Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Chương 32
Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc tham sự buổi tiệc đến tận khuya cuối cùng cũng đến lúc bàn hợp đồng, hơn nữa hoàn thành buổi kí hợp đồng rất nhanh, việc này giúp mớ dây thần kinh cứ căng thẳng suốt thời gian qua cuối cùng cũng giãn ra. Anh ngồi trong phòng làm việc, dụi đôi mắt cay xè, xua tan mệt nhọc.
Anh đứng lên, đi đến trước cửa sổ lớn, dưới kia đã không còn nhìn rõ bóng người, chẳng biết sao cảm thấy an tĩnh.
Giờ phút này, lòng trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì cũng chẳng có gì để nghĩ suy.
Nhiều khi anh thấy mình đúng là người vô vị. Không có nhiều ham muốn cũng chẳng thích thú điều chi. Lúc còn bé, khi những đứa trẻ cùng trang lứa khác tha hồ vui chơi nô đùa, thì anh lại ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập; Lên cấp hai, bạn bè ai cũng mê tít lao đầu vào chơi game, anh lại chẳng thích thú tẹo nào, nhiều người bạn của anh đến mãi sau này vẫn nức nở khen game đó là game thịnh hành nhất cả nước năm đó, ngày nào bọn họ cũng tiêu một đống tiền để chơi trong khi anh chẳng mảy may bị đầu độc. Đến trung học, không ít bạn bè nấn ná đến quán Saxophone (Vì khi thổi chúng trông rất bảnh), anh đến cả hứng thú cũng chẳng thấy. Có lẽ lý do anh không thể trở thành học trò ngoan là do yêu sớm, là học kì 1 hay học kì 2 năm lớp 11 thì bắt đầu ở bên Đỗ Trạch Vân? Anh đã không còn nhớ rõ.
Có vẻ anh thật chẳng có bất kì thích thú nào, bản thân cũng tự thấy mình vốn sinh ra đã nhạt nhẽo.
Thường anh không làm khó ai, cũng không thích tranh luận với ai, nhưng trong thâm tâm lại phân chia rõ rệt, ai được vào, ai không thể.
Khi sống, nó có ý nghĩa gì?
Bởi không ai biết ý nghĩa của nó.
Nhưng thông suốt hết rồi, nó lại chẳng có nghĩa gì.
Trình Nghi Bắc trước về biệt thự, tán gẫu với Hạ Lập Khoa chốc lát, sau đó thăm dò ý tứ của Trình Chí Diên, xong mới về Vân Nguyệt.
Hôm nay Tây Thuần nhận được điện thoại của Trần Tư Dao, hỏi một ít về chuyện công ty Trình Nghi Bắc, Tây Thuần nói không biết liền khiến Trần Tư Dao quạu, bắt đầu điên cuồng mắng chửi Tây Thuần qua điện thoại.
Nên Trình Nghi Bắc vừa về nhà là gặp ngay ánh mắt nghi ngờ của Tây Thuần, anh vẫn thản nhiên, dễ dàng thấy được ý cười trong mắt anh.
“Hôm nay tâm trạng vui nhỉ.” Tay Tây Thuần cầm tranh thêu chữ thập, từng mũi từng mũi kim thêu lên, giúp cô có cơ hội thử cảm giác làm vợ hiền dâu thảo.
Trình Nghi Bắc đi thẳng về phía cô, nghiền ngẫm nghiên cứu đồ chơi trong tay cô, mãi vẫn không thể kích thích được hứng thú của anh: “Cũng được.”
Cô quăng đồ trong tay xuống bàn: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Anh quan sát cô một chút: “Mai anh đi mua váy hoa với em nhé.”
“Nếu vậy người vui mừng phải là em chứ? Mắc gì anh vui vẻ giúp em?”
“Sợ em vui mừng quá độ nên cố gắng chia sẻ giúp em.”
…
Tâm tình Trình Nghi Bắc quả thật không tệ, sáng sớm đã bắt cô dậy. Cô than cả buổi, đừng đi mua sắm nữa, có cửa hàng nào mở cửa sớm thế này đâu, đến sớm chi mắc công chờ nữa. Tiếc là tên này không biết xấu hổ, anh rất thẳng thắn tỏ vẻ không từ bỏ, kéo cô dậy tập thể dục cho bằng được.
Hóa ra anh định chạy bộ, Tây Thuần thì đi xung quanh hồ nhân tạo, sau đó rảnh rỗi sinh kiên nhẫn đếm số vòng anh chạy, tiếng cô đếm ngổn ngang trong gió. Sau đó ngây ngốc nhìn anh mỗi khi chạy ngang qua mình, thật rất muốn đưa chân ra gạt cho anh ngã sấp xuống, để anh làm trò cười cho thiên hạ, ý tưởng này có phải hơi quá không? =)))Làm thử đê…
Vòng cuối cùng, anh chạy về, lấy tay vò tóc tí mà cả cái đầu hệt như con nhím, cái này làm cô cười đau bụng.
Anh vừa đi vài bước đã quay đầu lại cười với cô, phán thêm câu: “Này chân ngắn, đi nhanh lên.”
Cô cúi đầu nhìn chân mình, ngắn chỗ nào, ngắn chỗ nào hả. Mắt có cận đâu mà sao thị lực kém thế.
Vô thức nhìn xuống chân anh, sao anh có thể lấy chính mình làm chuẩn hả.
Muốn đi chậm thật chậm, chậm thật chậm… mặt đất có kiến không không biết nhưng vạn lần đừng bò ra, cô giẫm ráng chịu.
Cuối cùng về nhà, nữ nấu cơm, nam tắm rửa, chia nhau ra làm.
Sau đó cùng nhau ra ngoài.
Không có cô gái nào không thích shopping, Tây Thuần cũng không ngoại lệ, gần đây Tây Thuần thích mặc váy hoa, nhất là váy hoa li ti. Nhưng mà cái người hôm qua tuyên bố dẫn cô đi mua váy hoa, đầu cứ lắc như trống lắc, rõ ràng trông rất đẹp mà, rõ ràng cô mặc lên càng đẹp hơn, đến nhân viên bán hàng cũng thấy rất đẹp, nhưng anh vẫn không hài lòng.
Cô lườm anh, dẫn cô đi cưỡi ngựa xem hoa chắc.
Chỉ là, khi Trình Nghi Bắc kéo cô qua quầy lễ phục, cô mới mơ mơ hồ hồ thấy không đúng.
“Muốn em dự tiệc rượu à?” Đã nhận ra ý đồ.
Anh gật đầu.
Cô nhíu mi: “Em nhất định phải đi mới được ư?”
“Không, nhưng anh mong em đi cùng.”
Vậy cô vẫn phải đi á?
Thôi được thôi được, cô thỏa hiệp.
Nhưng lễ phục bó sát người không che bụng được, cô đứng trước gương phụng phịu, nhìn anh cầu cứu. Anh quét mắt qua bụng cô, thật ra có gì đâu mà không dám gặp người khác, cô lo lắng thế làm gì?
Cuối cùng vẫn chọn một bộ lễ phục che khuất bụng, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Anh tính tiền, nhíu mi nhìn cô: “Mang thai con anh mất mặt em lắm à?”
“Em chỉ sợ người khác cho rằng em dụ dỗ anh, vậy nên anh mới thỏa hiệp với em. Chuyện này ảnh hưởng xấu đến anh, cái mác người đàn ông chung tình của anh sẽ mất hết.”
Anh cong mày: “Thương anh vậy à. Thực ra anh muốn trở thành kẻ đứng núi này trông núi nọ cơ, sao em không cho anh cơ hội nhỉ?”
Giọng điệu than vãn thế kia, vẻ mặt đầy tiếc nuối thế kia.
“Em phải giữ gìn hình tượng cho anh, anh mất hết danh dự thế này thì em biết ăn nói làm sao với cha mẹ anh đây?”
“Quả là một người vợ hiền, chuyện thế này mà cũng nghĩ ra được nữa.”
“Em tốt từ khi sinh ra rồi.”
“Đúng đúng! Ngày nào cũng ngủ đến trưa trời trưa trật, có việc hay không cũng tranh cãi với anh, chẳng bao giờ nghe khen chồng tài giỏi hay phong độ, còn hay ở đó ngấm ngầm cười nhạo nữa chứ.”
Tây Thuần cười run người, Trình Nghi Bắc đỡ lấy cô, vui vẻ trên mặt không hề suy giảm: “Quan trọng là người không biết sẽ tưởng em bị rút gân.”
Đá anh một cái, anh tránh rất nhanh, muốn đánh lén ư, đừng hòng nhé.
Trong lúc hai người đang giỡn ầm ĩ cả lên thì nét mặt Trầm Thính đứng bên kia liên tục thay đổi: bất ngờ, ngạc nhiên, sửng sốt, thở dài, tuyệt vời, im lặng, cuối cùng thẳng tấp nhìn hai vị trước mặt.
Tây Thuần nhận thức muộn màng, sau đó chủ động phân chia giới hạn với Trình Nghi Bắc.
Trình Nghi Bắc tò mò quan sát Trầm Thính một tí, sau đó nhìn Tây Thuần: “Quen nhau sao?”
“Người quen của anh.” Tây Thuần sầu não, fan trung thành nhất của anh.
Cô sai rồi, cô không nên hủy hoại thần tượng của người khác.
Trình Nghi Bắc nhìn cô nhíu mày, cô nhìn lại anh: “Đi chỗ khác một chút nhé, năm phút thôi.”
“Tuân lệnh.” Anh mang theo vài túi đồ, tự động tránh sang chỗ khác.
Tây Thuần đón Trầm Thính, con nhãi này vậy mà cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng trai đẹp, chả nhẽ hình tượng chưa sụp đổ hoàn toàn nữa ư?
“Ảo giác của tớ?” Trầm Thính nhéo mặt mình, sau đó ngẩn ngơ nhìn Tây Thuần: “Trình Nghi Bắc đúng không?”
“Tớ biết mất đi thần tượng rất đau đớn, nhưng vẫn nên đối mặt với sự thật đi.” Tây Thuần an ủi Trầm Thính: “Có điều, bạn gái này còn ít tuổi, khó trách dễ bị người có ý đồ xấu xa lừa gạt, chỉ cần quay đầu kịp thời sẽ ổn cả thôi.” Cô nói nhảm chỉ cô mới biết, Amen.
Trầm Thính nhìn cô, nuốt nước miếng: “Cậu và Trình Nghi Bắc?”
“Đúng.” Cô gật đầu chiến đấu.
“Hai người tình cờ gặp nhau?”
“Cậu thấy ai tình cờ gặp nhau mà giống bọn tớ chưa?”
Lắc đầu, “Bạn trai cậu không rãnh đi với cậu nên Trình Nghi Bắc chủ động chở cậu đi đúng không? Anh ấy rất tốt tính, thích làm việc tốt.”
Khóe mắt Tây Thuần giật giật: “Nếu đúng vậy, thì Trình Nghi Bắc có bị coi là trêu chọc vợ bạn không?”
Giống như định…
Vẫn không từ bỏ, “Hay anh ấy muốn cậu cho anh ấy làm nam chính tiếp theo, thù lao là đi shopping với cậu?” Ý này nhất định đúng rồi.
Tây Thuần đỡ trán: “Đúng đúng đúng, tớ chuẩn bị viết một bộ tiểu thuyết, Trình Nghi Bắc làm nam chính, tớ là nữ chính. Nội dung là nam chính vứt bỏ bạn gái tám năm của mình để ở bên tớ, vừa lòng chưa?”
Trầm Thính mặt như đưa đám, lắc lắc bả vai Tây Thuần: “Tớ không thuyết phục được bản thân tớ, cậu liền nói thẳng cậu dụ dỗ Trình Nghi Bắc. Dùng thủ đoạn gì mà lừa được anh ấy vào tay mình hả? Thừa dịp anh ấy uống say dụ dỗ? Hay nhân cơ hội anh ấy cãi nhau với bạn gái mà xen vào? Hay mỗi ngày đến công ty anh ấy làm phiền anh ấy?” Cuối cùng liếc mắt xuống bụng Tây Thuần, “Cậu bị đầy hơi trướng bụng, không lâu nữa là hết, anh ấy chỉ đến để thỏa mãn giấc mộng bạch mã hoàng tử của cậu thôi đúng không?” =)))) Vãi cả Trầm Thính, chết cười với chị.
“Tớ là loại người này ư?” Cô giận.
“Dẫu sao Trình Nghi Bắc vẫn là người đàn ông tốt.”
Tớ ứ thèm!!! >_
“Trình Nghi Bắc bỏ rơi bạn gái dẫu yêu nhau tám năm, tớ cướp bạn trai của bạn mình, bọn tớ là hai kẻ nam phụ tình, nữ đê tiện, là trời sinh một đôi.”
Trầm Thính vẫn chưa nghĩ ra câu tiếp theo, phải nói là chấn động rất dữ dội.
Trình Nghi Bắc từ xa bước tới, một tay quàng vai Tây Thuần, áy náy nhìn Trầm Thính: “Năm phút đã hết, kết thúc tra khảo.”
Trầm Thính ngẩn người nhìn Trình Nghi Bắc vài lần, lấy hết cam đảm nhìn anh: “Anh là người đàn ông của Tây Thuần?”
Anh buồn cười, gật đầu.
“Trung học bọn em có giao ước, ai có đàn ông phải mời đối phương ăn cơm. Nên các người phải đãi em ăn cơm.”
Trình Nghi Bắc liếc nhìn Tây Thuần, cười nhẹ bên tai cô: “Tự em trả tiền.”
Không, Trầm Thính làm sao nuốt nổi nữa, cứ ngồi đó háo sắc mãi.
Làm Trình Nghi Bắc và Tây Thuần cũng chẳng muốn ăn.
Tây Thuần nhớ rõ tến tận sau này mình vẫn chăm chỉ đả thông tư tưởng cho Trầm Thính.
“Thật ra Trình Nghi Bắc cũng chẳng có gì tốt đâu. Thật đó, cậu thấy đó, anh ấy toàn giả vờ thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Nhà anh ấy cũng chẳng có nhiều tiền lắm đâu, anh ấy chỉ nhiều tiền hơn kẻ có tiền một chút thôi, hơn nữa tiền là của nhà anh ấy, không phải của anh ấy.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Thành tích của anh ấy cũng không được tốt cho lắm, giỏi hơn so với người tệ một chút mà thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Anh ấy cũng chẳng có năng lực gì, cậu nhìn Bắc Ích qua tay anh ấy mà xem, phá sản nhanh thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Anh ấy cũng chẳng đẹp trai đâu, khi ngủ dậy đầu ảnh như tổ ong, râu thì chưa cạo trông chật vật phải biết, khác gì người bình thường đâu chứ.” Tội bạn Bắc, bị vợ dìm hàng không thương tiếc=)))
“Anh ấy rất đẹp trai, rất rất rất đẹp trai.” Trầm Thính nổi điên, “Anh ấy đã tệ thế thì cậu dụ dỗ người ta làm gì hả, chừa lại một chút để tớ làm sắc nữ thì chết à. Bây giờ tớ nghĩ người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, tốt như vậy, đẹp trai như vậy lại bị cậu nhúng chàm, tớ không thể không biết ngượng mà tiếp tục có ý đồ đen tối với anh ấy nữa, cậu mau trả Trình Nghi Bắc lại cho tớ.”
Tây Thuần sụp đổ.
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc tham sự buổi tiệc đến tận khuya cuối cùng cũng đến lúc bàn hợp đồng, hơn nữa hoàn thành buổi kí hợp đồng rất nhanh, việc này giúp mớ dây thần kinh cứ căng thẳng suốt thời gian qua cuối cùng cũng giãn ra. Anh ngồi trong phòng làm việc, dụi đôi mắt cay xè, xua tan mệt nhọc.
Anh đứng lên, đi đến trước cửa sổ lớn, dưới kia đã không còn nhìn rõ bóng người, chẳng biết sao cảm thấy an tĩnh.
Giờ phút này, lòng trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì cũng chẳng có gì để nghĩ suy.
Nhiều khi anh thấy mình đúng là người vô vị. Không có nhiều ham muốn cũng chẳng thích thú điều chi. Lúc còn bé, khi những đứa trẻ cùng trang lứa khác tha hồ vui chơi nô đùa, thì anh lại ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập; Lên cấp hai, bạn bè ai cũng mê tít lao đầu vào chơi game, anh lại chẳng thích thú tẹo nào, nhiều người bạn của anh đến mãi sau này vẫn nức nở khen game đó là game thịnh hành nhất cả nước năm đó, ngày nào bọn họ cũng tiêu một đống tiền để chơi trong khi anh chẳng mảy may bị đầu độc. Đến trung học, không ít bạn bè nấn ná đến quán Saxophone (Vì khi thổi chúng trông rất bảnh), anh đến cả hứng thú cũng chẳng thấy. Có lẽ lý do anh không thể trở thành học trò ngoan là do yêu sớm, là học kì 1 hay học kì 2 năm lớp 11 thì bắt đầu ở bên Đỗ Trạch Vân? Anh đã không còn nhớ rõ.
Có vẻ anh thật chẳng có bất kì thích thú nào, bản thân cũng tự thấy mình vốn sinh ra đã nhạt nhẽo.
Thường anh không làm khó ai, cũng không thích tranh luận với ai, nhưng trong thâm tâm lại phân chia rõ rệt, ai được vào, ai không thể.
Khi sống, nó có ý nghĩa gì?
Bởi không ai biết ý nghĩa của nó.
Nhưng thông suốt hết rồi, nó lại chẳng có nghĩa gì.
Trình Nghi Bắc trước về biệt thự, tán gẫu với Hạ Lập Khoa chốc lát, sau đó thăm dò ý tứ của Trình Chí Diên, xong mới về Vân Nguyệt.
Hôm nay Tây Thuần nhận được điện thoại của Trần Tư Dao, hỏi một ít về chuyện công ty Trình Nghi Bắc, Tây Thuần nói không biết liền khiến Trần Tư Dao quạu, bắt đầu điên cuồng mắng chửi Tây Thuần qua điện thoại.
Nên Trình Nghi Bắc vừa về nhà là gặp ngay ánh mắt nghi ngờ của Tây Thuần, anh vẫn thản nhiên, dễ dàng thấy được ý cười trong mắt anh.
“Hôm nay tâm trạng vui nhỉ.” Tay Tây Thuần cầm tranh thêu chữ thập, từng mũi từng mũi kim thêu lên, giúp cô có cơ hội thử cảm giác làm vợ hiền dâu thảo.
Trình Nghi Bắc đi thẳng về phía cô, nghiền ngẫm nghiên cứu đồ chơi trong tay cô, mãi vẫn không thể kích thích được hứng thú của anh: “Cũng được.”
Cô quăng đồ trong tay xuống bàn: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Anh quan sát cô một chút: “Mai anh đi mua váy hoa với em nhé.”
“Nếu vậy người vui mừng phải là em chứ? Mắc gì anh vui vẻ giúp em?”
“Sợ em vui mừng quá độ nên cố gắng chia sẻ giúp em.”
…
Tâm tình Trình Nghi Bắc quả thật không tệ, sáng sớm đã bắt cô dậy. Cô than cả buổi, đừng đi mua sắm nữa, có cửa hàng nào mở cửa sớm thế này đâu, đến sớm chi mắc công chờ nữa. Tiếc là tên này không biết xấu hổ, anh rất thẳng thắn tỏ vẻ không từ bỏ, kéo cô dậy tập thể dục cho bằng được.
Hóa ra anh định chạy bộ, Tây Thuần thì đi xung quanh hồ nhân tạo, sau đó rảnh rỗi sinh kiên nhẫn đếm số vòng anh chạy, tiếng cô đếm ngổn ngang trong gió. Sau đó ngây ngốc nhìn anh mỗi khi chạy ngang qua mình, thật rất muốn đưa chân ra gạt cho anh ngã sấp xuống, để anh làm trò cười cho thiên hạ, ý tưởng này có phải hơi quá không? =)))Làm thử đê…
Vòng cuối cùng, anh chạy về, lấy tay vò tóc tí mà cả cái đầu hệt như con nhím, cái này làm cô cười đau bụng.
Anh vừa đi vài bước đã quay đầu lại cười với cô, phán thêm câu: “Này chân ngắn, đi nhanh lên.”
Cô cúi đầu nhìn chân mình, ngắn chỗ nào, ngắn chỗ nào hả. Mắt có cận đâu mà sao thị lực kém thế.
Vô thức nhìn xuống chân anh, sao anh có thể lấy chính mình làm chuẩn hả.
Muốn đi chậm thật chậm, chậm thật chậm… mặt đất có kiến không không biết nhưng vạn lần đừng bò ra, cô giẫm ráng chịu.
Cuối cùng về nhà, nữ nấu cơm, nam tắm rửa, chia nhau ra làm.
Sau đó cùng nhau ra ngoài.
Không có cô gái nào không thích shopping, Tây Thuần cũng không ngoại lệ, gần đây Tây Thuần thích mặc váy hoa, nhất là váy hoa li ti. Nhưng mà cái người hôm qua tuyên bố dẫn cô đi mua váy hoa, đầu cứ lắc như trống lắc, rõ ràng trông rất đẹp mà, rõ ràng cô mặc lên càng đẹp hơn, đến nhân viên bán hàng cũng thấy rất đẹp, nhưng anh vẫn không hài lòng.
Cô lườm anh, dẫn cô đi cưỡi ngựa xem hoa chắc.
Chỉ là, khi Trình Nghi Bắc kéo cô qua quầy lễ phục, cô mới mơ mơ hồ hồ thấy không đúng.
“Muốn em dự tiệc rượu à?” Đã nhận ra ý đồ.
Anh gật đầu.
Cô nhíu mi: “Em nhất định phải đi mới được ư?”
“Không, nhưng anh mong em đi cùng.”
Vậy cô vẫn phải đi á?
Thôi được thôi được, cô thỏa hiệp.
Nhưng lễ phục bó sát người không che bụng được, cô đứng trước gương phụng phịu, nhìn anh cầu cứu. Anh quét mắt qua bụng cô, thật ra có gì đâu mà không dám gặp người khác, cô lo lắng thế làm gì?
Cuối cùng vẫn chọn một bộ lễ phục che khuất bụng, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Anh tính tiền, nhíu mi nhìn cô: “Mang thai con anh mất mặt em lắm à?”
“Em chỉ sợ người khác cho rằng em dụ dỗ anh, vậy nên anh mới thỏa hiệp với em. Chuyện này ảnh hưởng xấu đến anh, cái mác người đàn ông chung tình của anh sẽ mất hết.”
Anh cong mày: “Thương anh vậy à. Thực ra anh muốn trở thành kẻ đứng núi này trông núi nọ cơ, sao em không cho anh cơ hội nhỉ?”
Giọng điệu than vãn thế kia, vẻ mặt đầy tiếc nuối thế kia.
“Em phải giữ gìn hình tượng cho anh, anh mất hết danh dự thế này thì em biết ăn nói làm sao với cha mẹ anh đây?”
“Quả là một người vợ hiền, chuyện thế này mà cũng nghĩ ra được nữa.”
“Em tốt từ khi sinh ra rồi.”
“Đúng đúng! Ngày nào cũng ngủ đến trưa trời trưa trật, có việc hay không cũng tranh cãi với anh, chẳng bao giờ nghe khen chồng tài giỏi hay phong độ, còn hay ở đó ngấm ngầm cười nhạo nữa chứ.”
Tây Thuần cười run người, Trình Nghi Bắc đỡ lấy cô, vui vẻ trên mặt không hề suy giảm: “Quan trọng là người không biết sẽ tưởng em bị rút gân.”
Đá anh một cái, anh tránh rất nhanh, muốn đánh lén ư, đừng hòng nhé.
Trong lúc hai người đang giỡn ầm ĩ cả lên thì nét mặt Trầm Thính đứng bên kia liên tục thay đổi: bất ngờ, ngạc nhiên, sửng sốt, thở dài, tuyệt vời, im lặng, cuối cùng thẳng tấp nhìn hai vị trước mặt.
Tây Thuần nhận thức muộn màng, sau đó chủ động phân chia giới hạn với Trình Nghi Bắc.
Trình Nghi Bắc tò mò quan sát Trầm Thính một tí, sau đó nhìn Tây Thuần: “Quen nhau sao?”
“Người quen của anh.” Tây Thuần sầu não, fan trung thành nhất của anh.
Cô sai rồi, cô không nên hủy hoại thần tượng của người khác.
Trình Nghi Bắc nhìn cô nhíu mày, cô nhìn lại anh: “Đi chỗ khác một chút nhé, năm phút thôi.”
“Tuân lệnh.” Anh mang theo vài túi đồ, tự động tránh sang chỗ khác.
Tây Thuần đón Trầm Thính, con nhãi này vậy mà cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng trai đẹp, chả nhẽ hình tượng chưa sụp đổ hoàn toàn nữa ư?
“Ảo giác của tớ?” Trầm Thính nhéo mặt mình, sau đó ngẩn ngơ nhìn Tây Thuần: “Trình Nghi Bắc đúng không?”
“Tớ biết mất đi thần tượng rất đau đớn, nhưng vẫn nên đối mặt với sự thật đi.” Tây Thuần an ủi Trầm Thính: “Có điều, bạn gái này còn ít tuổi, khó trách dễ bị người có ý đồ xấu xa lừa gạt, chỉ cần quay đầu kịp thời sẽ ổn cả thôi.” Cô nói nhảm chỉ cô mới biết, Amen.
Trầm Thính nhìn cô, nuốt nước miếng: “Cậu và Trình Nghi Bắc?”
“Đúng.” Cô gật đầu chiến đấu.
“Hai người tình cờ gặp nhau?”
“Cậu thấy ai tình cờ gặp nhau mà giống bọn tớ chưa?”
Lắc đầu, “Bạn trai cậu không rãnh đi với cậu nên Trình Nghi Bắc chủ động chở cậu đi đúng không? Anh ấy rất tốt tính, thích làm việc tốt.”
Khóe mắt Tây Thuần giật giật: “Nếu đúng vậy, thì Trình Nghi Bắc có bị coi là trêu chọc vợ bạn không?”
Giống như định…
Vẫn không từ bỏ, “Hay anh ấy muốn cậu cho anh ấy làm nam chính tiếp theo, thù lao là đi shopping với cậu?” Ý này nhất định đúng rồi.
Tây Thuần đỡ trán: “Đúng đúng đúng, tớ chuẩn bị viết một bộ tiểu thuyết, Trình Nghi Bắc làm nam chính, tớ là nữ chính. Nội dung là nam chính vứt bỏ bạn gái tám năm của mình để ở bên tớ, vừa lòng chưa?”
Trầm Thính mặt như đưa đám, lắc lắc bả vai Tây Thuần: “Tớ không thuyết phục được bản thân tớ, cậu liền nói thẳng cậu dụ dỗ Trình Nghi Bắc. Dùng thủ đoạn gì mà lừa được anh ấy vào tay mình hả? Thừa dịp anh ấy uống say dụ dỗ? Hay nhân cơ hội anh ấy cãi nhau với bạn gái mà xen vào? Hay mỗi ngày đến công ty anh ấy làm phiền anh ấy?” Cuối cùng liếc mắt xuống bụng Tây Thuần, “Cậu bị đầy hơi trướng bụng, không lâu nữa là hết, anh ấy chỉ đến để thỏa mãn giấc mộng bạch mã hoàng tử của cậu thôi đúng không?” =)))) Vãi cả Trầm Thính, chết cười với chị.
“Tớ là loại người này ư?” Cô giận.
“Dẫu sao Trình Nghi Bắc vẫn là người đàn ông tốt.”
Tớ ứ thèm!!! >_
“Trình Nghi Bắc bỏ rơi bạn gái dẫu yêu nhau tám năm, tớ cướp bạn trai của bạn mình, bọn tớ là hai kẻ nam phụ tình, nữ đê tiện, là trời sinh một đôi.”
Trầm Thính vẫn chưa nghĩ ra câu tiếp theo, phải nói là chấn động rất dữ dội.
Trình Nghi Bắc từ xa bước tới, một tay quàng vai Tây Thuần, áy náy nhìn Trầm Thính: “Năm phút đã hết, kết thúc tra khảo.”
Trầm Thính ngẩn người nhìn Trình Nghi Bắc vài lần, lấy hết cam đảm nhìn anh: “Anh là người đàn ông của Tây Thuần?”
Anh buồn cười, gật đầu.
“Trung học bọn em có giao ước, ai có đàn ông phải mời đối phương ăn cơm. Nên các người phải đãi em ăn cơm.”
Trình Nghi Bắc liếc nhìn Tây Thuần, cười nhẹ bên tai cô: “Tự em trả tiền.”
Không, Trầm Thính làm sao nuốt nổi nữa, cứ ngồi đó háo sắc mãi.
Làm Trình Nghi Bắc và Tây Thuần cũng chẳng muốn ăn.
Tây Thuần nhớ rõ tến tận sau này mình vẫn chăm chỉ đả thông tư tưởng cho Trầm Thính.
“Thật ra Trình Nghi Bắc cũng chẳng có gì tốt đâu. Thật đó, cậu thấy đó, anh ấy toàn giả vờ thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Nhà anh ấy cũng chẳng có nhiều tiền lắm đâu, anh ấy chỉ nhiều tiền hơn kẻ có tiền một chút thôi, hơn nữa tiền là của nhà anh ấy, không phải của anh ấy.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Thành tích của anh ấy cũng không được tốt cho lắm, giỏi hơn so với người tệ một chút mà thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Anh ấy cũng chẳng có năng lực gì, cậu nhìn Bắc Ích qua tay anh ấy mà xem, phá sản nhanh thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Anh ấy cũng chẳng đẹp trai đâu, khi ngủ dậy đầu ảnh như tổ ong, râu thì chưa cạo trông chật vật phải biết, khác gì người bình thường đâu chứ.” Tội bạn Bắc, bị vợ dìm hàng không thương tiếc=)))
“Anh ấy rất đẹp trai, rất rất rất đẹp trai.” Trầm Thính nổi điên, “Anh ấy đã tệ thế thì cậu dụ dỗ người ta làm gì hả, chừa lại một chút để tớ làm sắc nữ thì chết à. Bây giờ tớ nghĩ người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, tốt như vậy, đẹp trai như vậy lại bị cậu nhúng chàm, tớ không thể không biết ngượng mà tiếp tục có ý đồ đen tối với anh ấy nữa, cậu mau trả Trình Nghi Bắc lại cho tớ.”
Tây Thuần sụp đổ.
Tác giả :
Lục Xu