Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
Chương 30
Dùng từ “thất hồn lạc phách” cũng không thể phác họa nổi bộ dạng của tôi, phải dùng từ “hồn phi phách tán” thì đúng hơn.
Nằm ở trên giường, đầu óc mê man, bất tỉnh, cảm thấy mất hết hy vọng, không còn thấy hứng thú gì với cuộc đời nữa.
Buổi tối W học xong quay về phòng, phát hiện tôi sốt như tôm luộc, vội vàng tìm trong hộp thuốc của cậu nào là chai chai lọ lọ, cho tôi uống một nắm thuốc thật lớn.
Ngày thứ hai, ngủ li bì, ngày thứ ba, vẫn còn ngủ. Mấy ngày này, W sáng sớm trước khi đi sẽ chuẩn bị thức ăn và nước sôi cho tôi, buổi tối trở về phát hiện đồ ăn cơ bản chưa được chạm qua, cho rằng bệnh tình của tôi không nhẹ, vài lần hỏi số điện thoại nhà tôi, tôi chỉ nhắm mắt lại, không trả lời.
Tôi tuy sốt, nhưng vẫn hiểu một điều. Tôi biết mình không chết được, không cần khám bác sĩ. Thậm chí có lúc nghĩ, dù có chết luôn thì dì có nhỏ được giọt nước mắt nào cho tôi. Lại nghĩ đến tham vọng cực độ của Giả Bảo Ngọc về nước mắt, nhân vật với hi vọng được chết trong nước mắt của tỷ muội, chết cũng không tiếc. So với anh ta, tôi chẳng tham lam gì, chỉ cần nước mắt một người nhưng không hề dễ dàng. Có khi tôi chết đi cũng vô ích mà thôi, một giọt cũng không thương tiếc cho tôi.
Đến ngày thứ tư, tôi đã hết sốt. Rời giường, trời đất như quay cuồng, miễn cưỡng ăn một chút đồ do W chuẩn bị cho tôi mới cảm giác khỏe hơn một chút. Nhìn vào gương, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tái nhợt tiều tụy, phờ phạc như vậy.
Sạc điện thoại, khởi động nguồn, chẳng có tin nhắn hoặc điện thoại gì từ dì. Cảm giác như lòng mình đang dần chết lặng.
Những ngày tiếp theo, tôi nhận rất nhiều công việc mà từ đây đến Tết làm cũng không xong. Ngoại trừ đi học, tôi hay nhốt mình trong phòng ngủ, cặm cụi làm việc.
Tôi chỉ cảm thấy mình rất vô dụng, chẳng thay đổi được điều gì. Ngoại trừ làm vài thiết kế nho nhỏ, đạt được thành tựu cá nhân nho nhỏ, tôi không biết mình sống thì có ích gì.
Điện thoại hết tiền, không buồn nộp thêm tiền. Tóc dài, chẳng buồn đi cắt.
S đã trở về, xem tôi có vẻ là lạ, tưởng rằng tôi và Viên Quân chia tay nhau, còn khuyên tôi rằng cũ không đi mới không đến. Tôi cười khổ. W nói tôi bệnh rất kỳ lạ, khuyên tôi chi bằng buông tay, tập trung vào học tập, cùng nhau học lên thạc sĩ, nói rằng chỉ có trí thức không phản bội người.
Tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn ý tốt của hai người, trong lòng lại cười khổ. Chuyện của tôi, không cách nào để hai người ấy hiểu và chấp nhận được, cùng lắm chỉ xem tôi như con quái vật mà thôi. Tôi tự cười nhạo mình trăm nghìn lần rồi, không cần người khác lại nhạo báng tôi thêm nữa.
_________________
Nằm ở trên giường, đầu óc mê man, bất tỉnh, cảm thấy mất hết hy vọng, không còn thấy hứng thú gì với cuộc đời nữa.
Buổi tối W học xong quay về phòng, phát hiện tôi sốt như tôm luộc, vội vàng tìm trong hộp thuốc của cậu nào là chai chai lọ lọ, cho tôi uống một nắm thuốc thật lớn.
Ngày thứ hai, ngủ li bì, ngày thứ ba, vẫn còn ngủ. Mấy ngày này, W sáng sớm trước khi đi sẽ chuẩn bị thức ăn và nước sôi cho tôi, buổi tối trở về phát hiện đồ ăn cơ bản chưa được chạm qua, cho rằng bệnh tình của tôi không nhẹ, vài lần hỏi số điện thoại nhà tôi, tôi chỉ nhắm mắt lại, không trả lời.
Tôi tuy sốt, nhưng vẫn hiểu một điều. Tôi biết mình không chết được, không cần khám bác sĩ. Thậm chí có lúc nghĩ, dù có chết luôn thì dì có nhỏ được giọt nước mắt nào cho tôi. Lại nghĩ đến tham vọng cực độ của Giả Bảo Ngọc về nước mắt, nhân vật với hi vọng được chết trong nước mắt của tỷ muội, chết cũng không tiếc. So với anh ta, tôi chẳng tham lam gì, chỉ cần nước mắt một người nhưng không hề dễ dàng. Có khi tôi chết đi cũng vô ích mà thôi, một giọt cũng không thương tiếc cho tôi.
Đến ngày thứ tư, tôi đã hết sốt. Rời giường, trời đất như quay cuồng, miễn cưỡng ăn một chút đồ do W chuẩn bị cho tôi mới cảm giác khỏe hơn một chút. Nhìn vào gương, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tái nhợt tiều tụy, phờ phạc như vậy.
Sạc điện thoại, khởi động nguồn, chẳng có tin nhắn hoặc điện thoại gì từ dì. Cảm giác như lòng mình đang dần chết lặng.
Những ngày tiếp theo, tôi nhận rất nhiều công việc mà từ đây đến Tết làm cũng không xong. Ngoại trừ đi học, tôi hay nhốt mình trong phòng ngủ, cặm cụi làm việc.
Tôi chỉ cảm thấy mình rất vô dụng, chẳng thay đổi được điều gì. Ngoại trừ làm vài thiết kế nho nhỏ, đạt được thành tựu cá nhân nho nhỏ, tôi không biết mình sống thì có ích gì.
Điện thoại hết tiền, không buồn nộp thêm tiền. Tóc dài, chẳng buồn đi cắt.
S đã trở về, xem tôi có vẻ là lạ, tưởng rằng tôi và Viên Quân chia tay nhau, còn khuyên tôi rằng cũ không đi mới không đến. Tôi cười khổ. W nói tôi bệnh rất kỳ lạ, khuyên tôi chi bằng buông tay, tập trung vào học tập, cùng nhau học lên thạc sĩ, nói rằng chỉ có trí thức không phản bội người.
Tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn ý tốt của hai người, trong lòng lại cười khổ. Chuyện của tôi, không cách nào để hai người ấy hiểu và chấp nhận được, cùng lắm chỉ xem tôi như con quái vật mà thôi. Tôi tự cười nhạo mình trăm nghìn lần rồi, không cần người khác lại nhạo báng tôi thêm nữa.
_________________
Tác giả :
Thỏ Con Kể Chuyện