Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 18: Thu đồ đệ
Án tử vừa vỡ, mọi người thật cao hứng chúc mừng Thổ Đậu, A Tài nói đích thân xuống bếp, sáng sớm liền vào trong bếp khai hỏa.
Thổ Đậu, Mộc Đầu, Hạnh Hoa ngồi ở bên bàn đá trong tiểu viện, trên bàn dọn một khay bát đũa.
“Có tốt không?” Hạnh Hoa nói, “Để hắn một mình trong bếp…..”
“Ta vừa mới đi vào lập tức bị đuổi ra ngoài, hắn không cho nhúng tay, nói là càng giúp càng bề bộn.” Mộc Đầu bất đắc dĩ nói.
Thổ Đậu như đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi im lặng, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía nhà bếp.
“Món ăn đã đến….” Ba người đồng thời nhìn về phía A Tài, hắn vừa hét lớn vừa cẩn thận giữ vững khay.
“Gà Kungpao, trứng tráng sốt cà chua, cá mặn chưng thịt, và thịt kho tàu.” A Tài đặt khay lên bàn đá, sau khi ngồi xuống ghế thì nói với ba người, “Ăn nhanh a.” Nói xong cầm đũa lên.
“Cái này… Tên của những món ăn này ta chưa từng nghe qua.” Mộc Đầu nhìn những món ăn tràn ngập hương vị hấp dẫn, nuốt nuốt nước miếng.
“Những thứ này là món ăn riêng của ta.” Sở trường của hắn là bốn món này.
Mộc Đầu không biết dùng từ ngữ nào để hình dụng mỹ vị của những món ăn này, chỉ có thể không ngừng nói, “Ăn ngon thật…”
Mặc dù Hạnh Hoa và Thổ Đậu không nói gì, nhưng thông qua động tác không ngừng gắp món ăn cũng nhìn ra được bọn họ rất thích.
A Tài cầm bát đũa mỉm cười nhìn ba người bọn họ, bọn họ khiến hắn thật hâm mộ, có cảm giác gia đình. Vì mỗi một thành viên trong gia đình, bọn họ đều quên mình để bảo vệ nhau.
“Ngươi, sao không ăn?” Thổ Đậu túm lấy ống tay áo của hắn, Mộc Đầu và Hạnh Hoa cũng dừng lại nhìn hắn.
A Tài cười nói, “Ta ăn a.” Sau đó gắp một miếng thịt kho tàu. Hắn đang nhấm nháp hương vị gia đình.
Sau khi mọi người ăn uống no đủ, Hạnh Hoa thu thập sạch sẽ, vào nhà rửa sạch bát đũa, cố ý nghiêm mặt nói ai cũng không được vào giúp, mọi người đành thuận theo nàng.
“Sau này có dự định gì?” A Tài hỏi.
Nói đến cái này Mộc Đầu buồn bã lắc đầu, Nhất Phẩm Lâu đóng cửa, hắn thì mất việc, mang theo Hạnh Hoa và Thổ Đậu đến tửu lâu khác cũng không dễ dàng.
“Nếu không, để Thổ Đậu theo ta học làm ngỗ tác.” A Tài nói.
“A?” Mộc Đầu giật mình nhìn A Tài. “Cái này… Thổ Đậu ngốc như vậy…. Nó….”
“Ai nói Thổ Đậu ngốc.” A Tài cố ý mặt lạnh nói, “Nó chỉ là phản ứng chậm hơn người khác một chút, không phải trí lực có vấn đề, người như nó có đủ chuyên tâm, ta nghĩ tương lai nó có thể làm rất tốt.”
Mắt của Mộc Đầu đỏ lên, lập tức kéo Thổ Đậu quỳ trên mặt đất, dập đầu, “Đa tạ.. Nhanh đa tạ đại nhân…”
A Tài sợ tới mức bắt lấy tay của Mộc Đầu và Thổ Đậu kéo hai người lên, “Mau đứng lên, ngươi muốn ta giảm thọ sao. Ngươi cho rằng ngỗ tác là việc dễ dàng như vậy sao, đến lúc đó Thổ Đậu rất vất vả.”
“Ta không sợ khổ.” Thổ Đậu đột nhiên mở miệng nói.
A Tài giật mình nhìn Thổ Đậu, “Ngươi nguyện ý làm ngỗ tác?”
Thổ Đậu gật đầu thật mạnh, “Ân.”
A Tài cười nói, “Hảo, từ hôm nay trở đi Thổ Đậu chính là đồ đệ của ta, gọi ta là sư phụ.”
“Ân, sư phụ.” Nghe Thổ Đậu gọi, A Tài nghĩ thầm, ai nói hài tử này phản ứng chậm.
Hạnh Hoa từ nhà bếp đi ra, đứng ở một bên, nghe được lời ba người, dùng tay áo lau lau nước mắt. Bọn họ khổ quá lâu.
“Các ngươi làm sao vậy?” Cao Hành vào nội viện, thấy bốn người thì có hai người khóc, án tử đã xong, tất cả mọi người không sao, phải vui vẻ mới đúng chứ?
“Ta vừa thu đồ đệ, bọn họ cảm động.” A Tài nói.
“Ngươi? Thu đồ đệ đệ?” Hắn nhìn nhìn Mộc Đầu, lại nhìn A Tài, “Cái này cũng quá lớn a, từ đầu bếp chuyển sang ngỗ tác?” Cao Hành kinh ngạc.
“Ta thu Thổ Đậu làm đồ đệ.” A Tài xem thường.
Cao Hành giật mình “A” một tiếng, thấy tất cả mọi người nhìn mình, xấu hổ ha ha cười, “Ngạch, không tệ, không tệ, ngỗ tác là nghề không tệ.” Thu Thổ Đậu làm đồ đệ? Hắn đang đùa giỡn sao?
Biết rõ ý nghĩ trong lòng Cao Hành, A Tài không nói thêm gì, chỉ hỏi, “Ngươi đến đây làm gì vậy?”
“A, đúng rồi,” Thiếu chút nữa quên việc chính, liếc nhìn nhóm người Mộc Đầu.
Mộc Đầu vội vàng cáo từ, “Chúng ta về trước, Thổ Đậu, nó….”
“Thổ Đậu tiếp tục ở lại chỗ này của ta, từ ngày mai ta bắt đầu dạy nó viết chữ.” A Tài nói.
Mộc Đầu lại nói lời cảm tạ một hồi, sau đó dẫn Hạnh Hoa rời đi.
“Nói đi.” Cao Hành liếc nhìn Thổ Đậu, nói, “Án tử của Nhất Phẩm lâu đã phá, nhưng thi thể không đầu trong miếu đổ nát còn đó, cho nên muốn hỏi ngươi có ý kiến gì không?”
“Không có.” A Tài nói, bản ghi chép nghiệm thi đã giao cho bọn họ rồi mà.
“Ngươi tốt xấu gì cũng nghĩ rồi hẵng trả lời ta.” Ứng phó với hắn như vậy.
A Tài ra vẻ trầm tư, ba giây đồng hồ sau, “…. Không có”
Cao Hành không nói gì, trên trán là ba đạo hắc tuyến.
————————————-
Thả công văn trong tay xuống, khóe miệng Triển Cảnh Nham hơi nhếch lên cho thấy tâm trạng của y không tệ. Y rất ngạc nhiên, hoàn cảnh gì có thể dưỡng ra người như vậy, cũng khó trách từ lúc thấy hắn y có chút chờ mong.
Lúc một nam nhân sinh ra hiếu kỳ với một nữ nhân, lúc hứng thú, hai người rất dễ dàng soạn một đoạn tình cảm lưu luyến.
Thế nhưng khi một nam nhân sinh ra hiếu kỳ với một nam nhân, lúc hứng thú, cái này báo trước sẽ phát sinh một loại quan hệ tất nhiên.
———————————–
Sỡ dĩ A Tài nhận Thổ Đậu làm đồ đệ không hoàn toàn là do thông cảm với nó. Làm ngỗ tác, đầu tiên phải có đủ “Ba tâm”: Cẩn thận, kiên nhẫn và chuyên tâm. Cẩn thận kiểm tra từng bộ phận thi thể, kiên nhẫn hoàn thành tất cả quá trình, đồng thời khi kiểm tra phải đặc biệt chuyên tâm. Hơn nữa phải có nhận xét khách quan về tất cả mọi việc. Như vậy mới có thể trở thành một ngỗ tác.
Thổ Đậu tuổi nhỏ, nhưng vì sớm gặp chuyện, cho nên so với hài tử bình thường càng hiểu chuyện hơn, càng dễ dàng tập trung. Tuy phản ứng trì độn, nhưng nó có tính nhẫn nại, ngày thường không có gì tiêu khiển, dù ngồi không cũng có thể ngồi một ngày. Có lẽ là từng chịu thương tổn, trời sinh tính mẫn cảm, cho nên đối với những thứ xung quanh quan sát rất cẩn thận.
Tổng hợp lại, A Tài cảm thấy thu Thổ Đậu làm đồ đệ là quá phù hợp.
Nhưng, hiện tại có một vấn đề lớn bày ra trước mắt A Tài, nhớ lại việc mình viết chữ bằng bút lông, A Tài nghĩ thầm, không nên hại Thổ Đậu, tìm tiên sinh dạy Thổ Đậu viết chữ thì tốt hơn. Nhưng lo lắng đến tình huống hiện tại của nó, nếu tùy tiện tìm tiên sinh ở bên ngoài cũng không quá phù hợp. Làm sao bây giờ?
A Tài rất đau đầu ngồi ở vị trí gần cửa sổ của một tửu lâu.
“Nơi này có người sao?” Một giọng nam vang lên.
A Tài nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ, không thèm để ý, “Không có.” Đối phương trực tiếp ngồi xuống.
“Gần đây khỏe chứ?”
Nghe được câu hỏi, lúc này A Tài mới quay sang, a? “… Cũng khỏe.” Sao lại là y.
“Khách quan muốn dùng gì?” Tiểu nhị một bên hỏi Triển Cảnh Nham.
“Ngươi ăn cái gì?” Triển Cảnh Nham hỏi A Tài.
“…. Thịt bò.” A Tài đáp.
“Giống thế.” Triển Cảnh Nham nói, nhớ tới vừa rồi thấy A Tài cau mày, “Có việc gì sao?”
“Ngạch, không có gì.” A Tài gãi gãi đầu, sao y biết hắn có việc?
“Vừa rồi thấy ngươi cau mày.” Như là biết rõ ý nghĩ trong lòng A Tài, “Nói nghe một chút.” Triển Cảnh Nham nói.
A Tài nhìn y, thấy đối phương biểu hiện bộ dáng ta nguyện ý lắng nghe. “Ngạch, ta muốn tìm tiên sinh dạy Thổ Đậu viết chữ, nhưng với tình huống bây giờ của Thổ Đậu, không thích hợp tìm tiên sinh bình thường.” Đối với A Tài, hiện tại Triển Cảnh Nham tựa như một bằng hữu thích hợp để thổ lộ tâm sự, lúc thích hợp, y xuất hiện, hắn rất tự nhiên đem vấn đề nói cho y biết. Nói xong, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mới gặp mặt hai lần, lại giống như quen biết đã lâu.
“Nếu ngươi không chê, ta có thể giúp.” Triển Cảnh Nham nói.
“A? Thật sao? Ngạch, ngươi là tiên sinh?” Thoạt nhìn không giống.
“Ta đã từng dạy một số đệ tử.” Y từng là tiên sinh dạy hoàng tử.
“A? Nhìn không ra.” Nhưng hắn và y không quá thân quen, được y cứu mạng, hắn đã thiếu ân huệ của người ta, hiện tại lại làm phiền người ta…..
“Ta sẽ thu tiền.” Thấy hắn do dự, Triển Cảnh Nham nói tiếp.
“A?” Y đã nói đến cái này, không đồng ý thì sẽ làm mất mặt y? Nhưng, “Tiền công bao nhiêu?” Đây là trọng điểm, vạn nhất vượt qua khả năng trả tiền của hắn thì làm sao bây giờ.
“Mỗi tháng hai lượng bạc, mỗi ngày một canh giờ.”
A Tài không rõ thời đại này thỉnh một lão sư thì mất bao nhiêu tiền, nhưng điều kiện đối phương đưa ra, hắn có thể tiếp nhận, liền một lời đáp ứng: “Hảo.”
Nhân sinh của hai người ngẫu nhiên hay hữu ý mà giao nhau, nhưng cuối cùng vẫn quấn quanh một chỗ.
Thổ Đậu, Mộc Đầu, Hạnh Hoa ngồi ở bên bàn đá trong tiểu viện, trên bàn dọn một khay bát đũa.
“Có tốt không?” Hạnh Hoa nói, “Để hắn một mình trong bếp…..”
“Ta vừa mới đi vào lập tức bị đuổi ra ngoài, hắn không cho nhúng tay, nói là càng giúp càng bề bộn.” Mộc Đầu bất đắc dĩ nói.
Thổ Đậu như đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi im lặng, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía nhà bếp.
“Món ăn đã đến….” Ba người đồng thời nhìn về phía A Tài, hắn vừa hét lớn vừa cẩn thận giữ vững khay.
“Gà Kungpao, trứng tráng sốt cà chua, cá mặn chưng thịt, và thịt kho tàu.” A Tài đặt khay lên bàn đá, sau khi ngồi xuống ghế thì nói với ba người, “Ăn nhanh a.” Nói xong cầm đũa lên.
“Cái này… Tên của những món ăn này ta chưa từng nghe qua.” Mộc Đầu nhìn những món ăn tràn ngập hương vị hấp dẫn, nuốt nuốt nước miếng.
“Những thứ này là món ăn riêng của ta.” Sở trường của hắn là bốn món này.
Mộc Đầu không biết dùng từ ngữ nào để hình dụng mỹ vị của những món ăn này, chỉ có thể không ngừng nói, “Ăn ngon thật…”
Mặc dù Hạnh Hoa và Thổ Đậu không nói gì, nhưng thông qua động tác không ngừng gắp món ăn cũng nhìn ra được bọn họ rất thích.
A Tài cầm bát đũa mỉm cười nhìn ba người bọn họ, bọn họ khiến hắn thật hâm mộ, có cảm giác gia đình. Vì mỗi một thành viên trong gia đình, bọn họ đều quên mình để bảo vệ nhau.
“Ngươi, sao không ăn?” Thổ Đậu túm lấy ống tay áo của hắn, Mộc Đầu và Hạnh Hoa cũng dừng lại nhìn hắn.
A Tài cười nói, “Ta ăn a.” Sau đó gắp một miếng thịt kho tàu. Hắn đang nhấm nháp hương vị gia đình.
Sau khi mọi người ăn uống no đủ, Hạnh Hoa thu thập sạch sẽ, vào nhà rửa sạch bát đũa, cố ý nghiêm mặt nói ai cũng không được vào giúp, mọi người đành thuận theo nàng.
“Sau này có dự định gì?” A Tài hỏi.
Nói đến cái này Mộc Đầu buồn bã lắc đầu, Nhất Phẩm Lâu đóng cửa, hắn thì mất việc, mang theo Hạnh Hoa và Thổ Đậu đến tửu lâu khác cũng không dễ dàng.
“Nếu không, để Thổ Đậu theo ta học làm ngỗ tác.” A Tài nói.
“A?” Mộc Đầu giật mình nhìn A Tài. “Cái này… Thổ Đậu ngốc như vậy…. Nó….”
“Ai nói Thổ Đậu ngốc.” A Tài cố ý mặt lạnh nói, “Nó chỉ là phản ứng chậm hơn người khác một chút, không phải trí lực có vấn đề, người như nó có đủ chuyên tâm, ta nghĩ tương lai nó có thể làm rất tốt.”
Mắt của Mộc Đầu đỏ lên, lập tức kéo Thổ Đậu quỳ trên mặt đất, dập đầu, “Đa tạ.. Nhanh đa tạ đại nhân…”
A Tài sợ tới mức bắt lấy tay của Mộc Đầu và Thổ Đậu kéo hai người lên, “Mau đứng lên, ngươi muốn ta giảm thọ sao. Ngươi cho rằng ngỗ tác là việc dễ dàng như vậy sao, đến lúc đó Thổ Đậu rất vất vả.”
“Ta không sợ khổ.” Thổ Đậu đột nhiên mở miệng nói.
A Tài giật mình nhìn Thổ Đậu, “Ngươi nguyện ý làm ngỗ tác?”
Thổ Đậu gật đầu thật mạnh, “Ân.”
A Tài cười nói, “Hảo, từ hôm nay trở đi Thổ Đậu chính là đồ đệ của ta, gọi ta là sư phụ.”
“Ân, sư phụ.” Nghe Thổ Đậu gọi, A Tài nghĩ thầm, ai nói hài tử này phản ứng chậm.
Hạnh Hoa từ nhà bếp đi ra, đứng ở một bên, nghe được lời ba người, dùng tay áo lau lau nước mắt. Bọn họ khổ quá lâu.
“Các ngươi làm sao vậy?” Cao Hành vào nội viện, thấy bốn người thì có hai người khóc, án tử đã xong, tất cả mọi người không sao, phải vui vẻ mới đúng chứ?
“Ta vừa thu đồ đệ, bọn họ cảm động.” A Tài nói.
“Ngươi? Thu đồ đệ đệ?” Hắn nhìn nhìn Mộc Đầu, lại nhìn A Tài, “Cái này cũng quá lớn a, từ đầu bếp chuyển sang ngỗ tác?” Cao Hành kinh ngạc.
“Ta thu Thổ Đậu làm đồ đệ.” A Tài xem thường.
Cao Hành giật mình “A” một tiếng, thấy tất cả mọi người nhìn mình, xấu hổ ha ha cười, “Ngạch, không tệ, không tệ, ngỗ tác là nghề không tệ.” Thu Thổ Đậu làm đồ đệ? Hắn đang đùa giỡn sao?
Biết rõ ý nghĩ trong lòng Cao Hành, A Tài không nói thêm gì, chỉ hỏi, “Ngươi đến đây làm gì vậy?”
“A, đúng rồi,” Thiếu chút nữa quên việc chính, liếc nhìn nhóm người Mộc Đầu.
Mộc Đầu vội vàng cáo từ, “Chúng ta về trước, Thổ Đậu, nó….”
“Thổ Đậu tiếp tục ở lại chỗ này của ta, từ ngày mai ta bắt đầu dạy nó viết chữ.” A Tài nói.
Mộc Đầu lại nói lời cảm tạ một hồi, sau đó dẫn Hạnh Hoa rời đi.
“Nói đi.” Cao Hành liếc nhìn Thổ Đậu, nói, “Án tử của Nhất Phẩm lâu đã phá, nhưng thi thể không đầu trong miếu đổ nát còn đó, cho nên muốn hỏi ngươi có ý kiến gì không?”
“Không có.” A Tài nói, bản ghi chép nghiệm thi đã giao cho bọn họ rồi mà.
“Ngươi tốt xấu gì cũng nghĩ rồi hẵng trả lời ta.” Ứng phó với hắn như vậy.
A Tài ra vẻ trầm tư, ba giây đồng hồ sau, “…. Không có”
Cao Hành không nói gì, trên trán là ba đạo hắc tuyến.
————————————-
Thả công văn trong tay xuống, khóe miệng Triển Cảnh Nham hơi nhếch lên cho thấy tâm trạng của y không tệ. Y rất ngạc nhiên, hoàn cảnh gì có thể dưỡng ra người như vậy, cũng khó trách từ lúc thấy hắn y có chút chờ mong.
Lúc một nam nhân sinh ra hiếu kỳ với một nữ nhân, lúc hứng thú, hai người rất dễ dàng soạn một đoạn tình cảm lưu luyến.
Thế nhưng khi một nam nhân sinh ra hiếu kỳ với một nam nhân, lúc hứng thú, cái này báo trước sẽ phát sinh một loại quan hệ tất nhiên.
———————————–
Sỡ dĩ A Tài nhận Thổ Đậu làm đồ đệ không hoàn toàn là do thông cảm với nó. Làm ngỗ tác, đầu tiên phải có đủ “Ba tâm”: Cẩn thận, kiên nhẫn và chuyên tâm. Cẩn thận kiểm tra từng bộ phận thi thể, kiên nhẫn hoàn thành tất cả quá trình, đồng thời khi kiểm tra phải đặc biệt chuyên tâm. Hơn nữa phải có nhận xét khách quan về tất cả mọi việc. Như vậy mới có thể trở thành một ngỗ tác.
Thổ Đậu tuổi nhỏ, nhưng vì sớm gặp chuyện, cho nên so với hài tử bình thường càng hiểu chuyện hơn, càng dễ dàng tập trung. Tuy phản ứng trì độn, nhưng nó có tính nhẫn nại, ngày thường không có gì tiêu khiển, dù ngồi không cũng có thể ngồi một ngày. Có lẽ là từng chịu thương tổn, trời sinh tính mẫn cảm, cho nên đối với những thứ xung quanh quan sát rất cẩn thận.
Tổng hợp lại, A Tài cảm thấy thu Thổ Đậu làm đồ đệ là quá phù hợp.
Nhưng, hiện tại có một vấn đề lớn bày ra trước mắt A Tài, nhớ lại việc mình viết chữ bằng bút lông, A Tài nghĩ thầm, không nên hại Thổ Đậu, tìm tiên sinh dạy Thổ Đậu viết chữ thì tốt hơn. Nhưng lo lắng đến tình huống hiện tại của nó, nếu tùy tiện tìm tiên sinh ở bên ngoài cũng không quá phù hợp. Làm sao bây giờ?
A Tài rất đau đầu ngồi ở vị trí gần cửa sổ của một tửu lâu.
“Nơi này có người sao?” Một giọng nam vang lên.
A Tài nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ, không thèm để ý, “Không có.” Đối phương trực tiếp ngồi xuống.
“Gần đây khỏe chứ?”
Nghe được câu hỏi, lúc này A Tài mới quay sang, a? “… Cũng khỏe.” Sao lại là y.
“Khách quan muốn dùng gì?” Tiểu nhị một bên hỏi Triển Cảnh Nham.
“Ngươi ăn cái gì?” Triển Cảnh Nham hỏi A Tài.
“…. Thịt bò.” A Tài đáp.
“Giống thế.” Triển Cảnh Nham nói, nhớ tới vừa rồi thấy A Tài cau mày, “Có việc gì sao?”
“Ngạch, không có gì.” A Tài gãi gãi đầu, sao y biết hắn có việc?
“Vừa rồi thấy ngươi cau mày.” Như là biết rõ ý nghĩ trong lòng A Tài, “Nói nghe một chút.” Triển Cảnh Nham nói.
A Tài nhìn y, thấy đối phương biểu hiện bộ dáng ta nguyện ý lắng nghe. “Ngạch, ta muốn tìm tiên sinh dạy Thổ Đậu viết chữ, nhưng với tình huống bây giờ của Thổ Đậu, không thích hợp tìm tiên sinh bình thường.” Đối với A Tài, hiện tại Triển Cảnh Nham tựa như một bằng hữu thích hợp để thổ lộ tâm sự, lúc thích hợp, y xuất hiện, hắn rất tự nhiên đem vấn đề nói cho y biết. Nói xong, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mới gặp mặt hai lần, lại giống như quen biết đã lâu.
“Nếu ngươi không chê, ta có thể giúp.” Triển Cảnh Nham nói.
“A? Thật sao? Ngạch, ngươi là tiên sinh?” Thoạt nhìn không giống.
“Ta đã từng dạy một số đệ tử.” Y từng là tiên sinh dạy hoàng tử.
“A? Nhìn không ra.” Nhưng hắn và y không quá thân quen, được y cứu mạng, hắn đã thiếu ân huệ của người ta, hiện tại lại làm phiền người ta…..
“Ta sẽ thu tiền.” Thấy hắn do dự, Triển Cảnh Nham nói tiếp.
“A?” Y đã nói đến cái này, không đồng ý thì sẽ làm mất mặt y? Nhưng, “Tiền công bao nhiêu?” Đây là trọng điểm, vạn nhất vượt qua khả năng trả tiền của hắn thì làm sao bây giờ.
“Mỗi tháng hai lượng bạc, mỗi ngày một canh giờ.”
A Tài không rõ thời đại này thỉnh một lão sư thì mất bao nhiêu tiền, nhưng điều kiện đối phương đưa ra, hắn có thể tiếp nhận, liền một lời đáp ứng: “Hảo.”
Nhân sinh của hai người ngẫu nhiên hay hữu ý mà giao nhau, nhưng cuối cùng vẫn quấn quanh một chỗ.
Tác giả :
Á Mạch Ngốc