Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Chương 23
Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Trần Tư Dao gọi điện thoại cho Diệp Húc Đình xin phép nghỉ, nhưng giọng điệu của cô lại chẳng coi chuyện đó ra gì, cũng chẳng quan tâm đối phương có đồng ý hay không. Thấy chẳng qua là cô đã quyết định xin nghỉ phép, gọi điện nói với đối phương một tiếng, phản ứng của đối phương không nằm trong phạm vi lo lắng của cô. Bởi vậy ánh mắt cô lạnh nhạt, giọng điệu bình thản, không ai nhìn ra được là cô đang cẩn thận nói chuyện với cấp trên, mãi mãi giữ vững bản tính chị cả.
Tây Thuần đứng một bên quét mắt nhìn Trần Tư Dao.
Có lẽ bản thân Trần Tư Dao không biết, cũng chưa phát hiện ra. Cách cô đối xử với Diệp Húc Đình, vốn dĩ không phải thái độ nên có của nhân viên với sếp. Có lẽ chính cô cũng không thấy gì, cũng cho rằng bản thân không hề liên quan với Diệp Húc Đình. Nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý, kỳ thật cô đang ỷ lại vào tâm ý của Diệp Húc Đình đối với đoạn tình cảm xưa cũ ấy. Mặc kệ đoạn tình cảm trước kia đại diện cho điều gì, nhưng với thái độ của cô thế kia, thật sự đã chứng minh từ sâu trong tiềm thức của cô đã coi mình không giống những người khác, bất kể cô nói gì, Diệp Húc Đình cũng sẽ không từ bỏ cô.
Vậy là tốt rồi, người luôn nguyện ý chịu sự bắt nạt của bạn, là người yêu bạn nhất.
Chỉ có người yêu bạn, mới luôn luôn nuông chiều bạn, không bao giờ quan tâm đến ưu hay khuyết điểm của bạn.
Một khi nhận lấy sự chiều chuộng đó, bạn sẽ càng lún sâu vào sự ỷ lại, hơn nữa còn ngây thơ vô số tội ức hiếp người ta.
Tây Thuần không biết nên nói gì, bởi trên đời này luôn tồn tại một người, một người sẵn sàng cố gắng vì ta, một người sẵn sàng bảo vệ ta, bản thân được đứng ngoài quan sát là vui rồi.
Từ lúc Trần Tư Dao bước vào nhà đến giờ vẫn luôn quan sát cách bày trí trong nhà. Bên trong sạch sẽ gọn gàng, cũng vô cùng lịch sự tao nhã. Nhìn ra ngoài ban công là một khoảng trời tươi mát trong lành, cây cối xanh um tươi tốt, người có thể lựa chọn căn hộ thế này phải là người rất tinh tế, nơi này không khí trong lành, tâm trạng cũng thoải mái lên không ít. Trần Tư Dao tham quan tới các gian phòng, tất cả đều theo phong cách của Tây Thuần.
Bất giác cô cười rộ lên, sau đó bước vào bếp – nơi Tây Thuần đang tất bật: “Người đàn ông này thật là hiểu em đấy, tất cả bày trí trong nhà đều theo phong cách của em”.
Tay đang cầm dao thái cà chua của Tây Thuần cứng đờ, mắt cô trở nên mờ mịt. Khi cô dọn đến đây, trong nhà đã bày trí đầy đủ, cô có cảm nhận nhưng chỉ đơn giản thôi. Hóa ra có rất nhiều thứ để cô không bài xích nơi này, cô với Trình Nghi Bắc có nhiều điểm chung, cô luôn cho là vậy.
Những điểm nhỏ này, cô đã bỏ qua hết, nay lại bị Trần Tư Dao một lời nói trúng.
Trần Tư Dao nhếch môi: “Cô bé Tây Thuần luôn luôn ngoan ngoãn của chúng ta nay lại học người ta sống chung với đàn ông, em nói xem nếu mẹ biết sẽ có phản ứng ra sao đây ta?” Còn cố ý xoa cằm: “Hẳn sẽ vô cùng thất vọng, con gái ngoan một tay mình dạy dỗ mà, thật ra cũng đâu kém chị bao nhiêu”.
Trần Tư Dao bĩu môi, từ nhỏ tới lớn, điều mẹ nói nhiều nhất là: sao con không học em con kìa, con coi nó ngoan biết bao, chưa bao giờ làm gì để mẹ lo lắng.
Trong kí ức của Trần Tư Dao những chuyện thế này nhiều không kể xiết, từ khi còn nhỏ cô đã biết ra ngoài kiếm tiền, vậy mà vĩnh viễn vẫn nghe câu nên học theo Tây Thuần.
Khi học tiểu học, Trần Tư Dao thi trượt, bảo nên học Tây Thuần em con kìa, thi đạt điểm cao nhất đó.
Lên cấp hai, Trần Tư Dao thi không được lý tưởng lắm, bảo nên bắt chước em con kìa, thành tích ai ai cũng khen ngợi.
Đến trung học, Trần Tư Dao ngủ gật trong lớp nên thành tích kém, bảo phải học theo em con kìa, ba cấp đều là học sinh gương mẫu.
Tốt nghiệp trung học Trần Tư Dao đã đi làm thuê giúp Tây Thuần lên đại học, lần này mẹ rốt cuộc cũng thôi nhắc cô nên học theo Tây Thuần nữa. Bởi lẽ học phí đại học của Tây Thuần đều do người chị không ngoan này làm thuê mà có, tất cả đều do cô đi rửa chén bát, bán đĩa lậu, từng đồng đều là mồ hôi nước mắt của cô kiếm ra.
Tây Thuần vẫn tiếp tục thái cà chua, nhưng giọng điệu lại là cảnh cáo: “Thì sao, nói ít thôi”.
Dĩ nhiên cô sẽ không phủ nhận, cũng không phản bác lại. Trong nhà cái gì mà chẳng có đôi, từ gối đến ly nước… hơi thở đàn ông dày đặc, những điều này không thể che giấu. Huống chi trong phòng tắm bàn chảy đánh răng thành đôi, hai khăn tắm hai cá tính, hết thảy điều làm cô không thể phủ nhận.
Khóe môi Trần Tư Dao nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo: “Tây Thuần, em nói xem thế nào là học sinh gương mẫu? Thành tích tốt, nghe lời, ngoan ngoãn, thế này đã đủ tiêu chuẩn làm học sinh gương mẫu chưa?”
Tây Thuần thái xong hết rau dưa, giọng nói không mặn cũng không nhạt: “Đây không phải tiêu chuẩn dành cho chị, vậy là đủ rồi”.
“Chị chỉ muốn biết, cái gọi là học sinh gương mẫu có phải chỉ cần học nhanh vài thứ là được không. Thầy cô dạy các cách giải bài mới, chỉ cần học theo rồi giải là được à. Về mặt tình cảm cũng vậy à, gặp được người mới liền quên đi người cũ hôm nào, lao đầu vào tình cảm mới chớm nở này. Em đúng là học sinh gương mẫu đó, rất đáng biểu dương”.
Tây Thuần thêm dầu, muối vào nồi, sau đó xào cà, chẳng quá để tâm đến khí thế dọa người của Trần Tư Dao: “Thời gian khác nhau sẽ gặp được những người khác nhau, cứ mãi trốn trong thế giới của một người không chịu bước ra, ngoài được khen si tình thì nhận được gì ngoài cuộc sống của mình đã bị hủy hoại, không có gì cả. Nắm bắt cơ hội để bản thân mình được hạnh phúc, em không nghĩ điều này có gì sai trái”.
Dù đang nói như vậy, giọng điệu của cô cũng rất bình thản.
Trần Tư Dao nhìn cô, không biết gọi cảm giác này là gì.
Chỉ thấy Tây Thuần đang múc cà ra đĩa, dấy lên hương thơm ngon, kích thích khẩu vị. Tây Thuần đưa đĩa đến trước mặt Trần Tư Dao, Trần Tư Dao cũng biết thân phận mang ra bàn.
Tây Thuần nấu ba món, một rau một thịt một canh. Lấy thêm ba cái chén, ba đôi đũa.
Trần Tư Dao im lặng nhìn Tây Thuần làm hết thảy, cuối cùng không nhìn được nữa: “Cậu ta là người thế nào?”
Trần Tư Dao thấy tay Tây Thuần run nhẹ, tuy rất nhẹ, nhưng vẫn không lọt khỏi mắt cô.
“Người bình thường thôi”. Tây Thuần cảm thấy hôm nay mình rất lạ, không hiểu vì sao.
Tây Thuần vừa dọn cơm xong, chuông cửa ngoài phòng khách cũng vang lên.
Trần Tư Dao bắt gặp Tây Thuần không nhúc nhích gì, nghi ngờ ra mở cửa.
Trình Nghi Bắc có đem chìa khóa, không phải anh không muốn mở cửa, chỉ là đang muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp có người mở cửa cho mình. Sau đó anh sẽ ôm đối phương một cái, một hành động vô cùng giản đơn, nhưng lặp đi lặp lại mỗi ngày, anh lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng bình yên.
Chỉ là sau khi cửa mở ra, anh thoáng thất thần chốc lát, nhưng nét mặt Trần Tư Dao đã đạt đến mức kinh người, nhưng anh chỉ thoáng ngạc nhiên thôi, xong lại khôi phục bình thường.
“Chào cô, xin hỏi cô là…?” Trình Nghi Bắc xác định mình không đi nhầm tầng mới bình tĩnh hỏi.
Vẻ mặt Trần Tư Dao như đang cố chịu đựng, giờ đây cô đã hiểu câu nói lúc nãy của Tây Thuần không phải chỉ là nói bừa cho qua chuyện. Cô bình ổn tâm trạng: “Tôi là chị Tây Thuần”.
Lúc này Trình Nghi Bắc mới nhớ Tây Thuần từng nhắc tới người chị này, mỉm cười với cô, sau đó bước vào nhà.
Trần Tư Dao quan sát Trình Nghi Bắc cả buổi, cuối cùng mới bước đến bàn ăn.
“Ăn cơm nào”. Tây Thuần đã bới cơm đủ đầy đủ vào ba chén, cười với hai người họ.
Mà Trình Nghi Bắc cực kỳ ăn ý ngồi đối diện Tây Thuần, như thể cuộc sống hai người đã hình thành thói quen từ lâu.
Trần Tư Dao đảo mắt một lượt, hết dừng trên mặt Trình Nghi Bắc lại qua Tây Thuần, sau đó thu ánh mắt, trở lại như cũ, cô ngồi xuống, ngậm đũa trong miệng, nghĩ gì đó rồi nhìn Tây Thuần mãi.
Tây Thuần nhận được ánh mắt của Trần Tư Dao, lập tức giới thiệu họ với nhau, chỉ là Trần Tư Dao vừa nghe ba chữ ‘Trình Nghi Bắc’ cả người run rẩy, may mắn chưa biểu hiện quá mức.
Thái độ Trình Nghi Bắc đối với Trần Tư Dao không mặn cũng chẳng nhạt, nhưng tiếng ‘Chị’ này chắc chắn không thốt ra nổi, ngược lại Trần Tư Dao lại thấy rất thú vị, trước mặt Tây Thuần gọi Trình Nghi Bắc là ‘Em rể’, Trình Nghi Bắc không biết nên nói gì.
Điểm Trình Nghi Bắc bất mãn là Trần Tư Dao thật sự coi mình là khách quý, ăn xong một chén liền giơ chén ra trước mặt Tây Thuần: “Em gái ngoan, bới cơm cho chị nào. Lâu lắm rồi không ăn cơm em nấu, ngày càng tiến bộ, khiến khẩu vị chị đây ngày một cao hơn rồi”.
Trình Nghi Bắc nhíu mày, ra hiệu Tây Thuần đang chuẩn bị đứng lên ngồi xuống, anh lấy chén của Trần Tư Dao đi bới cơm.
Trần Tư Dao đảo mắt nhìn bóng dáng của Trình Nghi Bắc, khóe môi mỉm cười.
Trình Nghi Bắc đặt chén cơm trước mặt Trần Tư Dao, Trần Tư Dao còn cố tình nói từng chữ: “Cám-ơn-em-rể”.
Trình Nghi Bắc nhướng mày, chẳng nói gì.
Trần Tư Dao làm như không thấy sự bất mãn của Trình Nghi Bắc, nói với Tây Thuần về những chuyện trước đây. Nào là trước đây Trần Tư Dao luôn bị đánh trong khi Tây Thuần luôn là bé ngoan. Rồi ngày xưa Trần Tư Dao trộm trái cây nhà người ta cho Tây Thuần ăn, nhưng người bị đánh là cô, Tây Thuần không gặp chuyện gì hết. Đã vậy cha mẹ lúc nào cũng lải nhải bên tai bảo sao cô không chịu học theo Tây Thuần ngoan ngoãn nghe lời, trái cây nhà người ta sao tự nhiên lại đi hái trộm.
Trần Tư Dao thấy hai người bọn họ chỉ lẳng lặng nghe, liền nhìn qua Trình Nghi Bắc: “Có phải em rể cũng thấy chị đáng bị đánh không?”
Trình Nghi Bắc buông đũa: “Hồi bé ai cũng hoạt bát hiếu động, trước đây tôi cũng hay bị la mắng, quen là được”.
Anh nói bâng quơ, có vẻ không trả lời sẽ không được yên, nhưng nói phải cũng không được, nói không phải cũng không đúng.
“Thoạt nhìn không giống nha”. Cả khuôn mặt Trần Tư Dao đều mang nét cười: “Thoạt nhìn em rể chính là một học sinh ngoan, giống Tây Thuần ấy”.
Cho nên mới có thể ở bên nhau.
“Con người đến giai đoạn nào đó sẽ bắt đầu trưởng thành… không thể cứ mãi sống như lúc còn bé được”.
Trần Tư Dao như nhớ đến gì đó liếc mắt nhìn Trình Nghi Bắc, không tiếp tục đề tài này nữa.
Mà Tây Thuần lại hết sức trầm lặng.
Ăn cơm xong, Tây Thuần đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, Trần Tư Dao thong thả ngồi sofa xem TV, bộ dáng tất nhiên đó làm Trình Nghi Bắc không được thoải mái.
Nhưng Trình Nghi Bắc cũng chẳng nói gì, chỉ là lấy chén bát trong tay Tây Thuần… Đi thẳng vào bếp. Tây Thuần mang đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh.
Trình Nghi Bắc chủ động rửa chén, Tây Thuần cũng chẳng vào bếp giúp vui với anh.
Cô ngồi cạnh Trần Tư Dao, Trần Tư Dao như cười như không nhìn cô: “Em dám ở cạnh cậu ta, đến khi đó em chết thế nào cũng không biết được đâu”.
Editor: Ý Như
Trần Tư Dao gọi điện thoại cho Diệp Húc Đình xin phép nghỉ, nhưng giọng điệu của cô lại chẳng coi chuyện đó ra gì, cũng chẳng quan tâm đối phương có đồng ý hay không. Thấy chẳng qua là cô đã quyết định xin nghỉ phép, gọi điện nói với đối phương một tiếng, phản ứng của đối phương không nằm trong phạm vi lo lắng của cô. Bởi vậy ánh mắt cô lạnh nhạt, giọng điệu bình thản, không ai nhìn ra được là cô đang cẩn thận nói chuyện với cấp trên, mãi mãi giữ vững bản tính chị cả.
Tây Thuần đứng một bên quét mắt nhìn Trần Tư Dao.
Có lẽ bản thân Trần Tư Dao không biết, cũng chưa phát hiện ra. Cách cô đối xử với Diệp Húc Đình, vốn dĩ không phải thái độ nên có của nhân viên với sếp. Có lẽ chính cô cũng không thấy gì, cũng cho rằng bản thân không hề liên quan với Diệp Húc Đình. Nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý, kỳ thật cô đang ỷ lại vào tâm ý của Diệp Húc Đình đối với đoạn tình cảm xưa cũ ấy. Mặc kệ đoạn tình cảm trước kia đại diện cho điều gì, nhưng với thái độ của cô thế kia, thật sự đã chứng minh từ sâu trong tiềm thức của cô đã coi mình không giống những người khác, bất kể cô nói gì, Diệp Húc Đình cũng sẽ không từ bỏ cô.
Vậy là tốt rồi, người luôn nguyện ý chịu sự bắt nạt của bạn, là người yêu bạn nhất.
Chỉ có người yêu bạn, mới luôn luôn nuông chiều bạn, không bao giờ quan tâm đến ưu hay khuyết điểm của bạn.
Một khi nhận lấy sự chiều chuộng đó, bạn sẽ càng lún sâu vào sự ỷ lại, hơn nữa còn ngây thơ vô số tội ức hiếp người ta.
Tây Thuần không biết nên nói gì, bởi trên đời này luôn tồn tại một người, một người sẵn sàng cố gắng vì ta, một người sẵn sàng bảo vệ ta, bản thân được đứng ngoài quan sát là vui rồi.
Từ lúc Trần Tư Dao bước vào nhà đến giờ vẫn luôn quan sát cách bày trí trong nhà. Bên trong sạch sẽ gọn gàng, cũng vô cùng lịch sự tao nhã. Nhìn ra ngoài ban công là một khoảng trời tươi mát trong lành, cây cối xanh um tươi tốt, người có thể lựa chọn căn hộ thế này phải là người rất tinh tế, nơi này không khí trong lành, tâm trạng cũng thoải mái lên không ít. Trần Tư Dao tham quan tới các gian phòng, tất cả đều theo phong cách của Tây Thuần.
Bất giác cô cười rộ lên, sau đó bước vào bếp – nơi Tây Thuần đang tất bật: “Người đàn ông này thật là hiểu em đấy, tất cả bày trí trong nhà đều theo phong cách của em”.
Tay đang cầm dao thái cà chua của Tây Thuần cứng đờ, mắt cô trở nên mờ mịt. Khi cô dọn đến đây, trong nhà đã bày trí đầy đủ, cô có cảm nhận nhưng chỉ đơn giản thôi. Hóa ra có rất nhiều thứ để cô không bài xích nơi này, cô với Trình Nghi Bắc có nhiều điểm chung, cô luôn cho là vậy.
Những điểm nhỏ này, cô đã bỏ qua hết, nay lại bị Trần Tư Dao một lời nói trúng.
Trần Tư Dao nhếch môi: “Cô bé Tây Thuần luôn luôn ngoan ngoãn của chúng ta nay lại học người ta sống chung với đàn ông, em nói xem nếu mẹ biết sẽ có phản ứng ra sao đây ta?” Còn cố ý xoa cằm: “Hẳn sẽ vô cùng thất vọng, con gái ngoan một tay mình dạy dỗ mà, thật ra cũng đâu kém chị bao nhiêu”.
Trần Tư Dao bĩu môi, từ nhỏ tới lớn, điều mẹ nói nhiều nhất là: sao con không học em con kìa, con coi nó ngoan biết bao, chưa bao giờ làm gì để mẹ lo lắng.
Trong kí ức của Trần Tư Dao những chuyện thế này nhiều không kể xiết, từ khi còn nhỏ cô đã biết ra ngoài kiếm tiền, vậy mà vĩnh viễn vẫn nghe câu nên học theo Tây Thuần.
Khi học tiểu học, Trần Tư Dao thi trượt, bảo nên học Tây Thuần em con kìa, thi đạt điểm cao nhất đó.
Lên cấp hai, Trần Tư Dao thi không được lý tưởng lắm, bảo nên bắt chước em con kìa, thành tích ai ai cũng khen ngợi.
Đến trung học, Trần Tư Dao ngủ gật trong lớp nên thành tích kém, bảo phải học theo em con kìa, ba cấp đều là học sinh gương mẫu.
Tốt nghiệp trung học Trần Tư Dao đã đi làm thuê giúp Tây Thuần lên đại học, lần này mẹ rốt cuộc cũng thôi nhắc cô nên học theo Tây Thuần nữa. Bởi lẽ học phí đại học của Tây Thuần đều do người chị không ngoan này làm thuê mà có, tất cả đều do cô đi rửa chén bát, bán đĩa lậu, từng đồng đều là mồ hôi nước mắt của cô kiếm ra.
Tây Thuần vẫn tiếp tục thái cà chua, nhưng giọng điệu lại là cảnh cáo: “Thì sao, nói ít thôi”.
Dĩ nhiên cô sẽ không phủ nhận, cũng không phản bác lại. Trong nhà cái gì mà chẳng có đôi, từ gối đến ly nước… hơi thở đàn ông dày đặc, những điều này không thể che giấu. Huống chi trong phòng tắm bàn chảy đánh răng thành đôi, hai khăn tắm hai cá tính, hết thảy điều làm cô không thể phủ nhận.
Khóe môi Trần Tư Dao nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo: “Tây Thuần, em nói xem thế nào là học sinh gương mẫu? Thành tích tốt, nghe lời, ngoan ngoãn, thế này đã đủ tiêu chuẩn làm học sinh gương mẫu chưa?”
Tây Thuần thái xong hết rau dưa, giọng nói không mặn cũng không nhạt: “Đây không phải tiêu chuẩn dành cho chị, vậy là đủ rồi”.
“Chị chỉ muốn biết, cái gọi là học sinh gương mẫu có phải chỉ cần học nhanh vài thứ là được không. Thầy cô dạy các cách giải bài mới, chỉ cần học theo rồi giải là được à. Về mặt tình cảm cũng vậy à, gặp được người mới liền quên đi người cũ hôm nào, lao đầu vào tình cảm mới chớm nở này. Em đúng là học sinh gương mẫu đó, rất đáng biểu dương”.
Tây Thuần thêm dầu, muối vào nồi, sau đó xào cà, chẳng quá để tâm đến khí thế dọa người của Trần Tư Dao: “Thời gian khác nhau sẽ gặp được những người khác nhau, cứ mãi trốn trong thế giới của một người không chịu bước ra, ngoài được khen si tình thì nhận được gì ngoài cuộc sống của mình đã bị hủy hoại, không có gì cả. Nắm bắt cơ hội để bản thân mình được hạnh phúc, em không nghĩ điều này có gì sai trái”.
Dù đang nói như vậy, giọng điệu của cô cũng rất bình thản.
Trần Tư Dao nhìn cô, không biết gọi cảm giác này là gì.
Chỉ thấy Tây Thuần đang múc cà ra đĩa, dấy lên hương thơm ngon, kích thích khẩu vị. Tây Thuần đưa đĩa đến trước mặt Trần Tư Dao, Trần Tư Dao cũng biết thân phận mang ra bàn.
Tây Thuần nấu ba món, một rau một thịt một canh. Lấy thêm ba cái chén, ba đôi đũa.
Trần Tư Dao im lặng nhìn Tây Thuần làm hết thảy, cuối cùng không nhìn được nữa: “Cậu ta là người thế nào?”
Trần Tư Dao thấy tay Tây Thuần run nhẹ, tuy rất nhẹ, nhưng vẫn không lọt khỏi mắt cô.
“Người bình thường thôi”. Tây Thuần cảm thấy hôm nay mình rất lạ, không hiểu vì sao.
Tây Thuần vừa dọn cơm xong, chuông cửa ngoài phòng khách cũng vang lên.
Trần Tư Dao bắt gặp Tây Thuần không nhúc nhích gì, nghi ngờ ra mở cửa.
Trình Nghi Bắc có đem chìa khóa, không phải anh không muốn mở cửa, chỉ là đang muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp có người mở cửa cho mình. Sau đó anh sẽ ôm đối phương một cái, một hành động vô cùng giản đơn, nhưng lặp đi lặp lại mỗi ngày, anh lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng bình yên.
Chỉ là sau khi cửa mở ra, anh thoáng thất thần chốc lát, nhưng nét mặt Trần Tư Dao đã đạt đến mức kinh người, nhưng anh chỉ thoáng ngạc nhiên thôi, xong lại khôi phục bình thường.
“Chào cô, xin hỏi cô là…?” Trình Nghi Bắc xác định mình không đi nhầm tầng mới bình tĩnh hỏi.
Vẻ mặt Trần Tư Dao như đang cố chịu đựng, giờ đây cô đã hiểu câu nói lúc nãy của Tây Thuần không phải chỉ là nói bừa cho qua chuyện. Cô bình ổn tâm trạng: “Tôi là chị Tây Thuần”.
Lúc này Trình Nghi Bắc mới nhớ Tây Thuần từng nhắc tới người chị này, mỉm cười với cô, sau đó bước vào nhà.
Trần Tư Dao quan sát Trình Nghi Bắc cả buổi, cuối cùng mới bước đến bàn ăn.
“Ăn cơm nào”. Tây Thuần đã bới cơm đủ đầy đủ vào ba chén, cười với hai người họ.
Mà Trình Nghi Bắc cực kỳ ăn ý ngồi đối diện Tây Thuần, như thể cuộc sống hai người đã hình thành thói quen từ lâu.
Trần Tư Dao đảo mắt một lượt, hết dừng trên mặt Trình Nghi Bắc lại qua Tây Thuần, sau đó thu ánh mắt, trở lại như cũ, cô ngồi xuống, ngậm đũa trong miệng, nghĩ gì đó rồi nhìn Tây Thuần mãi.
Tây Thuần nhận được ánh mắt của Trần Tư Dao, lập tức giới thiệu họ với nhau, chỉ là Trần Tư Dao vừa nghe ba chữ ‘Trình Nghi Bắc’ cả người run rẩy, may mắn chưa biểu hiện quá mức.
Thái độ Trình Nghi Bắc đối với Trần Tư Dao không mặn cũng chẳng nhạt, nhưng tiếng ‘Chị’ này chắc chắn không thốt ra nổi, ngược lại Trần Tư Dao lại thấy rất thú vị, trước mặt Tây Thuần gọi Trình Nghi Bắc là ‘Em rể’, Trình Nghi Bắc không biết nên nói gì.
Điểm Trình Nghi Bắc bất mãn là Trần Tư Dao thật sự coi mình là khách quý, ăn xong một chén liền giơ chén ra trước mặt Tây Thuần: “Em gái ngoan, bới cơm cho chị nào. Lâu lắm rồi không ăn cơm em nấu, ngày càng tiến bộ, khiến khẩu vị chị đây ngày một cao hơn rồi”.
Trình Nghi Bắc nhíu mày, ra hiệu Tây Thuần đang chuẩn bị đứng lên ngồi xuống, anh lấy chén của Trần Tư Dao đi bới cơm.
Trần Tư Dao đảo mắt nhìn bóng dáng của Trình Nghi Bắc, khóe môi mỉm cười.
Trình Nghi Bắc đặt chén cơm trước mặt Trần Tư Dao, Trần Tư Dao còn cố tình nói từng chữ: “Cám-ơn-em-rể”.
Trình Nghi Bắc nhướng mày, chẳng nói gì.
Trần Tư Dao làm như không thấy sự bất mãn của Trình Nghi Bắc, nói với Tây Thuần về những chuyện trước đây. Nào là trước đây Trần Tư Dao luôn bị đánh trong khi Tây Thuần luôn là bé ngoan. Rồi ngày xưa Trần Tư Dao trộm trái cây nhà người ta cho Tây Thuần ăn, nhưng người bị đánh là cô, Tây Thuần không gặp chuyện gì hết. Đã vậy cha mẹ lúc nào cũng lải nhải bên tai bảo sao cô không chịu học theo Tây Thuần ngoan ngoãn nghe lời, trái cây nhà người ta sao tự nhiên lại đi hái trộm.
Trần Tư Dao thấy hai người bọn họ chỉ lẳng lặng nghe, liền nhìn qua Trình Nghi Bắc: “Có phải em rể cũng thấy chị đáng bị đánh không?”
Trình Nghi Bắc buông đũa: “Hồi bé ai cũng hoạt bát hiếu động, trước đây tôi cũng hay bị la mắng, quen là được”.
Anh nói bâng quơ, có vẻ không trả lời sẽ không được yên, nhưng nói phải cũng không được, nói không phải cũng không đúng.
“Thoạt nhìn không giống nha”. Cả khuôn mặt Trần Tư Dao đều mang nét cười: “Thoạt nhìn em rể chính là một học sinh ngoan, giống Tây Thuần ấy”.
Cho nên mới có thể ở bên nhau.
“Con người đến giai đoạn nào đó sẽ bắt đầu trưởng thành… không thể cứ mãi sống như lúc còn bé được”.
Trần Tư Dao như nhớ đến gì đó liếc mắt nhìn Trình Nghi Bắc, không tiếp tục đề tài này nữa.
Mà Tây Thuần lại hết sức trầm lặng.
Ăn cơm xong, Tây Thuần đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, Trần Tư Dao thong thả ngồi sofa xem TV, bộ dáng tất nhiên đó làm Trình Nghi Bắc không được thoải mái.
Nhưng Trình Nghi Bắc cũng chẳng nói gì, chỉ là lấy chén bát trong tay Tây Thuần… Đi thẳng vào bếp. Tây Thuần mang đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh.
Trình Nghi Bắc chủ động rửa chén, Tây Thuần cũng chẳng vào bếp giúp vui với anh.
Cô ngồi cạnh Trần Tư Dao, Trần Tư Dao như cười như không nhìn cô: “Em dám ở cạnh cậu ta, đến khi đó em chết thế nào cũng không biết được đâu”.
Tác giả :
Lục Xu