Đường Ngựa Vằn
Chương 11: Mây tan
“Cô cảnh sát ở bên kia đã đến đây cả buổi chiều rồi, hỏi đi hỏi lại cũng chỉ có bấy nhiêu! Thấy đủ rồi thì bảo cô ta đi đi, nhìn thấy là phiền lòng!”
Những người có mặt đều nghe thấy những lời này. Lộ Vy nhìn ba chồng với nét mặt ngượng nghịu, rồi nhỏ tiếng giải thích với Hiểu Kiều:
“Người già bị lạc mất cháu gái nên tâm trạng không tốt, Kiều cảnh quan đừng để tâm.”
Hiểu Kiều nhoẻn miệng một cái, vẫn không dừng bút,
“Lão gia gia, đừng nóng lòng, tôi phải hỏi hết mới đi được. Lá thư mà cháu gái ông gửi đến hôm nay chứng tỏ cô ấy đang rất an toàn, ông thả lỏng nào.”
“Đã ba ngày rồi!!!!” Cận Ân Thái vừa thúc mạnh cây gậy xuống nền nhà vừa nói, vẻ mặt đau khổ.
“Các người điều tra tới lui mấy ngày mà ngay cả cái bóng của kẻ bắt cóc cũng chưa thấy! Chính phủ nuôi mấy người để ăn cơm sao?”
Lời nói không nể tình chút nào, người trực ca hôm nay – Hoắc Bân lộ sắc mặt khó coi vô cùng, vừa định phản bác thì bị ánh mắt của Hiểu Kiều ngăn lại.
“Bác Cận, cảnh sát làm việc cũng rất cực khổ, chúng ta phải tin tưởng họ, họ nhất định sẽ cứu được Hoan Nhan về!” Khương Quỳ nói rất chân thành.
Kiều Hiểu Kiều vốn chẳng để tâm những lời ngông cuồng của Cận Ân Thái, nghe Khương Quỳ nói thế bèn nhìn anh, song chẳng vì cảm kích.
Cận Ngữ Ca chỉ đứng yên im lặng nghe họ nói chuyện, Khương Quỳ quay sang nhìn cô, “Chúng ta qua đó trò chuyện nhé?”
“Được.”
Ngữ Ca gật đầu, hai người cùng đi đến bên vách kính, ngồi trên ghế đan trúc bắt đầu cuộc đàm đạo giữa hai người bạn lâu năm.
Khi đã ghi chép xong những gì cần thu thập, Kiều Hiểu Kiều thu dọn đồ đạc của mình, nghe thấy tiếng nói từ sau lưng, cô cắn cắn môi.
“Xin lỗi, có thể mượn dùng nhà vệ sinh một lúc không ạ?”
Lộ Vy mở lòng bàn tay hướng lên trên lầu ra ý mời cô tự nhiên.
Hiểu Kiều đứng lên đi vào nhà vệ sinh, tựa lưng vào cửa, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Cuộc trò chuyện của Ngữ Ca và Khương Quỳ bị tiếng chuông rung ngắt ngang, cầm lên nhìn lướt một cái, màn hình báo hiệu có một tin nhắn, bốn chữ “Cảnh trưởng mèo đen” đang nhảy nhót trên ấy.
Liếc nhanh qua cửa phòng vệ sinh, Ngữ Ca mỉm cười xin phép rồi mới mở tin nhắn ra xem ai kia đang giở trò gì.
— “Tối nay cậu có về nhà không?”
Sắc mặt không mấy vui, Ngữ Ca nhắn lại,
— “Không.”
Ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, đương nhiên nếu còn rút ngắn thì không phải là chữ nữa.
Bên trong phòng vệ sinh, Kiều Hiểu Kiều gập điện thoại lại, ngước mặt lên nhìn gương mặt đang nghiến răng răn rắc bên trong gương. Ngẫm nghĩ một lúc, không cam tâm! Thế là cô mở cửa, thò đầu ra ngoài cười hì hì,
“Làm ơn, có thể giúp một tay không?”
Lộ Vy vừa đứng dậy thì Cận Ngữ Ca đã sớm bà một bước di chuyển khỏi ghế,
“Để con.”
Khương Quỳ vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn bóng lưng Cận Ngữ Ca rời khỏi.
Cửa phòng vệ sinh một lần nữa khép lại.
Cận Ngữ Ca đứng khoanh tay trước ngực dựa vào tường, gương mặt không chút biểu cảm hiện giờ hoàn toàn trái ngược với nụ cười lễ phép ở ngoài kia. Kiều Hiểu Kiều một tay chóng tại vị trí kế bên lỗ tai Ngữ Ca, một tay chóng nạnh.
“Hôm qua tớ chưa thỏa hứng.”
“Hôm nay tôi không có hứng.”
“Người ngoài kia là ai?”
“Ngoài kia có rất nhiều người.”
“Cậu biết mình đang hỏi người nào.”
“Kiều cảnh quan, khu vực quản lý của cô bao gồm cả Thái Bình Dương ư?”
Và thế là, bên ngoài cửa nhà Cận gia vọng lên tiếng de xe và tiếng tăng tốc điếng tai, chiếc Jeep có tuổi của Sở cảnh sát phục vụ đã nhiều năm rồi, không ngờ vẫn còn sức chiến đấu đến vậy. Dưới cơn giận của Kiều cảnh quan, nó vẫn có thể vọt đi với tốc độ của F1.
Sáng sớm hôm sau, Cận Ngữ Ca bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mơ mơ hồ hồ cầm lên nghe, tin tức trong đó lập tức xua tan cơn buồn ngủ của cô. Cô nhanh chóng ngồi dậy, tối qua vốn đã không yên giấc, nay lại vì quá nóng vội mà bật người dậy, tức thì cảm thấy trời đất xoay vòng.
Chóng tay lên đầu, Ngữ Ca từ từ ngồi xổm xuống, yên lặng chờ đợi cơn choáng qua đi rồi lại vội đứng lên, chạy xuống lầu. Suy đi nghĩ lại, cô quyết định tạm giấu gia đình, chỉ nhắn với dì Châu rằng công ty có việc gấp nên phải ra ngoài sớm.
Bên ngoài nhà hàng Vạn Giang chỉ có vài chiếc xe, không có làn ngăn cách cũng không có cảnh tượng hỗn loạn như trong tưởng tượng của cô. Ngoài cửa, vài phục vụ viên đang đứng cùng nhau như đang trông chờ xem vở kịch nào đó. Cận Ngữ Ca không thời gian đâu phê bình họ, cô vội vàng tiến vào trong.
Tại quầy tiếp tân, Kiều Hiểu Kiều và giám đốc Dư người trực sáng nay đang nói với nhau gì đó, nét mặt rất nghiêm trọng. Thấy Ngữ Ca đến, giám đốc Dư vội chạy đến nghênh đón.
“Cận tổng, đây là Kiều cảnh quan của đồn cảnh sát, cô ấy nói nhị tiểu thư….”
Ngữ Ca nhanh chóng ngắt lời ông, “Tôi biết.”
Ánh mắt nhìn thẳng vào Hiểu Kiều, cô đang chờ câu trả lời. Hiểu Kiều nhìn cô một cái rồi dặn dò Võ Khoan đứng bên cạnh:
“Hãy tranh thủ bố trí, tôi sẽ sang đó ngay.”
“Rõ.”
Loading...
Nói xong, cô ra ý ám thị, Ngữ Ca liền cùng cô đi vào căn phòng gần đó.
“Cậu từng đắc tội với Long Kiến Nghiệp?”
Cận Ngữ Ca hơi khựng lại, “Ai là Long Kiến Nghiệp?”
“Lão tổng của xí nghiệp Hâm Long.”
“Không, nhưng có xung đột trong công việc, cũng chỉ là chuyện gần đây thôi. Ông ta làm ư?”
“Ừm.” Hiểu Kiều gật đầu.
“Em của cậu vốn không sống trong nước, thỉnh thoảng mới về đây, vì vậy khả năng có người bắt cóc cô ấy là rất nhỏ. Trái lại, cậu mới có thể là mục tiêu của họ. Vì vậy hôm đó mình đã đến buổi họp báo của Sở nhà đất sớm hơn, trước khi cậu đến, Long Kiến Nghiệp có hơi khác thường, dường như rất đắc ý, khi phóng viên hỏi chuyện ông ta cũng trả lời rất tự tin. Nhưng sau khi thấy cậu đến, nét mặt ông ấy đột nhiên biến sắc. Mình cảm thấy lạ nên đã đi điều tra thử.”
Ngữ Ca lắng nghe những gì Hiểu Kiều nói, cô cảm thấy thật khó tin,
“Chỉ vì nét mặt khác lạ thì cậu đã đi điều tra?”
Hiểu Kiều chẳng thèm giải thích, cô bĩu môi,
“Cậu tưởng cảnh sát tụi này ăn không của nhà nước à?”
Ngữ Ca không phản bác lại, xem như là thừa nhận. Nhưng vì lo lắng cho an nguy của Hoan Nhan, cô không dây dưa thêm trong đề tài này, liền hối thúc Hiểu Kiều nói tiếp.
“Và sau đó?”
“Long Kiến Nghiệp này trước khi phát tài đã từng hành nghề bán hàng xách tay, quen biết rất nhiều người trong giang hồ. Dạo trước hắn thường xuyên ra vào Bích Hải Thành, bề ngoài giống như đi ăn nhậu, xông hơi, mát-xa, kỳ thật nơi đó là ổ của tên xã hội đen Điêu Khắc Thương, vì vậy họ rất có khả năng là có giao dịch gì đó. Sau đó mình và chú Bảo đã xem đi xem lại đoạn băng ghi hình ở sân bay, phát hiện có một người có hành tung rất kỳ lạ. Không giống du khách, cũng không giống đang chờ người. Chuyến bay của Hoan Nhan vừa đáp xuống không lâu thì người này cũng rời khỏi phòng chờ. Chú Bảo nói chú có chút ấn tượng với người này, nên mới điều tra theo diện mạo và đặc tính của người đó, quả nhiên là vậy!”
Hiểu Kiều vừa nói, vừa kéo dây zip của áo khoác xuống, đưa cho Ngữ Ca một tờ giấy.
“Âu Dương Thông, người bản địa, nữ, 30 tuổi. Trước đây từng bị bắt vì tội ẩu đả, là con gái của đại ca trước đây của Điêu Khắc Thương. Và thế là, mọi việc đều ăn khớp.”
Ngữ Ca càng nghe càng nhập tâm, nhận lấy hồ sơ từ Hiểu Kiều theo tiềm thức, trên đó là hình thẻ và lý lịch của người trong hình. Hình hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một phụ nữ trí thức có gương mặt thanh tú.
“Chiều hôm qua mình đã dắt người đến nhà của Âu Dương Thông, cô ta không ở nhà, nhưng mẹ cô ta nói lúc sáng cô có về. Sau đó, mình thấy cái này trên bàn nhà họ.”
Dứt lời thì Hiểu Kiều cầm chiếc hộp giấy màu trắng lên. Đó là hộp thức ăn của nhà hàng Vạn Giang, dành cho khách hàng mua mang đi, trên đó còn có logo của Cận Thị và Vạn Giang.
Ngữ Ca nghe đến đây, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi,
“Ý cậu là, Âu Dương Thông này, đã từng đến Vạn Giang?”
“Không chỉ là từng đến, mình đã hỏi tiếp tân ở đây, cô ấy có ấn tượng từng trông thấy Âu Dương Thông ra vào nơi này vào hôm qua, nhưng lại không thấy hồ sơ đăng ký của cô ấy.”
“Cô ấy ở đây?” Sự kinh ngạc của Ngữ Ca không hề nhỏ, bất giác cũng có hơi khẩn trương.
Song Kiều Hiểu Kiều lại rất thong dong mà dựa vào chiếc bàn kế bên, cầm hộp giấy lên, vừa ngắm nghía vừa tự nói:
“Nghe nói bánh dứa hồ điệp thủy tinh của Vạn Giang vừa ngon vừa đẹp mắt, nổi tiếng gần xa, sao mình chưa từng được ăn nhỉ?”
Nói xong còn đưa mắt nhìn Ngữ Ca.
“Cậu cho rằng, cô ấy đang giam Hoan Nhan ở đây?”
Hiểu Kiều đứng thẳng lên, “Nếu như người của Cận Thị không nhúng tay vào, thì trong hôm nay, cậu có thể đưa em gái về nhà.”
Dứt câu, cô để lại hộp giấy trên bàn, đi ngang qua Ngữ Ca mở cửa ra ngoài.
Bên trong phòng, Âu Dương Thông đang ủ rũ mặt mày. Nếu đã bắt nhầm người, vậy tức là con tin đâu còn giá trị gì nữa. Nhưng vì sao Điêu Khắc Thương vẫn chưa ra chỉ thị rõ ràng, rốt cuộc là thả không đây?
Những chuyện thế này cô thật sự không có kinh nghiệm.
Cận Hoan Nhan khoanh tay ngồi trên sô-pha nhìn vẻ mặt sầu thảm của Âu Dương Thông. Cuộc trải nghiệm kỳ lạ này dường như đã sắp kết thúc, nhưng, vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa được giải đáp. Cô muốn biết, là ai, tại sao lại muốn bắt cóc chị của cô. Những câu hỏi này, Âu Dương Thông ở trước mặt có lẽ sẽ cho cô câu trả lời.
Huống hồ chi, chính con người của Âu Dương Thông cũng đã có rất nhiều điều khiến cô muốn tìm hiểu.
Và nữa là, lời hứa ấy…
“Cô…khi nào thì cô thả tôi đi?” Bắt đầu lấy lòng.
Âu Dương Thông nhìn cô, “Sau khi tôi nghĩ ra cách thoát thân.”
Cận Hoan Nhan gật đầu tỏ ý hiểu, “Cô sẽ rất rắc rối?”
“Tương – đối – rắc rối.”
Thời gian mà Cận nhị tiểu thư sống ở quê nhà không nhiều, cô không thể hiểu được hàm ý bên trong hai chữ “Tương – đối” này.
“Thỉnh thoảng thất thủ một lần, chắc là có thể tha thứ mà?”
“Vụ làm ăn bé tí như vậy mà cũng thất bại, tôi mất mặt lắm đấy.”
“Bắt cóc tổng giám đốc của Cận Thị là vụ làm ăn nhỏ sao?!”
Cận Hoan Nhan biến cả sắc mặt, Âu Dương Thông trả lời cô với vẻ mặt cứng đờ, “Đối với chúng tôi, quy mô của một cuộc giao dịch được định nghĩa bởi: nếu rơi vào tay cảnh sát, có bị mang đi tử hình hay không.”
“Ồ.” Nhướngg mày, trong lòng thầm rủa: shit!!!
Ngay trong lúc Cận Hoan Nhan cố gắng tìm đề tài để hỏi ra những điều cô muốn biết thì đột nhiên, Âu Dương Thông đứng phắt dậy, dán mặt vào kính cửa sổ nhìn xuống bên dưới, sau đó lầm bầm,
“Sao lần này họ lại nhanh đến thế?”
Lẩm bẩm xong cô vội vàng mặc áo khoác vào, cất laptop vào ba lô, đeo lên người. Cận Hoan Nhan bị một loạt những hành động này của Âu Dương Thông làm cho thần kinh khẩn trương cả lên, tự nhiên cũng đứng dậy trong vô thức, đứng ngay giữa phòng, không biết phải làm gì.
Những người có mặt đều nghe thấy những lời này. Lộ Vy nhìn ba chồng với nét mặt ngượng nghịu, rồi nhỏ tiếng giải thích với Hiểu Kiều:
“Người già bị lạc mất cháu gái nên tâm trạng không tốt, Kiều cảnh quan đừng để tâm.”
Hiểu Kiều nhoẻn miệng một cái, vẫn không dừng bút,
“Lão gia gia, đừng nóng lòng, tôi phải hỏi hết mới đi được. Lá thư mà cháu gái ông gửi đến hôm nay chứng tỏ cô ấy đang rất an toàn, ông thả lỏng nào.”
“Đã ba ngày rồi!!!!” Cận Ân Thái vừa thúc mạnh cây gậy xuống nền nhà vừa nói, vẻ mặt đau khổ.
“Các người điều tra tới lui mấy ngày mà ngay cả cái bóng của kẻ bắt cóc cũng chưa thấy! Chính phủ nuôi mấy người để ăn cơm sao?”
Lời nói không nể tình chút nào, người trực ca hôm nay – Hoắc Bân lộ sắc mặt khó coi vô cùng, vừa định phản bác thì bị ánh mắt của Hiểu Kiều ngăn lại.
“Bác Cận, cảnh sát làm việc cũng rất cực khổ, chúng ta phải tin tưởng họ, họ nhất định sẽ cứu được Hoan Nhan về!” Khương Quỳ nói rất chân thành.
Kiều Hiểu Kiều vốn chẳng để tâm những lời ngông cuồng của Cận Ân Thái, nghe Khương Quỳ nói thế bèn nhìn anh, song chẳng vì cảm kích.
Cận Ngữ Ca chỉ đứng yên im lặng nghe họ nói chuyện, Khương Quỳ quay sang nhìn cô, “Chúng ta qua đó trò chuyện nhé?”
“Được.”
Ngữ Ca gật đầu, hai người cùng đi đến bên vách kính, ngồi trên ghế đan trúc bắt đầu cuộc đàm đạo giữa hai người bạn lâu năm.
Khi đã ghi chép xong những gì cần thu thập, Kiều Hiểu Kiều thu dọn đồ đạc của mình, nghe thấy tiếng nói từ sau lưng, cô cắn cắn môi.
“Xin lỗi, có thể mượn dùng nhà vệ sinh một lúc không ạ?”
Lộ Vy mở lòng bàn tay hướng lên trên lầu ra ý mời cô tự nhiên.
Hiểu Kiều đứng lên đi vào nhà vệ sinh, tựa lưng vào cửa, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Cuộc trò chuyện của Ngữ Ca và Khương Quỳ bị tiếng chuông rung ngắt ngang, cầm lên nhìn lướt một cái, màn hình báo hiệu có một tin nhắn, bốn chữ “Cảnh trưởng mèo đen” đang nhảy nhót trên ấy.
Liếc nhanh qua cửa phòng vệ sinh, Ngữ Ca mỉm cười xin phép rồi mới mở tin nhắn ra xem ai kia đang giở trò gì.
— “Tối nay cậu có về nhà không?”
Sắc mặt không mấy vui, Ngữ Ca nhắn lại,
— “Không.”
Ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, đương nhiên nếu còn rút ngắn thì không phải là chữ nữa.
Bên trong phòng vệ sinh, Kiều Hiểu Kiều gập điện thoại lại, ngước mặt lên nhìn gương mặt đang nghiến răng răn rắc bên trong gương. Ngẫm nghĩ một lúc, không cam tâm! Thế là cô mở cửa, thò đầu ra ngoài cười hì hì,
“Làm ơn, có thể giúp một tay không?”
Lộ Vy vừa đứng dậy thì Cận Ngữ Ca đã sớm bà một bước di chuyển khỏi ghế,
“Để con.”
Khương Quỳ vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn bóng lưng Cận Ngữ Ca rời khỏi.
Cửa phòng vệ sinh một lần nữa khép lại.
Cận Ngữ Ca đứng khoanh tay trước ngực dựa vào tường, gương mặt không chút biểu cảm hiện giờ hoàn toàn trái ngược với nụ cười lễ phép ở ngoài kia. Kiều Hiểu Kiều một tay chóng tại vị trí kế bên lỗ tai Ngữ Ca, một tay chóng nạnh.
“Hôm qua tớ chưa thỏa hứng.”
“Hôm nay tôi không có hứng.”
“Người ngoài kia là ai?”
“Ngoài kia có rất nhiều người.”
“Cậu biết mình đang hỏi người nào.”
“Kiều cảnh quan, khu vực quản lý của cô bao gồm cả Thái Bình Dương ư?”
Và thế là, bên ngoài cửa nhà Cận gia vọng lên tiếng de xe và tiếng tăng tốc điếng tai, chiếc Jeep có tuổi của Sở cảnh sát phục vụ đã nhiều năm rồi, không ngờ vẫn còn sức chiến đấu đến vậy. Dưới cơn giận của Kiều cảnh quan, nó vẫn có thể vọt đi với tốc độ của F1.
Sáng sớm hôm sau, Cận Ngữ Ca bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mơ mơ hồ hồ cầm lên nghe, tin tức trong đó lập tức xua tan cơn buồn ngủ của cô. Cô nhanh chóng ngồi dậy, tối qua vốn đã không yên giấc, nay lại vì quá nóng vội mà bật người dậy, tức thì cảm thấy trời đất xoay vòng.
Chóng tay lên đầu, Ngữ Ca từ từ ngồi xổm xuống, yên lặng chờ đợi cơn choáng qua đi rồi lại vội đứng lên, chạy xuống lầu. Suy đi nghĩ lại, cô quyết định tạm giấu gia đình, chỉ nhắn với dì Châu rằng công ty có việc gấp nên phải ra ngoài sớm.
Bên ngoài nhà hàng Vạn Giang chỉ có vài chiếc xe, không có làn ngăn cách cũng không có cảnh tượng hỗn loạn như trong tưởng tượng của cô. Ngoài cửa, vài phục vụ viên đang đứng cùng nhau như đang trông chờ xem vở kịch nào đó. Cận Ngữ Ca không thời gian đâu phê bình họ, cô vội vàng tiến vào trong.
Tại quầy tiếp tân, Kiều Hiểu Kiều và giám đốc Dư người trực sáng nay đang nói với nhau gì đó, nét mặt rất nghiêm trọng. Thấy Ngữ Ca đến, giám đốc Dư vội chạy đến nghênh đón.
“Cận tổng, đây là Kiều cảnh quan của đồn cảnh sát, cô ấy nói nhị tiểu thư….”
Ngữ Ca nhanh chóng ngắt lời ông, “Tôi biết.”
Ánh mắt nhìn thẳng vào Hiểu Kiều, cô đang chờ câu trả lời. Hiểu Kiều nhìn cô một cái rồi dặn dò Võ Khoan đứng bên cạnh:
“Hãy tranh thủ bố trí, tôi sẽ sang đó ngay.”
“Rõ.”
Loading...
Nói xong, cô ra ý ám thị, Ngữ Ca liền cùng cô đi vào căn phòng gần đó.
“Cậu từng đắc tội với Long Kiến Nghiệp?”
Cận Ngữ Ca hơi khựng lại, “Ai là Long Kiến Nghiệp?”
“Lão tổng của xí nghiệp Hâm Long.”
“Không, nhưng có xung đột trong công việc, cũng chỉ là chuyện gần đây thôi. Ông ta làm ư?”
“Ừm.” Hiểu Kiều gật đầu.
“Em của cậu vốn không sống trong nước, thỉnh thoảng mới về đây, vì vậy khả năng có người bắt cóc cô ấy là rất nhỏ. Trái lại, cậu mới có thể là mục tiêu của họ. Vì vậy hôm đó mình đã đến buổi họp báo của Sở nhà đất sớm hơn, trước khi cậu đến, Long Kiến Nghiệp có hơi khác thường, dường như rất đắc ý, khi phóng viên hỏi chuyện ông ta cũng trả lời rất tự tin. Nhưng sau khi thấy cậu đến, nét mặt ông ấy đột nhiên biến sắc. Mình cảm thấy lạ nên đã đi điều tra thử.”
Ngữ Ca lắng nghe những gì Hiểu Kiều nói, cô cảm thấy thật khó tin,
“Chỉ vì nét mặt khác lạ thì cậu đã đi điều tra?”
Hiểu Kiều chẳng thèm giải thích, cô bĩu môi,
“Cậu tưởng cảnh sát tụi này ăn không của nhà nước à?”
Ngữ Ca không phản bác lại, xem như là thừa nhận. Nhưng vì lo lắng cho an nguy của Hoan Nhan, cô không dây dưa thêm trong đề tài này, liền hối thúc Hiểu Kiều nói tiếp.
“Và sau đó?”
“Long Kiến Nghiệp này trước khi phát tài đã từng hành nghề bán hàng xách tay, quen biết rất nhiều người trong giang hồ. Dạo trước hắn thường xuyên ra vào Bích Hải Thành, bề ngoài giống như đi ăn nhậu, xông hơi, mát-xa, kỳ thật nơi đó là ổ của tên xã hội đen Điêu Khắc Thương, vì vậy họ rất có khả năng là có giao dịch gì đó. Sau đó mình và chú Bảo đã xem đi xem lại đoạn băng ghi hình ở sân bay, phát hiện có một người có hành tung rất kỳ lạ. Không giống du khách, cũng không giống đang chờ người. Chuyến bay của Hoan Nhan vừa đáp xuống không lâu thì người này cũng rời khỏi phòng chờ. Chú Bảo nói chú có chút ấn tượng với người này, nên mới điều tra theo diện mạo và đặc tính của người đó, quả nhiên là vậy!”
Hiểu Kiều vừa nói, vừa kéo dây zip của áo khoác xuống, đưa cho Ngữ Ca một tờ giấy.
“Âu Dương Thông, người bản địa, nữ, 30 tuổi. Trước đây từng bị bắt vì tội ẩu đả, là con gái của đại ca trước đây của Điêu Khắc Thương. Và thế là, mọi việc đều ăn khớp.”
Ngữ Ca càng nghe càng nhập tâm, nhận lấy hồ sơ từ Hiểu Kiều theo tiềm thức, trên đó là hình thẻ và lý lịch của người trong hình. Hình hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một phụ nữ trí thức có gương mặt thanh tú.
“Chiều hôm qua mình đã dắt người đến nhà của Âu Dương Thông, cô ta không ở nhà, nhưng mẹ cô ta nói lúc sáng cô có về. Sau đó, mình thấy cái này trên bàn nhà họ.”
Dứt lời thì Hiểu Kiều cầm chiếc hộp giấy màu trắng lên. Đó là hộp thức ăn của nhà hàng Vạn Giang, dành cho khách hàng mua mang đi, trên đó còn có logo của Cận Thị và Vạn Giang.
Ngữ Ca nghe đến đây, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi,
“Ý cậu là, Âu Dương Thông này, đã từng đến Vạn Giang?”
“Không chỉ là từng đến, mình đã hỏi tiếp tân ở đây, cô ấy có ấn tượng từng trông thấy Âu Dương Thông ra vào nơi này vào hôm qua, nhưng lại không thấy hồ sơ đăng ký của cô ấy.”
“Cô ấy ở đây?” Sự kinh ngạc của Ngữ Ca không hề nhỏ, bất giác cũng có hơi khẩn trương.
Song Kiều Hiểu Kiều lại rất thong dong mà dựa vào chiếc bàn kế bên, cầm hộp giấy lên, vừa ngắm nghía vừa tự nói:
“Nghe nói bánh dứa hồ điệp thủy tinh của Vạn Giang vừa ngon vừa đẹp mắt, nổi tiếng gần xa, sao mình chưa từng được ăn nhỉ?”
Nói xong còn đưa mắt nhìn Ngữ Ca.
“Cậu cho rằng, cô ấy đang giam Hoan Nhan ở đây?”
Hiểu Kiều đứng thẳng lên, “Nếu như người của Cận Thị không nhúng tay vào, thì trong hôm nay, cậu có thể đưa em gái về nhà.”
Dứt câu, cô để lại hộp giấy trên bàn, đi ngang qua Ngữ Ca mở cửa ra ngoài.
Bên trong phòng, Âu Dương Thông đang ủ rũ mặt mày. Nếu đã bắt nhầm người, vậy tức là con tin đâu còn giá trị gì nữa. Nhưng vì sao Điêu Khắc Thương vẫn chưa ra chỉ thị rõ ràng, rốt cuộc là thả không đây?
Những chuyện thế này cô thật sự không có kinh nghiệm.
Cận Hoan Nhan khoanh tay ngồi trên sô-pha nhìn vẻ mặt sầu thảm của Âu Dương Thông. Cuộc trải nghiệm kỳ lạ này dường như đã sắp kết thúc, nhưng, vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa được giải đáp. Cô muốn biết, là ai, tại sao lại muốn bắt cóc chị của cô. Những câu hỏi này, Âu Dương Thông ở trước mặt có lẽ sẽ cho cô câu trả lời.
Huống hồ chi, chính con người của Âu Dương Thông cũng đã có rất nhiều điều khiến cô muốn tìm hiểu.
Và nữa là, lời hứa ấy…
“Cô…khi nào thì cô thả tôi đi?” Bắt đầu lấy lòng.
Âu Dương Thông nhìn cô, “Sau khi tôi nghĩ ra cách thoát thân.”
Cận Hoan Nhan gật đầu tỏ ý hiểu, “Cô sẽ rất rắc rối?”
“Tương – đối – rắc rối.”
Thời gian mà Cận nhị tiểu thư sống ở quê nhà không nhiều, cô không thể hiểu được hàm ý bên trong hai chữ “Tương – đối” này.
“Thỉnh thoảng thất thủ một lần, chắc là có thể tha thứ mà?”
“Vụ làm ăn bé tí như vậy mà cũng thất bại, tôi mất mặt lắm đấy.”
“Bắt cóc tổng giám đốc của Cận Thị là vụ làm ăn nhỏ sao?!”
Cận Hoan Nhan biến cả sắc mặt, Âu Dương Thông trả lời cô với vẻ mặt cứng đờ, “Đối với chúng tôi, quy mô của một cuộc giao dịch được định nghĩa bởi: nếu rơi vào tay cảnh sát, có bị mang đi tử hình hay không.”
“Ồ.” Nhướngg mày, trong lòng thầm rủa: shit!!!
Ngay trong lúc Cận Hoan Nhan cố gắng tìm đề tài để hỏi ra những điều cô muốn biết thì đột nhiên, Âu Dương Thông đứng phắt dậy, dán mặt vào kính cửa sổ nhìn xuống bên dưới, sau đó lầm bầm,
“Sao lần này họ lại nhanh đến thế?”
Lẩm bẩm xong cô vội vàng mặc áo khoác vào, cất laptop vào ba lô, đeo lên người. Cận Hoan Nhan bị một loạt những hành động này của Âu Dương Thông làm cho thần kinh khẩn trương cả lên, tự nhiên cũng đứng dậy trong vô thức, đứng ngay giữa phòng, không biết phải làm gì.
Tác giả :
Dịch Bạch Thủ