Đương Niên Ly Tao
Chương 16
LẠC HOÀNG NỮ
________________________________________
Được đại phu dốc lòng trị liệu, các vết thương của Lạc Bình không chuyển biến xấu, Tam hoàng tử đưa tới rất nhiều thuốc bổ trân quý, Lạc Bình không từ chối, nhưng cũng không sử dụng.
Tôn đại nương nhìn nhân sâm Tuyết Sơn bị bỏ xó đóng bụi, cảm thấy quá lãng phí, ngập ngừng vài ngày mới dám hỏi, “Lão gia, sâm này ngài không ăn sao?”
Lạc Bình cười nói, “Dạo này khô nóng, không muốn ăn các thứ đại bổ, nếu đại nương thích thì cứ mang về đi, để ở chỗ ta cũng chỉ hư thôi.”
Tôn đại nương cũng không khách sáo với hắn, sung sướng mang về hầm một nồi canh gà nhân sâm Tuyết Sơn cho lão bạn già, lão bạn già ăn đến mặt mũi đỏ hồng.
Còn đồ biếu do quan to quý nhân khác mang tới, Lạc Bình hầu hết là đưa cho Chu Đường mang về cung.
Lại nói về mấy người tới thăm hắn, có rất nhiều kẻ chức vị cao hơn hẳn hắn, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mọi người đều biết quan trường phức tạp thế nào, hôm nay Lạc Bình chỉ là một Tu soạn nho nhỏ, nhưng được Hoàng Thượng ân sủng, ngày mai biết đâu hắn sẽ trở thành chóp bu trên đầu bọn họ, cho nên ai cũng nhân cơ hội này xun xoe ra vẻ quan tâm hắn.
Lạc Bình đối với chuyện này đã sớm quen thuộc, khi ấy hắn lên làm Thừa tướng, cửa tử cũng đã kinh qua mấy cái rồi. Hồi còn trẻ hắn khinh bỉ nhất là câu kết xu nịnh, càng về sau hắn lại càng xuôi theo chiều gió.
Lễ của ai có thể thu không thể trả lại, lễ của ai không thể thu mà phải trả lại, lễ của ai vừa không thể thu vừa không thể trả lại, trải qua kinh nghiệm hai đời, trong lòng hắn đã rất rành mạch.
Kiểu thái độ ai cũng không thân thiết, ai cũng không mạo phạm này đã làm cho mấy thần tử vẫn hay bảo hắn “Khinh cuồng tiểu nhi” ngậm hết miệng lại. Hiện tại một câu nói của hắn cũng được Hoàng Thượng xem trọng, ngôi vị Thái tử còn chưa quyết, chúng thần đều đang chờ xem hắn đứng về phe nào, nhưng thái độ của hắn vẫn cứ mập mờ không rõ.
Mà ngay cả Tam hoàng tử địa vị cao đến thế còn phải tự mình đến bái phỏng, ấy vậy mà cũng không thấy hắn nhiệt tình đáp lại, tuy nhiên có vẻ như Tam hoàng tử không lấy đó làm phật lòng.
Trận bệnh này của Lạc Bình kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng hắn tĩnh dưỡng cũng đã tạm đâu vào đó.
Thỉnh thoảng Chu Đường có tới thăm hắn, nhưng cũng không thường xuyên, hơn nữa ngoại trừ lần đầu tiên, những lần còn lại y đều làm giống như người khác, vào từ cửa chính, ra vẻ quẫn bách muốn xun xoe nhưng lại không có của báu để biếu xén, bị cười nhạo liền hầm hừ hồi cung, sắm vai một Hoàng tử thất bại giống như đúc.
Cho nên hôm nay khi y lặng lẽ mò vào từ sau cánh cửa, Lạc Bình khá kinh ngạc.
Buông quyển sách trên tay, Lạc Bình cười hỏi, “Sao thế? Hôm nay không làm bộ cho bọn hắn nhìn nữa sao?”
Hắn biết Chu Đường sẽ không ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế bên cạnh, mà sẽ trèo hẳn lên giường luôn. Quả nhiên, đứa bé kia lại cởi giày nhỏ, ngựa quen đường cũ bò lên giường.
“Không, nhìn những kẻ đó là phát bực, có đúng một câu châm chọc mà nói cả trăm lần, không biết mệt!” Chu Đường làm tổ bên người Lạc Bình, thấy hắn muốn đắp chăn cho mình, vội vàng xua tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Đừng, tiểu phu tử tự đắp đi, ta đang nóng chết đây này.”
Lạc Bình thấy hai má y đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hắn liền tự đắp chăn cho mình.
Chu Đường lại nói, “Mà thôi, ngươi cũng đừng đắp.” Nói xong thì giơ tay xốc chăn của hắn lên.
Lạc Bình giữ góc chăn không cho y quấy, “Ta không nóng.”
Chu Đường cười tủm tỉm nhìn hắn, “Ta biết ngươi không nóng, nhưng nếu ngươi đắp chăn, ta làm sao bôi thuốc cho ngươi được?”
“Thuốc? Thuốc gì?”
Chu Đường lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngực áo ra, điệu bộ như đang dâng hiến bảo vật, “Ta lấy ở chỗ Vạn quý phi đó. Hồi trước Vạn quý phi bị xước ở tay, sợ để lại sẹo, Phụ hoàng sủng ái bà ta, tặng cho bà ta một hộp Tiên Ngưng Chi, nói là có thể tiêu trừ vết sẹo.”
Lạc Bình nhìn y, “Đồ của Vạn quý phi, ngươi làm sao lấy được?”
“Ta có cách của ta, tiểu phu tử đừng quan tâm nhiều,” Chu Đường thừa dịp Lạc Bình buông tay liền xốc chăn lên, “Nào, để ta bôi thuốc cho.”
“Ta là một đại nam nhân, sao phải sợ có sẹo, đúng là làm chuyện thừa.”
“Không được, ta không thể để trên người ngươi đầy sẹo chó cắn được, nhất định phải bôi!”
Lạc Bình không lay chuyển được y, chỉ đành mặc y muốn làm gì thì làm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, hôm qua nghe Lý học sĩ đến thăm bệnh nói, cả trên mặt lẫn trên người Vạn quý phi đều mọc mụn, hoàn toàn không dám ra gặp ai, thái y chẩn đoán bệnh này là do mẫn cảm phấn hoa, hắn nghĩ chắc chắn có liên quan đến Chu Đường.
Vạn quý phi bị dị ứng Sơn Chi hoa (hoa dành dành), chuyện này ai cũng biết, mà hộp thuốc Chu Đường mang đến vẫn còn lưu lại mùi thơm của Sơn Chi hoa thoang thoảng.
Lạc Bình thầm than.
Hai vị quý phi nương nương tại hậu cung, một là mẫu thân của Tam hoàng tử và Lục hoàng tử – Dư quý phi, một là tân sủng của Hoàng thượng – Vạn quý phi, ngoại trừ Thái hậu và Hoàng hậu, hai nữ nhân này là tôn quý nhất, nhưng cũng thủ đoạn nhất, thế mà hiện giờ cả hai đều bị Chu Đường bày mưu trêu chọc một phen, còn như lọt trong sương mù.
Lạc Bình không biết mình nên khích lệ Chu Đường, hay là nên trách cứ y.
________________________________________
Chu Đường kích động cởi bỏ xiêm y của tiểu phu tử nhà mình, sau đó nhẹ nhàng tháo lớp băng vải ra, chỉ để lại miệng vết thương trắng trợn, đan xen trên thân thể hắn.
Ngoài dự liệu, y vốn tưởng rằng tiểu phu tử rất nho nhã yếu đuối, ít nhất là khi mặc quần áo, hắn tạo cho người ta cảm giác như thế, nhưng mà hiện giờ y lại phát hiện ra, đó thuần túy chỉ là ảo giác.
Tuy rằng so ra thì kém mạnh mẽ hơn người tập võ, nhưng thân thể Lạc Bình cũng rất rắn chắc và cân xứng, nhìn qua không quá gầy gò, từ bụng trở lên, cơ thịt cũng rất đàn hồi, hoàn toàn không giống loại thư sinh trói gà không chặt.
Chu Đường không khỏi nghĩ, may mà tiểu phu tử chưa từng đánh chửi mình, nếu có hôm nào hắn thật sự nổi giận muốn đánh mình, nói không chừng chính mình cũng không đỡ nổi. Bất quá, làm sao để hắn giận dữ mới là vấn đề…
Mải ngẫm nghĩ, Chu Đường vô thức mạnh tay, khiến cho Lạc Bình run rẩy một trận.
Chu Đường cuống quýt thu tay lại, nhìn thấy vùng thịt non bị ấn đến ửng hồng, y giải thích liên thanh, “Xin lỗi tiểu phu tử! Ta nhẹ, nhẹ, phù…” Vừa nói vừa thổi thổi miệng vết thương, khẽ khàng bôi thuốc lên.
Thuốc mỡ lành lạnh rất nhanh đã cản lại đau đớn, Lạc Bình an ủi nói, “Không sao, không đau lắm.”
Hắn vừa an ủi, Chu Đường đã nhăn mặt nhăn mũi, “Cái gì mà không đau lắm, nhìn ngươi run thế kia kìa. Nếu đau thì phải nói cho ta chứ, ngươi không lên tiếng, làm sao ta biết ngươi không thoải mái?!”
Lạc Bình cũng lười cãi cọ với kẻ đang thẹn quá hoá giận, cầm sách lên tiếp tục xem, mặc kệ y gây sức ép.
Chu Đường tự thấy mất mặt, đành phải chuyên tâm đi bôi thuốc.
Đến khi bôi xuống bên hông, Lạc Bình bỗng nhiên co rúm lại, miệng còn thốt ra một tiếng rên rỉ cực thấp, khiến Chu Đường hoảng sợ vô cùng.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Đau phải không?”
Lạc Bình lấy sách che mặt, lắc lắc đầu, “Không, chỉ hơi… nhột.”
Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của tiểu phu tử nhà mình, Chu Đường ha hả cười to, “Hoá ra ngươi sợ nhột nha!”
Lạc Bình không đáp.
Chu Đường nhịn cười, “Được rồi, không chọc ngươi nữa, còn một ít thuốc, tiểu phu tử xoay người lại đi, để ta bôi lên vết thương sau eo.”
Vừa lúc Lạc Bình cũng không muốn đối mặt với y, vừa nghe vậy đã trở mình ngay.
Chu Đường quệt lấy chút thuốc cuối cùng, cẩn thận bôi vào vết thương đã khép miệng.
Lạc Bình chịu nhột không dám hé răng, nhưng thân thể lại không nghe lời hắn, tấm lưng hắn không ngừng run rẩy, run đến nỗi Chu Đường vốn đang một lòng bôi thuốc bắt đầu nảy sinh ý nghĩ bất thường.
Chạm tay vào vòng eo trẻ trung mềm dẻo, cả lưng và cột sống đều là những đường cong xinh đẹp, làn da nơi không bị thương thì trơn láng mịn màng, Chu Đường càng sờ càng nghiện, luyến tiếc chẳng muốn rời đi.
Cảm giác được động tác của cái tay phía sau lưng, Lạc Bình nghi hoặc hỏi, “Tiểu Đường?”
“Ưm…”
Nghe Lạc Bình gọi như vậy, Chu Đường lại càng thêm hoảng hốt. Ngón tay như tự có ý thức của mình, dọc theo xương sống từng chút trườn lên trên.
Mùi hương của Sơn Chi hoa thơm tới kỳ lạ, xông cho đầu y choáng váng, chẳng biết tại sao, nhìn vào xương cánh bướm hơi nhô ra của hắn, y thật muốn cắn một hơi.
“Tiểu… A…”
Tự nhiên bị cắn một miếng, Lạc Bình cứng đờ người, vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, lại phát hiện Chu Đường đang áp lên phía sau hắn, ép cho hắn không thể xoay người.
“Tiểu Đường!” Lạc Bình giận, không nghĩ nhiều, lập tức trở mình hất Chu Đường lăn xuống đất.
“Ai nha!” Chu Đường từ trên giường té xuống, y cũng mù tịt, thậm chí còn không rõ chính mình vừa mới làm gì, mặt mũi tự động nóng phừng phừng như thể đang phát sốt.
Lạc Bình qua loa mặc y phục, nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách, “Thuốc bôi xong rồi, ngươi về đi.”
“À… Ừm.” Chu Đường đứng lên phủi phủi quần áo, vâng dạ mà nói, “Ta về trước đây, tiểu phu tử nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”
Nhìn thần sắc kia của y, chắc là cái gì cũng không kịp phản ứng.
________________________________________
Sau khi Chu Đường đi, Lạc Bình lại lo lắng trong lòng, hắn đỡ trán thầm mắng, Chu Đường còn nhỏ như thế, ta đang làm cái gì đây! Đã sai lầm một lần rồi, còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao! Lạc Bình ơi là Lạc Bình, tại sao ngươi không biết tiến bộ gì hết!
Hắn tự phỉ nhổ mình, nhưng vẫn không thể ngăn con tim đập loạn nhịp.
Lần thứ hai đến nhân gian, hắn còn nhớ, kiếp trước có một thứ hắn không thể kiểm soát, trái tim hắn, dù biết là đường cụt vẫn tiếp tục bước tới, dù biết sẽ phải chết cũng không hề hối hận.
Cảm giác tuyệt vọng dấy lên trong lòng hắn, Lạc Bình biết mình trốn không thoát nghiệp chướng này.
Bát nước đổ đi không thể đầy lại.
Đã vì người nọ mà trả giá, cho dù sống lại một lần nữa, cũng chỉ để trả giá càng thêm nhiều mà thôi.
________________________________________
Lạc Bình vừa hồi phục không lâu đã phải bước vào khảo hạch của Đại Lý Tự Khanh.
Chu Đường khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Y thấy bên gối của Lạc Bình toàn là sách tiêu khiển linh tinh gì đó, chưa từng gặp hắn đọc cái gì mà [Luật lệ Đại Thừa], hơn nữa một tháng này hắn chỉ ốm yếu nằm trên giường, làm gì có sức mà chuyên tâm ôn tập, thật không hiểu hắn sẽ đi thi kiểu gì.
Lạc Bình thì trái lại, từ đầu tới cuối bày ra bộ dạng rất thản nhiên, Chu Đường ngầm hỏi hắn có nắm chắc không, hắn chỉ thoải mái cười cười, “Chút bản lĩnh ấy mà còn không có, thì ta sao làm được Đế sư?”
Kết quả chứng minh hắn thật sự có thừa chút bản lĩnh ấy, Đại Lý Tự Khanh cầm bài thi gần như hoàn mỹ trình lên Hoàng Thượng. Nói là gần như, bởi vì Lạc Bình có một đề mục không trả lời, mà đi phê bình chú giải ở bên cạnh —-
Điều luật thứ ba trăm lẻ một có thiếu sót, đáp án không thể nêu rõ.
Hoàng Thượng chấm bài xong, rất vừa lòng, lập tức sắc phong Lạc Bình làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, còn khen ngợi hắn “Học thức uyên bác, khả chính điển luật.”(Chuẩn mực của sự chính trực)
Đại Lý Tự Khanh cũng thập phần bội phục hắn, đề thi kia không quá mức lắt léo, nhưng phạm trù lại cực kỳ lớn, hơn nữa còn rất rườm rà nhỏ nhặt, nếu không dốc lòng nghiên cứu luật pháp, rất khó đáp đúng toàn diện, mà bài thi Lạc Bình nộp ra, vừa chuẩn xác lại vừa linh hoạt, quả thực so với đáp án tiêu chuẩn còn khiến người ta tin phục hơn nhiều.
Thực ra, đối với Lạc Bình mà nói, những điều này là chuyện đương nhiên. Dù sao ngày xưa hắn cũng đã làm bài thi này rồi, hơn nữa, kiếp trước hắn ở Đại Lý Tự vài năm, đâu phải chỉ có ngồi chơi.
________________________________________
Lạc Bình tân quan nhậm chức, trùng với thọ thần của Hoàng Thượng, trong cung lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Tại vãn yến (tiệc tối), Chu Đường vẫn như cũ, ngồi ở vị trí chót nhất trong các Hoàng tử, Lạc Bình thì an vị giữa đám quần thần, hai người tựa hồ không liên quan dù chỉ một chút, ngẫu nhiên có chạm mắt nhau, nhưng rất nhanh đã bị náo nhiệt ngăn cách.
Chu Đường có thể quang minh chính đại đặt ánh mắt trên người Lạc Bình, bởi vì ai cũng đang ngắm nhìn hắn. Nhưng mà tâm tình y khác hẳn những kẻ đó, Chu Đường đang rất nghẹn ngào.
Chuyện là như vậy.
Cung đăng (đèn ***g) lưu chuyển, Trưởng công chúa như thường lệ, kính dâng một vũ khúc cho Phụ hoàng, tên gọi “Phúc Thọ an khang.”
Một khúc vũ này, không ai là không khuynh đảo vì Trưởng công chúa duyên dáng xinh đẹp, bước chân nàng uyển chuyển, tay áo thướt tha, người người say sưa mê đắm.
Bao nhiêu tuấn lãng tài tử muốn vì giai nhân mà làm thơ thú tội, Chu Yên lại cố tình chẳng để ý tới ai, bước chân theo nhịp trống, đúng là hướng tới một chỗ mà đi.
Tiếng trống đột nhiên ngừng lại, nàng khéo léo nhẹ xoay người, tựa lên bàn rượu của Lạc Bình.
Nàng hỏi, “Lạc đại nhân, Yên nhi muốn hỏi ngài một câu, bình sinh ngài thấy vũ khúc đẹp nhất là gì?”
Mắt thấy tất cả mọi người đổ dồn chú ý lại đây, Lạc Bình trong lòng than thở, vị Trưởng công chúa này, vô luận là kiếp trước hay hiện tại, đều thích lấy trêu cợt hắn làm vui.
Thưởng thức rượu trong chén, khoé môi Lạc Bình khẽ nở một nụ cười yếu ớt, “Hồi bẩm Công chúa điện hạ, Lạc Bình đã được chứng kiến vũ khúc đẹp nhất, có tên gọi ‘Lạc Hoàng’.”
“Lạc Hoàng?” Trưởng công chúa kinh ngạc, “Đó là vũ khúc gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?”
Không chỉ riêng nàng, tất cả mọi người tại yến hội đều rất kinh ngạc.
Lạc Bình này thật quá là không có mắt đi, tự nhiên lại nói trước mặt Trưởng công chúa rằng trên đời này có khúc vũ đẹp hơn của nàng? Chưa từng thấy kẻ nào ngu ngốc chẳng hiểu phong tình như vậy!
Bất quá mọi người đều muốn biết, điệu múa nào có thể làm cho Lạc Bình nói ra lời như thế.
Ngay cả Chu Đường vốn đang mất hứng cũng không khỏi oán trách tiểu phu tử thật khoái làm màu, trong lòng thầm hiếu kỳ về “Lạc Hoàng” hắn nói.
“Trên đời này chỉ có một người từng múa khúc vũ đó,” Lạc Bình nói, “Đó là nữ tử đẹp nhất trong lòng Lạc Bình, dùng tính mạng để hiến tế một vũ khúc. ‘Lạc Hoàng’ vừa là tên điệu múa, cũng vừa là lời ca ngợi dành cho nàng.”
“Thật vậy chăng?” Nhìn đôi mắt Lạc Bình, Chu Yên có chút mê ly, “Thế gian này thực sự có nữ tử như vậy, cũng thực sự có vũ khúc như vậy sao?”
“Có.” Lạc Bình dịu dàng đáp.
…
Chu Đường sững ra tại chỗ.
Y chưa từng nghe Lạc Bình nhắc tới một nữ nhân như vậy, cũng chưa từng thấy ánh mắt Lạc Bình bi thương đến thế.
Y bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng như bị cái gì lấp kín, kín tới nỗi y sắp hít thở không thông.
Sau khi kết thúc yến hội, y khẩn cấp đi tìm Lạc Bình, mà Lạc Bình tựa hồ biết y sẽ đến, đứng chờ y ngay tại Tây Cung Môn.
Canh lậu (*) ngân nga, trong bóng đêm tối đen như mực, người nọ lặng lẽ đứng chờ y.
Chu Đường nhào lên hỏi hắn, “Tiểu phu tử, nữ nhân kia là ai? Ngươi gặp cô ta ở chỗ nào?”
Lạc Bình không đáp, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy y vào lòng, thì thầm khe khẽ bên tai y, “Tiểu Đường, không cần sợ hãi, ta sẽ không bỏ ngươi lại. Ta sẽ làm cho ngươi trở thành Đế vương của Đại Thừa, vô luận phải mất đi thứ gì, mặc kệ phải trả giá thế nào.”
Cho dù là nàng.
Chu Đường nhìn thấy cả bầu trời sao phản chiếu trong đôi mắt tiểu phu tử.
Dịu dàng, tựa như muốn rơi lệ.
________________________________________
(*) Đồng hồ nước cổ của Trung Quốc:
________________________________________
Được đại phu dốc lòng trị liệu, các vết thương của Lạc Bình không chuyển biến xấu, Tam hoàng tử đưa tới rất nhiều thuốc bổ trân quý, Lạc Bình không từ chối, nhưng cũng không sử dụng.
Tôn đại nương nhìn nhân sâm Tuyết Sơn bị bỏ xó đóng bụi, cảm thấy quá lãng phí, ngập ngừng vài ngày mới dám hỏi, “Lão gia, sâm này ngài không ăn sao?”
Lạc Bình cười nói, “Dạo này khô nóng, không muốn ăn các thứ đại bổ, nếu đại nương thích thì cứ mang về đi, để ở chỗ ta cũng chỉ hư thôi.”
Tôn đại nương cũng không khách sáo với hắn, sung sướng mang về hầm một nồi canh gà nhân sâm Tuyết Sơn cho lão bạn già, lão bạn già ăn đến mặt mũi đỏ hồng.
Còn đồ biếu do quan to quý nhân khác mang tới, Lạc Bình hầu hết là đưa cho Chu Đường mang về cung.
Lại nói về mấy người tới thăm hắn, có rất nhiều kẻ chức vị cao hơn hẳn hắn, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mọi người đều biết quan trường phức tạp thế nào, hôm nay Lạc Bình chỉ là một Tu soạn nho nhỏ, nhưng được Hoàng Thượng ân sủng, ngày mai biết đâu hắn sẽ trở thành chóp bu trên đầu bọn họ, cho nên ai cũng nhân cơ hội này xun xoe ra vẻ quan tâm hắn.
Lạc Bình đối với chuyện này đã sớm quen thuộc, khi ấy hắn lên làm Thừa tướng, cửa tử cũng đã kinh qua mấy cái rồi. Hồi còn trẻ hắn khinh bỉ nhất là câu kết xu nịnh, càng về sau hắn lại càng xuôi theo chiều gió.
Lễ của ai có thể thu không thể trả lại, lễ của ai không thể thu mà phải trả lại, lễ của ai vừa không thể thu vừa không thể trả lại, trải qua kinh nghiệm hai đời, trong lòng hắn đã rất rành mạch.
Kiểu thái độ ai cũng không thân thiết, ai cũng không mạo phạm này đã làm cho mấy thần tử vẫn hay bảo hắn “Khinh cuồng tiểu nhi” ngậm hết miệng lại. Hiện tại một câu nói của hắn cũng được Hoàng Thượng xem trọng, ngôi vị Thái tử còn chưa quyết, chúng thần đều đang chờ xem hắn đứng về phe nào, nhưng thái độ của hắn vẫn cứ mập mờ không rõ.
Mà ngay cả Tam hoàng tử địa vị cao đến thế còn phải tự mình đến bái phỏng, ấy vậy mà cũng không thấy hắn nhiệt tình đáp lại, tuy nhiên có vẻ như Tam hoàng tử không lấy đó làm phật lòng.
Trận bệnh này của Lạc Bình kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng hắn tĩnh dưỡng cũng đã tạm đâu vào đó.
Thỉnh thoảng Chu Đường có tới thăm hắn, nhưng cũng không thường xuyên, hơn nữa ngoại trừ lần đầu tiên, những lần còn lại y đều làm giống như người khác, vào từ cửa chính, ra vẻ quẫn bách muốn xun xoe nhưng lại không có của báu để biếu xén, bị cười nhạo liền hầm hừ hồi cung, sắm vai một Hoàng tử thất bại giống như đúc.
Cho nên hôm nay khi y lặng lẽ mò vào từ sau cánh cửa, Lạc Bình khá kinh ngạc.
Buông quyển sách trên tay, Lạc Bình cười hỏi, “Sao thế? Hôm nay không làm bộ cho bọn hắn nhìn nữa sao?”
Hắn biết Chu Đường sẽ không ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế bên cạnh, mà sẽ trèo hẳn lên giường luôn. Quả nhiên, đứa bé kia lại cởi giày nhỏ, ngựa quen đường cũ bò lên giường.
“Không, nhìn những kẻ đó là phát bực, có đúng một câu châm chọc mà nói cả trăm lần, không biết mệt!” Chu Đường làm tổ bên người Lạc Bình, thấy hắn muốn đắp chăn cho mình, vội vàng xua tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Đừng, tiểu phu tử tự đắp đi, ta đang nóng chết đây này.”
Lạc Bình thấy hai má y đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hắn liền tự đắp chăn cho mình.
Chu Đường lại nói, “Mà thôi, ngươi cũng đừng đắp.” Nói xong thì giơ tay xốc chăn của hắn lên.
Lạc Bình giữ góc chăn không cho y quấy, “Ta không nóng.”
Chu Đường cười tủm tỉm nhìn hắn, “Ta biết ngươi không nóng, nhưng nếu ngươi đắp chăn, ta làm sao bôi thuốc cho ngươi được?”
“Thuốc? Thuốc gì?”
Chu Đường lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngực áo ra, điệu bộ như đang dâng hiến bảo vật, “Ta lấy ở chỗ Vạn quý phi đó. Hồi trước Vạn quý phi bị xước ở tay, sợ để lại sẹo, Phụ hoàng sủng ái bà ta, tặng cho bà ta một hộp Tiên Ngưng Chi, nói là có thể tiêu trừ vết sẹo.”
Lạc Bình nhìn y, “Đồ của Vạn quý phi, ngươi làm sao lấy được?”
“Ta có cách của ta, tiểu phu tử đừng quan tâm nhiều,” Chu Đường thừa dịp Lạc Bình buông tay liền xốc chăn lên, “Nào, để ta bôi thuốc cho.”
“Ta là một đại nam nhân, sao phải sợ có sẹo, đúng là làm chuyện thừa.”
“Không được, ta không thể để trên người ngươi đầy sẹo chó cắn được, nhất định phải bôi!”
Lạc Bình không lay chuyển được y, chỉ đành mặc y muốn làm gì thì làm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, hôm qua nghe Lý học sĩ đến thăm bệnh nói, cả trên mặt lẫn trên người Vạn quý phi đều mọc mụn, hoàn toàn không dám ra gặp ai, thái y chẩn đoán bệnh này là do mẫn cảm phấn hoa, hắn nghĩ chắc chắn có liên quan đến Chu Đường.
Vạn quý phi bị dị ứng Sơn Chi hoa (hoa dành dành), chuyện này ai cũng biết, mà hộp thuốc Chu Đường mang đến vẫn còn lưu lại mùi thơm của Sơn Chi hoa thoang thoảng.
Lạc Bình thầm than.
Hai vị quý phi nương nương tại hậu cung, một là mẫu thân của Tam hoàng tử và Lục hoàng tử – Dư quý phi, một là tân sủng của Hoàng thượng – Vạn quý phi, ngoại trừ Thái hậu và Hoàng hậu, hai nữ nhân này là tôn quý nhất, nhưng cũng thủ đoạn nhất, thế mà hiện giờ cả hai đều bị Chu Đường bày mưu trêu chọc một phen, còn như lọt trong sương mù.
Lạc Bình không biết mình nên khích lệ Chu Đường, hay là nên trách cứ y.
________________________________________
Chu Đường kích động cởi bỏ xiêm y của tiểu phu tử nhà mình, sau đó nhẹ nhàng tháo lớp băng vải ra, chỉ để lại miệng vết thương trắng trợn, đan xen trên thân thể hắn.
Ngoài dự liệu, y vốn tưởng rằng tiểu phu tử rất nho nhã yếu đuối, ít nhất là khi mặc quần áo, hắn tạo cho người ta cảm giác như thế, nhưng mà hiện giờ y lại phát hiện ra, đó thuần túy chỉ là ảo giác.
Tuy rằng so ra thì kém mạnh mẽ hơn người tập võ, nhưng thân thể Lạc Bình cũng rất rắn chắc và cân xứng, nhìn qua không quá gầy gò, từ bụng trở lên, cơ thịt cũng rất đàn hồi, hoàn toàn không giống loại thư sinh trói gà không chặt.
Chu Đường không khỏi nghĩ, may mà tiểu phu tử chưa từng đánh chửi mình, nếu có hôm nào hắn thật sự nổi giận muốn đánh mình, nói không chừng chính mình cũng không đỡ nổi. Bất quá, làm sao để hắn giận dữ mới là vấn đề…
Mải ngẫm nghĩ, Chu Đường vô thức mạnh tay, khiến cho Lạc Bình run rẩy một trận.
Chu Đường cuống quýt thu tay lại, nhìn thấy vùng thịt non bị ấn đến ửng hồng, y giải thích liên thanh, “Xin lỗi tiểu phu tử! Ta nhẹ, nhẹ, phù…” Vừa nói vừa thổi thổi miệng vết thương, khẽ khàng bôi thuốc lên.
Thuốc mỡ lành lạnh rất nhanh đã cản lại đau đớn, Lạc Bình an ủi nói, “Không sao, không đau lắm.”
Hắn vừa an ủi, Chu Đường đã nhăn mặt nhăn mũi, “Cái gì mà không đau lắm, nhìn ngươi run thế kia kìa. Nếu đau thì phải nói cho ta chứ, ngươi không lên tiếng, làm sao ta biết ngươi không thoải mái?!”
Lạc Bình cũng lười cãi cọ với kẻ đang thẹn quá hoá giận, cầm sách lên tiếp tục xem, mặc kệ y gây sức ép.
Chu Đường tự thấy mất mặt, đành phải chuyên tâm đi bôi thuốc.
Đến khi bôi xuống bên hông, Lạc Bình bỗng nhiên co rúm lại, miệng còn thốt ra một tiếng rên rỉ cực thấp, khiến Chu Đường hoảng sợ vô cùng.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Đau phải không?”
Lạc Bình lấy sách che mặt, lắc lắc đầu, “Không, chỉ hơi… nhột.”
Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của tiểu phu tử nhà mình, Chu Đường ha hả cười to, “Hoá ra ngươi sợ nhột nha!”
Lạc Bình không đáp.
Chu Đường nhịn cười, “Được rồi, không chọc ngươi nữa, còn một ít thuốc, tiểu phu tử xoay người lại đi, để ta bôi lên vết thương sau eo.”
Vừa lúc Lạc Bình cũng không muốn đối mặt với y, vừa nghe vậy đã trở mình ngay.
Chu Đường quệt lấy chút thuốc cuối cùng, cẩn thận bôi vào vết thương đã khép miệng.
Lạc Bình chịu nhột không dám hé răng, nhưng thân thể lại không nghe lời hắn, tấm lưng hắn không ngừng run rẩy, run đến nỗi Chu Đường vốn đang một lòng bôi thuốc bắt đầu nảy sinh ý nghĩ bất thường.
Chạm tay vào vòng eo trẻ trung mềm dẻo, cả lưng và cột sống đều là những đường cong xinh đẹp, làn da nơi không bị thương thì trơn láng mịn màng, Chu Đường càng sờ càng nghiện, luyến tiếc chẳng muốn rời đi.
Cảm giác được động tác của cái tay phía sau lưng, Lạc Bình nghi hoặc hỏi, “Tiểu Đường?”
“Ưm…”
Nghe Lạc Bình gọi như vậy, Chu Đường lại càng thêm hoảng hốt. Ngón tay như tự có ý thức của mình, dọc theo xương sống từng chút trườn lên trên.
Mùi hương của Sơn Chi hoa thơm tới kỳ lạ, xông cho đầu y choáng váng, chẳng biết tại sao, nhìn vào xương cánh bướm hơi nhô ra của hắn, y thật muốn cắn một hơi.
“Tiểu… A…”
Tự nhiên bị cắn một miếng, Lạc Bình cứng đờ người, vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, lại phát hiện Chu Đường đang áp lên phía sau hắn, ép cho hắn không thể xoay người.
“Tiểu Đường!” Lạc Bình giận, không nghĩ nhiều, lập tức trở mình hất Chu Đường lăn xuống đất.
“Ai nha!” Chu Đường từ trên giường té xuống, y cũng mù tịt, thậm chí còn không rõ chính mình vừa mới làm gì, mặt mũi tự động nóng phừng phừng như thể đang phát sốt.
Lạc Bình qua loa mặc y phục, nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách, “Thuốc bôi xong rồi, ngươi về đi.”
“À… Ừm.” Chu Đường đứng lên phủi phủi quần áo, vâng dạ mà nói, “Ta về trước đây, tiểu phu tử nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”
Nhìn thần sắc kia của y, chắc là cái gì cũng không kịp phản ứng.
________________________________________
Sau khi Chu Đường đi, Lạc Bình lại lo lắng trong lòng, hắn đỡ trán thầm mắng, Chu Đường còn nhỏ như thế, ta đang làm cái gì đây! Đã sai lầm một lần rồi, còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao! Lạc Bình ơi là Lạc Bình, tại sao ngươi không biết tiến bộ gì hết!
Hắn tự phỉ nhổ mình, nhưng vẫn không thể ngăn con tim đập loạn nhịp.
Lần thứ hai đến nhân gian, hắn còn nhớ, kiếp trước có một thứ hắn không thể kiểm soát, trái tim hắn, dù biết là đường cụt vẫn tiếp tục bước tới, dù biết sẽ phải chết cũng không hề hối hận.
Cảm giác tuyệt vọng dấy lên trong lòng hắn, Lạc Bình biết mình trốn không thoát nghiệp chướng này.
Bát nước đổ đi không thể đầy lại.
Đã vì người nọ mà trả giá, cho dù sống lại một lần nữa, cũng chỉ để trả giá càng thêm nhiều mà thôi.
________________________________________
Lạc Bình vừa hồi phục không lâu đã phải bước vào khảo hạch của Đại Lý Tự Khanh.
Chu Đường khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Y thấy bên gối của Lạc Bình toàn là sách tiêu khiển linh tinh gì đó, chưa từng gặp hắn đọc cái gì mà [Luật lệ Đại Thừa], hơn nữa một tháng này hắn chỉ ốm yếu nằm trên giường, làm gì có sức mà chuyên tâm ôn tập, thật không hiểu hắn sẽ đi thi kiểu gì.
Lạc Bình thì trái lại, từ đầu tới cuối bày ra bộ dạng rất thản nhiên, Chu Đường ngầm hỏi hắn có nắm chắc không, hắn chỉ thoải mái cười cười, “Chút bản lĩnh ấy mà còn không có, thì ta sao làm được Đế sư?”
Kết quả chứng minh hắn thật sự có thừa chút bản lĩnh ấy, Đại Lý Tự Khanh cầm bài thi gần như hoàn mỹ trình lên Hoàng Thượng. Nói là gần như, bởi vì Lạc Bình có một đề mục không trả lời, mà đi phê bình chú giải ở bên cạnh —-
Điều luật thứ ba trăm lẻ một có thiếu sót, đáp án không thể nêu rõ.
Hoàng Thượng chấm bài xong, rất vừa lòng, lập tức sắc phong Lạc Bình làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, còn khen ngợi hắn “Học thức uyên bác, khả chính điển luật.”(Chuẩn mực của sự chính trực)
Đại Lý Tự Khanh cũng thập phần bội phục hắn, đề thi kia không quá mức lắt léo, nhưng phạm trù lại cực kỳ lớn, hơn nữa còn rất rườm rà nhỏ nhặt, nếu không dốc lòng nghiên cứu luật pháp, rất khó đáp đúng toàn diện, mà bài thi Lạc Bình nộp ra, vừa chuẩn xác lại vừa linh hoạt, quả thực so với đáp án tiêu chuẩn còn khiến người ta tin phục hơn nhiều.
Thực ra, đối với Lạc Bình mà nói, những điều này là chuyện đương nhiên. Dù sao ngày xưa hắn cũng đã làm bài thi này rồi, hơn nữa, kiếp trước hắn ở Đại Lý Tự vài năm, đâu phải chỉ có ngồi chơi.
________________________________________
Lạc Bình tân quan nhậm chức, trùng với thọ thần của Hoàng Thượng, trong cung lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Tại vãn yến (tiệc tối), Chu Đường vẫn như cũ, ngồi ở vị trí chót nhất trong các Hoàng tử, Lạc Bình thì an vị giữa đám quần thần, hai người tựa hồ không liên quan dù chỉ một chút, ngẫu nhiên có chạm mắt nhau, nhưng rất nhanh đã bị náo nhiệt ngăn cách.
Chu Đường có thể quang minh chính đại đặt ánh mắt trên người Lạc Bình, bởi vì ai cũng đang ngắm nhìn hắn. Nhưng mà tâm tình y khác hẳn những kẻ đó, Chu Đường đang rất nghẹn ngào.
Chuyện là như vậy.
Cung đăng (đèn ***g) lưu chuyển, Trưởng công chúa như thường lệ, kính dâng một vũ khúc cho Phụ hoàng, tên gọi “Phúc Thọ an khang.”
Một khúc vũ này, không ai là không khuynh đảo vì Trưởng công chúa duyên dáng xinh đẹp, bước chân nàng uyển chuyển, tay áo thướt tha, người người say sưa mê đắm.
Bao nhiêu tuấn lãng tài tử muốn vì giai nhân mà làm thơ thú tội, Chu Yên lại cố tình chẳng để ý tới ai, bước chân theo nhịp trống, đúng là hướng tới một chỗ mà đi.
Tiếng trống đột nhiên ngừng lại, nàng khéo léo nhẹ xoay người, tựa lên bàn rượu của Lạc Bình.
Nàng hỏi, “Lạc đại nhân, Yên nhi muốn hỏi ngài một câu, bình sinh ngài thấy vũ khúc đẹp nhất là gì?”
Mắt thấy tất cả mọi người đổ dồn chú ý lại đây, Lạc Bình trong lòng than thở, vị Trưởng công chúa này, vô luận là kiếp trước hay hiện tại, đều thích lấy trêu cợt hắn làm vui.
Thưởng thức rượu trong chén, khoé môi Lạc Bình khẽ nở một nụ cười yếu ớt, “Hồi bẩm Công chúa điện hạ, Lạc Bình đã được chứng kiến vũ khúc đẹp nhất, có tên gọi ‘Lạc Hoàng’.”
“Lạc Hoàng?” Trưởng công chúa kinh ngạc, “Đó là vũ khúc gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?”
Không chỉ riêng nàng, tất cả mọi người tại yến hội đều rất kinh ngạc.
Lạc Bình này thật quá là không có mắt đi, tự nhiên lại nói trước mặt Trưởng công chúa rằng trên đời này có khúc vũ đẹp hơn của nàng? Chưa từng thấy kẻ nào ngu ngốc chẳng hiểu phong tình như vậy!
Bất quá mọi người đều muốn biết, điệu múa nào có thể làm cho Lạc Bình nói ra lời như thế.
Ngay cả Chu Đường vốn đang mất hứng cũng không khỏi oán trách tiểu phu tử thật khoái làm màu, trong lòng thầm hiếu kỳ về “Lạc Hoàng” hắn nói.
“Trên đời này chỉ có một người từng múa khúc vũ đó,” Lạc Bình nói, “Đó là nữ tử đẹp nhất trong lòng Lạc Bình, dùng tính mạng để hiến tế một vũ khúc. ‘Lạc Hoàng’ vừa là tên điệu múa, cũng vừa là lời ca ngợi dành cho nàng.”
“Thật vậy chăng?” Nhìn đôi mắt Lạc Bình, Chu Yên có chút mê ly, “Thế gian này thực sự có nữ tử như vậy, cũng thực sự có vũ khúc như vậy sao?”
“Có.” Lạc Bình dịu dàng đáp.
…
Chu Đường sững ra tại chỗ.
Y chưa từng nghe Lạc Bình nhắc tới một nữ nhân như vậy, cũng chưa từng thấy ánh mắt Lạc Bình bi thương đến thế.
Y bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng như bị cái gì lấp kín, kín tới nỗi y sắp hít thở không thông.
Sau khi kết thúc yến hội, y khẩn cấp đi tìm Lạc Bình, mà Lạc Bình tựa hồ biết y sẽ đến, đứng chờ y ngay tại Tây Cung Môn.
Canh lậu (*) ngân nga, trong bóng đêm tối đen như mực, người nọ lặng lẽ đứng chờ y.
Chu Đường nhào lên hỏi hắn, “Tiểu phu tử, nữ nhân kia là ai? Ngươi gặp cô ta ở chỗ nào?”
Lạc Bình không đáp, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy y vào lòng, thì thầm khe khẽ bên tai y, “Tiểu Đường, không cần sợ hãi, ta sẽ không bỏ ngươi lại. Ta sẽ làm cho ngươi trở thành Đế vương của Đại Thừa, vô luận phải mất đi thứ gì, mặc kệ phải trả giá thế nào.”
Cho dù là nàng.
Chu Đường nhìn thấy cả bầu trời sao phản chiếu trong đôi mắt tiểu phu tử.
Dịu dàng, tựa như muốn rơi lệ.
________________________________________
(*) Đồng hồ nước cổ của Trung Quốc:
Tác giả :
Hạ Hạ