Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc
Chương 65
“Quả nhiên, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tô Lê vẫn tiện giống nhau.“
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Paris gần như sóng yên biển lặng. Các thế lực lẳng lặng ngủ đông, chờ thời cơ tốt xuất hiện để ra tay. Tình trạng cân bằng quỷ dị này cứ tiếp diễn cho đến khi tin tức Simon – chủ nhân của gia tộc Tây Tư Lâm qua đời vì bệnh tật lan truyền ra ngoài.
“Làm sao như vậy được?” Alen ban đầu nhận được tin liền khiếp sợ đến cực điểm. Bệnh tình của Simon mỗi ngày đều có người thông báo cho hắn. Bởi vì hắn bắt buộc phải trở về Hanover trước khi Simon chết, để ngừa khi lão già chết rồi mà chức vị chủ nhân vẫn chưa chắc chắn, bị các anh em chú bác dã tâm trong gia tộc dòm ngó chiếm đoạt. Từ lúc lão già bệnh đến giờ, tình hình chuyển biến có vẻ tốt hơn. Ngay hôm qua, thân thể và tinh thần của Simon đều trông không tệ lắm, bác sĩ nói dựa theo tình trạng như vậy, một tháng nữa sẽ không thành vấn đề. Cho nên Alen vẫn khá yên tâm với chuyện như thế.
Dẫu sao vào lúc này, cái đám anh em chú bác dã tâm kia còn đang trong giai đoạn tranh đấu quyết liệt, thế lực chưa tiêu hao hết, vẫn còn không ít tai mắt, vì thế lão già không thể chết vào lúc này. Đợi thêm một tháng nữa, những kẻ kia tiêu hao hết thế lực của mình, hắn sẽ ra tay khống chế thế cuộc trước khi lão già đó qua đời. Cho dù hắn có không tự mình ra tay trừng trị những kẻ ấy, thì bọn họ cũng không cùng đẳng cấp để đấu với hắn.
Vậy mà ngay tại thời khắc mấu chốt này, Simon lại qua đời! Alen không có thời gian để tâm đến thế cuộc ở Paris, suốt đêm trở về Hanover. Toàn bộ thế lực ở Paris đều do Tô Lê kiểm soát. Tuy Tô Lê là kẻ giảo hoạt tàn ác thủ đoạn, nhưng Alen không lo lắng chuyện ấy. Vì Tô Lê ở Paris một phân một hào sức mạnh cũng không có, quyền lực hắn nắm trong tay đều do Alen đưa cho, nếu như quả thật Tô Lê có ý đồ lật quyền, vậy Alen liền ngay lập tức lấy lại thế lực trong tay hắn.
“Tôi phải trở về Hanover, cậu chẳng lẽ không đi tiễn tôi sao?” Alen nhìn Tô Lê biếng nhác dựa vào ghế sofa, hỏi.
Tô Lê thờ ơ giương mắt liếc Alen, “Anh muốn tôi tiễn anh ra sao?”
Alen vòng lên phía trước, nâng cằm Tô Lê, tinh tế đánh giá khuôn mặt hoàn mỹ tựa tượng tạc này, khóe miệng nhếch lên nụ cười đáng khinh: “Không thì chúng ta làm thêm một lần nữa?”
“Chẳng lẽ anh bị tôi mê hoặc rồi sao?” Tô Lê lười nhát cười, đầu ngón tay xoa lên môi Alen.
“Cậu không tự tin với mị lực của bản thân sao?” Alen cười đểu.
“Không.” Tô Lê ngưng cười, con ngươi trở nên u ám, “Tôi không phải không tự tin về bản thân, chẳng qua chỉ rất thưởng thức tính tự chủ của anh thôi.” Tô Lê hiểu rất rõ, cái gọi là bị mê hoặc của Alen chỉ là trong điều kiện không xảy ra xung đột lợi ích cũng như thuận theo dục vọng bản thân mà thôi. Một khi hắn ta giết được Tô Vị Nhiên, sự tồn tại của Tô Lê đối với Alen chính là quả bom hẹn giờ để ở bên người. Đến thời điểm thích hợp, Alen sẽ ngay lập tức giết Tô Lê, đồng thời sẽ đem vụ ám sát này ém nhẹm đi. Toàn bộ quá trình nhanh gọn, không dây dưa để lộ chút kẽ hở nào.
Phép tính này rất hoàn hảo. Nếu như đổi thành Tô Lê, hắn chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Alen dùng một tay khác nắm ngón tay đang xoa môi mình của Tô Lê, rồi hôn nhẹ lên khóe miệng Tô Lê như cánh bướm khẽ lướt, khinh thường gật đầu: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Sau khi Alen rời đi, Tô Lê cười khẽ, đáy mắt mang theo vẻ châm biếm lạnh lùng.
Simon chết khiến cho các lão đại của thế giới ngầm đỏ mắt dòm ngó vị trí của gia tộc Tây Tư Lâm. Bọn họ đều đang lặng lẽ quan sát chờ đợi thời cơ. Thế lực của gia tộc Tây Tư Lâm khổng lồ như thế, nếu như có thể chiếm lấy…. Món ăn này quá mức hấp dẫn, bọn họ đều không kiềm lòng được. Thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ lẳng lặng quan sát là vì chờ thời cơ. Dù sao người thừa kế Alen của gia tộc Tây Tư Lâm cũng là một người có năng lực, nếu như hắn sau khi trở lại Hanover liền có thể trấn áp được hỗn loạn trong gia tộc, vậy bọn hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi khiêu khích nguyên khí vẫn còn tràn trề của gia tộc Tây Tư Lâm.(nguyên khí: sức sống, sinh lực,..)
Tô Vị Nhiên khi nhận được tin Alen bí mật về nước thì đang bận dùng kĩ thuật piano “cao siêu” của mình để tàn phá thính nhĩ của Berton. Cha của Berton là giáo sư của học viện âm nhạc dương cầm, Berton từ bé đã tập đàn, hai mươi tuổi đã nhận được giải nhất cuộc thi của Mĩ. Vì vậy trình độ của Tô Vị Nhiên chỉ qua mắt được những người qua đường, còn đối với những chuyên gia như Berton, thì vô cùng… kinh khủng. Thế nhưng Berton trước sau vẫn mỉm cười đứng nghiêm bên cạnh.
Tô Vị Nhiên lật xem mật báo trong tay, hướng về Berton khẽ cười hỏi: “Ông nghĩ thế cuộc sẽ phát triển theo chiều hướng nào?”
Berton nhanh chóng nhận bức mật báo, sau đó nói: “Tuy năng lực của Alen ưu tú, thế nhưng mấy thế lực lớn trong gia tộc vẫn đủ nắm thóp hắn. Khả năng sau khi Alen trở về nước sẽ rơi vào trong vũng bùn tranh đấu gia tộc, không rảnh để bận tâm đến thế cuộc ở Paris. Mà cho dù hắn có thể thắng lợi trong cuộc tranh dấu này, nhưng nguyên khí của gia tộc Tây Tư Lâm vẫn chịu đại thương, rồi lại bị các thế lực bên ngoài tính toán, chỉ sợ sẽ phải tiếp tục đối mặt với một cuộc ác chiến nữa. Đoán chừng lần này gia tộc Tây Tư Lâm phải thêm mấy chục năm nữa mới có thể khôi phục lại nguyên khí.”
Tô Vị Nhiên sau khi nghe xong phân tích của Berton, thấp giọng cười: “Berton, ông phân tích rất tốt. Nếu như không có biến số gì, tình hình quả thật sẽ xảy ra theo chiều hướng như vậy.”
Berton suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Biến số?”
Tô Vị Nhiên thả nắp đàn xuống, mỉm cười trả lời: “Tô Lê chính là một biến số.”
“Tô Lê không phải nên vì lợi ích mà quấn lấy Alen sao?” Berton có chút thắc mắc. Lúc trước Berton phụ trách chi nhánh ở Barcelona, cho nên chỉ quan tâm đến chủ yếu sự tình ở Châu Âu. Các mối quan hệ rắc rối phức tạp ở trụ sở chính Châu Á, ông tuy biết, nhưng cũng không đào sâu vào.
Ông biết trước đây Tô Lê là tâm phúc của Tô Vị Nhiên. Còn vì sao quan hệ giữa hai người lại biến thành như hiện nay, ông không rõ. Tuy không biết rõ, nhưng ông biết, vấn đề chắn chắn sẽ không xuất phát từ phía Tô Vị Nhiên. Các loại khúc mắt như này, thân là một thuộc hạ, nếu ông hỏi quá nhiều sẽ mang đến họa cho bản thân.
Tô Vị Nhiên lười biếng ngả người vào cây đàn, đầu ngón tay của ngón giữa nhẹ nhàng đánh lên nắp đàn, khóe miệng câu lên nét cười hờ hững: “Đây chỉ là tư duy của người bình thường. Mối quan hệ của Tô Lê và Alen chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, gọi là hợp tác cũng không xứng. Nếu như Alen nắm giữ được gia tộc Tây Tư Lâm, bất luận Tô Lê có giết hay không giết được tôi, thì khi sự tình trôi qua, hắn nhất định cũng sẽ trừ khử Tô Lê.” Cậu nhướn mày liến nhìn Berton, cười thành tiếng, “Tô Lê cũng không phải là một kẻ ngồi chờ chết, ngược lại, hắn thường là kẻ đánh đòn phủ đầu.“
Berton là người thông minh, sau khi minh bạch tính cách của Tô Lê thì ngay lập tức đem sự tình xâu chuỗi đến nơi đến chốn: “Nếu tôi là Tô Lê, tôi sẽ không để cho Alen có cơ hội trở lại Hanover.” So với việc “thả cọp về núi”, rồi để bản thân rơi vào trạng thái bị động, thì chẳng bằng đánh đòn phủ đầu, đem nguy cơ này loại bỏ từ trong trứng nước. Ngược lại nếu như gia tộc Tây Tư Lâm có chuyện gì, thì cũng chả có quan hệ gì với Tô Lê cả. Hắn cùng với Alen lúc ấy sớm muộn gì cũng trong tình trạng “một mất một còn”, chẳng thà khiến cho Alen không có cơ hội ra tay còn tiện lợi hơn.
Tô Vị Nhiên nhu hòa cười, “Vậy chúng ta đoán thử đi, Tô Lê sẽ dùng cách gì tiễn Alen lên đường đây?” Cậu đứng lên, đi đến bàn nhỏ bên cạnh cây đàn. Trên khay có để một chai Brandy cùng với cái ly. Tô Vị Nhiên rót rượu vào ly rồi cầm ra sân thượng.
Chỗ ở của Tô Vị Nhiên tại Paris ngay cạnh sông Seine, từ vị trí này có thể hướng ra phía trước ngắm nhìn hoa viên xanh mướt màu cỏ.
Berton vẫn yên tĩnh đứng phía sau Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, chất lỏng trong ly sóng sánh dưới ánh mặt trời lóe lên nhỏ vụn, ngón tay thon dài tựa như cũng nhiễm lên một tầng rượu đỏ.
“Alen ngồi chuyên cơ riêng đi tới Hanover?” Tô Vị Nhiên hướng về phương xa, mắt híp lại.
Berton đáp: “Vâng.”
Khi nghe được đáp án khẳng định, Tô Vị Nhiên nhếch khóe miệng lên độ cong mỉa mai. Cậu khẽ nhấp ngậm rượu, để ly rượu lên trên lan can.
Cậu thấp giọng cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà ôn hòa, thế nhưng Berton sau khi nghe thấy tiếng cười ấy thì chợt thấy lạnh sống lưng, không phải loại lạnh thấu xương, mà là loại lạnh đến mức khiến người ta phát hoảng. Đó là kiểu sợ hãi từng chút một đan xen tinh tế như tơ nhện, thong thả quấn lấy trái tim người ta, không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể mặc cho nó gặm nhấm tim mình.
“Thật sự là một ký ức đẹp đẽ, sợ rằng sẽ lần nữa lặp lại rồi.” Tô Vị Nhiên tự tiếu phi tưới nói, “Quả nhiên, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn tiện giống nhau.“
Tô Vị Nhiên quay đầu, bắt gặp được sự khó hiểu trong mắt của Berton, mắt phượng khẽ liếc lên, ôn nhu nói: “Ông không cần phải hiểu rõ, chỉ cần đứng chờ kết quả là được.”
Ngày thứ hai, mọi người liền truyền nhau tin tức trọng đại: Sau khi chủ nhân gia tộc Tây Tư Lâm chết vì bệnh, thì người thừa kế gia tộc Alen gặp chuyện.
“Nhớ kĩ hứa hẹn của anh, tôi nghĩ là anh không muốn biết hậu quả của việc làm trái với lời hứa đâu.” Tô Lê cười cúp điện thoại. Hắn nâng ly rượu lên giữa khoảng không khinh thường, “Ly rượu này, coi như là quà tiễn anh, Alen — yêu dấu.”
Trong khoảng thời gian này, Tô Lê trông có vẻ như đang ngủ đông lẳng lặng chờ cơ hội ám sát Tô Vị Nhiên. Nhưng trên thực tế, Tô Lê một tí cũng không nhàn rỗi.
Alen với hắn ở cạnh nhau là do bọn họ bị ép lên cùng một chiếc thuyền. Hắn không loại Alen trước, chỉ sợ đến lúc đối phó với Tô Vị Nhiên, còn phải lo phòng thủ một đao đâm sau lưng của tên kia. Nếu như đơn độc diệt trừ Alen hắn sẽ rơi vào thế trước sau đều có địch. Huống hồ hắn đối phó với Tô Vị Nhiên hoàn toàn là nhờ vào lực lượng của gia tộc Tây Tư Lâm. Vì vậy hắn phải tìm một đối tác đáng tin cậy để hợp tác cùng mình.
Mà người này, sau khi Tô Lê phân tích hết thảy những kẻ có năng lực cạnh tranh cùng Alen xong, thì chọn ra anh ba Evan, đây là người ngoài Alen ra có khả năng kế thừa gia tộc Tây Tư Lâm nhất. Evan cũng là kẻ hận không thể trừ khử Alen để bản thân được yên tâm, nhưng khổ nỗi hắn không có cơ hội để hạ thủ.
Evan là một kẻ vì quyền lực mà không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào. Người như vậy dễ hợp tác nhất cũng như dễ dàng bị uy hiếp nhất. Bỏi vì người như vậy rát ích kỉ, luôn sợ sệt sẽ mất đi quyền lực bản thân nhọc công chiếm được.
Vì vậy quãng thời gian trước Tô Lê lén lút tiến hành quan hệ với Evan, cả hai cùng ăn khớp với nhau. Gần đây, hắn liền bắt đầu bày ra kế hoạch ám sát Alen với Tô Lê. Yêu cầu của Tô Lê chính là sau khi Evan kế thừa gia tộc Tây Tư Lâm, vẫn phải tiếp tục chống đỡ cho hắn, bao gồm cả quyền điều động thế lực của gia tộc.
Mà trong suốt quá trình này, Tô Lê đem tất cả chứng cứ Evan có tham gia vào kế hoạch này copy thành nhiều bản, đặt tán loạn khắp nơi. Một khi Evan dám ruồng bỏ hắn, vậy thì toàn bộ chứng cứ sẽ hiện lên trước mặt cả thế giới. Như thế thì những kẻ khác sẽ nhân dịp gia tộc Tây Tư Lâm suy tàn mà kéo Evan xuống ngựa, thậm chí giết chết hắn.
Tô Lê khẽ mỉm cười, nhấp một chút rượu đỏ. Không có Alen uy hiếp, đồng thời còn đạt được đảm bảo chống đỡ vững chắc, hắn đương nhiên có thể ra tay đối phó Tô Vị Nhiên.
66.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Paris gần như sóng yên biển lặng. Các thế lực lẳng lặng ngủ đông, chờ thời cơ tốt xuất hiện để ra tay. Tình trạng cân bằng quỷ dị này cứ tiếp diễn cho đến khi tin tức Simon – chủ nhân của gia tộc Tây Tư Lâm qua đời vì bệnh tật lan truyền ra ngoài.
“Làm sao như vậy được?” Alen ban đầu nhận được tin liền khiếp sợ đến cực điểm. Bệnh tình của Simon mỗi ngày đều có người thông báo cho hắn. Bởi vì hắn bắt buộc phải trở về Hanover trước khi Simon chết, để ngừa khi lão già chết rồi mà chức vị chủ nhân vẫn chưa chắc chắn, bị các anh em chú bác dã tâm trong gia tộc dòm ngó chiếm đoạt. Từ lúc lão già bệnh đến giờ, tình hình chuyển biến có vẻ tốt hơn. Ngay hôm qua, thân thể và tinh thần của Simon đều trông không tệ lắm, bác sĩ nói dựa theo tình trạng như vậy, một tháng nữa sẽ không thành vấn đề. Cho nên Alen vẫn khá yên tâm với chuyện như thế.
Dẫu sao vào lúc này, cái đám anh em chú bác dã tâm kia còn đang trong giai đoạn tranh đấu quyết liệt, thế lực chưa tiêu hao hết, vẫn còn không ít tai mắt, vì thế lão già không thể chết vào lúc này. Đợi thêm một tháng nữa, những kẻ kia tiêu hao hết thế lực của mình, hắn sẽ ra tay khống chế thế cuộc trước khi lão già đó qua đời. Cho dù hắn có không tự mình ra tay trừng trị những kẻ ấy, thì bọn họ cũng không cùng đẳng cấp để đấu với hắn.
Vậy mà ngay tại thời khắc mấu chốt này, Simon lại qua đời! Alen không có thời gian để tâm đến thế cuộc ở Paris, suốt đêm trở về Hanover. Toàn bộ thế lực ở Paris đều do Tô Lê kiểm soát. Tuy Tô Lê là kẻ giảo hoạt tàn ác thủ đoạn, nhưng Alen không lo lắng chuyện ấy. Vì Tô Lê ở Paris một phân một hào sức mạnh cũng không có, quyền lực hắn nắm trong tay đều do Alen đưa cho, nếu như quả thật Tô Lê có ý đồ lật quyền, vậy Alen liền ngay lập tức lấy lại thế lực trong tay hắn.
“Tôi phải trở về Hanover, cậu chẳng lẽ không đi tiễn tôi sao?” Alen nhìn Tô Lê biếng nhác dựa vào ghế sofa, hỏi.
Tô Lê thờ ơ giương mắt liếc Alen, “Anh muốn tôi tiễn anh ra sao?”
Alen vòng lên phía trước, nâng cằm Tô Lê, tinh tế đánh giá khuôn mặt hoàn mỹ tựa tượng tạc này, khóe miệng nhếch lên nụ cười đáng khinh: “Không thì chúng ta làm thêm một lần nữa?”
“Chẳng lẽ anh bị tôi mê hoặc rồi sao?” Tô Lê lười nhát cười, đầu ngón tay xoa lên môi Alen.
“Cậu không tự tin với mị lực của bản thân sao?” Alen cười đểu.
“Không.” Tô Lê ngưng cười, con ngươi trở nên u ám, “Tôi không phải không tự tin về bản thân, chẳng qua chỉ rất thưởng thức tính tự chủ của anh thôi.” Tô Lê hiểu rất rõ, cái gọi là bị mê hoặc của Alen chỉ là trong điều kiện không xảy ra xung đột lợi ích cũng như thuận theo dục vọng bản thân mà thôi. Một khi hắn ta giết được Tô Vị Nhiên, sự tồn tại của Tô Lê đối với Alen chính là quả bom hẹn giờ để ở bên người. Đến thời điểm thích hợp, Alen sẽ ngay lập tức giết Tô Lê, đồng thời sẽ đem vụ ám sát này ém nhẹm đi. Toàn bộ quá trình nhanh gọn, không dây dưa để lộ chút kẽ hở nào.
Phép tính này rất hoàn hảo. Nếu như đổi thành Tô Lê, hắn chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Alen dùng một tay khác nắm ngón tay đang xoa môi mình của Tô Lê, rồi hôn nhẹ lên khóe miệng Tô Lê như cánh bướm khẽ lướt, khinh thường gật đầu: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Sau khi Alen rời đi, Tô Lê cười khẽ, đáy mắt mang theo vẻ châm biếm lạnh lùng.
Simon chết khiến cho các lão đại của thế giới ngầm đỏ mắt dòm ngó vị trí của gia tộc Tây Tư Lâm. Bọn họ đều đang lặng lẽ quan sát chờ đợi thời cơ. Thế lực của gia tộc Tây Tư Lâm khổng lồ như thế, nếu như có thể chiếm lấy…. Món ăn này quá mức hấp dẫn, bọn họ đều không kiềm lòng được. Thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ lẳng lặng quan sát là vì chờ thời cơ. Dù sao người thừa kế Alen của gia tộc Tây Tư Lâm cũng là một người có năng lực, nếu như hắn sau khi trở lại Hanover liền có thể trấn áp được hỗn loạn trong gia tộc, vậy bọn hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi khiêu khích nguyên khí vẫn còn tràn trề của gia tộc Tây Tư Lâm.(nguyên khí: sức sống, sinh lực,..)
Tô Vị Nhiên khi nhận được tin Alen bí mật về nước thì đang bận dùng kĩ thuật piano “cao siêu” của mình để tàn phá thính nhĩ của Berton. Cha của Berton là giáo sư của học viện âm nhạc dương cầm, Berton từ bé đã tập đàn, hai mươi tuổi đã nhận được giải nhất cuộc thi của Mĩ. Vì vậy trình độ của Tô Vị Nhiên chỉ qua mắt được những người qua đường, còn đối với những chuyên gia như Berton, thì vô cùng… kinh khủng. Thế nhưng Berton trước sau vẫn mỉm cười đứng nghiêm bên cạnh.
Tô Vị Nhiên lật xem mật báo trong tay, hướng về Berton khẽ cười hỏi: “Ông nghĩ thế cuộc sẽ phát triển theo chiều hướng nào?”
Berton nhanh chóng nhận bức mật báo, sau đó nói: “Tuy năng lực của Alen ưu tú, thế nhưng mấy thế lực lớn trong gia tộc vẫn đủ nắm thóp hắn. Khả năng sau khi Alen trở về nước sẽ rơi vào trong vũng bùn tranh đấu gia tộc, không rảnh để bận tâm đến thế cuộc ở Paris. Mà cho dù hắn có thể thắng lợi trong cuộc tranh dấu này, nhưng nguyên khí của gia tộc Tây Tư Lâm vẫn chịu đại thương, rồi lại bị các thế lực bên ngoài tính toán, chỉ sợ sẽ phải tiếp tục đối mặt với một cuộc ác chiến nữa. Đoán chừng lần này gia tộc Tây Tư Lâm phải thêm mấy chục năm nữa mới có thể khôi phục lại nguyên khí.”
Tô Vị Nhiên sau khi nghe xong phân tích của Berton, thấp giọng cười: “Berton, ông phân tích rất tốt. Nếu như không có biến số gì, tình hình quả thật sẽ xảy ra theo chiều hướng như vậy.”
Berton suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Biến số?”
Tô Vị Nhiên thả nắp đàn xuống, mỉm cười trả lời: “Tô Lê chính là một biến số.”
“Tô Lê không phải nên vì lợi ích mà quấn lấy Alen sao?” Berton có chút thắc mắc. Lúc trước Berton phụ trách chi nhánh ở Barcelona, cho nên chỉ quan tâm đến chủ yếu sự tình ở Châu Âu. Các mối quan hệ rắc rối phức tạp ở trụ sở chính Châu Á, ông tuy biết, nhưng cũng không đào sâu vào.
Ông biết trước đây Tô Lê là tâm phúc của Tô Vị Nhiên. Còn vì sao quan hệ giữa hai người lại biến thành như hiện nay, ông không rõ. Tuy không biết rõ, nhưng ông biết, vấn đề chắn chắn sẽ không xuất phát từ phía Tô Vị Nhiên. Các loại khúc mắt như này, thân là một thuộc hạ, nếu ông hỏi quá nhiều sẽ mang đến họa cho bản thân.
Tô Vị Nhiên lười biếng ngả người vào cây đàn, đầu ngón tay của ngón giữa nhẹ nhàng đánh lên nắp đàn, khóe miệng câu lên nét cười hờ hững: “Đây chỉ là tư duy của người bình thường. Mối quan hệ của Tô Lê và Alen chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, gọi là hợp tác cũng không xứng. Nếu như Alen nắm giữ được gia tộc Tây Tư Lâm, bất luận Tô Lê có giết hay không giết được tôi, thì khi sự tình trôi qua, hắn nhất định cũng sẽ trừ khử Tô Lê.” Cậu nhướn mày liến nhìn Berton, cười thành tiếng, “Tô Lê cũng không phải là một kẻ ngồi chờ chết, ngược lại, hắn thường là kẻ đánh đòn phủ đầu.“
Berton là người thông minh, sau khi minh bạch tính cách của Tô Lê thì ngay lập tức đem sự tình xâu chuỗi đến nơi đến chốn: “Nếu tôi là Tô Lê, tôi sẽ không để cho Alen có cơ hội trở lại Hanover.” So với việc “thả cọp về núi”, rồi để bản thân rơi vào trạng thái bị động, thì chẳng bằng đánh đòn phủ đầu, đem nguy cơ này loại bỏ từ trong trứng nước. Ngược lại nếu như gia tộc Tây Tư Lâm có chuyện gì, thì cũng chả có quan hệ gì với Tô Lê cả. Hắn cùng với Alen lúc ấy sớm muộn gì cũng trong tình trạng “một mất một còn”, chẳng thà khiến cho Alen không có cơ hội ra tay còn tiện lợi hơn.
Tô Vị Nhiên nhu hòa cười, “Vậy chúng ta đoán thử đi, Tô Lê sẽ dùng cách gì tiễn Alen lên đường đây?” Cậu đứng lên, đi đến bàn nhỏ bên cạnh cây đàn. Trên khay có để một chai Brandy cùng với cái ly. Tô Vị Nhiên rót rượu vào ly rồi cầm ra sân thượng.
Chỗ ở của Tô Vị Nhiên tại Paris ngay cạnh sông Seine, từ vị trí này có thể hướng ra phía trước ngắm nhìn hoa viên xanh mướt màu cỏ.
Berton vẫn yên tĩnh đứng phía sau Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, chất lỏng trong ly sóng sánh dưới ánh mặt trời lóe lên nhỏ vụn, ngón tay thon dài tựa như cũng nhiễm lên một tầng rượu đỏ.
“Alen ngồi chuyên cơ riêng đi tới Hanover?” Tô Vị Nhiên hướng về phương xa, mắt híp lại.
Berton đáp: “Vâng.”
Khi nghe được đáp án khẳng định, Tô Vị Nhiên nhếch khóe miệng lên độ cong mỉa mai. Cậu khẽ nhấp ngậm rượu, để ly rượu lên trên lan can.
Cậu thấp giọng cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà ôn hòa, thế nhưng Berton sau khi nghe thấy tiếng cười ấy thì chợt thấy lạnh sống lưng, không phải loại lạnh thấu xương, mà là loại lạnh đến mức khiến người ta phát hoảng. Đó là kiểu sợ hãi từng chút một đan xen tinh tế như tơ nhện, thong thả quấn lấy trái tim người ta, không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể mặc cho nó gặm nhấm tim mình.
“Thật sự là một ký ức đẹp đẽ, sợ rằng sẽ lần nữa lặp lại rồi.” Tô Vị Nhiên tự tiếu phi tưới nói, “Quả nhiên, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn tiện giống nhau.“
Tô Vị Nhiên quay đầu, bắt gặp được sự khó hiểu trong mắt của Berton, mắt phượng khẽ liếc lên, ôn nhu nói: “Ông không cần phải hiểu rõ, chỉ cần đứng chờ kết quả là được.”
Ngày thứ hai, mọi người liền truyền nhau tin tức trọng đại: Sau khi chủ nhân gia tộc Tây Tư Lâm chết vì bệnh, thì người thừa kế gia tộc Alen gặp chuyện.
“Nhớ kĩ hứa hẹn của anh, tôi nghĩ là anh không muốn biết hậu quả của việc làm trái với lời hứa đâu.” Tô Lê cười cúp điện thoại. Hắn nâng ly rượu lên giữa khoảng không khinh thường, “Ly rượu này, coi như là quà tiễn anh, Alen — yêu dấu.”
Trong khoảng thời gian này, Tô Lê trông có vẻ như đang ngủ đông lẳng lặng chờ cơ hội ám sát Tô Vị Nhiên. Nhưng trên thực tế, Tô Lê một tí cũng không nhàn rỗi.
Alen với hắn ở cạnh nhau là do bọn họ bị ép lên cùng một chiếc thuyền. Hắn không loại Alen trước, chỉ sợ đến lúc đối phó với Tô Vị Nhiên, còn phải lo phòng thủ một đao đâm sau lưng của tên kia. Nếu như đơn độc diệt trừ Alen hắn sẽ rơi vào thế trước sau đều có địch. Huống hồ hắn đối phó với Tô Vị Nhiên hoàn toàn là nhờ vào lực lượng của gia tộc Tây Tư Lâm. Vì vậy hắn phải tìm một đối tác đáng tin cậy để hợp tác cùng mình.
Mà người này, sau khi Tô Lê phân tích hết thảy những kẻ có năng lực cạnh tranh cùng Alen xong, thì chọn ra anh ba Evan, đây là người ngoài Alen ra có khả năng kế thừa gia tộc Tây Tư Lâm nhất. Evan cũng là kẻ hận không thể trừ khử Alen để bản thân được yên tâm, nhưng khổ nỗi hắn không có cơ hội để hạ thủ.
Evan là một kẻ vì quyền lực mà không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào. Người như vậy dễ hợp tác nhất cũng như dễ dàng bị uy hiếp nhất. Bỏi vì người như vậy rát ích kỉ, luôn sợ sệt sẽ mất đi quyền lực bản thân nhọc công chiếm được.
Vì vậy quãng thời gian trước Tô Lê lén lút tiến hành quan hệ với Evan, cả hai cùng ăn khớp với nhau. Gần đây, hắn liền bắt đầu bày ra kế hoạch ám sát Alen với Tô Lê. Yêu cầu của Tô Lê chính là sau khi Evan kế thừa gia tộc Tây Tư Lâm, vẫn phải tiếp tục chống đỡ cho hắn, bao gồm cả quyền điều động thế lực của gia tộc.
Mà trong suốt quá trình này, Tô Lê đem tất cả chứng cứ Evan có tham gia vào kế hoạch này copy thành nhiều bản, đặt tán loạn khắp nơi. Một khi Evan dám ruồng bỏ hắn, vậy thì toàn bộ chứng cứ sẽ hiện lên trước mặt cả thế giới. Như thế thì những kẻ khác sẽ nhân dịp gia tộc Tây Tư Lâm suy tàn mà kéo Evan xuống ngựa, thậm chí giết chết hắn.
Tô Lê khẽ mỉm cười, nhấp một chút rượu đỏ. Không có Alen uy hiếp, đồng thời còn đạt được đảm bảo chống đỡ vững chắc, hắn đương nhiên có thể ra tay đối phó Tô Vị Nhiên.
66.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.
Tác giả :
Thanh Vụ Liễm Nguyệt