Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 40: Cuộc sống con tin
Lúc nhóm người Cao Vấn đang suy nghĩ nên cứu A Tài về như thế nào thì, đồng chí A Tài đang chịu ‘Thống khổ dày vò’.
Dung Phong mang theo A Tài chạy không mục đích trong màn đêm, đây là lần đầu tiên A Tài bị người khác đặt ngang trên thân ngựa như bao tải, hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng, máu dồn về não. A Tài cắn chặt hàm răng, nghẹn đỏ mặt, trong nội tâm chỉ có một suy nghĩ, làm con tin không sống tốt.
Đợi Dung Phong xác định không có người theo dõi, lúc này mới ghì ngựa dừng trước tiểu viện nào đó trong thành, cũng kéo A Tài xuống, hung hăng quật cái mông ngựa, để nó tiếp tục chạy về phía trước.
Dung Phong gõ cửa, rất nhanh, có một lão giả ra mở cửa, thấy Dung Phong, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng để hai người vào.
“Sao đột nhiên cháu lại trở về?” Lão giả thấy A Tài hỏi, “Ai vậy?”
A Tài rất muốn tự giới thiệu, nhưng máu còn dồn trên não đến nỗi hắn có chút choáng váng, vừa định há miệng thì vội vàng chuyển hướng, “Ọc…”
Dung Phong cau mày nhìn A Tài không ngừng nôn mửa, đỡ lão giả sang một bên, “Lát nữa cháu sẽ nói cho thúc thúc biết tình huống cụ thể, thúc thúc vào phòng nghỉ ngơi trước.”
Dù lão giả lo lắng, nhìn hai người, nhưng vẫn vào phòng trước.
Dung Phong nhìn A Tài nói, “Vì sao ngươi làm như vậy?” Hắn không nghĩ ra mục đích người này khi nguyện ý thay thế Ngô Viêm.
A Tài lau miệng, ổn định tinh thần, “…. Vì cứu ngươi.”
Mắt Dung Phong lóe lóe, “Vì sao phải cứu ta?” Hắn sẽ không khờ dại mà tin tưởng người này.
“… Vì tra ra sự thật. ” A Tài nhìn Dung Phong, nói.
“Sự thật gì? Sự thật giết người hay là mất trộm ngân lượng triều đình?” Dung Phong trào phúng hỏi.
“… Ta biết rõ, ngươi muốn tìm hung thủ thứ ba trong án mất trộm ngân lượng triều đình, tự tay giết cừu nhân, để người nhà nhắm mắt. Nhưng thân phận của ngươi đã bại lộ, chắc hẳn điều tra chuyện gì cũng không thuận tiện, hơn nữa, chuyện ngươi gây nên đã kinh động hung thủ, chắc chắn hắn sẽ có phòng bị, cho nên, muốn tra ra hắn sẽ càng thêm khó khăn.” A Tài nói tình trạng lúc này.
Đương nhiên Dung Phong cũng hiểu, “Thì tính sao?”
“Ta sẽ giúp ngươi tra ra hung thủ….” A Tài nói.
Dung Phong nhìn chằm chằm A Tài, như muốn nhìn ra chút ít mánh khóe trong mắt hắn, “Sau đó?”
“Sau đó, ta hy vọng hung thủ bị pháp lệnh phán quyết, chịu trừng phạt thích đáng.”
“Chỉ như vậy?” Dung Phong hoài nghi.
“Chỉ như vậy.” A Tài gật đầu, “Ta không hy vọng pháp lệnh trừng phạt người bị hại.” Sẽ chỉ làm hắn cảm thấy pháp luật vô tình và…. Bất đắc dĩ. “Chẳng lẽ ngươi không muốn rửa sạch tội cho người nhà ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ bị bêu danh cả đời?”
Dung Phong trầm mặc một lát rồi nói, “Nếu ngươi có thế khiến kẻ kia chịu trừng phạt thích đáng, khôi phục thanh danh cho Dung gia chúng ta…. Ta sẽ giúp ngươi phá án.”
“Ân.” Trên khuôn mặt tái nhợt của A Tài hiện lên tiếu dung.
Trong nháy mắt, Dung Phong cảm giác người trước mắt như là….. “Ngươi thật là ngỗ tác?”
A Tài sững sờ một chút, cười nói, “Ta đương nhiên là ngỗ tác.”
Dung Phong phát giác mình thất thố, “… Khụ, chúng ta ở lại đây trước.”
A Tài không dị nghị, cũng không thể dị nghị.
Dung Phong đến phòng nói chuyện với lão giả kia, sau đó sắp xếp cho A Tài ở phòng bên cạnh.
Nhìn gian phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, A Tài không có gì bắt bẻ. Cởi giầy, phát hiện Dung Phong còn đang ở trong phòng, “Ngạch, đã muộn, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dung Phong gật đầu nhưng không rời đi.
“Ngạch, ta cũng nghỉ ngơi.” Nói xong, A Tài làm bộ nhấc chăn lên.
“Ân.” Dung Phong ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích.
“… Chỉ có một gian phòng?” A Tài nhịn không được, hỏi.
“Không phải.” Âm thanh lạnh lùng.
“A… Ngươi ở đây, ta ngủ thế nào?” A Tài hỏi.
“Ngươi ngủ trên giường.” Dung Phong không thấy có vấn đề gì.
“Vậy ngươi?” A Tài lại hỏi.
“Ta ngồi cũng có thể nghỉ ngơi.” Nghe Dung Phong nói vậy, A Tài không nói gì nữa, cũng may hắn không yêu cầu ‘Cùng giường’.
“A…. ” Làm con tin như hắn còn tốt, hắn ngủ giường, người ta ngủ ghế, hắn cũng nên thấy đủ, A Tài an ủi chính mình.
—————————————-
“… Thuộc hạ đáng chết, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, thuộc hạ không đuổi được tốc độ của ngựa, cho nên….” Ảnh vệ run rẩy hồi báo.
Sau khi Triển Cảnh Nham nghe xong, giương mắt lạnh lùng nhìn hai người quỳ dưới đất, “Tiếp tục tìm, tìm tất cả những người có liên quan tới Dung Phong….”
“Vâng.” Ảnh vệ cùng đáp lời, đứng dậy, nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng thở ra. Đối với ảnh vệ không hoàn thành nhiệm vụ, từ trước đến nay chỉ có một kết quả, bọn hắn vừa gặp tử thần trở về.
Triển Cảnh Nham im lặng nhìn chiếc võng ngoài cửa sổ.
————————————–
“Đại ca, trời đã sáng, sao tên kia không thả A Tài về?” Cao Hành lo lắng đi tới đi lui trong phòng, không có một khắc yên tĩnh.
“Mục đích của hắn không chỉ là thoát thân, chắc chắn không thả A Tài về nhanh như vậy.” Cao Chí nói.
“A? Không chỉ là thoát thân? Vậy hắn còn muốn gì chứ?” Cao Hành vội hỏi Tam ca đứng bên cạnh.
“Ngày hôm qua, lúc A Tài trao đổi với Ngô đại nhân, đã nói giúp hắn tìm được hung thủ thứ ba….” Cao Chí nhắc nhở.
“Nếu tìm không thấy?” Cao Hành đặt giả thiết xấu nhất.
Cao Vấn và Cao Chí nhìn hắn một cái, không nói gì.
Cao Hành nhìn đại ca rồi nhìn tam ca, “Ca nói chuyện a…. Chẳng lẽ chúng ta không thể tấu lên Hoàng thượng, tranh thủ thời gian điều tra?”
“Đương nhiên không được, vạn nhất đẩy Dung Phong vào tuyệt lộ, A Tài càng nguy hiểm.” Cao Vấn nói.
“Chúng ta phải nghĩ cách?” Người bị bắt là A Tài, có phải con mèo hay con chó đâu, Cao Hành nghĩ thầm.
Lúc này, một nha dịch ngoài cửa báo lại, “Cao bộ đầu, chúng ta tìm được ngựa của phủ Ngô đại nhân ở thành mam.”
“Tìm được ở thành nam… ” Cao Chí lặp lại.
Cao Vấn gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng khoát tay cho nha dịch ra ngoài trước, “Nói như vậy, A Tài không ra khỏi thành?”
“Nếu ở trong thành, chỗ Dung Phong có thể ẩn núp không nhiều lắm. Là khách ***, hoặc là nơi ở cũ… Đúng rồi, còn có chỗ ở của lão cai ngục từng cứu hắn.” Cao Chí phân tích.
“Đệ lập tức đi tra chỗ ở của lão cai ngục.” Nói xong, Cao Hành xoay người rời đi.
“Ta cảm thấy, Dung Phong sẽ không để chúng ta tìm được dễ dàng như vậy.” Cao Vấn nói.
“Dù thế nào, chúng ta cứ tìm nơi đó trước.” Còn hơn không làm cái gì, Cao Chí nghĩ thầm.
Lúc nhóm người Cao Chí xông vào nhà lão cai ngục, A Tài đã sớm rời đi.
———————————
Hắn phi thường bất mãn với ‘Thân phận’ của mình bây giờ, cái gì mà hắn gầy yếu hơn, phải giả trang thành nữ nhân.
Không sai, người trước mắt có búi tóc cao cao của phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), hai má phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng lộ ra chút gợi cảm, hơn nữa một thân váy dài. Dung Phong thấy hắn hóa trang xong cũng phải cảm thán, “Ngươi làm nam tử đúng là bất hạnh to lớn.”
Xoa xoa cái chân củ cải, giả trang thế này giống cái gì, giả trang nữ nhân thật khó coi, nếu không sợ bại lộ thân phận, hắn sẽ không ủy khuất chính mình như vậy.
Rốt cục, lúc A Tài không tiếng động kháng nghị, Dung Phong thu hồi ánh mắt cảm thán.
“Chưởng quầy, chúng ta muốn một gian phòng.” Dung Phong kéo A Tài đến trước quầy, đưa thỏi bạc ra.
Chưởng quầy ngẩng đầu, thấy nữ khách nhân, nhất thời ngây ngẩn cả người, Dung Phong không kiên nhẫn gõ mặt bàn, chưởng quầy mới lấy lại tinh thần, hạ giọng nói, “.. Hảo, phòng trên lầu, ta mang nhị vị lên.”
Dung Phong lập tức cho A Tài ánh mắt “Kẻ gây tai hoạ”, A Tài buồn bực đấm ngực, lúc hắn thân nam nhi thì không thấy cô nương nào hướng hắn liếc mắt đưa tình, ném khăn lụa, sao đổi cách ăn mặt nữ nhân, lại chiêu nam nhân.
——————————-
“Tam ca, bất hảo… ” Cao Hành chạy vội tới thính đường của Cao phủ.
“Chuyện gì mà vội vàng như vậy?” Cao Chí đứng dậy hỏi.
“Vừa rồi đại ca theo Thôi đại nhân trở về, Thôi đại nhân đem tình huống điều tra của chúng ta nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ cho Binh bộ thị lang La đại nhân – La Thành hiệp trợ đuổi bắt Dung Phong, lập tức lục soát.” Cao Hành vội la lên.
Cao Chí vội vàng nói, “Thôi đại nhân có nói tình hình của A Tài không?”
“Đệ không biết, chuyện đã như vậy, nói không chừng Thôi đại nhân vì muốn bảo trụ đầu của mình, không trông nom sống chết của A Tài.” Cao Hành tức giận nói.
“A Hành… ” Cao Vấn lạnh lùng nhắc nhở.
Cao Hành và Cao Chí xoay người, thấy Cao Vấn và Thôi đại nhân đứng ở ngoài cửa.
“Đại nhân, bổn đệ không hiểu chuyện…. ” Cao Vấn khuyên bảo hai câu.
Thôi đại nhân khoát tay, “Ta giải thích. ” Ông đi vào phòng ngồi trên thủ tọa.
“Ta biết rõ A Hành lo lắng cho A Tài. Chuyện này ta nói rõ từ đầu tới cuối cho Hoàng thượng, cũng nói rằng chuyện lục soát sẽ quấy nhiễu dân chúng, cũng sẽ nguy hiểm cho A Tài. Nhưng La đại nhân chủ động xin hiệp trợ đuổi bắt phạm nhân, nói là lo lắng, nếu để phạm nhân tự do, sẽ uy hiếp những quan viên khác.” Thôi đại nhân thở dài, “Ta ngăn không được…. ”
Cao Hành áy náy nhìn Thôi đại nhân, tiến lên phía trước, “Đại nhân, thực xin lỗi, ta…. ”
“Không cần để ý, A Tài là bằng hữu của ngươi, ta hiểu tâm tình của ngươi, đầu của Thôi mỗ cũng nhờ hắn mà có thể bảo trụ. Ta tới đây là muốn xem các ngươi có cách gì không?” Thôi đại nhân nói.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có biện pháp gì tốt.
“Chúng ta cũng tiến hành điều tra, tranh thủ tìm được Dung Phong trước La đại nhân một bước, như thế mới có cách bảo vệ hai người bọn họ.” Cao Vấn đưa ra cách mà không phải là cách.
———————————
Trên giường, A Tài khoanh chân, không hề có hình tượng gặm táo.
Dung Phong đẩy cửa bước vào, thần sắc nghiêm túc.
“Làm sao vậy? ” A Tài nói.
“Có quan binh.” Dung Phong thấp giọng nói, cũng bước nhanh đến cửa, qua khe hở thấy khách *** đã bị quan binh bao vây.
“Ngạch?” A Tài cảm thấy kỳ quái, chắc chắn không phải là nhóm người Cao Vấn. Thấy ánh mắt căm thù của Dung Phong, “Không phải ta, ta không thông tri cho bất kì ai.” A Tài giơ hai tay lên.
“…… ” Dung Phong nhìn hắn, không nói gì.
“Ta thật sự không nói cho ai, hơn nữa, chắc chắn nhóm người Cao Hành cũng không nói, ta trong tay ngươi, bọn họ lo lắng cho an nguy của ta.”
“Nhất định là bọn họ nói chuyện này cho thượng cấp, nên bây giờ mới có quan binh lục soát.” Dung Phong nói.
“…. ” Có chỗ nào đó không đúng, A Tài buông hai chân, đứng người lên.
“Ngươi làm gì?” Dung Phong rút chủy thủ chỉ hướng A Tài.
“Ngươi đừng kích động, ta chỉ muốn nhìn xem ai dẫn người đến điều tra mà thôi.” A Tài đứng lại giải thích.
“Là La Thành.” Dung Phong trực tiếp hồi đáp.
“La Thành là ai?” Tên rất lạ, A Tài nghĩ thầm.
Dung Phong dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, “Là Binh bộ thị lang La Thành. Ngươi là ngỗ tác sao?”
“Đúng vậy.” A Tài đáp.
“Sao không biết rõ La Thành là ai?” Dung Phong hỏi.
“Nếu như ngày nào đó hắn chết, ta nhất định sẽ biết hắn.” A Tài đáp.
Dung Phong không nói được gì, lúc này, có người thô lỗ gõ cửa.
“Ai vậy?” Dung Phong và A Tài nhìn nhau, A Tài nhảy lên giường.
“Mở cửa.” Ngoài cửa nói.
Dung Phong mở cửa, thấy mấy quan binh vội hỏi, “Không biết các vị quan gia có chuyện gì?”
Mấy người cưỡng chế vào phòng, thấy A Tài ngồi trên giường thì sửng sốt một chút.
“Các vị quan gia, đây là thê tử của ta, không biết các ngài có chuyện gì?” Dung Phong đứng giữa mấy người nhìn về phía A Tài.
“Ngạch… A, chúng ta đến tìm hai nam tử. Các ngươi là phu thê, không phải ngại.”
“A? Là phạm vào tội gì?” Dung Phong làm bộ hiếu kỳ.
“À, là giết hai vị quan.” Có một quan binh mở tranh vẽ cho Dung Phong xem, “Từng thấy không?”
“Chưa thấy qua.” Dung Phong nhìn rồi nói.
“Quên đi. ” Nói xong mấy người ra ngoài, còn liên tiếp quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nghị luận. Khiến A Tài khẩn trương vạn phần, cho rằng bị nhận ra.
Dung Phong đóng cửa thật kỹ, thấy biểu tình của A Tài, “Ngươi làm sao vậy?”
“Vừa rồi bọn họ nhỏ giọng nghị luận cái gì? Chẳng lẽ nhận ra ta?” A Tài hỏi.
Đáy mắt Dung Phong hiện lên ý cười, “Bọn họ đang nghị luận, sao người quái dị như ta lại có thể thú được thê tử xinh đẹp như ngươi.”
“Ngạch… ”…. Hắn coi như chưa nghe.
A Tài vội vàng nói sang chuyện khác, “Bọn họ nói điều tra hai nam tử, là chúng ta?”
Dung Phong nhìn hắn một cái, “Đúng.”
“…. Dù việc này bị Thôi đại nhân nói cho Hoàng thượng, vậy cũng không đến mức do Binh bộ thị lang tới bắt người …. ” Trừ phi…. A Tài nhìn Dung Phong.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Dung Phong bắt được tầm mắt của hắn, hỏi.
“Ta chưa thể xác định, nếu ta suy đoán chính xác, tình cảnh của ngươi vô cùng nguy hiểm.” A Tài nói.
Dung Phong mang theo A Tài chạy không mục đích trong màn đêm, đây là lần đầu tiên A Tài bị người khác đặt ngang trên thân ngựa như bao tải, hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng, máu dồn về não. A Tài cắn chặt hàm răng, nghẹn đỏ mặt, trong nội tâm chỉ có một suy nghĩ, làm con tin không sống tốt.
Đợi Dung Phong xác định không có người theo dõi, lúc này mới ghì ngựa dừng trước tiểu viện nào đó trong thành, cũng kéo A Tài xuống, hung hăng quật cái mông ngựa, để nó tiếp tục chạy về phía trước.
Dung Phong gõ cửa, rất nhanh, có một lão giả ra mở cửa, thấy Dung Phong, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng để hai người vào.
“Sao đột nhiên cháu lại trở về?” Lão giả thấy A Tài hỏi, “Ai vậy?”
A Tài rất muốn tự giới thiệu, nhưng máu còn dồn trên não đến nỗi hắn có chút choáng váng, vừa định há miệng thì vội vàng chuyển hướng, “Ọc…”
Dung Phong cau mày nhìn A Tài không ngừng nôn mửa, đỡ lão giả sang một bên, “Lát nữa cháu sẽ nói cho thúc thúc biết tình huống cụ thể, thúc thúc vào phòng nghỉ ngơi trước.”
Dù lão giả lo lắng, nhìn hai người, nhưng vẫn vào phòng trước.
Dung Phong nhìn A Tài nói, “Vì sao ngươi làm như vậy?” Hắn không nghĩ ra mục đích người này khi nguyện ý thay thế Ngô Viêm.
A Tài lau miệng, ổn định tinh thần, “…. Vì cứu ngươi.”
Mắt Dung Phong lóe lóe, “Vì sao phải cứu ta?” Hắn sẽ không khờ dại mà tin tưởng người này.
“… Vì tra ra sự thật. ” A Tài nhìn Dung Phong, nói.
“Sự thật gì? Sự thật giết người hay là mất trộm ngân lượng triều đình?” Dung Phong trào phúng hỏi.
“… Ta biết rõ, ngươi muốn tìm hung thủ thứ ba trong án mất trộm ngân lượng triều đình, tự tay giết cừu nhân, để người nhà nhắm mắt. Nhưng thân phận của ngươi đã bại lộ, chắc hẳn điều tra chuyện gì cũng không thuận tiện, hơn nữa, chuyện ngươi gây nên đã kinh động hung thủ, chắc chắn hắn sẽ có phòng bị, cho nên, muốn tra ra hắn sẽ càng thêm khó khăn.” A Tài nói tình trạng lúc này.
Đương nhiên Dung Phong cũng hiểu, “Thì tính sao?”
“Ta sẽ giúp ngươi tra ra hung thủ….” A Tài nói.
Dung Phong nhìn chằm chằm A Tài, như muốn nhìn ra chút ít mánh khóe trong mắt hắn, “Sau đó?”
“Sau đó, ta hy vọng hung thủ bị pháp lệnh phán quyết, chịu trừng phạt thích đáng.”
“Chỉ như vậy?” Dung Phong hoài nghi.
“Chỉ như vậy.” A Tài gật đầu, “Ta không hy vọng pháp lệnh trừng phạt người bị hại.” Sẽ chỉ làm hắn cảm thấy pháp luật vô tình và…. Bất đắc dĩ. “Chẳng lẽ ngươi không muốn rửa sạch tội cho người nhà ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ bị bêu danh cả đời?”
Dung Phong trầm mặc một lát rồi nói, “Nếu ngươi có thế khiến kẻ kia chịu trừng phạt thích đáng, khôi phục thanh danh cho Dung gia chúng ta…. Ta sẽ giúp ngươi phá án.”
“Ân.” Trên khuôn mặt tái nhợt của A Tài hiện lên tiếu dung.
Trong nháy mắt, Dung Phong cảm giác người trước mắt như là….. “Ngươi thật là ngỗ tác?”
A Tài sững sờ một chút, cười nói, “Ta đương nhiên là ngỗ tác.”
Dung Phong phát giác mình thất thố, “… Khụ, chúng ta ở lại đây trước.”
A Tài không dị nghị, cũng không thể dị nghị.
Dung Phong đến phòng nói chuyện với lão giả kia, sau đó sắp xếp cho A Tài ở phòng bên cạnh.
Nhìn gian phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, A Tài không có gì bắt bẻ. Cởi giầy, phát hiện Dung Phong còn đang ở trong phòng, “Ngạch, đã muộn, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dung Phong gật đầu nhưng không rời đi.
“Ngạch, ta cũng nghỉ ngơi.” Nói xong, A Tài làm bộ nhấc chăn lên.
“Ân.” Dung Phong ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích.
“… Chỉ có một gian phòng?” A Tài nhịn không được, hỏi.
“Không phải.” Âm thanh lạnh lùng.
“A… Ngươi ở đây, ta ngủ thế nào?” A Tài hỏi.
“Ngươi ngủ trên giường.” Dung Phong không thấy có vấn đề gì.
“Vậy ngươi?” A Tài lại hỏi.
“Ta ngồi cũng có thể nghỉ ngơi.” Nghe Dung Phong nói vậy, A Tài không nói gì nữa, cũng may hắn không yêu cầu ‘Cùng giường’.
“A…. ” Làm con tin như hắn còn tốt, hắn ngủ giường, người ta ngủ ghế, hắn cũng nên thấy đủ, A Tài an ủi chính mình.
—————————————-
“… Thuộc hạ đáng chết, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, thuộc hạ không đuổi được tốc độ của ngựa, cho nên….” Ảnh vệ run rẩy hồi báo.
Sau khi Triển Cảnh Nham nghe xong, giương mắt lạnh lùng nhìn hai người quỳ dưới đất, “Tiếp tục tìm, tìm tất cả những người có liên quan tới Dung Phong….”
“Vâng.” Ảnh vệ cùng đáp lời, đứng dậy, nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng thở ra. Đối với ảnh vệ không hoàn thành nhiệm vụ, từ trước đến nay chỉ có một kết quả, bọn hắn vừa gặp tử thần trở về.
Triển Cảnh Nham im lặng nhìn chiếc võng ngoài cửa sổ.
————————————–
“Đại ca, trời đã sáng, sao tên kia không thả A Tài về?” Cao Hành lo lắng đi tới đi lui trong phòng, không có một khắc yên tĩnh.
“Mục đích của hắn không chỉ là thoát thân, chắc chắn không thả A Tài về nhanh như vậy.” Cao Chí nói.
“A? Không chỉ là thoát thân? Vậy hắn còn muốn gì chứ?” Cao Hành vội hỏi Tam ca đứng bên cạnh.
“Ngày hôm qua, lúc A Tài trao đổi với Ngô đại nhân, đã nói giúp hắn tìm được hung thủ thứ ba….” Cao Chí nhắc nhở.
“Nếu tìm không thấy?” Cao Hành đặt giả thiết xấu nhất.
Cao Vấn và Cao Chí nhìn hắn một cái, không nói gì.
Cao Hành nhìn đại ca rồi nhìn tam ca, “Ca nói chuyện a…. Chẳng lẽ chúng ta không thể tấu lên Hoàng thượng, tranh thủ thời gian điều tra?”
“Đương nhiên không được, vạn nhất đẩy Dung Phong vào tuyệt lộ, A Tài càng nguy hiểm.” Cao Vấn nói.
“Chúng ta phải nghĩ cách?” Người bị bắt là A Tài, có phải con mèo hay con chó đâu, Cao Hành nghĩ thầm.
Lúc này, một nha dịch ngoài cửa báo lại, “Cao bộ đầu, chúng ta tìm được ngựa của phủ Ngô đại nhân ở thành mam.”
“Tìm được ở thành nam… ” Cao Chí lặp lại.
Cao Vấn gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng khoát tay cho nha dịch ra ngoài trước, “Nói như vậy, A Tài không ra khỏi thành?”
“Nếu ở trong thành, chỗ Dung Phong có thể ẩn núp không nhiều lắm. Là khách ***, hoặc là nơi ở cũ… Đúng rồi, còn có chỗ ở của lão cai ngục từng cứu hắn.” Cao Chí phân tích.
“Đệ lập tức đi tra chỗ ở của lão cai ngục.” Nói xong, Cao Hành xoay người rời đi.
“Ta cảm thấy, Dung Phong sẽ không để chúng ta tìm được dễ dàng như vậy.” Cao Vấn nói.
“Dù thế nào, chúng ta cứ tìm nơi đó trước.” Còn hơn không làm cái gì, Cao Chí nghĩ thầm.
Lúc nhóm người Cao Chí xông vào nhà lão cai ngục, A Tài đã sớm rời đi.
———————————
Hắn phi thường bất mãn với ‘Thân phận’ của mình bây giờ, cái gì mà hắn gầy yếu hơn, phải giả trang thành nữ nhân.
Không sai, người trước mắt có búi tóc cao cao của phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), hai má phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng lộ ra chút gợi cảm, hơn nữa một thân váy dài. Dung Phong thấy hắn hóa trang xong cũng phải cảm thán, “Ngươi làm nam tử đúng là bất hạnh to lớn.”
Xoa xoa cái chân củ cải, giả trang thế này giống cái gì, giả trang nữ nhân thật khó coi, nếu không sợ bại lộ thân phận, hắn sẽ không ủy khuất chính mình như vậy.
Rốt cục, lúc A Tài không tiếng động kháng nghị, Dung Phong thu hồi ánh mắt cảm thán.
“Chưởng quầy, chúng ta muốn một gian phòng.” Dung Phong kéo A Tài đến trước quầy, đưa thỏi bạc ra.
Chưởng quầy ngẩng đầu, thấy nữ khách nhân, nhất thời ngây ngẩn cả người, Dung Phong không kiên nhẫn gõ mặt bàn, chưởng quầy mới lấy lại tinh thần, hạ giọng nói, “.. Hảo, phòng trên lầu, ta mang nhị vị lên.”
Dung Phong lập tức cho A Tài ánh mắt “Kẻ gây tai hoạ”, A Tài buồn bực đấm ngực, lúc hắn thân nam nhi thì không thấy cô nương nào hướng hắn liếc mắt đưa tình, ném khăn lụa, sao đổi cách ăn mặt nữ nhân, lại chiêu nam nhân.
——————————-
“Tam ca, bất hảo… ” Cao Hành chạy vội tới thính đường của Cao phủ.
“Chuyện gì mà vội vàng như vậy?” Cao Chí đứng dậy hỏi.
“Vừa rồi đại ca theo Thôi đại nhân trở về, Thôi đại nhân đem tình huống điều tra của chúng ta nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ cho Binh bộ thị lang La đại nhân – La Thành hiệp trợ đuổi bắt Dung Phong, lập tức lục soát.” Cao Hành vội la lên.
Cao Chí vội vàng nói, “Thôi đại nhân có nói tình hình của A Tài không?”
“Đệ không biết, chuyện đã như vậy, nói không chừng Thôi đại nhân vì muốn bảo trụ đầu của mình, không trông nom sống chết của A Tài.” Cao Hành tức giận nói.
“A Hành… ” Cao Vấn lạnh lùng nhắc nhở.
Cao Hành và Cao Chí xoay người, thấy Cao Vấn và Thôi đại nhân đứng ở ngoài cửa.
“Đại nhân, bổn đệ không hiểu chuyện…. ” Cao Vấn khuyên bảo hai câu.
Thôi đại nhân khoát tay, “Ta giải thích. ” Ông đi vào phòng ngồi trên thủ tọa.
“Ta biết rõ A Hành lo lắng cho A Tài. Chuyện này ta nói rõ từ đầu tới cuối cho Hoàng thượng, cũng nói rằng chuyện lục soát sẽ quấy nhiễu dân chúng, cũng sẽ nguy hiểm cho A Tài. Nhưng La đại nhân chủ động xin hiệp trợ đuổi bắt phạm nhân, nói là lo lắng, nếu để phạm nhân tự do, sẽ uy hiếp những quan viên khác.” Thôi đại nhân thở dài, “Ta ngăn không được…. ”
Cao Hành áy náy nhìn Thôi đại nhân, tiến lên phía trước, “Đại nhân, thực xin lỗi, ta…. ”
“Không cần để ý, A Tài là bằng hữu của ngươi, ta hiểu tâm tình của ngươi, đầu của Thôi mỗ cũng nhờ hắn mà có thể bảo trụ. Ta tới đây là muốn xem các ngươi có cách gì không?” Thôi đại nhân nói.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có biện pháp gì tốt.
“Chúng ta cũng tiến hành điều tra, tranh thủ tìm được Dung Phong trước La đại nhân một bước, như thế mới có cách bảo vệ hai người bọn họ.” Cao Vấn đưa ra cách mà không phải là cách.
———————————
Trên giường, A Tài khoanh chân, không hề có hình tượng gặm táo.
Dung Phong đẩy cửa bước vào, thần sắc nghiêm túc.
“Làm sao vậy? ” A Tài nói.
“Có quan binh.” Dung Phong thấp giọng nói, cũng bước nhanh đến cửa, qua khe hở thấy khách *** đã bị quan binh bao vây.
“Ngạch?” A Tài cảm thấy kỳ quái, chắc chắn không phải là nhóm người Cao Vấn. Thấy ánh mắt căm thù của Dung Phong, “Không phải ta, ta không thông tri cho bất kì ai.” A Tài giơ hai tay lên.
“…… ” Dung Phong nhìn hắn, không nói gì.
“Ta thật sự không nói cho ai, hơn nữa, chắc chắn nhóm người Cao Hành cũng không nói, ta trong tay ngươi, bọn họ lo lắng cho an nguy của ta.”
“Nhất định là bọn họ nói chuyện này cho thượng cấp, nên bây giờ mới có quan binh lục soát.” Dung Phong nói.
“…. ” Có chỗ nào đó không đúng, A Tài buông hai chân, đứng người lên.
“Ngươi làm gì?” Dung Phong rút chủy thủ chỉ hướng A Tài.
“Ngươi đừng kích động, ta chỉ muốn nhìn xem ai dẫn người đến điều tra mà thôi.” A Tài đứng lại giải thích.
“Là La Thành.” Dung Phong trực tiếp hồi đáp.
“La Thành là ai?” Tên rất lạ, A Tài nghĩ thầm.
Dung Phong dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, “Là Binh bộ thị lang La Thành. Ngươi là ngỗ tác sao?”
“Đúng vậy.” A Tài đáp.
“Sao không biết rõ La Thành là ai?” Dung Phong hỏi.
“Nếu như ngày nào đó hắn chết, ta nhất định sẽ biết hắn.” A Tài đáp.
Dung Phong không nói được gì, lúc này, có người thô lỗ gõ cửa.
“Ai vậy?” Dung Phong và A Tài nhìn nhau, A Tài nhảy lên giường.
“Mở cửa.” Ngoài cửa nói.
Dung Phong mở cửa, thấy mấy quan binh vội hỏi, “Không biết các vị quan gia có chuyện gì?”
Mấy người cưỡng chế vào phòng, thấy A Tài ngồi trên giường thì sửng sốt một chút.
“Các vị quan gia, đây là thê tử của ta, không biết các ngài có chuyện gì?” Dung Phong đứng giữa mấy người nhìn về phía A Tài.
“Ngạch… A, chúng ta đến tìm hai nam tử. Các ngươi là phu thê, không phải ngại.”
“A? Là phạm vào tội gì?” Dung Phong làm bộ hiếu kỳ.
“À, là giết hai vị quan.” Có một quan binh mở tranh vẽ cho Dung Phong xem, “Từng thấy không?”
“Chưa thấy qua.” Dung Phong nhìn rồi nói.
“Quên đi. ” Nói xong mấy người ra ngoài, còn liên tiếp quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nghị luận. Khiến A Tài khẩn trương vạn phần, cho rằng bị nhận ra.
Dung Phong đóng cửa thật kỹ, thấy biểu tình của A Tài, “Ngươi làm sao vậy?”
“Vừa rồi bọn họ nhỏ giọng nghị luận cái gì? Chẳng lẽ nhận ra ta?” A Tài hỏi.
Đáy mắt Dung Phong hiện lên ý cười, “Bọn họ đang nghị luận, sao người quái dị như ta lại có thể thú được thê tử xinh đẹp như ngươi.”
“Ngạch… ”…. Hắn coi như chưa nghe.
A Tài vội vàng nói sang chuyện khác, “Bọn họ nói điều tra hai nam tử, là chúng ta?”
Dung Phong nhìn hắn một cái, “Đúng.”
“…. Dù việc này bị Thôi đại nhân nói cho Hoàng thượng, vậy cũng không đến mức do Binh bộ thị lang tới bắt người …. ” Trừ phi…. A Tài nhìn Dung Phong.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Dung Phong bắt được tầm mắt của hắn, hỏi.
“Ta chưa thể xác định, nếu ta suy đoán chính xác, tình cảnh của ngươi vô cùng nguy hiểm.” A Tài nói.
Tác giả :
Á Mạch Ngốc