Dương Gian Phán Quan
Chương 104: Gọi Ngươi Là Lão Hổ
Từ tường bao đến mái nhà, rồi cả trong sân đều không thiếu Địa Lôi Phù được chôn ngầm xuống, ấy thế mà tiểu miêu đạo tặc ngay cả cọng lông cũng không sứt mẻ.
Trông thì đen thùi lùi mà cái số của tiểu miêu xem ra lại đỏ quá trời đi.
Mắt người mắt mèo nhìn nhau chán chê một hồi, Cao Cường trước tiên liền chạy đi dắt xe vào sân để còn đóng cổng cái đã.
Đem xe cất vào nhà kho xong, Cao Cường lần nữa đi tới bờ ao, vừa vỗ lên vai mình vừa nói:
“Muốn theo ta vào nhà thì lên đây”
“Viu..” – Âm thanh xé gió vang lên..
Cao Cường theo đó tức thì cảm thấy trên vai hắn có thêm đồ vật đông tây. Khỏi cần nhìn cũng biết là tiểu miêu vừa nhảy lên ngồi.
Đi thẳng vào trong phòng khách, Cao Cường chỉ tay tới lớp đệm nhung mềm mại của chiếc ghế thái sư.
Tiểu miêu hiểu ý liền phốc một cái nhảy xuống ghế mà ngồi chễm chệ.
Nhìn thoáng qua tiểu miêu, Cao Cường thật không biết nói gì cho phải đây.
Đưa ra những câu hỏi như kiểu sao ngươi không rời thành phố? Sao ngươi lại tìm được tới nơi ta sống? Rồi ngươi tìm ta làm gì?
Chắc chắn tiểu miêu nghe hiểu và cũng sẽ trả lời được.
Thế nhưng câu trả lời có nội dung ra làm sao thì cam đoan Cao Cường nghe đếch hiểu.
Đặt mông ngồi xuống phần còn lại của chiếc ghế thái sư, tiện tay đem mũ lưỡi chai khẩu trang tháo bỏ, hắn phút chốc lâm vào trầm tư.
Xem ra chỉ có thể hỏi những câu đơn giản nhất, Cao Cường liền nhìn tới tiểu miêu:
“Ngươi là muốn sống cùng ta?”
“Meoo..” – Tiểu miêu khẽ kêu một tiếng đi kèm với gật đầu cái rụp.
Hay lắm, tiểu miêu đạo tặc này là muốn chạy tới ăn bám tiết tấu chắc luôn rồi đây.
Có tiểu miêu bầu bạn cũng tốt, nó dư thừa lợi hại để trông giữ nhà. Cho nên Cao Cường đương nhiên không ngại thu nhận tiểu miêu.
Chỉ có điều nghĩ tới tình thế hiện tại, Cao Cường thở dài nhìn tiểu miêu và nói:
“Cuộc sống của ta nhìn thì tưởng yên ổn, nhưng thật ra ngập tràn sóng gió. Có quá nhiều hiểm nguy mà chính bản thân ta cũng không lường trước được. Chạy tới sống cùng ta, chưa hẳn đã tốt cho ngươi”
“Meo.. Meo.. Meo..”
Tiểu miêu ngay tức thì nhổm dậy ngồi thẳng y như người. Vừa luôn miệng kêu, vừa khua khoắng hai cái chi trước bé nhỏ tin hin của nó.
Cao Cường: “….”
Chỉ có sưng thôi là chưa đủ, não bộ của hắn các loại đây là muốn chướng.
Tuy không hiểu tiểu miêu là đang trình bày cái khỉ gì, xong Cao Cường vẫn đoán được một điều. Đó là tiểu miêu nhất quyết muốn ở lại.
Tránh bị tiểu miêu nhìn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu.
Cao Cường kiên nhẫn ngồi nghe, thuận tiện giả bộ gật gù ra điều ta đây hiểu hết.
Đợi cho tiểu miêu lần nữa yên lặng trở lại, Cao Cường mới đầy bất đắc dĩ mà nói ra:
“Ngươi đã muốn vậy thì cứ sống ở đây đi. Khi nào nguy hiểm tìm tới thì mau chóng bỏ chạy cũng được”
“Meo.. Meo.. Meo..”
Lại nữa, tiểu miêu tiếp tục vừa kêu vừa khua khoắng hai chi trước. Khác biệt lần này cái mặt mèo của nó phụng phịu ra điều rất là không vui.
“…”
Cao Cường có cảm tưởng tiểu miêu đang khoe khoang nó là một con mèo vô cùng nghĩa khí đấy nhé.
Đi kèm với đó, tiểu miêu giống như đang khiển trách hắn vì cái tội xem thường nó nữa thì phải?!..
Vẫn biết tiểu miêu là yêu tinh đấy, xong tràng cảnh lúc này cũng quá điên rồ và quá gây nhức đầu..
Cao Cường một tay vỗ trán, một tay dơ lên ra hiệu cho tiểu miêu ngừng lại. Sau đó mới đầy chịu thua, nhìn qua nó và nói:
“Được rồi ta sai, ngươi muốn thế nào thì tuỳ ngươi đi”
“Meo..” – Tiểu miêu ngay tức thì hài lòng thấy rõ, khẽ kêu một tiếng đáp lại, liền cuộn mình nằm xuống.
Nhìn tiểu miêu như ông kễnh nằm đó, chưa gì Cao Cường đã phần nào cảm nhận thấy nỗi khổ của phận con sen chăm bẵm thú nuôi rồi đấy.
Mà thôi kệ đi, thú nuôi vớ vẩn làm sao so sánh với tiểu miêu thông minh tinh quái được.
Có điều Cao Cường vẫn phải cảnh báo dặn dò tiểu miêu một chút, vì thế hắn nghiêm túc mà nói:
“Tiểu miêu, có vài điều ngươi phải lưu ý”
“Meo..” – Vẫn nằm yên đó, tiểu miêu khẽ kêu một tiếng như thể bảo hắn có gì thì mau nói luôn đi.
Chép miệng một cái, Cao Cường chậm rãi liệt kê ra:
“Thứ nhất không được phép trộm đồ về bện ổ. Ta sẽ mua đồ về dựng một cái ổ thật đẹp cho ngươi”
“Meo..” – Tiểu miêu không chút chần chừ, gật đầu cái rụp.
Cao Cường yên tâm tiếp tục nói:
“Thứ hai là khi ra ngoài thì không được bộc lộ thân phận yêu tinh trước mặt người thường. Càng không được phép tấn công gây thương tổn bọn họ”
“Meo..” – Vẫn như cũ, tiểu miêu khẽ gật đầu một cái.
Cao Cường càng thêm nghiêm túc nói ra:
“Những khi ta đi vắng mà có kẻ nào xâm nhập vào nhà của chúng ta. Ngươi phải toàn lực đánh hạ, không cho phép hắn được rời đi, nhớ chưa?”
“Gừ..” – Lần này tiểu miêu đứng bật dậy, nhe ra hàm răng mà gầm gừ.
Nếu còn không hiểu ý tứ của tiểu miêu là gì thì Cao Cường nên đập đầu đi chết cho rồi.
Hắn đưa tay tóm lấy tiểu miêu còn đang mải xù lông gầm gừ, rồi cứ thế đặt nó nằm lên trên đùi mình.
Mới đầu không thích ứng, tiểu miêu hơi chút dãy dụa. Có điều Cao Cường đưa tay xoa đầu nó một lúc, tiểu miêu liền không khác thú nuôi thông thường, nằm im lim dim hưởng thụ.
Trong đầu mau chóng suy tính thiệt hơn, Cao Cường mới cúi xuống nhẹ giọng mà hỏi:
“Nhóc ngươi có muốn một ngày trở thành yêu thú? Tu hành và trở thành yêu tộc cường đại?”
“Mèo.. Meo.. Meo.. Meo..” – Một tràng miêu ngữ bắn ra nhanh như gió. Quan trọng tiểu miêu còn khẽ gật đầu một cái, có thể rút gọn câu trả lời của nó là “ta đương nhiên muốn” đi.
Không chút chậm chễ, Cao Cường khẽ mỉm cười, đầy chân thành mà khuyên nhủ:
“Đã muốn được như vậy thì nên tránh tạo sát nghiệt. Bởi vì yêu tinh mà giết người này nọ là không tốt. Chưa đến lúc cùng đường thì đừng nguy hại tính mạng của ai, nhớ chưa?”
“Mèo.. Meo.. Méo.. Méo..” – Tốt lắm, tiếp tục một tràng miêu ngữ dài lê văn thê.
Cao Cường: “…”
Đợi cho tiểu miêu ngừng kêu, Cao Cường trầm ngâm một chút liền trả lời bừa:
“Ta không rõ yêu tinh yêu thú tiến hoá tu hành thế nào. Ta chỉ biết yêu tinh mà bị sát nghiệt quấn thân thì tu hành gặp phải rất nhiều trông gai. Chưa tính đến còn rơi vào cảnh người người đuổi giết”
“Meo.. Meo.. Meo..” – Lần này tiểu miêu đáp lại vô cùng ngắn gọn. Có điều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nó giống như thể đang nói lời cam đoan rằng sẽ không làm ra điều gì dại dột.
Không biết có phải bản thân nhìn nhầm đoán sai hay thế nào, xong Cao Cường vẫn cứ là phải tranh thủ dịp này để dặn dò tiểu miêu thêm một chút thì mới được:
“Tiểu miêu, ta sẽ nấu cho ngươi thật nhiều món ngon. Còn đàn cá trong ao ngoài sân là của người khác nhờ ta chăm sóc, ngươi không thể vì đói bụng mà nuốt chúng đâu đấy”
Nghe xong tiểu miêu không có mở miệng đáp lại, nó đơn giản liếc mắt nhìn hắn một cái rồi khẽ gật đầu.
Ánh mắt này không mang theo ý tứ “ta đã biết”.
Mà là ánh mắt ngập tràn khinh miệt, như thể muốn nói “có mấy con cá vớ vẩn ta đây chẳng thèm ăn”.
Cao Cường: “…”
Mà thôi, tiểu miêu hứa hẹn không đụng chạm đàn cá vậy là tốt rồi.
Cao Cường vì thế đặt nó nằm lại trên ghế thái sư. Bản thân hắn thì trở về phòng lấy quần áo rồi đi tắm.
Lần nữa trở ra phòng khách, thấy tiểu miêu nằm đó ngủ ngon lành. Cao Cường liền đi về phòng của mình, tranh thủ ngồi xuống tu luyện rồi ngủ.
---
Tỉnh giấc đã là giữa trưa.
Cao Cường liền xuống bếp nấu vài món đơn giản rồi bưng lên phòng khách.
Chỉ có cơm trắng, thịt rang, trứng ốp la, xong tiểu miêu đánh chén ngon lành vô cùng.
Buồn cười ở chỗ nhìn trông nhỏ bé tin hin, thế mà nó ăn uống còn ác liệt hơn cả Cao Cường.
Kể ra ăn uống dễ nuôi kiểu này cũng tốt, chứ tiểu miêu mà là thể loại kén cá chọn canh thì Cao Cường thà đuổi cổ nó đi nơi khác mà sống cho lành.
Dùng bữa xong, để mặc tiểu miêu ngây ngốc ở nhà, Cao Cường lái chiếc hai kỳ chạy đi mua sắm đồ.
Cũng không gì nhiều nhặn, chỉ là đặt mua một chiếc thau gỗ, mấy tấm nệm, cùng một chiếc tủ lạnh lớn.
Đến khi Cao Cường mua nguyên liệu nấu ăn trở về, đã thấy xe ba gác chở những đồ này tới cổng nhà.
Thanh toán tiền xong liền để bọn họ rời đi, Cao Cường tự mình chuyển những đồ đặt mua này vào trong.
Trước tiên là an bài tủ lạnh mới xuống phòng bếp, sau đó ngồi điều chế chiếc thau gỗ thành cái ổ êm ái, để sau này tiểu miêu thoải mái mà nằm ngủ.
Mà có vẻ như tiểu miêu cũng khá là khoái cái ổ tự chế này đấy.
Cao Cường vừa hoàn tất nhồi lớp nệm bông là nó nhào luôn tới nhún nhẩy tưng tưng.
Nhìn khác nào chú mèo nhỏ hiếu động đâu cớ chứ, chẳng có nửa xu phong phạm yêu tinh cái gì cả.
Cao Cường cứ thế khiêng cả “cái ổ” cùng với tiểu miêu đang nghịch ngợm bên trên mang vào phòng khách, và đặt xuống bên cạnh ghế thái sư.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn liền vỗ vỗ lên vai và nói:
“Trong nhà có nhiều bẫy rập, đi thôi, để ta chỉ cho ngươi biết đường còn tránh”
“Meo..”
Khẽ kêu một tiếng, tiểu miêu xiu một cái liền nhảy lên bả vai của hắn mà ngồi chễm chệ.
Cao Cường ngựa không dừng vó liền tung tăng chạy khắp từ trong nhà ra tới ngoài sân. Cứ tới vị trí nào chôn dấu Địa Lôi Phù là ngừng lại, chỉ tay nói cho tiểu miêu biết mà ghi nhớ lại.
Hoàn tất một vòng, Cao Cường liền kiểm tra xem tiểu miêu đã ghi nhớ được bao nhiêu.
Không ngờ tiểu miêu trí nhớ tốt vô cùng. Nó đi trước dẫn đường rồi chỉ ra không sót một vị trí nào cả.
Để tránh phát sinh sự cố đáng tiếc, Cao Cường liền yêu cầu tiểu miêu tiếp tục dẫn đi dẫn lại vài vòng.
Xác định mỏi việc đã ổn thoả, Cao Cường liền dặn dò tiểu miêu không được chạy lên mái nhà nghịch ngợm. Bởi vì trên đó Địa Lôi Phù dấu loạn quá, đến hắn còn chả nhớ nổi vị trí.
Kế đó Cao Cường liền để mặc tiểu miêu nghịch gì thì nghịch, còn hắn thì đi ra ngoài sân tu luyện võ kỹ.
Vốn tưởng rằng tiểu miêu sẽ chạy về ổ rồi lười biếng nằm ngủ. Nào ngờ nó nằm luôn ở hiên nhà mà nhìn hắn tu luyện, lâu lâu còn há miệng kêu inh ỏi không hiểu là cổ vũ hay chê bai gì.
Cái hành động này của tiểu miêu khiến Cao Cường nhớ tới khi trước..
Mỗi khi hắn tập luyện thì đều có Hổ lão ngồi kè kè ở một bên mà luôn mồm mắng chửi..
Không hiểu sao tâm tư có chút xúc động, Cao Cường quay phắt sang nhìn tiểu miêu và nói:
“Nhóc, từ nay ta liền gọi ngươi là Lão Hổ, thế nào hả?”
“Meoooooo..”
Trông thì đen thùi lùi mà cái số của tiểu miêu xem ra lại đỏ quá trời đi.
Mắt người mắt mèo nhìn nhau chán chê một hồi, Cao Cường trước tiên liền chạy đi dắt xe vào sân để còn đóng cổng cái đã.
Đem xe cất vào nhà kho xong, Cao Cường lần nữa đi tới bờ ao, vừa vỗ lên vai mình vừa nói:
“Muốn theo ta vào nhà thì lên đây”
“Viu..” – Âm thanh xé gió vang lên..
Cao Cường theo đó tức thì cảm thấy trên vai hắn có thêm đồ vật đông tây. Khỏi cần nhìn cũng biết là tiểu miêu vừa nhảy lên ngồi.
Đi thẳng vào trong phòng khách, Cao Cường chỉ tay tới lớp đệm nhung mềm mại của chiếc ghế thái sư.
Tiểu miêu hiểu ý liền phốc một cái nhảy xuống ghế mà ngồi chễm chệ.
Nhìn thoáng qua tiểu miêu, Cao Cường thật không biết nói gì cho phải đây.
Đưa ra những câu hỏi như kiểu sao ngươi không rời thành phố? Sao ngươi lại tìm được tới nơi ta sống? Rồi ngươi tìm ta làm gì?
Chắc chắn tiểu miêu nghe hiểu và cũng sẽ trả lời được.
Thế nhưng câu trả lời có nội dung ra làm sao thì cam đoan Cao Cường nghe đếch hiểu.
Đặt mông ngồi xuống phần còn lại của chiếc ghế thái sư, tiện tay đem mũ lưỡi chai khẩu trang tháo bỏ, hắn phút chốc lâm vào trầm tư.
Xem ra chỉ có thể hỏi những câu đơn giản nhất, Cao Cường liền nhìn tới tiểu miêu:
“Ngươi là muốn sống cùng ta?”
“Meoo..” – Tiểu miêu khẽ kêu một tiếng đi kèm với gật đầu cái rụp.
Hay lắm, tiểu miêu đạo tặc này là muốn chạy tới ăn bám tiết tấu chắc luôn rồi đây.
Có tiểu miêu bầu bạn cũng tốt, nó dư thừa lợi hại để trông giữ nhà. Cho nên Cao Cường đương nhiên không ngại thu nhận tiểu miêu.
Chỉ có điều nghĩ tới tình thế hiện tại, Cao Cường thở dài nhìn tiểu miêu và nói:
“Cuộc sống của ta nhìn thì tưởng yên ổn, nhưng thật ra ngập tràn sóng gió. Có quá nhiều hiểm nguy mà chính bản thân ta cũng không lường trước được. Chạy tới sống cùng ta, chưa hẳn đã tốt cho ngươi”
“Meo.. Meo.. Meo..”
Tiểu miêu ngay tức thì nhổm dậy ngồi thẳng y như người. Vừa luôn miệng kêu, vừa khua khoắng hai cái chi trước bé nhỏ tin hin của nó.
Cao Cường: “….”
Chỉ có sưng thôi là chưa đủ, não bộ của hắn các loại đây là muốn chướng.
Tuy không hiểu tiểu miêu là đang trình bày cái khỉ gì, xong Cao Cường vẫn đoán được một điều. Đó là tiểu miêu nhất quyết muốn ở lại.
Tránh bị tiểu miêu nhìn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu.
Cao Cường kiên nhẫn ngồi nghe, thuận tiện giả bộ gật gù ra điều ta đây hiểu hết.
Đợi cho tiểu miêu lần nữa yên lặng trở lại, Cao Cường mới đầy bất đắc dĩ mà nói ra:
“Ngươi đã muốn vậy thì cứ sống ở đây đi. Khi nào nguy hiểm tìm tới thì mau chóng bỏ chạy cũng được”
“Meo.. Meo.. Meo..”
Lại nữa, tiểu miêu tiếp tục vừa kêu vừa khua khoắng hai chi trước. Khác biệt lần này cái mặt mèo của nó phụng phịu ra điều rất là không vui.
“…”
Cao Cường có cảm tưởng tiểu miêu đang khoe khoang nó là một con mèo vô cùng nghĩa khí đấy nhé.
Đi kèm với đó, tiểu miêu giống như đang khiển trách hắn vì cái tội xem thường nó nữa thì phải?!..
Vẫn biết tiểu miêu là yêu tinh đấy, xong tràng cảnh lúc này cũng quá điên rồ và quá gây nhức đầu..
Cao Cường một tay vỗ trán, một tay dơ lên ra hiệu cho tiểu miêu ngừng lại. Sau đó mới đầy chịu thua, nhìn qua nó và nói:
“Được rồi ta sai, ngươi muốn thế nào thì tuỳ ngươi đi”
“Meo..” – Tiểu miêu ngay tức thì hài lòng thấy rõ, khẽ kêu một tiếng đáp lại, liền cuộn mình nằm xuống.
Nhìn tiểu miêu như ông kễnh nằm đó, chưa gì Cao Cường đã phần nào cảm nhận thấy nỗi khổ của phận con sen chăm bẵm thú nuôi rồi đấy.
Mà thôi kệ đi, thú nuôi vớ vẩn làm sao so sánh với tiểu miêu thông minh tinh quái được.
Có điều Cao Cường vẫn phải cảnh báo dặn dò tiểu miêu một chút, vì thế hắn nghiêm túc mà nói:
“Tiểu miêu, có vài điều ngươi phải lưu ý”
“Meo..” – Vẫn nằm yên đó, tiểu miêu khẽ kêu một tiếng như thể bảo hắn có gì thì mau nói luôn đi.
Chép miệng một cái, Cao Cường chậm rãi liệt kê ra:
“Thứ nhất không được phép trộm đồ về bện ổ. Ta sẽ mua đồ về dựng một cái ổ thật đẹp cho ngươi”
“Meo..” – Tiểu miêu không chút chần chừ, gật đầu cái rụp.
Cao Cường yên tâm tiếp tục nói:
“Thứ hai là khi ra ngoài thì không được bộc lộ thân phận yêu tinh trước mặt người thường. Càng không được phép tấn công gây thương tổn bọn họ”
“Meo..” – Vẫn như cũ, tiểu miêu khẽ gật đầu một cái.
Cao Cường càng thêm nghiêm túc nói ra:
“Những khi ta đi vắng mà có kẻ nào xâm nhập vào nhà của chúng ta. Ngươi phải toàn lực đánh hạ, không cho phép hắn được rời đi, nhớ chưa?”
“Gừ..” – Lần này tiểu miêu đứng bật dậy, nhe ra hàm răng mà gầm gừ.
Nếu còn không hiểu ý tứ của tiểu miêu là gì thì Cao Cường nên đập đầu đi chết cho rồi.
Hắn đưa tay tóm lấy tiểu miêu còn đang mải xù lông gầm gừ, rồi cứ thế đặt nó nằm lên trên đùi mình.
Mới đầu không thích ứng, tiểu miêu hơi chút dãy dụa. Có điều Cao Cường đưa tay xoa đầu nó một lúc, tiểu miêu liền không khác thú nuôi thông thường, nằm im lim dim hưởng thụ.
Trong đầu mau chóng suy tính thiệt hơn, Cao Cường mới cúi xuống nhẹ giọng mà hỏi:
“Nhóc ngươi có muốn một ngày trở thành yêu thú? Tu hành và trở thành yêu tộc cường đại?”
“Mèo.. Meo.. Meo.. Meo..” – Một tràng miêu ngữ bắn ra nhanh như gió. Quan trọng tiểu miêu còn khẽ gật đầu một cái, có thể rút gọn câu trả lời của nó là “ta đương nhiên muốn” đi.
Không chút chậm chễ, Cao Cường khẽ mỉm cười, đầy chân thành mà khuyên nhủ:
“Đã muốn được như vậy thì nên tránh tạo sát nghiệt. Bởi vì yêu tinh mà giết người này nọ là không tốt. Chưa đến lúc cùng đường thì đừng nguy hại tính mạng của ai, nhớ chưa?”
“Mèo.. Meo.. Méo.. Méo..” – Tốt lắm, tiếp tục một tràng miêu ngữ dài lê văn thê.
Cao Cường: “…”
Đợi cho tiểu miêu ngừng kêu, Cao Cường trầm ngâm một chút liền trả lời bừa:
“Ta không rõ yêu tinh yêu thú tiến hoá tu hành thế nào. Ta chỉ biết yêu tinh mà bị sát nghiệt quấn thân thì tu hành gặp phải rất nhiều trông gai. Chưa tính đến còn rơi vào cảnh người người đuổi giết”
“Meo.. Meo.. Meo..” – Lần này tiểu miêu đáp lại vô cùng ngắn gọn. Có điều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nó giống như thể đang nói lời cam đoan rằng sẽ không làm ra điều gì dại dột.
Không biết có phải bản thân nhìn nhầm đoán sai hay thế nào, xong Cao Cường vẫn cứ là phải tranh thủ dịp này để dặn dò tiểu miêu thêm một chút thì mới được:
“Tiểu miêu, ta sẽ nấu cho ngươi thật nhiều món ngon. Còn đàn cá trong ao ngoài sân là của người khác nhờ ta chăm sóc, ngươi không thể vì đói bụng mà nuốt chúng đâu đấy”
Nghe xong tiểu miêu không có mở miệng đáp lại, nó đơn giản liếc mắt nhìn hắn một cái rồi khẽ gật đầu.
Ánh mắt này không mang theo ý tứ “ta đã biết”.
Mà là ánh mắt ngập tràn khinh miệt, như thể muốn nói “có mấy con cá vớ vẩn ta đây chẳng thèm ăn”.
Cao Cường: “…”
Mà thôi, tiểu miêu hứa hẹn không đụng chạm đàn cá vậy là tốt rồi.
Cao Cường vì thế đặt nó nằm lại trên ghế thái sư. Bản thân hắn thì trở về phòng lấy quần áo rồi đi tắm.
Lần nữa trở ra phòng khách, thấy tiểu miêu nằm đó ngủ ngon lành. Cao Cường liền đi về phòng của mình, tranh thủ ngồi xuống tu luyện rồi ngủ.
---
Tỉnh giấc đã là giữa trưa.
Cao Cường liền xuống bếp nấu vài món đơn giản rồi bưng lên phòng khách.
Chỉ có cơm trắng, thịt rang, trứng ốp la, xong tiểu miêu đánh chén ngon lành vô cùng.
Buồn cười ở chỗ nhìn trông nhỏ bé tin hin, thế mà nó ăn uống còn ác liệt hơn cả Cao Cường.
Kể ra ăn uống dễ nuôi kiểu này cũng tốt, chứ tiểu miêu mà là thể loại kén cá chọn canh thì Cao Cường thà đuổi cổ nó đi nơi khác mà sống cho lành.
Dùng bữa xong, để mặc tiểu miêu ngây ngốc ở nhà, Cao Cường lái chiếc hai kỳ chạy đi mua sắm đồ.
Cũng không gì nhiều nhặn, chỉ là đặt mua một chiếc thau gỗ, mấy tấm nệm, cùng một chiếc tủ lạnh lớn.
Đến khi Cao Cường mua nguyên liệu nấu ăn trở về, đã thấy xe ba gác chở những đồ này tới cổng nhà.
Thanh toán tiền xong liền để bọn họ rời đi, Cao Cường tự mình chuyển những đồ đặt mua này vào trong.
Trước tiên là an bài tủ lạnh mới xuống phòng bếp, sau đó ngồi điều chế chiếc thau gỗ thành cái ổ êm ái, để sau này tiểu miêu thoải mái mà nằm ngủ.
Mà có vẻ như tiểu miêu cũng khá là khoái cái ổ tự chế này đấy.
Cao Cường vừa hoàn tất nhồi lớp nệm bông là nó nhào luôn tới nhún nhẩy tưng tưng.
Nhìn khác nào chú mèo nhỏ hiếu động đâu cớ chứ, chẳng có nửa xu phong phạm yêu tinh cái gì cả.
Cao Cường cứ thế khiêng cả “cái ổ” cùng với tiểu miêu đang nghịch ngợm bên trên mang vào phòng khách, và đặt xuống bên cạnh ghế thái sư.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn liền vỗ vỗ lên vai và nói:
“Trong nhà có nhiều bẫy rập, đi thôi, để ta chỉ cho ngươi biết đường còn tránh”
“Meo..”
Khẽ kêu một tiếng, tiểu miêu xiu một cái liền nhảy lên bả vai của hắn mà ngồi chễm chệ.
Cao Cường ngựa không dừng vó liền tung tăng chạy khắp từ trong nhà ra tới ngoài sân. Cứ tới vị trí nào chôn dấu Địa Lôi Phù là ngừng lại, chỉ tay nói cho tiểu miêu biết mà ghi nhớ lại.
Hoàn tất một vòng, Cao Cường liền kiểm tra xem tiểu miêu đã ghi nhớ được bao nhiêu.
Không ngờ tiểu miêu trí nhớ tốt vô cùng. Nó đi trước dẫn đường rồi chỉ ra không sót một vị trí nào cả.
Để tránh phát sinh sự cố đáng tiếc, Cao Cường liền yêu cầu tiểu miêu tiếp tục dẫn đi dẫn lại vài vòng.
Xác định mỏi việc đã ổn thoả, Cao Cường liền dặn dò tiểu miêu không được chạy lên mái nhà nghịch ngợm. Bởi vì trên đó Địa Lôi Phù dấu loạn quá, đến hắn còn chả nhớ nổi vị trí.
Kế đó Cao Cường liền để mặc tiểu miêu nghịch gì thì nghịch, còn hắn thì đi ra ngoài sân tu luyện võ kỹ.
Vốn tưởng rằng tiểu miêu sẽ chạy về ổ rồi lười biếng nằm ngủ. Nào ngờ nó nằm luôn ở hiên nhà mà nhìn hắn tu luyện, lâu lâu còn há miệng kêu inh ỏi không hiểu là cổ vũ hay chê bai gì.
Cái hành động này của tiểu miêu khiến Cao Cường nhớ tới khi trước..
Mỗi khi hắn tập luyện thì đều có Hổ lão ngồi kè kè ở một bên mà luôn mồm mắng chửi..
Không hiểu sao tâm tư có chút xúc động, Cao Cường quay phắt sang nhìn tiểu miêu và nói:
“Nhóc, từ nay ta liền gọi ngươi là Lão Hổ, thế nào hả?”
“Meoooooo..”
Tác giả :
Quái Lão Ca