Dưỡng Công Ký
Chương 31
Thành công thu phục Kỵ Hành thú Bony, Thường Cảnh từ đầu đến chân như đạt trạng thái đắc ý, y có một loại cảm giác mình có thể nghênh ngang mà đi —— tha thứ cho y đột nhiên xuất hiện tâm tình này, bởi vì trên thực tế, bản chất Thường Cảnh chính là trạch nam xuẩn ngốc hầu như chỉ thu lu trong nhà.
Kỵ Hành thú yêu cầu mãnh liệt cộng thêm bức bách uy hiếp, cuối cùng Thiên Dịch cũng coi như gật đầu dẫn nó rời đi cái ổ thú nhỏ thuộc về Thanh Ngưu thú……
Có điều, do hình thể nó quá to lớn, tóm lại không thích hợp theo bọn họ vào ở trong phòng người ta.
Cho nên, Thường Cảnh lại một lần nữa nhìn thấy nó vừa cười vừa hát: Nếu như ta là tiên nữ, ta sẽ biến thành đại tỷ xinh đẹp —— cái loại có thể tùy ý biến hóa.
Nhìn nó thu nhỏ lại chỉ còn lại một chút xíu như ngựa con đáng yêu, Thường Cảnh không khống chế được nội tâm thích thú, vì thế sung sướng đem Bony ôm vào trong lòng ngực —— hoàn toàn thỏa mãn mong muốn y có thể vuốt lên bộ lông của nó.
Thường Cảnh híp mắt vui cười hớn hở, ôm Bony tự động quay trở về bên người Thiên Dịch, có cảm giác như một nhà ba người vui vẻ…… Đương nhiên, nếu như lơ là Kỵ Hành thú Bony dọc đường đi đều phát ra hơi thở lạnh lẽo =. =
Hai người một thú cứ như vậy rời khỏi nơi này, lưu lại Thanh Ngưu thú trốn ở trong góc cảm động sắp rơi lệ —— nó cuối cùng cũng đợi được con thú bá đạo Kỵ Hành thú kia đi rồi, cho phép nó trước tiên vắt chân lên cổ cuồng hoan chúc mừng một chút.
……
Bọn Thường Cảnh ở trong cung điện ngây người chừng mấy ngày, có điều từ sau lần y đến xem bạn lữ của Bỉ Nặc, sau chừng mấy ngày, đã không còn thấy bóng dáng chủ nhân cung điện đâu. Đương nhiên, quản gia như một con Triệu Hoán thú, lúc nào cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của lão.
Thời điểm ngày thứ năm, rốt cuộc Thường Cảnh nhìn thấy Bỉ Nặc.
Dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt bọn Thường Cảnh Bỉ Nặc kích động dùng tới cấm thuật thuấn di của Ma tộc, hắn lao nhanh như một cơn gió xuất hiện trước mặt hai người.
Vẻ mặt hắn kích động khó có thể dùng lời diễn tả được, Thường Cảnh thậm chí nhìn thấy, khóe mắt đối phương chảy xuống nước mắt vui sướng.
“Jojo…… Jojo em ấy đã có động tĩnh.”
“Chúc mừng anh.” Thường Cảnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười.
“Có thể mang chúng tôi đi xem anh ấy được không? Tôi muốn kiểm tra lại một lần nữa, có thể không?”
“Được được được, ta đến chính là muốn cậu đến nhìn Jojo một chút.” Liên tiếp bật thốt ra ba chữ được, Bỉ Nặc muốn kéo Thường Cảnh dùng thuật thuấn di, thế nhưng hắn còn chưa kịp kéo người, tay hắn đã bị Thiên Dịch đứng ở một bên không nói gì đánh bay đi.
Thiên Dịch lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Không nên tùy tiện đụng chạm Tiểu Cảnh.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bỉ Nặc cho đến nay, Thường Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc cậu dao động lớn đến như thế, nhìn thấy Thiên Dịch đứng cản trở trước mặt mình, y bất đắc dĩ cười lên, vỗ lên vai người trước mặt mình, nói với Bỉ Nặc: “Chúng tôi rất nhanh sẽ đi qua đó, anh cứ về trước đi.”
Bỉ Nặc tựa hồ cũng phát hiện chính mình khi nãy có chút thất lễ —— giống cái đã có bầu bạn không thể tùy tiện đụng chạm.
Hắn hơi thu liễm lại tâm tình hưng phấn của chính mình, gật gật đầu, lập tức xuất quỷ nhập thần trong nháy mắt biến mất rồi.
Đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, điều này làm cho Thường Cảnh có cảm giác như mình đang quan sát Tạm Biệt Khang Kiều* bản hiện thực, hoàn toàn giống như câu thơ gì mà —— tôi nhẹ nhàng đi rồi, như tôi nhẹ nhàng đến, tôi phất ống tay áo, không lấy một áng mây……
*Bài thơ chính xác là thế này:
Tôi lặng lẽ ra đi
Như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây phía tây
……
Đọc hết cả bài thơ ở đây:
Ồ, không ngờ trên mặt hồ lại có thể thơ mộng đến thế Σ( ° △ °|||)
Chớp chớp mắt, Thường Cảnh phục hồi tinh thần lại, y nghiêng đầu, đối với Thiên Dịch nói: “Được rồi, Thiên Dịch, chúng ta qua bên đó đi, không nên để Bỉ Nặc chờ quá lâu.”
“Chờ lâu một chút thì thế nào, ngược lại bầu bạn hắn cũng sắp tỉnh rồi mà, Tiểu Cảnh đối với chuyện của bọn họ tích cực như vậy, ta sẽ ghen đó.”
“Ồ, Thiên Dịch cũng biết đến cái từ ghen này sao?”
“Tối hôm qua lúc em đi tắm, Bony líu ra líu ríu ở bên tai ta nhắc đi nhắc lại, giờ ta nhớ kỹ rồi.”
“……” Kỵ Hành thú quá ồn ào, Thường Cảnh mặt liền đen thui.
Thường Cảnh bị Thiên Dịch ôm vào trong ngực, bọn họ phi hành trên không trung.
Như vậy có thể đến nhanh hơn chỗ cần đến, tuy rằng ngoài miệng nói chờ quá lâu thì sẽ thế nào, thế nhưng Thiên Dịch vẫn chiều theo vợ mình —— bởi vì cha cậu đã từng nói, vợ mình chính là để yêu thương.
Bởi vì phi hành trên không trung, nên bọn họ rất nhanh đã đến phía bên ngoài viện Bỉ Nặc. Từ không trung bay xuống, Thiên Dịch đem vợ trong lòng ngực cẩn thận từng li từng tí một đặt xuống đất, lúc này mới nắm tay vợ, đi vào trong phòng.
Trong phòng, Bỉ Nặc ngồi xổm trước đầu giường, ngay cả một cái chớp mắt cũng không động nhìn chăm chú người nằm trên giường, chỉ sợ chính mình chớp mắt một cái, sẽ không được nhìn thấy cử động của người nằm trên giường.
Bọn Thường Cảnh đi vào Bỉ Nặc vẫn duy trì động tác không nhúc nhích chợt quay đầu lại, hai tròng mắt hắn màu đen chợt phát sáng, như bầu trời đêm đen kịt tràn ngập ánh sao.
“Các ngươi tới.”
“Ừ, chúng tôi đến rồi.” Thường Cảnh buông tay Thiên Dịch, chính mình đi tới bên giường, cúi đầu, đầu tiên là nhìn người nằm trên giường một chút, lập tức nói: “Ngày hôm nay anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Khi Thường Cảnh nói chuyện, đem linh lực chữa trị của mình thâm nhập tuần hoàn trong cơ thể, sau khi linh lực đi khắp một vòng, liền thu hồi lại.
Nhìn người nằm trên giường, Thường Cảnh là chân tâm thật lòng nói ra điều bọn họ mong mỏi.
Thế nhưng do ngủ say quá lâu sẽ có ảnh hưởng trái chiều, nên y liền nói cho Bỉ Nặc biết: “Có điều, khi mới tỉnh dậy, khả năng sẽ không thể xuống giường đi lại như bình thường, hiện tại tứ chi của anh ấy không có cảm giác, hơn nữa bởi vì quá lâu không mở miệng nói chuyện dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn, không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.”
“Không sao, chỉ cần Jojo tỉnh lại là tốt rồi.” Vươn ngón tay, Bỉ Nặc từng điểm từng điểm miêu tả hình dáng gương mặt người nằm trên giường, khóe miệng phác họa ý cười nhàn nhạt, “Chỉ cần em ấy tỉnh lại, những chuyện khác, từ từ rồi tính.”
Mặc dù ngữ khí rất bình thản, thế nhưng, Thường Cảnh nghe được, trong lời nói, bao hàm quá nhiều tình cảm chờ đợi.
Một lúc sau.
Thường Cảnh lại kiên định nói một câu, “Anh ấy tỉnh rồi.”
Như xác minh lời nói của Thường Cảnh, tiếng nói của y vừa hạ xuống, người trên giường liền phát sinh tiếng rên rỉ rất nhẹ, tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng cũng đủ khiến cho cả ba người đều nghe thấy.
Bỉ Nặc lúc này vui mừng ra mặt.
Thường Cảnh cũng nở nụ cười, y nhìn Bỉ Nặc như đứa bé rất hài lòng khi thấy món đồ ưa thích của nó, trong lòng cảm khái, hỏi thế gian tình ái là gì.
Xoay người đi đến bên người Thiên Dịch, Thường Cảnh yên lặng đưa tay nắm chặt người bên cạnh, nói đùa: “Thiên Dịch, nếu như ngày nào đó cậu không thấy anh nữa, cậu tuyệt đối không nên bắt chước Bỉ Nặc đần độn chờ anh về.”
“Không bao giờ.” Thiên Dịch hai tròng mắt xanh biếc khóa chặt Thường Cảnh, từng câu từng chữ nói: “Ta không cho phép chuyện này xảy ra, Tiểu Cảnh sẽ luôn khỏe mạnh.”
“Dừng dừng, anh chỉ đùa một chút thôi mà, Thiên Dịch cậu đừng có nghiêm túc quan trọng hóa vấn đề như thế.” Cảm giác được tay mình bị nắm chặt, Thường Cảnh không hiểu có phải đầu mình bị kẹp cửa rồi không mới nói ra những lời như vậy —— từ khi nào mà y trở nên ngu ngốc đến như thế!
Rõ ràng phải hiểu, cái tính tình của Thiên Dịch, lúc nào cũng coi là thật.
Tuy rằng, chính y cũng xác thực không hiểu được, y có khả năng quay trở lại thế giới cũ hay không.
Có điều, Thường Cảnh lại không biết, chỉ vì một lời nói đùa này, có một ngày trong tương lai thật xa lại trở thành phương thức sấm truyền.
Nếu biết được những câu nói này thành sự thật, Thường Cảnh nhất định sẽ ở thời điểm ban đầu, liền nói —— QAQ có thể mang tôi trở lại quá khứ được không?
……
Tuần Thuyền cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, lâu đến nỗi, đều đem hắc ám trở thành quen thuộc.
Thời điểm khi y mở mắt ra lần nữa, y vẫn còn trong giai đoạn hoảng hốt, tràng tai họa trăm năm trước vẫn còn tái hiện ngay trước mắt, y cả kinh đột nhiên ngồi bật dậy, mở miệng lên tiếng: “Bỉ Nặc……”
“Tuần Tuần!” Nhìn người vốn đang mê man trong chớp mắt ngồi dậy còn kêu tên của mình, Bỉ Nặc không cách nào khống chế chính mình đưa tay đem người ôm chặt vào lòng ngực.
“Tuần Tuần, em rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.” Đem đầu vùi thật sâu vào cổ người trong lòng ngực, mũi hít vào thở ra ngửi được hương vị quen thuộc, thân thể trong lòng ngực cục cựa, Bỉ Nặc lại một lần nữa nắm thật chặt tay y.
“Em ngủ thật lâu rồi sao?” Tuần Thuyền phát âm có chút kỳ quái, như một đứa nhỏ học phát âm nói chuyện, dáng vẻ mồm miệng không rõ ràng, thế nhưng vẫn có thể nghe được, y có chút gian nan giơ lên tay phải của mình, gắt gao ôm chặt tấm lưng người bên cạnh.
Thời điểm y làm những động tác này, như dùng hết khí lực toàn thân —— mặc dù vừa nãy khi y chuẩn xác gọi đúng tên Bỉ Nặc, cũng không có cách nào che dấu được —— y đã ngủ say gần một trăm năm nên tứ chi đã cứng ngắc, mà bởi vì quá lâu không có mở miệng, nên lời nói phát ra cũng không rõ ràng.
Đưa tay sờ lên tóc người trong lòng ngực, Bỉ Nặc mừng đến phát khóc: “Tuần Tuần, em ngủ đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi, ta chờ đợi cũng đã thành quen.”
Bỉ Nặc hôn lên trán người trong lòng ngực, tuyến âm thanh có chút run rẩy.
“Xin lỗi.” Tuần Thuyền lộ ra vẻ mặt xin lỗi, “Để anh chờ đợi lâu.”
“Không sao, chỉ cần Tuần Tuần tỉnh lại, như thế đã là quá đủ.” Gắt gao ôm người vào trong ngực, Bỉ Nặc khóc rồi lại cười cười rồi lại khóc, quả thật giống như tên ngốc vậy, thế nhưng cho dù giống như tên ngốc thì thế nào đây, bởi vì, hắn rốt cuộc cũng đợi được người mình yêu nhất đã tỉnh lại.
Chuẩn xác không sai sót bắt lấy bờ môi người trong lòng ngực, Bỉ Nặc cẩn thận từng li từng tí một như đối xử với bảo vật trân quý, từng điểm từng điểm, hôn lên bờ môi nhẹ nhàng mềm mại, sau đó, đầu lưỡi chậm rãi đỉnh mở hàm răng, luồn vào trong cổ họng người trong lòng ngực……
Nụ hôn này, rất nhẹ, rất ôn nhu, là nghênh tiếp bầu bạn của mình từ trăm năm trước trở về, cũng là loại biểu hiện tình yêu chân thật……
Kỵ Hành thú yêu cầu mãnh liệt cộng thêm bức bách uy hiếp, cuối cùng Thiên Dịch cũng coi như gật đầu dẫn nó rời đi cái ổ thú nhỏ thuộc về Thanh Ngưu thú……
Có điều, do hình thể nó quá to lớn, tóm lại không thích hợp theo bọn họ vào ở trong phòng người ta.
Cho nên, Thường Cảnh lại một lần nữa nhìn thấy nó vừa cười vừa hát: Nếu như ta là tiên nữ, ta sẽ biến thành đại tỷ xinh đẹp —— cái loại có thể tùy ý biến hóa.
Nhìn nó thu nhỏ lại chỉ còn lại một chút xíu như ngựa con đáng yêu, Thường Cảnh không khống chế được nội tâm thích thú, vì thế sung sướng đem Bony ôm vào trong lòng ngực —— hoàn toàn thỏa mãn mong muốn y có thể vuốt lên bộ lông của nó.
Thường Cảnh híp mắt vui cười hớn hở, ôm Bony tự động quay trở về bên người Thiên Dịch, có cảm giác như một nhà ba người vui vẻ…… Đương nhiên, nếu như lơ là Kỵ Hành thú Bony dọc đường đi đều phát ra hơi thở lạnh lẽo =. =
Hai người một thú cứ như vậy rời khỏi nơi này, lưu lại Thanh Ngưu thú trốn ở trong góc cảm động sắp rơi lệ —— nó cuối cùng cũng đợi được con thú bá đạo Kỵ Hành thú kia đi rồi, cho phép nó trước tiên vắt chân lên cổ cuồng hoan chúc mừng một chút.
……
Bọn Thường Cảnh ở trong cung điện ngây người chừng mấy ngày, có điều từ sau lần y đến xem bạn lữ của Bỉ Nặc, sau chừng mấy ngày, đã không còn thấy bóng dáng chủ nhân cung điện đâu. Đương nhiên, quản gia như một con Triệu Hoán thú, lúc nào cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của lão.
Thời điểm ngày thứ năm, rốt cuộc Thường Cảnh nhìn thấy Bỉ Nặc.
Dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt bọn Thường Cảnh Bỉ Nặc kích động dùng tới cấm thuật thuấn di của Ma tộc, hắn lao nhanh như một cơn gió xuất hiện trước mặt hai người.
Vẻ mặt hắn kích động khó có thể dùng lời diễn tả được, Thường Cảnh thậm chí nhìn thấy, khóe mắt đối phương chảy xuống nước mắt vui sướng.
“Jojo…… Jojo em ấy đã có động tĩnh.”
“Chúc mừng anh.” Thường Cảnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười.
“Có thể mang chúng tôi đi xem anh ấy được không? Tôi muốn kiểm tra lại một lần nữa, có thể không?”
“Được được được, ta đến chính là muốn cậu đến nhìn Jojo một chút.” Liên tiếp bật thốt ra ba chữ được, Bỉ Nặc muốn kéo Thường Cảnh dùng thuật thuấn di, thế nhưng hắn còn chưa kịp kéo người, tay hắn đã bị Thiên Dịch đứng ở một bên không nói gì đánh bay đi.
Thiên Dịch lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Không nên tùy tiện đụng chạm Tiểu Cảnh.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bỉ Nặc cho đến nay, Thường Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc cậu dao động lớn đến như thế, nhìn thấy Thiên Dịch đứng cản trở trước mặt mình, y bất đắc dĩ cười lên, vỗ lên vai người trước mặt mình, nói với Bỉ Nặc: “Chúng tôi rất nhanh sẽ đi qua đó, anh cứ về trước đi.”
Bỉ Nặc tựa hồ cũng phát hiện chính mình khi nãy có chút thất lễ —— giống cái đã có bầu bạn không thể tùy tiện đụng chạm.
Hắn hơi thu liễm lại tâm tình hưng phấn của chính mình, gật gật đầu, lập tức xuất quỷ nhập thần trong nháy mắt biến mất rồi.
Đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, điều này làm cho Thường Cảnh có cảm giác như mình đang quan sát Tạm Biệt Khang Kiều* bản hiện thực, hoàn toàn giống như câu thơ gì mà —— tôi nhẹ nhàng đi rồi, như tôi nhẹ nhàng đến, tôi phất ống tay áo, không lấy một áng mây……
*Bài thơ chính xác là thế này:
Tôi lặng lẽ ra đi
Như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây phía tây
……
Đọc hết cả bài thơ ở đây:
Ồ, không ngờ trên mặt hồ lại có thể thơ mộng đến thế Σ( ° △ °|||)
Chớp chớp mắt, Thường Cảnh phục hồi tinh thần lại, y nghiêng đầu, đối với Thiên Dịch nói: “Được rồi, Thiên Dịch, chúng ta qua bên đó đi, không nên để Bỉ Nặc chờ quá lâu.”
“Chờ lâu một chút thì thế nào, ngược lại bầu bạn hắn cũng sắp tỉnh rồi mà, Tiểu Cảnh đối với chuyện của bọn họ tích cực như vậy, ta sẽ ghen đó.”
“Ồ, Thiên Dịch cũng biết đến cái từ ghen này sao?”
“Tối hôm qua lúc em đi tắm, Bony líu ra líu ríu ở bên tai ta nhắc đi nhắc lại, giờ ta nhớ kỹ rồi.”
“……” Kỵ Hành thú quá ồn ào, Thường Cảnh mặt liền đen thui.
Thường Cảnh bị Thiên Dịch ôm vào trong ngực, bọn họ phi hành trên không trung.
Như vậy có thể đến nhanh hơn chỗ cần đến, tuy rằng ngoài miệng nói chờ quá lâu thì sẽ thế nào, thế nhưng Thiên Dịch vẫn chiều theo vợ mình —— bởi vì cha cậu đã từng nói, vợ mình chính là để yêu thương.
Bởi vì phi hành trên không trung, nên bọn họ rất nhanh đã đến phía bên ngoài viện Bỉ Nặc. Từ không trung bay xuống, Thiên Dịch đem vợ trong lòng ngực cẩn thận từng li từng tí một đặt xuống đất, lúc này mới nắm tay vợ, đi vào trong phòng.
Trong phòng, Bỉ Nặc ngồi xổm trước đầu giường, ngay cả một cái chớp mắt cũng không động nhìn chăm chú người nằm trên giường, chỉ sợ chính mình chớp mắt một cái, sẽ không được nhìn thấy cử động của người nằm trên giường.
Bọn Thường Cảnh đi vào Bỉ Nặc vẫn duy trì động tác không nhúc nhích chợt quay đầu lại, hai tròng mắt hắn màu đen chợt phát sáng, như bầu trời đêm đen kịt tràn ngập ánh sao.
“Các ngươi tới.”
“Ừ, chúng tôi đến rồi.” Thường Cảnh buông tay Thiên Dịch, chính mình đi tới bên giường, cúi đầu, đầu tiên là nhìn người nằm trên giường một chút, lập tức nói: “Ngày hôm nay anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Khi Thường Cảnh nói chuyện, đem linh lực chữa trị của mình thâm nhập tuần hoàn trong cơ thể, sau khi linh lực đi khắp một vòng, liền thu hồi lại.
Nhìn người nằm trên giường, Thường Cảnh là chân tâm thật lòng nói ra điều bọn họ mong mỏi.
Thế nhưng do ngủ say quá lâu sẽ có ảnh hưởng trái chiều, nên y liền nói cho Bỉ Nặc biết: “Có điều, khi mới tỉnh dậy, khả năng sẽ không thể xuống giường đi lại như bình thường, hiện tại tứ chi của anh ấy không có cảm giác, hơn nữa bởi vì quá lâu không mở miệng nói chuyện dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn, không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.”
“Không sao, chỉ cần Jojo tỉnh lại là tốt rồi.” Vươn ngón tay, Bỉ Nặc từng điểm từng điểm miêu tả hình dáng gương mặt người nằm trên giường, khóe miệng phác họa ý cười nhàn nhạt, “Chỉ cần em ấy tỉnh lại, những chuyện khác, từ từ rồi tính.”
Mặc dù ngữ khí rất bình thản, thế nhưng, Thường Cảnh nghe được, trong lời nói, bao hàm quá nhiều tình cảm chờ đợi.
Một lúc sau.
Thường Cảnh lại kiên định nói một câu, “Anh ấy tỉnh rồi.”
Như xác minh lời nói của Thường Cảnh, tiếng nói của y vừa hạ xuống, người trên giường liền phát sinh tiếng rên rỉ rất nhẹ, tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng cũng đủ khiến cho cả ba người đều nghe thấy.
Bỉ Nặc lúc này vui mừng ra mặt.
Thường Cảnh cũng nở nụ cười, y nhìn Bỉ Nặc như đứa bé rất hài lòng khi thấy món đồ ưa thích của nó, trong lòng cảm khái, hỏi thế gian tình ái là gì.
Xoay người đi đến bên người Thiên Dịch, Thường Cảnh yên lặng đưa tay nắm chặt người bên cạnh, nói đùa: “Thiên Dịch, nếu như ngày nào đó cậu không thấy anh nữa, cậu tuyệt đối không nên bắt chước Bỉ Nặc đần độn chờ anh về.”
“Không bao giờ.” Thiên Dịch hai tròng mắt xanh biếc khóa chặt Thường Cảnh, từng câu từng chữ nói: “Ta không cho phép chuyện này xảy ra, Tiểu Cảnh sẽ luôn khỏe mạnh.”
“Dừng dừng, anh chỉ đùa một chút thôi mà, Thiên Dịch cậu đừng có nghiêm túc quan trọng hóa vấn đề như thế.” Cảm giác được tay mình bị nắm chặt, Thường Cảnh không hiểu có phải đầu mình bị kẹp cửa rồi không mới nói ra những lời như vậy —— từ khi nào mà y trở nên ngu ngốc đến như thế!
Rõ ràng phải hiểu, cái tính tình của Thiên Dịch, lúc nào cũng coi là thật.
Tuy rằng, chính y cũng xác thực không hiểu được, y có khả năng quay trở lại thế giới cũ hay không.
Có điều, Thường Cảnh lại không biết, chỉ vì một lời nói đùa này, có một ngày trong tương lai thật xa lại trở thành phương thức sấm truyền.
Nếu biết được những câu nói này thành sự thật, Thường Cảnh nhất định sẽ ở thời điểm ban đầu, liền nói —— QAQ có thể mang tôi trở lại quá khứ được không?
……
Tuần Thuyền cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, lâu đến nỗi, đều đem hắc ám trở thành quen thuộc.
Thời điểm khi y mở mắt ra lần nữa, y vẫn còn trong giai đoạn hoảng hốt, tràng tai họa trăm năm trước vẫn còn tái hiện ngay trước mắt, y cả kinh đột nhiên ngồi bật dậy, mở miệng lên tiếng: “Bỉ Nặc……”
“Tuần Tuần!” Nhìn người vốn đang mê man trong chớp mắt ngồi dậy còn kêu tên của mình, Bỉ Nặc không cách nào khống chế chính mình đưa tay đem người ôm chặt vào lòng ngực.
“Tuần Tuần, em rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.” Đem đầu vùi thật sâu vào cổ người trong lòng ngực, mũi hít vào thở ra ngửi được hương vị quen thuộc, thân thể trong lòng ngực cục cựa, Bỉ Nặc lại một lần nữa nắm thật chặt tay y.
“Em ngủ thật lâu rồi sao?” Tuần Thuyền phát âm có chút kỳ quái, như một đứa nhỏ học phát âm nói chuyện, dáng vẻ mồm miệng không rõ ràng, thế nhưng vẫn có thể nghe được, y có chút gian nan giơ lên tay phải của mình, gắt gao ôm chặt tấm lưng người bên cạnh.
Thời điểm y làm những động tác này, như dùng hết khí lực toàn thân —— mặc dù vừa nãy khi y chuẩn xác gọi đúng tên Bỉ Nặc, cũng không có cách nào che dấu được —— y đã ngủ say gần một trăm năm nên tứ chi đã cứng ngắc, mà bởi vì quá lâu không có mở miệng, nên lời nói phát ra cũng không rõ ràng.
Đưa tay sờ lên tóc người trong lòng ngực, Bỉ Nặc mừng đến phát khóc: “Tuần Tuần, em ngủ đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi, ta chờ đợi cũng đã thành quen.”
Bỉ Nặc hôn lên trán người trong lòng ngực, tuyến âm thanh có chút run rẩy.
“Xin lỗi.” Tuần Thuyền lộ ra vẻ mặt xin lỗi, “Để anh chờ đợi lâu.”
“Không sao, chỉ cần Tuần Tuần tỉnh lại, như thế đã là quá đủ.” Gắt gao ôm người vào trong ngực, Bỉ Nặc khóc rồi lại cười cười rồi lại khóc, quả thật giống như tên ngốc vậy, thế nhưng cho dù giống như tên ngốc thì thế nào đây, bởi vì, hắn rốt cuộc cũng đợi được người mình yêu nhất đã tỉnh lại.
Chuẩn xác không sai sót bắt lấy bờ môi người trong lòng ngực, Bỉ Nặc cẩn thận từng li từng tí một như đối xử với bảo vật trân quý, từng điểm từng điểm, hôn lên bờ môi nhẹ nhàng mềm mại, sau đó, đầu lưỡi chậm rãi đỉnh mở hàm răng, luồn vào trong cổ họng người trong lòng ngực……
Nụ hôn này, rất nhẹ, rất ôn nhu, là nghênh tiếp bầu bạn của mình từ trăm năm trước trở về, cũng là loại biểu hiện tình yêu chân thật……
Tác giả :
Hủ Mộc Điêu Dã