Đương Niên Ly Tao
Chương 11
ĐẤU ÁC LONG
________________________________________
Phía sau Phù Đông Điện là một rừng trúc, băng qua rừng trúc chính là lãnh cung, nơi đó nguyên là chỗ ở của thân mẫu Chu Đường.
Chu Đường có một loại hận ý mãnh liệt đối với mẹ của y, nữ nhân kia xem chuyện sinh ra y là nỗi ô nhục, lại dùng cái chết của mình biến vận mệnh y thành thứ bị nguyền rủa, tại sao y không hận cho được. Bởi vậy nên trước kia y không bao giờ tới gần nơi đó.
Nhưng gần đây y thường hay vào rừng trúc chơi, hầu như chạng vạng mỗi ngày đều đi, mãi cho đến tận khuya mới trở về.
Các hạ nhân trong Phù Đông Điện rất bất an với hành vi này của y, nhưng lại chẳng có ai dám ngăn cản, bởi vì bọn họ đều sợ hãi nơi đó.
Trước kia từng có gã tiểu thái giám không thật thà, sau khi lấy cắp châu báu trang sức của một vị nương nương thì mang vào chôn trong rừng trúc, vài ngày sau hắn bị phát hiện chết luôn tại đó, hơn nữa tử trạng cực kỳ bi thảm —-
Châu báu rải rác tung toé, thân thể vặn vẹo theo những góc khó tin, khắp người là từng mảng tím tái, máu đen ồng ộc tuôn ra từ miệng, một mùi hôi thối toả ra nồng đậm vô cùng.
Bởi vì nhìn quá ghê tởm, nên thái giám kia được mai táng rất vội vàng. Về sau rất ít người dám tới gần khu vực đó, trong cung có lời đồn rằng oan hồn mẫu thân của Thất hoàng tử đang tác quái nơi rừng trúc.
Chu Đường không tin điều này, tuy rằng đã đọc rất nhiều chuyện xưa quái gở, nhưng tới giờ y vẫn nghĩ con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều lắm. Vậy nên gần đây y chọn rừng trúc làm nơi tập võ và luyện bắn cung.
Một lần nữa lấy ra bức tranh “Tiểu nhân luyện vũ đồ” (người tí hon tập võ), y chiếu theo từng chiêu thức để luyện tập, chặt một cành trúc làm bảo kiếm, dần dần có thể đánh ra đầy đủ các động tác.
Cung và tên Lạc Bình đưa cho, y cũng cất luôn ở đây để luyện, mới đầu mũi tên y bắn ra nhẹ hều, nhưng chỉ ít lâu sau đã mạnh mẽ lao vút tới mục tiêu, tuy rằng còn chút khiếm khuyết, nhưng nói chung cũng khá chính xác.
Hôm đó y đang tập bắn cung trong rừng trúc, đột nhiên nghe thấy tiếng soàn soạt phía sau, y cảnh giác nhìn quanh, nhưng lại không phát hiện thứ gì.
Có người tới sao?
Ai lại muốn tới nơi này chứ?
Đang nghĩ ngợi, âm thanh sột soạt lại truyền đến rất gần, Chu Đường quay phắt người lại, vẫn chẳng thấy gì cả. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, y khó tránh khỏi sợ hãi, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.
Đúng lúc này, y phát hiện âm thanh kia ở ngay phía trên đầu mình, vừa ngẩng mặt, y đã thấy một con rắn cực lớn, miệng to bằng chiếc bát đang từ trên sà xuống, cái lưỡi dài phun phì phì về phía y.
Con rắn phát ra tiếng kêu tê tê, cái lưỡi màu đỏ lướt qua bên tai y, Chu Đường kinh hãi lùi về phía sau. Nhưng con rắn này hiển nhiên không có ý buông tha, vặn vẹo trườn tới gần y.
Chu Đường nghĩ thầm, xem ra tiểu thái giám kia chết thảm không phải chỉ là tin vịt, nhìn cái đầu con rắn này, vô luận là cắn hay vặn, chỉ cần bị nó quấn lên người, khẳng định phải chết không sai!
Chu Đường lúc này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Y đánh cược, không lùi lại nữa, kéo căng dây cung, quyết tử chiến với đại xà!
________________________________________
Trong Phù Đông Điện.
Vân Hương đã chuẩn bị xong đồ ăn, đang chờ chủ tử trở về.
Gần một tháng vừa rồi, thời gian chủ tử ở tại Phù Đông Điện càng ngày càng ít, sáng sớm bỏ ra ngoài, giữa trưa đến Triêu Dương Cung chơi với Hoàng trưởng tôn, buổi chiều lại vào rừng trúc không biết nghịch những gì, mãi đến bữa tối mới chịu quay về, nhưng hôm nay có chút kỳ quái, đồ ăn đã nguội lạnh cả rồi mà vẫn chưa thấy bóng y đâu.
Vân Hương xem như là người tận tâm làm việc nhất tại Phù Đông Điện, thấy tiểu chủ tử quá giờ không về, đang nghĩ liệu có nên đi bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng không, dù sao y cũng là Hoàng tử, nếu thực sự xảy ra chuyện trong rừng trúc, mấy người bọn họ có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ để chém.
Đợi thêm khoảng một nén nhang, Vân Hương rốt cuộc kiềm chế không nổi, đứng dậy đi ra đại điện, trùng hợp lại bắt gặp tiểu chủ tử ngay tại bậu cửa. Mới vừa liếc mắt, nàng đã sợ đến phải thét lên, “Điện, điện hạ! Ngài bị sao thế này?”
Cả người Chu Đường toàn máu là máu, quần áo thủng lỗ chỗ, búi tóc rối tung, mặt mũi bẩn thỉu, sát khí trong mắt còn chưa tan, nhìn thư thể ác quỷ mới từ địa ngục mò lên.
“Điện hạ, ngài bị thương sao? Để nô tỳ đi gọi thái y!”
Chu Đường nhìn thấy nàng, đầu tiên là giật mình, hình như đến giờ mới hồi phục lại tinh thần, lập tức ngăn cản, “Không cần!”
“Nhưng mà…”
“Vào nhà đã, không được lộ ra!”
Ánh mắt của y đảo qua, Vân Hương không khỏi run lên. Chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy gần đây tiểu chủ tử thay đổi rất nhiều, có đôi lúc mỗi tiếng nói, từng cử động đều toát lên vẻ uy nghiêm, khiến người khác không dám cãi lời.
Đi vào trong phòng, Vân Hương chuẩn bị nước tắm và quần áo sạch sẽ, Chu Đường không cho nàng hầu hạ, phất tay đuổi nàng ra ngoài, “Cầm lệnh bài của ta xuất cung, đến quý phủ của Lạc Bình, Lạc đại nhân, tìm hắn về đây, không được kinh động những người khác.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Vân Hương khom người lui ra ngoài.
Lạc đại nhân… Chính là cái người trẻ tuổi lần trước đến Phù Đông Điện nhỉ.
Vì sao điện hạ muốn gặp người đó?
Mà máu me trên người điện hạ là chuyện gì xảy ra?”
Chắc không phải đã… Giết người đâu nhỉ?
Mang theo một bụng nghi vấn, Vân Hương đi tới phủ của Lạc Bình.
________________________________________
Lạc Bình nhìn thấy nàng thì vô cùng kinh ngạc, nghe nàng thuật lại đại khái, sắc mặt hắn cũng trắng bệch, vội vã chạy tới ngay, chưa kịp đánh tiếng đã đẩy cửa lao vào nội điện.
Đập vào mặt là mùi máu tươi tanh nồng, lại thấy một thùng máu loãng đầy ngập, lòng hắn rụng “bộp” một tiếng, cảm thấy đôi chân như muốn nhũn ra.
Chu Đường nằm ở trên giường, quan sát thấy ngực y vẫn phập phồng, hắn mới dám nhẹ thở phào một hơi.
Ngồi xuống bên cạnh, thấy Chu Đường nhíu mày nhắm chặt mắt, Lạc Bình nhè nhẹ vỗ về ***g ngực y, dịu dàng hỏi, “Làm sao vậy? Sao lại biến thành thế này?”
Nghe thấy giọng hắn, Chu Đường mở bừng mắt định nói chuyện, lại thấy Vân Hương vẫn còn ở trong phòng, y liền trầm giọng, “Vân Hương, ngươi ra ngoài trước. Ta không sao, cũng không giết ai cả, ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nói, lát nữa ta sẽ thưởng cho ngươi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Vân Hương đóng cửa lại cho bọn họ.
Sau khi rời khỏi, tiểu cô nương vẫn không nén nổi tò mò, vài lần nhìn qua khe cửa.
Nàng thấy tiểu chủ tử đổi ngay bộ dáng nghiêm khắc vừa rồi, nhào vào trong lòng Lạc đại nhân, lẩm bẩm gọi phu tử gì đó, giọng điệu còn mang theo uất ức khó nói nên lời.
Mà vị Lạc đại nhân kia thì dịu dàng vỗ về tấm lưng y rồi nói, “Không sao, đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây rồi.”
Vân Hương không nghe trộm thêm nữa, thu dọn vết máu lưu lại trong viện rồi rời đi, các hạ nhân khác hỏi, nàng cũng không tiết lộ gì.
Hôm nay nàng mới nhận ra, kỳ thật tiểu chủ tử của mình chỉ là một đứa nhỏ cần được chăm sóc, nàng không biết quan hệ của Lạc đại nhân và tiểu chủ tử là như thế nào, nhưng nàng nhìn ra được, tại thời khắc này, người ngoài không thể chen vào giữa hai bọn họ.
________________________________________
“Điện hạ, xem ra ngươi đã ít nhiều học được cách dùng người, ta nghĩ a hoàn Vân Hương đó sau này sẽ hầu hạ ngươi rất tốt.” Lạc Bình chờ y bình tĩnh lại, không vội vã truy hỏi, cứ khích lệ y một câu trước đã.
“Hừ, ta mà không thu phục nàng, một ngày nào đó ngươi quyến rũ nàng rời đi, thì sẽ chẳng còn ai hầu hạ ta nữa.”
Lạc Bình cười, “Ta quyến rũ cung nữ của ngươi làm gì? Được rồi, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Đường cọ cọ hắn, “Hôm nay ta ở trong rừng trúc, gặp phải một con rắn cực to cực thô, nó muốn ăn ta, muốn uống máu ta, quấn lấy ta không tha, nên ta cận chiến với nó, bắn chết nó, bao nhiêu là máu phun ra, vẫn còn nóng lắm…” (*)
Lạc Bình tiếp tục vỗ về y, “Điện hạ, ngươi làm rất khá, ngươi thật dũng cảm, cũng rất lợi hại.”
“Tiểu phu tử, ta đã bảo ngươi đừng có dỗ ta như dỗ trẻ con thế.”
“Ta có dỗ ngươi đâu, ngươi tự bảo vệ chính mình, đúng là rất lợi hại mà. Để ta xem nào, có bị thương không?”
“Nó không cắn được ta, nhưng mà quăng ta vài cái, còn có mấy chỗ xây xát nữa.”
“Ừ, kim sang dược lần trước còn không?”
“Còn,” Chu Đường lấy ra một cái hộp nhỏ, “Ngươi bôi giúp ta.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Lạc Bình bắt chước giọng điệu của Vân Hương giỡn, nhận về một cái lườm sắc lẻm của Chu Đường.
Vén áo Chu Đường lên, Lạc Bình nhìn thấy không ít vết bầm tím và đỏ lựng, hắn giúp y xoa nhẹ các vết bầm, bôi thuốc lên chỗ bị thương, cuối cùng đắp chăn cho y rồi nói, “Điện hạ, ngủ ngon một giấc, ngày mai sẽ khoẻ thôi.”
“Hôm nay ngươi ở lại ngủ với ta nhé?”
Lạc Bình ngẩn người, vốn định từ chối, dù sao ngủ lại như thế cũng không hợp quy củ, vừa rồi hắn nóng vội, còn uy hiếp thị vệ canh gác Tây Cung Môn (Cổng cung hướng Tây), chỉ sợ lần này phiền toái. Nhưng bị Chu Đường dùng ánh mắt kia nhìn, lòng hắn liền mềm nhũn.
“Được rồi, ta không về, ngươi an tâm ngủ đi.”
Lúc này Chu Đường mới nhắm mắt lại.
Y còn nhích người vào trong, chừa ra một chỗ trống cho Lạc Bình nằm.
Lạc Bình đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên đệm, khuôn mặt còn mang theo độ ấm hồng hồng.
Hắn ngồi bên giường ngơ ngác nhìn Chu Đường thật lâu, mãi đến khi ánh nến hoàn toàn tắt lịm, cuối cùng mới ôm ấp một thứ tâm tình phức tạp, nằm xuống ngủ bên cạnh Chu Đường.
Y chỉ là một đứa nhỏ, Lạc Bình thầm nghĩ, y không phải Thánh Thượng năm đó.
Có lẽ chính mình vẫn còn chút lưu luyến quãng thời gian yên bình ấy, không phải lo lắng đề phòng, không phải để tâm những lời đồn nhảm trong triều, không phải cắt tim mình ra cho y thưởng thức.
Mới nằm được một lúc, đứa bé kia đã nép sát vào hắn.
Cánh tay rồi cẳng chân nhỏ gác trên người hắn, hơi thở hồn nhiên lướt qua cổ hắn.
Lạc Bình gần như cả đêm không ngủ.
Tờ mờ sáng, hắn muốn ngồi dậy, ai ngờ chẳng trở nổi mình, ngoảnh đầu nhìn mới thấy ống tay áo đang nằm bên dưới Chu Đường.
Hắn bất giác cảm thấy hết cách, đồng thời cũng thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này cố ý hay sao, muốn hắn đoạn tụ thật?
________________________________________
Sáng ra, Chu Đường thức giấc, vô thức sờ tay sang bên cạnh, chỉ nắm được một mảnh vải dệt, cũng không thấy hơi ấm thân thể người.
Y ngồi dậy, chớp chớp mắt làm quen với ánh sáng, nhìn thấy người kia ngồi bên cửa sổ.
Lại nhìn mảnh vải đang cầm, đúng là từ trên ống tay áo hôm qua bị mình đè nặng.
Chu Đường toét miệng cười, nhảy xuống giường chạy đến bên cạnh Lạc Bình, “Tiểu phu tử đang làm gì thế?”
Lạc Bình hạ bút, “Rãnh rỗi, tiện tay viết mấy chữ.”
Chu Đường cầm lấy tờ giấy trên bàn, bên trên là từng nét bút thanh sạch —
Quân sơ kiến, bạch mã khinh cừu cản thượng điện.
Thùy nhân đạo, nhân bất khinh cuồng uổng thiểu niên.
Kỷ nhân tiện, kỷ nhân yếm, kỷ nhân liên.
Khứ nhĩ nương đích uổng thiểu niên!
(Tạm hiểu:
Lần đầu gặp Người, bạch mã hiên ngang trên thánh điện.
Có kẻ nói, sống không khinh cuồng là uổng phí thanh xuân.
Vài người mơ ước, vài người ghét, vài người thương.
Con mẹ ngươi chứ, uổng thanh xuân!)
Chu Đường nghi hoặc, “Tiểu phu tử, câu cuối cùng này nghĩa là gì?”
Lạc Bình cười nói, “Không có nghĩa gì, đây chẳng qua là chuyện hôm nay ta cần làm.”
Chu Đường mù tịt, cũng không biết Lạc Bình có dự định gì, chỉ cảm thấy thân thể hắn mát lạnh, liền dựa vào người hắn luôn.
Lạc Bình bị nhiệt độ của y doạ sợ, “Điện hạ, ngươi bị sốt? Quay vào giường nghỉ ngơi đi, để ta bảo Vân Hương đi mời thái y.”
“Ta không cần thái y, ngươi ở đây với ta hai ngày là được rồi.” Chu Đường mượn bệnh làm nũng.
“Không được, ta phải ra ngoài có chút việc, chờ xong xuôi sẽ quay lại thăm ngươi.”
“Ừ, vậy ngươi nhất định phải đến nữa nha.”
“Được, nhất định ta sẽ đến nữa.”
Chu Đường bị sốt đến mơ hồ, nắm lấy mảnh tay áo bò lên giường ngủ thật say.
________________________________________
(*) Thấy có cưng chỉ ra rắn là loài bò sát máu lạnh, giờ Hán tử giải thích một chút.
Chính xác rắn là loài máu lạnh.
Máu của bò sát biến hóa theo nhiệt độ, kỳ thật máu chúng nó không phải lạnh như băng, chúng rất thích phơi nắng, khiến cho máu cũng ấm lên. Vào thời điểm rất lạnh, chúng sẽ ngủ (ngủ đông), không đi khắp nơi lộn xộn nữa.
Cho nên con đại xà tấn công Chu Đường mới vừa tắm nắng xong?
PS: Hán tử hồi trước có được uống một chén máu rắn tươi, vẫn còn sợ đến giờ, ta vẫn nhớ rõ độ ấm và mùi vị… (đau thương rớt nước mắt) — Lời tác giả.
________________________________________
Phía sau Phù Đông Điện là một rừng trúc, băng qua rừng trúc chính là lãnh cung, nơi đó nguyên là chỗ ở của thân mẫu Chu Đường.
Chu Đường có một loại hận ý mãnh liệt đối với mẹ của y, nữ nhân kia xem chuyện sinh ra y là nỗi ô nhục, lại dùng cái chết của mình biến vận mệnh y thành thứ bị nguyền rủa, tại sao y không hận cho được. Bởi vậy nên trước kia y không bao giờ tới gần nơi đó.
Nhưng gần đây y thường hay vào rừng trúc chơi, hầu như chạng vạng mỗi ngày đều đi, mãi cho đến tận khuya mới trở về.
Các hạ nhân trong Phù Đông Điện rất bất an với hành vi này của y, nhưng lại chẳng có ai dám ngăn cản, bởi vì bọn họ đều sợ hãi nơi đó.
Trước kia từng có gã tiểu thái giám không thật thà, sau khi lấy cắp châu báu trang sức của một vị nương nương thì mang vào chôn trong rừng trúc, vài ngày sau hắn bị phát hiện chết luôn tại đó, hơn nữa tử trạng cực kỳ bi thảm —-
Châu báu rải rác tung toé, thân thể vặn vẹo theo những góc khó tin, khắp người là từng mảng tím tái, máu đen ồng ộc tuôn ra từ miệng, một mùi hôi thối toả ra nồng đậm vô cùng.
Bởi vì nhìn quá ghê tởm, nên thái giám kia được mai táng rất vội vàng. Về sau rất ít người dám tới gần khu vực đó, trong cung có lời đồn rằng oan hồn mẫu thân của Thất hoàng tử đang tác quái nơi rừng trúc.
Chu Đường không tin điều này, tuy rằng đã đọc rất nhiều chuyện xưa quái gở, nhưng tới giờ y vẫn nghĩ con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều lắm. Vậy nên gần đây y chọn rừng trúc làm nơi tập võ và luyện bắn cung.
Một lần nữa lấy ra bức tranh “Tiểu nhân luyện vũ đồ” (người tí hon tập võ), y chiếu theo từng chiêu thức để luyện tập, chặt một cành trúc làm bảo kiếm, dần dần có thể đánh ra đầy đủ các động tác.
Cung và tên Lạc Bình đưa cho, y cũng cất luôn ở đây để luyện, mới đầu mũi tên y bắn ra nhẹ hều, nhưng chỉ ít lâu sau đã mạnh mẽ lao vút tới mục tiêu, tuy rằng còn chút khiếm khuyết, nhưng nói chung cũng khá chính xác.
Hôm đó y đang tập bắn cung trong rừng trúc, đột nhiên nghe thấy tiếng soàn soạt phía sau, y cảnh giác nhìn quanh, nhưng lại không phát hiện thứ gì.
Có người tới sao?
Ai lại muốn tới nơi này chứ?
Đang nghĩ ngợi, âm thanh sột soạt lại truyền đến rất gần, Chu Đường quay phắt người lại, vẫn chẳng thấy gì cả. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, y khó tránh khỏi sợ hãi, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.
Đúng lúc này, y phát hiện âm thanh kia ở ngay phía trên đầu mình, vừa ngẩng mặt, y đã thấy một con rắn cực lớn, miệng to bằng chiếc bát đang từ trên sà xuống, cái lưỡi dài phun phì phì về phía y.
Con rắn phát ra tiếng kêu tê tê, cái lưỡi màu đỏ lướt qua bên tai y, Chu Đường kinh hãi lùi về phía sau. Nhưng con rắn này hiển nhiên không có ý buông tha, vặn vẹo trườn tới gần y.
Chu Đường nghĩ thầm, xem ra tiểu thái giám kia chết thảm không phải chỉ là tin vịt, nhìn cái đầu con rắn này, vô luận là cắn hay vặn, chỉ cần bị nó quấn lên người, khẳng định phải chết không sai!
Chu Đường lúc này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Y đánh cược, không lùi lại nữa, kéo căng dây cung, quyết tử chiến với đại xà!
________________________________________
Trong Phù Đông Điện.
Vân Hương đã chuẩn bị xong đồ ăn, đang chờ chủ tử trở về.
Gần một tháng vừa rồi, thời gian chủ tử ở tại Phù Đông Điện càng ngày càng ít, sáng sớm bỏ ra ngoài, giữa trưa đến Triêu Dương Cung chơi với Hoàng trưởng tôn, buổi chiều lại vào rừng trúc không biết nghịch những gì, mãi đến bữa tối mới chịu quay về, nhưng hôm nay có chút kỳ quái, đồ ăn đã nguội lạnh cả rồi mà vẫn chưa thấy bóng y đâu.
Vân Hương xem như là người tận tâm làm việc nhất tại Phù Đông Điện, thấy tiểu chủ tử quá giờ không về, đang nghĩ liệu có nên đi bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng không, dù sao y cũng là Hoàng tử, nếu thực sự xảy ra chuyện trong rừng trúc, mấy người bọn họ có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ để chém.
Đợi thêm khoảng một nén nhang, Vân Hương rốt cuộc kiềm chế không nổi, đứng dậy đi ra đại điện, trùng hợp lại bắt gặp tiểu chủ tử ngay tại bậu cửa. Mới vừa liếc mắt, nàng đã sợ đến phải thét lên, “Điện, điện hạ! Ngài bị sao thế này?”
Cả người Chu Đường toàn máu là máu, quần áo thủng lỗ chỗ, búi tóc rối tung, mặt mũi bẩn thỉu, sát khí trong mắt còn chưa tan, nhìn thư thể ác quỷ mới từ địa ngục mò lên.
“Điện hạ, ngài bị thương sao? Để nô tỳ đi gọi thái y!”
Chu Đường nhìn thấy nàng, đầu tiên là giật mình, hình như đến giờ mới hồi phục lại tinh thần, lập tức ngăn cản, “Không cần!”
“Nhưng mà…”
“Vào nhà đã, không được lộ ra!”
Ánh mắt của y đảo qua, Vân Hương không khỏi run lên. Chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy gần đây tiểu chủ tử thay đổi rất nhiều, có đôi lúc mỗi tiếng nói, từng cử động đều toát lên vẻ uy nghiêm, khiến người khác không dám cãi lời.
Đi vào trong phòng, Vân Hương chuẩn bị nước tắm và quần áo sạch sẽ, Chu Đường không cho nàng hầu hạ, phất tay đuổi nàng ra ngoài, “Cầm lệnh bài của ta xuất cung, đến quý phủ của Lạc Bình, Lạc đại nhân, tìm hắn về đây, không được kinh động những người khác.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Vân Hương khom người lui ra ngoài.
Lạc đại nhân… Chính là cái người trẻ tuổi lần trước đến Phù Đông Điện nhỉ.
Vì sao điện hạ muốn gặp người đó?
Mà máu me trên người điện hạ là chuyện gì xảy ra?”
Chắc không phải đã… Giết người đâu nhỉ?
Mang theo một bụng nghi vấn, Vân Hương đi tới phủ của Lạc Bình.
________________________________________
Lạc Bình nhìn thấy nàng thì vô cùng kinh ngạc, nghe nàng thuật lại đại khái, sắc mặt hắn cũng trắng bệch, vội vã chạy tới ngay, chưa kịp đánh tiếng đã đẩy cửa lao vào nội điện.
Đập vào mặt là mùi máu tươi tanh nồng, lại thấy một thùng máu loãng đầy ngập, lòng hắn rụng “bộp” một tiếng, cảm thấy đôi chân như muốn nhũn ra.
Chu Đường nằm ở trên giường, quan sát thấy ngực y vẫn phập phồng, hắn mới dám nhẹ thở phào một hơi.
Ngồi xuống bên cạnh, thấy Chu Đường nhíu mày nhắm chặt mắt, Lạc Bình nhè nhẹ vỗ về ***g ngực y, dịu dàng hỏi, “Làm sao vậy? Sao lại biến thành thế này?”
Nghe thấy giọng hắn, Chu Đường mở bừng mắt định nói chuyện, lại thấy Vân Hương vẫn còn ở trong phòng, y liền trầm giọng, “Vân Hương, ngươi ra ngoài trước. Ta không sao, cũng không giết ai cả, ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nói, lát nữa ta sẽ thưởng cho ngươi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Vân Hương đóng cửa lại cho bọn họ.
Sau khi rời khỏi, tiểu cô nương vẫn không nén nổi tò mò, vài lần nhìn qua khe cửa.
Nàng thấy tiểu chủ tử đổi ngay bộ dáng nghiêm khắc vừa rồi, nhào vào trong lòng Lạc đại nhân, lẩm bẩm gọi phu tử gì đó, giọng điệu còn mang theo uất ức khó nói nên lời.
Mà vị Lạc đại nhân kia thì dịu dàng vỗ về tấm lưng y rồi nói, “Không sao, đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây rồi.”
Vân Hương không nghe trộm thêm nữa, thu dọn vết máu lưu lại trong viện rồi rời đi, các hạ nhân khác hỏi, nàng cũng không tiết lộ gì.
Hôm nay nàng mới nhận ra, kỳ thật tiểu chủ tử của mình chỉ là một đứa nhỏ cần được chăm sóc, nàng không biết quan hệ của Lạc đại nhân và tiểu chủ tử là như thế nào, nhưng nàng nhìn ra được, tại thời khắc này, người ngoài không thể chen vào giữa hai bọn họ.
________________________________________
“Điện hạ, xem ra ngươi đã ít nhiều học được cách dùng người, ta nghĩ a hoàn Vân Hương đó sau này sẽ hầu hạ ngươi rất tốt.” Lạc Bình chờ y bình tĩnh lại, không vội vã truy hỏi, cứ khích lệ y một câu trước đã.
“Hừ, ta mà không thu phục nàng, một ngày nào đó ngươi quyến rũ nàng rời đi, thì sẽ chẳng còn ai hầu hạ ta nữa.”
Lạc Bình cười, “Ta quyến rũ cung nữ của ngươi làm gì? Được rồi, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Đường cọ cọ hắn, “Hôm nay ta ở trong rừng trúc, gặp phải một con rắn cực to cực thô, nó muốn ăn ta, muốn uống máu ta, quấn lấy ta không tha, nên ta cận chiến với nó, bắn chết nó, bao nhiêu là máu phun ra, vẫn còn nóng lắm…” (*)
Lạc Bình tiếp tục vỗ về y, “Điện hạ, ngươi làm rất khá, ngươi thật dũng cảm, cũng rất lợi hại.”
“Tiểu phu tử, ta đã bảo ngươi đừng có dỗ ta như dỗ trẻ con thế.”
“Ta có dỗ ngươi đâu, ngươi tự bảo vệ chính mình, đúng là rất lợi hại mà. Để ta xem nào, có bị thương không?”
“Nó không cắn được ta, nhưng mà quăng ta vài cái, còn có mấy chỗ xây xát nữa.”
“Ừ, kim sang dược lần trước còn không?”
“Còn,” Chu Đường lấy ra một cái hộp nhỏ, “Ngươi bôi giúp ta.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Lạc Bình bắt chước giọng điệu của Vân Hương giỡn, nhận về một cái lườm sắc lẻm của Chu Đường.
Vén áo Chu Đường lên, Lạc Bình nhìn thấy không ít vết bầm tím và đỏ lựng, hắn giúp y xoa nhẹ các vết bầm, bôi thuốc lên chỗ bị thương, cuối cùng đắp chăn cho y rồi nói, “Điện hạ, ngủ ngon một giấc, ngày mai sẽ khoẻ thôi.”
“Hôm nay ngươi ở lại ngủ với ta nhé?”
Lạc Bình ngẩn người, vốn định từ chối, dù sao ngủ lại như thế cũng không hợp quy củ, vừa rồi hắn nóng vội, còn uy hiếp thị vệ canh gác Tây Cung Môn (Cổng cung hướng Tây), chỉ sợ lần này phiền toái. Nhưng bị Chu Đường dùng ánh mắt kia nhìn, lòng hắn liền mềm nhũn.
“Được rồi, ta không về, ngươi an tâm ngủ đi.”
Lúc này Chu Đường mới nhắm mắt lại.
Y còn nhích người vào trong, chừa ra một chỗ trống cho Lạc Bình nằm.
Lạc Bình đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên đệm, khuôn mặt còn mang theo độ ấm hồng hồng.
Hắn ngồi bên giường ngơ ngác nhìn Chu Đường thật lâu, mãi đến khi ánh nến hoàn toàn tắt lịm, cuối cùng mới ôm ấp một thứ tâm tình phức tạp, nằm xuống ngủ bên cạnh Chu Đường.
Y chỉ là một đứa nhỏ, Lạc Bình thầm nghĩ, y không phải Thánh Thượng năm đó.
Có lẽ chính mình vẫn còn chút lưu luyến quãng thời gian yên bình ấy, không phải lo lắng đề phòng, không phải để tâm những lời đồn nhảm trong triều, không phải cắt tim mình ra cho y thưởng thức.
Mới nằm được một lúc, đứa bé kia đã nép sát vào hắn.
Cánh tay rồi cẳng chân nhỏ gác trên người hắn, hơi thở hồn nhiên lướt qua cổ hắn.
Lạc Bình gần như cả đêm không ngủ.
Tờ mờ sáng, hắn muốn ngồi dậy, ai ngờ chẳng trở nổi mình, ngoảnh đầu nhìn mới thấy ống tay áo đang nằm bên dưới Chu Đường.
Hắn bất giác cảm thấy hết cách, đồng thời cũng thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này cố ý hay sao, muốn hắn đoạn tụ thật?
________________________________________
Sáng ra, Chu Đường thức giấc, vô thức sờ tay sang bên cạnh, chỉ nắm được một mảnh vải dệt, cũng không thấy hơi ấm thân thể người.
Y ngồi dậy, chớp chớp mắt làm quen với ánh sáng, nhìn thấy người kia ngồi bên cửa sổ.
Lại nhìn mảnh vải đang cầm, đúng là từ trên ống tay áo hôm qua bị mình đè nặng.
Chu Đường toét miệng cười, nhảy xuống giường chạy đến bên cạnh Lạc Bình, “Tiểu phu tử đang làm gì thế?”
Lạc Bình hạ bút, “Rãnh rỗi, tiện tay viết mấy chữ.”
Chu Đường cầm lấy tờ giấy trên bàn, bên trên là từng nét bút thanh sạch —
Quân sơ kiến, bạch mã khinh cừu cản thượng điện.
Thùy nhân đạo, nhân bất khinh cuồng uổng thiểu niên.
Kỷ nhân tiện, kỷ nhân yếm, kỷ nhân liên.
Khứ nhĩ nương đích uổng thiểu niên!
(Tạm hiểu:
Lần đầu gặp Người, bạch mã hiên ngang trên thánh điện.
Có kẻ nói, sống không khinh cuồng là uổng phí thanh xuân.
Vài người mơ ước, vài người ghét, vài người thương.
Con mẹ ngươi chứ, uổng thanh xuân!)
Chu Đường nghi hoặc, “Tiểu phu tử, câu cuối cùng này nghĩa là gì?”
Lạc Bình cười nói, “Không có nghĩa gì, đây chẳng qua là chuyện hôm nay ta cần làm.”
Chu Đường mù tịt, cũng không biết Lạc Bình có dự định gì, chỉ cảm thấy thân thể hắn mát lạnh, liền dựa vào người hắn luôn.
Lạc Bình bị nhiệt độ của y doạ sợ, “Điện hạ, ngươi bị sốt? Quay vào giường nghỉ ngơi đi, để ta bảo Vân Hương đi mời thái y.”
“Ta không cần thái y, ngươi ở đây với ta hai ngày là được rồi.” Chu Đường mượn bệnh làm nũng.
“Không được, ta phải ra ngoài có chút việc, chờ xong xuôi sẽ quay lại thăm ngươi.”
“Ừ, vậy ngươi nhất định phải đến nữa nha.”
“Được, nhất định ta sẽ đến nữa.”
Chu Đường bị sốt đến mơ hồ, nắm lấy mảnh tay áo bò lên giường ngủ thật say.
________________________________________
(*) Thấy có cưng chỉ ra rắn là loài bò sát máu lạnh, giờ Hán tử giải thích một chút.
Chính xác rắn là loài máu lạnh.
Máu của bò sát biến hóa theo nhiệt độ, kỳ thật máu chúng nó không phải lạnh như băng, chúng rất thích phơi nắng, khiến cho máu cũng ấm lên. Vào thời điểm rất lạnh, chúng sẽ ngủ (ngủ đông), không đi khắp nơi lộn xộn nữa.
Cho nên con đại xà tấn công Chu Đường mới vừa tắm nắng xong?
PS: Hán tử hồi trước có được uống một chén máu rắn tươi, vẫn còn sợ đến giờ, ta vẫn nhớ rõ độ ấm và mùi vị… (đau thương rớt nước mắt) — Lời tác giả.
Tác giả :
Hạ Hạ