chẽ cầm lấy. Bầu không khí dụ hoặc theo thân hình kiên cố của hắn mà phóng xạ ra, bao trụ lấy thần trí của cô, dễ dàng khiến cô mất đi phản khán cùng phòng bị. Hai tay nắm chặt dần dần thả lỏng, ngượi lại nhiệt tình giữ lấy hắn, lấy phương thức hắn dạy, hưởng ứng nụ hôn của hắn, cái lưỡi đinh hương làm càn dây dưa cùng hắn.
"Dưới giường thụ nữ, trên giường dâm phụ, em đúng là mơ ước của nhiều người." Hắn thở hổn hển, liếm hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. "Chẳng biết đã tu tích đức bao đời, thế nhưng lại có thể có được em." Hắn thở dài, đem gương mặt tuấn lãng vùi đầu vào trước chỗ mềm mại đẩy đà của cô.
"Tôi không thuộc về anh." Đường Tâm mềm lòng nhược nói, liền ngay cả chính mình đều nghe ra ngữ khí có bao nhiêu phần yếu ớt. Cô thật sự mê không xong, hắn tà mị đa mưu túc trí, đều trói cô lại, làm cho ý niệm đào tẩu khỏi hắn càng lúc càng bạc nhược.
"Em vì sao còn muốn nói dối? Là do anh ép em sao? Như vậy, anh không bức bách em, cho em thời gian suy nghĩ, chung quy em cũng có thể nhìn ra, chính ta chỉ thuộc về lẫn nhau." Một Dung Đạt Viễn ngẩng đầu lên, đọc theo u cốc đẫy đã của cô. Chậm rãi hôn lên sau gáy, sau cắn cắn lỗ tai mẫn cảm của cô.
Hắn nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào trong ánh mắt cô. "Em tuyệt đối phải biết rõ hơn người bên ngoài, chính là em có bao nhiêu kiêu ngạo, nếu không phải trong tiềm thức, em cũng đã sớm thấy rõ em cùng anh rất thích hợp, nếu lòng không rung động, sao có thể để anh chạm vào em?"
Hắn hỏi như khẳng định.
Đường Tâm cắn môi, không có mở miệng, tránh đi tầm mắt không nhìn tới hắn. Thực ra, cô cao ngạo mà tự chủ, khi nào lại để tâm đi lạc như vậy? Có phải hay không đúng như lời hắn nói, là cô thật sự thuộc về hắn?
Cả đời nay chưa từng có loại cảm giác nào. Thâm trầm, sa đọa, khắc khẩu hoặc là tham hoan cũng thế, thầm nghĩ liều lĩnh theo hắn ở chung một chỗ, khi không biết thân thân phận thật của hắn, cô đã từng thật muốn ném đi những tự định kiến, lựa chọn cả đời cùng hắn.
Nhưng là đắm chìm trong lòng hắn liền như vậy, cô lại mơ hồ cảm giác được mình không cam lòng. Cô không phải là đứa con gái dễ dàng cúi đầu ngoan ngoãn như vậy, muốn nên đôi với hắn, đương nhiên cũng muốn hắn phải khổ ải một chút?
Ý niệm tà ác thành hình trong đầu cô, Đường Tâm vạn phần chờ mong, cố ý muốn hòa với hắn.
"Anh trêu đùa tôi, thậm chí còn làm ra nhiều chuyện như vậy với tôi." Cô rũ mắt xuống, che lấp hai tròng mắt hai lóe lên tia giảo hoạt, trong giọng nói có phần oán giận. Cô cũng học ngoan, hiểu được đối phó hắn không thể dùng cứng, lợi dụng đặc quyền của phái nữ, hắn cho dù là đại đa mưu túc trí cũng sẽ thất bại trên tay cô.
"Như vậy, anh hào phóng một chút, mặc cho em muốn làm gì thì làm, mình huề nhau nha?" Hắn ngăn khóe miệng cười vô lại, nghĩ đến cô thẹn quá hóa giận, lại không nghĩ rằng thế mà lại thấy nụ cười quyến rũ vọ hạn, nụ cười kia quả thực muốn đem hồn phách hắn mang đi.
"Đây chính là lời anh nói đó nha." Trong lòng Đường Tâm như muốn phá hư chủ ý, vừa muốn thuần phục con người ở phía trước, vừa muốn làm cho hắn đau khổ. Trên đời này là gì có chuyện thuận lợi như vậy? Cô cũng không phải là biết cái gì lấy ơn trả oán, cô chỉ hiểu được ai làm gì cô thì cô sẽ trả lại gấp bội lần.
Mộ Dung Đạt Viễn đưa hai tay lên đầu, hoài nghi trong tiểu óc của cô đến tột cùng đang có chủ ý gì. "Anh ngay tại nơi này, mặc cho em xử trí."
Đường Tâm đưa tầm mắt nhìn quanh bên trong, thấy hé ra một ghế rỗng bằng gỗ thô. "Đến trên ghế kia ngồi rồi nói." Cô mệnh lệnh nói, hay tay bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi ẩm ướt. Cô thật là bị hắn dạy dỗ, lúc trước tuy rằng cả gan làm loạn, nhưngcũng chưa từng ở trước mặt người đàn ông mà có ý niệm này trong đầu. Mà nay, cô chẳng những có ý xấu, thậm chí còn vội vàng muốn thực hành. Chẳng lẽ cô thật sự đúng như lời hắn nói, là thuộc loại dâm phụ trên giường của hắn?
Hắn chính là khơi mào mày rậm, nhưng không có kháng nghị gì, theo lời ngồi ở ghế gỗ thô. Thân hình hắn cao lớn, có khí lực cường ngạo, ngồi tùy ý làm cho cơ bắp toàn thân lộ ra không bỏ sót. Cặp ánh mắt kia mang theo tà khí, thủy chung nhìn chằm chằm cô, tò mò đến tột cùng cô muốn làm cái gì.
"Đường Tâm, em rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn chỉ phát giác ra cô thực khẩn trương, ánh mắt xinh đẹp tỏa sáng, mà khuôn mặt phấn nộn thân nhiên đỏ ửng.
"Chỉ là ôn lại chút chuyện cũ." Cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí, cũng làm cho cảm xúc hưng phấn bốc lên trong lòng bình ổn lại đôi chút.
Đường Tâm tóm được áo somi, ở thời điểm đánh giá hắn, đem áo sơ mi kéo sát về lưng ghế, sau cẩn thận cột hai tay hắn lại, tiện đà xuyên qua gỗ thô rỗng ruột chặt chẽ cột vào phía sau, thân hình cao lớn cũng bị hạn chế ở trên giường.
Hắn nhíu mày, phát hiện mình không thể động đậy, trong lòng hiện lên vài phần kinh ngạc cùng cảnh giác. Hắn xác thực lúc trước có trêu đùa ác liệt một chút, làm ra đủ mọi loại chuyển với Đường Tâm. Hắn thử cuốn cổ tay bị trói phía sau, nhưng là hành động của Đường Tâm làm cho hắn thoáng chốc ngây ra như phỗng, liền ngay cả hô hấp đều quên.
Mãi cho đến khi ngực bởi thiếu dưỡng khí mà đau đớn, hắn mới biết được chính mình vẫn là nín thở đến tức ngực.
Đường Tâm đứng cách mấy mét, trong ánh mắt mang theo sự quyến rũ tà ác, sau hai tay đặc lên ngực, cực kì thong thả đem áo mở ra. Nội y ren của cô, khi ở Đường gia cũng đã bị hắn bỏ đi, nay thân trên cô trần trụi, da thịt oánh bạch dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt, hoàn mỹ, nơi đẫy đà phá lệ dụ hoặc người, nhũ phong là nụ hoa phấn hồng nở rộ, bởi vì rét lạnh bên ngoài mà đứng thẳng lên.
"Trời ơi!" Mộ Dung Đạt Viễn nhịn không được thở dài, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô. Không phải chưa từng xem qua thân hình trần truồng hoàn mỹ của cô, nhưng là chưa từng có một lần, xem qua thần thái mê người như thế của cô, kia quả thực có thể đem người đàn ông bức điên lên.
"Tôi nghĩ nên ôn tập lại một chút chuyện anh dạy tôi. Nhưng là, trước đây là do anh phá hư tôi, co nên, lúc này tôi nắm toàn quyền tiến độ." Cô mỉm cười, vượt qua lòng khẩn trương. Cô thong thả cởi bỏ đai lưng, quần dài màu bạc ti rơi xuống đất, cô chỉ mặt một cái quần lót, chậm rãi hướng tới hắn mà đi tới.
"Anh rốt cuộc biết, vì sao Đỗ Phong Thần gọi em là tiểu ác ma, chết tiệt, em rất tà ác!" Hắn thì thào mắng, chỉ cảm thấy miện lưỡi khô khan, tầm mắt không rời được thân thể mềm mại của cô, lòng bàn tay ngứa, chờ mnog vuốt ve da thịt nhẵn mềm của cô.
Đường Tâm cười khẽ vài tiếng, hai tay đi vào trên người hắn, bỗng dùng sức kéo áo sơ mi của hắn, khiến nó mở bung ra, lồng ngực rộng lớn của hắn đảo mắt như đã muốn phơi bày, mà áo sơ mi trở thành mấy khối vải vụn. "Là anh đã nói, có thể mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Anh chẳng lẽ liền như vậy biến thành tiểu nhân, đối với tôi làm hết thảy mọi chuyện, cũng không cho tôi làm càn chút xíu sao?" Tay cô không chỉ để trên lồng ngực của hắn, mà môi đỏ mọng ấm áp phủ xuống dưới, học phương thức của hắn, hôn cắn trước da thịt hắn.
Hắn bỗng ngẩng đầu lên, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng gầm nhẹ. Toàn thân cơ bắp hắn quá chặt chẽ, mà quần dài kia đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ đã trở nên chật cứng, kiên đĩnh dục vọng nóng rực ở vải thô ráp đang đau đớn.
"Như vậy rất thoải mái sao?" Cô biết rõ còn cố hỏi, mê muội cho hắn phản ứng, rốt cuộc biết chính mình cũng có chút năng lực khống chế hắn. Nắm giữ hết thảy cảm giác ngọt ngào, làm cho cô không chút nào lo lắng mà tiếp tục hành động.
"Quả là điểm yếu trí mạng của anh." Hai hàm răng hắn siết chặt lại, bởi vì cô hơi chút dùng sức cắn làm hắn thở gấp một hơi. "Bất quá,trời ạ, làm ơn dừng lại đi." Hắn thở dài, nhẫn nại trước sự tra tấn ngọt ngào.
Đường Tâm nhướng mày, phát giác cơ bắp trên ngực hắn đã muốn cứng ngắc, cô căn bản không đi xuống dưới, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Trên da thịt hắn phát ra mùi xạ hương nam tính mạnh mẽ, tràn ngập vào cảm quan của cô, cô dần dần tiến lên phía trên, thân hình lộ ra trọn vẹn tiếp cận thanh hình không thể động đậy của hắn.
"Tôi còn không nghĩ đến ngừng lại." Cô thì thào tự nói, hai tay dừng ở da hắn, gọn gàng cởi bỏ quần áo, dựa vào hắn, giúp hắn cở bỏ quần dài chướng mắt. Hiện tại, hai người trên người chỉ còn có quần lót, khác nhau ở chỗ, hắn là bị buộc chặt, căn bản không thể đụng chạm cô.
Đường Tâm lấy đầu ngón tay họa trên quần lót màu đen, cách vải dệt mỏng manh chạm đến dục vọng của hắn. Ở trong phòng nhỏ hắn cũng từng dạy cô, cách nào để lấy lòng hắn, mà cô cố gắng học hỏi nay cũng có cơ hội dùng.
"Em học được cái này ở đâu ?" Hắn gầm nhẹ, mồ hôi ngưng ở trên da thịt ngăm đen, bởi vì từng cái chạm của cô mà phát run, cơ bắp căng thẳng rối rắm, cô đã làm hắn muốn nhiều lắm, cơ hồ quả thực bức hắn phải thành dã thú.
"Đã quên sao? Này đều là do anh dạy tôi." Cô tiến lên, hôn nhẹ vào cơ bụng rắn chắc. Đồng thời vuốt ve bừa bãi thứ nóng rực của hắn, lấy hô hấp đùa hắn, biết như vậy sẽ làm hắn vạn phần khẩn trương.
"Gặp quỷ ! Anh đem em dạy thật tốt quá." Thanh âm hắn đã không phải là rên rỉ, mà là rít gào kịch liệt. Nếu nơi này không có thiết bị cách âm thật tốt, nói không chừng sẽ có người tùy tiện chạy tới tìm tòi, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Tâm đắc ý mỉm cười, thân hình liền kề sát hắn, sau hai chân thon dài tách ra, ngồi khóa ở thắt lưng hắn, mặt đối mặt, dục vọng hắn ngay tại nơi mềm mại của cô, cận kề chỉ cách hai khối vải.
"Anh thích dâm phụ ngồi ở trên anh sao?" Cô tá ác cười, thong thả mà cố ý day dưa thắt lưng mềm mại, thắt lưng vặn vẹo như rắn nước, va chạm trên thiết nóng rực cứng rắng của hắn.
"Đường Tâm!" Hắt tê gào thét tên cô, khắp gian phòng phát ra tiếng rên rỉ, kịch liệt khởi thắt lưng, càng muốn tiếp cận thêm cô, thậm chí muốn càng nhanh chôn sâu trong hoa kính ôn nhuận của cô. Cách vải dệt, hắn như cũ có thể cảm giá được mật tân ôn nhuận của cô, dần dần thấm ướt vải dệt mỏng manh.
"Anh đáp ứng tôi, từ nay mọi việc do tôi quyết." Hơi thở của cô cũng không ổn định, càng kề sát trên người hắn, cẩn thận chạm vào da thịt hắn, hai người trong lúc đó mồ hôi tuôn không ngừng, ngay cả tim đập cũng nhanh.
"Đường Tâm, lập tức cởi trói cho anh." Hắn thở hổn hển, cúi đầu muốn hôn lên da thịt trắng noãn của cô, lại bị cô nhẹ nhàng tránh thoát. Này cô gái nhỏ mê người, chính là cuối cùng tra tấn hắn đến hết chịu nổi. Hắn thật rất hối hận, làm sao hắn có thể đáp ứng cho cô cố tình làm bậy, coi tính cách của hắn, khả năng cô sẽ làm ra loại chuyện gì.
"Không được." Cô quả quyết cự tuyệt, ngồi trên dục vọng của hắn, thong thả mà trần trọng lấy thắt lưng vòng quanh vòng luẩn quẩn, cảm nhận được dục vọng hắn vuốt ve hoa hạch mẫn cảm, dùng phương thức thỏa mãn cùng tra tấn hắn.
Trong cơ thể của cô cũng có lửa tình dục thiêu đốt hừng hực, chính là không muốn chịu thua, cố gắng chống cọi, mới không có xé quần lót của hắn, khẩn cấp muốn hắn. Huống hồ, cô cũng không nghĩ có thể chịu được đến cuối cùng, trong lòng cô tà ác đánh một chủ ý khác.
Gỗ thô cũng bởi vì cơ bắp bị buộc chặt của hắn tác động lên một lực, mà có chút khó có thể nhận ra, phát ra một chút thanh âm, giống như sẽ bởi vì luật động của hai người mà vỡ vụn. Hắn nhanh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trên ngực cảm nhận được nơi đẫy đà của cô đè ép, thân hình thuộc loại mềm nhẵn của cô âu yếm thân hình hắn, mà cô tàn nhẫn không cho hắn chạm vào cô, hắn chỉ có thể cúi đầu liếm đi mồ hôi của cô.
Hắn ngoài nghi, cô rốt cuộc phải làm đến mức nào, mới bằng lòng buông lỏng trói, cho cả hai hảo hảo thỏa mãn lẫn nhau?
"Anh muốn tôi sao?" Cô đem mặt chôn ở gáy hắn, bằng thanh âm ngọt ngào hỏi.
"Nếu em nói không động thủ, anh tuyệt đối sẽ phát điên lên." Hắn liên tục hít vào, vạn phần chờ mong nhìn cô, trong lòng âm thầm thề, tốt xấu gì cũng phải cùng cô triền miên cả đêm, mới có thể đánh tan tình dục mãnh liệt do cô khơi nào. Cô ngọt ngào như vậy, nhưng cũng vạn phần trí mạng, cao ngạo bao vây ở ngoài, là nguyễn ngọt giống như mật đường, hắn lướt qua nhưng không có cách nào dừng lại, cả đời đại khái nhất định sẽ trầm mê vẻ đẹp của cô.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác thế nào gọi là dục vọng đau đớn, quả thực tưởng chính mình vì chờ đợi quá lâu mà muốn hóa đá.
"Thật đáng tiếc, tôi cũng không nghĩ muốn động thủ." Cô hơi chút ngồi dậy, cố ý để môi lạc trên môi hắn mà hôn, sau hai chân hư nhuyễn cố gắng chống cự rời đi. "Anh đáp ứng tôi, để mọi chuyện do tôi quyết định, như vậy tôi nguyện ý làm với anh."
Cô trơ mắt nhìn hắn bị tình dục làm cho khổ sở, lại tà ác gây xích mích, không cho hắn thỏa mãn.
"Đường Tâm, thả anh ra!" Hắn rống giận, không thể tin được cô có thể làm ra loại chuyện này. "Chết tiệt, em quá đáng rồi đó!"
"Việc tôi làm với việc anh làm không khác nhau mấy, ít nhất phương pháp này không hẳn là vô dụng, cũng phải buộc được anh làm được gì chứ?" Cô liên tục lui về phía sau, bắt đầu mặc quần áo xong chuẩn bị rời đi. Cô lúc trước chính là tính trói chặt hắn, sau thừa cơ hội rời đi, chính là trêu chọc của cô thiếu chút nữa là như lửa tự thiêu, trong nháy mắt như vậy, cô cơ hồ muốn diễn giả thành thật.
Đường Tâm cúi đầu nhặt áo lên, còn không kịp mặc vào, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng vang cực dội của vải dệt bị xé rác.
Toàn thân cô máu dường như đều đông lạnh, khủng hoảng quay đầu lại rất nhanh.
Áo sơ mi kia chà sát dây thừng, hắn cậy mạnh, trong nháy mắt bị xé thành nhiều mảnh nhỏ. Trong hai mắt như có hỏa diễm nhiệt liệt, màu da ngăm đen cùng với khí lực to lớn, giống như là viễn cổ chiến thần, khẩn cấp hướng cô đánh tới.
Cô vạn lần không nghĩ tới, hắn thế như có thể bứt gãy dây tác. Trong khoảng thời gian ngắn không có chủ ý, cũng bất chấp mình chưa mặc xong quần áo, bản năng đã muốn chạy trốn đi. Cô kinh hô một tiếng liền hướng về hướng ngược lại chạy đi, nhưng là nơi chốn không quen, cô tiến đến một cái phòng khác, vọng tưởng muốn đóng cửa lại, lại lập tức bị đẩy ra dễ dàng.
"Anh đã nói, là cho tôi tự quyết định." cô yếu đuối vô lực nói, cùng hắn giằng co, khủng hoảng thối lui lại phía sau.
Vận khí của cô quá kém, thế nhưng lại chọn ngay phòng chủ. Kia giường lớn mềm mại, như đang chờ đợi người đàn ông hưởng dụng làm cho hắn càng kích thích.
Hắn thong thả lắc lắc đầu, sắc mặt bị tình dục buộc chặt. Hắn không hề tin tưởng cô, biết cô tự làm tự chịu, hắn không nhân nhượng với cô đang có lòng dạ đàn bà.
Đường Tâm thốt kinh ngạc một tiếng, còn muốn chạy trốn đi. Chính là mới quay người lại, hơi thở nóng rực phía sau đã muốn đuổi tới, nhanh tiếp là đến thân hình trầm trọng của hắn, không chút lưu tình đem cô gục ở trên giường.
"Em đang chờ đợi anh, làm gì còn muốn rời đi?" Hắn đè nặng cô, ở bên tai cô nói nhỏ, hai tay chạy đến quần lót của cô.
"Tôi không có!" Cô khẩu thị tâm phi hô. Đột nhiên lại nghe tiếng vải dệt vỡ vụn, quần lót của cô đã bị xé ra. Cô tuyệt vọng rên tỉ, biết hắn trong lúc tìm kiếm hai chân cô, nhất định đã biết cô vì đợi mà thấm ướt.
"Anh yêu thích trò trẻ con của em, nhưng kế tiếp nên đến phiên anh." Hắn hô hất phảng phất ở khuôn mặt cô, hai tay tách ra hai mông phấn nộn, lấy dục vọng ma sát ở cửa hoa kính của cô.
Cô không yên liên tục hít vào. "Anh phải làm --" Cô chưa hỏi xong câu, trở thành một tiếng kinh suyễn. Hắn đã muốn tiến nhập cô, hoàn toàn mà trầm trọng, ở nơi sâu nhất tiến lên, để lại trên thân thể cô ấn ký của hắn
★ ★ ★
Đường Tâm hồi lâu sau mới tỉnh lại, tứ chi của cô đều huyễn, căn bản không có khí lực.
Mộ Dung Đạt Viễn vì muốn xử lý một chút chuyện, nên nửa giờ sau liền ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, trước khi rời đi còn hôn cô một cái thật sâu, còn săn sóc thân thể trần trụi mềm mại của cô, đắp lên một chiếc chăn dày.
Có lẽ bởi vì chia lìa mấy tuần, vẫn là lúc trước cho phép cô đùa giỡn, tình dục hắn kịch liệt mà dọa người.
Cô chỉ cần hồi tưởng lại thời gian điên loạn ban nãy, cũng đã cảm thấy khó có thể hô hấp, hai chân trong lúc đó còn có đau đớn mơ hồ, kháng nghị hắn tham hoan.
Cô không thể xác định tương lai như thế nào, chính là mơ hồ biết, đại khái cả đời này đều đã cùng hắn dây dưa. Hai người cũng không chịu thua, đều quỷ kế đa đoan, như vậy chiến tranh ngọt ngào còn có thể kéo dài lâu.
Nghĩ đến tương lai, trong lòng cô bối rối như lại có chút tiêu thất thần kỳ, chỉ còn lại ngọt ngào thản nhiên, thậm chí còn có chút không đợi được muốn gặp lại hắn.
Âm thanh rất nhỏ vang lên, cô đoán là hắn đã trở lại, vội vàng bò lên mặc xong quần áo. Đối với hắn có chút hiểu biết, nếu hắn đến phòng ngủ, thấy cô vẫn là trần trụi, đại khái không tránh được một hồi kịch liệt triền miên. Trên bàn có một bộ quần áo màu vàng nhạt, là quần áo mới, cô hơi nhìn một chút, xác định là số đo của cô.
Hắn luôn làm một kế hoạch hoàn hảo sao? Không có chuyện gì có thể phá hư tâm tư kín đáo cùng với bình tĩnh của hắn sao? Cô một bên mặc quần áo xong, một bên không chút để ý nghĩa.
Mà âm thanh kia dần dần tiếp cận phòng ngủ, cô quay đầu, lại kinh ngạc thấy một đôi mắt lạnh như băng dữ tợn tiến đến. Cô mở miệng ra chưa kịp nói gì, một con dao hung ác đã đâm xuống, đảo mắt đã bị gục xuống, ngất đi.
Trước khi hôn mê, nỗi khiếp sợ của cô cũng đã lạc dưới đáy lòng -- cô nhận ra người đó.
Nhưng mà, ở tầng cao nhất luôn luôn yên tĩnh, hôm nay lại tràn ngập một mảnh tiếng động sát phạt.
"Tiểu ác ma tay, chú vẫn còn là chú của con đó!" Đỗ Phong Thần vừa né tránh vừa hô. Tuy rằng thân thủ không kém, nhưng là lại nói như thế nào, ông cũng không thể đem đồ vật trên tay Đường Tâm xuống. Nay đối mặt với phẫn nộ của Đường Tâm, ông cũng chỉ có thể hoàn toàn chịu trạng thái bị vây đánh.
Đường Tâm cười lạnh một tiếng, thủ hạ không lưu tình chút nào. "Chú sao? Là người chú đem bán tôi cho người khác à? Tôi muốn chú giúp tôi, thay tôi tìm một ngưu lang, kết quả thì sao, chú lại đi tìm Mộ Dung Đạt Viễn, cấu kết với hắn mà hại tôi!" Cô mị thu hút tình, mắt thấy Đỗ Phong đã muốn vọt đến cạnh cửa, cô nhanh tay lẹ mắt đầu lấy một vật gần đó đi qua
Đỗ Phong THần miễn cưỡng né ra, đơn giản xoay người lại đối mặt Đường Tâm. Ông đã tính sẵn kế hoạch dự trù, đã sớm dự đoán khi sự việc bại lộ, tiểu ác ma xấu tính khi biết chuyện, ông thật sự bày mưu sau lưng cô, liền đáp chuyến máy bay gần nhất chạy đi Nhật Bản, tìm vợ yêu dấu để tị nạn.
Vì tự bảo vệ mình, ông còn xin Mộ Dung Đạt Viễn cho trốn tạm ở chỗ này, như thế nào mà Đường Tâm vẫn có thể tìm đến tới cửa.
Ông ở trong lòng âm thầm nói, hoài nghi là Mộ Dung Đạt Viễn tiết lộ; Người trẻ tuổi thật giải hoạt, trá đổi sự thật, có cầu mới có thể sang sông, vậy mà sau khi ăn Đường Tâm, liền đem bà mối như ông nhanh chóng đá sang một bên.
"Chuyện đó không thể trách chú, tại con muốn làm cho ta cùng đường. Chú rất muốn giúp con tìm một ngưu lang, nhưng mà Đường Phách Vũ cùng liệt tổ liệt tông của Đường gia sẽ giết chết ta, ta nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đường, Mộ Dung Đạt Viễn là người Đường Phách Vũ chọn lựa, đương nhiên cũng đủ vĩ đại xuất sắc, cho các người gặp mặt trước khi cưới, để bồi dưỡng tình cảm cũng tốt." Ông vẻ mặt đương nhiên nói, không có nửa điểm thần sắc áy náy. "Nói sau, các người ở chung không phải là ở chung rất tốt hay sao?" Ông lộ ra cươi tười, trong lòng biết tỏng, còn đang tính toán, hy vọng hai người bọn họ kết hôn, ông ít nhất có thể được hồng bao của bà mối.
Đường Tâm tính thiện lương phẫn nộ, phát giác người đàn ông này không biết xấu hổ, trình độ so với người kia cũng không thua kém, bọn họ căn bản là không biết cảm giác tội lỗi gì này nọ. Khó trách cô thủy chung đối với Mộ Dung Đạt Viện có phần quen thuộc, những người đàn ông này tuy là xuất sắc như nhau, nhưng cũng giống nhau một điểm, chính là da mặt dày như thớt.
"Chết tiệt, chú vốn không có nửa điểm đạo đức nghề nghiệt sao?" Cô chất vấn, trong nội tâm đã không ôm hy vọng.
Thật là cô rất ngu dốt, thế như còn tìm Đỗ Phong Thần hỗ trợ, căn bản là bảo hổ lột da hành động.
"Đạo đức nghề nghiệp giá trị bao nhiêu tiền? Vẫn là mạng của chú đắt giá hơn." Đỗ Phong Thần hai tay nhất quán, trả lời cực kì nhanh chóng. "Mặt khác, chú không hiểu con có gì không hài lòng, tên nhóc Mộ Dung kia đủ đẹp đủ giỏi, hơn nữa còn mê muội con, người tốt như vậy đào đâu ra? Hắn không phải còn từng hạ gục sát thủ, tránh đi vận rủi của con sao?" Hắn liều mình giúp Mộ Dung Đạt Viễn nói tốt vài câu, muốn trấn an cảm xúc Đường Tâm.
Sát thủ? Đường Tâm ánh mắt sáng lên, bỗng nhớ tới sát thủ đột nhiên xuất hiện kia. Cô vốn tưởng rằng, do lúc trước cô cự tuyệt quá nhiều người đàn ông, khi bọn họ nghe đến chuyện cô ở chung với người khác thì không cam tâm, cho nên muốn giết ngưu lang làm cho cô mê luyến.
Cái gọi là thủ đoạn của người thượng lưu, có đôi khi thật sự xấu xí, loại thủ đoạn này đều đã nghe thấy, chính là công tử nhà giàu có tiền, căn bản không đem mạng người khác đặt vào trong mắt.
Cô không có cơ hội đi hỏi chân tướng, Mộ Dung Đạt Viễn cũng đã đem sát thủ đánh bất tỉnh, sau đó mang đi; Mà lúc trước ở Đường gia, cô chỉ lo khiếp sợ cho Mộ Dung Đạt Viễn chính là Ác phu, căn bản không ngờ, muốn cùng hắn hỏi cái người sát thủ kia.
"Sát thủ đó đang ở đâu?" Đường Tâm hỏi, trăm loại cảm giác mơ hồ không thích hợp. Nhưng là lúc này đây, bốn phía mạch nước ngầm như càng hiểm ác, cô ngửi được ít mùi tàn khốc.
Đỗ Phong Thần nhún nhún vai. Khi Mộ Dung Đạt Viễn mang sát thủ kia về, người nọ cũng chỉ còn lại nửa khẩu khí, hắn lại không ngừng cố gắng ép hỏi, đối phương trước mắt đã vào phòng cấp cứu bệnh viện.
"Hắn ở nơi nào không quan trọng, dù sao chúng ta cũng đã hỏi hắn không ít." Cửa thang máy mở ra, Mộ Dung Đạt Viễn bước vào bên trong, thân hình cao lớn bước trên thảm, dĩ nhiên là yên tĩnh không tiếng động. Thần thái hắn có bao nhiêu uy nghiêm tà nghị nguy hiểm rất giống với tính cách, có thể nắm giữ một xí nghiệp quốc tế, năng lực của hắn cũng đủ vĩ đại để người ta líu lưỡi.
"Cậu đã trở lại." Đỗ Phong Thần thở phì phò, vội vàng bước đến chỗ thang máy, thừa dịp thang máy còn mở, nhanh chóng chui vào bên trong. "Tiểu ác ma liền giao cho cậu, tôi đột nhiên rất nhớ vợ, cho nên muốn đi Nhật Bản một chuyến." Ông vội vàng bàn giao, sau thang máy đóng cửa, liền vỗ ngực liên tục thở. Tuy rằng sự tình còn chưa chấm dứt, nhưng ông đối với Mộ Dung Đạt Viễn có tin tưởng, giao phó Đường Tâm cho hắn, sẽ không có vấn đề phát sinh.
Đường Tâm nhãn tĩnh nhìn cửa thang máy bị đóng lại, lại đứng yên như cũ không có hành động. Mộ Dung Đạt Viễn liền đứng ở nơi đó, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực, áo sơ mi trắng đè sát cơ thể, lộ ra làn da ngăm đen rắn chắc trong ngực, mà cô từng vô số lần nằm ở trong đó, mồ hôi ướt đẫm, bởi vì mệt mỏi hoặc kích tình mà thở dốc...
"Người sát thủ kia đang ở bệnh viện, bởi vì lúc trước dính đến không ít án kiện, cho nên cảnh sát đều vây quanh ở đầu giường bệnh, chờ hắn thanh tỉnh, sau liền bỏ tù." Mộ Dung Đạt Viễn trả lời thay Đỗ Phong Thần đã đào tẩu, giải trừ nghi hoặc của Đường Tâm. Bọn họ lúc trước có nhiều mưu kế cùng giấu giếm như vậy, mà nay hẳn là nên hảo hảo giải thích một phen, nếu không trong ánh mắt cô vĩnh viễn sẽ có tia hoài nghi.
"Là ai phái hắn đến ám sát anh?" Đường Tâm hỏi, trong lòng đã muốn hiện lên vô số tên.
Cô đời này đắc tội quá nhiều người, có khả năng người ta giận chó đánh mèo, đổ lên Mộ Dung Đạt Viễn. Nhưng là những người đó đại khái vĩnh viễn không nghĩ tới, so tới Đường Tâm, Mộ Dung Đạt Viễn là người càng không thể đắt tội.
"Em rất nhanh đã biết từ trước." Hắn vẫn duy trì mỉm cười thần bí, không vì cô giải đáp. Hắn thở dài nhìn cô, biết cô tuy rằng thông minh hơn người, nhưng là như cũ phạm vào sai lầm [trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường], không có lường trước đến, nguy hiểm nhất lại chính từ người ẩn núp bên người đem tới.
"Ngay cả Đỗ Phong Thần cũng biết đến chuyện sát thủ kia sao?" Cô mở lớn mắt, phát hiện thái độ hắn khác thường. Vì sao hắn rõ ràng biết ai đứng sau màn kịch, lại không chịu nói rõ?
Hắn gật gật đầu, lo lắng có thể nói ra bao nhiêu. Hắn không nghĩ giấu diếm cô, nhưng là nếu không giấu diếm cô, lại không thể làm cho người giả nhân giả nghĩa đằng sau lộ mặt. "Ngay cả Hỏa Nhạ Hoan cũng biết vài chuyện, khi cô ấy rời khỏi phòng nhỏ liền tạo áp lực với Đỗ Phong Thần, sau dựa vào tài nguyên trên tay cô ấy mà điều tra. Em ở chỗ anh không lâu, cô ấy đã biết thân phận của anh, cũng biết có người hành động, nhưng là cô ấy tín nhiệm ta, nên không nhúng tay vào." Hắn nhìn biểu tình của cô càng lúc càng phức tạp, tiếp tục kể. "Anh mang theo sát thủ trở về Đài Bắc, cô ấy cũng có tới tìm anh, cùng anh thảo luận một số chuyện."
"Nhạ Hoan lúc trước biết được thân phận của anh?!" Đường Tâm thở gấp một hơi, không thể tin được ngay cả Nhạ Hoan sẽ phản lại cô. Khó trách lúc trước Nhạ Hoan thái độ kì quái, động một chút sẽ tuôn ra vài câu đùa cợt không thích hợp, đâm chọt cô. Cô làm người liền thất bại như vậy sao? Ngay cả bạn tốt nhất đều nhẫn tâm dâng cô lên cho Mộ Dung cắn nuốt.
"Trí tuệ của cô ấy không thua gì em, hơn nữa thân phận đặc biệt, đối với đủ loại người ở thương giới, đương nhiên rõ như lòng bàn tay."
Mộ Dung Đạt Viễn nhún nhún vai, không tự chủ được toát ra khí phách làm phái nữ tán thưởng.
"Các người, tất cả đều thông đồng nhau tốt lắm, đang tính kế tôi?" Cô nhìm chằn chằm hắn, không thể chịu được loại đãi ngộ này. Cô thông minh, muốn làm gì thì làm, từ nhỏ liền cả gan làm loạn, ông chú nào không có ăn qua loại đau khổ cô cho? Nhưng là đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, cô thật không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.
"Phía trước người đời, phía sau là chuyện thân cận, em không thể trách anh ra tay sớm một bước." Hắn tiến lên trước, khẽ vuốt cẩn thận trên da thịt mềm nhẵn của cô, càng đi xuống phía dưới miêu tả cô. "Đầu tiên, là tự tôn của anh không thể chịu được, chưa nhìn thấy em, em liền tính thưởng anh một cái nón xanh, làm cho anh trở thành trò cười trong xã giao của giới thượng lưu. Anh không quan tâm đồn đãi, cũng không thể ý đến thân cận kia, nhưng là em hành động như vậy, không có người đàn ông nào có thể nén giận. Sau, khi anh nhìn thấy em, anh cũng đã quyết định không để em rời đi."
"Ý của anh là, tất cả chuyện này đều do tôi tự chuốc lấy? Nếu tôi không có hạ quỷ kế, nói không chừng anh sẽ không đáp ứng thân cận?" Cô gắt gao cắn môi, trong lòng hối hận cực kì. Cô không minh hơn người, lại quên mất người thông minh thường bị trí thông minh của mình hãm hại.
"Chuyện đó cũng khó nói, anh chỉ có thể xác định, chỉ cần khi anh gặp được em, nhất định sẽ không để em rời đi. Chúng ta hoàn toàn đẹp đôi, đừng lừa mình dối người, nhất định em biết, chúng ta là thích hợp nhất, thích hợp đi bên nhau cả đời, trên đời không có những người khác có thể xen vào anh với em." Mộ Dung Đạt Viễn thong thả dựa tiến lên, một tay nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô, đen thân mình thon dài của cô ôm vào trong lòng, đôi môi nóng rực dừng ở da thịt cần cổ truyết trắng khẽ cắn.
"Anh chính là vì tình dục muốn kết hôn chứ gì." {Câu nói đúng nhất trong truyện =))} Đường Tâm dùng sức giãy khỏi cái ôm áp của hắn, hai tay lạnh như băng đặt trên bàn, trừng lớn ánh mắt xinh đẹp, lại làm như không thấy. Ngay cả đào tẩu cô cũng không có cách; Hắn tính kế hay lắm, tất cả đều tốt, thậm chí còn thôn tính cả lòng cô, cô có thể chạy được tới đâu?
"Không chỉ là tình dục, tuy rằng anh phải thừa nhận, anh và em trên phương diện đó rất thích hợp, quả thực làm cho người ta chỉ muốn như vậy." {Chội ôi, vậy mà anh bảo k chỉ là TD =))}. Hắn lộ ra vẻ mỉm cười vô lại, từ sau vây quanh lấy cô, cho cô một ít cảm xúc ôn nhu. Bọn họ trong lúc đó tình cảm đều quá mức kịch liệt, nếu không phải tràn ngập tình dục, thì là tính kế lẫn nhau, ỏ lúc oanh oanh liệt liệt, tình cảm tực hồ rất khó gắn bó, cũng khó trách làm cho cô sợ hãi.
"Hạ lưu!" Hắn trong lời nói cùng với ngữ điệu, đều làm cho sắc mặt của cô ửng hồng, tay nắm chặt thành quyền hung hăng thưởng hắn vài đấm vào ngực. Cô không có lưu tình chút nào, đấm thẳng xuống, hai tay ngắn vờn quanh trên lưng vẫn không buông, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên.
Mộ Dung Đạt Viễn ho khan vài tiếng, lại lần nữa vì tính tình nóng nảy của cô mà cảm thán trong lòng. Khi quyết định kết hôn cưới cô về làm vợ, hẳn là hắn nên đi mua trước bảo hiểm, một bảo hiểm kếch xù?
"Cẩn thận một chút, bằng không em sẽ từ dâm phụ biến thành quả phụ." Hắn chậc chậc lắc đầu. Hắn là thực thưởng thứng tính tình cuồng đã của cô, nhưng hắn chỉ hy vọng tính cuồng dã này xuất hiện trên giường.
"Ai là dâm phụ?" Cô cực kì phẫn nộ, đem lời nói của hắn trở thành một loại nhục nhã.
Hắn khơi mào mày rậm, giả bộ biểu tình hoang mang. "Ai vừa mới ở phòng dành cho khách của Đường gia, ngồi trên đùi ta yêu kiều vặn vẹo, còn la lên tên của ta. Là ai nhỉ?"
"Anh--" Cô nói không ra lời, toàn thân tức giận run run. Cho dù là phẫn nộ như thế nào? Lời hắn nói vẫn là sự thật, cô không có biện pháp phản bác. Cô rốt cuộc là bị cái gì vậy? Vài cái chơi đùa vỗ về của hắn, sẽ làm cho cô thất thần {Tránh k đc, kỹ thuật ảnh quá cao siêu a~}
Hắn nhanh chóng chuyển tay xuống quá dưới của cô, chặt che lại đôi môi của cô, không cho cô tiếp tục nói. Môi nóng rực, lưỡi linh hoạt, tất cả đều giữ lấy ngọt ngào trong miệng cô, lặp lại tiến lên giữ lấy, bắt chước hai người thân mật lúc trước.
Cô nguyên bản cúi đầu muốn đánh hắn, lại bị hắn chặt chẽ cầm lấy. Bầu không khí dụ hoặc theo thân hình kiên cố của hắn mà phóng xạ ra, bao trụ lấy thần trí của cô, dễ dàng khiến cô mất đi phản khán cùng phòng bị. Hai tay nắm chặt dần dần thả lỏng, ngượi lại nhiệt tình giữ lấy hắn, lấy phương thức hắn dạy, hưởng ứng nụ hôn của hắn, cái lưỡi đinh hương làm càn dây dưa cùng hắn.
"Dưới giường thụ nữ, trên giường dâm phụ, em đúng là mơ ước của nhiều người." Hắn thở hổn hển, liếm hôn đôi môi mềm mại đỏ mọng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. "Chẳng biết đã tu tích đức bao đời, thế nhưng lại có thể có được em." Hắn thở dài, đem gương mặt tuấn lãng vùi đầu vào trước chỗ mềm mại đẩy đà của cô.
"Tôi không thuộc về anh." Đường Tâm mềm lòng nhược nói, liền ngay cả chính mình đều nghe ra ngữ khí có bao nhiêu phần yếu ớt. Cô thật sự mê không xong, hắn tà mị đa mưu túc trí, đều trói cô lại, làm cho ý niệm đào tẩu khỏi hắn càng lúc càng bạc nhược.
"Em vì sao còn muốn nói dối? Là do anh ép em sao? Như vậy, anh không bức bách em, cho em thời gian suy nghĩ, chung quy em cũng có thể nhìn ra, chính ta chỉ thuộc về lẫn nhau." Một Dung Đạt Viễn ngẩng đầu lên, đọc theo u cốc đẫy đã của cô. Chậm rãi hôn lên sau gáy, sau cắn cắn lỗ tai mẫn cảm của cô.
Hắn nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào trong ánh mắt cô. "Em tuyệt đối phải biết rõ hơn người bên ngoài, chính là em có bao nhiêu kiêu ngạo, nếu không phải trong tiềm thức, em cũng đã sớm thấy rõ em cùng anh rất thích hợp, nếu lòng không rung động, sao có thể để anh chạm vào em?"
Hắn hỏi như khẳng định.
Đường Tâm cắn môi, không có mở miệng, tránh đi tầm mắt không nhìn tới hắn. Thực ra, cô cao ngạo mà tự chủ, khi nào lại để tâm đi lạc như vậy? Có phải hay không đúng như lời hắn nói, là cô thật sự thuộc về hắn?
Cả đời nay chưa từng có loại cảm giác nào. Thâm trầm, sa đọa, khắc khẩu hoặc là tham hoan cũng thế, thầm nghĩ liều lĩnh theo hắn ở chung một chỗ, khi không biết thân thân phận thật của hắn, cô đã từng thật muốn ném đi những tự định kiến, lựa chọn cả đời cùng hắn.
Nhưng là đắm chìm trong lòng hắn liền như vậy, cô lại mơ hồ cảm giác được mình không cam lòng. Cô không phải là đứa con gái dễ dàng cúi đầu ngoan ngoãn như vậy, muốn nên đôi với hắn, đương nhiên cũng muốn hắn phải khổ ải một chút?
Ý niệm tà ác thành hình trong đầu cô, Đường Tâm vạn phần chờ mong, cố ý muốn hòa với hắn.
"Anh trêu đùa tôi, thậm chí còn làm ra nhiều chuyện như vậy với tôi." Cô rũ mắt xuống, che lấp hai tròng mắt hai lóe lên tia giảo hoạt, trong giọng nói có phần oán giận. Cô cũng học ngoan, hiểu được đối phó hắn không thể dùng cứng, lợi dụng đặc quyền của phái nữ, hắn cho dù là đại đa mưu túc trí cũng sẽ thất bại trên tay cô.
"Như vậy, anh hào phóng một chút, mặc cho em muốn làm gì thì làm, mình huề nhau nha?" Hắn ngăn khóe miệng cười vô lại, nghĩ đến cô thẹn quá hóa giận, lại không nghĩ rằng thế mà lại thấy nụ cười quyến rũ vọ hạn, nụ cười kia quả thực muốn đem hồn phách hắn mang đi.
"Đây chính là lời anh nói đó nha." Trong lòng Đường Tâm như muốn phá hư chủ ý, vừa muốn thuần phục con người ở phía trước, vừa muốn làm cho hắn đau khổ. Trên đời này là gì có chuyện thuận lợi như vậy? Cô cũng không phải là biết cái gì lấy ơn trả oán, cô chỉ hiểu được ai làm gì cô thì cô sẽ trả lại gấp bội lần.
Mộ Dung Đạt Viễn đưa hai tay lên đầu, hoài nghi trong tiểu óc của cô đến tột cùng đang có chủ ý gì. "Anh ngay tại nơi này, mặc cho em xử trí."
Đường Tâm đưa tầm mắt nhìn quanh bên trong, thấy hé ra một ghế rỗng bằng gỗ thô. "Đến trên ghế kia ngồi rồi nói." Cô mệnh lệnh nói, hay tay bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi ẩm ướt. Cô thật là bị hắn dạy dỗ, lúc trước tuy rằng cả gan làm loạn, nhưngcũng chưa từng ở trước mặt người đàn ông mà có ý niệm này trong đầu. Mà nay, cô chẳng những có ý xấu, thậm chí còn vội vàng muốn thực hành. Chẳng lẽ cô thật sự đúng như lời hắn nói, là thuộc loại dâm phụ trên giường của hắn?
Hắn chính là khơi mào mày rậm, nhưng không có kháng nghị gì, theo lời ngồi ở ghế gỗ thô. Thân hình hắn cao lớn, có khí lực cường ngạo, ngồi tùy ý làm cho cơ bắp toàn thân lộ ra không bỏ sót. Cặp ánh mắt kia mang theo tà khí, thủy chung nhìn chằm chằm cô, tò mò đến tột cùng cô muốn làm cái gì.
"Đường Tâm, em rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn chỉ phát giác ra cô thực khẩn trương, ánh mắt xinh đẹp tỏa sáng, mà khuôn mặt phấn nộn thân nhiên đỏ ửng.
"Chỉ là ôn lại chút chuyện cũ." Cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí, cũng làm cho cảm xúc hưng phấn bốc lên trong lòng bình ổn lại đôi chút.
Đường Tâm tóm được áo somi, ở thời điểm đánh giá hắn, đem áo sơ mi kéo sát về lưng ghế, sau cẩn thận cột hai tay hắn lại, tiện đà xuyên qua gỗ thô rỗng ruột chặt chẽ cột vào phía sau, thân hình cao lớn cũng bị hạn chế ở trên giường.
Hắn nhíu mày, phát hiện mình không thể động đậy, trong lòng hiện lên vài phần kinh ngạc cùng cảnh giác. Hắn xác thực lúc trước có trêu đùa ác liệt một chút, làm ra đủ mọi loại chuyển với Đường Tâm. Hắn thử cuốn cổ tay bị trói phía sau, nhưng là hành động của Đường Tâm làm cho hắn thoáng chốc ngây ra như phỗng, liền ngay cả hô hấp đều quên.
Mãi cho đến khi ngực bởi thiếu dưỡng khí mà đau đớn, hắn mới biết được chính mình vẫn là nín thở đến tức ngực.
Đường Tâm đứng cách mấy mét, trong ánh mắt mang theo sự quyến rũ tà ác, sau hai tay đặc lên ngực, cực kì thong thả đem áo mở ra. Nội y ren của cô, khi ở Đường gia cũng đã bị hắn bỏ đi, nay thân trên cô trần trụi, da thịt oánh bạch dưới ánh mặt trời càng thêm trong suốt, hoàn mỹ, nơi đẫy đà phá lệ dụ hoặc người, nhũ phong là nụ hoa phấn hồng nở rộ, bởi vì rét lạnh bên ngoài mà đứng thẳng lên.
"Trời ơi!" Mộ Dung Đạt Viễn nhịn không được thở dài, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô. Không phải chưa từng xem qua thân hình trần truồng hoàn mỹ của cô, nhưng là chưa từng có một lần, xem qua thần thái mê người như thế của cô, kia quả thực có thể đem người đàn ông bức điên lên.
"Tôi nghĩ nên ôn tập lại một chút chuyện anh dạy tôi. Nhưng là, trước đây là do anh phá hư tôi, co nên, lúc này tôi nắm toàn quyền tiến độ." Cô mỉm cười, vượt qua lòng khẩn trương. Cô thong thả cởi bỏ đai lưng, quần dài màu bạc ti rơi xuống đất, cô chỉ mặt một cái quần lót, chậm rãi hướng tới hắn mà đi tới.
"Anh rốt cuộc biết, vì sao Đỗ Phong Thần gọi em là tiểu ác ma, chết tiệt, em rất tà ác!" Hắn thì thào mắng, chỉ cảm thấy miện lưỡi khô khan, tầm mắt không rời được thân thể mềm mại của cô, lòng bàn tay ngứa, chờ mnog vuốt ve da thịt nhẵn mềm của cô.
Đường Tâm cười khẽ vài tiếng, hai tay đi vào trên người hắn, bỗng dùng sức kéo áo sơ mi của hắn, khiến nó mở bung ra, lồng ngực rộng lớn của hắn đảo mắt như đã muốn phơi bày, mà áo sơ mi trở thành mấy khối vải vụn. "Là anh đã nói, có thể mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Anh chẳng lẽ liền như vậy biến thành tiểu nhân, đối với tôi làm hết thảy mọi chuyện, cũng không cho tôi làm càn chút xíu sao?" Tay cô không chỉ để trên lồng ngực của hắn, mà môi đỏ mọng ấm áp phủ xuống dưới, học phương thức của hắn, hôn cắn trước da thịt hắn.
Hắn bỗng ngẩng đầu lên, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng gầm nhẹ. Toàn thân cơ bắp hắn quá chặt chẽ, mà quần dài kia đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ đã trở nên chật cứng, kiên đĩnh dục vọng nóng rực ở vải thô ráp đang đau đớn.
"Như vậy rất thoải mái sao?" Cô biết rõ còn cố hỏi, mê muội cho hắn phản ứng, rốt cuộc biết chính mình cũng có chút năng lực khống chế hắn. Nắm giữ hết thảy cảm giác ngọt ngào, làm cho cô không chút nào lo lắng mà tiếp tục hành động.
"Quả là điểm yếu trí mạng của anh." Hai hàm răng hắn siết chặt lại, bởi vì cô hơi chút dùng sức cắn làm hắn thở gấp một hơi. "Bất quá,trời ạ, làm ơn dừng lại đi." Hắn thở dài, nhẫn nại trước sự tra tấn ngọt ngào.
Đường Tâm nhướng mày, phát giác cơ bắp trên ngực hắn đã muốn cứng ngắc, cô căn bản không đi xuống dưới, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Trên da thịt hắn phát ra mùi xạ hương nam tính mạnh mẽ, tràn ngập vào cảm quan của cô, cô dần dần tiến lên phía trên, thân hình lộ ra trọn vẹn tiếp cận thanh hình không thể động đậy của hắn.
"Tôi còn không nghĩ đến ngừng lại." Cô thì thào tự nói, hai tay dừng ở da hắn, gọn gàng cởi bỏ quần áo, dựa vào hắn, giúp hắn cở bỏ quần dài chướng mắt. Hiện tại, hai người trên người chỉ còn có quần lót, khác nhau ở chỗ, hắn là bị buộc chặt, căn bản không thể đụng chạm cô.
Đường Tâm lấy đầu ngón tay họa trên quần lót màu đen, cách vải dệt mỏng manh chạm đến dục vọng của hắn. Ở trong phòng nhỏ hắn cũng từng dạy cô, cách nào để lấy lòng hắn, mà cô cố gắng học hỏi nay cũng có cơ hội dùng.
"Em học được cái này ở đâu ?" Hắn gầm nhẹ, mồ hôi ngưng ở trên da thịt ngăm đen, bởi vì từng cái chạm của cô mà phát run, cơ bắp căng thẳng rối rắm, cô đã làm hắn muốn nhiều lắm, cơ hồ quả thực bức hắn phải thành dã thú.
"Đã quên sao? Này đều là do anh dạy tôi." Cô tiến lên, hôn nhẹ vào cơ bụng rắn chắc. Đồng thời vuốt ve bừa bãi thứ nóng rực của hắn, lấy hô hấp đùa hắn, biết như vậy sẽ làm hắn vạn phần khẩn trương.
"Gặp quỷ ! Anh đem em dạy thật tốt quá." Thanh âm hắn đã không phải là rên rỉ, mà là rít gào kịch liệt. Nếu nơi này không có thiết bị cách âm thật tốt, nói không chừng sẽ có người tùy tiện chạy tới tìm tòi, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Tâm đắc ý mỉm cười, thân hình liền kề sát hắn, sau hai chân thon dài tách ra, ngồi khóa ở thắt lưng hắn, mặt đối mặt, dục vọng hắn ngay tại nơi mềm mại của cô, cận kề chỉ cách hai khối vải.
"Anh thích dâm phụ ngồi ở trên anh sao?" Cô tá ác cười, thong thả mà cố ý day dưa thắt lưng mềm mại, thắt lưng vặn vẹo như rắn nước, va chạm trên thiết nóng rực cứng rắng của hắn.
"Đường Tâm!" Hắt tê gào thét tên cô, khắp gian phòng phát ra tiếng rên rỉ, kịch liệt khởi thắt lưng, càng muốn tiếp cận thêm cô, thậm chí muốn càng nhanh chôn sâu trong hoa kính ôn nhuận của cô. Cách vải dệt, hắn như cũ có thể cảm giá được mật tân ôn nhuận của cô, dần dần thấm ướt vải dệt mỏng manh.
"Anh đáp ứng tôi, từ nay mọi việc do tôi quyết." Hơi thở của cô cũng không ổn định, càng kề sát trên người hắn, cẩn thận chạm vào da thịt hắn, hai người trong lúc đó mồ hôi tuôn không ngừng, ngay cả tim đập cũng nhanh.
"Đường Tâm, lập tức cởi trói cho anh." Hắn thở hổn hển, cúi đầu muốn hôn lên da thịt trắng noãn của cô, lại bị cô nhẹ nhàng tránh thoát. Này cô gái nhỏ mê người, chính là cuối cùng tra tấn hắn đến hết chịu nổi. Hắn thật rất hối hận, làm sao hắn có thể đáp ứng cho cô cố tình làm bậy, coi tính cách của hắn, khả năng cô sẽ làm ra loại chuyện gì.
"Không được." Cô quả quyết cự tuyệt, ngồi trên dục vọng của hắn, thong thả mà trần trọng lấy thắt lưng vòng quanh vòng luẩn quẩn, cảm nhận được dục vọng hắn vuốt ve hoa hạch mẫn cảm, dùng phương thức thỏa mãn cùng tra tấn hắn.
Trong cơ thể của cô cũng có lửa tình dục thiêu đốt hừng hực, chính là không muốn chịu thua, cố gắng chống cọi, mới không có xé quần lót của hắn, khẩn cấp muốn hắn. Huống hồ, cô cũng không nghĩ có thể chịu được đến cuối cùng, trong lòng cô tà ác đánh một chủ ý khác.
Gỗ thô cũng bởi vì cơ bắp bị buộc chặt của hắn tác động lên một lực, mà có chút khó có thể nhận ra, phát ra một chút thanh âm, giống như sẽ bởi vì luật động của hai người mà vỡ vụn. Hắn nhanh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trên ngực cảm nhận được nơi đẫy đà của cô đè ép, thân hình thuộc loại mềm nhẵn của cô âu yếm thân hình hắn, mà cô tàn nhẫn không cho hắn chạm vào cô, hắn chỉ có thể cúi đầu liếm đi mồ hôi của cô.
Hắn ngoài nghi, cô rốt cuộc phải làm đến mức nào, mới bằng lòng buông lỏng trói, cho cả hai hảo hảo thỏa mãn lẫn nhau?
"Anh muốn tôi sao?" Cô đem mặt chôn ở gáy hắn, bằng thanh âm ngọt ngào hỏi.
"Nếu em nói không động thủ, anh tuyệt đối sẽ phát điên lên." Hắn liên tục hít vào, vạn phần chờ mong nhìn cô, trong lòng âm thầm thề, tốt xấu gì cũng phải cùng cô triền miên cả đêm, mới có thể đánh tan tình dục mãnh liệt do cô khơi nào. Cô ngọt ngào như vậy, nhưng cũng vạn phần trí mạng, cao ngạo bao vây ở ngoài, là nguyễn ngọt giống như mật đường, hắn lướt qua nhưng không có cách nào dừng lại, cả đời đại khái nhất định sẽ trầm mê vẻ đẹp của cô.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác thế nào gọi là dục vọng đau đớn, quả thực tưởng chính mình vì chờ đợi quá lâu mà muốn hóa đá.
"Thật đáng tiếc, tôi cũng không nghĩ muốn động thủ." Cô hơi chút ngồi dậy, cố ý để môi lạc trên môi hắn mà hôn, sau hai chân hư nhuyễn cố gắng chống cự rời đi. "Anh đáp ứng tôi, để mọi chuyện do tôi quyết định, như vậy tôi nguyện ý làm với anh."
Cô trơ mắt nhìn hắn bị tình dục làm cho khổ sở, lại tà ác gây xích mích, không cho hắn thỏa mãn.
"Đường Tâm, thả anh ra!" Hắn rống giận, không thể tin được cô có thể làm ra loại chuyện này. "Chết tiệt, em quá đáng rồi đó!"
"Việc tôi làm với việc anh làm không khác nhau mấy, ít nhất phương pháp này không hẳn là vô dụng, cũng phải buộc được anh làm được gì chứ?" Cô liên tục lui về phía sau, bắt đầu mặc quần áo xong chuẩn bị rời đi. Cô lúc trước chính là tính trói chặt hắn, sau thừa cơ hội rời đi, chính là trêu chọc của cô thiếu chút nữa là như lửa tự thiêu, trong nháy mắt như vậy, cô cơ hồ muốn diễn giả thành thật.
Đường Tâm cúi đầu nhặt áo lên, còn không kịp mặc vào, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng vang cực dội của vải dệt bị xé rác.
Toàn thân cô máu dường như đều đông lạnh, khủng hoảng quay đầu lại rất nhanh.
Áo sơ mi kia chà sát dây thừng, hắn cậy mạnh, trong nháy mắt bị xé thành nhiều mảnh nhỏ. Trong hai mắt như có hỏa diễm nhiệt liệt, màu da ngăm đen cùng với khí lực to lớn, giống như là viễn cổ chiến thần, khẩn cấp hướng cô đánh tới.
Cô vạn lần không nghĩ tới, hắn thế như có thể bứt gãy dây tác. Trong khoảng thời gian ngắn không có chủ ý, cũng bất chấp mình chưa mặc xong quần áo, bản năng đã muốn chạy trốn đi. Cô kinh hô một tiếng liền hướng về hướng ngược lại chạy đi, nhưng là nơi chốn không quen, cô tiến đến một cái phòng khác, vọng tưởng muốn đóng cửa lại, lại lập tức bị đẩy ra dễ dàng.
"Anh đã nói, là cho tôi tự quyết định." cô yếu đuối vô lực nói, cùng hắn giằng co, khủng hoảng thối lui lại phía sau.
Vận khí của cô quá kém, thế nhưng lại chọn ngay phòng chủ. Kia giường lớn mềm mại, như đang chờ đợi người đàn ông hưởng dụng làm cho hắn càng kích thích.
Hắn thong thả lắc lắc đầu, sắc mặt bị tình dục buộc chặt. Hắn không hề tin tưởng cô, biết cô tự làm tự chịu, hắn không nhân nhượng với cô đang có lòng dạ đàn bà.
Đường Tâm thốt kinh ngạc một tiếng, còn muốn chạy trốn đi. Chính là mới quay người lại, hơi thở nóng rực phía sau đã muốn đuổi tới, nhanh tiếp là đến thân hình trầm trọng của hắn, không chút lưu tình đem cô gục ở trên giường.
"Em đang chờ đợi anh, làm gì còn muốn rời đi?" Hắn đè nặng cô, ở bên tai cô nói nhỏ, hai tay chạy đến quần lót của cô.
"Tôi không có!" Cô khẩu thị tâm phi hô. Đột nhiên lại nghe tiếng vải dệt vỡ vụn, quần lót của cô đã bị xé ra. Cô tuyệt vọng rên tỉ, biết hắn trong lúc tìm kiếm hai chân cô, nhất định đã biết cô vì đợi mà thấm ướt.
"Anh yêu thích trò trẻ con của em, nhưng kế tiếp nên đến phiên anh." Hắn hô hất phảng phất ở khuôn mặt cô, hai tay tách ra hai mông phấn nộn, lấy dục vọng ma sát ở cửa hoa kính của cô.
Cô không yên liên tục hít vào. "Anh phải làm --" Cô chưa hỏi xong câu, trở thành một tiếng kinh suyễn. Hắn đã muốn tiến nhập cô, hoàn toàn mà trầm trọng, ở nơi sâu nhất tiến lên, để lại trên thân thể cô ấn ký của hắn
★ ★ ★
Đường Tâm hồi lâu sau mới tỉnh lại, tứ chi của cô đều huyễn, căn bản không có khí lực.
Mộ Dung Đạt Viễn vì muốn xử lý một chút chuyện, nên nửa giờ sau liền ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, trước khi rời đi còn hôn cô một cái thật sâu, còn săn sóc thân thể trần trụi mềm mại của cô, đắp lên một chiếc chăn dày.
Có lẽ bởi vì chia lìa mấy tuần, vẫn là lúc trước cho phép cô đùa giỡn, tình dục hắn kịch liệt mà dọa người.
Cô chỉ cần hồi tưởng lại thời gian điên loạn ban nãy, cũng đã cảm thấy khó có thể hô hấp, hai chân trong lúc đó còn có đau đớn mơ hồ, kháng nghị hắn tham hoan.
Cô không thể xác định tương lai như thế nào, chính là mơ hồ biết, đại khái cả đời này đều đã cùng hắn dây dưa. Hai người cũng không chịu thua, đều quỷ kế đa đoan, như vậy chiến tranh ngọt ngào còn có thể kéo dài lâu.
Nghĩ đến tương lai, trong lòng cô bối rối như lại có chút tiêu thất thần kỳ, chỉ còn lại ngọt ngào thản nhiên, thậm chí còn có chút không đợi được muốn gặp lại hắn.
Âm thanh rất nhỏ vang lên, cô đoán là hắn đã trở lại, vội vàng bò lên mặc xong quần áo. Đối với hắn có chút hiểu biết, nếu hắn đến phòng ngủ, thấy cô vẫn là trần trụi, đại khái không tránh được một hồi kịch liệt triền miên. Trên bàn có một bộ quần áo màu vàng nhạt, là quần áo mới, cô hơi nhìn một chút, xác định là số đo của cô.
Hắn luôn làm một kế hoạch hoàn hảo sao? Không có chuyện gì có thể phá hư tâm tư kín đáo cùng với bình tĩnh của hắn sao? Cô một bên mặc quần áo xong, một bên không chút để ý nghĩa.
Mà âm thanh kia dần dần tiếp cận phòng ngủ, cô quay đầu, lại kinh ngạc thấy một đôi mắt lạnh như băng dữ tợn tiến đến. Cô mở miệng ra chưa kịp nói gì, một con dao hung ác đã đâm xuống, đảo mắt đã bị gục xuống, ngất đi.
Trước khi hôn mê, nỗi khiếp sợ của cô cũng đã lạc dưới đáy lòng -- cô nhận ra người đó.
Tác giả :
Điển Tâm