Đương Niên Ly Tao
Chương 6
UYỂN LIÊN ỨC (HỒI ỨC UYỂN LIÊN)
________________________________________
Chu Đường chỉ tay hướng trên điện, “Trước khi Phụ hoàng tới, đã cho gợi ý rồi.”
Buông chén trà trong tay, Hoàng Thượng bước xuống đại điện, nhìn theo tay y chỉ, khuôn mặt bình tĩnh không nói là đúng hay sai, “Vậy sao, ta gợi ý cái gì?”
Các Hoàng tử cũng đều ngẩng đầu nhìn, trong lòng thầm nói, nào có? Tiểu Thất tử này chắc là nói lung tung đi, làm sao lại có gợi ý gì được?
“Phụ hoàng, những rương hòm trong đại điện đều là cống phẩm của ba nước láng giềng năm nay?”
“Đúng vậy.”
Chu Đường bước tới trước chồng cống phẩm trong cùng, “Ngọc thạch sáng ấm dịu dàng, chắc chắn là Trịch Trục ngọc thượng hạng, Nam Lai thịnh hành sản xuất loại ngọc này, cho nên mấy rương ngọc lớn đều là cống phẩm của Nam Lai.”
Sau đó y tiến đến chồng ở giữa, “Bên này có rất nhiều túi gấm, còn thơm như vậy, tất nhiên là hương liệu của Tây Chiêu, cho nên bên này là cống phẩm từ Tây Chiêu.”
Cuối cùng y đi tới chồng bên phải đại điện, “Đây là cống phẩm của Bắc Lăng. Nhi thần nghe nói Bắc Lăng có rất nhiều quặng sắt, binh khí đúc ra từ Hàn Huyền thiết(sắt đen) đều vô cùng sắc bén và cứng rắn. Thực là kỳ quái, ở đây rất nhiều vàng bạc châu báu, nhưng sắt lại ít ỏi.”
Chu Đường cầm lên một viên trân châu lớn, “Đây hẳn là Nam Hải trân châu, tuy rằng cũng thật trân quý, nhưng Bắc Lăng vương sao phải bỏ gần tìm xa, tốn nhiều công sức đi tìm Nam Hải trân châu, chi bằng cống lên mấy khối Hàn Huyền thiết cho bớt phiền.”
Đặt trân châu xuống, Chu Đường nêu ra kết luận của mình, “Cống phẩm của Tây Chiêu và Nam Lai đều tương tự như năm ngoái, duy chỉ có Bắc Lăng là không đủ số sắt, cho nên nhi thần nghĩ liệu có phải Bắc Lăng vương đang tích trữ sắt hay không. Tích trữ sắt số lượng lớn chỉ có một mục đích, đương nhiên chính là đúc binh khí, binh khí chỉ dùng trong chiến tranh, nói vậy, dụng ý của Bắc Lăng vương không phải rất khả nghi sao?”
Ngọc thạch, hương liệu, sắt, những thứ này đều là y đọc được trong tạp thư Lạc Bình đưa cho, cái gì mà “Thông châu chí”, rồi “Đại nguyên nhiễm ký”, lại còn “Sơn thuỷ chú”, Lạc Bình bảo y đọc chơi, không bắt học thuộc, chẳng ngờ hôm nay lại có thể ứng dụng tại bài thi của Phụ hoàng.
Trong lòng nghĩ như thế nào, y liền nói ra thế đó.
Chu Đường kết luận xong, Nhị hoàng tử Chu Nịnh đảo mắt nhìn y một cái, nhưng rất nhanh lại nhíu mày quay đi.
Ngũ hoàng tử Chu Hàng còn bước lên, cầm lấy danh sách tiến cống của Bắc Lăng, nhìn các điều mục chi chít viết trên đó, duy độc chỉ thiếu thượng phẩm sắt, “Phụ hoàng, Thất đệ nói đúng, hơn nữa năm ngoái Bắc Lăng thượng cống ít nhất năm ngàn con ngựa, giờ rút lại chỉ còn hai ngàn con, Bắc Lăng vương chẳng lẽ thật sự có ý làm phản!”
Lời vừa nói ra, các Hoàng tử nhất thời căng thẳng, tất cả đều đoán Bắc Lăng vương có dã tâm.
Hoàng Thượng cũng không nói thêm về đề tài này, hắn lộ ra ý cười hiếm có với Chu Đường, chỉ vào bảo vật trên điện nói với y, “Đường nhi, trong các món bảo bối này, ngươi có thể tuỳ ý chọn lựa một thứ, trẫm thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ Phụ hoàng!” Chu Đường vội vàng tạ ơn, vui mừng đi lựa phần thưởng.
Đây là lần đầu tiên Phụ hoàng khen thưởng y, làm y kích động không biết như thế nào cho phải.
Chọn cái gì mà… Đại trân châu? Trân châu nhìn đẹp nhưng không dùng được, thôi. Long Tiên Hương? Lần trước thấy Phụ hoàng đưa cho đại ca dùng, chắc là để chữa bệnh đi, ta nên nhường hắn, thôi. Oa, đoản kiếm này sắc thật, hay là lấy nó đi… Từ từ, cái hộp nhỏ mới nãy đâu rồi? Bên trong rốt cuộc là có thứ gì?
Vòng vo quanh đống cống phẩm, Chu Đường cuối cùng vẫn chọn cái hộp gỗ kia.
Hoàng Thượng không nói gì, để y tuỳ ý.
Các vị Hoàng tử lui về phía sau, Hoàng Thượng ngồi trên điện, nhớ lại lời giải thích của Chu Đường, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Chu Đường cẩn thận cầm hộp gỗ, lòng như lửa đốt muốn xuất cung đến Tảo Hà Hiên, y muốn chạy nhanh đi tìm tiểu phu tử, muốn mau mau khoe hắn rằng, ngươi xem, Phụ hoàng thưởng cho ta này!
________________________________________
Lạc Bình không gặp Chu Đường, cảm thấy kỳ quái.
Đứa bé kia thường tới sớm chờ hắn ở Tảo Hà Hiên, có nhiều khi hắn đến, Chu Đường đã sắp viết xong một trang giấy đầy chữ. Nhưng hôm nay gần trưa rồi mà y vẫn chưa xuất hiện, hắn không khỏi có chút lo lắng, chẳng lẽ bị bệnh rồi?
Lơ đãng lật vài trang sách, Lạc Bình quyết định đi gặp y.
Chu Đường muốn xuất cung tìm hắn thì dễ, nhưng hắn muốn vào cung lại khá phiền toái. Thủ vệ hỏi hắn, hắn chỉ có thể lấy lý do làm công vụ qua loa tắc trách, may mà đầu lĩnh cấm quân nhận ra hắn, biết hắn hiện đang là tâm phúc của Hoàng Thượng, nên cũng không kiểm tra quá gắt gao.
Đi ngang qua Triêu Dương Cung, hắn thấy Đại hoàng tử Chu Phong dỗ dành Chu Hành đang làm nũng.
Chu Hành ầm ĩ nói, “Hành nhi phải cùng phụ thân về nhà, Hành nhi không thích ở nơi này, nơi này không ai chơi với con!”
Chu Phong thân thể không khoẻ, bị nó túm đến choáng, miễn cưỡng nói, “Hành nhi phải nghe lời, Hoàng gia gia cho con ở đây là ân điển lớn lao, người khác cầu còn không có, con không được tùy hứng nữa.”
“Con không muốn sống ở đây! Mấy lão nhân cả ngày bắt con đọc sách học chữ, còn bắt con luyện tập võ nghệ gì gì, mệt chết đi được, đau chết mất thôi! Phụ thân xem đi, Hành nhi bị thương hết cả rồi!”
Chu Phong nhìn khá đau lòng, nhưng vẫn cắn răng nói, “Hành nhi ngoan, con ở trong cung mới an toàn nhất, nghe lời Hoàng gia gia, đừng cáu kỉnh, mấy ngày nữa, khụ khụ, chờ phụ thân hết bệnh sẽ đến với con.”
Phụ tử nhì nhằng một lát, cuối cùng Chu Hành cũng đành để phụ thân rời đi.
Lạc Bình từ xa nhìn một màn này, trong lòng cảm khái.
Chu Hành là một đứa nhỏ ngây thơ, hàng vạn hàng nghìn yêu thương đều tụ lên một thân nó, cũng chính bởi vậy mà bị các thế lực khắp nơi mơ ước.
Hoàng Thượng muốn nó ở lại trong cung để có thêm bảo hộ, dốc lòng dạy dỗ nó, cưng chiều thiên vị nó vô cùng, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, cuộc sống như thế không khỏi quá mức buồn chán và thiếu thú vị.
Ấy vậy mà có người khát vọng cuộc sống như thế, khát vọng cực kỳ, lại cầu thế nào cũng không được.
Nghĩ đến bộ dáng Chu Đường năm đó dùng đủ loại thủ đoạn bất hảo để thu hút sự chú ý của người khác, Lạc Bình bất giác mỉm cười.
Đại khái thật sự đúng là hắn thiếu nợ rồi, bắt đầu từ đời trước, hắn đã không thể bỏ xuống được người này.
________________________________________
Không lâu sau Lạc Bình lại thấy Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử ra khỏi cung, trong lòng liền hiểu được.
Chắc là Hoàng Thượng triệu kiến các Hoàng tử, cho nên Chu Đường mới không thể đi Tảo Hà Hiên, xem ra là hắn quá lo lắng rồi.
Song nếu đã tiến cung rồi, thì đi gặp y thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Bình liền bước tới Phù Đông Điện. vừa vào đến hành lang, trùng hợp nhìn thấy Chu Đường vội vã đi ra.
Chu Đường cũng nhìn thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó toét miệng gọi, “Tiểu phu tử! Ngươi đến tìm ta sao?”
Lạc Bình đặt ngón trỏ trên môi ý bảo y nói nhỏ chút.
Cuối cùng Chu Đường mới từ quá độ hưng phấn hồi phục lại tinh thần, nhìn nhìn khắp nơi, thấy xung quanh hành lang không có người, mới yên tâm cùng hắn nói chuyện.
Y cầm chiếc hộp gỗ trong tay dâng lên trước mặt Lạc Bình như hiến vật quý, “Tiểu phu tử, ngươi xem, đây là Phụ hoàng ban cho ta đó!”
Lạc Bình cảm thấy cái hộp này nhìn hơi quen mắt, đến khi Chu Đường mở ra hắn mới giật mình.
“Đây là… Uyển liên?”
“Hứ? Hoa này gọi là uyển liên à, đúng là rất chuẩn. Ngươi nhìn nó sinh trưởng trong cái chén bạch ngọc này, tinh xảo thật nha, hơn nữa còn nuôi được rất lâu, về sau hoa có tàn, ta vẫn giữ lại cái chén được đúng không?”
Chu Đường kích động nói, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt bất thường của Lạc Bình.
“Điện hạ, tại sao Hoàng Thượng lại… thưởng cho ngươi thứ này?” Lạc Bình không rõ, đây không phải là thứ Hoàng Thượng ban cho hắn ở đời trước sao? Tại sao giờ lại tới tay Chu Đường? Đã xảy ra chuyện gì, tại sao sự tình lại biến hóa như vậy?
“Ta trả lời đúng đề thi của Phụ hoàng, Phụ hoàng cho ta tự chọn phần thưởng nha.”
“Đề thi? Đề thi gì?”
Kể lại chuyện lúc trước ở Chân Ương Điện với Lạc Bình, Chu Đường đắc ý nói, “Giờ mới biết, mấy cuốn sách ngươi cho ta rất hữu dụng đó.”
Trong lòng Lạc Bình lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ đây là chuyện xấu, đang muốn hỏi thêm, thì Chu Đường đã lấy cái chén ngọc ra khỏi hộp.
Làn nước trong vắt sánh ra ngoài vài giọt, đọng lại trên miệng chén, lấp lánh long lanh.
“Tiểu phu tử, ngươi thích uyển liên này sao, hay là ta nuôi nó ở Tảo Hà Hiên nhé?”
Y cười đến sáng lạn. Lời đến miệng, Lạc Bình lại nuốt trở vào — Thôi, y đang vui, giờ chưa cần nói với y mấy chuyện đó.
Nhận lấy chiếc chén, nhìn những hoa văn giống hệt như trong mộng, Lạc Bình nhịn không được lấy tay vuốt ve.
Lá xanh bồng bềnh trong chén ngọc, từng giọt nước trong suốt đọng lại tựa sương mai, hoa sen trắng muốt như tuyết, thật sự khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Suy nghĩ trùng với năm đó, Lạc Bình thốt lên câu cảm khái mình đã từng nói một lần, “Thật xinh đẹp, phải không?”
“Ừ.”
—- Hoàng Thượng, người muốn trả hết những gì thiếu nợ thần sao? Người còn nợ thần một chén hoa sen.
—- Lạc khanh à Lạc khanh, khi trẫm còn nhỏ làm vỡ của ngươi một đóa uyển liên, chỉ vậy mà ngươi ghi hận đến giờ sao? Hiện tại ngươi muốn gì trẫm đều có thể cho ngươi, ngươi còn bất mãn thế nào nữa?
—- Bẩm Hoàng Thượng, thần không phải ghi hận. Thần chỉ không thể quên cũng không thể bỏ, có vài thứ vỡ rồi, mãi mãi không quay về được nữa.
Không quay về được nữa.
Cho dù hiện giờ tất cả đang lặp lại, nhưng hắn không còn là Lạc Bình năm đó, y cũng không phải Chu Đường của ngày xưa.
Hắn dốc lòng dạy dỗ Chu Đường, trong lúc vô tình lại thay đổi khởi đầu, vậy nên mới có chuyện xấu như vậy…
Lạc Bình nhìn bát liên, bất giác cảm thấy không phân biệt được đâu là mộng ảo, đâu là sự thật.
Chu Đường cũng chăm chú nhìn hắn, trong đáy mắt chỉ toàn hình ảnh Lạc Bình si mê ngắm uyển liên, y cảm thấy chính mình cũng si mê theo hắn rồi.
Nói đến cũng lạ, lúc được chọn lựa, y rõ ràng muốn lấy đoản kiếm tước thiết như nê(chém sắt như bùn) kia, nhưng vừa nhìn thấy đóa uyển liên trong hộp, y đã cảm thấy tiểu phu tử nhất định sẽ rất thích.
Cũng bởi vì tiểu phu tử sẽ thích, nên y mới chọn nó.
Cơn gió nhẹ thổi qua, vén lên một lọn tóc dài, lướt ngang trên chén ngọc, mềm mại như ôm trọn quanh hoa sen trắng muốt.
Chu Đường bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương trong vắt, duyên dáng mà xa xôi, trong lúc nhất thời y không rõ đó là hương hoa hay hương thơm trên thân thể người này.
Ma xui quỷ khiến, y đưa tay đón lấy lọn tóc đen kia, lần theo nó đến thái dương Lạc Bình.
Lạc Bình cứng đờ, “Ngươi làm gì thế?”
Chu Đường ngẩn ngơ nói, “Tóc ngươi rối.”
Vốn chỉ định vén lọn tóc đó rồi rút tay về, nhưng nhìn thấy vành tai hồng hồng của hắn, y lại nhịn không được muốn thử chạm vào, ai ngờ ngón tay mới vừa đụng tới, Lạc Bình lập tức lùi mạnh về phía sau như thể vô cùng kinh hãi.
Chỉ nghe “Xoảng” một tiếng giòn vang, hộp gỗ đã nằm trên mặt đất.
Chén ngọc vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, hoa sen và rễ đều bị ngắt mất rồi, làn nước trong veo giờ đang chảy xuôi xuống.
Cả hai người đều chết trân tại chỗ.
Chu Đường sửng sốt hồi lâu, đôi mắt đăm đăm nhìn đống hỗn độn.
Lạc Bình phản ứng trước, “Điện hạ, thực xin lỗi.”
Chu Đường nhìn hắn rồi lại nhìn xuống đất, mặt mũi đầu tiên là tái nhợt, sau đó đỏ bừng, “Đây là Phụ hoàng ban cho ta! Là thứ đầu tiên người ban cho ta! Tại sao ngươi có thể phá nát nó! Lạc Bình, ngươi vô liêm sỉ! Ngươi lấy gì đền lại cho ta?!”
Tức giận mắng hắn, hai mắt Chu Đường đỏ hoe.
Nước mắt ngập lên, nhưng quật cường không chịu rơi xuống, ướt át đọng lại làm đau lòng người.
Lạc Bình nhặt nhạnh từng mảnh nhỏ đặt vào hộp gỗ rồi đưa cho y, vẫn là câu nói đó, “Điện hạ, thực xin lỗi.”
“Ta không cần ngươi xin lỗi! Ta không muốn nghe lời xin lỗi của ngươi!”
Đồ đã vỡ rồi, y biết không thể vãn hồi, cũng biết không phải toàn bộ là lỗi của tiểu phu tử.
Nhưng y vẫn khổ sở không ngừng.
Nghe thấy Lạc Bình giải thích, y lại càng bức bối.
Ngực đau từng đợt, tựa như chính mình mới là kẻ làm sai, chính mình mới nên đi xin lỗi, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người kia nói trước mất rồi.
“Ngươi tránh ra!” Ôm hộp gỗ chạy ra khỏi hành lang, Chu Đường giờ phút này không muốn đối mặt với Lạc Bình.
Cũng không muốn đối mặt với một bản thân đang hỗn loạn.
Lạc Bình nhìn theo bóng lưng y, thở dài. Thế sự vô thường, có nhiều chuyện không biết phải làm sao.
Đóa uyển liên này chung quy vẫn phải vỡ nát, tựa như vận mệnh trêu ngươi.
Kiếp trước, Chu Đường cố ý túm tay hắn, làm uyển liên hắn đang cầm rơi xuống đất. Sang kiếp này, tuy uyển liên đã đổi chủ, nhưng vẫn vỡ nát từ trên tay hắn.
Rõ ràng chỉ là một vật thể bé nhỏ không đáng nói.
Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, hai người họ đều phải vì nó mà thương tâm.
________________________________________
Chu Đường chỉ tay hướng trên điện, “Trước khi Phụ hoàng tới, đã cho gợi ý rồi.”
Buông chén trà trong tay, Hoàng Thượng bước xuống đại điện, nhìn theo tay y chỉ, khuôn mặt bình tĩnh không nói là đúng hay sai, “Vậy sao, ta gợi ý cái gì?”
Các Hoàng tử cũng đều ngẩng đầu nhìn, trong lòng thầm nói, nào có? Tiểu Thất tử này chắc là nói lung tung đi, làm sao lại có gợi ý gì được?
“Phụ hoàng, những rương hòm trong đại điện đều là cống phẩm của ba nước láng giềng năm nay?”
“Đúng vậy.”
Chu Đường bước tới trước chồng cống phẩm trong cùng, “Ngọc thạch sáng ấm dịu dàng, chắc chắn là Trịch Trục ngọc thượng hạng, Nam Lai thịnh hành sản xuất loại ngọc này, cho nên mấy rương ngọc lớn đều là cống phẩm của Nam Lai.”
Sau đó y tiến đến chồng ở giữa, “Bên này có rất nhiều túi gấm, còn thơm như vậy, tất nhiên là hương liệu của Tây Chiêu, cho nên bên này là cống phẩm từ Tây Chiêu.”
Cuối cùng y đi tới chồng bên phải đại điện, “Đây là cống phẩm của Bắc Lăng. Nhi thần nghe nói Bắc Lăng có rất nhiều quặng sắt, binh khí đúc ra từ Hàn Huyền thiết(sắt đen) đều vô cùng sắc bén và cứng rắn. Thực là kỳ quái, ở đây rất nhiều vàng bạc châu báu, nhưng sắt lại ít ỏi.”
Chu Đường cầm lên một viên trân châu lớn, “Đây hẳn là Nam Hải trân châu, tuy rằng cũng thật trân quý, nhưng Bắc Lăng vương sao phải bỏ gần tìm xa, tốn nhiều công sức đi tìm Nam Hải trân châu, chi bằng cống lên mấy khối Hàn Huyền thiết cho bớt phiền.”
Đặt trân châu xuống, Chu Đường nêu ra kết luận của mình, “Cống phẩm của Tây Chiêu và Nam Lai đều tương tự như năm ngoái, duy chỉ có Bắc Lăng là không đủ số sắt, cho nên nhi thần nghĩ liệu có phải Bắc Lăng vương đang tích trữ sắt hay không. Tích trữ sắt số lượng lớn chỉ có một mục đích, đương nhiên chính là đúc binh khí, binh khí chỉ dùng trong chiến tranh, nói vậy, dụng ý của Bắc Lăng vương không phải rất khả nghi sao?”
Ngọc thạch, hương liệu, sắt, những thứ này đều là y đọc được trong tạp thư Lạc Bình đưa cho, cái gì mà “Thông châu chí”, rồi “Đại nguyên nhiễm ký”, lại còn “Sơn thuỷ chú”, Lạc Bình bảo y đọc chơi, không bắt học thuộc, chẳng ngờ hôm nay lại có thể ứng dụng tại bài thi của Phụ hoàng.
Trong lòng nghĩ như thế nào, y liền nói ra thế đó.
Chu Đường kết luận xong, Nhị hoàng tử Chu Nịnh đảo mắt nhìn y một cái, nhưng rất nhanh lại nhíu mày quay đi.
Ngũ hoàng tử Chu Hàng còn bước lên, cầm lấy danh sách tiến cống của Bắc Lăng, nhìn các điều mục chi chít viết trên đó, duy độc chỉ thiếu thượng phẩm sắt, “Phụ hoàng, Thất đệ nói đúng, hơn nữa năm ngoái Bắc Lăng thượng cống ít nhất năm ngàn con ngựa, giờ rút lại chỉ còn hai ngàn con, Bắc Lăng vương chẳng lẽ thật sự có ý làm phản!”
Lời vừa nói ra, các Hoàng tử nhất thời căng thẳng, tất cả đều đoán Bắc Lăng vương có dã tâm.
Hoàng Thượng cũng không nói thêm về đề tài này, hắn lộ ra ý cười hiếm có với Chu Đường, chỉ vào bảo vật trên điện nói với y, “Đường nhi, trong các món bảo bối này, ngươi có thể tuỳ ý chọn lựa một thứ, trẫm thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ Phụ hoàng!” Chu Đường vội vàng tạ ơn, vui mừng đi lựa phần thưởng.
Đây là lần đầu tiên Phụ hoàng khen thưởng y, làm y kích động không biết như thế nào cho phải.
Chọn cái gì mà… Đại trân châu? Trân châu nhìn đẹp nhưng không dùng được, thôi. Long Tiên Hương? Lần trước thấy Phụ hoàng đưa cho đại ca dùng, chắc là để chữa bệnh đi, ta nên nhường hắn, thôi. Oa, đoản kiếm này sắc thật, hay là lấy nó đi… Từ từ, cái hộp nhỏ mới nãy đâu rồi? Bên trong rốt cuộc là có thứ gì?
Vòng vo quanh đống cống phẩm, Chu Đường cuối cùng vẫn chọn cái hộp gỗ kia.
Hoàng Thượng không nói gì, để y tuỳ ý.
Các vị Hoàng tử lui về phía sau, Hoàng Thượng ngồi trên điện, nhớ lại lời giải thích của Chu Đường, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Chu Đường cẩn thận cầm hộp gỗ, lòng như lửa đốt muốn xuất cung đến Tảo Hà Hiên, y muốn chạy nhanh đi tìm tiểu phu tử, muốn mau mau khoe hắn rằng, ngươi xem, Phụ hoàng thưởng cho ta này!
________________________________________
Lạc Bình không gặp Chu Đường, cảm thấy kỳ quái.
Đứa bé kia thường tới sớm chờ hắn ở Tảo Hà Hiên, có nhiều khi hắn đến, Chu Đường đã sắp viết xong một trang giấy đầy chữ. Nhưng hôm nay gần trưa rồi mà y vẫn chưa xuất hiện, hắn không khỏi có chút lo lắng, chẳng lẽ bị bệnh rồi?
Lơ đãng lật vài trang sách, Lạc Bình quyết định đi gặp y.
Chu Đường muốn xuất cung tìm hắn thì dễ, nhưng hắn muốn vào cung lại khá phiền toái. Thủ vệ hỏi hắn, hắn chỉ có thể lấy lý do làm công vụ qua loa tắc trách, may mà đầu lĩnh cấm quân nhận ra hắn, biết hắn hiện đang là tâm phúc của Hoàng Thượng, nên cũng không kiểm tra quá gắt gao.
Đi ngang qua Triêu Dương Cung, hắn thấy Đại hoàng tử Chu Phong dỗ dành Chu Hành đang làm nũng.
Chu Hành ầm ĩ nói, “Hành nhi phải cùng phụ thân về nhà, Hành nhi không thích ở nơi này, nơi này không ai chơi với con!”
Chu Phong thân thể không khoẻ, bị nó túm đến choáng, miễn cưỡng nói, “Hành nhi phải nghe lời, Hoàng gia gia cho con ở đây là ân điển lớn lao, người khác cầu còn không có, con không được tùy hứng nữa.”
“Con không muốn sống ở đây! Mấy lão nhân cả ngày bắt con đọc sách học chữ, còn bắt con luyện tập võ nghệ gì gì, mệt chết đi được, đau chết mất thôi! Phụ thân xem đi, Hành nhi bị thương hết cả rồi!”
Chu Phong nhìn khá đau lòng, nhưng vẫn cắn răng nói, “Hành nhi ngoan, con ở trong cung mới an toàn nhất, nghe lời Hoàng gia gia, đừng cáu kỉnh, mấy ngày nữa, khụ khụ, chờ phụ thân hết bệnh sẽ đến với con.”
Phụ tử nhì nhằng một lát, cuối cùng Chu Hành cũng đành để phụ thân rời đi.
Lạc Bình từ xa nhìn một màn này, trong lòng cảm khái.
Chu Hành là một đứa nhỏ ngây thơ, hàng vạn hàng nghìn yêu thương đều tụ lên một thân nó, cũng chính bởi vậy mà bị các thế lực khắp nơi mơ ước.
Hoàng Thượng muốn nó ở lại trong cung để có thêm bảo hộ, dốc lòng dạy dỗ nó, cưng chiều thiên vị nó vô cùng, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, cuộc sống như thế không khỏi quá mức buồn chán và thiếu thú vị.
Ấy vậy mà có người khát vọng cuộc sống như thế, khát vọng cực kỳ, lại cầu thế nào cũng không được.
Nghĩ đến bộ dáng Chu Đường năm đó dùng đủ loại thủ đoạn bất hảo để thu hút sự chú ý của người khác, Lạc Bình bất giác mỉm cười.
Đại khái thật sự đúng là hắn thiếu nợ rồi, bắt đầu từ đời trước, hắn đã không thể bỏ xuống được người này.
________________________________________
Không lâu sau Lạc Bình lại thấy Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử ra khỏi cung, trong lòng liền hiểu được.
Chắc là Hoàng Thượng triệu kiến các Hoàng tử, cho nên Chu Đường mới không thể đi Tảo Hà Hiên, xem ra là hắn quá lo lắng rồi.
Song nếu đã tiến cung rồi, thì đi gặp y thôi.
Nghĩ đến đây, Lạc Bình liền bước tới Phù Đông Điện. vừa vào đến hành lang, trùng hợp nhìn thấy Chu Đường vội vã đi ra.
Chu Đường cũng nhìn thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó toét miệng gọi, “Tiểu phu tử! Ngươi đến tìm ta sao?”
Lạc Bình đặt ngón trỏ trên môi ý bảo y nói nhỏ chút.
Cuối cùng Chu Đường mới từ quá độ hưng phấn hồi phục lại tinh thần, nhìn nhìn khắp nơi, thấy xung quanh hành lang không có người, mới yên tâm cùng hắn nói chuyện.
Y cầm chiếc hộp gỗ trong tay dâng lên trước mặt Lạc Bình như hiến vật quý, “Tiểu phu tử, ngươi xem, đây là Phụ hoàng ban cho ta đó!”
Lạc Bình cảm thấy cái hộp này nhìn hơi quen mắt, đến khi Chu Đường mở ra hắn mới giật mình.
“Đây là… Uyển liên?”
“Hứ? Hoa này gọi là uyển liên à, đúng là rất chuẩn. Ngươi nhìn nó sinh trưởng trong cái chén bạch ngọc này, tinh xảo thật nha, hơn nữa còn nuôi được rất lâu, về sau hoa có tàn, ta vẫn giữ lại cái chén được đúng không?”
Chu Đường kích động nói, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt bất thường của Lạc Bình.
“Điện hạ, tại sao Hoàng Thượng lại… thưởng cho ngươi thứ này?” Lạc Bình không rõ, đây không phải là thứ Hoàng Thượng ban cho hắn ở đời trước sao? Tại sao giờ lại tới tay Chu Đường? Đã xảy ra chuyện gì, tại sao sự tình lại biến hóa như vậy?
“Ta trả lời đúng đề thi của Phụ hoàng, Phụ hoàng cho ta tự chọn phần thưởng nha.”
“Đề thi? Đề thi gì?”
Kể lại chuyện lúc trước ở Chân Ương Điện với Lạc Bình, Chu Đường đắc ý nói, “Giờ mới biết, mấy cuốn sách ngươi cho ta rất hữu dụng đó.”
Trong lòng Lạc Bình lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ đây là chuyện xấu, đang muốn hỏi thêm, thì Chu Đường đã lấy cái chén ngọc ra khỏi hộp.
Làn nước trong vắt sánh ra ngoài vài giọt, đọng lại trên miệng chén, lấp lánh long lanh.
“Tiểu phu tử, ngươi thích uyển liên này sao, hay là ta nuôi nó ở Tảo Hà Hiên nhé?”
Y cười đến sáng lạn. Lời đến miệng, Lạc Bình lại nuốt trở vào — Thôi, y đang vui, giờ chưa cần nói với y mấy chuyện đó.
Nhận lấy chiếc chén, nhìn những hoa văn giống hệt như trong mộng, Lạc Bình nhịn không được lấy tay vuốt ve.
Lá xanh bồng bềnh trong chén ngọc, từng giọt nước trong suốt đọng lại tựa sương mai, hoa sen trắng muốt như tuyết, thật sự khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Suy nghĩ trùng với năm đó, Lạc Bình thốt lên câu cảm khái mình đã từng nói một lần, “Thật xinh đẹp, phải không?”
“Ừ.”
—- Hoàng Thượng, người muốn trả hết những gì thiếu nợ thần sao? Người còn nợ thần một chén hoa sen.
—- Lạc khanh à Lạc khanh, khi trẫm còn nhỏ làm vỡ của ngươi một đóa uyển liên, chỉ vậy mà ngươi ghi hận đến giờ sao? Hiện tại ngươi muốn gì trẫm đều có thể cho ngươi, ngươi còn bất mãn thế nào nữa?
—- Bẩm Hoàng Thượng, thần không phải ghi hận. Thần chỉ không thể quên cũng không thể bỏ, có vài thứ vỡ rồi, mãi mãi không quay về được nữa.
Không quay về được nữa.
Cho dù hiện giờ tất cả đang lặp lại, nhưng hắn không còn là Lạc Bình năm đó, y cũng không phải Chu Đường của ngày xưa.
Hắn dốc lòng dạy dỗ Chu Đường, trong lúc vô tình lại thay đổi khởi đầu, vậy nên mới có chuyện xấu như vậy…
Lạc Bình nhìn bát liên, bất giác cảm thấy không phân biệt được đâu là mộng ảo, đâu là sự thật.
Chu Đường cũng chăm chú nhìn hắn, trong đáy mắt chỉ toàn hình ảnh Lạc Bình si mê ngắm uyển liên, y cảm thấy chính mình cũng si mê theo hắn rồi.
Nói đến cũng lạ, lúc được chọn lựa, y rõ ràng muốn lấy đoản kiếm tước thiết như nê(chém sắt như bùn) kia, nhưng vừa nhìn thấy đóa uyển liên trong hộp, y đã cảm thấy tiểu phu tử nhất định sẽ rất thích.
Cũng bởi vì tiểu phu tử sẽ thích, nên y mới chọn nó.
Cơn gió nhẹ thổi qua, vén lên một lọn tóc dài, lướt ngang trên chén ngọc, mềm mại như ôm trọn quanh hoa sen trắng muốt.
Chu Đường bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương trong vắt, duyên dáng mà xa xôi, trong lúc nhất thời y không rõ đó là hương hoa hay hương thơm trên thân thể người này.
Ma xui quỷ khiến, y đưa tay đón lấy lọn tóc đen kia, lần theo nó đến thái dương Lạc Bình.
Lạc Bình cứng đờ, “Ngươi làm gì thế?”
Chu Đường ngẩn ngơ nói, “Tóc ngươi rối.”
Vốn chỉ định vén lọn tóc đó rồi rút tay về, nhưng nhìn thấy vành tai hồng hồng của hắn, y lại nhịn không được muốn thử chạm vào, ai ngờ ngón tay mới vừa đụng tới, Lạc Bình lập tức lùi mạnh về phía sau như thể vô cùng kinh hãi.
Chỉ nghe “Xoảng” một tiếng giòn vang, hộp gỗ đã nằm trên mặt đất.
Chén ngọc vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, hoa sen và rễ đều bị ngắt mất rồi, làn nước trong veo giờ đang chảy xuôi xuống.
Cả hai người đều chết trân tại chỗ.
Chu Đường sửng sốt hồi lâu, đôi mắt đăm đăm nhìn đống hỗn độn.
Lạc Bình phản ứng trước, “Điện hạ, thực xin lỗi.”
Chu Đường nhìn hắn rồi lại nhìn xuống đất, mặt mũi đầu tiên là tái nhợt, sau đó đỏ bừng, “Đây là Phụ hoàng ban cho ta! Là thứ đầu tiên người ban cho ta! Tại sao ngươi có thể phá nát nó! Lạc Bình, ngươi vô liêm sỉ! Ngươi lấy gì đền lại cho ta?!”
Tức giận mắng hắn, hai mắt Chu Đường đỏ hoe.
Nước mắt ngập lên, nhưng quật cường không chịu rơi xuống, ướt át đọng lại làm đau lòng người.
Lạc Bình nhặt nhạnh từng mảnh nhỏ đặt vào hộp gỗ rồi đưa cho y, vẫn là câu nói đó, “Điện hạ, thực xin lỗi.”
“Ta không cần ngươi xin lỗi! Ta không muốn nghe lời xin lỗi của ngươi!”
Đồ đã vỡ rồi, y biết không thể vãn hồi, cũng biết không phải toàn bộ là lỗi của tiểu phu tử.
Nhưng y vẫn khổ sở không ngừng.
Nghe thấy Lạc Bình giải thích, y lại càng bức bối.
Ngực đau từng đợt, tựa như chính mình mới là kẻ làm sai, chính mình mới nên đi xin lỗi, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người kia nói trước mất rồi.
“Ngươi tránh ra!” Ôm hộp gỗ chạy ra khỏi hành lang, Chu Đường giờ phút này không muốn đối mặt với Lạc Bình.
Cũng không muốn đối mặt với một bản thân đang hỗn loạn.
Lạc Bình nhìn theo bóng lưng y, thở dài. Thế sự vô thường, có nhiều chuyện không biết phải làm sao.
Đóa uyển liên này chung quy vẫn phải vỡ nát, tựa như vận mệnh trêu ngươi.
Kiếp trước, Chu Đường cố ý túm tay hắn, làm uyển liên hắn đang cầm rơi xuống đất. Sang kiếp này, tuy uyển liên đã đổi chủ, nhưng vẫn vỡ nát từ trên tay hắn.
Rõ ràng chỉ là một vật thể bé nhỏ không đáng nói.
Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, hai người họ đều phải vì nó mà thương tâm.
Tác giả :
Hạ Hạ