Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 72: Hóa thú
Dương Minh Yên: Blaise Zabini <3~~~
—o0o—
Cho dù Snape và học sinh Slytherin có muốn giấu diếm đi chăng nữa nhưng chuyện của Harry vẫn bị cả trường biết.
Chuyện là như vầy, vào lúc hoàng hôn Harry thừa dịp anh không chú ý, không biết đã dùng phương pháp nào giải trừ thần chú mà anh ếm trong hầm. Khi anh cảm nhận được thần chú đã bị giải trừ còn chưa kịp làm gì thì Harry đã tới lễ đường dính chặt lên người của Blaise rồi.
Snape quyết định về sau trước khi rời khỏi hầm phải biến Harry về hình thái hóa thú, hơn nữa còn phải ngăn chặn cậu biến trở về để ra khỏi hầm.
“Cưng à, mình rất nhớ cậu đó.” Harry lao lên người Blaise hạnh phúc cọ cọ cổ của cậu. Blaise sợ tới mức vốn cái thìa vừa mới múc được ít canh ngô trực tiếp rơi xuống, những người trên dãy bàn Slytherin không hẹn mà cùng buông đồ ăn trong tay, cực kỳ kinh ngạc nhìn Harry.
Cho dù trước đó đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy rồi nhưng vẫn có một số người mới được nghe qua mà thôi. Nhưng giờ xem ra thì thủ tịch đâu phải chỉ là ‘khác một chút với bình thường’, đây quả thực là biểu hiện của một Gryffindor ngu xuẩn đắm chìm trong tình yêu, mà hiện tại tính cách Gryffindor như vậy lại xuất hiện trên người thủ tịch luôn bình tĩnh của bọn họ như vầy… ôi Merlin à!
Các học sinh năm trên không hẹn cùng day day trán mình, thật sự quá khủng bố!
“Sao Harry lại như thế này vậy?” Trên dãy bàn Gryffindor, Ron trợn mắt há mồm nhìn tình huống đang được diễn ra bên Slytherin, beefsteak trên dĩa của cậu còn chưa ăn xong, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cậu hoàn toàn không có hứng thèm ăn nữa, cậu trực tiếp buông dĩa ăn xuống, nuốt nuốt nước miếng nói.
“Harry hình như không giống bình thường.” Hermione nhìn Harry dường như đang cố gắng cọ cọ trên người Blaise, hơi hơi nhíu mày.
“Blaise à Blaise ơi, hẹn hò với mình được không?” Lúc này, giọng nói của Harry trên dãy bàn Slytherin vang lên to hơn hai lần mức bình thường khiến những người vốn không chú ý tới tình huống bên này đều nhìn sang.
“Ơ…” Blaise vẻ mặt khổ sở không biết làm thế nào để hồi phục được bạn tốt đã mất lý trí này, anh chàng đào hoa chỉ cần nói hai ba câu đã có thể làm nữ sinh đỏ mặt lúc này lại lắp bắp, còn dị hơn cả Neville, cậu đứng tại chỗ miệng động nửa ngày cũng không thể nào phát ra cho dù chỉ là một chữ.
“Được không được không thế?” Harry lắc lư cánh tay Blaise, làm nũng nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình nổi da gà toàn tập, từ trước tới nay mọi người đều cảm thấy Harry là một người lễ phép, bình tĩnh, có trách nhiệm nhưng một người như bây giờ thì bọn họ chưa từng thấy qua, thật sự để mở rộng tầm mắt mà.
“Harry cậu ấy…” Ron muốn nói lại thôi.
Hermione nhìn bộ dáng của Harry càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Nhìn Harry cách Blaise ngày một gần, nói ra ‘lời thổ lộ’ cũng càng ngày càng mềm nhũn, cô giật mình đứng lên, đi nhanh tới phía dãy bàn Slytherin, Ron do dự một chút rồi đi theo.
Người bên Slytherin nhìn thấy hai sư tử đi tới, trên mặt biểu tình khó có thể tin. Trong lúc vô tình thì vì thủ tịch của bọn họ mà sự ngăn cách giữa Slytherin và Gryffindor ngày càng mơ hồ. Nếu trong quá khứ thì làm gì có việc học sinh ở bên trong lễ đường chạy đến dãy bàn của đối phương chứ hả?
“Harry làm sao vậy?” Hermione mặc kệ mấy thứ đó, cô vào chỗ của Blaise lo lắng hỏi. Ánh mắt cùng những lời đàm tiếu không tính là gì so với nỗi niềm lo lắng dành cho bạn tốt cả.
“Cậu ấy uống lầm Tình Dược.” Blaise khổ sở trốn tránh nụ hôn của Harry, “Mẹ gửi tới cho mình, vốn định xử lý thì không ngờ Harry đã uống nó rồi, hơn nữa người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy lại là mình nữa.”
“Tình Dược tinh chế sao!” Hermione khó hiểu nhìn Blaise, “Giáo sư Snape không có biện pháp gì hả?”
“Chắc chắn mẹ mình đã pha cái gì đó ở trong, giải dược bình thường căn bản không dùng được. Mình đã viết thư về cho mẹ, giáo sư Snape cũng đang nghiên cứu nhưng trước đó Harry vẫn sẽ duy trì bộ dáng này, hơn nữa mình cũng không biết khi nào thì hiệu quả độc dược sẽ biến mất, có thể là một hai ngày, cũng có thể là… một hai tháng.” Blaise nuốt nuốt nước miếng. Cậu thật sự không biết mẹ gửi cái này cho cậu rốt cuộc là muốn làm gì, nếu chỉ là nói đùa thì Tình Dược bình thường hơn một chút chẳng phải tốt hơn nhiều sao.
“Nói cách khác thì bộ dáng hiện tại của Harry…” Hermione nuốt nuốt nước miếng, đây là Harry ý hả? Một con rắn sau khi rơi vào lốc xoáy tình yêu lại có thể biến thành… điên cuồng đến thế này sao? Học sinh Slytherin không phải đều rất lý trí mà, Harry lại còn là thủ tịch nữa, cho dù có ‘yêu sâu đậm’ đối phương đến thế nào cũng không thể… giống như vội vã muốn dính thành một như vậy được.
“Mình cũng không biết vì sao Harry uống nhầm Tình Dược lại có thể trở nên giống Gryffindor như vậy nữa.” Blaise biết ý của Hermione đang nói tới biểu hiện hiện tại của Harry.
“Cái gì là ‘giống’ hả, mình vốn là học sinh Gryffindor mà. Blaise, cậu lại có thể không nhớ được mình ở Nhà đó, cậu thật sự làm mình rất đau lòng.” Harry lớn tiếng nói, nhưng nói đến gần cuối thì lại vì hiểu lầm cậu mà đang lã chã chực khóc.
“Đúng đúng đúng cậu là Gryffindor, không phải ‘giống’.” Blaise bên cạnh nói theo Harry, vừa trao đổi ánh mắt với nhóm Slytherin. Rất nhiều Slytherin cũng không hẹn mà cùng lấy tay đỡ trán.
Merlin à, thủ tịch bọn họ đã vứt bỏ hình tượng của mình giờ lại còn vứt bỏ luôn cả Nhà mình hay sao chứ? Rốt cuộc là cậu ấy trúng phải Tình Dược hay bị người khác ếm thần chú lú lẫn Obliviate hoặc Lời nguyền Độc đoán Imperio rồi hả?
Nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ có Snape biết, Harry không hề nói sai. Tình Dược cũng không làm người ta ngu đi mà sau khi cực kỳ yêu say đắm một người sẽ không hề giấu diếm bất cứ cái gì với người mình thích cả. Đối với Harry mà nói, sống lại một lần cũng chẳng phải một chuyện không đáng nói, quan trọng ở chỗ mọi người lại không tin những gì cậu nói.
Đối với Harry mà nói thì cậu càng thích Gryffindor hơn nhiều so với Slytherin. Cậu tự hào vì mình là Gryffindor cho nên cậu mới có thể nói ra như vậy, vì chính cậu cảm thấy tự hào nên mới muốn chia sẻ cùng đối phương.
Chỉ là lúc này Harry mới nói được một nửa nên người khác nghĩ cậu đang mơ hồ mà thôi.
“Có thời gian chúng ta đến phòng sinh hoạt chung ngồi chơi đi, phòng sinh hoạt chung Gryffindor vui hơn nhiều so với Slytherin đó.” Được sự thừa nhận của Blaise, Harry không ngừng cố gắng, “Hay cậu thích chúng ta đi hẹn hò ở Hogsmead hơn sao?”
Râu của Merlin, vì sao đề tài lượn qua lượn lại vẫn vòng vèo đến hẹn hò đây hả? Blaise đau đầu, có một loại xúc động muốn hôn mê.
Sau đó cậu sâu sắc chú ý tới Ron cúi đầu rời khỏi lễ đường.
Blaise nhíu nhíu mày, cảm thấy chính mình vẫn nên chạy theo thì tốt hơn, trong lòng cậu cảm thấy rất bất an, cũng không biết vì sao nữa.
“Harry, cậu tới hầm của giáo sư Snape trước được không, tí nữa mình sẽ đi tìm cậu nhé.” Blaise cảm thấy bây giờ cậu cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi Harry trước mới có thể đi khỏi nơi này.
“Không đâu, mình muốn luôn được bên cạnh cậu cơ.” Harry ôm chặt cánh tay Blaise không buông, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Không phải vì cậu muốn ngoại tình nên mới muốn rời đi chứ hả?”
“Potter, buông tay ngay, theo ta trở về hầm.” Snape thật sự không nhịn được nữa, anh buông dao nĩa đi xuống dưới.
“Tôi không đi.” Harry quật cường nói.
Snape nheo mắt lại, không nói gì nhưng đũa phép lại phát ra một tia sáng đánh thẳng vào Harry.
Pháp thuật không tiếng động, anh chỉ là vô ý phóng ra.
Nhưng anh nhanh Harry còn nhanh hơn, người trúng Tình Dược chỉ biết yêu người yêu của mình nên hành vi thường ngày có thể hơi ngây thơ một ít nhưng không có nghĩa là cậu thật sự không có đầu óc.
Khi đối mặt với người không phải là người yêu lại là phù thủy giơ đũa phép về mình, Harry rất nhanh nhẹn, ngay cả đũa phép cũng chưa rút ra, trước mặt liền hình thành một tấm chắn trong suốt. Đợi đến khi thần chú của Snape chạm vào thần chú bảo vệ kia thì mọi người mới giật mình thấy Harry đã thi triển pháp thuật lại còn là pháp thuật không tiếng động không đũa phép nữa chứ.
Nhất là khi một học trò dùng pháp thuật không tiếng động không đũa pháp dám chặn lại tấn công của giáo sư, thật sự khiến cho người ta không thể không kinh ngạc.
“Pháp thuật không tiếng động không đũa phép?” Bên Gryffindor không biết ai đột nhiên nói lên một câu, nhất thời trong lễ đường vang lên tiếng nghị luận khó hiểu.
“Hì hì, cưng à, mình rất giỏi đúng không nào.” Harry quay đầu lại khoe với Blaise.
Nếu đổi lại là một giáo sư khác có thể sẽ vì Harry dùng pháp thuật không tiếng động không đũa phép mà ngây ngốc cả buổi nhưng Snape lại khác, anh chính là một người không hoảng khi gặp chuyện, huống chi Snape lại biết bí mật của Harry. Lúc đầu Harry đã từng nhắc bì không biết pháp thuật không đũa phép mà mấy lần cậu bị Tử thần Thực tử tra tấn gần hấp hối, cuối cùng vẫn là do tam giác vàng của cậu giúp cậu trốn khỏi đám Tử thần Thực tử điên cuồng
Cho nên Snape cảm thấy chính mình thật sự không có cái gì gọi là kinh ngạc cả, vì thế anh phản ứng nhanh chóng ngay lúc Harry xoay người một lần nữa phóng thần chú.
Snape đang cưỡng chế Harry biến hình.
Nếu trực tiếp làm hôn mê Harry thì chính anh cần phải ôm cậu trở về, nhưng nếu biến thành mèo thì sẽ thoải mái hơn một ít, túi tiền ở trong của anh dành riêng cho Harry mà làm miệng túi rộng hơn vẫn còn giữ, anh có thể bỏ mèo vào đấy.
Nhưng Snape không ngờ, sau khi thần chú trúng vào Harry, tình huống lại ra ngoài dự đoán của anh.
Quả thật thần chú đánh chính xác tới Harry, Harry cũng dưới tác dụng của thần chú mà biến hình nhưng khiến người ta kinh ngạc là thiếu niên bị thần chú đánh trúng đang thu nhỏ được một nửa thì dừng lại.
Đây là chuyện gì vậy? Không phải hình dạng hóa thú của Harry là một con mèo đen nhỏ dễ thương chỉ lớn bằng một bàn tay sao?
Chẳng lẽ trải qua mấy tháng mà mèo đã trưởng thành?
Nhưng không có lý do gì lại có thể lớn thế này chứ!
Mọi người còn đang đoán, chỉ nghe một tiếng gầm vang vọng toàn bộ lễ đường làm một ít học sinh năm dưới sợ không ít đứng lên.
Tia sáng tản đi, một động vật lớn lao thẳng về phía Blaise còn đang sững sờ, có thể thấy được Tình Dược vẫn có hiệu quả với phù thủy đang ở trạng thái hóa thú.
Nhưng… mọi người không nói gì nhìn động vật còn lớn hơn cả Blaise đang đè lên người cậu, cực kỳ chắc chắn đây không phải mèo, mèo không thể nào lớn như vậy được!
“Sư… sư tử?” Hermione nhìn động vật đè lên Blaise, run rẩy khóe miệng nói.
– Hết chương 72 –
—o0o—
Cho dù Snape và học sinh Slytherin có muốn giấu diếm đi chăng nữa nhưng chuyện của Harry vẫn bị cả trường biết.
Chuyện là như vầy, vào lúc hoàng hôn Harry thừa dịp anh không chú ý, không biết đã dùng phương pháp nào giải trừ thần chú mà anh ếm trong hầm. Khi anh cảm nhận được thần chú đã bị giải trừ còn chưa kịp làm gì thì Harry đã tới lễ đường dính chặt lên người của Blaise rồi.
Snape quyết định về sau trước khi rời khỏi hầm phải biến Harry về hình thái hóa thú, hơn nữa còn phải ngăn chặn cậu biến trở về để ra khỏi hầm.
“Cưng à, mình rất nhớ cậu đó.” Harry lao lên người Blaise hạnh phúc cọ cọ cổ của cậu. Blaise sợ tới mức vốn cái thìa vừa mới múc được ít canh ngô trực tiếp rơi xuống, những người trên dãy bàn Slytherin không hẹn mà cùng buông đồ ăn trong tay, cực kỳ kinh ngạc nhìn Harry.
Cho dù trước đó đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy rồi nhưng vẫn có một số người mới được nghe qua mà thôi. Nhưng giờ xem ra thì thủ tịch đâu phải chỉ là ‘khác một chút với bình thường’, đây quả thực là biểu hiện của một Gryffindor ngu xuẩn đắm chìm trong tình yêu, mà hiện tại tính cách Gryffindor như vậy lại xuất hiện trên người thủ tịch luôn bình tĩnh của bọn họ như vầy… ôi Merlin à!
Các học sinh năm trên không hẹn cùng day day trán mình, thật sự quá khủng bố!
“Sao Harry lại như thế này vậy?” Trên dãy bàn Gryffindor, Ron trợn mắt há mồm nhìn tình huống đang được diễn ra bên Slytherin, beefsteak trên dĩa của cậu còn chưa ăn xong, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cậu hoàn toàn không có hứng thèm ăn nữa, cậu trực tiếp buông dĩa ăn xuống, nuốt nuốt nước miếng nói.
“Harry hình như không giống bình thường.” Hermione nhìn Harry dường như đang cố gắng cọ cọ trên người Blaise, hơi hơi nhíu mày.
“Blaise à Blaise ơi, hẹn hò với mình được không?” Lúc này, giọng nói của Harry trên dãy bàn Slytherin vang lên to hơn hai lần mức bình thường khiến những người vốn không chú ý tới tình huống bên này đều nhìn sang.
“Ơ…” Blaise vẻ mặt khổ sở không biết làm thế nào để hồi phục được bạn tốt đã mất lý trí này, anh chàng đào hoa chỉ cần nói hai ba câu đã có thể làm nữ sinh đỏ mặt lúc này lại lắp bắp, còn dị hơn cả Neville, cậu đứng tại chỗ miệng động nửa ngày cũng không thể nào phát ra cho dù chỉ là một chữ.
“Được không được không thế?” Harry lắc lư cánh tay Blaise, làm nũng nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình nổi da gà toàn tập, từ trước tới nay mọi người đều cảm thấy Harry là một người lễ phép, bình tĩnh, có trách nhiệm nhưng một người như bây giờ thì bọn họ chưa từng thấy qua, thật sự để mở rộng tầm mắt mà.
“Harry cậu ấy…” Ron muốn nói lại thôi.
Hermione nhìn bộ dáng của Harry càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Nhìn Harry cách Blaise ngày một gần, nói ra ‘lời thổ lộ’ cũng càng ngày càng mềm nhũn, cô giật mình đứng lên, đi nhanh tới phía dãy bàn Slytherin, Ron do dự một chút rồi đi theo.
Người bên Slytherin nhìn thấy hai sư tử đi tới, trên mặt biểu tình khó có thể tin. Trong lúc vô tình thì vì thủ tịch của bọn họ mà sự ngăn cách giữa Slytherin và Gryffindor ngày càng mơ hồ. Nếu trong quá khứ thì làm gì có việc học sinh ở bên trong lễ đường chạy đến dãy bàn của đối phương chứ hả?
“Harry làm sao vậy?” Hermione mặc kệ mấy thứ đó, cô vào chỗ của Blaise lo lắng hỏi. Ánh mắt cùng những lời đàm tiếu không tính là gì so với nỗi niềm lo lắng dành cho bạn tốt cả.
“Cậu ấy uống lầm Tình Dược.” Blaise khổ sở trốn tránh nụ hôn của Harry, “Mẹ gửi tới cho mình, vốn định xử lý thì không ngờ Harry đã uống nó rồi, hơn nữa người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy lại là mình nữa.”
“Tình Dược tinh chế sao!” Hermione khó hiểu nhìn Blaise, “Giáo sư Snape không có biện pháp gì hả?”
“Chắc chắn mẹ mình đã pha cái gì đó ở trong, giải dược bình thường căn bản không dùng được. Mình đã viết thư về cho mẹ, giáo sư Snape cũng đang nghiên cứu nhưng trước đó Harry vẫn sẽ duy trì bộ dáng này, hơn nữa mình cũng không biết khi nào thì hiệu quả độc dược sẽ biến mất, có thể là một hai ngày, cũng có thể là… một hai tháng.” Blaise nuốt nuốt nước miếng. Cậu thật sự không biết mẹ gửi cái này cho cậu rốt cuộc là muốn làm gì, nếu chỉ là nói đùa thì Tình Dược bình thường hơn một chút chẳng phải tốt hơn nhiều sao.
“Nói cách khác thì bộ dáng hiện tại của Harry…” Hermione nuốt nuốt nước miếng, đây là Harry ý hả? Một con rắn sau khi rơi vào lốc xoáy tình yêu lại có thể biến thành… điên cuồng đến thế này sao? Học sinh Slytherin không phải đều rất lý trí mà, Harry lại còn là thủ tịch nữa, cho dù có ‘yêu sâu đậm’ đối phương đến thế nào cũng không thể… giống như vội vã muốn dính thành một như vậy được.
“Mình cũng không biết vì sao Harry uống nhầm Tình Dược lại có thể trở nên giống Gryffindor như vậy nữa.” Blaise biết ý của Hermione đang nói tới biểu hiện hiện tại của Harry.
“Cái gì là ‘giống’ hả, mình vốn là học sinh Gryffindor mà. Blaise, cậu lại có thể không nhớ được mình ở Nhà đó, cậu thật sự làm mình rất đau lòng.” Harry lớn tiếng nói, nhưng nói đến gần cuối thì lại vì hiểu lầm cậu mà đang lã chã chực khóc.
“Đúng đúng đúng cậu là Gryffindor, không phải ‘giống’.” Blaise bên cạnh nói theo Harry, vừa trao đổi ánh mắt với nhóm Slytherin. Rất nhiều Slytherin cũng không hẹn mà cùng lấy tay đỡ trán.
Merlin à, thủ tịch bọn họ đã vứt bỏ hình tượng của mình giờ lại còn vứt bỏ luôn cả Nhà mình hay sao chứ? Rốt cuộc là cậu ấy trúng phải Tình Dược hay bị người khác ếm thần chú lú lẫn Obliviate hoặc Lời nguyền Độc đoán Imperio rồi hả?
Nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ có Snape biết, Harry không hề nói sai. Tình Dược cũng không làm người ta ngu đi mà sau khi cực kỳ yêu say đắm một người sẽ không hề giấu diếm bất cứ cái gì với người mình thích cả. Đối với Harry mà nói, sống lại một lần cũng chẳng phải một chuyện không đáng nói, quan trọng ở chỗ mọi người lại không tin những gì cậu nói.
Đối với Harry mà nói thì cậu càng thích Gryffindor hơn nhiều so với Slytherin. Cậu tự hào vì mình là Gryffindor cho nên cậu mới có thể nói ra như vậy, vì chính cậu cảm thấy tự hào nên mới muốn chia sẻ cùng đối phương.
Chỉ là lúc này Harry mới nói được một nửa nên người khác nghĩ cậu đang mơ hồ mà thôi.
“Có thời gian chúng ta đến phòng sinh hoạt chung ngồi chơi đi, phòng sinh hoạt chung Gryffindor vui hơn nhiều so với Slytherin đó.” Được sự thừa nhận của Blaise, Harry không ngừng cố gắng, “Hay cậu thích chúng ta đi hẹn hò ở Hogsmead hơn sao?”
Râu của Merlin, vì sao đề tài lượn qua lượn lại vẫn vòng vèo đến hẹn hò đây hả? Blaise đau đầu, có một loại xúc động muốn hôn mê.
Sau đó cậu sâu sắc chú ý tới Ron cúi đầu rời khỏi lễ đường.
Blaise nhíu nhíu mày, cảm thấy chính mình vẫn nên chạy theo thì tốt hơn, trong lòng cậu cảm thấy rất bất an, cũng không biết vì sao nữa.
“Harry, cậu tới hầm của giáo sư Snape trước được không, tí nữa mình sẽ đi tìm cậu nhé.” Blaise cảm thấy bây giờ cậu cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi Harry trước mới có thể đi khỏi nơi này.
“Không đâu, mình muốn luôn được bên cạnh cậu cơ.” Harry ôm chặt cánh tay Blaise không buông, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Không phải vì cậu muốn ngoại tình nên mới muốn rời đi chứ hả?”
“Potter, buông tay ngay, theo ta trở về hầm.” Snape thật sự không nhịn được nữa, anh buông dao nĩa đi xuống dưới.
“Tôi không đi.” Harry quật cường nói.
Snape nheo mắt lại, không nói gì nhưng đũa phép lại phát ra một tia sáng đánh thẳng vào Harry.
Pháp thuật không tiếng động, anh chỉ là vô ý phóng ra.
Nhưng anh nhanh Harry còn nhanh hơn, người trúng Tình Dược chỉ biết yêu người yêu của mình nên hành vi thường ngày có thể hơi ngây thơ một ít nhưng không có nghĩa là cậu thật sự không có đầu óc.
Khi đối mặt với người không phải là người yêu lại là phù thủy giơ đũa phép về mình, Harry rất nhanh nhẹn, ngay cả đũa phép cũng chưa rút ra, trước mặt liền hình thành một tấm chắn trong suốt. Đợi đến khi thần chú của Snape chạm vào thần chú bảo vệ kia thì mọi người mới giật mình thấy Harry đã thi triển pháp thuật lại còn là pháp thuật không tiếng động không đũa phép nữa chứ.
Nhất là khi một học trò dùng pháp thuật không tiếng động không đũa pháp dám chặn lại tấn công của giáo sư, thật sự khiến cho người ta không thể không kinh ngạc.
“Pháp thuật không tiếng động không đũa phép?” Bên Gryffindor không biết ai đột nhiên nói lên một câu, nhất thời trong lễ đường vang lên tiếng nghị luận khó hiểu.
“Hì hì, cưng à, mình rất giỏi đúng không nào.” Harry quay đầu lại khoe với Blaise.
Nếu đổi lại là một giáo sư khác có thể sẽ vì Harry dùng pháp thuật không tiếng động không đũa phép mà ngây ngốc cả buổi nhưng Snape lại khác, anh chính là một người không hoảng khi gặp chuyện, huống chi Snape lại biết bí mật của Harry. Lúc đầu Harry đã từng nhắc bì không biết pháp thuật không đũa phép mà mấy lần cậu bị Tử thần Thực tử tra tấn gần hấp hối, cuối cùng vẫn là do tam giác vàng của cậu giúp cậu trốn khỏi đám Tử thần Thực tử điên cuồng
Cho nên Snape cảm thấy chính mình thật sự không có cái gì gọi là kinh ngạc cả, vì thế anh phản ứng nhanh chóng ngay lúc Harry xoay người một lần nữa phóng thần chú.
Snape đang cưỡng chế Harry biến hình.
Nếu trực tiếp làm hôn mê Harry thì chính anh cần phải ôm cậu trở về, nhưng nếu biến thành mèo thì sẽ thoải mái hơn một ít, túi tiền ở trong của anh dành riêng cho Harry mà làm miệng túi rộng hơn vẫn còn giữ, anh có thể bỏ mèo vào đấy.
Nhưng Snape không ngờ, sau khi thần chú trúng vào Harry, tình huống lại ra ngoài dự đoán của anh.
Quả thật thần chú đánh chính xác tới Harry, Harry cũng dưới tác dụng của thần chú mà biến hình nhưng khiến người ta kinh ngạc là thiếu niên bị thần chú đánh trúng đang thu nhỏ được một nửa thì dừng lại.
Đây là chuyện gì vậy? Không phải hình dạng hóa thú của Harry là một con mèo đen nhỏ dễ thương chỉ lớn bằng một bàn tay sao?
Chẳng lẽ trải qua mấy tháng mà mèo đã trưởng thành?
Nhưng không có lý do gì lại có thể lớn thế này chứ!
Mọi người còn đang đoán, chỉ nghe một tiếng gầm vang vọng toàn bộ lễ đường làm một ít học sinh năm dưới sợ không ít đứng lên.
Tia sáng tản đi, một động vật lớn lao thẳng về phía Blaise còn đang sững sờ, có thể thấy được Tình Dược vẫn có hiệu quả với phù thủy đang ở trạng thái hóa thú.
Nhưng… mọi người không nói gì nhìn động vật còn lớn hơn cả Blaise đang đè lên người cậu, cực kỳ chắc chắn đây không phải mèo, mèo không thể nào lớn như vậy được!
“Sư… sư tử?” Hermione nhìn động vật đè lên Blaise, run rẩy khóe miệng nói.
– Hết chương 72 –
Tác giả :
Đằng La Luyến Nguyệt