Dương Hoàng Đế Vs Sáu Lang Đại Thần
Chương 7
CHƯƠNG 7
“Ba tức” Vân Kích Tiêu đột nhiên mở mắt, nhìn trần giường, hoa văn thực xa lạ, không phải giường của Tiểu Âm Âm a… Thực thất vọng, vốn đang hy vọng Tiểu Âm Âm ngọt ngào hôn đánh thức mình… Thở dài, nghiêng đầu, vừa thoáng nhìn người ngồi bên cạnh, mắt lập tức mở to thật to, sau đó nhanh như chớp quay đầu, nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, “Cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa thấy… Nhắm mắt làm ngơ…”
Vân Kích Huyền ngồi bên cạnh, đầu tiên là khiếp sợ nhìn Vân Kích Tiêu vốn đã ngừng thở đột nhiên mở mắt, sau nhìn đôi mắt linh động kia, kinh hỉ đến mức suýt nữa cười lớn, nguyên lai tiểu tử này không có việc gì a! Nhưng lại thấy Vân Kích Tiêu tựa hồ thực thất vọng thở dài, sau khi quay đầu nhìn về phía mình thì vẻ mặt cứ như bị sét đánh trúng, lập tức nhắm mắt lại làm bộ như không thấy mình, giả vờ ngủ, Vân Kích Huyền bốc hỏa. Được lắm tiểu tử, uổng công ta lo lắng cho ngươi! Gia hỏa không lương tâm! Càng nghĩ càng tức, Vân Kích Huyền lấy giày hung hăng đập vào đầu cái người đang giả bộ ngủ kia.
“Oa oa! Ngươi giết người a!” Vân Kích Tiêu ôm đầu bị đánh đau, nước mắt lưng tròng ngồi dậy, “Ngươi sao có thể đối xử với nhân gia nhẫn tâm như vậy, nhân gia tốt xấu gì cũng là chất tử của ngươi. Tiểu sàng (giường nhỏ) a, ủy khuất cho ngươi rồi! Hắn tức giận liên lụy đến ngươi!” Ủy khuất chỉ vào trên một khe nứt nhỏ trên giường.
Thấy Vân Kích Tiêu vẫn như ngày xưa, tảng đá đè nặng trong lòng Vân Kích Huyền cũng có thể bỏ xuống, tuy nhiên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặc kệ ra sao, ít nhất Vân Kích Tiêu còn sống là được rồi, chẳng qua… Tiểu tử này tựa hồ vết sẹo đã lành liền quên mất đau đớn… “Trang khả ái, làm nũng… Bốn nghìn lượng…”
“…” Lập tức Vân Kích Tiêu nước mắt toàn bộ khô ráo, bày ra tối nghiêm túc biểu tình, chỉnh lại tư thế đoan chính nhất, hỏi bằng giọng vô cùng bình tĩnh, “Xin hỏi trong ngân sách của ta còn bao nhiêu tiền?”
“Âm bốn vạn lượng.” Vân Kích Huyền đến ghế ngồi, vừa uống trà vừa nhìn Vân Kích Tiêu, “Ngân sách của ngươi đã thiếu hụt từ lâu.”
“Oa oa! Ngươi đừng bức ta a~~” Vân Kích Tiêu ôm đầu, thương tâm vì hầu bao trống rỗng của mình mà khóc rống, “Chó cùng dứt giậu a~~ từ từ… Cẩu…” Nói đến cẩu tự nhiên lại nhớ tới Lệ Lẫm Sát (Uy uy, Tiểu Vân Vân, ngươi thực quá phận nga), “A, tiểu thúc, Tiểu Âm Âm đâu? Hắn chắc cũng đã tỉnh.”
Chậm rãi đặt chén trà lên bàn, lẳng lặng nhìn Vân Kích Tiêu đang bước xuống giường, “Yên tâm, ta không hề chạm đến một cọng tóc của hôn quân, hắn đang ở trong cung.”
Vừa nghe Thụy Âm không có việc gì, Vân Kích Tiêu nhanh bước đến cửa, muốn nhanh chóng gặp bảo bối Tiểu Âm Âm, Tiểu Âm Âm đã nói, chỉ cần không tưởng hắn, mình có thể hôn hắn~(Hình như không phải nha…)
Chén trà bay sượt qua chóp mũi Vân Kích Tiêu, ghim chặt trên vách tường (thần kì a, chén trà va vào tường mà không vỡ ( _ _!!)), “Còn muốn chạy?”
Vân Kích Tiêu quay đầu, ánh mắt nghiêm túc, “Ngươi muốn gì nữa?”
Vân Kích Huyền không nhìn đôi mắt âm lãnh kia, chậm rãi buông chén trà, chỉnh lại y phục, đoan đoan chính chính ngồi, diện vô biểu tình nhìn Vân Kích Tiêu đang tỏ vẻ cảnh giác trước mặt, “Còn không nói hết chân tướng cho ta?”
“Thiết, sớm nói ngươi muốn biết chân tướng là được!” Vừa nghe Vân Kích Huyền không phải muốn cản trở mình đi gặp Thụy Âm, Vân Kích Tiêu bay tới, dán chặt vào Vân Kích Huyền, chung quanh lại bắt đầu xuất hiện bong bóng hồng sắc lượn lờ.
Vân Kích Huyền mắt lạnh nhìn không khí toàn là màu hồng khiến mình ghê tởm không chỉ một lần, nhàn nhạt nói, “Hai nghìn lượng…”
Vân Kích Tiêu vội vàng ngồi lại đoan chính, mắt nhìn thẳng, từng chữ từng chữ rõ ràng giải thích mọi chuyện, “Kỳ thực Hoàng Đế kia đã chết, cho nên nhiệm vụ lần trước không thể nói ta không hoàn thành, ngươi phải chia thật nhiều tiền cho ta, bởi vì ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách vô cùng xuất sắc, đem Hoàng Đế kia một lần là giết chết…” Lao lao thao thao, lao lao thao thao.
Vân Kích Huyền tay chống cằm, nâng đầu, nheo mắt nhìn tiểu tử trước mắt thao thao bất tuyệt nãy giờ mà vẫn chưa thấy trọng điểm đâu, thờ ơ nói một câu, “Bốn nghìn lượng…”
“A! Cho nên nói, Hoàng Đế hiện tại không phải là Hoàng Đế trước kia, Hoàng Đế hiện tại đến từ tương lai rất xa.” Vân Kích Tiêu lập tức nói ngay vào trọng điểm, “Lần này lão cha Tiểu Âm Âm muốn xem mặt nhân phu (chồng) của Tiểu Âm Âm, cho nên liền đem ta mang đến tương lai.”
“Nhân phu?” Vân Kích Huyền bật cười, “Cả hai người?”
“…Lệ Lẫm Sát là ngoài ý muốn…” Vân Kích Tiêu khó chịu, “Nói xong rồi, ta có thể đi chưa? Không cho ta đi, ta cũng sẽ đi.”
Nhìn ánh mắt Vân Kích Tiêu, Vân Kích Huyền nhấn mạnh từng chữ hỏi, “Yêu, hắn, sao?”
“Tiểu thúc, không phải ta đã nói rồi, ngươi hỏi lại làm gì?!” Vân Kích Tiêu không kiên nhẫn trả lời, “Yêu hắn yêu hắn yêu tử hắn!”
“Thực yêu?”
“Phi thường yêu!”
“Yêu tử hắn?”
“Yêu đến tận xương tủy!”
“Vậy…” Vân Kích Huyền đột nhiên im lặng một hồi, rồi trầm giọng, “Vạn nhất có một ngày, hắn thực sự chết?”
“Ta sẽ khiến cho toàn bộ thế giới này chôn cùng hắn.” Vân Kích Tiêu kiên định nhìn Vân Kích Huyền, không chút do dự đẩy cửa đi ra ngoài, “Tiểu thúc, cho nên ngươi đừng có ý nghĩ làm tổn thương hắn nữa.”
“Còn vấn đề cuối cùng.” Vân Kích Huyền đứng lên, đi đến sau lưng Vân Kích Tiêu, nhẹ giọng hỏi, “Hắn yêu ngươi không?”
Vân Kích Tiêu không nói gì, cúi đầu.
“Yêu chứ?” Vân Kích Huyền tiếp tục nhẹ giọng truy vấn.
Hồi lâu sau, Vân Kích Tiêu ngẩng đầu, nhìn xa xăm, trong đôi mắt đen là tự tin tràn đầy, “Ta sẽ làm hắn yêu ta!” Nói xong, rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của Vân Kích Huyền.
Vân Kích Huyền tựa vào khung cửa, nhìn về hướng Vân Kích Tiêu biến mất, “Ngốc tiểu tử, thực như vậy yêu hắn sao, nam nhân yêu thượng nam nhân… Kích Dạ cũng là như vậy mới chết… Nhưng nếu giết Hoàng Đế kia, như vậy sẽ cùng Kích Tiêu trở mặt thành thù…”
“Phó Cung Chủ.” Hữu Hộ Pháp từ trên xà nhà nhảy xuống, quỳ một gối bên chân Vân Kích Huyền, “Phó Cung Chủ, người vì sao không thử đi nhìn xem Hoàng Đế kia, nếu người thấy hắn không hợp ý người, đến lúc đó chúng ta dùng kế chia rẽ Cung Chủ với Hoàng Đế cũng không muộn.”
“Cho dù hợp ý ta thì sao?” Lạnh lùng nhìn người dưới chân, “Ta phải đem Kích Tiêu tặng cho một nam nhân? Thôi được rồi, tạm nghe ngươi, đi nhìn xem Hoàng Đế kia thử, trước mắt cũng không có biện pháp nào khác.” Vân Kích Huyền cầm lấy cung trên bàn, mang kiếm vào dây lưng, bước đến cửa, “Chúng ta phải đến hoàng cung trước Kích Tiêu, Hữu Hộ Pháp, đi tìm xem có đường tắt không.”
“Thuộc hạ rõ.” Hữu Hộ Pháp gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vân Kích Huyền nhẹ nhàng kéo dây cung, nhìn về hướng hoàng cung, “Hoàng Đế không phải Hoàng Đế, ngươi rốt cuộc làm sao hấp dẫn Kích Tiêu?…” (là Kích Tiêu tự mình bị hấp dẫn nha)
××××××
“Sự tình chính là như vậy.” Sau khi giải thích mọi chuyện cho Thạch Dục Lam, Lệ Lẫm Sát đứng lên, đi đến cạnh cửa, chuẩn bị ra ngoài.
“Nguyên lai Âm Âm đến từ tương lai a…” Thạch Dục Lam nhíu mày, nhìn ngọn nến lay động trước mặt, “Tá Thi Hoàn Hồn, thật đúng là không thể tin được… Đúng rồi.” Thạch Dục Lam bỗng ngẩng đầu, nhìn Lệ Lẫm Sát đang mở cửa, bất động thanh sắc, ném sáo ngọc trong tay hướng về phía lưng Lệ Lẫm Sát, “Muốn đi đâu?!”
Chụp lấy sáo ngọc bay tới dễ như trở bàn tay, Lệ Lẫm Sát ném trở về, “Không cần ngươi quản.”
“Muốn đến phòng Âm Âm sao?” Hỏa Da Tác đến bên cạnh Lệ Lẫm Sát, nhét vào trong tay Lệ Lẫm Sát một đóa hoa hồng, “Ta không cho phép nga, ngươi cứ nghĩ đóa hoa xinh đẹp này là Âm Âm đi.”
Lạnh lùng đem đóa hoa hồng nhét trở lại vào miệng Hỏa Da Tác, Lệ Lẫm Sát trừng mắt, tiếp tục đi.
“Các vị!!” Lục Li cùng Thôi Ngôi thở hồng hộc từ đâu chạy tới, vọt đến trước mặt Lệ Lẫm Sát, không ngừng thở lấy hơi, “Các ngươi… Các ngươi có thấy Âm Âm không?”
“Âm Âm làm sao vậy?” Thạch Dục Lam, Hỏa Da Tác cùng Lệ Lẫm Sát đồng loạt khẩn trương vây quanh hai huynh đệ, sẽ không lại xảy ra chuyện chứ! Chúng ta mới rời khỏi Âm Âm không đến một canh giờ a!
“Hắn vừa mới bỏ hai chúng ta, ôm một đống đồ ăn chạy đâu mất tiêu.”
Nghe nói như thế, Thạch Dục Lam hiểu được cười cười, “Các ngươi lại liếm thức ăn trên miệng hắn chứ gì!”
Hai huynh đệ không nói gì, coi như thừa nhận.
“Cho nên a, không cần gấp, đậu hủ nóng không thể nóng vội mà ăn được.” Tuy là đối với hai huynh đệ nói, nhưng người bên ngoài rõ ràng cảm giác được, Thạch Dục Lam là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Lệ Lẫm Sát nghiêm mặt, không thèm để ý, đi tiếp.
“Lẫm Sát, đi đâu vậy?” Thạch Dục Lam cười hỏi.
“Buổi tối thực lạnh.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lệ Lẫm Sát cũng không quay đầu lại, biến mất ở góc hành lang.
“Ha hả, chính mình cũng mặc không ít y phục mà.” Thạch Dục Lam cười lắc lắc đầu, hướng bên cạnh ba người vỗ vỗ tay, “Tốt lắm, chúng ta nhanh đi tìm Âm Âm thôi, đừng để mặt băng kia tìm được trước nga, bằng không Âm Âm thực sẽ bị đông chết.”
“Đã biết!” Ba người gật đầu, lập tức chạy đi theo ba hướng khác nhau.
Nói tới Thụy Âm, thật sự chịu không nổi hai huynh đệ một người một ngụm liếm thức ăn trên miệng hắn, muốn ăn thì ăn trong dĩa đầy đủ hơn a, để làm chi cứ ăn trên miệng mình, không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, Thụy Âm đã nhẫn tới cực hạn liền ôm một đống điểm tâm, chạy vòng vèo quanh hoàng cung, cuối cùng đã thoát được hai cái đuôi kia. Chỉnh lại bộ quần áo mặc khá thoải mái trước kia mua ở ngoài cung, ôm điểm tâm ngồi xuống gốc cây, sơ sài buộc lại tóc, liền đem toàn bộ lực chú ý phóng tới cao điểm trước mặt, “Hô hô~ thủy tinh bao~ a a, còn có bánh hoa quế~ ân~ còn có thân yêu hoa đào tô~” Thụy Âm hạnh phúc thật sâu hít vào một hơi, chôn đầu vào trong đống điểm tâm.
Vân Kích Huyền ngồi trên nhánh cây nhìn cái người phía dưới từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm mấy thứ điểm tâm trong lòng ngực, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, thực khả ái, cảm giác giống như con mèo nhỏ. . . Vân Kích Huyền nhìn nhìn quần áo Thụy Âm, phát hiện không phải quan phục, “Chẳng lẽ là một tiểu tặc? Một nữ hài tử mà lại nữ phẫn nam trang đến hoàng cung ăn vụng sao?” (. . . Nữ hài tử. . . Tiểu Huyền à, bộ ngươi không thấy phía trước của người ta bằng phẳng hả. . . Mà đích xác thân thể của Thụy Âm hiện tại phân không rõ nam nữ. . .)
Kỳ thực Vân Kích Huyền chưa từng chân chính gặp Thụy Âm, nên cũng không nhận ra hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy Thụy Âm là lần lẻn vào cung đêm trước, chính là lần phát hiện Thụy Âm và Vân Kích Tiêu ngủ cùng nhau, nhưng khi đó Thụy Âm lại bị Vân Kích Tiêu ôm chặt trong lòng ngực, không thấy được mặt hắn, lần thứ hai chính là ở dạ yến chào đón Hỏa Da Tác, lúc ấy đêm đã khuya, hơn nữa khoảng cách xa cùng yên hỏa ngũ quang thập sắc (khói lửa nhiều màu), cũng không thấy rõ.
“Oa oa oa ~ ăn ngon!” Thức ăn rất hợp khẩu vị, Thụy Âm vẻ mặt hạnh phúc nhắm hai mắt lại, chậm rãi ngửa đầu ra sau. Bình thường những lúc thế này đều có hai huynh đệ đỡ lấy hắn, nhưng lần này. . . Đầu Thụy Âm đụng vào thân cây đau điếng. . . (777, ai cho ngươi dám bỏ rơi hai tiểu công a ~ tự làm bậy không thể sống nga.) “Đau. . .” Nhe răng trợn mắt xoa xoa cái ót, Thụy Âm nén giận trừng mắt nhìn cái cây, “Cho dù ta có đụng ngươi, ngươi cũng đừng để ta biết là ta đã đụng a! Rất đau có biết hay không?!”
“Phác cáp cáp cáp cáp!” Vân Kích Huyền thật sự không thể tin có người lại đối với một cái cây mà oán giận a, nhịn không được cười lớn. Thật là hảo thú vị a! Không nghĩ tới lại gặp được một nữ hài thú vị như vậy! Chờ sau khi gặp Hoàng Đế, liền đem hài tử này mang về cung đi.
“Ai ở trên đó?!” Đột nhiên nghe được tiếng cười, Thụy Âm khẩn trương ngẩng đầu, lại phát hiện một mạt màu tím ở phía trên phiêu hạ, sợ tới mức nhắm hai mắt lại, “Thiên linh linh địa linh linh, ta biết đụng một cái cây cổ thụ trăm năm là không đúng rồi, đừng cho Thụ Tinh đi ra a ~ ta nhận sai không được sao?!”
“Ngươi sợ ta?” Vân Kích Huyền nhìn người đột nhiên nhắm chặt hai mắt còn không ngừng thì thào tự nói cái gì kia, nghĩ muốn đùa đùa hắn một chút. Thực thần kỳ nga, lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với một người mà không phải là Vân Kích Tiêu. . . “Bất quá. . . Ta có điểm đói bụng. . .”
Vừa nghe người ta nói đói bụng, Thụy Âm lập tức liên tưởng tới trang bìa một tờ báo in đậm dòng chữ “Đêm qua, một nam hài dưới tàng cây bị một Thụ Tinh đói khát ăn mất, cho nên, cảnh báo cho mọi người, cần phải có trách nhiệm bảo vệ cây cối”, “Không cần a ~~ ta không muốn làm bằng chứng sống để tuyên truyền cho người khác a ~~” quay đầu ôm thân cây khóc rống, “Thụ gia gia, ta sai lầm rồi ~ ngài làm cho Thụ Tinh của ngài trở về đi ~”
Vân Kích Huyền nhìn phản ứng đối phương vượt ra ngoài dự đoán của mình, vốn tâm tình đang có chút khó chịu hoàn toàn biến mất, “Ta có thể ăn sao?”
“Không thể! !” Ai mà đồng ý để người ta ăn mình chứ a!
“Thật không. . . Ta không thể ăn mấy thứ điểm tâm đó sao. . .” Vân Kích Huyền ra vẻ thất vọng nhìn điểm tâm trước mặt Thụy Âm.
“Điểm tâm?” Thụy Âm ngẩn người nhìn Vân Kích Huyền.
“Đúng vậy, điểm tâm. Ta ở trên kia thấy ngươi ăn thực cao hứng, cho nên nhịn không được cũng muốn thử xem.” Vân Kích Huyền nhảy xuống, ngồi bên cạnh Thụy Âm, “Không thể ăn sao?”
“Nói sớm một chút không được a! Có thể chứ!” Thụy Âm cầm lấy một khối bánh hoa quế nhét vào miệng Vân Kích Huyền, “Ngon lắm! Ngươi ăn thử đi! Cắn một ngụm, trong miệng đều là hương hoa quế nga! Còn cái này nữa, cũng ngon không kém!”
Vân Kích Huyền nhìn người trước mặt vừa lúc nãy còn rất sợ mình, hiện tại lại đem điểm tâm nhét vào miệng mình, không tự giác vươn tay xoa đầu Thụy Âm, “Ngươi cũng ăn đi.” Tóc thực mềm, sờ thực thoải mái.
“Đương nhiên!” Thụy Âm cắn một khối điểm tâm lớn, lại hạnh phúc ngửa đầu ra sau.
Vân Kích Huyền bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy, thật là, vết sẹo đã lành liền quên đau, cùng Kích Tiêu có điểm giống. Nhắc đến Vân Kích Tiêu, độ ấm vừa mới xuất hiện trong mắt Vân Kích Huyền lại biến mất, nếu tiểu tử kia có thể thích một nữ hài đáng yêu giống như người này, mình hội thực vui vẻ, cố tình. . . Lắc lắc đầu, Vân Kích Huyền đứng lên, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ việc này, trước tiên phải đi tìm Hoàng Đế kia.
“Di? Thụ Tinh ca ca, ngươi không ăn sao?” Thụy Âm hoang mang ngẩng đầu nhìn Vân Kích Huyền, cảm giác người kia hảo khốc nga. Một thân tử y hoa lệ, mái tóc dài đen tuyền bồng bềnh như mây, chỉ dùng một sợi dây lụa màu tím buộc lại.
“Thụ Tinh?” Vân Kích Huyền ngẩn người nhìn Thụy Âm, không nhịn được lại bật cười, vì cái gì hắn hội cho rằng mình là Thụ Tinh a? Tại vì mình từ trên cây xuống sao? Đơn thuần đến đáng yêu. “Ta phải đi, ngày mai ngươi lại đến nơi này được chứ?”
“Hảo, ta sẽ mang thật nhiều điểm tâm cho ngươi!” Thụy Âm gật gật đầu, gom lại đống điểm tâm, hướng Vân Kích Huyền phất phất tay, “Ta cũng nên đi, bằng không đợi lát nữa bị tóm được sẽ rất nguy hiểm (bị đám người kia giảng đạo dong dài một hồi sẽ chết đó). Thụ Tinh ca ca, ta đi về trước! Ngày mai gặp!”
“Ngày mai gặp.” Nhìn bóng dáng Thụy Âm dần xa, đột nhiên nhớ tới đã không hỏi tên hắn, “Quên đi, dù sao buổi tối ngày mai có thể gặp lại. Hiện tại. . . Hoàng Đế. . . Cho ngươi đợi lâu. . .” Xiết chặt kiếm trong tay, Vân Kích Huyền nhảy lên cây, mắt lạnh nhìn đăng hỏa sáng rực bên dưới, “Để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực a. . .”
×××××× “A! Thiên a! Đau đã chết!” Lục Li che bụng kêu thảm té xuống đất.
“A! Địa a! Đau xiêng vẹo!” Thôi Ngôi che bụng kêu thảm té lên người Lục Li.
“A! Thần a! Đau tê liệt!” Hỏa Da Tác che bụng kêu thảm hướng hai huynh đệ muốn té đè lên, Lục Li cùng Thôi Ngôi nháy mắt, lăn về hai hướng đối lập, thế là Hỏa Da Tác quang vinh nện người xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.
Lethona ngồi cách đó không xa, cắn trái táo trong tay, nhìn tình cảnh trước mặt cứ như đang xem kịch, lười tiến lên trợ giúp cái người là Vương của mình đang thống khổ lăn lộn trên mặt đất kia, dù sao nam nhân kia cũng đang vui vẻ, mình cứ coi như cái gì cũng chưa thấy đi.
Thụy Âm đứng ở cửa, lắc lắc chân trái, trên cao nhìn xuống ba người, “Ta nói ta muốn đi ngủ, các ngươi nghe không hiểu sao?” Đáng chết, một hơi đá ba người áp lực đối với chân quả nhiên rất lớn, hơn nữa bụng ba người kia sao lại cứng như vậy, chân trái hảo đau a. . .
“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi nháo đủ rồi, Âm Âm cũng mệt mỏi, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Thạch Dục Lam cười kéo ba người còn nằm ăn vạ trên mặt đất không chịu đứng dậy, đến trước Thụy Âm, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt hắn, “Vừa mới chạy trốn khỏi song bào thai này, mệt muốn chết rồi đi. Âm Âm, ngủ ngon, làm mộng đẹp.”
“Hảo trá! Ta cũng muốn thân!” Ba người hâm mộ, ý đồ muốn tiến lên, lại bị Thạch Dục Lam giữ lại, ôn nhu cười, dùng thanh âm nhu hòa như xuân phong nhẹ nhàng nói, “Đã trễ thế này các ngươi còn không ngủ? Không nghĩ nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai sao?” Ba người sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Thạch Dục Lam quay đầu nhìn Lệ Lẫm Sát đứng bên cạnh, một chút động ý tứ cũng không có, bất đắc dĩ nhéo lỗ tai nam nhân, “Ngươi cũng đi về cho ta!”
Lệ Lẫm Sát lạnh lùng nhìn Thụy Âm, thanh âm như rít qua kẽ răng, “Hôn quân, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi dám không tuân thủ lời hứa.”
“. . . Ta đã kêu người đem giường của ta đưa đến phòng ngươi a. . .” Oan uổng a, quỷ nam muốn giường mình, cho nên vừa về đã vội vàng kêu người đem giường đưa đến Tướng Quân quý phủ rồi a!
“Không ai muốn giường của ngươi!” Thanh âm tựa hồ càng thêm sắc bén, hai hàm răng trắng dưới ánh trăng lóe âm trầm quang mang, Thụy Âm nhìn thấy không khỏi rụt cổ.
“Nếu không muốn giường của Âm Âm, trở về ngủ trên cái giường cứng của ngươi đi.” Thạch Dục Lam không lưu tình chút nào khiêng bốn người đi mất. Thẳng đến nhìn không thấy bóng dáng bọn họ, Thụy Âm bên tai tựa hồ đều quanh quẩn thanh âm của Lệ Lẫm Sát. . . “Nam mô a di đà phật, ác linh lui tán ~~” Thụy Âm lắc lắc đầu, cố gắng đuổi đi thanh âm kia.
Trải qua chuyện này, Thụy Âm phát hiện, vẫn là Dục Lam ôn nhu săn sóc a ~ nghĩ đến nam nhân đã đem bốn người kia tha đi, Thụy Âm cảm động đến rơi nước mắt, mà không chú ý tới chuyện một văn nhược thư sinh như Thạch Dục Lam làm sao có thể một hơi mang được bốn tòa núi lớn kia (hơn nữa trong đó còn có một tòa băng sơn). Lại nghĩ đến chuyện sắc lang hiện tại không ở cạnh, tâm tình lập tức vô cùng tốt, Thụy Âm lẩm nhẩm hát, kéo lại long bào Thạch Dục Lam vừa mới giúp mình phủ thêm, xõa tóc ra, “Ba ba” dùng chân đá cửa, đang chuẩn bị xoay người, bỗng dưng một cái gì lạnh như băng để trên cổ. Thụy Âm liếc nhìn, trong lòng mạnh mẽ cả kinh, là một thanh kiếm a! Hơn nữa trông có vẻ rất bén. . . Cửa sổ mở rộng phía sau, từng đợt gió đêm lạnh lẽo thổi tới, khiến Thụy Âm càng thêm lạnh run.
“Ngươi chính là cẩu Hoàng Đế kia a. . .” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, thứ lạnh như băng trên cổ càng thêm gần sát động mạch cảnh, chỉ cần Thụy Âm hơi động một chút sẽ thật sâu đâm vào.
Thụy Âm cảm thấy tựa hồ thanh âm đó đã nghe qua ở đâu, rất quen thuộc. . . Hắn cẩn thận ngắm ngắm thứ lóe sáng trên cổ, đại não bắt đầu rất nhanh chuyển động, “Ta là Hoàng Đế, nhưng không phải cẩu, ngươi là ai?”
“Muốn biết?” Vân Kích Huyền nhìn Thụy Âm, tổng cảm thấy được người này có điểm giống nữ hài lúc nãy, hơn nữa thanh âm cũng giống. . . “Dù sao ngươi cũng sắp chết, ta cho ngươi chết minh bạch một chút.” Dừng một hồi, “Tại hạ Vân Kích Huyền.”
“Vân Kích Huyền? Ngươi cùng Kích Tiêu có quan hệ gì?” Ngu ngốc đều nghe được người sau lưng với mình có thật sâu địch ý, là cái loại hận thấu xương, mình không nhớ rõ kết oán với người kia khi nào a?! Hơn nữa tên của người kia, chắc chắn là có quan hệ rất mật thiết với Vân Kích Tiêu. . . Chẳng lẽ là lão cha? Nhưng mà Vân Kích Tiêu có nói qua không biết phụ thân mẫu thân là ai a. . . . Chẳng lẽ là ca ca? Nghe thanh âm còn thực tuổi trẻ, hơn nữa thực sự rất quen tai a. . . Thụy Âm nhíu mày dùng sức nghĩ.
“Ta là tiểu thúc của hắn.” Vân Kích Huyền tiến đến Thụy Âm bên tai, nhẹ giọng nhưng lại tràn ngập uy hiếp nói, “Thân là trưởng bối của hắn, ta không cho phép hắn yêu một người nam nhân, ta không cho phép hắn bước theo con đường của cha hắn.”
Bất chợt nhìn thấy một mạt tử sắc hoa lệ, một thân ảnh khốc khốc hiện lên trong đầu Thụy Âm, hắn buột miệng gọi, “Thụ Tinh ca ca!”
Vân Kích Huyền ngẩn ra, làm sao Hoàng Đế này biết tên gọi vừa rồi nữ hài kia gọi mình?!
Thừa lúc người kia sững sờ mà buông kiếm, Thụy Âm vội vàng xoay người, nhìn thấy Vân Kích Huyền đang lăng lăng nhìn hắn, “Thật là Thụ Tinh ca ca a!” Oa oa, vẫn là như vậy khốc a! Từ từ. . . Tại sao Thụ Tinh ca ca muốn giết mình?! Chẳng lẽ Thụ Tinh ca ca đổi ý, phải ăn mình mới được? ! (uy uy, ngươi quên mất Thụ Tinh ca ca mới nói gì rồi sao a. . .)
Vân Kích Huyền không thể tin nhìn Thụy Âm, vì sao lại là nữ hài kia?! Từ từ. . . Người kia cho tới bây giờ chưa từng nói chính mình là nữ, có lẽ do mình nhận sai mà thôi. . . Nhìn cổ người kia, tuy rằng nhỏ, nhưng rõ ràng là có hầu kết, Vân Kích Huyền không thể không thừa nhận, người trước mặt đích thật là nam hài. Vân Kích Huyền cao thấp nhìn nhìn Thụy Âm, càng xem mặt càng lạnh, “Ngươi là Hoàng Đế?”
“Ân, cứ xem như vậy đi.” Chỉ có thân thể là Hoàng Đế. . .
Vân Kích Huyền giận tái mặt, nghĩ đến mình hội đối một người nam nhân có hảo cảm, tâm tình liền ác liệt. Một lần nữa đặt kiếm trên cổ Thụy Âm, “Thật đáng tiếc, nếu ngươi là nữ, có lẽ ngươi sẽ không chết.” Ngay cả mình vừa nãy cũng đối hắn có hảo cảm, khó trách cẩu Hoàng Đế lại có thể mê hoặc Vân Kích Tiêu đơn thuần kia (đơn thuần? Ngươi xác định?!).
“Ngươi muốn giết ta?” Thụy Âm không có một điểm sợ hãi, cứ như vậy nhìn thẳng Vân Kích Huyền, một lòng cho rằng người kia đang đùa.
Vân Kích Huyền tinh tế quan sát đôi mắt Thụy Âm, muốn từ bên trong phát hiện một tia khiếp đảm hoặc là sợ hãi, nhưng vô cùng thất vọng, đôi mắt tròn xoe tinh khiết đơn thuần kia chỉ có kinh ngạc, cùng với không tin. “Ngươi không tin?” Đáng chết, vì sao nhìn đến đôi mắt trong veo không có một tia tạp chất kia lại không hạ thủ được! Nếu ánh mắt kia có dù chỉ một chút điểm sợ hãi, mình có thể không chút do dự giết chết hắn, khả vì cái gì, vì cái gì đôi mắt kia lại thuần khiết như vậy!
“Ân. . . Cũng không phải không tin. . . Chính là Thụ Tinh ca ca, lúc nãy chúng ta không phải còn tán gẫu rất hảo hảo sao?” Thật sự không nghĩ ra vì lý do gì mà chỉ sau một lát, người vừa đối với mình rất tốt kia lại muốn giết mình.
“Bởi vì ngươi làm cho Kích Tiêu yêu ngươi, bởi vì ngươi là nam nhân, cho nên ngươi đáng chết.”
“!” Vì như vậy cho nên muốn giết ta?! Không phải là cố tình gây sự đi! “Cũng không phải ta buộc tên kia yêu ta! Ngươi có thấy ta dùng kiếm để trên cổ hắn, uy hiếp hắn ‘yêu thượng gia, bằng không gia làm ngươi!’ sao? Tâm là của hắn, hắn yêu, ta có biện pháp gì a! Không lẽ moi tâm hắn ra, dùng chân đạp, vừa đạp vừa la ‘ngươi còn yêu còn thương ta không?!’ chờ tâm kia nói không yêu không thương ta, mới đem tâm trả lại cho hắn?! Còn có, cũng không phải ta muốn mình là nam nhân! Không thể nào ta hiện tại nói một tiếng ‘NND, gia không cần làm nam nhân! Gia phải làm một nữ nhân có thân hình như rắn nước!’, ta liền thật sự hội biến thành một nữ nhân, đúng không!? Thụ Tinh ca ca! Ngươi muốn giết ta thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút a. . .”
Vân Kích Huyền nghe Thụy Âm thao thao bất tuyệt, vô cùng sửng sốt. Trong tư liệu như thế nào không ghi Hoàng Đế này rất biết ăn nói a? Không đúng. . . Người trước mặt này không phải cẩu Hoàng Đế kia, mà là người đến từ tương lai. . . Đích xác rất có tài ăn nói, “Ngươi nói thật sự có đạo lý.”
“Tất nhiên!”.
“Đáng tiếc ta không muốn nghe.” Chậm rãi tới gần Thụy Âm, sát khí trong mắt ngay cả Thụy Âm không hiểu võ công cũng nhìn ra được. Sợ hãi a, mau sợ ta a! Bằng không ta không thể xuống tay giết ngươi! Vân Kích Huyền gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Thụy Âm, hy vọng nhìn thấy một tia sợ hãi, lại vẫn là vô tận thất vọng.
“Đáng giận, lãng phí nhiều nước bọt của ta như vậy, ngươi cũng không nghe lọt lỗ tai! Ngươi muốn chọc ta tức chết a!” Thụy Âm vẻ mặt cứ như tráng sĩ thấy chết không sờn, “Ta mặc kệ! Giết a! Muốn giết ngươi giết mau a!” Dù sao thân thể này cũng không phải của mình! Bị chém cả trăm nhát cũng không phải chuyện của mình, cùng lắm thì linh hồn lại đi tìm một cái thân thể khác. Từ từ. . . Không đúng! “Khoan đã!! Thời điểm ngươi chém ngàn vạn lần không cần nói cho ta biết! Cứ tự nhiên chém ta một kiếm, bằng không hội rất đau!” Chết là chuyện nhỏ, đau mới là chuyện lớn!
“Ngươi. . .” Nhìn thấy người kia như anh hùng yêu nước đối mặt quân xâm lược, Vân Kích Huyền giơ kiếm lên thế nào cũng không xuống tay được. Vì sao người trước mặt hoàn toàn không giống với cái kẻ hèn nhát lúc trước vứt bỏ Kích Dạ mà bỏ chạy? Vì sao lại làm quyết tâm của mình dao động!?
Thụy Âm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, “Đến đây!” Hắn đột nhiên nắm lấy tay Vân Kích Huyền kéo vào trong, nhìn nhìn bình phong, trong suốt, lắc lắc đầu, lại luống cuống tay chân kéo Vân Kích Huyền chạy tới chạy lui, cuối cùng dừng trước tủ y phục, “Ngươi vào trong!” Mở của tủ, ôm một đống y phục ra ném xuống sàn, cũng không chờ người kia đồng ý, đã đem Vân Kích Huyền đẩy vào.
“Ngươi?” Ngơ ngẩn không hiểu Thụy Âm rốt cuộc muốn làm gì, Vân Kích Huyền cứ như vậy bị Thụy Âm bài bố.
“Hư! Kích Tiêu đến đây! Ngươi không nghĩ để Kích Tiêu nhìn thấy tiểu thúc của hắn giết người đi!” Thụy Âm đặt ngón trỏ trên môi ra hiệu im lặng, liền đóng lại cửa tủ. Đương nhiên, hắn rất cẩn thận lưu lại một khe hở cho đối phương hô hấp.
Vân Kích Huyền cao lớn ở bên trong tủ y phục khá chật chội, nhưng Vân Kích Huyền trước mắt không rảnh quan tâm chuyện này, mà là “Kích Tiêu đến đây?” Tại sao mình không cảm giác được?
Thụy Âm khẩn trương nhìn bốn phía, xác định không lưu lại dấu vết, mới yên tâm ngồi xuống ghế. Ghế ngồi còn chưa nóng, cửa đã bị mạnh mẽ đẩy ra, “Tiểu Âm Âm ~~” Vân Kích Tiêu hoa nhỏ đóa đóa nhẹ nhàng tiến vào, hướng Thụy Âm nhào tới, “Tiểu Âm Âm a ~~ nhân gia hảo nhớ hảo nhớ ngươi nga ~~ nhớ đến nhân gia ăn cũng không ngon ~ làm cho nhân gia hảo hảo ôm một cái ~~”
Vân Kích Huyền nhẫn nại xúc động muốn dùng giầy tạp đầu tiểu tử kia (không có biện pháp, mỗi khi tên kia trang đáng yêu, Tiểu Huyền liền nhịn không được muốn đánh), lẳng lặng theo khe hở trông ra bên ngoài, trong lòng không khỏi bội phục Thụy Âm, không nghĩ tới Hoàng Đế kia có thể cảm giác được Kích Tiêu.
“Ân?” Bước đến cách Thụy Âm chỉ còn khoảng cách một cánh tay, Vân Kích Tiêu đột nhiên cau mày ngừng lại, cái mũi giật giật, nhìn khắp phòng.
“Sao, làm sao vậy?” Thụy Âm khẩn trương chạy tới chắn trước mặt Vân Kích Tiêu, phòng ngừa Vân Kích Tiêu tiến thêm một bước tìm tòi.
“Ta ngửi được một vị đạo khó ngửi. . .” Vân Kích Tiêu mày nhăn càng chặt, đúng vậy, đó là vị đạo của tiểu thúc.
“Chắc là ảo giác đi! Ha ha ha” Thụy Âm xấu hổ cười cười, vị đạo khó ngửi? Sao mình không thấy? Chỉ ngửi thấy một mùi hoa thơm thơm. Để dời đi chú ý của Vân Kích Tiêu, Thụy Âm lấy điểm tâm trên bàn đưa đến bên miệng Vân Kích Tiêu, “Kích Tiêu, ngươi đói bụng đi, a ——”
Vân Kích Tiêu đang nhíu chặt mày chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy điểm tâm bên miệng, lại chậm rãi dời tầm mắt đến Thụy Âm, đồng tử đen nhánh nhìn không ra được một tia cảm tình. Thụy Âm bị nhìn đến sau lưng một trận rét run, “Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta? Mau ăn a.”
Vân Kích Tiêu vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Thụy Âm, không nói gì, dần dần, khóe miệng bắt đầu hướng lên trên, muốn tới cả mang tai, trong phòng lập tức tràn ngập bong bóng hồng sắc, “Tiểu Âm Âm lần đầu tiên uy ta thức ăn nga ~” hạnh phúc một ngụm nuốt vào điểm tâm trên tay Thụy Âm, còn liếm liếm ngón tay của người kia.
“Uy! Tay ta không ăn được. . .” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Vân Kích Tiêu gắt gao ôm vào trong ngực. Dùng một bàn tay ôm thắt lưng Thụy Âm, tay kia thì nâng cằm Thụy Âm lên, hai người mặt đối mặt, gần sát nhau, “Tiểu Âm Âm, ngươi chưa quên lời hứa của ngươi đi.”
Không đợi Thụy Âm mở miệng, Vân Kích Tiêu liền thật sâu hôn lên môi Thụy Âm. Thụy Âm lập tức cứng người, uy uy uy, làm ơn đi, đại ca, tiểu thúc của ngươi đang ở phía sau nhìn nga! A a! Đừng đưa đầu lưỡi vào a! Phi phi phi, nước bọt đều chảy qua rồi! A, đừng dùng sức hấp đầu lưỡi của ta như vậy a ~ đau a ~ Vân Kích Tiêu ôn nhu phủng trụ mặt Thụy Âm, không để ý đến người trong lòng đang giãy dụa, tự cố tự địa liếm hôn.
Vân Kích Huyền trừng lớn mắt, lăng lăng nhìn cảnh tượng trước mặt, này là hôn môi đi. . . Đúng a. . . Vì sao mình lại thấy khó chịu. . . Là bởi vì Kích Tiêu hôn một nam nhân? Không. . . Không đúng. . . Cùng cảm giác trước kia có điểm bất đồng. . . Chuyện gì xảy ra a? Cảm giác đau nhói trong ngực này là sao?
Buông ra Thụy Âm mặt đỏ bừng, hơi thở không thuận, Vân Kích Tiêu thật cẩn thận ôm lấy Thụy Âm, giống như đang ôm trân bảo. Vân Kích Tiêu tựa đầu lên vai Thụy Âm, hạnh phúc nở nụ cười, “Tiểu Âm Âm, làm sao bây giờ. . . Ta thật sự hảo yêu ngươi nga. . .”
Nhìn thấy Vân Kích Tiêu cười, kiếm trong tay Vân Kích Huyền rơi xuống, trong trí nhớ, Kích Tiêu chưa từng cười hạnh phúc đến như vậy. . . Cho dù lúc sinh nhật nhận được thứ mình thích, Kích Tiêu cũng không cười giống thế. . . Tách Kích Tiêu cùng Hoàng Đế kia ra, thật sự đúng không? Sau đó, Kích Tiêu hội khoái hoạt sao? Kích Dạ, ta nên làm cái gì bây giờ? Lời cuối cùng ngươi nói với ta rốt cuộc là cái gì a?! Trong đầu hiện ra gương mặt Vân Kích Dạ, Vân Kích Huyền giật giật thần. . .
Nghe thấy thanh âm từ trong tủ y phục phát ra, Vân Kích Tiêu mạnh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, “Ai!?”
“Không ai không ai!” Thụy Âm vội xua tay, “Đại khái là con chuột đi!”
“Con chuột?” Vân Kích Tiêu nhìn Thụy Âm, lặp lại một lần, âm lượng cũng đề cao, “Con chuột?! Phòng ngươi có chuột?!”
Thụy Âm lo lắng Vân Kích Tiêu hội trang anh hùng đi bắt chuột, vội liều mạng xua tay, “Ta không sợ chuột! Ngươi không cần giúp ta đi bắt!”
Vân Kích Tiêu mày nhíu thành một đường, “Tiểu Âm Âm ngươi không sợ chuột?”
“Ân ân!”
Ngay sau đó, Vân Kích Tiêu liền vọt ra ngoài, đóng cửa lại, rồi đột nhiên mở ra, ló đầu vào, “Kia thật tốt quá, Tiểu Âm Âm, ngươi mau bắt con chuột kia đi! Xong rồi thì bảo ta!” Nói xong lại đóng cửa lại, giống như trung khuyển ngồi xổm ngoài cửa.
Mạc danh kỳ diệu nhìn Vân Kích Tiêu đột nhiên lao ra ngoài, Thụy Âm gãi gãi đầu, vĩnh viễn không hiểu nổi hành vi của người kia. Thụy Âm đi đến tủ y phục, quay đầu lại nhìn nhìn đại môn, nhẹ nhàng mở cửa tủ, “Ra đây đi, bất quá điểm nhẹ, Kích Tiêu còn tại ngoài cửa.”
Vân Kích Huyền ngồi bên trong, cũng không có động, tay ôm đầu, cắn chặt môi. Vừa nãy nhìn thấy Kích Tiêu cười, Vân Kích Huyền cuối cùng đã nhớ tới di ngôn của Kích Dạ. Không phải “Hảo hảo giáo dục Kích Tiêu”, cũng không phải “Sống sót, thay ta báo thù”, mà là “Không cần lo lắng cái gì, chỉ cần các ngươi sống hạnh phúc”. “Đúng vậy. . . Kích Dạ, không cần lo lắng bất cứ thứ gì, hạnh phúc là tốt rồi. . . Đúng không?” Vân Kích Huyền buông tay, nhìn về phía Thụy Âm vẻ mặt lo lắng đang ở bên cạnh, vươn tay sờ sờ mặt người kia, nở nụ cười, “Để ngươi lo lắng sao?” Đúng vậy, thế tục tính cái gì, quá khứ tính cái gì, vì sao cứ phải chấp nhất những chuyện không cần thiết. Người trước mặt không giống như những người khác, nếu là Âm, nhất định lịch sử sẽ không tái diễn. . .
Nhìn thấy người kia lại đột nhiên ôn nhu, Thụy Âm lập tức ngẩn người, phản ứng duy nhất chính là, “Tủ y phục hảo thần kỳ a. . . Có thể làm cho tính cách người ta biến đổi. . .”
“Ta biết là ngươi mà!!” Vân Kích Tiêu vốn đang ngồi bên ngoài càng nghĩ càng không thích hợp, làm sao trong tẩm cung Hoàng Thượng lại có chuột được! Rốt cục một cước đá văng cửa, liền nhìn thấy tiểu thúc mình đang ngồi trong tủ y phục, vẻ mặt háo sắc (?) động thủ động cước giở trò với thân thân bảo bối của mình, tiểu nhân vô sỉ a~~ “A a! Ngươi, nửa đêm trốn trong tủ y phục của Tiểu Âm Âm làm cái gì!? Ta thấy hết tư tưởng *** ô trong đầu ngươi rồi! Ngay cả không khí chung quanh đều biến thành hoàng sắc đáng khinh a ~~ a!” Vân Kích Tiêu đang la hét đột nhiên bị kiếm Vân Kích Huyền ném ra tạp trúng đầu, lúc này mới an tĩnh lại.
Vân Kích Huyền không nhanh không chậm ra khỏi tủ, tao nhã sửa sang lại y phục, nhìn về phía cái người đang ủy khuất kéo Thụy Âm ra sau lưng mình kia, “Kích Tiêu, cùng Âm cùng một chỗ, khoái hoạt sao?”
“Khoái hoạt vô cùng!” Vân Kích Tiêu ôm chặt Thụy Âm, phòng ngừa sắc lang trước mặt câu dẫn bảo bối của mình.
“Kích Tiêu. . . Tiểu thúc không phản đối ngươi cùng Âm cùng một chỗ.” Vân Kích Huyền nhặt lại kiếm bên chân Vân Kích Tiêu, mang vào dây lưng.
“Di?” Vân Kích Tiêu lăng lăng nhìn Vân Kích Huyền, không rõ người kia bị cái gì kích thích, tính tình đại biến. Chẳng lẽ trời đổ mưa hồng?
“Bất quá, Kích Tiêu, nam nhân thật sự tốt như vậy sao?” Buồn cười nhìn Vân Kích Tiêu há hốc miệng, lại nhịn không được nghĩ muốn đùa một chút.
“Nam nhân không tốt, chỉ có Tiểu Âm Âm hảo!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trước khi Vân Kích Tiêu kịp ngăn chặn, Vân Kích Huyền nâng cằm Thụy Âm hôn một cái lên môi, “Ân ân, Âm quả nhiên hương vị không tồi.”
“A!!” Thụy Âm còn không có phản ứng, Vân Kích Tiêu liền hét thảm thiết, giống như vừa mới bị sét đánh, cả người tái mét, vươn tay run run chỉ vào Vân Kích Huyền, lệ tuôn lã chã.
“Âm, đừng quên ước hội đêm mai nga. Ở trước mặt ngươi ta không phải Vân Kích Huyền, mà là Thụ Tinh ca ca.” Hướng Thụy Âm phất phất tay, không để ý tới cái người khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, đang liều chết chà xát miệng Thụy Âm giúp hắn tiêu độc, Vân Kích Huyền thoải mái đi ra đại môn, biến mất giữa màn đêm.
“555, Tiểu Âm Âm! Cái gì mà Thụ Tinh ca ca! Như thế nào các ngươi ngày mai buổi tối còn có hẹn! 555, Tiểu Âm Âm, trong lúc ta không ở rốt cuộc phát sinh sự tình gì ~555″ Vân Kích Tiêu ôm lấy Thụy Âm khóc thành cái lệ nhân, “Ngươi không thể làm chuyện có lỗi với nhân gia a ~ Tiểu Âm Âm ngươi không cần trèo tường a ~ bằng không nhân gia sẽ không chịu nổi mà thương tâm đến chết a ~~ ngươi xem, Tiểu Âm Âm, ngay cả ánh trăng cũng ủy khuất thay cho nhân gia, không ló mặt ra luôn!”
“Đáng giận, Vân Kích Huyền, ngươi đã đi thì tốt xấu gì cũng đem thứ này đi luôn a ~~” Thụy Âm trong lòng ngực Vân Kích Tiêu không ngừng giãy dụa. . .
Lúc này, Lệ Lẫm Sát ở Tướng Quân phủ, Thạch Dục Lam ở Thượng Thư phủ, Lục Li cùng Thôi Ngôi ở hoàng cung, Hỏa Da Tác ở ngoại giao quán đều bỗng dưng cảm thấy ác hàn! Vô cùng thật lớn ác hàn! Điềm xấu! Năm người không hẹn mà cùng từ trên giường ngồi dậy, “Có địch nhân. . . Sát!” Sát khí tràn ngập cả hoàng thành. . .
♥ ♥ ♥
“Ba tức” Vân Kích Tiêu đột nhiên mở mắt, nhìn trần giường, hoa văn thực xa lạ, không phải giường của Tiểu Âm Âm a… Thực thất vọng, vốn đang hy vọng Tiểu Âm Âm ngọt ngào hôn đánh thức mình… Thở dài, nghiêng đầu, vừa thoáng nhìn người ngồi bên cạnh, mắt lập tức mở to thật to, sau đó nhanh như chớp quay đầu, nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, “Cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa thấy… Nhắm mắt làm ngơ…”
Vân Kích Huyền ngồi bên cạnh, đầu tiên là khiếp sợ nhìn Vân Kích Tiêu vốn đã ngừng thở đột nhiên mở mắt, sau nhìn đôi mắt linh động kia, kinh hỉ đến mức suýt nữa cười lớn, nguyên lai tiểu tử này không có việc gì a! Nhưng lại thấy Vân Kích Tiêu tựa hồ thực thất vọng thở dài, sau khi quay đầu nhìn về phía mình thì vẻ mặt cứ như bị sét đánh trúng, lập tức nhắm mắt lại làm bộ như không thấy mình, giả vờ ngủ, Vân Kích Huyền bốc hỏa. Được lắm tiểu tử, uổng công ta lo lắng cho ngươi! Gia hỏa không lương tâm! Càng nghĩ càng tức, Vân Kích Huyền lấy giày hung hăng đập vào đầu cái người đang giả bộ ngủ kia.
“Oa oa! Ngươi giết người a!” Vân Kích Tiêu ôm đầu bị đánh đau, nước mắt lưng tròng ngồi dậy, “Ngươi sao có thể đối xử với nhân gia nhẫn tâm như vậy, nhân gia tốt xấu gì cũng là chất tử của ngươi. Tiểu sàng (giường nhỏ) a, ủy khuất cho ngươi rồi! Hắn tức giận liên lụy đến ngươi!” Ủy khuất chỉ vào trên một khe nứt nhỏ trên giường.
Thấy Vân Kích Tiêu vẫn như ngày xưa, tảng đá đè nặng trong lòng Vân Kích Huyền cũng có thể bỏ xuống, tuy nhiên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặc kệ ra sao, ít nhất Vân Kích Tiêu còn sống là được rồi, chẳng qua… Tiểu tử này tựa hồ vết sẹo đã lành liền quên mất đau đớn… “Trang khả ái, làm nũng… Bốn nghìn lượng…”
“…” Lập tức Vân Kích Tiêu nước mắt toàn bộ khô ráo, bày ra tối nghiêm túc biểu tình, chỉnh lại tư thế đoan chính nhất, hỏi bằng giọng vô cùng bình tĩnh, “Xin hỏi trong ngân sách của ta còn bao nhiêu tiền?”
“Âm bốn vạn lượng.” Vân Kích Huyền đến ghế ngồi, vừa uống trà vừa nhìn Vân Kích Tiêu, “Ngân sách của ngươi đã thiếu hụt từ lâu.”
“Oa oa! Ngươi đừng bức ta a~~” Vân Kích Tiêu ôm đầu, thương tâm vì hầu bao trống rỗng của mình mà khóc rống, “Chó cùng dứt giậu a~~ từ từ… Cẩu…” Nói đến cẩu tự nhiên lại nhớ tới Lệ Lẫm Sát (Uy uy, Tiểu Vân Vân, ngươi thực quá phận nga), “A, tiểu thúc, Tiểu Âm Âm đâu? Hắn chắc cũng đã tỉnh.”
Chậm rãi đặt chén trà lên bàn, lẳng lặng nhìn Vân Kích Tiêu đang bước xuống giường, “Yên tâm, ta không hề chạm đến một cọng tóc của hôn quân, hắn đang ở trong cung.”
Vừa nghe Thụy Âm không có việc gì, Vân Kích Tiêu nhanh bước đến cửa, muốn nhanh chóng gặp bảo bối Tiểu Âm Âm, Tiểu Âm Âm đã nói, chỉ cần không tưởng hắn, mình có thể hôn hắn~(Hình như không phải nha…)
Chén trà bay sượt qua chóp mũi Vân Kích Tiêu, ghim chặt trên vách tường (thần kì a, chén trà va vào tường mà không vỡ ( _ _!!)), “Còn muốn chạy?”
Vân Kích Tiêu quay đầu, ánh mắt nghiêm túc, “Ngươi muốn gì nữa?”
Vân Kích Huyền không nhìn đôi mắt âm lãnh kia, chậm rãi buông chén trà, chỉnh lại y phục, đoan đoan chính chính ngồi, diện vô biểu tình nhìn Vân Kích Tiêu đang tỏ vẻ cảnh giác trước mặt, “Còn không nói hết chân tướng cho ta?”
“Thiết, sớm nói ngươi muốn biết chân tướng là được!” Vừa nghe Vân Kích Huyền không phải muốn cản trở mình đi gặp Thụy Âm, Vân Kích Tiêu bay tới, dán chặt vào Vân Kích Huyền, chung quanh lại bắt đầu xuất hiện bong bóng hồng sắc lượn lờ.
Vân Kích Huyền mắt lạnh nhìn không khí toàn là màu hồng khiến mình ghê tởm không chỉ một lần, nhàn nhạt nói, “Hai nghìn lượng…”
Vân Kích Tiêu vội vàng ngồi lại đoan chính, mắt nhìn thẳng, từng chữ từng chữ rõ ràng giải thích mọi chuyện, “Kỳ thực Hoàng Đế kia đã chết, cho nên nhiệm vụ lần trước không thể nói ta không hoàn thành, ngươi phải chia thật nhiều tiền cho ta, bởi vì ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách vô cùng xuất sắc, đem Hoàng Đế kia một lần là giết chết…” Lao lao thao thao, lao lao thao thao.
Vân Kích Huyền tay chống cằm, nâng đầu, nheo mắt nhìn tiểu tử trước mắt thao thao bất tuyệt nãy giờ mà vẫn chưa thấy trọng điểm đâu, thờ ơ nói một câu, “Bốn nghìn lượng…”
“A! Cho nên nói, Hoàng Đế hiện tại không phải là Hoàng Đế trước kia, Hoàng Đế hiện tại đến từ tương lai rất xa.” Vân Kích Tiêu lập tức nói ngay vào trọng điểm, “Lần này lão cha Tiểu Âm Âm muốn xem mặt nhân phu (chồng) của Tiểu Âm Âm, cho nên liền đem ta mang đến tương lai.”
“Nhân phu?” Vân Kích Huyền bật cười, “Cả hai người?”
“…Lệ Lẫm Sát là ngoài ý muốn…” Vân Kích Tiêu khó chịu, “Nói xong rồi, ta có thể đi chưa? Không cho ta đi, ta cũng sẽ đi.”
Nhìn ánh mắt Vân Kích Tiêu, Vân Kích Huyền nhấn mạnh từng chữ hỏi, “Yêu, hắn, sao?”
“Tiểu thúc, không phải ta đã nói rồi, ngươi hỏi lại làm gì?!” Vân Kích Tiêu không kiên nhẫn trả lời, “Yêu hắn yêu hắn yêu tử hắn!”
“Thực yêu?”
“Phi thường yêu!”
“Yêu tử hắn?”
“Yêu đến tận xương tủy!”
“Vậy…” Vân Kích Huyền đột nhiên im lặng một hồi, rồi trầm giọng, “Vạn nhất có một ngày, hắn thực sự chết?”
“Ta sẽ khiến cho toàn bộ thế giới này chôn cùng hắn.” Vân Kích Tiêu kiên định nhìn Vân Kích Huyền, không chút do dự đẩy cửa đi ra ngoài, “Tiểu thúc, cho nên ngươi đừng có ý nghĩ làm tổn thương hắn nữa.”
“Còn vấn đề cuối cùng.” Vân Kích Huyền đứng lên, đi đến sau lưng Vân Kích Tiêu, nhẹ giọng hỏi, “Hắn yêu ngươi không?”
Vân Kích Tiêu không nói gì, cúi đầu.
“Yêu chứ?” Vân Kích Huyền tiếp tục nhẹ giọng truy vấn.
Hồi lâu sau, Vân Kích Tiêu ngẩng đầu, nhìn xa xăm, trong đôi mắt đen là tự tin tràn đầy, “Ta sẽ làm hắn yêu ta!” Nói xong, rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của Vân Kích Huyền.
Vân Kích Huyền tựa vào khung cửa, nhìn về hướng Vân Kích Tiêu biến mất, “Ngốc tiểu tử, thực như vậy yêu hắn sao, nam nhân yêu thượng nam nhân… Kích Dạ cũng là như vậy mới chết… Nhưng nếu giết Hoàng Đế kia, như vậy sẽ cùng Kích Tiêu trở mặt thành thù…”
“Phó Cung Chủ.” Hữu Hộ Pháp từ trên xà nhà nhảy xuống, quỳ một gối bên chân Vân Kích Huyền, “Phó Cung Chủ, người vì sao không thử đi nhìn xem Hoàng Đế kia, nếu người thấy hắn không hợp ý người, đến lúc đó chúng ta dùng kế chia rẽ Cung Chủ với Hoàng Đế cũng không muộn.”
“Cho dù hợp ý ta thì sao?” Lạnh lùng nhìn người dưới chân, “Ta phải đem Kích Tiêu tặng cho một nam nhân? Thôi được rồi, tạm nghe ngươi, đi nhìn xem Hoàng Đế kia thử, trước mắt cũng không có biện pháp nào khác.” Vân Kích Huyền cầm lấy cung trên bàn, mang kiếm vào dây lưng, bước đến cửa, “Chúng ta phải đến hoàng cung trước Kích Tiêu, Hữu Hộ Pháp, đi tìm xem có đường tắt không.”
“Thuộc hạ rõ.” Hữu Hộ Pháp gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vân Kích Huyền nhẹ nhàng kéo dây cung, nhìn về hướng hoàng cung, “Hoàng Đế không phải Hoàng Đế, ngươi rốt cuộc làm sao hấp dẫn Kích Tiêu?…” (là Kích Tiêu tự mình bị hấp dẫn nha)
××××××
“Sự tình chính là như vậy.” Sau khi giải thích mọi chuyện cho Thạch Dục Lam, Lệ Lẫm Sát đứng lên, đi đến cạnh cửa, chuẩn bị ra ngoài.
“Nguyên lai Âm Âm đến từ tương lai a…” Thạch Dục Lam nhíu mày, nhìn ngọn nến lay động trước mặt, “Tá Thi Hoàn Hồn, thật đúng là không thể tin được… Đúng rồi.” Thạch Dục Lam bỗng ngẩng đầu, nhìn Lệ Lẫm Sát đang mở cửa, bất động thanh sắc, ném sáo ngọc trong tay hướng về phía lưng Lệ Lẫm Sát, “Muốn đi đâu?!”
Chụp lấy sáo ngọc bay tới dễ như trở bàn tay, Lệ Lẫm Sát ném trở về, “Không cần ngươi quản.”
“Muốn đến phòng Âm Âm sao?” Hỏa Da Tác đến bên cạnh Lệ Lẫm Sát, nhét vào trong tay Lệ Lẫm Sát một đóa hoa hồng, “Ta không cho phép nga, ngươi cứ nghĩ đóa hoa xinh đẹp này là Âm Âm đi.”
Lạnh lùng đem đóa hoa hồng nhét trở lại vào miệng Hỏa Da Tác, Lệ Lẫm Sát trừng mắt, tiếp tục đi.
“Các vị!!” Lục Li cùng Thôi Ngôi thở hồng hộc từ đâu chạy tới, vọt đến trước mặt Lệ Lẫm Sát, không ngừng thở lấy hơi, “Các ngươi… Các ngươi có thấy Âm Âm không?”
“Âm Âm làm sao vậy?” Thạch Dục Lam, Hỏa Da Tác cùng Lệ Lẫm Sát đồng loạt khẩn trương vây quanh hai huynh đệ, sẽ không lại xảy ra chuyện chứ! Chúng ta mới rời khỏi Âm Âm không đến một canh giờ a!
“Hắn vừa mới bỏ hai chúng ta, ôm một đống đồ ăn chạy đâu mất tiêu.”
Nghe nói như thế, Thạch Dục Lam hiểu được cười cười, “Các ngươi lại liếm thức ăn trên miệng hắn chứ gì!”
Hai huynh đệ không nói gì, coi như thừa nhận.
“Cho nên a, không cần gấp, đậu hủ nóng không thể nóng vội mà ăn được.” Tuy là đối với hai huynh đệ nói, nhưng người bên ngoài rõ ràng cảm giác được, Thạch Dục Lam là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Lệ Lẫm Sát nghiêm mặt, không thèm để ý, đi tiếp.
“Lẫm Sát, đi đâu vậy?” Thạch Dục Lam cười hỏi.
“Buổi tối thực lạnh.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lệ Lẫm Sát cũng không quay đầu lại, biến mất ở góc hành lang.
“Ha hả, chính mình cũng mặc không ít y phục mà.” Thạch Dục Lam cười lắc lắc đầu, hướng bên cạnh ba người vỗ vỗ tay, “Tốt lắm, chúng ta nhanh đi tìm Âm Âm thôi, đừng để mặt băng kia tìm được trước nga, bằng không Âm Âm thực sẽ bị đông chết.”
“Đã biết!” Ba người gật đầu, lập tức chạy đi theo ba hướng khác nhau.
Nói tới Thụy Âm, thật sự chịu không nổi hai huynh đệ một người một ngụm liếm thức ăn trên miệng hắn, muốn ăn thì ăn trong dĩa đầy đủ hơn a, để làm chi cứ ăn trên miệng mình, không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, Thụy Âm đã nhẫn tới cực hạn liền ôm một đống điểm tâm, chạy vòng vèo quanh hoàng cung, cuối cùng đã thoát được hai cái đuôi kia. Chỉnh lại bộ quần áo mặc khá thoải mái trước kia mua ở ngoài cung, ôm điểm tâm ngồi xuống gốc cây, sơ sài buộc lại tóc, liền đem toàn bộ lực chú ý phóng tới cao điểm trước mặt, “Hô hô~ thủy tinh bao~ a a, còn có bánh hoa quế~ ân~ còn có thân yêu hoa đào tô~” Thụy Âm hạnh phúc thật sâu hít vào một hơi, chôn đầu vào trong đống điểm tâm.
Vân Kích Huyền ngồi trên nhánh cây nhìn cái người phía dưới từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm mấy thứ điểm tâm trong lòng ngực, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, thực khả ái, cảm giác giống như con mèo nhỏ. . . Vân Kích Huyền nhìn nhìn quần áo Thụy Âm, phát hiện không phải quan phục, “Chẳng lẽ là một tiểu tặc? Một nữ hài tử mà lại nữ phẫn nam trang đến hoàng cung ăn vụng sao?” (. . . Nữ hài tử. . . Tiểu Huyền à, bộ ngươi không thấy phía trước của người ta bằng phẳng hả. . . Mà đích xác thân thể của Thụy Âm hiện tại phân không rõ nam nữ. . .)
Kỳ thực Vân Kích Huyền chưa từng chân chính gặp Thụy Âm, nên cũng không nhận ra hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy Thụy Âm là lần lẻn vào cung đêm trước, chính là lần phát hiện Thụy Âm và Vân Kích Tiêu ngủ cùng nhau, nhưng khi đó Thụy Âm lại bị Vân Kích Tiêu ôm chặt trong lòng ngực, không thấy được mặt hắn, lần thứ hai chính là ở dạ yến chào đón Hỏa Da Tác, lúc ấy đêm đã khuya, hơn nữa khoảng cách xa cùng yên hỏa ngũ quang thập sắc (khói lửa nhiều màu), cũng không thấy rõ.
“Oa oa oa ~ ăn ngon!” Thức ăn rất hợp khẩu vị, Thụy Âm vẻ mặt hạnh phúc nhắm hai mắt lại, chậm rãi ngửa đầu ra sau. Bình thường những lúc thế này đều có hai huynh đệ đỡ lấy hắn, nhưng lần này. . . Đầu Thụy Âm đụng vào thân cây đau điếng. . . (777, ai cho ngươi dám bỏ rơi hai tiểu công a ~ tự làm bậy không thể sống nga.) “Đau. . .” Nhe răng trợn mắt xoa xoa cái ót, Thụy Âm nén giận trừng mắt nhìn cái cây, “Cho dù ta có đụng ngươi, ngươi cũng đừng để ta biết là ta đã đụng a! Rất đau có biết hay không?!”
“Phác cáp cáp cáp cáp!” Vân Kích Huyền thật sự không thể tin có người lại đối với một cái cây mà oán giận a, nhịn không được cười lớn. Thật là hảo thú vị a! Không nghĩ tới lại gặp được một nữ hài thú vị như vậy! Chờ sau khi gặp Hoàng Đế, liền đem hài tử này mang về cung đi.
“Ai ở trên đó?!” Đột nhiên nghe được tiếng cười, Thụy Âm khẩn trương ngẩng đầu, lại phát hiện một mạt màu tím ở phía trên phiêu hạ, sợ tới mức nhắm hai mắt lại, “Thiên linh linh địa linh linh, ta biết đụng một cái cây cổ thụ trăm năm là không đúng rồi, đừng cho Thụ Tinh đi ra a ~ ta nhận sai không được sao?!”
“Ngươi sợ ta?” Vân Kích Huyền nhìn người đột nhiên nhắm chặt hai mắt còn không ngừng thì thào tự nói cái gì kia, nghĩ muốn đùa đùa hắn một chút. Thực thần kỳ nga, lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với một người mà không phải là Vân Kích Tiêu. . . “Bất quá. . . Ta có điểm đói bụng. . .”
Vừa nghe người ta nói đói bụng, Thụy Âm lập tức liên tưởng tới trang bìa một tờ báo in đậm dòng chữ “Đêm qua, một nam hài dưới tàng cây bị một Thụ Tinh đói khát ăn mất, cho nên, cảnh báo cho mọi người, cần phải có trách nhiệm bảo vệ cây cối”, “Không cần a ~~ ta không muốn làm bằng chứng sống để tuyên truyền cho người khác a ~~” quay đầu ôm thân cây khóc rống, “Thụ gia gia, ta sai lầm rồi ~ ngài làm cho Thụ Tinh của ngài trở về đi ~”
Vân Kích Huyền nhìn phản ứng đối phương vượt ra ngoài dự đoán của mình, vốn tâm tình đang có chút khó chịu hoàn toàn biến mất, “Ta có thể ăn sao?”
“Không thể! !” Ai mà đồng ý để người ta ăn mình chứ a!
“Thật không. . . Ta không thể ăn mấy thứ điểm tâm đó sao. . .” Vân Kích Huyền ra vẻ thất vọng nhìn điểm tâm trước mặt Thụy Âm.
“Điểm tâm?” Thụy Âm ngẩn người nhìn Vân Kích Huyền.
“Đúng vậy, điểm tâm. Ta ở trên kia thấy ngươi ăn thực cao hứng, cho nên nhịn không được cũng muốn thử xem.” Vân Kích Huyền nhảy xuống, ngồi bên cạnh Thụy Âm, “Không thể ăn sao?”
“Nói sớm một chút không được a! Có thể chứ!” Thụy Âm cầm lấy một khối bánh hoa quế nhét vào miệng Vân Kích Huyền, “Ngon lắm! Ngươi ăn thử đi! Cắn một ngụm, trong miệng đều là hương hoa quế nga! Còn cái này nữa, cũng ngon không kém!”
Vân Kích Huyền nhìn người trước mặt vừa lúc nãy còn rất sợ mình, hiện tại lại đem điểm tâm nhét vào miệng mình, không tự giác vươn tay xoa đầu Thụy Âm, “Ngươi cũng ăn đi.” Tóc thực mềm, sờ thực thoải mái.
“Đương nhiên!” Thụy Âm cắn một khối điểm tâm lớn, lại hạnh phúc ngửa đầu ra sau.
Vân Kích Huyền bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy, thật là, vết sẹo đã lành liền quên đau, cùng Kích Tiêu có điểm giống. Nhắc đến Vân Kích Tiêu, độ ấm vừa mới xuất hiện trong mắt Vân Kích Huyền lại biến mất, nếu tiểu tử kia có thể thích một nữ hài đáng yêu giống như người này, mình hội thực vui vẻ, cố tình. . . Lắc lắc đầu, Vân Kích Huyền đứng lên, hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ việc này, trước tiên phải đi tìm Hoàng Đế kia.
“Di? Thụ Tinh ca ca, ngươi không ăn sao?” Thụy Âm hoang mang ngẩng đầu nhìn Vân Kích Huyền, cảm giác người kia hảo khốc nga. Một thân tử y hoa lệ, mái tóc dài đen tuyền bồng bềnh như mây, chỉ dùng một sợi dây lụa màu tím buộc lại.
“Thụ Tinh?” Vân Kích Huyền ngẩn người nhìn Thụy Âm, không nhịn được lại bật cười, vì cái gì hắn hội cho rằng mình là Thụ Tinh a? Tại vì mình từ trên cây xuống sao? Đơn thuần đến đáng yêu. “Ta phải đi, ngày mai ngươi lại đến nơi này được chứ?”
“Hảo, ta sẽ mang thật nhiều điểm tâm cho ngươi!” Thụy Âm gật gật đầu, gom lại đống điểm tâm, hướng Vân Kích Huyền phất phất tay, “Ta cũng nên đi, bằng không đợi lát nữa bị tóm được sẽ rất nguy hiểm (bị đám người kia giảng đạo dong dài một hồi sẽ chết đó). Thụ Tinh ca ca, ta đi về trước! Ngày mai gặp!”
“Ngày mai gặp.” Nhìn bóng dáng Thụy Âm dần xa, đột nhiên nhớ tới đã không hỏi tên hắn, “Quên đi, dù sao buổi tối ngày mai có thể gặp lại. Hiện tại. . . Hoàng Đế. . . Cho ngươi đợi lâu. . .” Xiết chặt kiếm trong tay, Vân Kích Huyền nhảy lên cây, mắt lạnh nhìn đăng hỏa sáng rực bên dưới, “Để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực a. . .”
×××××× “A! Thiên a! Đau đã chết!” Lục Li che bụng kêu thảm té xuống đất.
“A! Địa a! Đau xiêng vẹo!” Thôi Ngôi che bụng kêu thảm té lên người Lục Li.
“A! Thần a! Đau tê liệt!” Hỏa Da Tác che bụng kêu thảm hướng hai huynh đệ muốn té đè lên, Lục Li cùng Thôi Ngôi nháy mắt, lăn về hai hướng đối lập, thế là Hỏa Da Tác quang vinh nện người xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.
Lethona ngồi cách đó không xa, cắn trái táo trong tay, nhìn tình cảnh trước mặt cứ như đang xem kịch, lười tiến lên trợ giúp cái người là Vương của mình đang thống khổ lăn lộn trên mặt đất kia, dù sao nam nhân kia cũng đang vui vẻ, mình cứ coi như cái gì cũng chưa thấy đi.
Thụy Âm đứng ở cửa, lắc lắc chân trái, trên cao nhìn xuống ba người, “Ta nói ta muốn đi ngủ, các ngươi nghe không hiểu sao?” Đáng chết, một hơi đá ba người áp lực đối với chân quả nhiên rất lớn, hơn nữa bụng ba người kia sao lại cứng như vậy, chân trái hảo đau a. . .
“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi nháo đủ rồi, Âm Âm cũng mệt mỏi, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Thạch Dục Lam cười kéo ba người còn nằm ăn vạ trên mặt đất không chịu đứng dậy, đến trước Thụy Âm, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt hắn, “Vừa mới chạy trốn khỏi song bào thai này, mệt muốn chết rồi đi. Âm Âm, ngủ ngon, làm mộng đẹp.”
“Hảo trá! Ta cũng muốn thân!” Ba người hâm mộ, ý đồ muốn tiến lên, lại bị Thạch Dục Lam giữ lại, ôn nhu cười, dùng thanh âm nhu hòa như xuân phong nhẹ nhàng nói, “Đã trễ thế này các ngươi còn không ngủ? Không nghĩ nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai sao?” Ba người sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Thạch Dục Lam quay đầu nhìn Lệ Lẫm Sát đứng bên cạnh, một chút động ý tứ cũng không có, bất đắc dĩ nhéo lỗ tai nam nhân, “Ngươi cũng đi về cho ta!”
Lệ Lẫm Sát lạnh lùng nhìn Thụy Âm, thanh âm như rít qua kẽ răng, “Hôn quân, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi dám không tuân thủ lời hứa.”
“. . . Ta đã kêu người đem giường của ta đưa đến phòng ngươi a. . .” Oan uổng a, quỷ nam muốn giường mình, cho nên vừa về đã vội vàng kêu người đem giường đưa đến Tướng Quân quý phủ rồi a!
“Không ai muốn giường của ngươi!” Thanh âm tựa hồ càng thêm sắc bén, hai hàm răng trắng dưới ánh trăng lóe âm trầm quang mang, Thụy Âm nhìn thấy không khỏi rụt cổ.
“Nếu không muốn giường của Âm Âm, trở về ngủ trên cái giường cứng của ngươi đi.” Thạch Dục Lam không lưu tình chút nào khiêng bốn người đi mất. Thẳng đến nhìn không thấy bóng dáng bọn họ, Thụy Âm bên tai tựa hồ đều quanh quẩn thanh âm của Lệ Lẫm Sát. . . “Nam mô a di đà phật, ác linh lui tán ~~” Thụy Âm lắc lắc đầu, cố gắng đuổi đi thanh âm kia.
Trải qua chuyện này, Thụy Âm phát hiện, vẫn là Dục Lam ôn nhu săn sóc a ~ nghĩ đến nam nhân đã đem bốn người kia tha đi, Thụy Âm cảm động đến rơi nước mắt, mà không chú ý tới chuyện một văn nhược thư sinh như Thạch Dục Lam làm sao có thể một hơi mang được bốn tòa núi lớn kia (hơn nữa trong đó còn có một tòa băng sơn). Lại nghĩ đến chuyện sắc lang hiện tại không ở cạnh, tâm tình lập tức vô cùng tốt, Thụy Âm lẩm nhẩm hát, kéo lại long bào Thạch Dục Lam vừa mới giúp mình phủ thêm, xõa tóc ra, “Ba ba” dùng chân đá cửa, đang chuẩn bị xoay người, bỗng dưng một cái gì lạnh như băng để trên cổ. Thụy Âm liếc nhìn, trong lòng mạnh mẽ cả kinh, là một thanh kiếm a! Hơn nữa trông có vẻ rất bén. . . Cửa sổ mở rộng phía sau, từng đợt gió đêm lạnh lẽo thổi tới, khiến Thụy Âm càng thêm lạnh run.
“Ngươi chính là cẩu Hoàng Đế kia a. . .” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, thứ lạnh như băng trên cổ càng thêm gần sát động mạch cảnh, chỉ cần Thụy Âm hơi động một chút sẽ thật sâu đâm vào.
Thụy Âm cảm thấy tựa hồ thanh âm đó đã nghe qua ở đâu, rất quen thuộc. . . Hắn cẩn thận ngắm ngắm thứ lóe sáng trên cổ, đại não bắt đầu rất nhanh chuyển động, “Ta là Hoàng Đế, nhưng không phải cẩu, ngươi là ai?”
“Muốn biết?” Vân Kích Huyền nhìn Thụy Âm, tổng cảm thấy được người này có điểm giống nữ hài lúc nãy, hơn nữa thanh âm cũng giống. . . “Dù sao ngươi cũng sắp chết, ta cho ngươi chết minh bạch một chút.” Dừng một hồi, “Tại hạ Vân Kích Huyền.”
“Vân Kích Huyền? Ngươi cùng Kích Tiêu có quan hệ gì?” Ngu ngốc đều nghe được người sau lưng với mình có thật sâu địch ý, là cái loại hận thấu xương, mình không nhớ rõ kết oán với người kia khi nào a?! Hơn nữa tên của người kia, chắc chắn là có quan hệ rất mật thiết với Vân Kích Tiêu. . . Chẳng lẽ là lão cha? Nhưng mà Vân Kích Tiêu có nói qua không biết phụ thân mẫu thân là ai a. . . . Chẳng lẽ là ca ca? Nghe thanh âm còn thực tuổi trẻ, hơn nữa thực sự rất quen tai a. . . Thụy Âm nhíu mày dùng sức nghĩ.
“Ta là tiểu thúc của hắn.” Vân Kích Huyền tiến đến Thụy Âm bên tai, nhẹ giọng nhưng lại tràn ngập uy hiếp nói, “Thân là trưởng bối của hắn, ta không cho phép hắn yêu một người nam nhân, ta không cho phép hắn bước theo con đường của cha hắn.”
Bất chợt nhìn thấy một mạt tử sắc hoa lệ, một thân ảnh khốc khốc hiện lên trong đầu Thụy Âm, hắn buột miệng gọi, “Thụ Tinh ca ca!”
Vân Kích Huyền ngẩn ra, làm sao Hoàng Đế này biết tên gọi vừa rồi nữ hài kia gọi mình?!
Thừa lúc người kia sững sờ mà buông kiếm, Thụy Âm vội vàng xoay người, nhìn thấy Vân Kích Huyền đang lăng lăng nhìn hắn, “Thật là Thụ Tinh ca ca a!” Oa oa, vẫn là như vậy khốc a! Từ từ. . . Tại sao Thụ Tinh ca ca muốn giết mình?! Chẳng lẽ Thụ Tinh ca ca đổi ý, phải ăn mình mới được? ! (uy uy, ngươi quên mất Thụ Tinh ca ca mới nói gì rồi sao a. . .)
Vân Kích Huyền không thể tin nhìn Thụy Âm, vì sao lại là nữ hài kia?! Từ từ. . . Người kia cho tới bây giờ chưa từng nói chính mình là nữ, có lẽ do mình nhận sai mà thôi. . . Nhìn cổ người kia, tuy rằng nhỏ, nhưng rõ ràng là có hầu kết, Vân Kích Huyền không thể không thừa nhận, người trước mặt đích thật là nam hài. Vân Kích Huyền cao thấp nhìn nhìn Thụy Âm, càng xem mặt càng lạnh, “Ngươi là Hoàng Đế?”
“Ân, cứ xem như vậy đi.” Chỉ có thân thể là Hoàng Đế. . .
Vân Kích Huyền giận tái mặt, nghĩ đến mình hội đối một người nam nhân có hảo cảm, tâm tình liền ác liệt. Một lần nữa đặt kiếm trên cổ Thụy Âm, “Thật đáng tiếc, nếu ngươi là nữ, có lẽ ngươi sẽ không chết.” Ngay cả mình vừa nãy cũng đối hắn có hảo cảm, khó trách cẩu Hoàng Đế lại có thể mê hoặc Vân Kích Tiêu đơn thuần kia (đơn thuần? Ngươi xác định?!).
“Ngươi muốn giết ta?” Thụy Âm không có một điểm sợ hãi, cứ như vậy nhìn thẳng Vân Kích Huyền, một lòng cho rằng người kia đang đùa.
Vân Kích Huyền tinh tế quan sát đôi mắt Thụy Âm, muốn từ bên trong phát hiện một tia khiếp đảm hoặc là sợ hãi, nhưng vô cùng thất vọng, đôi mắt tròn xoe tinh khiết đơn thuần kia chỉ có kinh ngạc, cùng với không tin. “Ngươi không tin?” Đáng chết, vì sao nhìn đến đôi mắt trong veo không có một tia tạp chất kia lại không hạ thủ được! Nếu ánh mắt kia có dù chỉ một chút điểm sợ hãi, mình có thể không chút do dự giết chết hắn, khả vì cái gì, vì cái gì đôi mắt kia lại thuần khiết như vậy!
“Ân. . . Cũng không phải không tin. . . Chính là Thụ Tinh ca ca, lúc nãy chúng ta không phải còn tán gẫu rất hảo hảo sao?” Thật sự không nghĩ ra vì lý do gì mà chỉ sau một lát, người vừa đối với mình rất tốt kia lại muốn giết mình.
“Bởi vì ngươi làm cho Kích Tiêu yêu ngươi, bởi vì ngươi là nam nhân, cho nên ngươi đáng chết.”
“!” Vì như vậy cho nên muốn giết ta?! Không phải là cố tình gây sự đi! “Cũng không phải ta buộc tên kia yêu ta! Ngươi có thấy ta dùng kiếm để trên cổ hắn, uy hiếp hắn ‘yêu thượng gia, bằng không gia làm ngươi!’ sao? Tâm là của hắn, hắn yêu, ta có biện pháp gì a! Không lẽ moi tâm hắn ra, dùng chân đạp, vừa đạp vừa la ‘ngươi còn yêu còn thương ta không?!’ chờ tâm kia nói không yêu không thương ta, mới đem tâm trả lại cho hắn?! Còn có, cũng không phải ta muốn mình là nam nhân! Không thể nào ta hiện tại nói một tiếng ‘NND, gia không cần làm nam nhân! Gia phải làm một nữ nhân có thân hình như rắn nước!’, ta liền thật sự hội biến thành một nữ nhân, đúng không!? Thụ Tinh ca ca! Ngươi muốn giết ta thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút a. . .”
Vân Kích Huyền nghe Thụy Âm thao thao bất tuyệt, vô cùng sửng sốt. Trong tư liệu như thế nào không ghi Hoàng Đế này rất biết ăn nói a? Không đúng. . . Người trước mặt này không phải cẩu Hoàng Đế kia, mà là người đến từ tương lai. . . Đích xác rất có tài ăn nói, “Ngươi nói thật sự có đạo lý.”
“Tất nhiên!”.
“Đáng tiếc ta không muốn nghe.” Chậm rãi tới gần Thụy Âm, sát khí trong mắt ngay cả Thụy Âm không hiểu võ công cũng nhìn ra được. Sợ hãi a, mau sợ ta a! Bằng không ta không thể xuống tay giết ngươi! Vân Kích Huyền gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Thụy Âm, hy vọng nhìn thấy một tia sợ hãi, lại vẫn là vô tận thất vọng.
“Đáng giận, lãng phí nhiều nước bọt của ta như vậy, ngươi cũng không nghe lọt lỗ tai! Ngươi muốn chọc ta tức chết a!” Thụy Âm vẻ mặt cứ như tráng sĩ thấy chết không sờn, “Ta mặc kệ! Giết a! Muốn giết ngươi giết mau a!” Dù sao thân thể này cũng không phải của mình! Bị chém cả trăm nhát cũng không phải chuyện của mình, cùng lắm thì linh hồn lại đi tìm một cái thân thể khác. Từ từ. . . Không đúng! “Khoan đã!! Thời điểm ngươi chém ngàn vạn lần không cần nói cho ta biết! Cứ tự nhiên chém ta một kiếm, bằng không hội rất đau!” Chết là chuyện nhỏ, đau mới là chuyện lớn!
“Ngươi. . .” Nhìn thấy người kia như anh hùng yêu nước đối mặt quân xâm lược, Vân Kích Huyền giơ kiếm lên thế nào cũng không xuống tay được. Vì sao người trước mặt hoàn toàn không giống với cái kẻ hèn nhát lúc trước vứt bỏ Kích Dạ mà bỏ chạy? Vì sao lại làm quyết tâm của mình dao động!?
Thụy Âm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, “Đến đây!” Hắn đột nhiên nắm lấy tay Vân Kích Huyền kéo vào trong, nhìn nhìn bình phong, trong suốt, lắc lắc đầu, lại luống cuống tay chân kéo Vân Kích Huyền chạy tới chạy lui, cuối cùng dừng trước tủ y phục, “Ngươi vào trong!” Mở của tủ, ôm một đống y phục ra ném xuống sàn, cũng không chờ người kia đồng ý, đã đem Vân Kích Huyền đẩy vào.
“Ngươi?” Ngơ ngẩn không hiểu Thụy Âm rốt cuộc muốn làm gì, Vân Kích Huyền cứ như vậy bị Thụy Âm bài bố.
“Hư! Kích Tiêu đến đây! Ngươi không nghĩ để Kích Tiêu nhìn thấy tiểu thúc của hắn giết người đi!” Thụy Âm đặt ngón trỏ trên môi ra hiệu im lặng, liền đóng lại cửa tủ. Đương nhiên, hắn rất cẩn thận lưu lại một khe hở cho đối phương hô hấp.
Vân Kích Huyền cao lớn ở bên trong tủ y phục khá chật chội, nhưng Vân Kích Huyền trước mắt không rảnh quan tâm chuyện này, mà là “Kích Tiêu đến đây?” Tại sao mình không cảm giác được?
Thụy Âm khẩn trương nhìn bốn phía, xác định không lưu lại dấu vết, mới yên tâm ngồi xuống ghế. Ghế ngồi còn chưa nóng, cửa đã bị mạnh mẽ đẩy ra, “Tiểu Âm Âm ~~” Vân Kích Tiêu hoa nhỏ đóa đóa nhẹ nhàng tiến vào, hướng Thụy Âm nhào tới, “Tiểu Âm Âm a ~~ nhân gia hảo nhớ hảo nhớ ngươi nga ~~ nhớ đến nhân gia ăn cũng không ngon ~ làm cho nhân gia hảo hảo ôm một cái ~~”
Vân Kích Huyền nhẫn nại xúc động muốn dùng giầy tạp đầu tiểu tử kia (không có biện pháp, mỗi khi tên kia trang đáng yêu, Tiểu Huyền liền nhịn không được muốn đánh), lẳng lặng theo khe hở trông ra bên ngoài, trong lòng không khỏi bội phục Thụy Âm, không nghĩ tới Hoàng Đế kia có thể cảm giác được Kích Tiêu.
“Ân?” Bước đến cách Thụy Âm chỉ còn khoảng cách một cánh tay, Vân Kích Tiêu đột nhiên cau mày ngừng lại, cái mũi giật giật, nhìn khắp phòng.
“Sao, làm sao vậy?” Thụy Âm khẩn trương chạy tới chắn trước mặt Vân Kích Tiêu, phòng ngừa Vân Kích Tiêu tiến thêm một bước tìm tòi.
“Ta ngửi được một vị đạo khó ngửi. . .” Vân Kích Tiêu mày nhăn càng chặt, đúng vậy, đó là vị đạo của tiểu thúc.
“Chắc là ảo giác đi! Ha ha ha” Thụy Âm xấu hổ cười cười, vị đạo khó ngửi? Sao mình không thấy? Chỉ ngửi thấy một mùi hoa thơm thơm. Để dời đi chú ý của Vân Kích Tiêu, Thụy Âm lấy điểm tâm trên bàn đưa đến bên miệng Vân Kích Tiêu, “Kích Tiêu, ngươi đói bụng đi, a ——”
Vân Kích Tiêu đang nhíu chặt mày chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy điểm tâm bên miệng, lại chậm rãi dời tầm mắt đến Thụy Âm, đồng tử đen nhánh nhìn không ra được một tia cảm tình. Thụy Âm bị nhìn đến sau lưng một trận rét run, “Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta? Mau ăn a.”
Vân Kích Tiêu vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Thụy Âm, không nói gì, dần dần, khóe miệng bắt đầu hướng lên trên, muốn tới cả mang tai, trong phòng lập tức tràn ngập bong bóng hồng sắc, “Tiểu Âm Âm lần đầu tiên uy ta thức ăn nga ~” hạnh phúc một ngụm nuốt vào điểm tâm trên tay Thụy Âm, còn liếm liếm ngón tay của người kia.
“Uy! Tay ta không ăn được. . .” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Vân Kích Tiêu gắt gao ôm vào trong ngực. Dùng một bàn tay ôm thắt lưng Thụy Âm, tay kia thì nâng cằm Thụy Âm lên, hai người mặt đối mặt, gần sát nhau, “Tiểu Âm Âm, ngươi chưa quên lời hứa của ngươi đi.”
Không đợi Thụy Âm mở miệng, Vân Kích Tiêu liền thật sâu hôn lên môi Thụy Âm. Thụy Âm lập tức cứng người, uy uy uy, làm ơn đi, đại ca, tiểu thúc của ngươi đang ở phía sau nhìn nga! A a! Đừng đưa đầu lưỡi vào a! Phi phi phi, nước bọt đều chảy qua rồi! A, đừng dùng sức hấp đầu lưỡi của ta như vậy a ~ đau a ~ Vân Kích Tiêu ôn nhu phủng trụ mặt Thụy Âm, không để ý đến người trong lòng đang giãy dụa, tự cố tự địa liếm hôn.
Vân Kích Huyền trừng lớn mắt, lăng lăng nhìn cảnh tượng trước mặt, này là hôn môi đi. . . Đúng a. . . Vì sao mình lại thấy khó chịu. . . Là bởi vì Kích Tiêu hôn một nam nhân? Không. . . Không đúng. . . Cùng cảm giác trước kia có điểm bất đồng. . . Chuyện gì xảy ra a? Cảm giác đau nhói trong ngực này là sao?
Buông ra Thụy Âm mặt đỏ bừng, hơi thở không thuận, Vân Kích Tiêu thật cẩn thận ôm lấy Thụy Âm, giống như đang ôm trân bảo. Vân Kích Tiêu tựa đầu lên vai Thụy Âm, hạnh phúc nở nụ cười, “Tiểu Âm Âm, làm sao bây giờ. . . Ta thật sự hảo yêu ngươi nga. . .”
Nhìn thấy Vân Kích Tiêu cười, kiếm trong tay Vân Kích Huyền rơi xuống, trong trí nhớ, Kích Tiêu chưa từng cười hạnh phúc đến như vậy. . . Cho dù lúc sinh nhật nhận được thứ mình thích, Kích Tiêu cũng không cười giống thế. . . Tách Kích Tiêu cùng Hoàng Đế kia ra, thật sự đúng không? Sau đó, Kích Tiêu hội khoái hoạt sao? Kích Dạ, ta nên làm cái gì bây giờ? Lời cuối cùng ngươi nói với ta rốt cuộc là cái gì a?! Trong đầu hiện ra gương mặt Vân Kích Dạ, Vân Kích Huyền giật giật thần. . .
Nghe thấy thanh âm từ trong tủ y phục phát ra, Vân Kích Tiêu mạnh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, “Ai!?”
“Không ai không ai!” Thụy Âm vội xua tay, “Đại khái là con chuột đi!”
“Con chuột?” Vân Kích Tiêu nhìn Thụy Âm, lặp lại một lần, âm lượng cũng đề cao, “Con chuột?! Phòng ngươi có chuột?!”
Thụy Âm lo lắng Vân Kích Tiêu hội trang anh hùng đi bắt chuột, vội liều mạng xua tay, “Ta không sợ chuột! Ngươi không cần giúp ta đi bắt!”
Vân Kích Tiêu mày nhíu thành một đường, “Tiểu Âm Âm ngươi không sợ chuột?”
“Ân ân!”
Ngay sau đó, Vân Kích Tiêu liền vọt ra ngoài, đóng cửa lại, rồi đột nhiên mở ra, ló đầu vào, “Kia thật tốt quá, Tiểu Âm Âm, ngươi mau bắt con chuột kia đi! Xong rồi thì bảo ta!” Nói xong lại đóng cửa lại, giống như trung khuyển ngồi xổm ngoài cửa.
Mạc danh kỳ diệu nhìn Vân Kích Tiêu đột nhiên lao ra ngoài, Thụy Âm gãi gãi đầu, vĩnh viễn không hiểu nổi hành vi của người kia. Thụy Âm đi đến tủ y phục, quay đầu lại nhìn nhìn đại môn, nhẹ nhàng mở cửa tủ, “Ra đây đi, bất quá điểm nhẹ, Kích Tiêu còn tại ngoài cửa.”
Vân Kích Huyền ngồi bên trong, cũng không có động, tay ôm đầu, cắn chặt môi. Vừa nãy nhìn thấy Kích Tiêu cười, Vân Kích Huyền cuối cùng đã nhớ tới di ngôn của Kích Dạ. Không phải “Hảo hảo giáo dục Kích Tiêu”, cũng không phải “Sống sót, thay ta báo thù”, mà là “Không cần lo lắng cái gì, chỉ cần các ngươi sống hạnh phúc”. “Đúng vậy. . . Kích Dạ, không cần lo lắng bất cứ thứ gì, hạnh phúc là tốt rồi. . . Đúng không?” Vân Kích Huyền buông tay, nhìn về phía Thụy Âm vẻ mặt lo lắng đang ở bên cạnh, vươn tay sờ sờ mặt người kia, nở nụ cười, “Để ngươi lo lắng sao?” Đúng vậy, thế tục tính cái gì, quá khứ tính cái gì, vì sao cứ phải chấp nhất những chuyện không cần thiết. Người trước mặt không giống như những người khác, nếu là Âm, nhất định lịch sử sẽ không tái diễn. . .
Nhìn thấy người kia lại đột nhiên ôn nhu, Thụy Âm lập tức ngẩn người, phản ứng duy nhất chính là, “Tủ y phục hảo thần kỳ a. . . Có thể làm cho tính cách người ta biến đổi. . .”
“Ta biết là ngươi mà!!” Vân Kích Tiêu vốn đang ngồi bên ngoài càng nghĩ càng không thích hợp, làm sao trong tẩm cung Hoàng Thượng lại có chuột được! Rốt cục một cước đá văng cửa, liền nhìn thấy tiểu thúc mình đang ngồi trong tủ y phục, vẻ mặt háo sắc (?) động thủ động cước giở trò với thân thân bảo bối của mình, tiểu nhân vô sỉ a~~ “A a! Ngươi, nửa đêm trốn trong tủ y phục của Tiểu Âm Âm làm cái gì!? Ta thấy hết tư tưởng *** ô trong đầu ngươi rồi! Ngay cả không khí chung quanh đều biến thành hoàng sắc đáng khinh a ~~ a!” Vân Kích Tiêu đang la hét đột nhiên bị kiếm Vân Kích Huyền ném ra tạp trúng đầu, lúc này mới an tĩnh lại.
Vân Kích Huyền không nhanh không chậm ra khỏi tủ, tao nhã sửa sang lại y phục, nhìn về phía cái người đang ủy khuất kéo Thụy Âm ra sau lưng mình kia, “Kích Tiêu, cùng Âm cùng một chỗ, khoái hoạt sao?”
“Khoái hoạt vô cùng!” Vân Kích Tiêu ôm chặt Thụy Âm, phòng ngừa sắc lang trước mặt câu dẫn bảo bối của mình.
“Kích Tiêu. . . Tiểu thúc không phản đối ngươi cùng Âm cùng một chỗ.” Vân Kích Huyền nhặt lại kiếm bên chân Vân Kích Tiêu, mang vào dây lưng.
“Di?” Vân Kích Tiêu lăng lăng nhìn Vân Kích Huyền, không rõ người kia bị cái gì kích thích, tính tình đại biến. Chẳng lẽ trời đổ mưa hồng?
“Bất quá, Kích Tiêu, nam nhân thật sự tốt như vậy sao?” Buồn cười nhìn Vân Kích Tiêu há hốc miệng, lại nhịn không được nghĩ muốn đùa một chút.
“Nam nhân không tốt, chỉ có Tiểu Âm Âm hảo!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trước khi Vân Kích Tiêu kịp ngăn chặn, Vân Kích Huyền nâng cằm Thụy Âm hôn một cái lên môi, “Ân ân, Âm quả nhiên hương vị không tồi.”
“A!!” Thụy Âm còn không có phản ứng, Vân Kích Tiêu liền hét thảm thiết, giống như vừa mới bị sét đánh, cả người tái mét, vươn tay run run chỉ vào Vân Kích Huyền, lệ tuôn lã chã.
“Âm, đừng quên ước hội đêm mai nga. Ở trước mặt ngươi ta không phải Vân Kích Huyền, mà là Thụ Tinh ca ca.” Hướng Thụy Âm phất phất tay, không để ý tới cái người khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, đang liều chết chà xát miệng Thụy Âm giúp hắn tiêu độc, Vân Kích Huyền thoải mái đi ra đại môn, biến mất giữa màn đêm.
“555, Tiểu Âm Âm! Cái gì mà Thụ Tinh ca ca! Như thế nào các ngươi ngày mai buổi tối còn có hẹn! 555, Tiểu Âm Âm, trong lúc ta không ở rốt cuộc phát sinh sự tình gì ~555″ Vân Kích Tiêu ôm lấy Thụy Âm khóc thành cái lệ nhân, “Ngươi không thể làm chuyện có lỗi với nhân gia a ~ Tiểu Âm Âm ngươi không cần trèo tường a ~ bằng không nhân gia sẽ không chịu nổi mà thương tâm đến chết a ~~ ngươi xem, Tiểu Âm Âm, ngay cả ánh trăng cũng ủy khuất thay cho nhân gia, không ló mặt ra luôn!”
“Đáng giận, Vân Kích Huyền, ngươi đã đi thì tốt xấu gì cũng đem thứ này đi luôn a ~~” Thụy Âm trong lòng ngực Vân Kích Tiêu không ngừng giãy dụa. . .
Lúc này, Lệ Lẫm Sát ở Tướng Quân phủ, Thạch Dục Lam ở Thượng Thư phủ, Lục Li cùng Thôi Ngôi ở hoàng cung, Hỏa Da Tác ở ngoại giao quán đều bỗng dưng cảm thấy ác hàn! Vô cùng thật lớn ác hàn! Điềm xấu! Năm người không hẹn mà cùng từ trên giường ngồi dậy, “Có địch nhân. . . Sát!” Sát khí tràn ngập cả hoàng thành. . .
♥ ♥ ♥
Tác giả :
Thần luyến phong