Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
Chương 28
Xe chạy về phía xa nơi mà tôi chưa từng đi qua.
“Đây là đâu vậy?”
“Nơi đây mới xây được hai năm nên không nhộn nhịp cho lắm.”
Tôi xem hai bên đường có rất nhiều kiến trúc cao tầng. Có rất nhiều cửa hàng còn chưa khai trương.
Cuối cùng, dì dừng xe ở một nhà hàng. Dường như ông chủ quen với dì, thấy chúng tôi đến, đích thân ông đi qua mời chúng tôi vào một phòng ăn. Mặc dù nơi này không xa hoa lắm nhưng khá là ấm áp ngăn nắp sạch sẽ.
“Dì hay đến đây ăn nè, khá là ngon đó, nhìn rất đẹp mắt, con sẽ thích!”
“Dì nói tốt thì nhất định nó tốt rồi, ai bảo dì là chuyên gia lĩnh vực ăn uống làm chi!”
“Haha! Chính xác!” Dì nghịch ngợm tươi cười, gọi món cho ông chủ. Xem ra dì sớm có mưu mô, trong lòng tôi thầm vui vẻ.
Trong khi chờ thức ăn, dì hỏi tôi về cuộc sống đại học. Tôi chỉ nói hai năm qua khá bình thản, vậy mà dường như dì rất hứng thú.
Một lúc lâu, đồ ăn mới được mang lên, hẳn là tốn không ít thời gian để chuẩn bị. Vừa nhìn, quả đúng là tinh tế khéo léo, lượng đồ ăn không lớn nhưng trang trí rất đẹp. Thịt bò sốt tiêu đen, tôm bóc vỏ xào ngũ sắc, súp hải sâm, cánh gà nấu rượu, canh cá Tống Tẩu, nấm xào măng, cần tây xào hạt điều, chè bách hợp hạt sen, đầy cả một bàn, màu sắc rực rỡ. Dì Lạc còn muốn gọi thêm rượu gạo tự cất gia truyền của quán.
Tôi rót cho dì rồi rót cho mình một ly đầy. “Nhớ là con không biết uống rượu mà, lẽ nào hôm nay muốn cho dì rửa mắt hả?”
Tôi khoe mẽ nói: “Con uống được lắm đó nha, chẳng qua dì không phát hiện thôi. Nào, mời dì một ly, sinh nhật vui vẻ!” Tôi ngửa đầu, một hơi cạn sạch. Rượu không cay chút nào, ngọt ngào, mùi ngọt giống như rượu cất.
Món ăn khá là ngon, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng hài lòng. Tôi liên tục rót rượu cho mình, muốn cạn ly với dì. Dì bảo tôi uống từ từ thôi, nhưng tôi phát hiện ra mình càng lúc càng hưng phấn, càng lúc càng không khống chế được bản thân, chỉ muốn uống nữa uống mãi, đầu óc càng lúc càng quay quay. Nhìn dì ở đối diện cũng từ từ biến thành hai bóng người. Chỉ nhớ rõ tôi nói với dì rất nhiều, nhưng cụ thể nói cái gì thì không nhớ được. Đầu quay quay, hô hấp trầm đi…
Lúc tỉnh dậy, cảm thấy cả người như nhũn ra, muốn đứng dậy lại phát hiện mình đang nằm trên giường cực mềm mại cực sung sướng của dì! Quay đầu nhìn, dì lặng im đứng bên cửa số, ánh mắt dõi theo về phía xa xa. Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường hắt vào khiến gian phòng trở nên buồn bã, le lói chút ánh sáng. Dì mang áo ngủ bằng tơ tằm, bóng lưng tựa như mỹ nhân ngư. Tôi nhìn dì, tựa như trong mộng, quên mất ngôn ngữ. Trong hai năm qua, tôi từng vô số lần mộng về dì như vậy. mà hôm nay, lúc tỉnh rượu, mộng thành hiện thực, tôi chỉ thấy gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Thật là ứng với đoạn thơ:
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới.
Không phải là sống hay chết.
Mà là khi tôi ngồi kề bên em
Em lại không hiểu rằng tôi yêu em
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới.
Không phải là em không biết tôi yêu em
Mà là khi tôi yêu đến khờ dại
Lại chẳng thể thốt nên lời yêu
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới
Không phải là tôi không thể thốt nên lời yêu
Mà là khi nhớ em vô ngần
Lại chỉ biết chôn sâu tận đáy lòng…
Tôi không muốn phá vỡ thời khắc này, thà cứ nằm ở trên giường như vậy, chấp nhận thời gian ngưng đọng. Không biết qua bao lâu, dì xoay người, nhẹ nhàng đi đến. Tôi lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cảm giác rằng dì ngồi cạnh tôi, nhìn tôi. Tim đập thình thịch. Rồi ngón tay gì mơn trớn trán tôi. Đầu ngón tay lành lạnh từ từ di đến mắt tôi, mặt, cằm, dừng lại vài giây, rời mới rời đi. Êm ái, nhẹ nhàng tựa như mộng, tôi quả thực hoài nghi có phải mình nằm mơ không. Căn phòng yên tĩnh, tôi sợ dì sẽ nghe được trái tim đang đập rất nhanh này. Chợt, tôi lại nghe dì hít mũi một cái. Âm thanh mới yếu ớt làm sao. Rồi tiếp tục. Dì khóc ư?!
Trái tim tôi chợt nhói, vì sao dì lại khóc? Tôi có nên tỉnh dậy để an ủi dì không? Hay vẫn vờ như không biết?
Đang bối rối, bỗng dưng điện thoại tôi vang lên. Dì nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Tôi chỉ hợp tình hợp lý tỉnh lại, lấy điện thoại trên người ra, hóa ra là mẹ gởi tin nhắn, hỏi tôi trễ rồi sao còn chưa về nhà. Tôi nhìn đồng hồ, gần mười giờ. Dùng dằng đứng lên, người vừa động, đầu óc choáng váng đến xây xẩm mặt mày, dạ dày buồn nôn, đành lập tức nằm xuống.
“Dì Lạc.” Tôi gọi tên dì, phát hiện giọng mình khàn khàn, đôi môi khô khốc.
“Con thấy trong người thế nào?” Dì thân thiết đên bên, mở đèn giường lên.
Tôi bị ánh sáng kích thích, không thể mở mắt ra được, đành nhắm mắt lại nói: “Con thấy đau đầu.”
“Ừ, con uống say, chắc chắn không dễ chịu được.”
“Mẹ vừa nói sao đến giờ con vẫn chưa về nhà.”
“Bộ dạng này mà đòi về nhà? Nói với mẹ ngày mai hẵng về.”
“Dạ, con lại làm phiền dì rồi.”
“Còn giả vờ khách sáo với dì. Để dì lấy cho con ly nước.”
Tôi mở mắt, nhắn tin lại cho mẹ, nói rằng qua nhà bạn chơi quên giờ về, nên ngủ lại luôn,
Dì đi đến, ngồi bên giường, một tay cầm cốc, một tay ôm vai tôi, đỡ tôi dậy. Tôi chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đành yếu đuối tựa vào ngực dì. Mùi thơm quen thuộc, mang theo hơi ấm của dì, khẽ phảng phất ở cánh mũi. Tôi thấy thần trí mình bắt đầu mơ hồ.
Dì giúp tôi uống nước, tôi ừng ực uống sạch.
Dì buông ly nước, ôm lấy tôi, đỡ tôi nằm xuống giường.
“Chờ một chút.” Tôi ôm lấy hông dì. Dì không động đậy.
“Sao vậy?”
“Đầu con choáng, dì đừng di chuyển, cứ vậy được không?”
“Ừ.”
Tôi hạnh phúc nhắm mắt lại. Vốn tưởng rằng sẽ không còn được tận hưởng giây phút ấm này. Tôi hiểu đây chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Tôi hiểu ngày mai tôi lại là chính tôi. Chỉ là lúc này, nhờ rượu, tôi mới để bản thân tùy hứng một hồi, dù cho đâys chỉ là phút giây ngắn ngủi.
Mặt tôi tựa vào ngực dì, có thể nghe thấy tiếng tim đập của dì. Cổ áo ngủ của dì thật to, hình như không mặc đồ lót. Chỉ cần tôi hơi cựa quậy một chút, là có thể cảm giác thứ mềm mại đầy ắp ấy động đậy ở bên má tôi. Nhớ lại ngày ấy tôi cùng dì đi mua nội y, bất giác mỉm cười.
“Cười gì vậy?” Dì nhẹ giọng hỏi tôi.
“C, quả nhiên là C.” Tôi lẩm bẩm nói.
“Bây giờ con mới biết à!” Dì cười rộ lên.
Tôi nhịn không được mở mắt nhìn dì. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt dì lộ vẻ dịu dàng, tựa như vầng sáng phát ra từ đức mẹ vậy. Chỉ là vành mắt dì hơi ửng đỏ.
Tôi đưa tay lên, ngón tay khẽ mơn trớn mi mắt ửng đỏ của dì.
“Dì sao vậy?”
“Không có gì.”
“Dì vẫn không muốn nói cho con biết sao? Con đã trưởng thành, không còn là Thỏ Con ngây ngô không hiểu chuyện như lúc xưa nữa.”
Dì gật đầu, “Dì hiểu, con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện.”
“Là vì chú Trình phải không. Chú ấy không tốt với dì.” Tôi lấy hết can đảm, nói ra những nghĩ suy đã cất giấu bao lâu này trong lòng.
Dì thở dài, chầm chậm nói cho tôi chân tướng mọi chuyện. Tôi thực không cách nào tưởng tượng. Bề ngoài là một người đàn ông ưu tú, thật ra nội tâm xấu xa biết bao nhiêu – Ông ấy ngoại tình không nói, còn có con với người khác! Mà đây cũng là lần dì Lạc tới thành phố H không lâu mới phát hiện ra. Lúc ấy, dì Lạc nhiều lần muốn ly hôn, ông ta dây dưa không muốn. Trách không được ngày trước dì Lạc không liên lạc với gia đình tôi lâu như vậy, hóa ra mọi chuyện là như thế này. Đứa không biết chuyện như tôi lại còn giận dì vì mấy thứ cỏn con ấy.
“Vì sao chú không muốn ly hôn?” Tôi từ từ thẳng người hỏi.
“Dì cười khổ rồi nói: “Ly hôn sẽ liên lụy đến tài sản, hắn ấy đã đánh cuộc rồi. Nếu không phải mấy năm nay dì khổ cực mở nhà máy thành công, hắn sớm đã bị bọn cho vay nặng lãi chém chết. Hắn sợ dì sẽ phơi bày những thứ này trước thiên hạ, sợ cổ đông, đồng nghiệp xa lánh, cuối cùng chẳng vớt vát được dì, vì vậy dây dưa đến bây giờ. Trước mặt người ngoài, hắn vẫn tỏ ra là một người chồng mẫu mực.”
Thật là kẻ bại hoại giả vờ lịch sự.
“Dì cũng không cam lòng, nếu thật phải ly hôn, hai người phải ra ở riêng. Vậy hắn nhất định sẽ nghĩ đến bán đi cổ phần công ty. Đến lúc đó công ty có thể nằm trong tay người khác. Không phải dì nhìn không thấu, chỉ là…” Dì muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì?”
Dì thở dài, “Con xem, dì đã là phụ nữ trung niên, lại không có gì cả, không chồng, không con, nếu như ngay cả sự nghiệp đều mất đi, dì sợ mình thật sự sẽ không chịu nổi.”
“Vì vậy nên vẫn dây dưa?”
“Không còn cách nào khác. Mấy năm nay, dì mở rộng công ty đến thành phố H, để hắn ở thành phố W xử lý công việc, cũng may mấy năm này nuôi dưỡng những người tâm phúc nên hắn không dám động đậy vào cổ phần công ty ở thành phố WW.” Trên mặt dì mang nét kiên nghị, tựa như cây hoa lá phiêu linh trong gió, nhưng vẫn ngạo nghễ ngưỡng thẳng người.
Tôi càng nể phục dì hơn, lại càng thương tiếc dì. Mà tôi chỉ là kẻ vô năng, căn bản chẳng giúp ích gì được. Lòng tôi buồn phiền vô cùng.
“Dì tốt đến vậy mà chú Trình còn ngoại tình, thật quá đáng!”
“Dì tốt sao?” Dì buồn bã, “Dì không thể có con…”
“Không có con thì đã làm sao chứ? Phụ nữ đâu phải là cái máy đẻ! Nếu vì vậy mà chối bỏ vợ mình thì còn gì là chồng nữa! Hơn nữa sinh con đau vô cùng. Nếu con là đàn ông, có sẽ không để người phụ nữ của con phải sinh đâu, quá thảm đi!” Tôi vẫn luôn cho là vậy, không phải vì an ủi dì Lạc mới nói thế.
Dì ịm lặng nhìn tôi hồi lâu, rốt cuộc bật cười.
“Thỏ Con, suy nghĩ của con nó rất là… ưm, đặc biệt. Lẽ nào sau này con không muốn có con sao?”
“Con không có hứng thú. Phụ nữ có thể sinh con, nhưng không nhất định phải sinh con. Đó là quyền lợi chứ không phải nghĩa vụ. Không ai có thể yêu cầu chúng ta cần phải làm như vậy.”
“Xem ra lên đại học, con biến thành người ủng hổ nữ quyền rồi!”
“Con nghĩ đây là vấn đề mà mỗi phụ nữ cần phải biết. Phụ nữ Trung Quốc bị áp bực quá rồi, trọng nam khinh nữ vẫn còn ăn sâu vào tiềm thức người dân. Dì Lạc, dì không cần vì thế mà cảm thấy hổ thẹn với chú ấy.”
“Hổ thẹn, chỉ là một mặt thôi, tiếc nuối mới là nguyên nhân sâu xa, con còn trẻ, không hiểu được đâu.” Dì không nói thêm gì nữa, ánh mắt dì vô vàn đau thương.
Tôi vẫn không thể đồng ý với dì. Về phần thông cảm cho nỗi cô đơn của dì, có lẽ tôi chỉ biết ở bề nổi mà thôi. Tôi và dì, là hai người không cùng thời đại. Tư tưởng, quan niệm không thể đứng cùng một chiến tuyến.
Nghĩ đến những điều này, lòng tôi hiu quạnh cô đơn đến cực điểm. Có lẽ đời này kiếp này, tôi không cách nào trở thành tri kỷ của dì. Về phần thứ khác, hẳn còn khó hơn.
Nhưng mà, yêu một người, có nhất định phải đồng ý với tất cả những điều người ấy đồng ý không?
Đêm ấy, đầu tôi như muốn nứt tung, tâm tình cùng phiền muộn đến cực điểm, đến nỗi nằm mơ toàn ác mộng. Nhưng trong mộng ấy, luôn có một bàn tay dịu dàng vỗ về tôi, mang tôi từ cõi tối tăm ngục tù quay về nhân gian.
“Đây là đâu vậy?”
“Nơi đây mới xây được hai năm nên không nhộn nhịp cho lắm.”
Tôi xem hai bên đường có rất nhiều kiến trúc cao tầng. Có rất nhiều cửa hàng còn chưa khai trương.
Cuối cùng, dì dừng xe ở một nhà hàng. Dường như ông chủ quen với dì, thấy chúng tôi đến, đích thân ông đi qua mời chúng tôi vào một phòng ăn. Mặc dù nơi này không xa hoa lắm nhưng khá là ấm áp ngăn nắp sạch sẽ.
“Dì hay đến đây ăn nè, khá là ngon đó, nhìn rất đẹp mắt, con sẽ thích!”
“Dì nói tốt thì nhất định nó tốt rồi, ai bảo dì là chuyên gia lĩnh vực ăn uống làm chi!”
“Haha! Chính xác!” Dì nghịch ngợm tươi cười, gọi món cho ông chủ. Xem ra dì sớm có mưu mô, trong lòng tôi thầm vui vẻ.
Trong khi chờ thức ăn, dì hỏi tôi về cuộc sống đại học. Tôi chỉ nói hai năm qua khá bình thản, vậy mà dường như dì rất hứng thú.
Một lúc lâu, đồ ăn mới được mang lên, hẳn là tốn không ít thời gian để chuẩn bị. Vừa nhìn, quả đúng là tinh tế khéo léo, lượng đồ ăn không lớn nhưng trang trí rất đẹp. Thịt bò sốt tiêu đen, tôm bóc vỏ xào ngũ sắc, súp hải sâm, cánh gà nấu rượu, canh cá Tống Tẩu, nấm xào măng, cần tây xào hạt điều, chè bách hợp hạt sen, đầy cả một bàn, màu sắc rực rỡ. Dì Lạc còn muốn gọi thêm rượu gạo tự cất gia truyền của quán.
Tôi rót cho dì rồi rót cho mình một ly đầy. “Nhớ là con không biết uống rượu mà, lẽ nào hôm nay muốn cho dì rửa mắt hả?”
Tôi khoe mẽ nói: “Con uống được lắm đó nha, chẳng qua dì không phát hiện thôi. Nào, mời dì một ly, sinh nhật vui vẻ!” Tôi ngửa đầu, một hơi cạn sạch. Rượu không cay chút nào, ngọt ngào, mùi ngọt giống như rượu cất.
Món ăn khá là ngon, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng hài lòng. Tôi liên tục rót rượu cho mình, muốn cạn ly với dì. Dì bảo tôi uống từ từ thôi, nhưng tôi phát hiện ra mình càng lúc càng hưng phấn, càng lúc càng không khống chế được bản thân, chỉ muốn uống nữa uống mãi, đầu óc càng lúc càng quay quay. Nhìn dì ở đối diện cũng từ từ biến thành hai bóng người. Chỉ nhớ rõ tôi nói với dì rất nhiều, nhưng cụ thể nói cái gì thì không nhớ được. Đầu quay quay, hô hấp trầm đi…
Lúc tỉnh dậy, cảm thấy cả người như nhũn ra, muốn đứng dậy lại phát hiện mình đang nằm trên giường cực mềm mại cực sung sướng của dì! Quay đầu nhìn, dì lặng im đứng bên cửa số, ánh mắt dõi theo về phía xa xa. Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường hắt vào khiến gian phòng trở nên buồn bã, le lói chút ánh sáng. Dì mang áo ngủ bằng tơ tằm, bóng lưng tựa như mỹ nhân ngư. Tôi nhìn dì, tựa như trong mộng, quên mất ngôn ngữ. Trong hai năm qua, tôi từng vô số lần mộng về dì như vậy. mà hôm nay, lúc tỉnh rượu, mộng thành hiện thực, tôi chỉ thấy gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Thật là ứng với đoạn thơ:
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới.
Không phải là sống hay chết.
Mà là khi tôi ngồi kề bên em
Em lại không hiểu rằng tôi yêu em
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới.
Không phải là em không biết tôi yêu em
Mà là khi tôi yêu đến khờ dại
Lại chẳng thể thốt nên lời yêu
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới
Không phải là tôi không thể thốt nên lời yêu
Mà là khi nhớ em vô ngần
Lại chỉ biết chôn sâu tận đáy lòng…
Tôi không muốn phá vỡ thời khắc này, thà cứ nằm ở trên giường như vậy, chấp nhận thời gian ngưng đọng. Không biết qua bao lâu, dì xoay người, nhẹ nhàng đi đến. Tôi lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cảm giác rằng dì ngồi cạnh tôi, nhìn tôi. Tim đập thình thịch. Rồi ngón tay gì mơn trớn trán tôi. Đầu ngón tay lành lạnh từ từ di đến mắt tôi, mặt, cằm, dừng lại vài giây, rời mới rời đi. Êm ái, nhẹ nhàng tựa như mộng, tôi quả thực hoài nghi có phải mình nằm mơ không. Căn phòng yên tĩnh, tôi sợ dì sẽ nghe được trái tim đang đập rất nhanh này. Chợt, tôi lại nghe dì hít mũi một cái. Âm thanh mới yếu ớt làm sao. Rồi tiếp tục. Dì khóc ư?!
Trái tim tôi chợt nhói, vì sao dì lại khóc? Tôi có nên tỉnh dậy để an ủi dì không? Hay vẫn vờ như không biết?
Đang bối rối, bỗng dưng điện thoại tôi vang lên. Dì nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Tôi chỉ hợp tình hợp lý tỉnh lại, lấy điện thoại trên người ra, hóa ra là mẹ gởi tin nhắn, hỏi tôi trễ rồi sao còn chưa về nhà. Tôi nhìn đồng hồ, gần mười giờ. Dùng dằng đứng lên, người vừa động, đầu óc choáng váng đến xây xẩm mặt mày, dạ dày buồn nôn, đành lập tức nằm xuống.
“Dì Lạc.” Tôi gọi tên dì, phát hiện giọng mình khàn khàn, đôi môi khô khốc.
“Con thấy trong người thế nào?” Dì thân thiết đên bên, mở đèn giường lên.
Tôi bị ánh sáng kích thích, không thể mở mắt ra được, đành nhắm mắt lại nói: “Con thấy đau đầu.”
“Ừ, con uống say, chắc chắn không dễ chịu được.”
“Mẹ vừa nói sao đến giờ con vẫn chưa về nhà.”
“Bộ dạng này mà đòi về nhà? Nói với mẹ ngày mai hẵng về.”
“Dạ, con lại làm phiền dì rồi.”
“Còn giả vờ khách sáo với dì. Để dì lấy cho con ly nước.”
Tôi mở mắt, nhắn tin lại cho mẹ, nói rằng qua nhà bạn chơi quên giờ về, nên ngủ lại luôn,
Dì đi đến, ngồi bên giường, một tay cầm cốc, một tay ôm vai tôi, đỡ tôi dậy. Tôi chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đành yếu đuối tựa vào ngực dì. Mùi thơm quen thuộc, mang theo hơi ấm của dì, khẽ phảng phất ở cánh mũi. Tôi thấy thần trí mình bắt đầu mơ hồ.
Dì giúp tôi uống nước, tôi ừng ực uống sạch.
Dì buông ly nước, ôm lấy tôi, đỡ tôi nằm xuống giường.
“Chờ một chút.” Tôi ôm lấy hông dì. Dì không động đậy.
“Sao vậy?”
“Đầu con choáng, dì đừng di chuyển, cứ vậy được không?”
“Ừ.”
Tôi hạnh phúc nhắm mắt lại. Vốn tưởng rằng sẽ không còn được tận hưởng giây phút ấm này. Tôi hiểu đây chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Tôi hiểu ngày mai tôi lại là chính tôi. Chỉ là lúc này, nhờ rượu, tôi mới để bản thân tùy hứng một hồi, dù cho đâys chỉ là phút giây ngắn ngủi.
Mặt tôi tựa vào ngực dì, có thể nghe thấy tiếng tim đập của dì. Cổ áo ngủ của dì thật to, hình như không mặc đồ lót. Chỉ cần tôi hơi cựa quậy một chút, là có thể cảm giác thứ mềm mại đầy ắp ấy động đậy ở bên má tôi. Nhớ lại ngày ấy tôi cùng dì đi mua nội y, bất giác mỉm cười.
“Cười gì vậy?” Dì nhẹ giọng hỏi tôi.
“C, quả nhiên là C.” Tôi lẩm bẩm nói.
“Bây giờ con mới biết à!” Dì cười rộ lên.
Tôi nhịn không được mở mắt nhìn dì. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt dì lộ vẻ dịu dàng, tựa như vầng sáng phát ra từ đức mẹ vậy. Chỉ là vành mắt dì hơi ửng đỏ.
Tôi đưa tay lên, ngón tay khẽ mơn trớn mi mắt ửng đỏ của dì.
“Dì sao vậy?”
“Không có gì.”
“Dì vẫn không muốn nói cho con biết sao? Con đã trưởng thành, không còn là Thỏ Con ngây ngô không hiểu chuyện như lúc xưa nữa.”
Dì gật đầu, “Dì hiểu, con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện.”
“Là vì chú Trình phải không. Chú ấy không tốt với dì.” Tôi lấy hết can đảm, nói ra những nghĩ suy đã cất giấu bao lâu này trong lòng.
Dì thở dài, chầm chậm nói cho tôi chân tướng mọi chuyện. Tôi thực không cách nào tưởng tượng. Bề ngoài là một người đàn ông ưu tú, thật ra nội tâm xấu xa biết bao nhiêu – Ông ấy ngoại tình không nói, còn có con với người khác! Mà đây cũng là lần dì Lạc tới thành phố H không lâu mới phát hiện ra. Lúc ấy, dì Lạc nhiều lần muốn ly hôn, ông ta dây dưa không muốn. Trách không được ngày trước dì Lạc không liên lạc với gia đình tôi lâu như vậy, hóa ra mọi chuyện là như thế này. Đứa không biết chuyện như tôi lại còn giận dì vì mấy thứ cỏn con ấy.
“Vì sao chú không muốn ly hôn?” Tôi từ từ thẳng người hỏi.
“Dì cười khổ rồi nói: “Ly hôn sẽ liên lụy đến tài sản, hắn ấy đã đánh cuộc rồi. Nếu không phải mấy năm nay dì khổ cực mở nhà máy thành công, hắn sớm đã bị bọn cho vay nặng lãi chém chết. Hắn sợ dì sẽ phơi bày những thứ này trước thiên hạ, sợ cổ đông, đồng nghiệp xa lánh, cuối cùng chẳng vớt vát được dì, vì vậy dây dưa đến bây giờ. Trước mặt người ngoài, hắn vẫn tỏ ra là một người chồng mẫu mực.”
Thật là kẻ bại hoại giả vờ lịch sự.
“Dì cũng không cam lòng, nếu thật phải ly hôn, hai người phải ra ở riêng. Vậy hắn nhất định sẽ nghĩ đến bán đi cổ phần công ty. Đến lúc đó công ty có thể nằm trong tay người khác. Không phải dì nhìn không thấu, chỉ là…” Dì muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì?”
Dì thở dài, “Con xem, dì đã là phụ nữ trung niên, lại không có gì cả, không chồng, không con, nếu như ngay cả sự nghiệp đều mất đi, dì sợ mình thật sự sẽ không chịu nổi.”
“Vì vậy nên vẫn dây dưa?”
“Không còn cách nào khác. Mấy năm nay, dì mở rộng công ty đến thành phố H, để hắn ở thành phố W xử lý công việc, cũng may mấy năm này nuôi dưỡng những người tâm phúc nên hắn không dám động đậy vào cổ phần công ty ở thành phố WW.” Trên mặt dì mang nét kiên nghị, tựa như cây hoa lá phiêu linh trong gió, nhưng vẫn ngạo nghễ ngưỡng thẳng người.
Tôi càng nể phục dì hơn, lại càng thương tiếc dì. Mà tôi chỉ là kẻ vô năng, căn bản chẳng giúp ích gì được. Lòng tôi buồn phiền vô cùng.
“Dì tốt đến vậy mà chú Trình còn ngoại tình, thật quá đáng!”
“Dì tốt sao?” Dì buồn bã, “Dì không thể có con…”
“Không có con thì đã làm sao chứ? Phụ nữ đâu phải là cái máy đẻ! Nếu vì vậy mà chối bỏ vợ mình thì còn gì là chồng nữa! Hơn nữa sinh con đau vô cùng. Nếu con là đàn ông, có sẽ không để người phụ nữ của con phải sinh đâu, quá thảm đi!” Tôi vẫn luôn cho là vậy, không phải vì an ủi dì Lạc mới nói thế.
Dì ịm lặng nhìn tôi hồi lâu, rốt cuộc bật cười.
“Thỏ Con, suy nghĩ của con nó rất là… ưm, đặc biệt. Lẽ nào sau này con không muốn có con sao?”
“Con không có hứng thú. Phụ nữ có thể sinh con, nhưng không nhất định phải sinh con. Đó là quyền lợi chứ không phải nghĩa vụ. Không ai có thể yêu cầu chúng ta cần phải làm như vậy.”
“Xem ra lên đại học, con biến thành người ủng hổ nữ quyền rồi!”
“Con nghĩ đây là vấn đề mà mỗi phụ nữ cần phải biết. Phụ nữ Trung Quốc bị áp bực quá rồi, trọng nam khinh nữ vẫn còn ăn sâu vào tiềm thức người dân. Dì Lạc, dì không cần vì thế mà cảm thấy hổ thẹn với chú ấy.”
“Hổ thẹn, chỉ là một mặt thôi, tiếc nuối mới là nguyên nhân sâu xa, con còn trẻ, không hiểu được đâu.” Dì không nói thêm gì nữa, ánh mắt dì vô vàn đau thương.
Tôi vẫn không thể đồng ý với dì. Về phần thông cảm cho nỗi cô đơn của dì, có lẽ tôi chỉ biết ở bề nổi mà thôi. Tôi và dì, là hai người không cùng thời đại. Tư tưởng, quan niệm không thể đứng cùng một chiến tuyến.
Nghĩ đến những điều này, lòng tôi hiu quạnh cô đơn đến cực điểm. Có lẽ đời này kiếp này, tôi không cách nào trở thành tri kỷ của dì. Về phần thứ khác, hẳn còn khó hơn.
Nhưng mà, yêu một người, có nhất định phải đồng ý với tất cả những điều người ấy đồng ý không?
Đêm ấy, đầu tôi như muốn nứt tung, tâm tình cùng phiền muộn đến cực điểm, đến nỗi nằm mơ toàn ác mộng. Nhưng trong mộng ấy, luôn có một bàn tay dịu dàng vỗ về tôi, mang tôi từ cõi tối tăm ngục tù quay về nhân gian.
Tác giả :
Thỏ Con Kể Chuyện