Dương Gian Phán Quan
Chương 372: Hạ gia huynh muội
Trên mặt biển xanh thẳm mênh mông rộng lớn, một chiếc thuyền buồm trắng muốt nhẹ nhàng rẽ nước, lao vọt về phía trước với tốc độ nhanh như tên bắn.
Trên nóc thuyền là ngọn cờ hiệu in hình chiếc lô đỉnh ba chân, kèm chữ Tiên nằm tại chính giữa.
Nếu như ai đó tình cờ ngang qua, sẽ dễ dàng nhận ra thuyền này là của Tiên Y Môn.
Hay còn được biết tới là một trong những thế lực dưới trướng của Tiên Các.
Đây cũng chính là nguyên nhân để Tiên Y Môn lọt vào mắt người đời, chứ xét trên phương diện thực lực thì môn phái này không được bao nhiêu cân lượng.
Có điều đó là căn cứ vào mặt bằng chung tại Nội Hải để đưa ra nhận định.
Còn đối với Ngoại Hải thì Tiên Y Môn là tượng đài rất cao và không thể khinh nhờn.
Đặc biệt là những thế lực hải đảo gần kề Tiên Y Đảo, lâu nay vẫn luôn hết mực tôn sùng Tiên Y Môn.
Bởi vì Tiên Y Môn không những có lực lượng cường đại hơn, mà còn định hướng môn nhân sống đời lương thiện, dùng thiện đãi người, lấy đức làm gốc.
Đại loại làm gì thì làm, đi đâu thì đi, phải luôn duy trì tác phong tận tâm hành thiện tích đức.
Của đáng tội là không phải ai cũng sẵn lòng “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng”.
Số lượng đệ tử nhập môn ngày càng ít, trong khi đó không thiếu môn nhân ra ngoài chơi ngu tìm chết, hiển nhiên Tiên Y Môn dần vuột mất vị thế của mình.
Ngay như lúc này chẳng hạn, một trăm môn nhân theo Trưởng Lão ra ngoài hỗ trợ đánh giết thủy quái, sau nửa tháng còn chưa đầy sáu mươi người trở về.
Tạm thời gạt bỏ những chuyện ngoài lề sang một bên.
Hiện giờ toàn bộ môn nhân cũng như vị Trưởng Lão già nua đều đang tụ tập tại boong thuyền.
Nguyên nhân bởi cách đây ít phút, bỗng dưng có một đứa bé từ trên trời rơi “oành” xuống sàn boong.
Còn may lực phát sinh khi va đập cũng không quá mạnh, ngoại trừ đứa bé sớm đã ngất xỉu tự bao giờ, thì không hề có thiệt hại về người cũng như vật chất.
Nói chung tại tu hành giới chuyện kỳ quặc gì cũng có thể xảy ra, nhưng đứa bé từ trên trời rơi xuống thì có phần hơi quá mức, cần phải tra xét thật cẩn thận.
Trước tiên tiến hành kiểm tra xem có phải “đoạt xá giả” hay không.
Nhiệm vụ này được giao cho nữ đệ tử tên gọi là Hạ Tường Vi, nàng nhanh chóng bố trí trận pháp, sau đó liền thấy ánh sáng vàng nhạt bao phủ cơ thể đứa bé.
Ba phút lặng lẽ trôi qua, không hề có chút phản ứng dù chỉ là nhỏ nhoi.
Toàn thể những người có mặt tại boong thuyền không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Căn bản “đoạt xá giả” toàn là những kẻ dùng mọi thủ đoạn để trở lại thời kỳ đỉnh cao, Tiên Y Môn thà làm trái với tôn chỉ, còn hơn chứa chấp hạng người này.
Tóm lại chỉ cần đứa bé không phải là “đoạt xá giả” liền tốt.
Hạ Tường Vi mau chóng thu hồi trận pháp, tiện tay vân vê y phục đứa bé, rồi ngước lên nói:
“Vương Trưởng Lão, đây là loại y phục thông thường được dệt từ tơ băng tằm. Hơn nữa trên tay có đeo trữ vật giới, đứa bé xuất thân chắc không thấp kém”
“Thử kiểm tra tiên căn xem” – Vương Trưởng Lão nghe xong liền phất tay ra lệnh.
“Vâng”
Hạ Tường Vi khẽ đáp lại một tiếng, sau đó xuất ra trắc linh thạch tiến hành kiểm tra.
Chỉ với một giọt máu bức ra từ ngón tay đứa bé, giây lát liền đã có kết quả. Là nhất phẩm lôi tiên căn, gân gà đến nỗi không thể nào gân gà hơn được nữa.
Thực sự kỳ quái.
Một đứa bé sáu bảy tuổi, tu vi Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà tiên căn chỉ có nhất phẩm?
Thế nhưng với thể chất mạnh mẽ vượt trội, đan điền và thức hải ngăn cản thần thức dò xét.
Vương Trưởng Lão dám vỗ ngực khẳng định đứa bé từ trên trời rơi xuống này không hề tầm thường.
“Ưmm..” – Đúng lúc này đứa bé nhăn mặt khẽ kêu một tiếng rồi choàng mở hai mắt. Đám đông còn đang bàn tán xôn xao liền im bặt, mọi ánh đổ dồn tới nhìn.
Đứa bé đương nhiên chính là Cao Cường sau khi bị Hồng Liên tiền bối đá một cước, cứ thế ù ù cạc cạc xuyên toa hư không để rồi ngất từ lúc nào chẳng hay.
Hồng Liên tiền bối chơi quá ác.
Bản quan muốn từ từ vượt biển để còn tu luyện thích ứng nữa a.
Bây giờ thì hay lắm, bản quan biết phải giải thích thế nào với đám đông xung quanh đây?
Thấy đứa bé nhăn nhó trông đến tội nghiệp, Hạ Tường Vi vội đưa tay sờ trán, dịu dàng hỏi:
“Tiểu đệ đệ bị đau ở chỗ nào sao? Nói cho tỷ tỷ biết để còn xức thuốc giúp ngươi”
“Ta không đau” – Cao Cường buột miệng trả lời, rất nhanh liền mở to hai mắt, trầm trồ nói:
“Oaaa.. tỷ tỷ thật xinh đẹp, ta quyết định rồi, sau này lớn lên sẽ cưới tỷ tỷ làm vợ”
Hết cách, tầm này chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện.
Dù sao bản quan hiện giờ bé xíu, chắc sẽ ổn thỏa hết cả thôi.
Mà diễn biến ngay sau đó cũng theo đúng như Cao Cường hi vọng, những lời nhăng nhít ngờ nghệch này vừa lọt vào tai, đám đông liền ngoác mồm cười ầm ĩ.
Nhất là khi Cao Cường bởi vì xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, bọn họ càng được đà cười cợt vang dội hơn.
Duy chỉ có Vương Trưởng Lão luôn thấy hoài nghi nên vừa cười vừa híp mắt quan sát, qua đó phát hiện khuôn mặt đứa bé từng thoáng hiện vẻ thiếu tự nhiên.
Phải chăng là đại năng dùng bí pháp cải lão hoàn đồng?
Thế nhưng cải lão hoàn đồng chỉ giúp trẻ hóa dáng dấp bề ngoài mà thôi.
Trong khi đó vừa rồi dùng tới nhãn thuật kiểm tra thì khí tức sinh mệnh chỉ tầm sáu bảy tuổi.
Aizzz, thôi cứ đưa về chậm rãi quan sát một thời gian xem sao, nghĩ được tới đây Vương Trưởng Lão liền lẳng lặng quay người đi vào trong khoang thuyền.
Tất nhiên trước đó không quên truyền âm dặn dò Hạ Tường Vi quan tâm chăm sóc “đứa bé”.
Bản thân Hạ Tường Vi luôn sẵn lòng, vừa nhận được chỉ thị, lập tức phất tay khẽ nói:
“Đứng đó ồn ào dọa đứa bé phát hoảng bây giờ, mọi người mau giải tán ai làm việc nấy đi thôi”
Đám đông nghe xong liền hướng Cao Cường bật ngón cái nháy mắt cổ vũ các thứ các kiểu, rồi mới chịu quàng vai bá cổ cười đùa đi vào trong khoang thuyền.
Phút chốc tại boong thuyền chỉ còn lại hắn cùng với vị tỷ tỷ dịu dàng và một gã mập như cái lu.
Lúc này Hạ Tường Vi mới vươn tay dìu hắn ngồi dậy, dịu dàng cười nói:
“Tỷ là Hạ Tường Vi, đây là ca ca của tỷ tên gọi Hạ Đại Sơn, thế còn tiểu đệ đệ danh xưng là gì?”
Hô ly siết!!!
Mập mạp này là ca ca của nàng?
Có lẽ nào hai người là cùng mẹ khác cha, hoặc là cùng cha khác mẹ?
Nhìn chung tỷ tỷ dịu dàng diện mạo chưa tới mức xinh đẹp xuất sắc, chỉ thuộc dạng thanh tú ưa nhìn. Thế nhưng ca ca của nàng thì trông xấu đau xấu đớn.
Cơ mà xấu xí mặc kệ người ta đi, Cao Cường liền hạ thấp giọng khẽ nói:
“Ta là Cao Cường xuất thân tại đại lục, hai người chắc chưa bao giờ nghe tới đại lục đâu nhỉ?”
“Đúng là chưa từng nghe đến” – Hạ Tường Vi khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Nhưng có đọc trong điển tịch và biết tới vùng đất đó được gọi là cố thổ. Vậy điều gì đã khiến một đứa bé sáu bảy tuổi như đệ liều lĩnh tiến ra hải vực thế này?”
“Ta không chờ đợi được nữa” – Cao Cường xoa xoa tóc gáy, đỏ mặt nói:
“Trước đây sư phụ suốt ngày kể về hải vực, sau khi lão nhân gia qua đời, ta liền đóng bè gỗ ra khơi. Song thiếu chút bị sóng biển nhấn chìm, may mà được Hồng tiền bối cứu giúp. Sau đó ta đi theo Hồng tiền bối lênh đênh trên biển suốt gần một năm trời”
“Chúng ta từng ghé thăm vài tam phẩm hải đảo như là Thanh Phong Đảo, Cổ Sơn Đảo, Mục Lâm Đảo. Của đáng tội là vừa đặt chân lên Hỏa Vân Đảo, không hiểu sao bà lão nọ chợt đá vào mông ta, khi tỉnh lại liền đã thấy đang nằm tại đây với mọi người rồi”
Nghe xong những lời này, Hạ Đại Sơn vươn tay vỗ vai hắn, thở dài nói:
“Đệ đen đủi đụng phải vị đại năng nào đó đang khó ở trong người đấy mà, nhớ lại khi xưa ta cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, ăn một cước mất mấy năm mới tìm được về nhà. Vậy giờ đệ muốn ở lại với chúng ta, hay ta giúp dò la tin tức Hồng tiền bối?”
Ách..
Sao mà thần kỳ trùng hợp quá vậy?
Kể ra như vậy cũng tốt, không chút suy nghĩ, Cao Cường liền rụt rè nói:
“Hai vị ca ca tỷ tỷ có thể cho ta lưu lại được không? Hồng tiền bối tuy là người tốt, nhưng hay đi đây đó bấm quẻ lừa gạt, ta rất sợ sẽ có ngày ăn đòn oan”
Hạ Đại Sơn và Hạ Tường Vi không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Cả hai phi thường hoài nghi bà lão kia là nạn nhân từng bị Hồng tiền bối gì đó múa mép lừa gạt.
Thảo nào đứa bé này khá là mau mồm mau miệng, ở với chuyên gia miệng lưỡi gần một năm cơ mà.
Còn may đứa bé không có vẻ gì là gian sảo, vả lại tuổi còn nhỏ cũng dễ dàng uốn nắn hơn, chỉ cần chịu khó bảo ban một chút là sẽ đâu vào đấy ngay thôi.
Thử thăm dò thêm xem sao, Hạ Tường Vi liền chỉ trữ vật giới trên tay hắn, cười hỏi:
“Vậy thứ này là sư phụ lưu lại cho đệ, hay là Hồng tiền bối đưa cho?”
Cao Cường cúi đầu nhìn xuống, nhẹ tay vuốt ve bề mặt trữ vật giới, buồn bã trả lời:
“Này là do sư phụ ban cho, ngặt một nỗi cần tu vi Trúc Cơ Kỳ mới dùng được. Trong khi đó ta thiên phú quá kém, chỉ còn cách cần nỗ lực nhiều hơn nữa”
Nhìn chung quá trình luyện thể không mấy khó khăn, sáu bảy tuổi đã bước vào Luyện Khí Kỳ là chuyện rất bình thường, nhưng sau đó mới là vấn đề đấy.
Mà ban nãy kiểm tra tiên căn chỉ có nhất phẩm.
Thú thật tiên căn cỡ này chẳng khá hơn phế nhân là bao.
Nhưng tôn chỉ của Tiên Y Môn là “lấy giúp người làm niềm vui”.
Hạ Tường Vi với Hạ Đại Sơn lần nữa liếc nhìn nhau, thông qua ánh mắt nhanh chóng trao đổi. Dễ dàng nhận thấy đều có ý định ra tay giúp đỡ đứa bé này.
Ngay sau đó Hạ Đại Sơn vỗ vỗ bả vai Cao Cường, cười híp mắt nói:
“Trúc Cơ Kỳ mà thôi, từ nay theo Sơn ca lăn lộn, đảm bảo vài năm liền đạt tới”
Qua thần thức thấy được Hạ Gia huynh muội đang không ngừng vỗ về an ủi đứa bé, Vương Trưởng Lão ngồi trong phòng tọa thiền liền khẽ lắc đầu thở dài.
Huynh muội nhà này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi khuyết điểm là không biết nhìn người.
Đứa bé trong khi nói, ánh mắt đầy lo lắng bất an, có tới chín phần là nói dối.
Vậy mà Hạ Gia huynh muội vẫn cứ tin sái cổ mới ghê tởm chứ?
Có điều đứa bé láu cá này cũng không ác ý, rõ ràng là đang tìm chỗ tá tục tạm thời. Nghĩ được tới đây Vương Trưởng Lão hai mắt híp lại thành đường kẻ.
Giờ cứ để cho mấy đứa chung đụng cũng không phải phương án tồi đâu, khéo có khi Hạ Gia huynh muội học được chút khôn, sau ra đường đỡ bị thiệt thòi.
Chứ lỡ như hai đứa có mệnh hệ gì..
Bản Trưởng Lão làm sao ăn nói với sư phụ chúng dưới suối vàng..
Vương Trưởng Lão không khỏi ngửa mặt thở dài, trong ánh mắt thật sâu hoài niệm.
Bất quá đang có khách không mời mà tới, lão phải bình ổn cảm xúc rồi đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Trong khi đó ngồi trên boong thuyền, Cao Cường cùng với Hạ Gia huynh muội cũng vừa cảm nhận thấy khí tức khá cuồng bạo đang nhanh chóng tiếp cận.
Khả năng sẽ được xem thanh niên Nội Hải thi triển bản lĩnh.
Cao Cường hai mắt híp lại, trong lòng phi thường háo hức và mong chờ.
Trên nóc thuyền là ngọn cờ hiệu in hình chiếc lô đỉnh ba chân, kèm chữ Tiên nằm tại chính giữa.
Nếu như ai đó tình cờ ngang qua, sẽ dễ dàng nhận ra thuyền này là của Tiên Y Môn.
Hay còn được biết tới là một trong những thế lực dưới trướng của Tiên Các.
Đây cũng chính là nguyên nhân để Tiên Y Môn lọt vào mắt người đời, chứ xét trên phương diện thực lực thì môn phái này không được bao nhiêu cân lượng.
Có điều đó là căn cứ vào mặt bằng chung tại Nội Hải để đưa ra nhận định.
Còn đối với Ngoại Hải thì Tiên Y Môn là tượng đài rất cao và không thể khinh nhờn.
Đặc biệt là những thế lực hải đảo gần kề Tiên Y Đảo, lâu nay vẫn luôn hết mực tôn sùng Tiên Y Môn.
Bởi vì Tiên Y Môn không những có lực lượng cường đại hơn, mà còn định hướng môn nhân sống đời lương thiện, dùng thiện đãi người, lấy đức làm gốc.
Đại loại làm gì thì làm, đi đâu thì đi, phải luôn duy trì tác phong tận tâm hành thiện tích đức.
Của đáng tội là không phải ai cũng sẵn lòng “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng”.
Số lượng đệ tử nhập môn ngày càng ít, trong khi đó không thiếu môn nhân ra ngoài chơi ngu tìm chết, hiển nhiên Tiên Y Môn dần vuột mất vị thế của mình.
Ngay như lúc này chẳng hạn, một trăm môn nhân theo Trưởng Lão ra ngoài hỗ trợ đánh giết thủy quái, sau nửa tháng còn chưa đầy sáu mươi người trở về.
Tạm thời gạt bỏ những chuyện ngoài lề sang một bên.
Hiện giờ toàn bộ môn nhân cũng như vị Trưởng Lão già nua đều đang tụ tập tại boong thuyền.
Nguyên nhân bởi cách đây ít phút, bỗng dưng có một đứa bé từ trên trời rơi “oành” xuống sàn boong.
Còn may lực phát sinh khi va đập cũng không quá mạnh, ngoại trừ đứa bé sớm đã ngất xỉu tự bao giờ, thì không hề có thiệt hại về người cũng như vật chất.
Nói chung tại tu hành giới chuyện kỳ quặc gì cũng có thể xảy ra, nhưng đứa bé từ trên trời rơi xuống thì có phần hơi quá mức, cần phải tra xét thật cẩn thận.
Trước tiên tiến hành kiểm tra xem có phải “đoạt xá giả” hay không.
Nhiệm vụ này được giao cho nữ đệ tử tên gọi là Hạ Tường Vi, nàng nhanh chóng bố trí trận pháp, sau đó liền thấy ánh sáng vàng nhạt bao phủ cơ thể đứa bé.
Ba phút lặng lẽ trôi qua, không hề có chút phản ứng dù chỉ là nhỏ nhoi.
Toàn thể những người có mặt tại boong thuyền không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Căn bản “đoạt xá giả” toàn là những kẻ dùng mọi thủ đoạn để trở lại thời kỳ đỉnh cao, Tiên Y Môn thà làm trái với tôn chỉ, còn hơn chứa chấp hạng người này.
Tóm lại chỉ cần đứa bé không phải là “đoạt xá giả” liền tốt.
Hạ Tường Vi mau chóng thu hồi trận pháp, tiện tay vân vê y phục đứa bé, rồi ngước lên nói:
“Vương Trưởng Lão, đây là loại y phục thông thường được dệt từ tơ băng tằm. Hơn nữa trên tay có đeo trữ vật giới, đứa bé xuất thân chắc không thấp kém”
“Thử kiểm tra tiên căn xem” – Vương Trưởng Lão nghe xong liền phất tay ra lệnh.
“Vâng”
Hạ Tường Vi khẽ đáp lại một tiếng, sau đó xuất ra trắc linh thạch tiến hành kiểm tra.
Chỉ với một giọt máu bức ra từ ngón tay đứa bé, giây lát liền đã có kết quả. Là nhất phẩm lôi tiên căn, gân gà đến nỗi không thể nào gân gà hơn được nữa.
Thực sự kỳ quái.
Một đứa bé sáu bảy tuổi, tu vi Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà tiên căn chỉ có nhất phẩm?
Thế nhưng với thể chất mạnh mẽ vượt trội, đan điền và thức hải ngăn cản thần thức dò xét.
Vương Trưởng Lão dám vỗ ngực khẳng định đứa bé từ trên trời rơi xuống này không hề tầm thường.
“Ưmm..” – Đúng lúc này đứa bé nhăn mặt khẽ kêu một tiếng rồi choàng mở hai mắt. Đám đông còn đang bàn tán xôn xao liền im bặt, mọi ánh đổ dồn tới nhìn.
Đứa bé đương nhiên chính là Cao Cường sau khi bị Hồng Liên tiền bối đá một cước, cứ thế ù ù cạc cạc xuyên toa hư không để rồi ngất từ lúc nào chẳng hay.
Hồng Liên tiền bối chơi quá ác.
Bản quan muốn từ từ vượt biển để còn tu luyện thích ứng nữa a.
Bây giờ thì hay lắm, bản quan biết phải giải thích thế nào với đám đông xung quanh đây?
Thấy đứa bé nhăn nhó trông đến tội nghiệp, Hạ Tường Vi vội đưa tay sờ trán, dịu dàng hỏi:
“Tiểu đệ đệ bị đau ở chỗ nào sao? Nói cho tỷ tỷ biết để còn xức thuốc giúp ngươi”
“Ta không đau” – Cao Cường buột miệng trả lời, rất nhanh liền mở to hai mắt, trầm trồ nói:
“Oaaa.. tỷ tỷ thật xinh đẹp, ta quyết định rồi, sau này lớn lên sẽ cưới tỷ tỷ làm vợ”
Hết cách, tầm này chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện.
Dù sao bản quan hiện giờ bé xíu, chắc sẽ ổn thỏa hết cả thôi.
Mà diễn biến ngay sau đó cũng theo đúng như Cao Cường hi vọng, những lời nhăng nhít ngờ nghệch này vừa lọt vào tai, đám đông liền ngoác mồm cười ầm ĩ.
Nhất là khi Cao Cường bởi vì xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, bọn họ càng được đà cười cợt vang dội hơn.
Duy chỉ có Vương Trưởng Lão luôn thấy hoài nghi nên vừa cười vừa híp mắt quan sát, qua đó phát hiện khuôn mặt đứa bé từng thoáng hiện vẻ thiếu tự nhiên.
Phải chăng là đại năng dùng bí pháp cải lão hoàn đồng?
Thế nhưng cải lão hoàn đồng chỉ giúp trẻ hóa dáng dấp bề ngoài mà thôi.
Trong khi đó vừa rồi dùng tới nhãn thuật kiểm tra thì khí tức sinh mệnh chỉ tầm sáu bảy tuổi.
Aizzz, thôi cứ đưa về chậm rãi quan sát một thời gian xem sao, nghĩ được tới đây Vương Trưởng Lão liền lẳng lặng quay người đi vào trong khoang thuyền.
Tất nhiên trước đó không quên truyền âm dặn dò Hạ Tường Vi quan tâm chăm sóc “đứa bé”.
Bản thân Hạ Tường Vi luôn sẵn lòng, vừa nhận được chỉ thị, lập tức phất tay khẽ nói:
“Đứng đó ồn ào dọa đứa bé phát hoảng bây giờ, mọi người mau giải tán ai làm việc nấy đi thôi”
Đám đông nghe xong liền hướng Cao Cường bật ngón cái nháy mắt cổ vũ các thứ các kiểu, rồi mới chịu quàng vai bá cổ cười đùa đi vào trong khoang thuyền.
Phút chốc tại boong thuyền chỉ còn lại hắn cùng với vị tỷ tỷ dịu dàng và một gã mập như cái lu.
Lúc này Hạ Tường Vi mới vươn tay dìu hắn ngồi dậy, dịu dàng cười nói:
“Tỷ là Hạ Tường Vi, đây là ca ca của tỷ tên gọi Hạ Đại Sơn, thế còn tiểu đệ đệ danh xưng là gì?”
Hô ly siết!!!
Mập mạp này là ca ca của nàng?
Có lẽ nào hai người là cùng mẹ khác cha, hoặc là cùng cha khác mẹ?
Nhìn chung tỷ tỷ dịu dàng diện mạo chưa tới mức xinh đẹp xuất sắc, chỉ thuộc dạng thanh tú ưa nhìn. Thế nhưng ca ca của nàng thì trông xấu đau xấu đớn.
Cơ mà xấu xí mặc kệ người ta đi, Cao Cường liền hạ thấp giọng khẽ nói:
“Ta là Cao Cường xuất thân tại đại lục, hai người chắc chưa bao giờ nghe tới đại lục đâu nhỉ?”
“Đúng là chưa từng nghe đến” – Hạ Tường Vi khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Nhưng có đọc trong điển tịch và biết tới vùng đất đó được gọi là cố thổ. Vậy điều gì đã khiến một đứa bé sáu bảy tuổi như đệ liều lĩnh tiến ra hải vực thế này?”
“Ta không chờ đợi được nữa” – Cao Cường xoa xoa tóc gáy, đỏ mặt nói:
“Trước đây sư phụ suốt ngày kể về hải vực, sau khi lão nhân gia qua đời, ta liền đóng bè gỗ ra khơi. Song thiếu chút bị sóng biển nhấn chìm, may mà được Hồng tiền bối cứu giúp. Sau đó ta đi theo Hồng tiền bối lênh đênh trên biển suốt gần một năm trời”
“Chúng ta từng ghé thăm vài tam phẩm hải đảo như là Thanh Phong Đảo, Cổ Sơn Đảo, Mục Lâm Đảo. Của đáng tội là vừa đặt chân lên Hỏa Vân Đảo, không hiểu sao bà lão nọ chợt đá vào mông ta, khi tỉnh lại liền đã thấy đang nằm tại đây với mọi người rồi”
Nghe xong những lời này, Hạ Đại Sơn vươn tay vỗ vai hắn, thở dài nói:
“Đệ đen đủi đụng phải vị đại năng nào đó đang khó ở trong người đấy mà, nhớ lại khi xưa ta cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, ăn một cước mất mấy năm mới tìm được về nhà. Vậy giờ đệ muốn ở lại với chúng ta, hay ta giúp dò la tin tức Hồng tiền bối?”
Ách..
Sao mà thần kỳ trùng hợp quá vậy?
Kể ra như vậy cũng tốt, không chút suy nghĩ, Cao Cường liền rụt rè nói:
“Hai vị ca ca tỷ tỷ có thể cho ta lưu lại được không? Hồng tiền bối tuy là người tốt, nhưng hay đi đây đó bấm quẻ lừa gạt, ta rất sợ sẽ có ngày ăn đòn oan”
Hạ Đại Sơn và Hạ Tường Vi không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Cả hai phi thường hoài nghi bà lão kia là nạn nhân từng bị Hồng tiền bối gì đó múa mép lừa gạt.
Thảo nào đứa bé này khá là mau mồm mau miệng, ở với chuyên gia miệng lưỡi gần một năm cơ mà.
Còn may đứa bé không có vẻ gì là gian sảo, vả lại tuổi còn nhỏ cũng dễ dàng uốn nắn hơn, chỉ cần chịu khó bảo ban một chút là sẽ đâu vào đấy ngay thôi.
Thử thăm dò thêm xem sao, Hạ Tường Vi liền chỉ trữ vật giới trên tay hắn, cười hỏi:
“Vậy thứ này là sư phụ lưu lại cho đệ, hay là Hồng tiền bối đưa cho?”
Cao Cường cúi đầu nhìn xuống, nhẹ tay vuốt ve bề mặt trữ vật giới, buồn bã trả lời:
“Này là do sư phụ ban cho, ngặt một nỗi cần tu vi Trúc Cơ Kỳ mới dùng được. Trong khi đó ta thiên phú quá kém, chỉ còn cách cần nỗ lực nhiều hơn nữa”
Nhìn chung quá trình luyện thể không mấy khó khăn, sáu bảy tuổi đã bước vào Luyện Khí Kỳ là chuyện rất bình thường, nhưng sau đó mới là vấn đề đấy.
Mà ban nãy kiểm tra tiên căn chỉ có nhất phẩm.
Thú thật tiên căn cỡ này chẳng khá hơn phế nhân là bao.
Nhưng tôn chỉ của Tiên Y Môn là “lấy giúp người làm niềm vui”.
Hạ Tường Vi với Hạ Đại Sơn lần nữa liếc nhìn nhau, thông qua ánh mắt nhanh chóng trao đổi. Dễ dàng nhận thấy đều có ý định ra tay giúp đỡ đứa bé này.
Ngay sau đó Hạ Đại Sơn vỗ vỗ bả vai Cao Cường, cười híp mắt nói:
“Trúc Cơ Kỳ mà thôi, từ nay theo Sơn ca lăn lộn, đảm bảo vài năm liền đạt tới”
Qua thần thức thấy được Hạ Gia huynh muội đang không ngừng vỗ về an ủi đứa bé, Vương Trưởng Lão ngồi trong phòng tọa thiền liền khẽ lắc đầu thở dài.
Huynh muội nhà này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi khuyết điểm là không biết nhìn người.
Đứa bé trong khi nói, ánh mắt đầy lo lắng bất an, có tới chín phần là nói dối.
Vậy mà Hạ Gia huynh muội vẫn cứ tin sái cổ mới ghê tởm chứ?
Có điều đứa bé láu cá này cũng không ác ý, rõ ràng là đang tìm chỗ tá tục tạm thời. Nghĩ được tới đây Vương Trưởng Lão hai mắt híp lại thành đường kẻ.
Giờ cứ để cho mấy đứa chung đụng cũng không phải phương án tồi đâu, khéo có khi Hạ Gia huynh muội học được chút khôn, sau ra đường đỡ bị thiệt thòi.
Chứ lỡ như hai đứa có mệnh hệ gì..
Bản Trưởng Lão làm sao ăn nói với sư phụ chúng dưới suối vàng..
Vương Trưởng Lão không khỏi ngửa mặt thở dài, trong ánh mắt thật sâu hoài niệm.
Bất quá đang có khách không mời mà tới, lão phải bình ổn cảm xúc rồi đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Trong khi đó ngồi trên boong thuyền, Cao Cường cùng với Hạ Gia huynh muội cũng vừa cảm nhận thấy khí tức khá cuồng bạo đang nhanh chóng tiếp cận.
Khả năng sẽ được xem thanh niên Nội Hải thi triển bản lĩnh.
Cao Cường hai mắt híp lại, trong lòng phi thường háo hức và mong chờ.
Tác giả :
Quái Lão Ca