Dương Hoàng Đế Vs Sáu Lang Đại Thần
Chương 3
CHƯƠNG 3
Đêm, bầu trời đầy sao, vầng trăng lúc mờ lúc tỏ.
Thạch Dục Lam nhẹ nhàng dừng trên mái nhà, cẩn thận quan sát bọn thủ hạ bên dưới, “Bên trái ba, bên phải năm… Rất khó để không kinh động bọn họ…” Lời còn chưa dứt, mấy người kia đã muốn té xỉu hết, “Làm sao vậy?”
“Chờ ngươi tính xong, hôn quân đã chết ở trong lao.” Lệ Lẫm Sát ném hòn đá dư thừa trong tay, quang minh chính đại lao xuống.
“So với ta ngươi còn gấp gáp hơn.” Thạch Dục Lam nhìn thấy Lệ Lẫm Sát thoáng cứng ngắc người, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
“Các ngươi là ai?” Một đội binh lính cầm trường mâu đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người, “Tại sao có mặt ở đây!?”
“Hi hi, bị phát hiện a.” Lục Li cợt nhả cười, trở tay, một loạt phi đao xuất hiện, “Các ngươi không cần biết.” Dứt lời liền phất tay, chỉ thấy một đạo ngân quang, sau đó, toàn bộ binh lính ngã xuống trong vũng máu. Đao đao tễ mệnh, nhất đao phong hầu.
“Dục Lam, ngươi cùng Lẫm Sát đi cứu Âm Âm, ở đây để ta cùng Lục Li giải quyết.” Thôi Ngôi tay kẹp phi tiêu, đưa lưng về phía Lục Li.
Nguyệt hắc phong cao, dưới ánh trăng bàng bạc, hai hắc y nam hài bộ dạng giống nhau như đúc, vũ khí lóe hào quang trong tay, lưng tựa lưng, trong mắt là nồng đậm thị huyết.
“…” Thạch Dục Lam trầm mặc nhìn hai người biểu tình hưng phấn, phi thân bay đến, nắm lỗ tai mỗi người lôi đi, “Lẫm Sát, ở đây giao cho ngươi.”
Lệ Lẫm Sát không nói gì, bắn ra hòn đá nhỏ trong tay về một hướng, tại nơi đó một tên lính liền ngã xuống, “Một Huyện lệnh nho nhỏ mà lại có nhiều thủ vệ như vậy…”
“Uy uy, tại sao không cho chúng ta xử lí! Chúng ta tuyệt đối sẽ làm tốt a!” Lục Li bị kéo đi không cam lòng nhìn Thạch Dục Lam.
“Đúng a! Chúng ta tuyệt đối một con kiến cũng sẽ không bỏ sót!” Thôi Ngôi vỗ ngực cam đoan.
“Chúng ta tới cứu Âm Âm, không phải đến huyết tẩy Huyện lệnh phủ.” Thạch Dục Lam gõ đầu Lục Li, “Nếu Âm Âm biết các ngươi giết người, xem hắn có còn để ý đến các ngươi. Thế nào, còn muốn tiếp tục?”
“… Không cần…” Bị Âm Âm chán ghét, bọn họ đều không muốn…
“Đi.” Thạch Dục Lam cẩn thận đẩy ra cửa lao, rón ra rón rén đi vào, lại phát hiện bên trong một lính canh cũng không có.
“Âm Âm, Âm Âm?” Thạch Dục Lam nhẹ giọng gọi, “Ngươi ở đâu?”
“Ủa, sao không có lính canh!?” Vừa thấy lao cảnh giới lỏng lẻo, Thôi Ngôi yên tâm cao giọng hét lớn, “Âm Âm, chúng ta tới cứu ngươi! Ngươi ở đâu ?”
Thạch Dục Lam đang khinh thủ khinh chân phía trước chợt té ngã… “Tên này… Rốt cuộc là tới cứu người hay tới đón người a…”
Mọi người trong lao trong phòng vốn đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe thanh âm lạ lẫm, vội bật dậy bổ nhào vào song sắt, “Thỉnh cứu cứu chúng ta! Thụy Âm trước khi đi nói các ngươi nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng ta!”
“Âm Âm?” Thạch Dục Lam mày nhăn thành một đoàn, Âm Âm trước khi đi đã nói như vậy? Tức là hiện giờ Âm Âm không có ở đây? Vậy hắn chạy đi đâu? “Âm Âm hiện đang ở đâu?”
“Ngươi cứu chúng ta đi rồi chúng ta nói.”
“Hừ, còn dám đặt điều kiện”. “Bá bá bá” Một loạt phi tiêu bay đến dính trên cây cột gần đó.
“Thạch Dục Lam, hôn quân đâu!?” Lệ Lẫm Sát thật lâu không thấy ai đi ra, mất kiên nhẫn chạy vào.
“Đi rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu?”
“Không biết.” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ nhún vai, chỉ chỉ đám người trong lao phòng, “Bọn họ nói phải cứu bọn họ, bọn họ mới nói.”
Lệ Lẫm Sát không hé răng, nhưng nghe được câu kia xong, cả khuôn mặt lạnh băng. Lệ Lẫm Sát bước nhanh đến gần song sắt, đưa tay vào trong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay kháp cổ một người, nhấc người đó lên, “Người đâu?”
“Buông, buông ta ra.” Người bị kháp cổ không thể hô hấp, mặt tím ngắt.
“Lẫm Sát!” Thạch Dục Lam liền lên tiếng ngăn cản hành động ma quỷ giết người của Lệ Lẫm Sát.
“Người đâu?” Thanh âm lạnh như băng cơ hồ muốn đông cứng cả lao phòng.
“Vừa mới cùng một hắc y nam nhân rất suất khí bỏ trốn.” Người đứng bên cạnh thấy đồng bạn sắp bị kháp tử, mau mắn trả lời, để phòng ngừa đối phương không tin, còn chỉ chỉ cái lỗ trên tường ở lao phòng cách vách, “Bọn họ trốn ra ngoài từ đó.”
Lệ Lẫm Sát nheo mắt nhìn nhìn cái lỗ vừa 2 người chui qua kia, căn cứ vào độ tinh tế và độ nát của tường, khẳng định không phải là người có công lực thấp, đó tuyệt đối là một cao thủ có nội công thâm hậu, mà hôn quân lại ở cùng một tên như vậy… Tưởng tượng đến đó, tay lại tăng thêm lực.
“Âm Âm còn nói gì khác không ?” Thạch Dục Lam nhìn những người trong lao, tin chắc nếu Âm Âm muốn bọn hắn cứu những người này, nhất định phải có ẩn ý nào đó, sau đó Thạch Dục Lam quay đầu nhìn thấy Lệ Lẫm Sát bạo khởi gân xanh, bèn kéo tay Lệ Lẫm Sát, “Người ta sắp chết, buông tay.”
“Ngày mai buổi trưa ở ngoại thành dưới cây tùng trăm năm cạnh bờ sông.”
Nghe vậy, Lệ Lẫm Sát mới buông lỏng tay, người bị kháp cổ té xuống vuốt cổ há mồm thở dốc.
“Thạch Dục Lam, đi thôi.” Đã biết chỗ của Âm Âm, hiện tại không cần thiết ở đây nữa, vì thế liền không chút do dự huy tay áo, hướng cửa đi đến.
“Từ từ.” Thạch Dục Lam đến gần song sắt, nhìn đám người trong lao, “Ngươi nói Âm Âm trước khi đi bảo chúng ta phải đòi lại công đạo cho các ngươi?”
“Đúng vậy.” Người trong lao e sợ nhìn Thạch Dục Lam ôn nhu như hoa, lo lắng người này có thể hay không cũng đột nhiên kháp cổ mình.
“Dục Lam, như thế nào còn chưa đi?” Lục Li huynh đệ ở ngoài cửa quay đầu hướng Thạch Dục Lam ngoắc.
“Chờ một chút, Âm Âm ăn quịt để bị bắt, tựa hồ là có mục đích… Nói không chừng, hắn muốn ổn cố dân tâm… Như vậy thân là thần tử như thế nào lại không hỗ trợ? Thạch Dục Lam nhìn Lệ Lẫm Sát biểu tình âm lãnh, ôn nhu cười, quay đầu nghiêm mặt hỏi mấy người trong lao “Các ngươi có oan khuất gì?”
“Ổn cố dân tâm…” Lệ Lẫm Sát khinh thường quay đầu, “Nghĩ như thế nào ta cũng đều thấy là do hôn quân dại dột bị người lừa một bữa cơm mới bị trảo vào.” (Sự thật chứng minh, Lẫm Sát công, ngươi thực rất hiểu Âm Âm thụ của ngươi~)
“Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, nam cày ruộng nữ dệt vải, áo cơm toàn bộ dựa vào chính mình, bất quá cũng coi như đủ sống. Nhưng Huyện thái gia lại đột nhiên tăng thêm thuế, vốn là mỗi nửa năm 50 lượng biến thành hiện tại mỗi tháng 50 lượng, không nộp đủ, hắn sẽ dùng đủ loại tội danh để bắt ngươi.” Một người thở dài, “Mọi người ở đây đều bởi lý do này mới bị bắt, chúng ta không có nhiều tiền như vậy để nộp thuế a! Làm quan chỉ biết áp bức bóc lột những người cùng khổ như chúng ta! So với độc xà còn muốn độc hơn!”
Thạch Dục Lam nghe xong, gật đầu, “Mỗi tháng 50 lượng, lá gan thật lớn…”
“Thiết, thượng bất chính hạ tắc loạn.” Lệ Lẫm Sát hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Lẫm Sát, ngươi đi đâu?”
“Điều tra chân tướng.” Lệ Lẫm Sát đen mặt quay đầu, “Một khi đã là mệnh lệnh của hôn quân, không thể không tuân theo.”
“A a, khẩu thị tâm phi. Chúng ta ở khách *** chờ ngươi, cẩn thận một chút nga.” Thạch Dục Lam nhìn người trong lao gầy đến chỉ còn da bọc xương, cam đoan, “Các ngươi yên tâm, một khi đã là Âm Âm phân phó, chúng ta nhất định sẽ đưa các ngươi ra khỏi đây.”
“Cám ơn, cám ơn ân công!” Tất cả mọi người hướng Thạch Dục Lam quỳ xuống.
“Không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ hãy cảm tạ đương triều thiên tử.” Thạch Dục Lam hướng bọn họ cười, đến chỗ Lục Li huynh đệ đang mất kiên nhẫn, “Các ngươi tìm nơi Âm Âm đến, ta còn có việc phải làm.”
“Úc, ngươi muốn đi nhà xí a.” Lục Li gật đầu, “Nhớ rõ đừng để bị người phát hiện nga. Thôi Ngôi, chúng ta đi.” Hai người một trước một sau phi thân lên mái nhà, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
“Nhà xí… Trí tưởng tượng của các ngươi cũng thật phong phú.” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ cười cười, thoáng vì hình tượng của mình bị phá hủy mà bi ai một chút, hướng phòng ngủ Huyện lệnh đi đến.
Người trong lao phòng trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người biến mất, “Bọn họ… Rốt cuộc là ai… Còn có, vì cái gì phải cảm tạ tên tử hoàng đế kia?”
********
Trong thư phòng, Lệ Lẫm Sát một thân hắc y cùng bốn bề tối đen dung hợp. Nãy giờ lần mò cả giá sách cũng chưa tìm được thứ muốn tìm, Lệ Lẫm Sát đi đến bàn lớn bên cạnh, nhìn thấy mặt bàn cơ hồ không có thứ gì, hai tay khoanh lại, mày gắt gao trứu.
Theo tầm mắt di động, một con kim quy hấp dẫn chú ý của Lệ Lẫm Sát. Vươn tay ra, đẩy nó qua bên trái một chút, giá sách đột nhiên từ giữa gian đoạn khai, hướng bên cạnh dời đi.
Lệ Lẫm Sát trong mắt hiện lên quang mang sắc bén, bước vào mật thất, cầm lấy sổ sách lật xem, trừng mắt, gắt gao nắm chặt hai tay, trên trán gân xanh bạo khởi, “Cẩu quan, lá gan thực lớn…”
*******
Thạch Dục Lam nhẹ nhàng nhảy lên mái phòng ngủ Huyện lệnh, khinh thủ khinh cước gỡ ra một viên ngói, nhìn vào bên trong.
Trong ánh nến lập lòe, một nam nhân xấu xí cùng một nữ nhân mập mạp ngồi bên cạnh bàn, trên bàn toàn là vàng.
“Lão gia a, ngươi xem mấy khối vàng này, xinh đẹp biết bao nhiêu!” Nữ nhân cầm lấy một khối vàng để lên mặt cọ cọ, “Ôi chao, thật là đẹp.”
“Phu nhân, người có điều không biết a.”Namnhân tà tà cười vuốt vuốt chòm râu, “Vị đại nhân kia nói, chỉ cần ta tiếp tục ủng hộ tài chính cho hắn, đợi Hoàng Thượng tử, sẽ trợ giúp ta vi vương.”
“Ôi chao, vậy ta đây là hoàng hậu?!” Nữ nhân kinh hỉ buông khối vàng trong tay, làm dáng hướng nam nhân cúi người hành lễ, “Ai gia khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Ha hả.” Thạch Dục Lam lặng lẽ xem nháo kịch, trên mặt như cũ là nụ cười như nước mùa xuân, nhưng là, tiếng cười cũng đã giảm nhiệt độ xuống đến mùa đông, “Tiểu trùng tưởng biến thành phi long…” Thạch Dục Lam cẩn thận đặt lại viên ngói, không hề kinh động người bên dưới, nhìn lại mái nhà chạm trổ kì lân, nụ cười càng ngày càng lãnh, “Vị trí Hoàng Thượng có thể để ngươi đảm đương được sao… Xem ra phải hảo hảo tẩy sạch triều đình một chút…”
******
Trong rừng cây u ám, hai bóng đen phóng nhanh.
“Lục Li, ngươi nói Âm Âm thực sẽ ở trong rừng cây ngoại thành sao?” Thôi Ngôi thở hổn hển vấn Lục Li chạy đằng trước, đi lâu như vậy, mệt mỏi quá a… Hơn nữa, đã trễ thế này, Âm Âm ra ngoại thành làm gì…
“Không rõ ràng lắm, cảm giác thôi…” Lục Li không xác định gật đầu, “Ân… Mùi gì vậy… Thơm quá a…” Chảy nước miếng, đột nhiên chuyển phương hướng.
Thôi Ngôi nhanh như chớp bắt lấy ca ca đang bị mĩ thực hấp dẫn, “Làm ơn đi, hiện tại không phải thời điểm ăn, nhanh đi tìm Âm Âm!”
“Được rồi được rồi.” Lục Li ảo não sờ sờ cái mũi, quay trở về hướng đi cũ, “Nhưng mà thơm quá a…”
Cứ để hai người kia đi, chúng ta lần theo mùi thơm nào. Đằng kia có một đống lửa lớn, bên cạnh là hai nam nhân đang nướng thỏ, mà một trong đó đúng là người Lục Li hai huynh đệ nãy giờ tìm muốn hết cả rừng cây, Thụy Âm… (Ân… Lục Li công giác quan thứ sáu không tồi, đủ tư cách, Thôi Ngôi công, ngươi cùng Âm Âm thụ hoàn toàn không có thần giao cách cảm, thất bại!)
“Oa, thơm quá a!” Thụy Âm liếm liếm môi, hai mắt lóe sáng nhìn con thỏ vàng rộm bốc mùi thơm ngào ngạt trước mặt, “Màu vàng thật là đẹp a~”
“Từ từ, tiểu Âm Âm.” Vân Kích Tiêu từ trong tay áo lấy ra một bình tương, ném qua Thụy Âm, “Đổ cái này vào, ăn ngon lắm.”
“?” Thụy Âm cầm bình tương, thấy ba chữ to khắc trên đó, mặt cứng đờ, “Người này…”
Chỉ thấy trên bình tương rành mạch ba chữ “Việt tương trai”. “Ngươi chôm lúc nào vậy…” Chẳng những ăn quịt mà còn chôm đồ…
“A?” Vân Kích Tiêu chưa từng nghe qua từ này, ngẩn người, “Cái gì a?”
“Ý là « thâu » đó.”
“Oa! Tiểu Âm Âm, ngươi quá đáng a!” Vân Kích Tiêu vừa nghe thấy, biểu tình cứ như mình bị vu oan, bĩu môi, cầm con thỏ đang nướng dùng dằng “Người ta không thâu! Là bọn họ tự đặt bình tương ở trên bàn! Ngươi chẳng lẽ không thấy ánh mắt bọn họ sao! Bọn họ dùng ánh mắt nói cho ta biết, hãy lấy đi.”
Nói bừa, nào có… Thụy Âm thần tình hắc tuyến nhìn người trước mặt, thầm nghĩ trong óc người này chứa cái gì, hay là không có chứa gì hết, “Đừng dỗi nữa, cẩn thận nướng khét luôn bây giờ.”
“Nột, ngươi xem.” Vân Kích Tiêu đưa con thỏ đến trước mặt Thụy Âm, “Nó nói nó cũng muốn được tắm trong tương.”
“…” Thụy Âm trên mặt hắc tuyến càng nhiều, hắn phảng phất nhìn thấy một con quạ đen bay qua, kêu to “Bổn đản”. Để đối phương không tiếp tục nói lời vô nghĩa, Thụy Âm việc tự giác mở bình, đổ tương lên con thỏ.
“Ăn nhanh một chút, nguội hết sẽ không ngon.” Vĩnh viễn đối hành vi vờ ủy khuất của mình không có chút nào hổ thẹn, Vân Kích Tiêu đưa con thỏ đang cầm trong tay cho Thụy Âm, “Tiểu Âm Âm, ăn nữa đi.”
“Ngươi không ăn?” Thụy Âm nhìn con thỏ nướng ngon lành trong tay Vân Kích Tiêu, nuốt nuốt nước miếng.
“Nhìn ngươi ăn là ta no rồi.” Vân Kích Tiêu dùng ngón trỏ tại trên môi Thụy Âm điểm một chút, sau đó lại đặt ngón trỏ ấy lên môi của mình, “Ngươi chính là thức ăn của ta.”
“…” Thụy Âm thần tình hắc tuyến ôm ngực, như thế nào giống như vừa mới bị Vân Kích Tiêu hung hăng cường gian bằng thị giác cùng tinh thần?! Cùng nam nhân này ở cùng một chỗ, mặt mình xuất hiện hắc tuyến dường như càng ngày càng nhiều…
Nhìn thấy phản ứng của Thụy Âm, Vân Kích Tiêu nhẹ nhàng cười, “Âm, ta sẽ giúp ngươi tọa ổn ngôi vị hoàng đế.”
“Ân? Cái gì?” Đang thưởng thức hương vị thỏ nướng cùng tương, Thụy Âm không nghe rõ Vân Kích Tiêu nói gì, ngẩng đầu nhìn.
“Ân, không có gì, chỉ muốn nói với ngươi phải thoa tương đều con thỏ.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Thụy Âm tiếp tục cúi đầu phấn đấu vì sự nghiệp « thỏ trộn tương » của mình.
Nhìn ánh lửa rọi khiến mặt Thụy Âm trở nên hồng hồng, Vân Kích Tiêu vui vẻ cười cười.
“Kỳ quái… Cảm thấy giống như quên cái gì…” Vừa ăn Thụy Âm vừa nghiêng đầu, “Tương bỏ vào cũng nhiều lắm rồi… Rốt cuộc quên cái gì vậy a…” (Âm Âm thụ a, ngươi quên bốn tiểu công của ngươi ~~)
*******
“Xem ra có người muốn tạo phản…” Thạch Dục Lam ngắm nghía cây nên trên bàn, nhàn nhạt mở miệng đối Lệ Lẫm Sát đang ngồi đối diện.
“Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.” Hôn quân giữ ngai vàng, để gian thần lộng hành vô số, bao nhiêu người thèm muốn ngôi vị thiên tử một tay che trời này. Lệ Lẫm Sát lơ đễnh lau kiếm.
“Đúng, nhưng mà ta không cho phép.” Thạch Dục Lam hướng Lệ Lẫm Sát ôn nhu cười.
“Bề ngoại bình tĩnh, nội tâm ngươi kỳ thật đã mãnh liệt dậy sóng.” Nhìn thấy nụ cười so với bình thường còn muốn ôn nhu hơn, Lệ Lẫm Sát không chút lưu tình vạch trần giả dối của đối phương.
“Còn ngươi?” Thạch Dục Lam mặt không đổi sắc phản kích, “Kiếm còn chưa lau sạch, sao cất đi rồi?”
“…” Lệ Lẫm Sát mặt lạnh xuống âm độ, hắn không nói gì, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời.
“Dục Lam…” Lục Li đạp cửa xông vào, Thôi Ngôi cũng theo sát, hai người ngã trên mặt đất, “Cứu cứu ta…”
Thạch Dục Lam chạy đến, kiểm tra thân thể bọn họ, “Làm sao vậy? Bị ai công kích? Làm sao bị thương?” Kỳ quái, không có ngoại thương, chẳng lẽ là nội thương?
“Không phải…” Lục Li suy yếu nâng thủ.
“Cái gì?” Thạch Dục Lam ghé lỗ tai sát miệng đối phương, “Ngươi nói cái gì?”
“Nước… Mau cho ta nước…”
“A? Nước?” Trước giờ chưa từng nghe qua người bị thương việc đầu tiên là muốn uống nước.
Lệ Lẫm Sát đưa cho hai người ấm trà, mắt lạnh nhìn xuống, “Chạy mệt nên khát nước.”
Đang uống nước nên không thể mở miệng, hai huynh đệ chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ trả lời.
“…” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ nhìn hai gia hỏa thiếu não trước mặt, hỏi “Tìm được chưa?”
“Ân ân ân~” Như trước không thể mở miệng, hai huynh đệ chỉ có thể lắc đầu.
“…” Thạch Dục Lam thở dài, “Hiện tại chỉ có thể nhanh cứu những người kia ra, sau đó mới có thể đi đón Âm Âm. Vì điều tra dân tình, Âm Âm lần này chịu khổ thật nhiều… Lục Li Thôi Ngôi, đến, chúng ta bàn bạc kế hoạch cho ngày mai.”
Điều tra dân tình… Lệ Lẫm Sát không nói gì hừ lạnh một tiếng.
“Âm Âm, ngươi bây giờ còn phải chịu khổ bên cạnh nam tử thần bí kia rồi.” Thạch Dục Lam lo lắng nhắm lại mắt.
Sự thật, Thụy Âm hiện tại chính xác đang ở bên cạnh Vân Kích Tiêu chịu khổ.
“Kích Tiêu, xích ra xích ra.” Thụy Âm giống như đuổi gà hướng Vân Kích Tiểu phất phất tay, “Không cần ôm ta a!” Tốt xấu gì mình cũng là nam nhân, như thế nào bị người này làm như nữ nhân ôm ở trong lòng ngực a! Nam tính tôn nghiêm coi như mất hết!
“Ta sợ tiểu Âm Âm lạnh…” Vân Kích Tiêu ủy khuất cắn tay áo lệ tuôn trào, vẻ mặt cứ như tiểu tức phụ, “Nhân gia không muốn Tiểu Âm Âm bị nhiễm phong hàn… Còn có… Buổi tối trong rừng cây có thể có dã lang…”
Dã lang không thấy đâu, nhưng sắc lang thì có một con bự lắm nè… Thụy Âm chịu không nổi vỗ vai Vân Kích Tiêu, “Không cần ngươi bảo hộ ta, ta cho rằng ta đủ cường đại.”
” Ai nói ta bảo hộ ngươi?” Vân Kích Tiêu ngây người hỏi lại.
“Ngươi không phải mới vừa nói ở đây có dã lang?” Chẳng lẽ Vân Kích Tiêu không phải vì bảo hộ mình? À mà người này đại não có lối suy nghĩ không thể cùng người thường lý giải… Sẽ không là tưởng…
“Ta hy vọng tiểu Âm Âm bảo hộ ta nha~~” Mắt to chớp chớp lóe sáng tràn ngập chờ mong nhìn Thụy Âm.
Ta biết ngay mà! Thụy Âm bất đắc dĩ an ủi, “Ngươi là đại nam nhân, tại sao phải sợ lang, huống hồ chúng ta có đốt lửa.”
“Không không! Người ta muốn ôm Tiểu Âm Âm ngủ~~” Đường đường là boss của tập đoàn sát thủ Phù Vân Cung (Tiểu Nhiên: từ « boss » là của tác giả), thân cao bảy thước, diện mạo có thể nói là cực phẩm, nghe đồn hung tàn thị huyết, tâm ngoan thủ lạt, tên đã bắn ra liền không còn người nào sống sót, hiện tại trước mặt Thụy Âm, lại vô cùng mất hình tượng lăn lộn ăn vạ.
Thụy Âm đầu đầy mồ hôi lạnh, “Ngươi có biết một đại nam nhân làm ra động tác như tiểu nữ nhân có bao nhiêu đáng sợ… Kích Tiêu, Kích Tiêu… Được rồi! Đừng náo loạn! Ôm cứ ôm, ta cũng không mất miếng thịt nào!”
“Da!” Vốn đang mè nheo, Vân Kích Tiêu vừa nghe thấy lời này, hai mắt liền tỏa sáng, bật người nhào lại phía Thụy Âm, còn kém không diêu cái đuôi. Cứ như ác lang chụp mồi!
Cho nên, giang hồ Bách Hiểu Sanh sau khi nhìn thấy Vân Kích Tiêu hậu, liền sắp xếp lại thứ tự các bí tịch giang hồ võ lâm, vì thế trong chốn võ lâm, đệ nhất võ công bí tịch chính là Phù Vân Cung Cung chủ « Ăn vạ bảo điển ». Đương nhiên, đây là chuyện sau này, trong đây không nói tới.
“Lão cha… Ta phải về nhà…” Bị một đại nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được, Thụy Âm nhìn trăng nhớ đến lão cha mà rơi lệ đầy mặt.
*******
“Ai!” Thủ vệ trước cửa Huyện lệnh phủ dùng trường mâu cản lại nhóm người Thạch Dục Lam, “Nơi này là Huyện thái gia phủ đệ, các ngươi cũng dám xông vào?!”
“Nói với lão gia các ngươi, Thạch Dục Lam cùng Lệ Lẫm Sát đến đây, bảo hắn đi ra nghênh đón.” Thạch Dục Lam cười.
“Thạch Dục Lam, Lệ Lẫm Sát? Nghe cũng chưa nghe qua! Mau cút, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Thủ vệ tương chỉa thẳng trường mâu vào Thạch Dục Lam, “Dám bảo lão gia đi ra tiếp các ngươi, thực không muốn sống chăng!”
Lệ Lẫm Sát mặt âm trầm, khẽ rút kiếm. Thạch Dục Lam nhẹ nhàng vỗ tay đang nắm chuôi kiếm của Lệ Lẫm Sát, ý bảo, “Đừng kích động.” Quay đầu, lấy lệnh bài trong lòng ngực ra, giơ lên trước mặt thủ vệ, “Lễ bộ Thượng thư lệnh bài, ngươi biết chứ? Lẫm Sát, của ngươi.”
Lệ Lẫm Sát chậm rãi từ trong lòng lấy ra lệnh bài, “Chấn quốc Đại tướng quân.”
“Thế nào, có thể cho gia lão gia tôn quý của các ngươi đi ra tiếp mầy người vô danh tiểu tốt chúng ta được chứ? A, không, không thể phiền toái lão gia các ngươi, hay là chúng ta tự mình đi vào bái kiến hắn.” Thạch Dục Lam cười thu lại lệnh bài, bước vào trong.
“Lão, lão gia!” Thủ vệ quăng trường mâu chạy ào vào hoa viên.
“Nguyên lai là nơi đây a.” Thạch Dục Lam chỉnh lại áo, đi theo phía sau.
Lục Li tiến đến Thôi Ngôi bên tai nhẹ nhàng nói, “Nguyên lai bọn họ địa vị cao như vậy… Nhìn không ra…”
“Ta cứ tưởng là thái giám tổng quản :”>” Thôi Ngôi gật đầu.
“Ta nghe được đó.” Thạch Dục Lam quay đầu, hướng bọn họ cười ôn nhu vô cùng, lại làm hai huynh đệ toát mồ hôi lạnh.
“Chúng ta sai rồi…”
“Đi thôi.” Lệ Lẫm Sát không thèm quan tâm ba người.
“Lão gia! Không tốt rồi!” Thủ vệ bổ nhào vào Huyện thái gia thở hào hển.
“Gấp cái gì vậy!? Ngươi lại quên lễ tiết, ta đã nói gặp ta phải hô ‘lão gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’.” Huyện thái gia gầy yếu đang săm soi dạ minh châu, liếc mắt nhìn thủ vệ, “Có chuyện gì…”
“Lễ bộ Thượng thư Thạch Dục Lam và Chấn quốc Đại tướng quân Lệ Lẫm Sát đến đây!” Thủ vệ một hơi toàn bộ nói xong, lại tiếp tục hấp khí.
Huyện thái gia ngây ngẩn cả người, dạ minh châu trên tay rơi xuống, “Ngươi nói… Cái gì?”
“Lễ bộ Thượng thư Thạch Dục Lam, Chấn quốc Đại tướng quân Lệ Lẫm Sát đến đây!”
“Bọn họ… Hiện tại ở nơi nào?” Huyện thái gia đầu đã đầy mồ hôi. Đáng chết, vì cái gì bọn họ lại đến. Chẳng lẽ sự tình bại lộ? Không, sẽ không… Bình tĩnh một chút… Tóm lại trước tiên phải lừa bọn họ, sau đó tìm cơ hội thông tri vị đại nhân kia…
“Bọn họ đang đi về hướng này!”
“Hỗn trướng! Ngươi không biết dẫn họ tới phòng khách sao!” Huyện thái gia nhìn trân bảo bày trên bàn, liền mau chóng lấy một miếng vải trên ghế che khuất.
“Huyện lão gia, người che cái gì vậy.” Vừa mới che xong, một cái thanh âm ôn nhu từ phía sau Huyện thái gia vang lên.
“Không, không có gì!” Huyện thái gia sợ tới mức không dám nhìn mặt Thạch Dục Lam, xoay người cúi đầu thật thấp, “Tiểu nhân không biết đại nhân đường xa đến đây, không có từ xa nghênh đón, mong đại nhân thứ tội.”
“Dạ minh châu.” Lệ Lẫm Sát nhìn thấy vật bên chân Huyện thái gia bên chân, nhàn nhạt mở miệng.
“Thật sự nột!” Không nhìn Huyện thái gia đầu đầy mồ hôi lạnh, Lục Li nhặt dạ minh châu, đưa cho Thôi Ngôi “Thôi Ngôi, nhìn xem nó trị giá bao nhiêu.”
Thôi Ngôi tỉ mỉ nhìn dạ minh châu, vuốt cằm, “Màu sắc cùng độ sáng đều không có khuyết điểm, giá trị rất khó dùng tiền bạc để đong đếm, nhưng ít nhất nó tuyệt đối cũng có giá trị bằng một tòa thành.”
“Úc? Đáng giá như vậy?” Lục Li cười hắc hắc, đem dạ minh châu nhét vào trong lòng ngực, quay đầu hướng Huyện thái gia phất phất tay, “Ngươi không phản đối ta lấy chứ.”
“Không, không phản đối.” Mặc dù đau lòng đến muốn khóc lớn, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngại thân phận đối phương, chỉ có thể đồng ý.
“Huyện lão gia, sao người ngươi đầy mồ hôi thế kia? Nóng lắm sao? Vậy chúng ta vào thư phòng đi, ở đó có lẽ mát hơn.” Thạch Dục Lam nhìn Huyện thái gia đầu đầy mồ hôi lạnh, săn sóc cười nói.
“Không, không cần, ta không nóng!” Huyện thái gia vội lắc lắc tay, làm sao có thể để bọn họ vào thư phòng được!
“Dẫn đường.” Lệ Lẫm Sát ánh mắt âm trầm như mũi kiếm đâm thẳng vào Huyện thái gia.
“Đại, đại nhân…” Huyện thái gia nhìn về Thạch Dục Lam ôn nhu nhờ giúp đỡ.
Huyện thái gia không hiểu Thạch Dục Lam rồi. Lệ Lẫm Sát là ngoại lãnh nội nhiệt, mà Thạch Dục Lam là ngoại nhiệt nội lãnh, đối với Thạch Dục Lam mặc kệ nhuyễn ngạnh đều là vô dụng. Thạch Dục Lam cười ôn nhu đến không cách nào cự tuyệt, “Chúng ta đi thôi.”
Huyện thái gia đành bất đắc dĩ phân phó thủ vệ, “Mau đem thư phòng thu dọn lại một chút.”
“Không cần.” Lệ Lẫm Sát hai khoanh hai tay, mắt lạnh nhạt nhìn Huyện thái gia.
“Nhưng mà thư phòng hiện tại thực lộn xộn…” Huyện thái gia khẩn trương chà xát tay, hiện tại chỉ có thể hy vọng thủ vệ mau giấu kim quy đi…
“Ta nói không cần.” Lệ Lẫm Sát toàn thân phát ra hàn khí làm Thạch Dục Lam chịu không được lui về phía sau, “Còn không đi.”
“Là…” Huyện thái gia mặt mày như đưa đám hướng thư phòng đi đến, trong lòng cầu nguyện bọn họ ngàn vạn lần đừng phát hiện mật thất.
“Huyện lão gia phủ đệ rất được, so với hoàng cung còn xinh đẹp hơn.” Thạch Dục Lam nói vu vơ.
“Đại nhân người quá khen, nơi ở của tiểu nhân sao có thể so sánh với hoàng cung.” Cảm thấy lời nói đối phương có ẩn ý, Huyện thái gia khẩn trương đến hai tay run rẩy, chậm rãi đẩy cửa thư phòng, “Mời đại nhân.”
“Oa, thực tuyệt!” Bất mãn đối phương keo kiệt chỉ mở có một cánh cửa, Lục Li một cước đạp cánh cửa còn lại, chạy vào trong, “Hảo xa hoa a! Di? Con kim quy này thật đẹp!”
“Chờ, từ từ, đại nhân! Cái đó không thể đụng vào!” Vừa nghe đến kim quy, Huyện thái gia mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo vọt đi vào.
“Tại sao!?” Lục Li bắn một loạt phi đao xung quanh chân Huyện thái gia, “Cho ta một lý do.”
“Đại, đại nhân, cái kia thực không thể đụng vào a…” Huyện thái gia gấp đến độ muốn khóc.
“Tại sao? Chẳng lẽ có cái gì bí mật?” Thôi Ngôi hưng phấn xoa xoa kim quy, đẩy qua một bên.
“Oanh long” Giá sách từ giữa gian đoạn khai, hướng hai bên dời đi. Huyện thái gia tuyệt vọng ngã quỵ.
“Long bào.” Lệ Lẫm Sát cầm y phục trong mật thất ném tới trước mặt Huyện thái gia, “Còn có sổ sách tham ô.”
“Chúng ta không nhớ rõ có tăng tiền thuế nga.” Thạch Dục Lam xem xét sổ sách, cười nói.
“Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân là bị bức!” Huyện thái gia quỳ rạp trên mặt đất thống khổ cầu xin tha thứ.
“Bị ai bức?”
“Là…” Nói còn chưa dứt lời, một mũi tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, xuyên qua đầu Huyện thái gia, cắm phập vào tường. Huyện thái gia mắt trừng to chậm rãi ngã xuống.
Lệ Lẫm Sát lao tới bên cửa sổ, nhưng tuyệt không thấy một bóng người, “Thiết, trốn rồi.”
“Hủy thi diệt tích à.” Thạch Dục Lam đi tới cửa, “Người đâu!?”
“Đại nhân.” Một đội thủ vệ vội chạy đến.
“Lão gia các ngươi cất long bào, ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, sau khi bị tra ra, sợ tội tự sát. Các ngươi mau thả hết tất cả những người bị bắt oan vì không nộp đủ thuế.”
“Là.” Thủ vệ xoay người chạy đi.
“Chúng ta đi thôi.” Thạch Dục Lam nhìn Lệ Lẫm Sát, cười nói, “Lẫm Sát, mang toàn bộ trân bảo hoàng kim ra ngoài. Đừng nhìn ta, ta là quan văn, làm sao mang nổi mấy thứ nặng như vậy.”
Lệ Lẫm Sát nhìn bốn rương hoàng kim, giữ chặt chân Lục Li huynh đệ đang có ý đồ ly khai, “Khiêng đi cho ta.”
Hai huynh đệ lần đầu tiên hận chính mình tốc độ quá chậm… Vừa mới diễn trò cho hai người kia, bây giờ còn biến thành khuân vác không công… Thiên na~ mấy người được thả ra đến cửa gặp nhóm người Thạch Dục, đều cảm kích quỳ xuống, “Ân công, đại ân đại đức của người, chúng ta vĩnh viễn sẽ không quên!”
“Đem ra đây.” Thạch Dục Lam hướng bọn họ cười, sau đó mở rương, lấy ra toàn bộ trân bảo hoàng kim đưa cho bọn họ, “Đây là Hoàng Thượng cho các ngươi.”
“Hoàng Thượng?!” Tất cả ngây ngẩn cả người, chuyện này quan hệ gì với dong quân kia?
“Các ngươi không biết sao. Kỳ thật Thụy Âm chính là Hoàng Thượng của chúng ta. Hắn vì muốn giúp các ngươi đòi lại công đạo, mà bất chấp hình tượng bị phá hủy, nháo sự để bị bắt vào ngục.”
“Thụy Âm… Là Hoàng Thượng?!” Mọi người càng khiếp sợ.
“Hắn là một hôn quân tốt…” Lệ Lẫm Sát sắc mặt như diêm vương, mất tự nhiên mở miệng.
“Hôn quân tốt? Ha hả, lời này thực mâu thuẫn nga.” Nghe Lệ Lẫm Sát nói, Thạch Dục Lam cười to.
“Trưa rồi kìa.” Lệ Lẫm Sát lãnh nghiêm mặt xoay người hướng cửa thành đi tới.
“Ân, đến đón Âm Âm thôi.” Thạch Dục Lam hướng mọi người đang quỳ mà cười, “Các ngươi bảo trọng. Đúng rồi, Hoàng Thượng cho tới bây giờ chưa từng tăng thuế.”
“Đợi chúng ta!” Lục Li hai huynh đệ luống cuống tay chân chạy theo.
Sửng sốt một hồi, đám người đột nhiên tung hô rầm trời, “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thạch Dục Lam nghe thấy, nhẹ nhàng cười, “Hoàng Thượng ổn cố dân tâm thật tốt.”
“Thực là ổn cố dân tâm sao…” Lệ Lẫm Sát mày nhíu lại, sao cứ có cảm giác là lạ … Nghĩ như thế nào tên kia cũng đâu thông minh đến vậy a… (Lẫm Sát công, đừng dao động a! Ngươi nghĩ đúng rồi ~)
“Các ngươi đừng xem thường Âm Âm nga!” Lục Li tự hào vỗ ngực, “Âm Âm của chúng ta rất là thông minh nhé!”
“Đúng! Hắn chính là đại trí giả ngu!”
“Đại trí giả ngu… Có lẽ…” Thạch Dục Lam ôn nhu cười, có lẽ có Âm Âm, quốc gia sẽ đổi khác.
******
Vị kia đại trí giả ngu Thụy Âm trí giả hiện tại đang đứng dưới cây tùng cổ, phóng tầm mắt nhìn ra xa, “Uy, Kích Tiêu, thực đúng là ở đây sao?” Như thế nào đến bây giờ Dục Lam bọn họ còn chưa đến?
“Tiểu Âm Âm, ngươi đang hoài nghi ta?” Vân Kích Tiêu biểu tình bi thương nhìn Thụy Âm.
Thụy Âm vừa định giải thích, hai bóng đen từ trên trời giáng xuống, gắt gao ôm lấy hắn, “Âm Âm! Ngươi muốn giết chúng ta!!”
Vân Kích Tiêu nhìn hai nam nhân giống nhau như đúc trước mặt, dụi dụi mắt, “Tiểu Âm Âm, hình như ta bị ảo giác, thế nhưng lại thấy hai người y chang nhau đang ôm ngươi.”
“Không phải ảo giác. Đây là Lục Li, đây là Thôi Ngôi.” Thụy Âm dùng sức thoát khỏi hai con đỉa đang bám dính lấy mình. Vì cái gì mọi người mình gặp đều thích ôm?!
“Âm Âm, sai rồi, ta là Lục Li, hắn là Thôi Ngôi.” Lục Li bất mãn đính chính, không vui khi bị Thụy Âm nhận lầm.
“Ngươi chính là nam tử thần bí kia?” Thôi Ngôi khó chịu nhìn Vân Kích Tiêu, đáng giận, sao lại suất thế kia… Tóc vừa đen vừa dài, hơn nữa thực mềm mại, sờ lên chắc chắn rất tuyệt… Ngẫm lại mái tóc vàng hoe ngắn ngủn của mình, không thích…
“Ta là nam tử, nhưng không thần bí.” Vân Kích Tiêu câu thần cười, toát ra vô hạn mị lực, “Tại hạ Vân Kích Tiêu.”
“Úc, tái kiến.” Hai huynh đệ một người một bên ôm lấy Thụy Âm, tới chỗ Thạch Dục Lam đang đi đến từ đằng xa.
“Tiểu Âm Âm, ngươi phải đi sao?” Vân Kích Tiêu lưu luyến nhìn theo.
“Ân, Kích Tiêu, ngươi cũng về nhà đi.” Thụy Âm quay đầu hướng Vân Kích Tiêu cười nói, “Buổi tối không về nhà, người nhà sẽ lo lắng.”
Vân Kích Tiêu ánh mắt tối sầm lại, sâu kín nói, “Ta không có nhà.” Vân Kích Tiêu cô đơn xoay người, ngồi xuống gốc tùng cổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này của Vân Kích Tiêu, Thụy Âm bất an đẩy hai người kia ra, chạy đến, xoa xoa đầu Vân Kích Tiêu, “Làm sao vậy?”
“Ta không biết cha mẹ ta là ai, ta cũng không có nhà. Nơi hiện đang ở… ta thật sự không nghĩ trở về…” Vân Kích Tiêu chôn đầu giữa hai gối, tiếng nhỏ xíu, “Bọn họ cho ta cơm rất khó ăn (Bởi vì trù nương mới tới tay nghề thật khủng khiếp), cũng không cho ta mặc ấm (Bởi vì Phó Cung chủ nói đường đường Phù Vân Cung Cung chủ mặc nhiều áo đến mức biến thành trái cầu còn ra bộ dáng gì nữa), hở một chút là trừ tiền (Phó Cung chủ quy định, trang khả ái và ăn vạ đều phải bị trừ tiền), còn luôn đánh ta (Mỗi lần vờ ủy khuất hoặc trang khả ái sẽ bị Phó Cung chủ dùng giày tạp đầu), lần này ta là bị bọn họ đuổi đi (Bởi vì lần trước nhiệm vụ không hoàn thành).” (Chú ý: Trong ngoặc là tiếng lòng Tiểu Vân Vân, thỉnh xem qua liền quên.)
“Thực?” Thụy Âm nổi lên lòng thương cảm.
“Thực.” Vân Kích Tiêu gật đầu, nước mắt đầm đìa nhìn Thụy Âm. Toàn bộ đều là thực, chỉ là chưa nói hết mà thôi…
“Ô…” Thụy Âm ôm cổ Vân Kích Tiêu, vốn chỉ là thương cảm một chút, giờ đã bị ánh mắt long lanh như chú chó nhỏ bị bỏ rơi của Vân Kích Tiêu biến thành thương cảm sâu sắc, “Cái nơi chết tiệt ấy không cần về nữa! Từ nay ngươi đi theo ta, ta sẽ chăm sóc ngươi!”
“Cái gì?” Thạch Dục Lam cùng Lệ Lẫm Sát mới vừa tới, cả Lục Li huynh đệ đang đứng một bên, nghe nói thế cứ như sét đánh ngang tai.
“Âm Âm, đây không phải là tiểu miêu hay tiểu cẩu, đây là một người sống a…” Hơn nữa còn không biết là địch hay là hữu… Thạch Dục Lam không đồng ý nhìn Thụy Âm quấn lấy Vân Kích Tiêu.
“Không phải người sống, chẳng lẽ muốn ta đem người chết trở về.” Thụy Âm vỗ vỗ đầu Vân Kích Tiêu, “Ta đã quyết định rồi, kháng nghị không có hiệu quả!”
“Là… Hết thảy do người định đoạt.” Thấy ánh mắt kiên định của đối phương, Thạch Dục Lam cũng biết nói nhiều vô ích. Bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, đành phải đồng ý. Âm Âm chính là rất thiện lương, chẳng qua nếu đối phương có hành vi gì không tốt, cũng đừng trách mình không khách khí.
“Oa! Âm Âm! Nhân gia rất thích ngươi nga!” Vân Kích Tiêu thấy đối phương nguyện ý thu lưu mình, hưng phấn đè lên người Thụy Âm, “Đúng rồi, các vị, nhân gia gọi là Vân Kích Tiêu nga!”
Trước mặt mọi người hé ra hình ảnh vô cùng đáng sợ, một con đại hôi lang bốn phía hoa đào đóa đóa khai dựa vào trên lưng một con tiểu cừu…
“Oa oa! Xuống ngay! Sắp bị ngươi đè chết!” Thụy Âm cảm thấy giống như bị núi đè, thở chẳng ra hơi.
“Âm Âm!” Lục Li liền xông lên đạp Vân Kích Tiêu ra, Thôi Ngôi vỗ vỗ lưng Thụy Âm, thở phào nhẹ nhõm, “May mắn, còn sống.”
“Gần chết rồi…” Thụy Âm há mồm thở hổn hển, lúc trước không bị đại thúc trong lao phòng loạn côn đánh chết, hiện tại cũng thiếu chút nữa bị nam nhân áp tử, ngẫm lại thật mất mặt… (Bị áp không có gì mất mặt ~ ai bảo ngươi là thụ ~ nhận mệnh đi~)
“Đi thôi.” Lạnh lùng nhìn một đám nhố nhăng, Lệ Lẫm Sát khoanh hai tay, cũng không quay đầu lại đi mất.
“Là là là.” Thạch Dục Lam cười vỗ vỗ vai Thụy Âm, “Đi thôi, Âm Âm, bằng không đợi lát nữa bốn phía sẽ toàn là mùi dấm chua.”
“Dấm chua? Ai mua dấm chua?” Thụy Âm khó hiểu.
“Nột.” Thạch Dục Lam chỉ chỉ Lệ Lẫm Sát, “Hắn mua một bình dấm chua rất lớn.”
“Thực? Sao lại mua dấm chua? A, chẳng lẽ tối nay ăn sủi cảo?” Thụy Âm đập tay, lon ton chạy tới nắm áo Lệ Lẫm Sát, “Quỷ nam huynh, đêm nay ăn sủi cảo sao? Là nhân gì?”
“Không phải quỷ nam, hôn quân!” Lệ Lẫm Sát mặt lạnh như băng càng thêm hạ nhiệt độ.
“Không phải hôn quân, quỷ nam!” Thụy Âm không sợ hãi phản kích, quỷ nam này, ỷ vào nhiệt độ thấp hơn người thường nên muốn khi dễ mình sao.
“Ngươi!” Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, tia lửa điện xẹt qua xẹt lại.
“Được rồi được rồi. Không đi trời tối bây giờ.” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ đi ra hòa giải, ôm lấy Thụy Âm cùng Lệ Lẫm Sát, “Được, xuất phát! Đến thành chúng ta mua xe ngựa được không, đi bộ mệt quá.”
“Chỉ tại hôn quân ngươi chạy loạn.” Nghĩ đến còn phải đi đoạn đường rất rất dài, Lệ Lẫm Sát nhịn không được lại trừng mắt nhìn Thụy Âm.
“Gì chứ, tại bổn quỷ nam ngươi làm mất ngựa thì có!”
“Tốt lắm tốt lắm, không cần cãi, đi bộ giúp rèn luyện sức khỏe, đến đến đến, tất cả mọi người nhanh lên nào.” Dục Lam ca ca thực vất vả mới lập lại trật tự.
*******
Trên đỉnh núi như trước mây mù lượn lờ, mái hiên rồng bay như trước giương nanh múa vuốt, biển hiệu Phù Vân Cung cũng như trước chói mắt.
“Chi nha” Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cây cung màu đỏ cung bị ném tới bên cạnh ghế dựa, sau đó, một tử y nam tử nặng nề nằm lên ghế, nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
“Phó Cung chủ, người đã trở lại.” Nữ tì bưng trà đi đến.
Tử y nam tử đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, đúng là Phù Vân Cung Phó Cung chủ: Vân Kích Huyền. Hiện tại vị Phó Cung chủ của chúng ta đang nhíu mày, đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, “Cái kia bổn đản.”
“Bổn đản? Phó Cung chủ đang nói ai?” Nữ tì mờ mịt nhìn Vân Kích Huyền.
“Ngươi nói thử xem. Trong cung trừ hắn, còn có ai là bổn đản.” Vân Kích Huyền cầm chén trà chậm rãi uống một ngụm.
Nga… Nguyên lai là nói Cung chủ… Nữ tì le lưỡi, người có thể làm Phó Cung chủ đau đầu như vậy, cũng chỉ có Cung chủ cường đại thôi a.
“Thật sự không hiểu nổi hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hoàng đế rõ ràng ở ngay bên cạnh hắn, cơ hội tốt như vậy không bắt lấy, còn dẫn dụ Thạch Dục Lam đến quan phủ, hại ta phải vì tên Tể Tướng đầu to óc nhỏ ngu xuẩn kia mà chạy ra cung bắn chết Huyện lệnh.” Vân Kích Huyền càng nghĩ càng tức, kết quả không cẩn thận dùng một chút lực, chén trà vỡ nát.
“Phó Cung chủ, Hữu Hộ Pháp cầu kiến.”
“Truyền.” Lau khô nước trà trên tay, Vân Kích Huyền chỉnh y quan, tọa đoan chính, lẳng lặng nhìn Hữu Hộ Pháp, “Chuyện gì?”
“Phó Cung chủ, đây là Cung chủ đưa cho người.” Hữu Hộ Pháp thấy ánh mắt Vân Kích Huyền, run rẩy dâng lên huyết ngọc hoa mai. 555, vì cái gì Phó Cung chủ có thể toát ra uy nghiêm, khí thế như vậy a… Tuy không suất bằng Cung chủ, nhưng không có ai tài năng nhìn chăm chú Phó Cung chủ mà chân không nhuyễn.
Vân Kích Huyền tiếp nhận huyết ngọc hoa mai, “Hắn còn nói gì nữa?”
“Cung chủ nói, sinh ý Tể Tướng giao, hắn không tiếp, mọi tổn thất dùng huyết ngọc hoa mai này bồi thường.”
“Hừ, huyết ngọc hoa mai… Truyền thuyết 50 năm trước Quái Đạo Dạ Hiệp bị bắt ở Đại Lương, tịch thu tất cả tài sản, lại duy độc không thấy huyết ngọc hoa mai vô giá này…” Gắt gao nắm chặt huyết ngọc hoa mai, Vân Kích Huyền âm trầm cười, “Lúc nào cũng tự tiện hành động. Xú tiểu tử, lần này sẽ không tái để ngươi tùy ý như vậy. Tể Tướng sinh ý ngươi không tiếp, ta tiếp.”
“Phó Cung chủ, Cung chủ đại não đơn giản, nhất thời ham chơi mà thôi.” Nhìn thấy Vân Kích Huyền cười đến như vậy đáng sợ, Hữu Hộ Pháp bắt đầu lo lắng cho Cung chủ đầu trống trơn vô lại kia có thể hay không sẽ bị làm thịt.
“Đại não đơn giản? Hừ hừ, chưa chắc.” Vân Kích Huyền ném huyết ngọc hoa mai qua một bên, lấy tay chống cằm, nhìn thẳng vào Hữu Hộ Pháp, “Ăn quịt, sau đó tiếp cận hoàng đế. Bị bắt, lại tìm được huyết ngọc hoa mai. Mang theo hoàng đế vượt ngục, lại ổn cố dân tâm. Hơn nữa trong suốt quá trình, hắn cũng hưng phấn ngoạn một hồi. Từ đầu tới cuối, đều có thể kết nối thành một chuỗi sự kiện có mục đích… Tuy hắn làm việc loạn thất bát tao, nhưng ta để hắn làm Cung chủ, không phải là chuyện giỡn chơi.”
“Phó Cung chủ…” Hữu Hộ Pháp thật sự không biết Cung chủ vô lại kia có thể tính toán chu đáo đến thế.
“Chẳng qua, lần này ta sẽ không tùy theo ý hắn, sủng hắn quá, sẽ làm hắn hư.” Vân Kích Huyền nằm trên ghế, liếc nhìn huyết ngọc hoa mai, “Nhưng mà, hắn làm sao biết được huyết ngọc hoa mai ở nơi đó…”
*********
“A ô!” Thụy Âm cắn xé cái đùi gà cứ như đã ngàn năm chưa được ăn. (Làm ơn đi, Âm Âm thụ, ôn nhu một chút! Ngươi chính là vạn năm thụ a!)
“Ăn ngon không, Âm Âm?” Lục Li vừa ăn vừa quay đầu hỏi Âm Âm đang lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Ân ân!” Cắn một miếng lớn, Thụy Âm không thể mở miệng, đành phải gật đầu.
“Âm Âm, bên này.” Thôi Ngôi gọi Thụy Âm, chờ Thụy Âm quay sang, bất chợt liếm miếng thịt gà còn sót bên miệng hắn, sau đó còn xoa xoa môi, “Rất ngon.”
“Thực?” Lục Li tay phải cầm cánh gà, tay trái nắm lấy cằm Thụy Âm, xoay đầu hắn qua, cũng liếm môi hắn, “Đúng là ngon thật.”
Vì phòng ngừa đối phương lại tiếp tục, Thụy Âm rất nhanh cắn sạch sẽ cái đùi đang cầm trên tay, vội vàng nuốt xuống, “Ta nói… Ở đây không phải còn rất nhiều sao! Gì chứ cứ ăn của ta!”
“Đồ ăn trên miệng người khác có phần ngọt hơn a.” Vân Kích Tiêu buông xuống ức gà đang cầm, đến bên cạnh Thụy Âm, thân xuất đầu lưỡi liếm khóe môi đối phương, “Thực không cẩn thận, ăn dính khắp nơi.”
“Các ngươi… Như thế nào ai cũng vậy!” Thụy Âm kéo đầu Vân Kích Tiêu qua hướng Lục Li, “Miệng hắn cũng còn dính nè, ngươi liếm hắn đi!”
Lục Li cùng Vân Kích Tiêu mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu không nói…
… Im lặng…
… Lệ tuôn rơi…
“Oa! Sao ngươi đột nhiên khóc a!” Lục Li bị Vân Kích Tiêu bất chợt chảy nước mặt dọa nhảy dựng, “Ta cái gì cũng chưa làm!”
“555, tiểu Âm Âm cố ý khi dễ nhân gia…” Khóc rống.
“Ồn quá.” Lệ Lẫm Sát lãnh nghiêm mặt nhả xương gà, chùi tay, leo lên một tảng đá lớn bên cạnh, nằm xuống.
“Được rồi, mọi người đừng náo loạn.” Thạch Dục Lam giống như đại ca ca yêu thương các đệ đệ vỗ vỗ đầu mọi người, “Thật có lỗi, Âm Âm, hôm nay phải ăn ngủ bên ngoài thế này.”
“Không có gì.” Thụy Âm cười huơ huơ tay “Như vậy cũng tốt a.”
“Các vị, ăn xong liền ngủ đi. Ngày mai còn phải đi sớm.” Thạch Dục Lam bỏ thêm củi vào đống lửa, giúp Thụy Âm trải cỏ khô, chờ Thụy Âm ăn xong, tiện ôm hắn đến đặt nằm trên đó, “Ngủ ngon, Âm Âm.”
“Ân, ngủ ngon, Dục Lam.”
Thấy Thụy Âm ngủ, Lục Li hai huynh đệ cũng trải cỏ khô nằm xuống, Thạch Dục Lam đi đến dưới tàng cây, ngồi xuống, nhắm lại mắt.
Vân Kích Tiêu ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhìn những đốm lửa tí tách, cũng chậm rãi nhắm lại mắt.
Lệ Lẫm Sát chợt mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Thụy Âm đã ngủ say, không nói gì nhảy xuống tảng đá, đi tới, nhẹ nhàng chỉnh lại cỏ khô để hắn không bị gió thổi lạnh, “Hôn quân…” Phóng nhẹ khí lực sờ sờ đầu Thụy Âm, “Cẩn thận bị phong hàn.” Lệ Lẫm Sát nhìn nhìn bốn phía, để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ôm kiếm ngồi xuống cạnh đống lửa, mắt không dời khỏi Thụy Âm.
“Ngô ngô…” Vân Kích Tiêu đột nhiên ôm bụng nhảy dựng lên, “Đau đau đau! Vì cái gì bụng lại đau như thế!”
Lệ Lẫm Sát chuyển tầm mắt nhìn qua Vân Kích Tiêu.
“Đau quá a… Không được, ta phải bài độc dưỡng nhan…” Ôm bụng phóng như bay vào sâu trong rừng cây.
Lệ Lẫm Sát lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Vân Kích Tiêu, trên mặt không hề có biểu tình khiến người khác không biết Lệ Lẫm Sát đang suy nghĩ cái gì, “Vân Kích Tiêu… Hình như đã từng nghe qua…”
Đến một nơi mà xác định Lệ Lẫm Sát sẽ không phát hiện ra động tĩnh của mình, Vân Kích Tiêu đứng thẳng người lại, phủi cỏ dại dính trên áo.
Gió nhẹ thổi qua, người đã chẳng biết biến đi đâu…
********
“Ha ha, ngươi có biết không! Ách, hôm nay buổi sáng Huyện lão gia bị giết! Ách!” Tại ngã tư đường tối đen nhờ đèn ***g treo trên mái hiên mà có chút sáng, ba hán tử say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, “Đáng tiếc nhiều tiền như vậy, đều bị phát hết cho tiện dân! Ách! Chẳng qua, là ai giết nhỉ…”
“Đại ca, sẽ không là, ách! Hai con chuột vượt ngục đó chứ!”
“Là a, đại ca! Ách! Bọn họ đập nát tường trốn nha! Ách! Bọn họ sẽ không hận chúng ta đánh mông bọn họ mà đến, ách! Giết chúng ta chứ.”
“Ha ha! Các ngươi sợ cái gì! Ta là ai! Lão tử là tối cường nha! Ách! Nếu lão tử gặp lại bọn chúng, lão tử muốn đánh đến khi bọn chúng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Ha ha ha!” Quơ trong tay bình rượu trống không, cao giọng ngửa đầu cười lớn.
“Úc nha úc nha, các ngươi muốn cho ai quỳ xuống đất cầu xin tha thứ a.” Vân Kích Tiêu từ đâu xuất hiện trước mặt ba người, biểu tình âm lãnh cùng mái tóc đen dài vũ động, đưa đến cảm giác mãnh liệt áp bách, khiến người không thể hô hấp. Vân Kích Tiêu xuất ra ba mũi tên, lắp vào cung.
“Ha ha! Coi hắn đang làm gì kìa! Ách! Ngươi có biết không, cung a, một lần chỉ có thể bắn một mũi tên! Ách! Ha ha, ngu xuẩn!”
“Úc cáp? Vậy sao?” Kéo cung, Vân Kích Tiêu thiêu mi cười, buông tay, ba mũi tên cắm phập vào chân trái của ba người, “Sao ta lại có thể bắn một lần nhiều tên?” Lại lấy ra ba mũi tên, lại lắp vào cung.
“Tha… Tha mạng a!” Say cũng bị làm tỉnh lại, ba người đau đớn ôm chân trái, trên mặt đất lăn lộn cầu xin tha thứ.
“Không thể nga. Các ngươi nghĩ đánh Phù Vân Cung Cung chủ mà có thể đơn giản như vậy là xong sao?” Buông tay, ba mũi tên lại trúng vào chân phải.
“A–” Tiếng kêu tê tâm liệt phế…
“Úc nha úc nha, gì mà kêu thê thảm như vậy, ta đâu có giết các ngươi, chỉ là đoạn cân chân các ngươi, cho các ngươi vĩnh viễn không thể đứng lên mà thôi a.” Vân Kích Tiêu nhún vai, chậm rãi tiến về phía trước, nâng chân, hung hăng đạp đầu cái người đã đánh mông mình, âm lãnh cười, “Cả đời cũng đừng để ta nhìn thấy ngươi còn sống.”
Đêm, bầu trời đầy sao, vầng trăng lúc mờ lúc tỏ.
Thạch Dục Lam nhẹ nhàng dừng trên mái nhà, cẩn thận quan sát bọn thủ hạ bên dưới, “Bên trái ba, bên phải năm… Rất khó để không kinh động bọn họ…” Lời còn chưa dứt, mấy người kia đã muốn té xỉu hết, “Làm sao vậy?”
“Chờ ngươi tính xong, hôn quân đã chết ở trong lao.” Lệ Lẫm Sát ném hòn đá dư thừa trong tay, quang minh chính đại lao xuống.
“So với ta ngươi còn gấp gáp hơn.” Thạch Dục Lam nhìn thấy Lệ Lẫm Sát thoáng cứng ngắc người, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
“Các ngươi là ai?” Một đội binh lính cầm trường mâu đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người, “Tại sao có mặt ở đây!?”
“Hi hi, bị phát hiện a.” Lục Li cợt nhả cười, trở tay, một loạt phi đao xuất hiện, “Các ngươi không cần biết.” Dứt lời liền phất tay, chỉ thấy một đạo ngân quang, sau đó, toàn bộ binh lính ngã xuống trong vũng máu. Đao đao tễ mệnh, nhất đao phong hầu.
“Dục Lam, ngươi cùng Lẫm Sát đi cứu Âm Âm, ở đây để ta cùng Lục Li giải quyết.” Thôi Ngôi tay kẹp phi tiêu, đưa lưng về phía Lục Li.
Nguyệt hắc phong cao, dưới ánh trăng bàng bạc, hai hắc y nam hài bộ dạng giống nhau như đúc, vũ khí lóe hào quang trong tay, lưng tựa lưng, trong mắt là nồng đậm thị huyết.
“…” Thạch Dục Lam trầm mặc nhìn hai người biểu tình hưng phấn, phi thân bay đến, nắm lỗ tai mỗi người lôi đi, “Lẫm Sát, ở đây giao cho ngươi.”
Lệ Lẫm Sát không nói gì, bắn ra hòn đá nhỏ trong tay về một hướng, tại nơi đó một tên lính liền ngã xuống, “Một Huyện lệnh nho nhỏ mà lại có nhiều thủ vệ như vậy…”
“Uy uy, tại sao không cho chúng ta xử lí! Chúng ta tuyệt đối sẽ làm tốt a!” Lục Li bị kéo đi không cam lòng nhìn Thạch Dục Lam.
“Đúng a! Chúng ta tuyệt đối một con kiến cũng sẽ không bỏ sót!” Thôi Ngôi vỗ ngực cam đoan.
“Chúng ta tới cứu Âm Âm, không phải đến huyết tẩy Huyện lệnh phủ.” Thạch Dục Lam gõ đầu Lục Li, “Nếu Âm Âm biết các ngươi giết người, xem hắn có còn để ý đến các ngươi. Thế nào, còn muốn tiếp tục?”
“… Không cần…” Bị Âm Âm chán ghét, bọn họ đều không muốn…
“Đi.” Thạch Dục Lam cẩn thận đẩy ra cửa lao, rón ra rón rén đi vào, lại phát hiện bên trong một lính canh cũng không có.
“Âm Âm, Âm Âm?” Thạch Dục Lam nhẹ giọng gọi, “Ngươi ở đâu?”
“Ủa, sao không có lính canh!?” Vừa thấy lao cảnh giới lỏng lẻo, Thôi Ngôi yên tâm cao giọng hét lớn, “Âm Âm, chúng ta tới cứu ngươi! Ngươi ở đâu ?”
Thạch Dục Lam đang khinh thủ khinh chân phía trước chợt té ngã… “Tên này… Rốt cuộc là tới cứu người hay tới đón người a…”
Mọi người trong lao trong phòng vốn đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe thanh âm lạ lẫm, vội bật dậy bổ nhào vào song sắt, “Thỉnh cứu cứu chúng ta! Thụy Âm trước khi đi nói các ngươi nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng ta!”
“Âm Âm?” Thạch Dục Lam mày nhăn thành một đoàn, Âm Âm trước khi đi đã nói như vậy? Tức là hiện giờ Âm Âm không có ở đây? Vậy hắn chạy đi đâu? “Âm Âm hiện đang ở đâu?”
“Ngươi cứu chúng ta đi rồi chúng ta nói.”
“Hừ, còn dám đặt điều kiện”. “Bá bá bá” Một loạt phi tiêu bay đến dính trên cây cột gần đó.
“Thạch Dục Lam, hôn quân đâu!?” Lệ Lẫm Sát thật lâu không thấy ai đi ra, mất kiên nhẫn chạy vào.
“Đi rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu?”
“Không biết.” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ nhún vai, chỉ chỉ đám người trong lao phòng, “Bọn họ nói phải cứu bọn họ, bọn họ mới nói.”
Lệ Lẫm Sát không hé răng, nhưng nghe được câu kia xong, cả khuôn mặt lạnh băng. Lệ Lẫm Sát bước nhanh đến gần song sắt, đưa tay vào trong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay kháp cổ một người, nhấc người đó lên, “Người đâu?”
“Buông, buông ta ra.” Người bị kháp cổ không thể hô hấp, mặt tím ngắt.
“Lẫm Sát!” Thạch Dục Lam liền lên tiếng ngăn cản hành động ma quỷ giết người của Lệ Lẫm Sát.
“Người đâu?” Thanh âm lạnh như băng cơ hồ muốn đông cứng cả lao phòng.
“Vừa mới cùng một hắc y nam nhân rất suất khí bỏ trốn.” Người đứng bên cạnh thấy đồng bạn sắp bị kháp tử, mau mắn trả lời, để phòng ngừa đối phương không tin, còn chỉ chỉ cái lỗ trên tường ở lao phòng cách vách, “Bọn họ trốn ra ngoài từ đó.”
Lệ Lẫm Sát nheo mắt nhìn nhìn cái lỗ vừa 2 người chui qua kia, căn cứ vào độ tinh tế và độ nát của tường, khẳng định không phải là người có công lực thấp, đó tuyệt đối là một cao thủ có nội công thâm hậu, mà hôn quân lại ở cùng một tên như vậy… Tưởng tượng đến đó, tay lại tăng thêm lực.
“Âm Âm còn nói gì khác không ?” Thạch Dục Lam nhìn những người trong lao, tin chắc nếu Âm Âm muốn bọn hắn cứu những người này, nhất định phải có ẩn ý nào đó, sau đó Thạch Dục Lam quay đầu nhìn thấy Lệ Lẫm Sát bạo khởi gân xanh, bèn kéo tay Lệ Lẫm Sát, “Người ta sắp chết, buông tay.”
“Ngày mai buổi trưa ở ngoại thành dưới cây tùng trăm năm cạnh bờ sông.”
Nghe vậy, Lệ Lẫm Sát mới buông lỏng tay, người bị kháp cổ té xuống vuốt cổ há mồm thở dốc.
“Thạch Dục Lam, đi thôi.” Đã biết chỗ của Âm Âm, hiện tại không cần thiết ở đây nữa, vì thế liền không chút do dự huy tay áo, hướng cửa đi đến.
“Từ từ.” Thạch Dục Lam đến gần song sắt, nhìn đám người trong lao, “Ngươi nói Âm Âm trước khi đi bảo chúng ta phải đòi lại công đạo cho các ngươi?”
“Đúng vậy.” Người trong lao e sợ nhìn Thạch Dục Lam ôn nhu như hoa, lo lắng người này có thể hay không cũng đột nhiên kháp cổ mình.
“Dục Lam, như thế nào còn chưa đi?” Lục Li huynh đệ ở ngoài cửa quay đầu hướng Thạch Dục Lam ngoắc.
“Chờ một chút, Âm Âm ăn quịt để bị bắt, tựa hồ là có mục đích… Nói không chừng, hắn muốn ổn cố dân tâm… Như vậy thân là thần tử như thế nào lại không hỗ trợ? Thạch Dục Lam nhìn Lệ Lẫm Sát biểu tình âm lãnh, ôn nhu cười, quay đầu nghiêm mặt hỏi mấy người trong lao “Các ngươi có oan khuất gì?”
“Ổn cố dân tâm…” Lệ Lẫm Sát khinh thường quay đầu, “Nghĩ như thế nào ta cũng đều thấy là do hôn quân dại dột bị người lừa một bữa cơm mới bị trảo vào.” (Sự thật chứng minh, Lẫm Sát công, ngươi thực rất hiểu Âm Âm thụ của ngươi~)
“Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, nam cày ruộng nữ dệt vải, áo cơm toàn bộ dựa vào chính mình, bất quá cũng coi như đủ sống. Nhưng Huyện thái gia lại đột nhiên tăng thêm thuế, vốn là mỗi nửa năm 50 lượng biến thành hiện tại mỗi tháng 50 lượng, không nộp đủ, hắn sẽ dùng đủ loại tội danh để bắt ngươi.” Một người thở dài, “Mọi người ở đây đều bởi lý do này mới bị bắt, chúng ta không có nhiều tiền như vậy để nộp thuế a! Làm quan chỉ biết áp bức bóc lột những người cùng khổ như chúng ta! So với độc xà còn muốn độc hơn!”
Thạch Dục Lam nghe xong, gật đầu, “Mỗi tháng 50 lượng, lá gan thật lớn…”
“Thiết, thượng bất chính hạ tắc loạn.” Lệ Lẫm Sát hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Lẫm Sát, ngươi đi đâu?”
“Điều tra chân tướng.” Lệ Lẫm Sát đen mặt quay đầu, “Một khi đã là mệnh lệnh của hôn quân, không thể không tuân theo.”
“A a, khẩu thị tâm phi. Chúng ta ở khách *** chờ ngươi, cẩn thận một chút nga.” Thạch Dục Lam nhìn người trong lao gầy đến chỉ còn da bọc xương, cam đoan, “Các ngươi yên tâm, một khi đã là Âm Âm phân phó, chúng ta nhất định sẽ đưa các ngươi ra khỏi đây.”
“Cám ơn, cám ơn ân công!” Tất cả mọi người hướng Thạch Dục Lam quỳ xuống.
“Không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ hãy cảm tạ đương triều thiên tử.” Thạch Dục Lam hướng bọn họ cười, đến chỗ Lục Li huynh đệ đang mất kiên nhẫn, “Các ngươi tìm nơi Âm Âm đến, ta còn có việc phải làm.”
“Úc, ngươi muốn đi nhà xí a.” Lục Li gật đầu, “Nhớ rõ đừng để bị người phát hiện nga. Thôi Ngôi, chúng ta đi.” Hai người một trước một sau phi thân lên mái nhà, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
“Nhà xí… Trí tưởng tượng của các ngươi cũng thật phong phú.” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ cười cười, thoáng vì hình tượng của mình bị phá hủy mà bi ai một chút, hướng phòng ngủ Huyện lệnh đi đến.
Người trong lao phòng trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người biến mất, “Bọn họ… Rốt cuộc là ai… Còn có, vì cái gì phải cảm tạ tên tử hoàng đế kia?”
********
Trong thư phòng, Lệ Lẫm Sát một thân hắc y cùng bốn bề tối đen dung hợp. Nãy giờ lần mò cả giá sách cũng chưa tìm được thứ muốn tìm, Lệ Lẫm Sát đi đến bàn lớn bên cạnh, nhìn thấy mặt bàn cơ hồ không có thứ gì, hai tay khoanh lại, mày gắt gao trứu.
Theo tầm mắt di động, một con kim quy hấp dẫn chú ý của Lệ Lẫm Sát. Vươn tay ra, đẩy nó qua bên trái một chút, giá sách đột nhiên từ giữa gian đoạn khai, hướng bên cạnh dời đi.
Lệ Lẫm Sát trong mắt hiện lên quang mang sắc bén, bước vào mật thất, cầm lấy sổ sách lật xem, trừng mắt, gắt gao nắm chặt hai tay, trên trán gân xanh bạo khởi, “Cẩu quan, lá gan thực lớn…”
*******
Thạch Dục Lam nhẹ nhàng nhảy lên mái phòng ngủ Huyện lệnh, khinh thủ khinh cước gỡ ra một viên ngói, nhìn vào bên trong.
Trong ánh nến lập lòe, một nam nhân xấu xí cùng một nữ nhân mập mạp ngồi bên cạnh bàn, trên bàn toàn là vàng.
“Lão gia a, ngươi xem mấy khối vàng này, xinh đẹp biết bao nhiêu!” Nữ nhân cầm lấy một khối vàng để lên mặt cọ cọ, “Ôi chao, thật là đẹp.”
“Phu nhân, người có điều không biết a.”Namnhân tà tà cười vuốt vuốt chòm râu, “Vị đại nhân kia nói, chỉ cần ta tiếp tục ủng hộ tài chính cho hắn, đợi Hoàng Thượng tử, sẽ trợ giúp ta vi vương.”
“Ôi chao, vậy ta đây là hoàng hậu?!” Nữ nhân kinh hỉ buông khối vàng trong tay, làm dáng hướng nam nhân cúi người hành lễ, “Ai gia khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Ha hả.” Thạch Dục Lam lặng lẽ xem nháo kịch, trên mặt như cũ là nụ cười như nước mùa xuân, nhưng là, tiếng cười cũng đã giảm nhiệt độ xuống đến mùa đông, “Tiểu trùng tưởng biến thành phi long…” Thạch Dục Lam cẩn thận đặt lại viên ngói, không hề kinh động người bên dưới, nhìn lại mái nhà chạm trổ kì lân, nụ cười càng ngày càng lãnh, “Vị trí Hoàng Thượng có thể để ngươi đảm đương được sao… Xem ra phải hảo hảo tẩy sạch triều đình một chút…”
******
Trong rừng cây u ám, hai bóng đen phóng nhanh.
“Lục Li, ngươi nói Âm Âm thực sẽ ở trong rừng cây ngoại thành sao?” Thôi Ngôi thở hổn hển vấn Lục Li chạy đằng trước, đi lâu như vậy, mệt mỏi quá a… Hơn nữa, đã trễ thế này, Âm Âm ra ngoại thành làm gì…
“Không rõ ràng lắm, cảm giác thôi…” Lục Li không xác định gật đầu, “Ân… Mùi gì vậy… Thơm quá a…” Chảy nước miếng, đột nhiên chuyển phương hướng.
Thôi Ngôi nhanh như chớp bắt lấy ca ca đang bị mĩ thực hấp dẫn, “Làm ơn đi, hiện tại không phải thời điểm ăn, nhanh đi tìm Âm Âm!”
“Được rồi được rồi.” Lục Li ảo não sờ sờ cái mũi, quay trở về hướng đi cũ, “Nhưng mà thơm quá a…”
Cứ để hai người kia đi, chúng ta lần theo mùi thơm nào. Đằng kia có một đống lửa lớn, bên cạnh là hai nam nhân đang nướng thỏ, mà một trong đó đúng là người Lục Li hai huynh đệ nãy giờ tìm muốn hết cả rừng cây, Thụy Âm… (Ân… Lục Li công giác quan thứ sáu không tồi, đủ tư cách, Thôi Ngôi công, ngươi cùng Âm Âm thụ hoàn toàn không có thần giao cách cảm, thất bại!)
“Oa, thơm quá a!” Thụy Âm liếm liếm môi, hai mắt lóe sáng nhìn con thỏ vàng rộm bốc mùi thơm ngào ngạt trước mặt, “Màu vàng thật là đẹp a~”
“Từ từ, tiểu Âm Âm.” Vân Kích Tiêu từ trong tay áo lấy ra một bình tương, ném qua Thụy Âm, “Đổ cái này vào, ăn ngon lắm.”
“?” Thụy Âm cầm bình tương, thấy ba chữ to khắc trên đó, mặt cứng đờ, “Người này…”
Chỉ thấy trên bình tương rành mạch ba chữ “Việt tương trai”. “Ngươi chôm lúc nào vậy…” Chẳng những ăn quịt mà còn chôm đồ…
“A?” Vân Kích Tiêu chưa từng nghe qua từ này, ngẩn người, “Cái gì a?”
“Ý là « thâu » đó.”
“Oa! Tiểu Âm Âm, ngươi quá đáng a!” Vân Kích Tiêu vừa nghe thấy, biểu tình cứ như mình bị vu oan, bĩu môi, cầm con thỏ đang nướng dùng dằng “Người ta không thâu! Là bọn họ tự đặt bình tương ở trên bàn! Ngươi chẳng lẽ không thấy ánh mắt bọn họ sao! Bọn họ dùng ánh mắt nói cho ta biết, hãy lấy đi.”
Nói bừa, nào có… Thụy Âm thần tình hắc tuyến nhìn người trước mặt, thầm nghĩ trong óc người này chứa cái gì, hay là không có chứa gì hết, “Đừng dỗi nữa, cẩn thận nướng khét luôn bây giờ.”
“Nột, ngươi xem.” Vân Kích Tiêu đưa con thỏ đến trước mặt Thụy Âm, “Nó nói nó cũng muốn được tắm trong tương.”
“…” Thụy Âm trên mặt hắc tuyến càng nhiều, hắn phảng phất nhìn thấy một con quạ đen bay qua, kêu to “Bổn đản”. Để đối phương không tiếp tục nói lời vô nghĩa, Thụy Âm việc tự giác mở bình, đổ tương lên con thỏ.
“Ăn nhanh một chút, nguội hết sẽ không ngon.” Vĩnh viễn đối hành vi vờ ủy khuất của mình không có chút nào hổ thẹn, Vân Kích Tiêu đưa con thỏ đang cầm trong tay cho Thụy Âm, “Tiểu Âm Âm, ăn nữa đi.”
“Ngươi không ăn?” Thụy Âm nhìn con thỏ nướng ngon lành trong tay Vân Kích Tiêu, nuốt nuốt nước miếng.
“Nhìn ngươi ăn là ta no rồi.” Vân Kích Tiêu dùng ngón trỏ tại trên môi Thụy Âm điểm một chút, sau đó lại đặt ngón trỏ ấy lên môi của mình, “Ngươi chính là thức ăn của ta.”
“…” Thụy Âm thần tình hắc tuyến ôm ngực, như thế nào giống như vừa mới bị Vân Kích Tiêu hung hăng cường gian bằng thị giác cùng tinh thần?! Cùng nam nhân này ở cùng một chỗ, mặt mình xuất hiện hắc tuyến dường như càng ngày càng nhiều…
Nhìn thấy phản ứng của Thụy Âm, Vân Kích Tiêu nhẹ nhàng cười, “Âm, ta sẽ giúp ngươi tọa ổn ngôi vị hoàng đế.”
“Ân? Cái gì?” Đang thưởng thức hương vị thỏ nướng cùng tương, Thụy Âm không nghe rõ Vân Kích Tiêu nói gì, ngẩng đầu nhìn.
“Ân, không có gì, chỉ muốn nói với ngươi phải thoa tương đều con thỏ.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Thụy Âm tiếp tục cúi đầu phấn đấu vì sự nghiệp « thỏ trộn tương » của mình.
Nhìn ánh lửa rọi khiến mặt Thụy Âm trở nên hồng hồng, Vân Kích Tiêu vui vẻ cười cười.
“Kỳ quái… Cảm thấy giống như quên cái gì…” Vừa ăn Thụy Âm vừa nghiêng đầu, “Tương bỏ vào cũng nhiều lắm rồi… Rốt cuộc quên cái gì vậy a…” (Âm Âm thụ a, ngươi quên bốn tiểu công của ngươi ~~)
*******
“Xem ra có người muốn tạo phản…” Thạch Dục Lam ngắm nghía cây nên trên bàn, nhàn nhạt mở miệng đối Lệ Lẫm Sát đang ngồi đối diện.
“Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.” Hôn quân giữ ngai vàng, để gian thần lộng hành vô số, bao nhiêu người thèm muốn ngôi vị thiên tử một tay che trời này. Lệ Lẫm Sát lơ đễnh lau kiếm.
“Đúng, nhưng mà ta không cho phép.” Thạch Dục Lam hướng Lệ Lẫm Sát ôn nhu cười.
“Bề ngoại bình tĩnh, nội tâm ngươi kỳ thật đã mãnh liệt dậy sóng.” Nhìn thấy nụ cười so với bình thường còn muốn ôn nhu hơn, Lệ Lẫm Sát không chút lưu tình vạch trần giả dối của đối phương.
“Còn ngươi?” Thạch Dục Lam mặt không đổi sắc phản kích, “Kiếm còn chưa lau sạch, sao cất đi rồi?”
“…” Lệ Lẫm Sát mặt lạnh xuống âm độ, hắn không nói gì, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời.
“Dục Lam…” Lục Li đạp cửa xông vào, Thôi Ngôi cũng theo sát, hai người ngã trên mặt đất, “Cứu cứu ta…”
Thạch Dục Lam chạy đến, kiểm tra thân thể bọn họ, “Làm sao vậy? Bị ai công kích? Làm sao bị thương?” Kỳ quái, không có ngoại thương, chẳng lẽ là nội thương?
“Không phải…” Lục Li suy yếu nâng thủ.
“Cái gì?” Thạch Dục Lam ghé lỗ tai sát miệng đối phương, “Ngươi nói cái gì?”
“Nước… Mau cho ta nước…”
“A? Nước?” Trước giờ chưa từng nghe qua người bị thương việc đầu tiên là muốn uống nước.
Lệ Lẫm Sát đưa cho hai người ấm trà, mắt lạnh nhìn xuống, “Chạy mệt nên khát nước.”
Đang uống nước nên không thể mở miệng, hai huynh đệ chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ trả lời.
“…” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ nhìn hai gia hỏa thiếu não trước mặt, hỏi “Tìm được chưa?”
“Ân ân ân~” Như trước không thể mở miệng, hai huynh đệ chỉ có thể lắc đầu.
“…” Thạch Dục Lam thở dài, “Hiện tại chỉ có thể nhanh cứu những người kia ra, sau đó mới có thể đi đón Âm Âm. Vì điều tra dân tình, Âm Âm lần này chịu khổ thật nhiều… Lục Li Thôi Ngôi, đến, chúng ta bàn bạc kế hoạch cho ngày mai.”
Điều tra dân tình… Lệ Lẫm Sát không nói gì hừ lạnh một tiếng.
“Âm Âm, ngươi bây giờ còn phải chịu khổ bên cạnh nam tử thần bí kia rồi.” Thạch Dục Lam lo lắng nhắm lại mắt.
Sự thật, Thụy Âm hiện tại chính xác đang ở bên cạnh Vân Kích Tiêu chịu khổ.
“Kích Tiêu, xích ra xích ra.” Thụy Âm giống như đuổi gà hướng Vân Kích Tiểu phất phất tay, “Không cần ôm ta a!” Tốt xấu gì mình cũng là nam nhân, như thế nào bị người này làm như nữ nhân ôm ở trong lòng ngực a! Nam tính tôn nghiêm coi như mất hết!
“Ta sợ tiểu Âm Âm lạnh…” Vân Kích Tiêu ủy khuất cắn tay áo lệ tuôn trào, vẻ mặt cứ như tiểu tức phụ, “Nhân gia không muốn Tiểu Âm Âm bị nhiễm phong hàn… Còn có… Buổi tối trong rừng cây có thể có dã lang…”
Dã lang không thấy đâu, nhưng sắc lang thì có một con bự lắm nè… Thụy Âm chịu không nổi vỗ vai Vân Kích Tiêu, “Không cần ngươi bảo hộ ta, ta cho rằng ta đủ cường đại.”
” Ai nói ta bảo hộ ngươi?” Vân Kích Tiêu ngây người hỏi lại.
“Ngươi không phải mới vừa nói ở đây có dã lang?” Chẳng lẽ Vân Kích Tiêu không phải vì bảo hộ mình? À mà người này đại não có lối suy nghĩ không thể cùng người thường lý giải… Sẽ không là tưởng…
“Ta hy vọng tiểu Âm Âm bảo hộ ta nha~~” Mắt to chớp chớp lóe sáng tràn ngập chờ mong nhìn Thụy Âm.
Ta biết ngay mà! Thụy Âm bất đắc dĩ an ủi, “Ngươi là đại nam nhân, tại sao phải sợ lang, huống hồ chúng ta có đốt lửa.”
“Không không! Người ta muốn ôm Tiểu Âm Âm ngủ~~” Đường đường là boss của tập đoàn sát thủ Phù Vân Cung (Tiểu Nhiên: từ « boss » là của tác giả), thân cao bảy thước, diện mạo có thể nói là cực phẩm, nghe đồn hung tàn thị huyết, tâm ngoan thủ lạt, tên đã bắn ra liền không còn người nào sống sót, hiện tại trước mặt Thụy Âm, lại vô cùng mất hình tượng lăn lộn ăn vạ.
Thụy Âm đầu đầy mồ hôi lạnh, “Ngươi có biết một đại nam nhân làm ra động tác như tiểu nữ nhân có bao nhiêu đáng sợ… Kích Tiêu, Kích Tiêu… Được rồi! Đừng náo loạn! Ôm cứ ôm, ta cũng không mất miếng thịt nào!”
“Da!” Vốn đang mè nheo, Vân Kích Tiêu vừa nghe thấy lời này, hai mắt liền tỏa sáng, bật người nhào lại phía Thụy Âm, còn kém không diêu cái đuôi. Cứ như ác lang chụp mồi!
Cho nên, giang hồ Bách Hiểu Sanh sau khi nhìn thấy Vân Kích Tiêu hậu, liền sắp xếp lại thứ tự các bí tịch giang hồ võ lâm, vì thế trong chốn võ lâm, đệ nhất võ công bí tịch chính là Phù Vân Cung Cung chủ « Ăn vạ bảo điển ». Đương nhiên, đây là chuyện sau này, trong đây không nói tới.
“Lão cha… Ta phải về nhà…” Bị một đại nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được, Thụy Âm nhìn trăng nhớ đến lão cha mà rơi lệ đầy mặt.
*******
“Ai!” Thủ vệ trước cửa Huyện lệnh phủ dùng trường mâu cản lại nhóm người Thạch Dục Lam, “Nơi này là Huyện thái gia phủ đệ, các ngươi cũng dám xông vào?!”
“Nói với lão gia các ngươi, Thạch Dục Lam cùng Lệ Lẫm Sát đến đây, bảo hắn đi ra nghênh đón.” Thạch Dục Lam cười.
“Thạch Dục Lam, Lệ Lẫm Sát? Nghe cũng chưa nghe qua! Mau cút, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Thủ vệ tương chỉa thẳng trường mâu vào Thạch Dục Lam, “Dám bảo lão gia đi ra tiếp các ngươi, thực không muốn sống chăng!”
Lệ Lẫm Sát mặt âm trầm, khẽ rút kiếm. Thạch Dục Lam nhẹ nhàng vỗ tay đang nắm chuôi kiếm của Lệ Lẫm Sát, ý bảo, “Đừng kích động.” Quay đầu, lấy lệnh bài trong lòng ngực ra, giơ lên trước mặt thủ vệ, “Lễ bộ Thượng thư lệnh bài, ngươi biết chứ? Lẫm Sát, của ngươi.”
Lệ Lẫm Sát chậm rãi từ trong lòng lấy ra lệnh bài, “Chấn quốc Đại tướng quân.”
“Thế nào, có thể cho gia lão gia tôn quý của các ngươi đi ra tiếp mầy người vô danh tiểu tốt chúng ta được chứ? A, không, không thể phiền toái lão gia các ngươi, hay là chúng ta tự mình đi vào bái kiến hắn.” Thạch Dục Lam cười thu lại lệnh bài, bước vào trong.
“Lão, lão gia!” Thủ vệ quăng trường mâu chạy ào vào hoa viên.
“Nguyên lai là nơi đây a.” Thạch Dục Lam chỉnh lại áo, đi theo phía sau.
Lục Li tiến đến Thôi Ngôi bên tai nhẹ nhàng nói, “Nguyên lai bọn họ địa vị cao như vậy… Nhìn không ra…”
“Ta cứ tưởng là thái giám tổng quản :”>” Thôi Ngôi gật đầu.
“Ta nghe được đó.” Thạch Dục Lam quay đầu, hướng bọn họ cười ôn nhu vô cùng, lại làm hai huynh đệ toát mồ hôi lạnh.
“Chúng ta sai rồi…”
“Đi thôi.” Lệ Lẫm Sát không thèm quan tâm ba người.
“Lão gia! Không tốt rồi!” Thủ vệ bổ nhào vào Huyện thái gia thở hào hển.
“Gấp cái gì vậy!? Ngươi lại quên lễ tiết, ta đã nói gặp ta phải hô ‘lão gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’.” Huyện thái gia gầy yếu đang săm soi dạ minh châu, liếc mắt nhìn thủ vệ, “Có chuyện gì…”
“Lễ bộ Thượng thư Thạch Dục Lam và Chấn quốc Đại tướng quân Lệ Lẫm Sát đến đây!” Thủ vệ một hơi toàn bộ nói xong, lại tiếp tục hấp khí.
Huyện thái gia ngây ngẩn cả người, dạ minh châu trên tay rơi xuống, “Ngươi nói… Cái gì?”
“Lễ bộ Thượng thư Thạch Dục Lam, Chấn quốc Đại tướng quân Lệ Lẫm Sát đến đây!”
“Bọn họ… Hiện tại ở nơi nào?” Huyện thái gia đầu đã đầy mồ hôi. Đáng chết, vì cái gì bọn họ lại đến. Chẳng lẽ sự tình bại lộ? Không, sẽ không… Bình tĩnh một chút… Tóm lại trước tiên phải lừa bọn họ, sau đó tìm cơ hội thông tri vị đại nhân kia…
“Bọn họ đang đi về hướng này!”
“Hỗn trướng! Ngươi không biết dẫn họ tới phòng khách sao!” Huyện thái gia nhìn trân bảo bày trên bàn, liền mau chóng lấy một miếng vải trên ghế che khuất.
“Huyện lão gia, người che cái gì vậy.” Vừa mới che xong, một cái thanh âm ôn nhu từ phía sau Huyện thái gia vang lên.
“Không, không có gì!” Huyện thái gia sợ tới mức không dám nhìn mặt Thạch Dục Lam, xoay người cúi đầu thật thấp, “Tiểu nhân không biết đại nhân đường xa đến đây, không có từ xa nghênh đón, mong đại nhân thứ tội.”
“Dạ minh châu.” Lệ Lẫm Sát nhìn thấy vật bên chân Huyện thái gia bên chân, nhàn nhạt mở miệng.
“Thật sự nột!” Không nhìn Huyện thái gia đầu đầy mồ hôi lạnh, Lục Li nhặt dạ minh châu, đưa cho Thôi Ngôi “Thôi Ngôi, nhìn xem nó trị giá bao nhiêu.”
Thôi Ngôi tỉ mỉ nhìn dạ minh châu, vuốt cằm, “Màu sắc cùng độ sáng đều không có khuyết điểm, giá trị rất khó dùng tiền bạc để đong đếm, nhưng ít nhất nó tuyệt đối cũng có giá trị bằng một tòa thành.”
“Úc? Đáng giá như vậy?” Lục Li cười hắc hắc, đem dạ minh châu nhét vào trong lòng ngực, quay đầu hướng Huyện thái gia phất phất tay, “Ngươi không phản đối ta lấy chứ.”
“Không, không phản đối.” Mặc dù đau lòng đến muốn khóc lớn, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngại thân phận đối phương, chỉ có thể đồng ý.
“Huyện lão gia, sao người ngươi đầy mồ hôi thế kia? Nóng lắm sao? Vậy chúng ta vào thư phòng đi, ở đó có lẽ mát hơn.” Thạch Dục Lam nhìn Huyện thái gia đầu đầy mồ hôi lạnh, săn sóc cười nói.
“Không, không cần, ta không nóng!” Huyện thái gia vội lắc lắc tay, làm sao có thể để bọn họ vào thư phòng được!
“Dẫn đường.” Lệ Lẫm Sát ánh mắt âm trầm như mũi kiếm đâm thẳng vào Huyện thái gia.
“Đại, đại nhân…” Huyện thái gia nhìn về Thạch Dục Lam ôn nhu nhờ giúp đỡ.
Huyện thái gia không hiểu Thạch Dục Lam rồi. Lệ Lẫm Sát là ngoại lãnh nội nhiệt, mà Thạch Dục Lam là ngoại nhiệt nội lãnh, đối với Thạch Dục Lam mặc kệ nhuyễn ngạnh đều là vô dụng. Thạch Dục Lam cười ôn nhu đến không cách nào cự tuyệt, “Chúng ta đi thôi.”
Huyện thái gia đành bất đắc dĩ phân phó thủ vệ, “Mau đem thư phòng thu dọn lại một chút.”
“Không cần.” Lệ Lẫm Sát hai khoanh hai tay, mắt lạnh nhạt nhìn Huyện thái gia.
“Nhưng mà thư phòng hiện tại thực lộn xộn…” Huyện thái gia khẩn trương chà xát tay, hiện tại chỉ có thể hy vọng thủ vệ mau giấu kim quy đi…
“Ta nói không cần.” Lệ Lẫm Sát toàn thân phát ra hàn khí làm Thạch Dục Lam chịu không được lui về phía sau, “Còn không đi.”
“Là…” Huyện thái gia mặt mày như đưa đám hướng thư phòng đi đến, trong lòng cầu nguyện bọn họ ngàn vạn lần đừng phát hiện mật thất.
“Huyện lão gia phủ đệ rất được, so với hoàng cung còn xinh đẹp hơn.” Thạch Dục Lam nói vu vơ.
“Đại nhân người quá khen, nơi ở của tiểu nhân sao có thể so sánh với hoàng cung.” Cảm thấy lời nói đối phương có ẩn ý, Huyện thái gia khẩn trương đến hai tay run rẩy, chậm rãi đẩy cửa thư phòng, “Mời đại nhân.”
“Oa, thực tuyệt!” Bất mãn đối phương keo kiệt chỉ mở có một cánh cửa, Lục Li một cước đạp cánh cửa còn lại, chạy vào trong, “Hảo xa hoa a! Di? Con kim quy này thật đẹp!”
“Chờ, từ từ, đại nhân! Cái đó không thể đụng vào!” Vừa nghe đến kim quy, Huyện thái gia mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo vọt đi vào.
“Tại sao!?” Lục Li bắn một loạt phi đao xung quanh chân Huyện thái gia, “Cho ta một lý do.”
“Đại, đại nhân, cái kia thực không thể đụng vào a…” Huyện thái gia gấp đến độ muốn khóc.
“Tại sao? Chẳng lẽ có cái gì bí mật?” Thôi Ngôi hưng phấn xoa xoa kim quy, đẩy qua một bên.
“Oanh long” Giá sách từ giữa gian đoạn khai, hướng hai bên dời đi. Huyện thái gia tuyệt vọng ngã quỵ.
“Long bào.” Lệ Lẫm Sát cầm y phục trong mật thất ném tới trước mặt Huyện thái gia, “Còn có sổ sách tham ô.”
“Chúng ta không nhớ rõ có tăng tiền thuế nga.” Thạch Dục Lam xem xét sổ sách, cười nói.
“Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân là bị bức!” Huyện thái gia quỳ rạp trên mặt đất thống khổ cầu xin tha thứ.
“Bị ai bức?”
“Là…” Nói còn chưa dứt lời, một mũi tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, xuyên qua đầu Huyện thái gia, cắm phập vào tường. Huyện thái gia mắt trừng to chậm rãi ngã xuống.
Lệ Lẫm Sát lao tới bên cửa sổ, nhưng tuyệt không thấy một bóng người, “Thiết, trốn rồi.”
“Hủy thi diệt tích à.” Thạch Dục Lam đi tới cửa, “Người đâu!?”
“Đại nhân.” Một đội thủ vệ vội chạy đến.
“Lão gia các ngươi cất long bào, ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, sau khi bị tra ra, sợ tội tự sát. Các ngươi mau thả hết tất cả những người bị bắt oan vì không nộp đủ thuế.”
“Là.” Thủ vệ xoay người chạy đi.
“Chúng ta đi thôi.” Thạch Dục Lam nhìn Lệ Lẫm Sát, cười nói, “Lẫm Sát, mang toàn bộ trân bảo hoàng kim ra ngoài. Đừng nhìn ta, ta là quan văn, làm sao mang nổi mấy thứ nặng như vậy.”
Lệ Lẫm Sát nhìn bốn rương hoàng kim, giữ chặt chân Lục Li huynh đệ đang có ý đồ ly khai, “Khiêng đi cho ta.”
Hai huynh đệ lần đầu tiên hận chính mình tốc độ quá chậm… Vừa mới diễn trò cho hai người kia, bây giờ còn biến thành khuân vác không công… Thiên na~ mấy người được thả ra đến cửa gặp nhóm người Thạch Dục, đều cảm kích quỳ xuống, “Ân công, đại ân đại đức của người, chúng ta vĩnh viễn sẽ không quên!”
“Đem ra đây.” Thạch Dục Lam hướng bọn họ cười, sau đó mở rương, lấy ra toàn bộ trân bảo hoàng kim đưa cho bọn họ, “Đây là Hoàng Thượng cho các ngươi.”
“Hoàng Thượng?!” Tất cả ngây ngẩn cả người, chuyện này quan hệ gì với dong quân kia?
“Các ngươi không biết sao. Kỳ thật Thụy Âm chính là Hoàng Thượng của chúng ta. Hắn vì muốn giúp các ngươi đòi lại công đạo, mà bất chấp hình tượng bị phá hủy, nháo sự để bị bắt vào ngục.”
“Thụy Âm… Là Hoàng Thượng?!” Mọi người càng khiếp sợ.
“Hắn là một hôn quân tốt…” Lệ Lẫm Sát sắc mặt như diêm vương, mất tự nhiên mở miệng.
“Hôn quân tốt? Ha hả, lời này thực mâu thuẫn nga.” Nghe Lệ Lẫm Sát nói, Thạch Dục Lam cười to.
“Trưa rồi kìa.” Lệ Lẫm Sát lãnh nghiêm mặt xoay người hướng cửa thành đi tới.
“Ân, đến đón Âm Âm thôi.” Thạch Dục Lam hướng mọi người đang quỳ mà cười, “Các ngươi bảo trọng. Đúng rồi, Hoàng Thượng cho tới bây giờ chưa từng tăng thuế.”
“Đợi chúng ta!” Lục Li hai huynh đệ luống cuống tay chân chạy theo.
Sửng sốt một hồi, đám người đột nhiên tung hô rầm trời, “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thạch Dục Lam nghe thấy, nhẹ nhàng cười, “Hoàng Thượng ổn cố dân tâm thật tốt.”
“Thực là ổn cố dân tâm sao…” Lệ Lẫm Sát mày nhíu lại, sao cứ có cảm giác là lạ … Nghĩ như thế nào tên kia cũng đâu thông minh đến vậy a… (Lẫm Sát công, đừng dao động a! Ngươi nghĩ đúng rồi ~)
“Các ngươi đừng xem thường Âm Âm nga!” Lục Li tự hào vỗ ngực, “Âm Âm của chúng ta rất là thông minh nhé!”
“Đúng! Hắn chính là đại trí giả ngu!”
“Đại trí giả ngu… Có lẽ…” Thạch Dục Lam ôn nhu cười, có lẽ có Âm Âm, quốc gia sẽ đổi khác.
******
Vị kia đại trí giả ngu Thụy Âm trí giả hiện tại đang đứng dưới cây tùng cổ, phóng tầm mắt nhìn ra xa, “Uy, Kích Tiêu, thực đúng là ở đây sao?” Như thế nào đến bây giờ Dục Lam bọn họ còn chưa đến?
“Tiểu Âm Âm, ngươi đang hoài nghi ta?” Vân Kích Tiêu biểu tình bi thương nhìn Thụy Âm.
Thụy Âm vừa định giải thích, hai bóng đen từ trên trời giáng xuống, gắt gao ôm lấy hắn, “Âm Âm! Ngươi muốn giết chúng ta!!”
Vân Kích Tiêu nhìn hai nam nhân giống nhau như đúc trước mặt, dụi dụi mắt, “Tiểu Âm Âm, hình như ta bị ảo giác, thế nhưng lại thấy hai người y chang nhau đang ôm ngươi.”
“Không phải ảo giác. Đây là Lục Li, đây là Thôi Ngôi.” Thụy Âm dùng sức thoát khỏi hai con đỉa đang bám dính lấy mình. Vì cái gì mọi người mình gặp đều thích ôm?!
“Âm Âm, sai rồi, ta là Lục Li, hắn là Thôi Ngôi.” Lục Li bất mãn đính chính, không vui khi bị Thụy Âm nhận lầm.
“Ngươi chính là nam tử thần bí kia?” Thôi Ngôi khó chịu nhìn Vân Kích Tiêu, đáng giận, sao lại suất thế kia… Tóc vừa đen vừa dài, hơn nữa thực mềm mại, sờ lên chắc chắn rất tuyệt… Ngẫm lại mái tóc vàng hoe ngắn ngủn của mình, không thích…
“Ta là nam tử, nhưng không thần bí.” Vân Kích Tiêu câu thần cười, toát ra vô hạn mị lực, “Tại hạ Vân Kích Tiêu.”
“Úc, tái kiến.” Hai huynh đệ một người một bên ôm lấy Thụy Âm, tới chỗ Thạch Dục Lam đang đi đến từ đằng xa.
“Tiểu Âm Âm, ngươi phải đi sao?” Vân Kích Tiêu lưu luyến nhìn theo.
“Ân, Kích Tiêu, ngươi cũng về nhà đi.” Thụy Âm quay đầu hướng Vân Kích Tiêu cười nói, “Buổi tối không về nhà, người nhà sẽ lo lắng.”
Vân Kích Tiêu ánh mắt tối sầm lại, sâu kín nói, “Ta không có nhà.” Vân Kích Tiêu cô đơn xoay người, ngồi xuống gốc tùng cổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này của Vân Kích Tiêu, Thụy Âm bất an đẩy hai người kia ra, chạy đến, xoa xoa đầu Vân Kích Tiêu, “Làm sao vậy?”
“Ta không biết cha mẹ ta là ai, ta cũng không có nhà. Nơi hiện đang ở… ta thật sự không nghĩ trở về…” Vân Kích Tiêu chôn đầu giữa hai gối, tiếng nhỏ xíu, “Bọn họ cho ta cơm rất khó ăn (Bởi vì trù nương mới tới tay nghề thật khủng khiếp), cũng không cho ta mặc ấm (Bởi vì Phó Cung chủ nói đường đường Phù Vân Cung Cung chủ mặc nhiều áo đến mức biến thành trái cầu còn ra bộ dáng gì nữa), hở một chút là trừ tiền (Phó Cung chủ quy định, trang khả ái và ăn vạ đều phải bị trừ tiền), còn luôn đánh ta (Mỗi lần vờ ủy khuất hoặc trang khả ái sẽ bị Phó Cung chủ dùng giày tạp đầu), lần này ta là bị bọn họ đuổi đi (Bởi vì lần trước nhiệm vụ không hoàn thành).” (Chú ý: Trong ngoặc là tiếng lòng Tiểu Vân Vân, thỉnh xem qua liền quên.)
“Thực?” Thụy Âm nổi lên lòng thương cảm.
“Thực.” Vân Kích Tiêu gật đầu, nước mắt đầm đìa nhìn Thụy Âm. Toàn bộ đều là thực, chỉ là chưa nói hết mà thôi…
“Ô…” Thụy Âm ôm cổ Vân Kích Tiêu, vốn chỉ là thương cảm một chút, giờ đã bị ánh mắt long lanh như chú chó nhỏ bị bỏ rơi của Vân Kích Tiêu biến thành thương cảm sâu sắc, “Cái nơi chết tiệt ấy không cần về nữa! Từ nay ngươi đi theo ta, ta sẽ chăm sóc ngươi!”
“Cái gì?” Thạch Dục Lam cùng Lệ Lẫm Sát mới vừa tới, cả Lục Li huynh đệ đang đứng một bên, nghe nói thế cứ như sét đánh ngang tai.
“Âm Âm, đây không phải là tiểu miêu hay tiểu cẩu, đây là một người sống a…” Hơn nữa còn không biết là địch hay là hữu… Thạch Dục Lam không đồng ý nhìn Thụy Âm quấn lấy Vân Kích Tiêu.
“Không phải người sống, chẳng lẽ muốn ta đem người chết trở về.” Thụy Âm vỗ vỗ đầu Vân Kích Tiêu, “Ta đã quyết định rồi, kháng nghị không có hiệu quả!”
“Là… Hết thảy do người định đoạt.” Thấy ánh mắt kiên định của đối phương, Thạch Dục Lam cũng biết nói nhiều vô ích. Bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, đành phải đồng ý. Âm Âm chính là rất thiện lương, chẳng qua nếu đối phương có hành vi gì không tốt, cũng đừng trách mình không khách khí.
“Oa! Âm Âm! Nhân gia rất thích ngươi nga!” Vân Kích Tiêu thấy đối phương nguyện ý thu lưu mình, hưng phấn đè lên người Thụy Âm, “Đúng rồi, các vị, nhân gia gọi là Vân Kích Tiêu nga!”
Trước mặt mọi người hé ra hình ảnh vô cùng đáng sợ, một con đại hôi lang bốn phía hoa đào đóa đóa khai dựa vào trên lưng một con tiểu cừu…
“Oa oa! Xuống ngay! Sắp bị ngươi đè chết!” Thụy Âm cảm thấy giống như bị núi đè, thở chẳng ra hơi.
“Âm Âm!” Lục Li liền xông lên đạp Vân Kích Tiêu ra, Thôi Ngôi vỗ vỗ lưng Thụy Âm, thở phào nhẹ nhõm, “May mắn, còn sống.”
“Gần chết rồi…” Thụy Âm há mồm thở hổn hển, lúc trước không bị đại thúc trong lao phòng loạn côn đánh chết, hiện tại cũng thiếu chút nữa bị nam nhân áp tử, ngẫm lại thật mất mặt… (Bị áp không có gì mất mặt ~ ai bảo ngươi là thụ ~ nhận mệnh đi~)
“Đi thôi.” Lạnh lùng nhìn một đám nhố nhăng, Lệ Lẫm Sát khoanh hai tay, cũng không quay đầu lại đi mất.
“Là là là.” Thạch Dục Lam cười vỗ vỗ vai Thụy Âm, “Đi thôi, Âm Âm, bằng không đợi lát nữa bốn phía sẽ toàn là mùi dấm chua.”
“Dấm chua? Ai mua dấm chua?” Thụy Âm khó hiểu.
“Nột.” Thạch Dục Lam chỉ chỉ Lệ Lẫm Sát, “Hắn mua một bình dấm chua rất lớn.”
“Thực? Sao lại mua dấm chua? A, chẳng lẽ tối nay ăn sủi cảo?” Thụy Âm đập tay, lon ton chạy tới nắm áo Lệ Lẫm Sát, “Quỷ nam huynh, đêm nay ăn sủi cảo sao? Là nhân gì?”
“Không phải quỷ nam, hôn quân!” Lệ Lẫm Sát mặt lạnh như băng càng thêm hạ nhiệt độ.
“Không phải hôn quân, quỷ nam!” Thụy Âm không sợ hãi phản kích, quỷ nam này, ỷ vào nhiệt độ thấp hơn người thường nên muốn khi dễ mình sao.
“Ngươi!” Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, tia lửa điện xẹt qua xẹt lại.
“Được rồi được rồi. Không đi trời tối bây giờ.” Thạch Dục Lam bất đắc dĩ đi ra hòa giải, ôm lấy Thụy Âm cùng Lệ Lẫm Sát, “Được, xuất phát! Đến thành chúng ta mua xe ngựa được không, đi bộ mệt quá.”
“Chỉ tại hôn quân ngươi chạy loạn.” Nghĩ đến còn phải đi đoạn đường rất rất dài, Lệ Lẫm Sát nhịn không được lại trừng mắt nhìn Thụy Âm.
“Gì chứ, tại bổn quỷ nam ngươi làm mất ngựa thì có!”
“Tốt lắm tốt lắm, không cần cãi, đi bộ giúp rèn luyện sức khỏe, đến đến đến, tất cả mọi người nhanh lên nào.” Dục Lam ca ca thực vất vả mới lập lại trật tự.
*******
Trên đỉnh núi như trước mây mù lượn lờ, mái hiên rồng bay như trước giương nanh múa vuốt, biển hiệu Phù Vân Cung cũng như trước chói mắt.
“Chi nha” Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cây cung màu đỏ cung bị ném tới bên cạnh ghế dựa, sau đó, một tử y nam tử nặng nề nằm lên ghế, nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
“Phó Cung chủ, người đã trở lại.” Nữ tì bưng trà đi đến.
Tử y nam tử đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, đúng là Phù Vân Cung Phó Cung chủ: Vân Kích Huyền. Hiện tại vị Phó Cung chủ của chúng ta đang nhíu mày, đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, “Cái kia bổn đản.”
“Bổn đản? Phó Cung chủ đang nói ai?” Nữ tì mờ mịt nhìn Vân Kích Huyền.
“Ngươi nói thử xem. Trong cung trừ hắn, còn có ai là bổn đản.” Vân Kích Huyền cầm chén trà chậm rãi uống một ngụm.
Nga… Nguyên lai là nói Cung chủ… Nữ tì le lưỡi, người có thể làm Phó Cung chủ đau đầu như vậy, cũng chỉ có Cung chủ cường đại thôi a.
“Thật sự không hiểu nổi hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hoàng đế rõ ràng ở ngay bên cạnh hắn, cơ hội tốt như vậy không bắt lấy, còn dẫn dụ Thạch Dục Lam đến quan phủ, hại ta phải vì tên Tể Tướng đầu to óc nhỏ ngu xuẩn kia mà chạy ra cung bắn chết Huyện lệnh.” Vân Kích Huyền càng nghĩ càng tức, kết quả không cẩn thận dùng một chút lực, chén trà vỡ nát.
“Phó Cung chủ, Hữu Hộ Pháp cầu kiến.”
“Truyền.” Lau khô nước trà trên tay, Vân Kích Huyền chỉnh y quan, tọa đoan chính, lẳng lặng nhìn Hữu Hộ Pháp, “Chuyện gì?”
“Phó Cung chủ, đây là Cung chủ đưa cho người.” Hữu Hộ Pháp thấy ánh mắt Vân Kích Huyền, run rẩy dâng lên huyết ngọc hoa mai. 555, vì cái gì Phó Cung chủ có thể toát ra uy nghiêm, khí thế như vậy a… Tuy không suất bằng Cung chủ, nhưng không có ai tài năng nhìn chăm chú Phó Cung chủ mà chân không nhuyễn.
Vân Kích Huyền tiếp nhận huyết ngọc hoa mai, “Hắn còn nói gì nữa?”
“Cung chủ nói, sinh ý Tể Tướng giao, hắn không tiếp, mọi tổn thất dùng huyết ngọc hoa mai này bồi thường.”
“Hừ, huyết ngọc hoa mai… Truyền thuyết 50 năm trước Quái Đạo Dạ Hiệp bị bắt ở Đại Lương, tịch thu tất cả tài sản, lại duy độc không thấy huyết ngọc hoa mai vô giá này…” Gắt gao nắm chặt huyết ngọc hoa mai, Vân Kích Huyền âm trầm cười, “Lúc nào cũng tự tiện hành động. Xú tiểu tử, lần này sẽ không tái để ngươi tùy ý như vậy. Tể Tướng sinh ý ngươi không tiếp, ta tiếp.”
“Phó Cung chủ, Cung chủ đại não đơn giản, nhất thời ham chơi mà thôi.” Nhìn thấy Vân Kích Huyền cười đến như vậy đáng sợ, Hữu Hộ Pháp bắt đầu lo lắng cho Cung chủ đầu trống trơn vô lại kia có thể hay không sẽ bị làm thịt.
“Đại não đơn giản? Hừ hừ, chưa chắc.” Vân Kích Huyền ném huyết ngọc hoa mai qua một bên, lấy tay chống cằm, nhìn thẳng vào Hữu Hộ Pháp, “Ăn quịt, sau đó tiếp cận hoàng đế. Bị bắt, lại tìm được huyết ngọc hoa mai. Mang theo hoàng đế vượt ngục, lại ổn cố dân tâm. Hơn nữa trong suốt quá trình, hắn cũng hưng phấn ngoạn một hồi. Từ đầu tới cuối, đều có thể kết nối thành một chuỗi sự kiện có mục đích… Tuy hắn làm việc loạn thất bát tao, nhưng ta để hắn làm Cung chủ, không phải là chuyện giỡn chơi.”
“Phó Cung chủ…” Hữu Hộ Pháp thật sự không biết Cung chủ vô lại kia có thể tính toán chu đáo đến thế.
“Chẳng qua, lần này ta sẽ không tùy theo ý hắn, sủng hắn quá, sẽ làm hắn hư.” Vân Kích Huyền nằm trên ghế, liếc nhìn huyết ngọc hoa mai, “Nhưng mà, hắn làm sao biết được huyết ngọc hoa mai ở nơi đó…”
*********
“A ô!” Thụy Âm cắn xé cái đùi gà cứ như đã ngàn năm chưa được ăn. (Làm ơn đi, Âm Âm thụ, ôn nhu một chút! Ngươi chính là vạn năm thụ a!)
“Ăn ngon không, Âm Âm?” Lục Li vừa ăn vừa quay đầu hỏi Âm Âm đang lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Ân ân!” Cắn một miếng lớn, Thụy Âm không thể mở miệng, đành phải gật đầu.
“Âm Âm, bên này.” Thôi Ngôi gọi Thụy Âm, chờ Thụy Âm quay sang, bất chợt liếm miếng thịt gà còn sót bên miệng hắn, sau đó còn xoa xoa môi, “Rất ngon.”
“Thực?” Lục Li tay phải cầm cánh gà, tay trái nắm lấy cằm Thụy Âm, xoay đầu hắn qua, cũng liếm môi hắn, “Đúng là ngon thật.”
Vì phòng ngừa đối phương lại tiếp tục, Thụy Âm rất nhanh cắn sạch sẽ cái đùi đang cầm trên tay, vội vàng nuốt xuống, “Ta nói… Ở đây không phải còn rất nhiều sao! Gì chứ cứ ăn của ta!”
“Đồ ăn trên miệng người khác có phần ngọt hơn a.” Vân Kích Tiêu buông xuống ức gà đang cầm, đến bên cạnh Thụy Âm, thân xuất đầu lưỡi liếm khóe môi đối phương, “Thực không cẩn thận, ăn dính khắp nơi.”
“Các ngươi… Như thế nào ai cũng vậy!” Thụy Âm kéo đầu Vân Kích Tiêu qua hướng Lục Li, “Miệng hắn cũng còn dính nè, ngươi liếm hắn đi!”
Lục Li cùng Vân Kích Tiêu mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu không nói…
… Im lặng…
… Lệ tuôn rơi…
“Oa! Sao ngươi đột nhiên khóc a!” Lục Li bị Vân Kích Tiêu bất chợt chảy nước mặt dọa nhảy dựng, “Ta cái gì cũng chưa làm!”
“555, tiểu Âm Âm cố ý khi dễ nhân gia…” Khóc rống.
“Ồn quá.” Lệ Lẫm Sát lãnh nghiêm mặt nhả xương gà, chùi tay, leo lên một tảng đá lớn bên cạnh, nằm xuống.
“Được rồi, mọi người đừng náo loạn.” Thạch Dục Lam giống như đại ca ca yêu thương các đệ đệ vỗ vỗ đầu mọi người, “Thật có lỗi, Âm Âm, hôm nay phải ăn ngủ bên ngoài thế này.”
“Không có gì.” Thụy Âm cười huơ huơ tay “Như vậy cũng tốt a.”
“Các vị, ăn xong liền ngủ đi. Ngày mai còn phải đi sớm.” Thạch Dục Lam bỏ thêm củi vào đống lửa, giúp Thụy Âm trải cỏ khô, chờ Thụy Âm ăn xong, tiện ôm hắn đến đặt nằm trên đó, “Ngủ ngon, Âm Âm.”
“Ân, ngủ ngon, Dục Lam.”
Thấy Thụy Âm ngủ, Lục Li hai huynh đệ cũng trải cỏ khô nằm xuống, Thạch Dục Lam đi đến dưới tàng cây, ngồi xuống, nhắm lại mắt.
Vân Kích Tiêu ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhìn những đốm lửa tí tách, cũng chậm rãi nhắm lại mắt.
Lệ Lẫm Sát chợt mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Thụy Âm đã ngủ say, không nói gì nhảy xuống tảng đá, đi tới, nhẹ nhàng chỉnh lại cỏ khô để hắn không bị gió thổi lạnh, “Hôn quân…” Phóng nhẹ khí lực sờ sờ đầu Thụy Âm, “Cẩn thận bị phong hàn.” Lệ Lẫm Sát nhìn nhìn bốn phía, để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ôm kiếm ngồi xuống cạnh đống lửa, mắt không dời khỏi Thụy Âm.
“Ngô ngô…” Vân Kích Tiêu đột nhiên ôm bụng nhảy dựng lên, “Đau đau đau! Vì cái gì bụng lại đau như thế!”
Lệ Lẫm Sát chuyển tầm mắt nhìn qua Vân Kích Tiêu.
“Đau quá a… Không được, ta phải bài độc dưỡng nhan…” Ôm bụng phóng như bay vào sâu trong rừng cây.
Lệ Lẫm Sát lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Vân Kích Tiêu, trên mặt không hề có biểu tình khiến người khác không biết Lệ Lẫm Sát đang suy nghĩ cái gì, “Vân Kích Tiêu… Hình như đã từng nghe qua…”
Đến một nơi mà xác định Lệ Lẫm Sát sẽ không phát hiện ra động tĩnh của mình, Vân Kích Tiêu đứng thẳng người lại, phủi cỏ dại dính trên áo.
Gió nhẹ thổi qua, người đã chẳng biết biến đi đâu…
********
“Ha ha, ngươi có biết không! Ách, hôm nay buổi sáng Huyện lão gia bị giết! Ách!” Tại ngã tư đường tối đen nhờ đèn ***g treo trên mái hiên mà có chút sáng, ba hán tử say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, “Đáng tiếc nhiều tiền như vậy, đều bị phát hết cho tiện dân! Ách! Chẳng qua, là ai giết nhỉ…”
“Đại ca, sẽ không là, ách! Hai con chuột vượt ngục đó chứ!”
“Là a, đại ca! Ách! Bọn họ đập nát tường trốn nha! Ách! Bọn họ sẽ không hận chúng ta đánh mông bọn họ mà đến, ách! Giết chúng ta chứ.”
“Ha ha! Các ngươi sợ cái gì! Ta là ai! Lão tử là tối cường nha! Ách! Nếu lão tử gặp lại bọn chúng, lão tử muốn đánh đến khi bọn chúng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Ha ha ha!” Quơ trong tay bình rượu trống không, cao giọng ngửa đầu cười lớn.
“Úc nha úc nha, các ngươi muốn cho ai quỳ xuống đất cầu xin tha thứ a.” Vân Kích Tiêu từ đâu xuất hiện trước mặt ba người, biểu tình âm lãnh cùng mái tóc đen dài vũ động, đưa đến cảm giác mãnh liệt áp bách, khiến người không thể hô hấp. Vân Kích Tiêu xuất ra ba mũi tên, lắp vào cung.
“Ha ha! Coi hắn đang làm gì kìa! Ách! Ngươi có biết không, cung a, một lần chỉ có thể bắn một mũi tên! Ách! Ha ha, ngu xuẩn!”
“Úc cáp? Vậy sao?” Kéo cung, Vân Kích Tiêu thiêu mi cười, buông tay, ba mũi tên cắm phập vào chân trái của ba người, “Sao ta lại có thể bắn một lần nhiều tên?” Lại lấy ra ba mũi tên, lại lắp vào cung.
“Tha… Tha mạng a!” Say cũng bị làm tỉnh lại, ba người đau đớn ôm chân trái, trên mặt đất lăn lộn cầu xin tha thứ.
“Không thể nga. Các ngươi nghĩ đánh Phù Vân Cung Cung chủ mà có thể đơn giản như vậy là xong sao?” Buông tay, ba mũi tên lại trúng vào chân phải.
“A–” Tiếng kêu tê tâm liệt phế…
“Úc nha úc nha, gì mà kêu thê thảm như vậy, ta đâu có giết các ngươi, chỉ là đoạn cân chân các ngươi, cho các ngươi vĩnh viễn không thể đứng lên mà thôi a.” Vân Kích Tiêu nhún vai, chậm rãi tiến về phía trước, nâng chân, hung hăng đạp đầu cái người đã đánh mông mình, âm lãnh cười, “Cả đời cũng đừng để ta nhìn thấy ngươi còn sống.”
Tác giả :
Thần luyến phong