Dương Gian Phán Quan
Chương 415: Vội vã
Khác với khi xưa nhiều lúc lênh đênh trên biển vài tháng cũng không thấy ma nào, hiện nay việc gặp gỡ tàu thuyền qua lại là chuyện diễn ra khá thường xuyên.
Chính xác là ngày nào cũng chạm mặt ít nhất đôi ba lần.
Có thuyền vận tải chuyên chở hàng hóa, có thuyền đoàn đội mạo hiểm tầm bảo, có thuyền của những môn phái thế lực, và thuyền hải tặc thì nhiều như nấm.
Tất nhiên không thể thiếu được những tràng cảnh đánh đánh giết giết.
Có điều Cao Cường ngồi là thuyền chở khách của Mãnh Long Vận Tải Đoàn, cái này thế lực thuộc hàng bá chủ trên biển, không có ma nào dám mò tới gây sự.
Mà cái đám hải tặc nếu nhìn thấy cờ hiệu là sẽ vội vàng tránh né cho thật xa.
Bảo sao nhiều người sẵn sàng chi ra một vạn đồng vàng mua vé ngồi phơi nắng trên boong.
Tuy không sung sướng như đám dùng linh thạch mua vé ngồi phòng riêng trong khoang, nhưng chỉ phải chịu nắng nôi, chứ mưa bão đã có trận pháp che chắn.
Hơn nữa trên thuyền quản lý rất nghiêm ngặt, không có chuyện gã thiếu gia đầu óc ngu đần nào đó chạy ra ngoài boong hống hách khinh người cà khịa linh tinh.
Còn có một điểm vô cùng tốt nữa.
Đó là cứ có đàn hải thú hoặc bầy diều hâu quạ mổ nào đó tập kích thuyền, không màng ngươi có ra sức hỗ trợ hay chỉ ngồi nhìn, vẫn sẽ được chia cho vài con.
Sau đó dựng bếp nấu nướng thoải mái, miễn sao dọn dẹp sạch sẽ là được.
Gì chứ hải thú nhiều vô kể, hai ba hôm lại gặp một đàn mấy trăm con xông tới tìm chết.
Dân nghèo ngồi trên boong liền khỏi cần vì chuyện tích trữ thiếu lương thực mà lo lắng buồn phiền.
Có thể nói Mãnh Long Vận Tải Đoàn rất xứng đáng được chấm năm sao cho chất lượng phục vụ, dốc cạn túi tiền để mua vé cũng không lãng phí chút nào đâu đó.
- --
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sau hơn ba tháng với vài lần cập bến các hòn đảo nhỏ, rốt cuộc thuyền đã chạy đến Hỏa Vân Đảo.
Lần này số lượng hành khách xuống thuyền khá đông, nhìn dáng vẻ thì thấy đa phần là thương nhân, hiển nhiên tới Hỏa Vân Đảo để mà buôn bán kiếm chác.
Xuống tới bến cảng, Cao Cường liền chủ động nói lời tạm biệt với lão đầu và hai đứa nhóc.
Có điều hắn không vội chạy tới Hỏa Vân Phong, mà lặng lẽ bám theo xe ngựa chở ông cháu bọn họ về đến thôn nhỏ, sau khi đã biết rõ địa chỉ thì mới rời khỏi.
Đương nhiên không phải hắn hoài nghi lão đầu gian dối.
Kỳ thực lão còn chưa đầy hai năm, hắn tính nhờ huynh đệ họ Mạc giúp lão một khỏa Thọ Nguyên Đan, qua đó có thêm chục năm nuôi nấng dạy dỗ hai đứa bé.
Nói chung là bạn đồng hành mấy tháng trời, hắn không nỡ nhìn hai đứa nhóc một lần nữa rơi vào cảnh bơ vơ, thôi đành giúp được đến đâu hay đến đó đi vậy.
- --
Gạt bỏ ý định ghé thăm Hỏa Vân Thành, Cao Cường một đường chạy thẳng tới Hỏa Vân Phong.
Từ xa trông thấy nhóm đệ tử thủ hộ trước cổng vẫn giữ cái thói hệt như năm xưa, hiện đang ngồi túm tụm chơi tú lơ khơ, hắn trong lòng cảm khái liền khẽ thở dài.
Cảnh vật còn nguyên đó, nhưng một số người đã không còn đâu này.
Cơ mà có phải đến đây để hoài niệm đâu chứ?
Cao Cường dứt khoát lặng yên không chút tiếng động tiến vào bên trong, sau đó hóa thành cơn gió mà luồn lách qua đám đông đệ tử đứng kín ở quảng trường.
Nhìn cái kiểu bày bàn ngồi chiêu mộ thế kia thì hôm nay là ngày tuyển sinh đây mà.
Không rảnh để tâm đến việc này, Cao Cường xông thẳng tới Chú Tạo Khí Sơn, cứ thế như u linh chân không dừng bước theo lối cầu thang chạy lên tầng năm.
Chậc chậc, ngàn năm trôi qua, Chú Tạo Khí Sơn đã phát triển khá là hưng thịnh. Hiện giờ tầng nào cũng đông nghịt đệ tử, không còn cái cảnh phủ bụi hoang vu.
Tuy nhiên với trình độ của hắn, đám đệ tử đứng canh ở lối vào các tầng hoàn toàn không hay biết gì.
Phải đến khi Cao Cường hiện thân tại sân tầng năm, ba kẻ hiện đang đứng quan sát tình huống dưới quảng trường mới giật mình đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Tầng năm là tầng giành riêng cho đại lão, hiển nhiên ba kẻ này không phải là đệ tử.
Vả lại có đệ tử nào mặt mũi già nua nhăn nheo như quả táo tàu không hả?
Cả ba tu vi đều là Luyện Hư sơ kỳ, trên ngực gài huy chương lục phẩm chú tạo sư. Có thể thấy lão điên Mạc Văn Hổ chi ra không ít vốn liếng cũng như tâm sức.
Bởi vì ba kẻ này không phải ai xa lạ, chính là bộ ba béo gầy thộn.
Căn bản bọn họ thiên phú tu luyện thuộc dạng cực kỳ rách nát.
Chẳng phải nói ngoa dìm hàng nhau đâu, thực tế là bồi dưỡng họ lên Luyện Hư Kỳ thế này có độ khó tương đương với trợ giúp Hồng Phi đột phá Hợp Thể Kỳ.
Có điều đáng mừng hơn hết là cả ba đều đã đạt tới lục phẩm chú tạo sư.
Coi như không uổng công hắn quyết định đem truyền thừa của sư phụ giao cho Mạc Văn Hổ.
Ở chiều hướng ngược lại, “bộ ba béo gầy thộn” trong mắt hắn thấy là tiểu tử chưa ráo máu đầu xông lên tầng năm, vốn dĩ sẽ nổi cơn lôi đình mắng cho một trận. Ngặt một nỗi trông tiểu tử này mặt quen quen, cho nên vừa mới há miệng liền lập tức ngậm chặt trở lại.
Cẩn thận quan sát một hồi, rất lâu sau mập mạp Tạ Trư nhỏ giọng hỏi:
“Này, hai ngươi có thấy tiểu tử này rất giống một người không?”
“Có thấy” – Gầy gò Bao Thanh Trúc gật đầu khẽ đáp, sau đó lí nhí nói:
“Nhìn trông có tới tám chín phần giống với lão đại”
“Lẽ nào..” – Mặt thộn Hoắc Đại Thiện hai mắt híp lại, đầy nghi ngờ nói:
“Tiểu tử này chính là con rơi con vãi của lão đại?”
Cái thánh họ tiên sư cha..
Nhìn lão tử giống kẻ hoang dâm vô độ lắm hay sao mà có con rơi con vãi?
Cao Cường khóe mắt không ngừng giật giật, trên trán nổi lên đầy gân xanh. Phi thường muốn đập cho bộ xương già của ba kẻ ngốc nghếch này vỡ vụn thì thôi.
Có điều rất nên thông cảm cho bọn họ, dù sao ta vốn là kẻ đã chết từ lâu.
Hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, Cao Cường trừng mắt khẽ quát:
“Thôi ngay cái trò đoán mò, ta là Cao Cường đây. Lần này tới tìm gặp lão điên có chút việc quan trọng, ai trong ba người các ngươi chạy đi gọi lão đến xem nào”
“Lão đại?”
“Lão đại chưa chết?”
“Thực? Không phải là ma đấy chứ?”
Nhìn ba người bọn họ con mắt trợn tròn, miệng không ngừng lắp ba lắp bắp, Cao Cường dứt khoát xắn ống tay áo, bày ra tư thế sẵn sàng động thủ đánh người.
Cái này dáng vẻ đáng sợ không lệch đi đâu được, bộ ba béo gầy thộn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Không chút huyền niệm, ba tiếng xé gió liền vang lên, còn thân ảnh bọn họ thì mất hút.
Aizzz..
Ba tên ngốc nghếch này cũng thật là dở hơi, ít ra một người ở lại tâm sự chứ hả? Cao Cường đứng đó nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng buồn bực khó tả.
Thôi quên đi.
Dù sao hỏi thăm tình hình Hỏa Vân Phong cũng chẳng để làm gì.
“Xiuuuuu..”
Cao Cường đứng đợi không bao lâu liền thấy âm thanh xé gió từ xa vọng tới, kèm theo một cỗ khí tức cuồng bạo ẩn chứa nhiệt lượng khủng bố lan nhanh đến.
Chậc chậc.
Ngàn năm trôi qua mà chỉ từ Hợp Thể viên mãn bước vào Đại Thừa trung kỳ.
Đây là còn chuyển tu Hỏa Long Tiên Quyết của sư phụ rồi đấy, có thể nói Mạc Văn Hổ thiên phú không được tốt cho lắm, e là khó lòng đạt tới tầng thứ Độ Kiếp.
Vừa nghĩ tới Hỏa Long Tiên Quyết, Cao Cường liền hướng bầu trời chắp tay tạ tội.
Sư phụ trên đó thông cảm, đệ tử mất ký ức mới lỡ phán xét linh tinh, chứ không hề cố tình đâu đấy.
Trong khi Cao Cường chắp tay ngước nhìn lên bầu trời lẩm bẩm, Mạc Văn Hổ sau khi đáp xuống sân tầng năm liền híp mắt quan sát thật cẩn thận.
Về diện mạo thì tiểu tử này trông giống y hệt ngày đó bước ra khỏi bí cảnh.
Thế nhưng khí tức đã khác biệt hoàn toàn, hơn nữa khí tức phi thường cổ quái.
Mấu chốt là ngàn năm trước hắn đã chết toi rồi, Hồng Liên tiền bối còn vì hồn bài của hắn vỡ vụn mà chạy xuống điều tra, tuyệt đối không sai lầm.
Vậy thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Chẳng lẽ từ Âm Tào Địa Phủ chui lên?
Sau khi xin lỗi sư phụ xong xuôi, Cao Cường quay sang liền thấy Mạc Văn Hổ tuy nhìn mình chằm chằm, nhưng tâm trí thì rõ ràng đang ở tận trên mây.
Là kẻ thường xuyên thầm nghĩ linh tinh, hắn dám khẳng định lão đang tự hỏi vớ vẩn trong đầu.
Cao Cường sớm đã biên soạn cái cớ, liền nhún vai, mỉm cười nói:
“Ngày đó ta bắt buộc phải giả chết trốn đi gây dựng lại thân thể. Giờ quay về đây để vào bí cảnh gặp đám lão long, còn có vài việc cần nhờ ngươi giúp”
Mạc Văn Hổ không có ngốc, dễ dàng nhìn ra tiểu tử này chém gió.
Cơ mà hắn không muốn tiết lộ thì thôi, đây là quyền tự do cá nhân. Thế nhưng hắn chẳng thèm quan tâm Hỏa Vân Phong, cái này đáng để trách mắng.
Mạc Văn Hổ tức thì nghiến răng ken két, trợn mắt đầy hung dữ nói:
“Tiểu tử ngươi hỏi thăm tình hình Hỏa Vân Phong một câu thì sẽ chết sao? Nên nhớ đây là di sản sư phụ để lại cho ngươi, ít ra nên quan tâm một chút”
“Ngươi nhầm” – Cao Cường lắc lắc ngón tay chỏ, thản nhiên cười:
“Sư phụ không có cái thói phân biệt đối xử, Hỏa Vân Phong là để lại cho huynh đệ các ngươi, chẳng qua lão nhân gia không muốn nói thẳng ra đó thôi. Giờ đừng lằng nhằng tốn thời gian, mau chuẩn bị cho ta vài tấn tinh thiết với một bộ dụng cụ lục phẩm”
Không chút nghĩ ngợi, Mạc Văn Hổ khẽ phất tay ném ra bộ dụng cụ lục phẩm, kèm theo núi lớn tinh thiết với cả một đống ngọc thạch màu sắc lấp lánh.
Cao Cường đơn giản liếc mắt nhìn thoáng qua, liền đem toàn bộ thu vào trữ vật giới.
Kỳ thực đây là để phòng ngừa trường hợp đám lão long không chịu gặp mặt, chứ gặp được rồi thì nhờ họ đào móc cho có mà thừa thãi tài liệu luyện khí.
Cất đồ xong ngước lên thấy Mạc Văn Hổ cứ thở dài thườn thượt, Cao Cường tặc lưỡi nói:
“Đừng lãng phí tâm tư nghĩ ngợi vớ vẩn làm gì, giống như ta nếu bận tâm chuyện không đâu, dám chắc đã vì Đại Thảm Họa mà hối hận muốn chết rồi”
“Ngươi nói cũng phải” – Mạc Văn Hổ nghe vậy khẽ gật đầu tán thành, sau đó cẩn thận hỏi:
“Thế tiểu tử ngươi cần thứ gì nữa không? Ví như loại tài liệu phụ gia đặc biệt nào đó chẳng hạn?”
Cao Cường dứt khoát lắc đầu, rồi cùng Mạc Văn Hổ đi tới tòa tháp xếp đặt lối vào bí cảnh. Tất nhiên trước khi tiến vào bên trong, hắn không quên nhờ vả Mạc Văn Hổ kiếm giúp một khỏa Thọ Nguyên Đan đem đến thôn nhỏ đưa cho lão đầu hiền lành kia.
Chính xác là ngày nào cũng chạm mặt ít nhất đôi ba lần.
Có thuyền vận tải chuyên chở hàng hóa, có thuyền đoàn đội mạo hiểm tầm bảo, có thuyền của những môn phái thế lực, và thuyền hải tặc thì nhiều như nấm.
Tất nhiên không thể thiếu được những tràng cảnh đánh đánh giết giết.
Có điều Cao Cường ngồi là thuyền chở khách của Mãnh Long Vận Tải Đoàn, cái này thế lực thuộc hàng bá chủ trên biển, không có ma nào dám mò tới gây sự.
Mà cái đám hải tặc nếu nhìn thấy cờ hiệu là sẽ vội vàng tránh né cho thật xa.
Bảo sao nhiều người sẵn sàng chi ra một vạn đồng vàng mua vé ngồi phơi nắng trên boong.
Tuy không sung sướng như đám dùng linh thạch mua vé ngồi phòng riêng trong khoang, nhưng chỉ phải chịu nắng nôi, chứ mưa bão đã có trận pháp che chắn.
Hơn nữa trên thuyền quản lý rất nghiêm ngặt, không có chuyện gã thiếu gia đầu óc ngu đần nào đó chạy ra ngoài boong hống hách khinh người cà khịa linh tinh.
Còn có một điểm vô cùng tốt nữa.
Đó là cứ có đàn hải thú hoặc bầy diều hâu quạ mổ nào đó tập kích thuyền, không màng ngươi có ra sức hỗ trợ hay chỉ ngồi nhìn, vẫn sẽ được chia cho vài con.
Sau đó dựng bếp nấu nướng thoải mái, miễn sao dọn dẹp sạch sẽ là được.
Gì chứ hải thú nhiều vô kể, hai ba hôm lại gặp một đàn mấy trăm con xông tới tìm chết.
Dân nghèo ngồi trên boong liền khỏi cần vì chuyện tích trữ thiếu lương thực mà lo lắng buồn phiền.
Có thể nói Mãnh Long Vận Tải Đoàn rất xứng đáng được chấm năm sao cho chất lượng phục vụ, dốc cạn túi tiền để mua vé cũng không lãng phí chút nào đâu đó.
- --
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sau hơn ba tháng với vài lần cập bến các hòn đảo nhỏ, rốt cuộc thuyền đã chạy đến Hỏa Vân Đảo.
Lần này số lượng hành khách xuống thuyền khá đông, nhìn dáng vẻ thì thấy đa phần là thương nhân, hiển nhiên tới Hỏa Vân Đảo để mà buôn bán kiếm chác.
Xuống tới bến cảng, Cao Cường liền chủ động nói lời tạm biệt với lão đầu và hai đứa nhóc.
Có điều hắn không vội chạy tới Hỏa Vân Phong, mà lặng lẽ bám theo xe ngựa chở ông cháu bọn họ về đến thôn nhỏ, sau khi đã biết rõ địa chỉ thì mới rời khỏi.
Đương nhiên không phải hắn hoài nghi lão đầu gian dối.
Kỳ thực lão còn chưa đầy hai năm, hắn tính nhờ huynh đệ họ Mạc giúp lão một khỏa Thọ Nguyên Đan, qua đó có thêm chục năm nuôi nấng dạy dỗ hai đứa bé.
Nói chung là bạn đồng hành mấy tháng trời, hắn không nỡ nhìn hai đứa nhóc một lần nữa rơi vào cảnh bơ vơ, thôi đành giúp được đến đâu hay đến đó đi vậy.
- --
Gạt bỏ ý định ghé thăm Hỏa Vân Thành, Cao Cường một đường chạy thẳng tới Hỏa Vân Phong.
Từ xa trông thấy nhóm đệ tử thủ hộ trước cổng vẫn giữ cái thói hệt như năm xưa, hiện đang ngồi túm tụm chơi tú lơ khơ, hắn trong lòng cảm khái liền khẽ thở dài.
Cảnh vật còn nguyên đó, nhưng một số người đã không còn đâu này.
Cơ mà có phải đến đây để hoài niệm đâu chứ?
Cao Cường dứt khoát lặng yên không chút tiếng động tiến vào bên trong, sau đó hóa thành cơn gió mà luồn lách qua đám đông đệ tử đứng kín ở quảng trường.
Nhìn cái kiểu bày bàn ngồi chiêu mộ thế kia thì hôm nay là ngày tuyển sinh đây mà.
Không rảnh để tâm đến việc này, Cao Cường xông thẳng tới Chú Tạo Khí Sơn, cứ thế như u linh chân không dừng bước theo lối cầu thang chạy lên tầng năm.
Chậc chậc, ngàn năm trôi qua, Chú Tạo Khí Sơn đã phát triển khá là hưng thịnh. Hiện giờ tầng nào cũng đông nghịt đệ tử, không còn cái cảnh phủ bụi hoang vu.
Tuy nhiên với trình độ của hắn, đám đệ tử đứng canh ở lối vào các tầng hoàn toàn không hay biết gì.
Phải đến khi Cao Cường hiện thân tại sân tầng năm, ba kẻ hiện đang đứng quan sát tình huống dưới quảng trường mới giật mình đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Tầng năm là tầng giành riêng cho đại lão, hiển nhiên ba kẻ này không phải là đệ tử.
Vả lại có đệ tử nào mặt mũi già nua nhăn nheo như quả táo tàu không hả?
Cả ba tu vi đều là Luyện Hư sơ kỳ, trên ngực gài huy chương lục phẩm chú tạo sư. Có thể thấy lão điên Mạc Văn Hổ chi ra không ít vốn liếng cũng như tâm sức.
Bởi vì ba kẻ này không phải ai xa lạ, chính là bộ ba béo gầy thộn.
Căn bản bọn họ thiên phú tu luyện thuộc dạng cực kỳ rách nát.
Chẳng phải nói ngoa dìm hàng nhau đâu, thực tế là bồi dưỡng họ lên Luyện Hư Kỳ thế này có độ khó tương đương với trợ giúp Hồng Phi đột phá Hợp Thể Kỳ.
Có điều đáng mừng hơn hết là cả ba đều đã đạt tới lục phẩm chú tạo sư.
Coi như không uổng công hắn quyết định đem truyền thừa của sư phụ giao cho Mạc Văn Hổ.
Ở chiều hướng ngược lại, “bộ ba béo gầy thộn” trong mắt hắn thấy là tiểu tử chưa ráo máu đầu xông lên tầng năm, vốn dĩ sẽ nổi cơn lôi đình mắng cho một trận. Ngặt một nỗi trông tiểu tử này mặt quen quen, cho nên vừa mới há miệng liền lập tức ngậm chặt trở lại.
Cẩn thận quan sát một hồi, rất lâu sau mập mạp Tạ Trư nhỏ giọng hỏi:
“Này, hai ngươi có thấy tiểu tử này rất giống một người không?”
“Có thấy” – Gầy gò Bao Thanh Trúc gật đầu khẽ đáp, sau đó lí nhí nói:
“Nhìn trông có tới tám chín phần giống với lão đại”
“Lẽ nào..” – Mặt thộn Hoắc Đại Thiện hai mắt híp lại, đầy nghi ngờ nói:
“Tiểu tử này chính là con rơi con vãi của lão đại?”
Cái thánh họ tiên sư cha..
Nhìn lão tử giống kẻ hoang dâm vô độ lắm hay sao mà có con rơi con vãi?
Cao Cường khóe mắt không ngừng giật giật, trên trán nổi lên đầy gân xanh. Phi thường muốn đập cho bộ xương già của ba kẻ ngốc nghếch này vỡ vụn thì thôi.
Có điều rất nên thông cảm cho bọn họ, dù sao ta vốn là kẻ đã chết từ lâu.
Hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, Cao Cường trừng mắt khẽ quát:
“Thôi ngay cái trò đoán mò, ta là Cao Cường đây. Lần này tới tìm gặp lão điên có chút việc quan trọng, ai trong ba người các ngươi chạy đi gọi lão đến xem nào”
“Lão đại?”
“Lão đại chưa chết?”
“Thực? Không phải là ma đấy chứ?”
Nhìn ba người bọn họ con mắt trợn tròn, miệng không ngừng lắp ba lắp bắp, Cao Cường dứt khoát xắn ống tay áo, bày ra tư thế sẵn sàng động thủ đánh người.
Cái này dáng vẻ đáng sợ không lệch đi đâu được, bộ ba béo gầy thộn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Không chút huyền niệm, ba tiếng xé gió liền vang lên, còn thân ảnh bọn họ thì mất hút.
Aizzz..
Ba tên ngốc nghếch này cũng thật là dở hơi, ít ra một người ở lại tâm sự chứ hả? Cao Cường đứng đó nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng buồn bực khó tả.
Thôi quên đi.
Dù sao hỏi thăm tình hình Hỏa Vân Phong cũng chẳng để làm gì.
“Xiuuuuu..”
Cao Cường đứng đợi không bao lâu liền thấy âm thanh xé gió từ xa vọng tới, kèm theo một cỗ khí tức cuồng bạo ẩn chứa nhiệt lượng khủng bố lan nhanh đến.
Chậc chậc.
Ngàn năm trôi qua mà chỉ từ Hợp Thể viên mãn bước vào Đại Thừa trung kỳ.
Đây là còn chuyển tu Hỏa Long Tiên Quyết của sư phụ rồi đấy, có thể nói Mạc Văn Hổ thiên phú không được tốt cho lắm, e là khó lòng đạt tới tầng thứ Độ Kiếp.
Vừa nghĩ tới Hỏa Long Tiên Quyết, Cao Cường liền hướng bầu trời chắp tay tạ tội.
Sư phụ trên đó thông cảm, đệ tử mất ký ức mới lỡ phán xét linh tinh, chứ không hề cố tình đâu đấy.
Trong khi Cao Cường chắp tay ngước nhìn lên bầu trời lẩm bẩm, Mạc Văn Hổ sau khi đáp xuống sân tầng năm liền híp mắt quan sát thật cẩn thận.
Về diện mạo thì tiểu tử này trông giống y hệt ngày đó bước ra khỏi bí cảnh.
Thế nhưng khí tức đã khác biệt hoàn toàn, hơn nữa khí tức phi thường cổ quái.
Mấu chốt là ngàn năm trước hắn đã chết toi rồi, Hồng Liên tiền bối còn vì hồn bài của hắn vỡ vụn mà chạy xuống điều tra, tuyệt đối không sai lầm.
Vậy thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Chẳng lẽ từ Âm Tào Địa Phủ chui lên?
Sau khi xin lỗi sư phụ xong xuôi, Cao Cường quay sang liền thấy Mạc Văn Hổ tuy nhìn mình chằm chằm, nhưng tâm trí thì rõ ràng đang ở tận trên mây.
Là kẻ thường xuyên thầm nghĩ linh tinh, hắn dám khẳng định lão đang tự hỏi vớ vẩn trong đầu.
Cao Cường sớm đã biên soạn cái cớ, liền nhún vai, mỉm cười nói:
“Ngày đó ta bắt buộc phải giả chết trốn đi gây dựng lại thân thể. Giờ quay về đây để vào bí cảnh gặp đám lão long, còn có vài việc cần nhờ ngươi giúp”
Mạc Văn Hổ không có ngốc, dễ dàng nhìn ra tiểu tử này chém gió.
Cơ mà hắn không muốn tiết lộ thì thôi, đây là quyền tự do cá nhân. Thế nhưng hắn chẳng thèm quan tâm Hỏa Vân Phong, cái này đáng để trách mắng.
Mạc Văn Hổ tức thì nghiến răng ken két, trợn mắt đầy hung dữ nói:
“Tiểu tử ngươi hỏi thăm tình hình Hỏa Vân Phong một câu thì sẽ chết sao? Nên nhớ đây là di sản sư phụ để lại cho ngươi, ít ra nên quan tâm một chút”
“Ngươi nhầm” – Cao Cường lắc lắc ngón tay chỏ, thản nhiên cười:
“Sư phụ không có cái thói phân biệt đối xử, Hỏa Vân Phong là để lại cho huynh đệ các ngươi, chẳng qua lão nhân gia không muốn nói thẳng ra đó thôi. Giờ đừng lằng nhằng tốn thời gian, mau chuẩn bị cho ta vài tấn tinh thiết với một bộ dụng cụ lục phẩm”
Không chút nghĩ ngợi, Mạc Văn Hổ khẽ phất tay ném ra bộ dụng cụ lục phẩm, kèm theo núi lớn tinh thiết với cả một đống ngọc thạch màu sắc lấp lánh.
Cao Cường đơn giản liếc mắt nhìn thoáng qua, liền đem toàn bộ thu vào trữ vật giới.
Kỳ thực đây là để phòng ngừa trường hợp đám lão long không chịu gặp mặt, chứ gặp được rồi thì nhờ họ đào móc cho có mà thừa thãi tài liệu luyện khí.
Cất đồ xong ngước lên thấy Mạc Văn Hổ cứ thở dài thườn thượt, Cao Cường tặc lưỡi nói:
“Đừng lãng phí tâm tư nghĩ ngợi vớ vẩn làm gì, giống như ta nếu bận tâm chuyện không đâu, dám chắc đã vì Đại Thảm Họa mà hối hận muốn chết rồi”
“Ngươi nói cũng phải” – Mạc Văn Hổ nghe vậy khẽ gật đầu tán thành, sau đó cẩn thận hỏi:
“Thế tiểu tử ngươi cần thứ gì nữa không? Ví như loại tài liệu phụ gia đặc biệt nào đó chẳng hạn?”
Cao Cường dứt khoát lắc đầu, rồi cùng Mạc Văn Hổ đi tới tòa tháp xếp đặt lối vào bí cảnh. Tất nhiên trước khi tiến vào bên trong, hắn không quên nhờ vả Mạc Văn Hổ kiếm giúp một khỏa Thọ Nguyên Đan đem đến thôn nhỏ đưa cho lão đầu hiền lành kia.
Tác giả :
Quái Lão Ca