Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan
Chương 39
Edit: Đông Thảo
“Ta có loại dự cảm, bọn hắn sẽ không ở cùng một chỗ.” Thành mỹ nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
“Nếu dự cảm của ngươi trở thành sự thật thì tốt rồi.” Ta lẩm bẩm,“Lại nói, nước tắm ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“A, ta lại đi nhìn xem.” Thành mỹ nhân đứng lên, đi ra ngoài.
Thành mỹ nhân, bất tri bất giác, ta dường như cũng bắt đầu thích ngươi, cho nên, ngươi không cần phản bội ta, không cần làm ra chuyện gì thương tổn đến ta, bằng không, ta tuyệt không tha thứ ngươi!
Đào Yết tựa hồ cũng không từ bỏ ý đồ, hắn cũng tiến vào khách điếm này, sáng sớm hôm sau liền đứng trước của phòng chúng ta.
“Ngươi còn muốn gì chứ?” Ta giận, như thế nào chuyện nên chấp nhất không thấy hắn chấp nhất, không nên chấp nhất ngược lại tính toán chi li.
“Ta nghĩ một đêm, ta thừa nhận ta có sai, ta sẽ đi đến kinh thành. Chính là……” Đào Yết rút kiếm ra,“Ta còn có một việc phải giải quyết.”
“Đào Yết, ta từng nói qua, chẳng lẽ đã quên sao?” Thành mỹ nhân đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta.
“Ta không quên, chính là vừa nghĩ tới hắn đã đoạt lấy đêm đầu tiên của Thanh, ta liền bình tĩnh không được.” Đào Yết chỉa vào người của ta.
“A!” Ta cười lạnh,“Diễn Thanh cũng chưa trách ta, ngươi dựa vào cái gì nói ta?”
Loại sự tình này còn so đo, không phải do độc chiếm dục cường đến biến thái, chính là người này quả thật có tật xấu!
“Nếu ngươi thật muốn ra tay như thế……” Thành mỹ nhân đứng ở trước người ta,“Tìm ta. Ngươi không thể động đến hắn!”
“Dựa vào cái gì?” Đào Yết sửng sốt, nhíu mày nói.
Ta cũng sững sờ ở một bên.
“Chỉ bằng……” Thành mỹ nhân kéo tay của ta,“Ta cùng hắn đã bái đường, ta đương nhiên nên vì hắn xuất đầu, ta không cho phép người khác khi dễ hắn!”
Đờ đẫn đứng ở một bên, nhìn thấy Thành mỹ nhân nắm tay của ta, cúi đầu ở trán ta ấn một nụ hôn, nhìn thấy Đào Yết từ kinh ngạc đến khiếp sợ, ta trong lòng cũng là phiên giang đảo hải.
Thành mỹ nhân lại có thể sẽ vì ta làm chuyện này! Này chẳng lẽ chính là quyết đấu trong truyền thuyết? Trời ạ!
Sâu trong đáy lòng nổi lên một tầng cảm động, chậm rãi khuếch tán ra, trong lòng tràn đầy mật ngọt, dần dần là mùi vị hạnh phúc, ta khờ ngốc nở nụ cười.
“Như vậy đêm nay, ta tới tìm ngươi!” Đào Yết đã muốn khôi phục bình tĩnh, gật gật đầu xem như đồng ý.
“Một lời đã định!”
“Ta tin tưởng ngươi!” Ta vỗ vỗ thành mỹ nhân bả vai,“Cho nên không cần khinh thường!”
Thành mỹ nhân dở khóc dở cười:“Lúc này ngươi cũng không thể đối với ta biểu hiện ra bộ dáng lưu luyến không rời sao? Tốt xấu gì ta cũng là vì ngươi đi!”
“Bởi vì ta đối với ngươi trăm phần trăm tín nhiệm! Hơn nữa ta sẽ cùng ngươi đi!”
“Chính là ngươi ở một bên ta sẽ phân tâm.” Thành mỹ nhân hao tổn tâm trí thở dài.
“Ngươi cũng không thể biểu hiện cảm động một chút sao?” Ta nhíu mày.
“Như vậy Đào Y trưa nay ngươi nấu cho ta một bữa cơm, được không?”
“Cũng được, nhưng tay nghề của ta cũng chỉ bình thường thôi.” Tay nghề của ta cũng không tệ lắm, nói chung là đồ ăn cũng tạm được.
“Không sao!” Thành mỹ nhân cười.
Nếu tay nghề bình thường một chút, vậy làm cái gì đó mới mẻ một chút.
Vân Nam xem như vùng duyên hải thành thị, hải sản nhất định rất nhiều, Thành mỹ nhân muốn ăn một chút đồ ăn, ta liền làm…… Thọ ty*!
Người cổ đại nhất định chưa từng ăn qua!
Một buổi sáng, ta chiếm lấy một góc phòng bếp khách điếm, bận rộn, đến giữa trưa rốt cục đại công cáo thành.
Bởi vì sợ Thành mỹ nhân không ăn được cá sống gì đó, ta đều là trước nấu chín, cơm nắm, liền miễn cưỡng dùng gạo nếp nấu cũng tốt lắm, về phần mù-tạc, đương nhiên là không có, tốt xấu nước tương vẫn phải có.
Cuối cùng cũng làm xong tuy là hương vị không giống cơm nắm lắm, nhưng mùi vị cũng không khác biệt.
Ta đem đồ ăn bưng lên, Thành mỹ nhân tò mò liếc mắt một cái, ngạc nhiên nói:“Đào Y ngươi làm cái gì?”
Một bên tiểu Thiến cũng lại đây, nói:“Ngươi không nhớ rõ? Năm trước bác mang bọn ta đi Nam Cung gia dự tiệc, lúc đó cũng có mấy món này, kêu…… Gọi là gì nhỉ?”
“Thọ ty!” Ta giải thích nói, trong lòng cuồng vựng, nguyên lai Thành mỹ nhân cũng biết món này!
“Đúng đúng, Đào Y ngươi đã từng nếm qua?” Tiểu Thiến hiếu kỳ nói.
“Nghiên cứu qua.” Ta lập lờ.
“Lần trước đi Nam Cung gia ta còn chưa ăn qua, nếu Đào Y cũng tiến cử, ta liền nếm thử một chút. Ta nhớ rõ đây là đồ ăn của nước Phù Tang (Nhật bản) đi?”
Thành mỹ nhân động đữ, ta đem nước tương đẩy qua:“Chấm vào đây!”
Gắp một khối trứng cá thọ ty, Thành mỹ nhân tinh tế nhấm nháp, theo sau vừa lòng gật đầu:“Đào Y tuy rằng ngươi luôn giới thiệu với ta những món đồ ăn cổ quái ngạc nhiên, nhưng hương vị cũng không sai biệt.”
“Hắn đã cho ngươi nếm qua cái gì?” Tiểu Thiến tò mò hỏi.
“Chao!” Thành mỹ nhân cười, ta hãn, tiểu Thiến nghe được như lọt vào trong sương mù.
“Chao? Đậu hủ thối? Sư huynh phẩm vị thật khác người!”
“Ha ha!” Ta cười gượng.
Lúc chiều Đào Yết đã tới rồi, hắn đề nghị đến vùng ngoại ô trống trải so kiếm, Thành mỹ nhân đáp ứng, cũng mang theo ta cùng tiểu Thiến đi theo làm nhân chứng.
Ba mươi chiêu định thắng bại, nếu Đào Yết thắng, ta liền tùy hắn xử trí, Thành mỹ nhân thắng, Đào Yết liền không thể đối với ta ra tay.
Thọ ty: cơm nắm hay sushi
Sushi là một món ăn truyền thống của Nhật Bản được làm từ cơm kết hợp với hải sản tươi sống hoặc chín, với rau và với một số gia vị (nhất là wasabi nếu là sushi hải sản). Sushi có nguồn gốc từ phương pháp bảo quản cá bằng cách ủ vào trong cơm của khu vực Đông Nam Á.
Sushi viết bằng tiếng Nhật có nhiều cách: 寿司, 壽司, 鮨, 鮓, すし. Tuy nhiên, tất cả đều đọc là xư-si như trong tiếng Việt. Có thể có lúc đọc là dư-si nếu được kết hợp với từ khác. Nếu đọc theo âm Hán Việt thì là thọ ty.
Thứ cơm trộn dấm để làm sushi được gọi là sumeshi hoặc sushimeshi. Loại dấm để nấu thứ cơm này không phải là dấm thông thường mà là dấm có pha chút muối, đường, rượu ngọt Mirin, vì thế gọi là dấm hỗn hợp awasesu. Dấm này chuyên dùng để chế biến sushi, nên còn được gọi là sushisu. Cơm nấu xong (nấu không chín hoàn toàn như cơm bình thường) được đổ ra một cái chậu gỗ gọi là tarai rồi trộn dấm vào. Vừa trộn vừa dùng quạt tay quạt cho hơi nóng thoát bớt ra để giữ hương vị của dấm.
Các loại hải sản dùng để làm sushi gọi là tane. Đó có thể là cá ngừ, cá hồng, cá trình, cá cóc, cá thu, tôm (nhất là thứ tôm mà người Nhật gọi là sakuraebi), mực, bạch tuộc, các loại ốc biển, cua biển, v.v…
“Ta có loại dự cảm, bọn hắn sẽ không ở cùng một chỗ.” Thành mỹ nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
“Nếu dự cảm của ngươi trở thành sự thật thì tốt rồi.” Ta lẩm bẩm,“Lại nói, nước tắm ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“A, ta lại đi nhìn xem.” Thành mỹ nhân đứng lên, đi ra ngoài.
Thành mỹ nhân, bất tri bất giác, ta dường như cũng bắt đầu thích ngươi, cho nên, ngươi không cần phản bội ta, không cần làm ra chuyện gì thương tổn đến ta, bằng không, ta tuyệt không tha thứ ngươi!
Đào Yết tựa hồ cũng không từ bỏ ý đồ, hắn cũng tiến vào khách điếm này, sáng sớm hôm sau liền đứng trước của phòng chúng ta.
“Ngươi còn muốn gì chứ?” Ta giận, như thế nào chuyện nên chấp nhất không thấy hắn chấp nhất, không nên chấp nhất ngược lại tính toán chi li.
“Ta nghĩ một đêm, ta thừa nhận ta có sai, ta sẽ đi đến kinh thành. Chính là……” Đào Yết rút kiếm ra,“Ta còn có một việc phải giải quyết.”
“Đào Yết, ta từng nói qua, chẳng lẽ đã quên sao?” Thành mỹ nhân đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta.
“Ta không quên, chính là vừa nghĩ tới hắn đã đoạt lấy đêm đầu tiên của Thanh, ta liền bình tĩnh không được.” Đào Yết chỉa vào người của ta.
“A!” Ta cười lạnh,“Diễn Thanh cũng chưa trách ta, ngươi dựa vào cái gì nói ta?”
Loại sự tình này còn so đo, không phải do độc chiếm dục cường đến biến thái, chính là người này quả thật có tật xấu!
“Nếu ngươi thật muốn ra tay như thế……” Thành mỹ nhân đứng ở trước người ta,“Tìm ta. Ngươi không thể động đến hắn!”
“Dựa vào cái gì?” Đào Yết sửng sốt, nhíu mày nói.
Ta cũng sững sờ ở một bên.
“Chỉ bằng……” Thành mỹ nhân kéo tay của ta,“Ta cùng hắn đã bái đường, ta đương nhiên nên vì hắn xuất đầu, ta không cho phép người khác khi dễ hắn!”
Đờ đẫn đứng ở một bên, nhìn thấy Thành mỹ nhân nắm tay của ta, cúi đầu ở trán ta ấn một nụ hôn, nhìn thấy Đào Yết từ kinh ngạc đến khiếp sợ, ta trong lòng cũng là phiên giang đảo hải.
Thành mỹ nhân lại có thể sẽ vì ta làm chuyện này! Này chẳng lẽ chính là quyết đấu trong truyền thuyết? Trời ạ!
Sâu trong đáy lòng nổi lên một tầng cảm động, chậm rãi khuếch tán ra, trong lòng tràn đầy mật ngọt, dần dần là mùi vị hạnh phúc, ta khờ ngốc nở nụ cười.
“Như vậy đêm nay, ta tới tìm ngươi!” Đào Yết đã muốn khôi phục bình tĩnh, gật gật đầu xem như đồng ý.
“Một lời đã định!”
“Ta tin tưởng ngươi!” Ta vỗ vỗ thành mỹ nhân bả vai,“Cho nên không cần khinh thường!”
Thành mỹ nhân dở khóc dở cười:“Lúc này ngươi cũng không thể đối với ta biểu hiện ra bộ dáng lưu luyến không rời sao? Tốt xấu gì ta cũng là vì ngươi đi!”
“Bởi vì ta đối với ngươi trăm phần trăm tín nhiệm! Hơn nữa ta sẽ cùng ngươi đi!”
“Chính là ngươi ở một bên ta sẽ phân tâm.” Thành mỹ nhân hao tổn tâm trí thở dài.
“Ngươi cũng không thể biểu hiện cảm động một chút sao?” Ta nhíu mày.
“Như vậy Đào Y trưa nay ngươi nấu cho ta một bữa cơm, được không?”
“Cũng được, nhưng tay nghề của ta cũng chỉ bình thường thôi.” Tay nghề của ta cũng không tệ lắm, nói chung là đồ ăn cũng tạm được.
“Không sao!” Thành mỹ nhân cười.
Nếu tay nghề bình thường một chút, vậy làm cái gì đó mới mẻ một chút.
Vân Nam xem như vùng duyên hải thành thị, hải sản nhất định rất nhiều, Thành mỹ nhân muốn ăn một chút đồ ăn, ta liền làm…… Thọ ty*!
Người cổ đại nhất định chưa từng ăn qua!
Một buổi sáng, ta chiếm lấy một góc phòng bếp khách điếm, bận rộn, đến giữa trưa rốt cục đại công cáo thành.
Bởi vì sợ Thành mỹ nhân không ăn được cá sống gì đó, ta đều là trước nấu chín, cơm nắm, liền miễn cưỡng dùng gạo nếp nấu cũng tốt lắm, về phần mù-tạc, đương nhiên là không có, tốt xấu nước tương vẫn phải có.
Cuối cùng cũng làm xong tuy là hương vị không giống cơm nắm lắm, nhưng mùi vị cũng không khác biệt.
Ta đem đồ ăn bưng lên, Thành mỹ nhân tò mò liếc mắt một cái, ngạc nhiên nói:“Đào Y ngươi làm cái gì?”
Một bên tiểu Thiến cũng lại đây, nói:“Ngươi không nhớ rõ? Năm trước bác mang bọn ta đi Nam Cung gia dự tiệc, lúc đó cũng có mấy món này, kêu…… Gọi là gì nhỉ?”
“Thọ ty!” Ta giải thích nói, trong lòng cuồng vựng, nguyên lai Thành mỹ nhân cũng biết món này!
“Đúng đúng, Đào Y ngươi đã từng nếm qua?” Tiểu Thiến hiếu kỳ nói.
“Nghiên cứu qua.” Ta lập lờ.
“Lần trước đi Nam Cung gia ta còn chưa ăn qua, nếu Đào Y cũng tiến cử, ta liền nếm thử một chút. Ta nhớ rõ đây là đồ ăn của nước Phù Tang (Nhật bản) đi?”
Thành mỹ nhân động đữ, ta đem nước tương đẩy qua:“Chấm vào đây!”
Gắp một khối trứng cá thọ ty, Thành mỹ nhân tinh tế nhấm nháp, theo sau vừa lòng gật đầu:“Đào Y tuy rằng ngươi luôn giới thiệu với ta những món đồ ăn cổ quái ngạc nhiên, nhưng hương vị cũng không sai biệt.”
“Hắn đã cho ngươi nếm qua cái gì?” Tiểu Thiến tò mò hỏi.
“Chao!” Thành mỹ nhân cười, ta hãn, tiểu Thiến nghe được như lọt vào trong sương mù.
“Chao? Đậu hủ thối? Sư huynh phẩm vị thật khác người!”
“Ha ha!” Ta cười gượng.
Lúc chiều Đào Yết đã tới rồi, hắn đề nghị đến vùng ngoại ô trống trải so kiếm, Thành mỹ nhân đáp ứng, cũng mang theo ta cùng tiểu Thiến đi theo làm nhân chứng.
Ba mươi chiêu định thắng bại, nếu Đào Yết thắng, ta liền tùy hắn xử trí, Thành mỹ nhân thắng, Đào Yết liền không thể đối với ta ra tay.
Thọ ty: cơm nắm hay sushi
Sushi là một món ăn truyền thống của Nhật Bản được làm từ cơm kết hợp với hải sản tươi sống hoặc chín, với rau và với một số gia vị (nhất là wasabi nếu là sushi hải sản). Sushi có nguồn gốc từ phương pháp bảo quản cá bằng cách ủ vào trong cơm của khu vực Đông Nam Á.
Sushi viết bằng tiếng Nhật có nhiều cách: 寿司, 壽司, 鮨, 鮓, すし. Tuy nhiên, tất cả đều đọc là xư-si như trong tiếng Việt. Có thể có lúc đọc là dư-si nếu được kết hợp với từ khác. Nếu đọc theo âm Hán Việt thì là thọ ty.
Thứ cơm trộn dấm để làm sushi được gọi là sumeshi hoặc sushimeshi. Loại dấm để nấu thứ cơm này không phải là dấm thông thường mà là dấm có pha chút muối, đường, rượu ngọt Mirin, vì thế gọi là dấm hỗn hợp awasesu. Dấm này chuyên dùng để chế biến sushi, nên còn được gọi là sushisu. Cơm nấu xong (nấu không chín hoàn toàn như cơm bình thường) được đổ ra một cái chậu gỗ gọi là tarai rồi trộn dấm vào. Vừa trộn vừa dùng quạt tay quạt cho hơi nóng thoát bớt ra để giữ hương vị của dấm.
Các loại hải sản dùng để làm sushi gọi là tane. Đó có thể là cá ngừ, cá hồng, cá trình, cá cóc, cá thu, tôm (nhất là thứ tôm mà người Nhật gọi là sakuraebi), mực, bạch tuộc, các loại ốc biển, cua biển, v.v…
Tác giả :
Đào Đào