Đường Ngựa Vằn
Chương 1: Mở đầu
9 giờ 30 sáng, sân bay Vân Đình.
Đang là thời điểm tấp nập và rộn ràng nhất ở phòng chờ, người qua kẻ lại, ba lô hành lý, vội vội vàng vàng, mọi người đều hối hả di chuyển đến nơi mình muốn đến. Giọng nói ngọt ngào và lịch sự của cô gái vọng ra từ loa phát thanh lặp đi lặp lại nội dung nhắc nhở, thang cuốn không ngừng đưa tốp người này lên, lại tiễn nhóm người khác xuống, chẳng biết mỏi mệt.
Và trong cảnh tượng vội vàng như thế, sự nhàn rỗi tự nhiên trở nên nổi bật.
Trên dãy ghế chờ nơi đây, có sự hiện diện của một con người vô cùng thong dong. Trang phục công sở chuyên nghiệp, máy tính xách tay đặt trên cặp đùi thon dài, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, chân mày nhướng lên rồi lại giãn ra cùng với công việc đang được tiến hành, chú tâm tuyệt đối vào chuyên môn của mình, hoàn toàn không bị quấy nhiễu bởi không khí xung quanh. Thoạt trông, quả rất giống một nhân viên văn phòng thường xuyên “bay lượn”.
Thiết kế bao quanh bởi mặt kính giúp nhà ga hứng trọn ánh nắng từ bên ngoài, ánh nắng khiến các hạt li ti đang nhảy nhót trong không khí hiện rõ mồn một, cũng làm cho con người này như bị bao trùm trong luồng sáng ấm áp.
Bên kia, trạm kiểm soát chợt có tiếng xáo động, lại một chuyến bay nữa vừa hạ cánh, hành khách ùa ra như một bầy ong. Một cô gái xinh đẹp và thời trang bước ra trong phong thái nho nhã với mái tóc dài gợn sóng, cặp kính đen và đôi ủng cao gần đầu gối khiến cô trở nên vô cùng bắt mắt. Không ít người cứ mãi quay đầu nhìn rồi lại nhìn, một số còn đụng phải người đi ngược hướng với mình.
Người đẹp mang ủng da tựa như không hề hay biết, thư thả sải bước. Hai người đàn ông mặc sơ mi thẳng tắp nhanh nhảu tiến tới, “Cô ba, cô về rồi. Cô hai bảo chúng tôi đến đón cô, xe đã chờ ở bên ngoài.”
“Chị hai ở công ty sao? Cuộc họp mấy giờ sẽ bắt đầu?”
“10 giờ. Cô hai và hội đồng quản trị đều đang chờ cô ở công ty.”
Người đẹp gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, vali trên tay giao cho người đàn ông, bản thân cô chỉ cầm giỏ xách của mình rồi dẫn đầu đi trước. Hai người đến đón cô vội vã theo sau.
Ở phía không xa, máy tính của con người cặm cụi suốt buổi bấy giờ chợt vang lên âm thanh rộn rã, đã qua màn! Cô gái nắm lấy nấm tay biểu thị sự phấn khích, rồi thuận thế giơ cao nó lên…. vươn vai.
Sau đó, gập máy tính lại, đứng lên, đeo ba lô. Đi về hướng người đẹp vừa rời khỏi, sải bước nhanh thoăn thoắt.
Đang là thời điểm tấp nập và rộn ràng nhất ở phòng chờ, người qua kẻ lại, ba lô hành lý, vội vội vàng vàng, mọi người đều hối hả di chuyển đến nơi mình muốn đến. Giọng nói ngọt ngào và lịch sự của cô gái vọng ra từ loa phát thanh lặp đi lặp lại nội dung nhắc nhở, thang cuốn không ngừng đưa tốp người này lên, lại tiễn nhóm người khác xuống, chẳng biết mỏi mệt.
Và trong cảnh tượng vội vàng như thế, sự nhàn rỗi tự nhiên trở nên nổi bật.
Trên dãy ghế chờ nơi đây, có sự hiện diện của một con người vô cùng thong dong. Trang phục công sở chuyên nghiệp, máy tính xách tay đặt trên cặp đùi thon dài, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, chân mày nhướng lên rồi lại giãn ra cùng với công việc đang được tiến hành, chú tâm tuyệt đối vào chuyên môn của mình, hoàn toàn không bị quấy nhiễu bởi không khí xung quanh. Thoạt trông, quả rất giống một nhân viên văn phòng thường xuyên “bay lượn”.
Thiết kế bao quanh bởi mặt kính giúp nhà ga hứng trọn ánh nắng từ bên ngoài, ánh nắng khiến các hạt li ti đang nhảy nhót trong không khí hiện rõ mồn một, cũng làm cho con người này như bị bao trùm trong luồng sáng ấm áp.
Bên kia, trạm kiểm soát chợt có tiếng xáo động, lại một chuyến bay nữa vừa hạ cánh, hành khách ùa ra như một bầy ong. Một cô gái xinh đẹp và thời trang bước ra trong phong thái nho nhã với mái tóc dài gợn sóng, cặp kính đen và đôi ủng cao gần đầu gối khiến cô trở nên vô cùng bắt mắt. Không ít người cứ mãi quay đầu nhìn rồi lại nhìn, một số còn đụng phải người đi ngược hướng với mình.
Người đẹp mang ủng da tựa như không hề hay biết, thư thả sải bước. Hai người đàn ông mặc sơ mi thẳng tắp nhanh nhảu tiến tới, “Cô ba, cô về rồi. Cô hai bảo chúng tôi đến đón cô, xe đã chờ ở bên ngoài.”
“Chị hai ở công ty sao? Cuộc họp mấy giờ sẽ bắt đầu?”
“10 giờ. Cô hai và hội đồng quản trị đều đang chờ cô ở công ty.”
Người đẹp gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, vali trên tay giao cho người đàn ông, bản thân cô chỉ cầm giỏ xách của mình rồi dẫn đầu đi trước. Hai người đến đón cô vội vã theo sau.
Ở phía không xa, máy tính của con người cặm cụi suốt buổi bấy giờ chợt vang lên âm thanh rộn rã, đã qua màn! Cô gái nắm lấy nấm tay biểu thị sự phấn khích, rồi thuận thế giơ cao nó lên…. vươn vai.
Sau đó, gập máy tính lại, đứng lên, đeo ba lô. Đi về hướng người đẹp vừa rời khỏi, sải bước nhanh thoăn thoắt.
Tác giả :
Dịch Bạch Thủ