Dưỡng Cổ Giả
Chương 2: Mở đầu 2: Lưu Phi độc thoại
Mở đầu 2: Lưu Phi độc thoại
Lần đầu tiên gặp tân sư phụ, tôi rất không thục nữ mà ngoác miệng to.
Tôi biết người đó tên là “Mạnh Ân”, hơn nữa tôi cũng biết người đó là nam. Nhưng nếu không nhờ Đại sư phụ trước đó nói đã nói cho tôi biết chút ít về hắn, tôi đã tưởng rằng mình gặp được một sư phụ mỹ nữ thanh lệ vô song.
Đi vào sở nghiên cứu tư nhân của hắn, hắn chỉ rũ hàng mi dày cộm, đang chuyên tâm đọc sách trên bàn, mái tóc dài bóng mượt được tết thành một bím tóc lỏng buông xuống, cùng làn da nhẵn bóng trắng đến mức gần như mình có thể nhìn xuyên thấu qua…
Cái gọi là “Diễm quang chiếu nhân” (đẹp đến chói lóa), có lẽ chính là bộ dáng này. Chỉ bận một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần jean, lại hoàn toàn không tổn hao gì đến vẻ đẹp của hắn.
(Tuy rằng tôi cảm thấy trường bào của Hy Lạp cổ đại có vẻ thích hợp với hắn hơn…)
Một người đàn ông mà xinh đẹp đến như vậy, thật sự hơi quá đáng. Nhưng khi hắn dùng ánh mắt tĩnh mật hơi phức tạp nhìn bạn, bạn sẽ tha thứ cho sự xinh đẹp đến quá đáng của hắn.
Một mỹ nhân điềm tĩnh như vậy (cho dù là nam, cũng có thể áp dụng sao?), đi theo hắn học tập hẳn là rất hạnh phúc nhỉ? Tôi đột nhiên có một chút tin tưởng với tương lai mờ mịt xa vời.
Đương nhiên, ấn tượng đầu tiên thường không được chuẩn lắm. Nếu ấn tượng đầu tiên mà chuẩn, thì sẽ không có câu nói rất ‘nhìn xa trông rộng’: “Vì hiểu lầm mà hợp, vì hiểu rõ mà tan”.
Sau khi chứng kiến hành vi và bề ngoài xinh đẹp của hắn vô cùng tương phản mãnh liệt một cách thái quá, có một đoạn thời gian, tôi đối với tất cả người đẹp đều có cảm giác vô cùng không tin tưởng.
Đàn ông con trai bộ dạng trông dễ nhìn, mà bên cạnh lại không có bạn gái hay vợ, trên cơ bản tuyệt đối là có vấn đề.
Sư phụ của tôi, Mạnh Ân, chính là một mỹ nhân có “vấn đề”. Khi tôi phát hiện ra sự thật đanh thép này, thật sự rất rất u oán.
Ngay từ đầu, tôi cũng không biết bản tính của hắn. Hắn thích yên tĩnh, thậm chí không muốn thu nhận tôi, làm tôi vô cùng lo lắng. Sau lại miễn cưỡng nhận tôi rồi, cũng luôn luôn đọc sách hoặc làm nghiên cứu thì nhiều, còn lại hắn rất ít nói, rất rất ít.
Hắn ăn mặc đơn giản, ăn cũng vô cùng đơn giản. Rau luộc, thịt luộc, trứng luộc, đơn giản y chang tu sĩ vậy. Bây giờ, thậm chí tôi còn tin tưởng hắn giống như những sư phụ, nghiên cứu sinh trong trụ sở chính của viện nghiên cứu “Đêm Hè”, dù sao tôi cũng đã ở trụ sở chính “Đêm Hè” hơn một năm, đã rất quen với cuộc sống ở “Đêm Hè”.
Những người ở lại “Đêm Hè” mỗi người đều có nguyên do riêng. Có người được “Đêm Hè” trị khỏi bệnh quái, nhưng để lại vết sẹo hoặc di chứng nghiêm trọng. Tôi còn thấy một vị sư phụ có một cánh tay phải khô quắt hệt như cành cây, mặc dù giọng nói cô rất ngọt ngào, lại ôn nhu săn sóc, nhưng trên gương mặt lại ngang dọc đầy vết sẹo. Ở bên ngoài có thể sẽ khiến người ta kinh hãi, nhưng ở trong “Đêm Hè”, cô là một chuyện gia thực vật rất được mọi người tôn kính, lại còn lấy một người chồng cũng là một sư phụ khác rất anh tuấn, nhưng có một quả đầu màu xanh lá cây.
Những người còn lại thì có người là nhận lời với Đại sư phụ, dâng hiến cuộc đời còn lại của mình ở “Đêm Hè”. Có người tự sát được cứu sống nhưng sống không còn niềm vui, cũng có người bị quỷ ma xâm nhập linh hồn vết thương chồng chất.
Đương nhiên, cũng có người giống như tôi – vì cứu vớt gia tộc mà bị đưa vào làm thực tập sinh.
Có lẽ người ở trụ sở chính “Đêm Hè” đều đã từng trải qua rất nhiều gian truân, nên gần như nhất trí với nhau, đều cùng có giọng nói từ tốn chậm rãi, cử chỉ lặng lẽ. Mặc dù không hề có cấm đoán, nhưng trong viện nghiên cứu “Đêm Hè”, tôi chưa từng thấy ai nói lớn hoặc chạy loạn. Ở trong đó có một loại không khí như của giáo đường, rất thần thánh, khiến người an ổn mà bình tĩnh.
Cho nên ngay từ đầu, tôi cũng cho là tân sư phụ của tôi cũng giống như vậy.
Ở mặt ngoài mà nói, hắn xác thực là người của “Đêm Hè”. Cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, trầm tĩnh ổn trọng.
Nhưng, đó hoàn toàn chỉ là mặt ngoài.
Khi lần đầu tiên tôi phát hiện ra bản mặt thật sự của hắn, quả thật là tôi đã không nói thành lời một thời gian dài.
Sau khi tôi đến sở nghiên cứu tư nhân nơi ‘thâm sơn cùng cốc’ của Mạnh sư phụ được một tháng, một học sinh trao đổi được chuyển đến nơi này học tập.
Tôi biết học sinh này đến từ “Nhóm phòng chống thảm họa của Hội Chữ Thập Đỏ”. Nói một cách đơn giản, chính là một cơ quan nghiên cứu khác, mặt ngoài thì bình thường, trên thực tế cũng nghiên cứu thần chú pháp thuật linh tinh. Hắn đến học tập bộ môn mà Mạnh sư phụ am hiểu nhất – cổ độc.
Ban đầu mọi chuyện rất bình thường, vào một buổi chiều nào đó của một ngày nào đó, bạn học sinh mặt đầy tàn nhang kia, đột nhiên hét to một tiếng, rồi té xuống đất không còn thoi thóp. Tôi hết hồn giật nảy mình, nhìn thấy một cái bóng dài dài đỏ tươi nhanh chóng trườn ra, vội chạy đến bắt lại.
Tôi không ghét rắn, cũng phụ trách nuôi nấng chúng nó. Nhưng mà nhìn lại con rắn này, da đầu tôi còn tê rần nữa là. Đây là một loại rắn độc có tên là Xích luyện xà*, chỉ 5 CC nọc độc, có thể giết chết một thôn dân gồm năm trăm mạng người.
*Xích luyện xà: không biết tên VN, chỉ biết tên khoa học gọi là Rufozonatum
xích luyện xà
Vừa ngoảnh đầu lại, vị sư phụ xinh đẹp của tôi đang ngồi xổm trên đất, hứng thú dào dạt nhìn người bị hại còn đang co giật toàn thân.
“Sư phụ?” Tôi đem con vật nhỏ gây họa kia nhét vào lồng sắt, “Huyết thanh đâu? Huyết thanh ở đâu?!”
“Xích luyện xà a.” Mạnh sư phụ chọt chọt bạn học sinh nam còn đang co giật, “3 phút sẽ chết nha.”
…3 phút sẽ chết, ngươi không lo tìm huyết thanh còn ngồi ở đó mần chi?!
“Sư phụ!!” Tôi nhảy dựng lên, “Huyết thanh để đâu?!”
“Không cần lo lắng a…” Hắn lấy sổ ghi chép ra bắt đầu ghi lại, “Ta đều tiêm phòng cho các ngươi rồi…”
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho mém nhảy tim ra ngoài, “Cho nên 10 phút mới chết.”
…..
“Sư phụ!” Tôi túm lấy vạt áo hắn, liều mạng mà lắc, “Mau đưa huyết thanh cho con!”
“Không cần phải gấp gáp a.” Hắn cũng thật tài, tôi lắc như điên vậy mà hắn còn có thể ghi được, “Còn 5 phút để tìm huyết thanh, tìm huyết thanh chỉ cần 2 phút, tiêm vài giây là kịp…”
Tôi đã làm một chuyện ‘đại nghịch bất đạo’. Mặc dù tôi biết, tôi làm vậy rất có thể sẽ bị đuổi khỏi “Đêm Hè”, hoặc sẽ bị lão sư phụ thần kinh không được bình thường kia dùng thứ tàn khốc gì đó để trả thù, nhưng dù cho tôi chọn lại, tôi cũng vẫn làm như vậy.
Tôi chỉ tốn một phút để… hành hung sư phụ mỹ nhân kia một trận. Sau đó áp tải hắn đi tìm huyết thanh, ngay lúc bạn học sinh kia còn chưa ngoẻo, kéo bạn ý trở về từ Quỷ Môn quan.
Theo tần số phát sinh liên tục của những chuyện không bình thường này, nhân tố bạo lực của tôi cũng lần lượt phát tác. Nhưng mà có một chuyện tôi cũng hơi biết ơn hắn, mặc dù thường xuyên bị tôi hành hung, nhưng Mạnh sư phụ vẫn không tống cổ tôi ra ngoài.
Đương nhiên, một trong nguyên nhân chính là hắn sợ tôi tố cáo với Đại sư phụ, nhưng con người mà, phải luôn mang tấm lòng biết ơn chứ.
Với cả, ra khỏi “Đêm Hè”, tôi cũng không có nơi nào để đi.
***
Nói như vậy đại khái sẽ có người bị tôi làm cho hồ đồ. Tôi rõ ràng là vì cứu gia tộc mới bị dâng vào làm thực tập sinh, không phải sao?
Từ một quan điểm nào đó mà nói, đúng vậy. Nhưng vốn dĩ ban đầu Đại sư phụ muốn nhận là con gái cưng của pa pa tôi, cũng chính là chị gái của tôi. Nhưng lúc Đại sư phụ tới đón người, tôi bèn chủ động nói, “Để con đi cho.”
Đại sư phụ nhìn nhìn tôi, rồi nhìn chị tôi đang khóc sướt mướt, đoạn đưa tôi đi. Vì điều này, mà cả đời tôi rất biết ơn Đại sư phụ.
Tôi không thông minh cũng không xinh đẹp như chị, nhưng sư phụ dường như đều biết hết, thương hại mà dẫn tôi đi.
Chuyện này cũng phải nói đến xuất thân của tôi.
Tuy tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Cái loại giàu có này đại khái có thể nói như vầy: nhà của tôi ở Dương Minh Sơn (công viên quốc gia ĐL), từ cổng sắt đi qua con đường Hoa Điêu đến cửa chính tòa nhà, lái xe mất 5 phút. Ở cái nơi Đài Loan ‘đất chật người đông’ này, điều này ước chừng có thể nói là trình độ phú hào.
Giống như tất cả các nhà phú hào đều có đàn ông đặc biệt dễ dàng phạm lỗi, sau khi say rượu về nhà, ông chủ cưỡng ép cô nữ giúp việc, nhưng gay ở chỗ, một lần liền dính bầu. Vốn ban đầu có thể phá đi cho xong việc, nhưng ông chủ kia lại có suy nghĩ kỳ lạ, muốn có nhiều con trai. Nhưng bất hạnh ở chỗ, lại oái ăm là sinh ra một đứa con gái, càng bất hạnh hơn là, kiểm tra DNA, cư nhiên lại còn ăn khớp. Vô cùng bất đắc dĩ mà lưu lại đứa bé gái, còn tốn một khoản tiền, tống cổ cô giúp việc kia đi.
Ông chủ phạm sai lầm kia chính là ba tôi, mẹ đẻ của tôi chính là nữ giúp việc xui xẻo kia. Còn về phần đứa bé gái càng xui xẻo hơn kia, chính là tôi.
Lão cha vạn bất đắc dĩ nhận nuôi tôi, đặt tên là Tô Phi*. Ý tứ của ông rất rõ ràng, tôi cũng rất hiểu rõ. Mặc dù là người Tô gia, nhưng lại chỉ được cái mẽ ngoài. Ông không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, đành phải bày tỏ ngụ ý ở trên mặt tên. (* phi: sai lầm)
Nha, đừng cho rằng tôi từ nhỏ nhận đủ mọi ngược đãi khổ sở, điều đó là không hề có. Tô phu nhân tuy rằng không thích tôi, nhưng ngay cả đẩy cũng không hề đẩy tôi một cái nào. Từ nhỏ, anh chị có cái gì, tôi sẽ có cái đó. Bà giao tôi cho bảo mẫu chăm sóc, nếu bảo mẫu ăn hiếp tôi bị bà biết được, lập tức sẽ bị đuổi đi.
Từ khi còn rất nhỏ tôi đã biết bà là một người phụ nữ tao nhã cao quý, mặc dù bà không phải mẹ ruột của tôi (ngay từ lúc tôi còn chưa biết nói, đám người hầu trong nhà đã tranh nhau kể cho tôi biết về thân thế tàn khốc của mình), nhưng bà chưa từng bạc đãi tôi – bằng chứng thép của hành động không chung thủy của ông chồng vô lương tâm – ngược lại hết sức duy trì một loại công bằng ở mặt ngoài.
Có lẽ vì sự bảo vệ im lặng của bà, mà những anh chị cùng cha khác mẹ của tôi có thể xem thường tôi, nhưng không ức hiếp tôi.
Nhưng loại không khí kia thật sự là không hề dễ chịu. Tôi vẫn hy vọng có thể mau mau lớn lên, rời khỏi ngôi nhà đó. Tôi rất mệt mỏi chuyện người hầu luôn lấy tôi làm đề tài để tám nhảm, tôi giống như một đứa trẻ mồ côi sống trong một tòa cô nhi viện hoa lệ, lời nói hành động đều phải đặc biệt cẩn thận, loại áp lực đó rất lớn.
Khi tôi lên mười bốn tuổi, lại phát hiện có một rắc rối mới.
Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi vô cùng anh tuấn. Đương nhiên, đó cũng là do hắn có một người mẹ là mỹ nữ, còn có một người bà cũng là mỹ nữ, gien trội của loài người quả nhiên có khả năng đó.
Nhưng về phương diện tính cách, hắn lại rất giống lão cha đặc biệt dễ dàng phạm sai lầm. Hỏng bét là, hắn phát hiện trong nhà còn có một đối tượng rất thuận tiện.
Không sai, đối tượng xui xẻo đó chính là tôi.
Ban đầu, hắn đầu tiên là ‘tốt đột xuất’. Nhưng hắn không biết, đứa bé sống trong những lời đồn đãi và trào phúng, lớn lên trong sự đối xử lạnh lùng, sẽ đặc biệt trưởng thành sớm, cũng đặc biệt có cảnh giác. Người hầu ở trước mặt chủ nhân đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng không hề tránh né tôi. Cho nên… tôi coi vậy mà nghe được rất nhiều ‘tài liệu giảng dạy mang tính chất tiêu cực’. (ý chỉ chị nghe được những chuyện xấu mà học được từ đó)
Căn bản không tin hắn đột nhiên nhớ ra mình là anh trai, đặc biệt là ánh mắt khi hắn nhìn tôi thật sự rất con mẹ nó khủng bố. Về sau thủ đoạn của hắn càng ngày càng thái quá, có lần còn ý đồ cưỡng hôn tôi, trong lúc kích động, tôi dùng cặp sách đánh hắn…
Tôi nghĩ hắn sẽ không mất đi năng lực sinh dục đâu, chẳng qua trong cặp của tôi có nghiên mực, làm cho tư thế đi đường của hắn vài ngày sau trông có hơi quái quái mà thôi.
Không thể cầu xin giúp đỡ từ ai, tôi chỉ có thể nhốt mình trong phòng, cả cửa chính cửa sổ đều khóa hết, cắn răng chịu đựng lại chịu đựng.
Sau đó sự nghiệp của lão cha già gặp nguy cơ lớn, khi đó tôi thần kinh căng thẳng đến trình độ chỉ chăm chăm bảo vệ chính mình, không có bụng dạ để tâm đến chuyện gì. Chỉ nghe đâu là lão cha cuối cùng đi cầu một tiến sĩ nào đó, nghe nói người đó có nuôi tiểu quỷ (?), có thể hóa giải vận rủi.
Sau đó Đại sư phụ giải trừ được vận rủi xong, đến nhà đón một đứa bé đi.
Mà đêm trước khi Đại sư phụ đến, ông anh trai cầm thú của tôi lấy được chìa khóa phòng tôi từ chỗ quản gia, mò mẫm chui vào. Tôi cũng không biết lấy ở đâu được can đảm như thế, từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài.
May mắn chỉ là bị trật chân. Kỳ thật tôi cũng đã nghĩ, cho dù có đang ở lầu 14 cũng sẽ nhảy? Tôi không muốn mình thành trò cười cho thiên hạ chế giễu, tôi không muốn có vận mệnh giống như mẹ ruột mình.
Tôi là tôi, bà là bà.
.
Đại sư phụ đến muốn đưa chị gái đi, tôi nói, làm ơn, mang con đi đi. Người đó nhìn tôi hồi lâu, rồi đỡ lấy tôi ‘chân cao chân thấp’ (đi cà nhắc), rời khỏi Tô gia.
Ban đầu Lưu sư phụ rất bài xích tôi. Tôi vốn nghĩ là ông ghét tôi, nhưng rời khỏi “Đêm Hè”, tôi căn bản không còn nơi nào để đi. Nếu tôi lớn hơn vài tuổi, có thể tự làm việc nuôi sống mình, điều đó không có vấn đề gì. Nhưng mà ai sẽ thuê một đứa trẻ mười bốn tuổi chứ?
Tôi thích cái không khí yên ả đạm mạc của “Đêm Hè”. Nơi đây thật sạch sẽ, hài hòa. Tôi không muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng điều tôi không ngờ tới, là Lưu sư phụ không hề chán ghét tôi.
“Lưu, ngươi không thích học trò mới sao?” giọng của Đại sư phụ vang lên, cánh tay vốn đang muốn gõ cửa tôi dừng lại. Tôi biết nghe lén là không đúng, nhưng tôi rất muốn biết Lưu sư phụ nghĩ gì.
“Con bé rất thông minh, cũng rất hiếu học. Nói không chừng con bé có thể kế thừa sử ma của tôi (ma để sai khiến)… con bé có tài thiên phú.” Giọng của Lưu sư phụ rất phiền não, “Đại sư phụ, thầy không nên cho con bé đến đây. Nó còn rất nhỏ, cuộc đời còn dài như vậy… thầy để con bé hiện tại tiến vào mộ huyệt học vấn này, điều này…”
Đại sư phụ im lặng một lúc, thở dài. “Nó không còn chỗ nào để đi, Lưu, anh trai cùng mẹ khác cha của con bé… có suy nghĩ dơ bẩn với nó. Mà nó không muốn, cũng không được ai bảo vệ.”
Thẳng thắn mà nói, tôi chưa từng khóc bao giờ. Vì để sinh tồn ở Tô gia, ngay cả tiếng khóc tôi cũng không có. Phải tự kiềm chế, phải tự trọng, không cần phiền hà đến bất cứ ai. Huống chi, khóc có thể giải quyết được gì?
Ngay tại lúc này, tôi lại khóc. Giật mình nhìn thấy nước mắt trong lòng bàn tay mình, tôi chạy trốn vào trong tủ quần áo trong phòng mình, vùi đầu, không tiếng động mà khóc nức nở không ngừng.
Tôi còn thực sự không hiểu rõ tôi đang khóc vì cái gì.
Sau đó, tôi mang theo đôi mắt đỏ ngầu, đi gõ cửa phòng Lưu sư phụ, đó đã là chuyện của hai tiếng sau.
Đương nhiên, Đại sư phụ đã sớm rời đi, Lưu sư phụ đang sắp xếp lại sổ ghi chép, rột rột hí hoáy viết không ngừng. Ông là người lạc hậu, không thích dùng máy tính, thậm chí còn đang dùng bút máy.
Tôi nhìn đỉnh đầu Địa Trung Hải ‘chói lòa’ của ông, lại cảm thấy thật thân thiết đến vậy.
“A,” ông ngẩng đầu nhìn tôi, điềm nhiên như không đưa cuốn sổ ghi chép kia cho tôi. “Con biết dùng máy tính chứ? Giúp ta nhập số liệu này vào. Một mình ta thật sự bận quá không làm được… đợi làm xong, ta dẫn con đi gặp Chu sư phụ. Thực vật học cũng rất trọng yếu …”
Tôi không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, nhận lấy xấp ghi chép dày cộm kia. Chữ Lưu sư phụ viết bằng bút máy rất đẹp.
“Không cần làm xong trong ngày hôm nay đâu.” Ông loay hoay với đống văn phòng phẩm trên bàn, giả vờ như đang rất bận rộn, “Ách, nếu không ngủ được bị đau mắt…” ông nhìn sang bên cạnh, liền đẩy qua một hộp thuốc mỡ. “Bôi cái này lên mí mắt, sẽ nhanh chóng hết đau.”
Ông lúng túng ho khan, “Aizz, mau cầm đi! Ta còn bận nhiều việc, bận nhiều việc lắm a!”
Nhận lấy hộp thuốc mỡ, tôi ngồi trước máy tính, thoa lên trên mí mắt, quả nhiên không còn đau. Nhưng không biết sợi dây thần kinh nào của tôi không được bình thường, vừa gõ chữ vừa khóc, cứ như vậy khóc cả một ngày.
Lưu sư phụ sau vài lần không nói chuyện, cuối cùng với tay đưa qua một bình nước khoáng và một cuộn giấy vệ sinh lớn, rồi chạy trối chết.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy được trân trọng. Cư nhiên lại là ở một nơi cơ quan nghiên cứu vừa thần bí lại vừa có hương vị tôn giáo khép kín này.
Tôi nghĩ, tôi đã có một người cha thật sự. Thậm chí ông còn đem họ của ông đặt cho tôi, là họ Lưu.
Hiểu ý của ông. Là tôi có thể “lưu” lại ở đây. Tôi có nơi để đi. Tôi tôn kính đồng thời cũng yêu mến ông, dùng tình cảm yêu mến như đối với một người cha vậy.
Người tính không bằng trời tính, cuộc sống hạnh phúc đó kéo dài không đến một năm sau, Lưu sư phụ liền ngoài ý muốn qua đời. Vì điều đó mà tôi đổ bệnh nặng một trận, nằm liệt giường gần hai tháng.
Sau đó, Đại sư phụ đưa tôi đến sở nghiên cứu tư nhân nơi rừng sâu này. Tôi nghĩ ông thật là một bậc trưởng lão duệ trí, biết nỗi đau thương cực độ của tôi cần phải dời đi.
Thật vậy, thời gian tôi ở cùng Mạnh sư phụ, nổi giận thì nhiều, buồn thương thì ít.
Ở cùng vị sư phụ mỹ nhân đầu óc có chút không bình thường này… đây rốt cuộc là may mắn, hay là bất hạnh, kỳ thật tôi cũng không có đáp án.
Lần đầu tiên gặp tân sư phụ, tôi rất không thục nữ mà ngoác miệng to.
Tôi biết người đó tên là “Mạnh Ân”, hơn nữa tôi cũng biết người đó là nam. Nhưng nếu không nhờ Đại sư phụ trước đó nói đã nói cho tôi biết chút ít về hắn, tôi đã tưởng rằng mình gặp được một sư phụ mỹ nữ thanh lệ vô song.
Đi vào sở nghiên cứu tư nhân của hắn, hắn chỉ rũ hàng mi dày cộm, đang chuyên tâm đọc sách trên bàn, mái tóc dài bóng mượt được tết thành một bím tóc lỏng buông xuống, cùng làn da nhẵn bóng trắng đến mức gần như mình có thể nhìn xuyên thấu qua…
Cái gọi là “Diễm quang chiếu nhân” (đẹp đến chói lóa), có lẽ chính là bộ dáng này. Chỉ bận một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần jean, lại hoàn toàn không tổn hao gì đến vẻ đẹp của hắn.
(Tuy rằng tôi cảm thấy trường bào của Hy Lạp cổ đại có vẻ thích hợp với hắn hơn…)
Một người đàn ông mà xinh đẹp đến như vậy, thật sự hơi quá đáng. Nhưng khi hắn dùng ánh mắt tĩnh mật hơi phức tạp nhìn bạn, bạn sẽ tha thứ cho sự xinh đẹp đến quá đáng của hắn.
Một mỹ nhân điềm tĩnh như vậy (cho dù là nam, cũng có thể áp dụng sao?), đi theo hắn học tập hẳn là rất hạnh phúc nhỉ? Tôi đột nhiên có một chút tin tưởng với tương lai mờ mịt xa vời.
Đương nhiên, ấn tượng đầu tiên thường không được chuẩn lắm. Nếu ấn tượng đầu tiên mà chuẩn, thì sẽ không có câu nói rất ‘nhìn xa trông rộng’: “Vì hiểu lầm mà hợp, vì hiểu rõ mà tan”.
Sau khi chứng kiến hành vi và bề ngoài xinh đẹp của hắn vô cùng tương phản mãnh liệt một cách thái quá, có một đoạn thời gian, tôi đối với tất cả người đẹp đều có cảm giác vô cùng không tin tưởng.
Đàn ông con trai bộ dạng trông dễ nhìn, mà bên cạnh lại không có bạn gái hay vợ, trên cơ bản tuyệt đối là có vấn đề.
Sư phụ của tôi, Mạnh Ân, chính là một mỹ nhân có “vấn đề”. Khi tôi phát hiện ra sự thật đanh thép này, thật sự rất rất u oán.
Ngay từ đầu, tôi cũng không biết bản tính của hắn. Hắn thích yên tĩnh, thậm chí không muốn thu nhận tôi, làm tôi vô cùng lo lắng. Sau lại miễn cưỡng nhận tôi rồi, cũng luôn luôn đọc sách hoặc làm nghiên cứu thì nhiều, còn lại hắn rất ít nói, rất rất ít.
Hắn ăn mặc đơn giản, ăn cũng vô cùng đơn giản. Rau luộc, thịt luộc, trứng luộc, đơn giản y chang tu sĩ vậy. Bây giờ, thậm chí tôi còn tin tưởng hắn giống như những sư phụ, nghiên cứu sinh trong trụ sở chính của viện nghiên cứu “Đêm Hè”, dù sao tôi cũng đã ở trụ sở chính “Đêm Hè” hơn một năm, đã rất quen với cuộc sống ở “Đêm Hè”.
Những người ở lại “Đêm Hè” mỗi người đều có nguyên do riêng. Có người được “Đêm Hè” trị khỏi bệnh quái, nhưng để lại vết sẹo hoặc di chứng nghiêm trọng. Tôi còn thấy một vị sư phụ có một cánh tay phải khô quắt hệt như cành cây, mặc dù giọng nói cô rất ngọt ngào, lại ôn nhu săn sóc, nhưng trên gương mặt lại ngang dọc đầy vết sẹo. Ở bên ngoài có thể sẽ khiến người ta kinh hãi, nhưng ở trong “Đêm Hè”, cô là một chuyện gia thực vật rất được mọi người tôn kính, lại còn lấy một người chồng cũng là một sư phụ khác rất anh tuấn, nhưng có một quả đầu màu xanh lá cây.
Những người còn lại thì có người là nhận lời với Đại sư phụ, dâng hiến cuộc đời còn lại của mình ở “Đêm Hè”. Có người tự sát được cứu sống nhưng sống không còn niềm vui, cũng có người bị quỷ ma xâm nhập linh hồn vết thương chồng chất.
Đương nhiên, cũng có người giống như tôi – vì cứu vớt gia tộc mà bị đưa vào làm thực tập sinh.
Có lẽ người ở trụ sở chính “Đêm Hè” đều đã từng trải qua rất nhiều gian truân, nên gần như nhất trí với nhau, đều cùng có giọng nói từ tốn chậm rãi, cử chỉ lặng lẽ. Mặc dù không hề có cấm đoán, nhưng trong viện nghiên cứu “Đêm Hè”, tôi chưa từng thấy ai nói lớn hoặc chạy loạn. Ở trong đó có một loại không khí như của giáo đường, rất thần thánh, khiến người an ổn mà bình tĩnh.
Cho nên ngay từ đầu, tôi cũng cho là tân sư phụ của tôi cũng giống như vậy.
Ở mặt ngoài mà nói, hắn xác thực là người của “Đêm Hè”. Cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, trầm tĩnh ổn trọng.
Nhưng, đó hoàn toàn chỉ là mặt ngoài.
Khi lần đầu tiên tôi phát hiện ra bản mặt thật sự của hắn, quả thật là tôi đã không nói thành lời một thời gian dài.
Sau khi tôi đến sở nghiên cứu tư nhân nơi ‘thâm sơn cùng cốc’ của Mạnh sư phụ được một tháng, một học sinh trao đổi được chuyển đến nơi này học tập.
Tôi biết học sinh này đến từ “Nhóm phòng chống thảm họa của Hội Chữ Thập Đỏ”. Nói một cách đơn giản, chính là một cơ quan nghiên cứu khác, mặt ngoài thì bình thường, trên thực tế cũng nghiên cứu thần chú pháp thuật linh tinh. Hắn đến học tập bộ môn mà Mạnh sư phụ am hiểu nhất – cổ độc.
Ban đầu mọi chuyện rất bình thường, vào một buổi chiều nào đó của một ngày nào đó, bạn học sinh mặt đầy tàn nhang kia, đột nhiên hét to một tiếng, rồi té xuống đất không còn thoi thóp. Tôi hết hồn giật nảy mình, nhìn thấy một cái bóng dài dài đỏ tươi nhanh chóng trườn ra, vội chạy đến bắt lại.
Tôi không ghét rắn, cũng phụ trách nuôi nấng chúng nó. Nhưng mà nhìn lại con rắn này, da đầu tôi còn tê rần nữa là. Đây là một loại rắn độc có tên là Xích luyện xà*, chỉ 5 CC nọc độc, có thể giết chết một thôn dân gồm năm trăm mạng người.
*Xích luyện xà: không biết tên VN, chỉ biết tên khoa học gọi là Rufozonatum
xích luyện xà
Vừa ngoảnh đầu lại, vị sư phụ xinh đẹp của tôi đang ngồi xổm trên đất, hứng thú dào dạt nhìn người bị hại còn đang co giật toàn thân.
“Sư phụ?” Tôi đem con vật nhỏ gây họa kia nhét vào lồng sắt, “Huyết thanh đâu? Huyết thanh ở đâu?!”
“Xích luyện xà a.” Mạnh sư phụ chọt chọt bạn học sinh nam còn đang co giật, “3 phút sẽ chết nha.”
…3 phút sẽ chết, ngươi không lo tìm huyết thanh còn ngồi ở đó mần chi?!
“Sư phụ!!” Tôi nhảy dựng lên, “Huyết thanh để đâu?!”
“Không cần lo lắng a…” Hắn lấy sổ ghi chép ra bắt đầu ghi lại, “Ta đều tiêm phòng cho các ngươi rồi…”
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho mém nhảy tim ra ngoài, “Cho nên 10 phút mới chết.”
…..
“Sư phụ!” Tôi túm lấy vạt áo hắn, liều mạng mà lắc, “Mau đưa huyết thanh cho con!”
“Không cần phải gấp gáp a.” Hắn cũng thật tài, tôi lắc như điên vậy mà hắn còn có thể ghi được, “Còn 5 phút để tìm huyết thanh, tìm huyết thanh chỉ cần 2 phút, tiêm vài giây là kịp…”
Tôi đã làm một chuyện ‘đại nghịch bất đạo’. Mặc dù tôi biết, tôi làm vậy rất có thể sẽ bị đuổi khỏi “Đêm Hè”, hoặc sẽ bị lão sư phụ thần kinh không được bình thường kia dùng thứ tàn khốc gì đó để trả thù, nhưng dù cho tôi chọn lại, tôi cũng vẫn làm như vậy.
Tôi chỉ tốn một phút để… hành hung sư phụ mỹ nhân kia một trận. Sau đó áp tải hắn đi tìm huyết thanh, ngay lúc bạn học sinh kia còn chưa ngoẻo, kéo bạn ý trở về từ Quỷ Môn quan.
Theo tần số phát sinh liên tục của những chuyện không bình thường này, nhân tố bạo lực của tôi cũng lần lượt phát tác. Nhưng mà có một chuyện tôi cũng hơi biết ơn hắn, mặc dù thường xuyên bị tôi hành hung, nhưng Mạnh sư phụ vẫn không tống cổ tôi ra ngoài.
Đương nhiên, một trong nguyên nhân chính là hắn sợ tôi tố cáo với Đại sư phụ, nhưng con người mà, phải luôn mang tấm lòng biết ơn chứ.
Với cả, ra khỏi “Đêm Hè”, tôi cũng không có nơi nào để đi.
***
Nói như vậy đại khái sẽ có người bị tôi làm cho hồ đồ. Tôi rõ ràng là vì cứu gia tộc mới bị dâng vào làm thực tập sinh, không phải sao?
Từ một quan điểm nào đó mà nói, đúng vậy. Nhưng vốn dĩ ban đầu Đại sư phụ muốn nhận là con gái cưng của pa pa tôi, cũng chính là chị gái của tôi. Nhưng lúc Đại sư phụ tới đón người, tôi bèn chủ động nói, “Để con đi cho.”
Đại sư phụ nhìn nhìn tôi, rồi nhìn chị tôi đang khóc sướt mướt, đoạn đưa tôi đi. Vì điều này, mà cả đời tôi rất biết ơn Đại sư phụ.
Tôi không thông minh cũng không xinh đẹp như chị, nhưng sư phụ dường như đều biết hết, thương hại mà dẫn tôi đi.
Chuyện này cũng phải nói đến xuất thân của tôi.
Tuy tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Cái loại giàu có này đại khái có thể nói như vầy: nhà của tôi ở Dương Minh Sơn (công viên quốc gia ĐL), từ cổng sắt đi qua con đường Hoa Điêu đến cửa chính tòa nhà, lái xe mất 5 phút. Ở cái nơi Đài Loan ‘đất chật người đông’ này, điều này ước chừng có thể nói là trình độ phú hào.
Giống như tất cả các nhà phú hào đều có đàn ông đặc biệt dễ dàng phạm lỗi, sau khi say rượu về nhà, ông chủ cưỡng ép cô nữ giúp việc, nhưng gay ở chỗ, một lần liền dính bầu. Vốn ban đầu có thể phá đi cho xong việc, nhưng ông chủ kia lại có suy nghĩ kỳ lạ, muốn có nhiều con trai. Nhưng bất hạnh ở chỗ, lại oái ăm là sinh ra một đứa con gái, càng bất hạnh hơn là, kiểm tra DNA, cư nhiên lại còn ăn khớp. Vô cùng bất đắc dĩ mà lưu lại đứa bé gái, còn tốn một khoản tiền, tống cổ cô giúp việc kia đi.
Ông chủ phạm sai lầm kia chính là ba tôi, mẹ đẻ của tôi chính là nữ giúp việc xui xẻo kia. Còn về phần đứa bé gái càng xui xẻo hơn kia, chính là tôi.
Lão cha vạn bất đắc dĩ nhận nuôi tôi, đặt tên là Tô Phi*. Ý tứ của ông rất rõ ràng, tôi cũng rất hiểu rõ. Mặc dù là người Tô gia, nhưng lại chỉ được cái mẽ ngoài. Ông không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, đành phải bày tỏ ngụ ý ở trên mặt tên. (* phi: sai lầm)
Nha, đừng cho rằng tôi từ nhỏ nhận đủ mọi ngược đãi khổ sở, điều đó là không hề có. Tô phu nhân tuy rằng không thích tôi, nhưng ngay cả đẩy cũng không hề đẩy tôi một cái nào. Từ nhỏ, anh chị có cái gì, tôi sẽ có cái đó. Bà giao tôi cho bảo mẫu chăm sóc, nếu bảo mẫu ăn hiếp tôi bị bà biết được, lập tức sẽ bị đuổi đi.
Từ khi còn rất nhỏ tôi đã biết bà là một người phụ nữ tao nhã cao quý, mặc dù bà không phải mẹ ruột của tôi (ngay từ lúc tôi còn chưa biết nói, đám người hầu trong nhà đã tranh nhau kể cho tôi biết về thân thế tàn khốc của mình), nhưng bà chưa từng bạc đãi tôi – bằng chứng thép của hành động không chung thủy của ông chồng vô lương tâm – ngược lại hết sức duy trì một loại công bằng ở mặt ngoài.
Có lẽ vì sự bảo vệ im lặng của bà, mà những anh chị cùng cha khác mẹ của tôi có thể xem thường tôi, nhưng không ức hiếp tôi.
Nhưng loại không khí kia thật sự là không hề dễ chịu. Tôi vẫn hy vọng có thể mau mau lớn lên, rời khỏi ngôi nhà đó. Tôi rất mệt mỏi chuyện người hầu luôn lấy tôi làm đề tài để tám nhảm, tôi giống như một đứa trẻ mồ côi sống trong một tòa cô nhi viện hoa lệ, lời nói hành động đều phải đặc biệt cẩn thận, loại áp lực đó rất lớn.
Khi tôi lên mười bốn tuổi, lại phát hiện có một rắc rối mới.
Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi vô cùng anh tuấn. Đương nhiên, đó cũng là do hắn có một người mẹ là mỹ nữ, còn có một người bà cũng là mỹ nữ, gien trội của loài người quả nhiên có khả năng đó.
Nhưng về phương diện tính cách, hắn lại rất giống lão cha đặc biệt dễ dàng phạm sai lầm. Hỏng bét là, hắn phát hiện trong nhà còn có một đối tượng rất thuận tiện.
Không sai, đối tượng xui xẻo đó chính là tôi.
Ban đầu, hắn đầu tiên là ‘tốt đột xuất’. Nhưng hắn không biết, đứa bé sống trong những lời đồn đãi và trào phúng, lớn lên trong sự đối xử lạnh lùng, sẽ đặc biệt trưởng thành sớm, cũng đặc biệt có cảnh giác. Người hầu ở trước mặt chủ nhân đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng không hề tránh né tôi. Cho nên… tôi coi vậy mà nghe được rất nhiều ‘tài liệu giảng dạy mang tính chất tiêu cực’. (ý chỉ chị nghe được những chuyện xấu mà học được từ đó)
Căn bản không tin hắn đột nhiên nhớ ra mình là anh trai, đặc biệt là ánh mắt khi hắn nhìn tôi thật sự rất con mẹ nó khủng bố. Về sau thủ đoạn của hắn càng ngày càng thái quá, có lần còn ý đồ cưỡng hôn tôi, trong lúc kích động, tôi dùng cặp sách đánh hắn…
Tôi nghĩ hắn sẽ không mất đi năng lực sinh dục đâu, chẳng qua trong cặp của tôi có nghiên mực, làm cho tư thế đi đường của hắn vài ngày sau trông có hơi quái quái mà thôi.
Không thể cầu xin giúp đỡ từ ai, tôi chỉ có thể nhốt mình trong phòng, cả cửa chính cửa sổ đều khóa hết, cắn răng chịu đựng lại chịu đựng.
Sau đó sự nghiệp của lão cha già gặp nguy cơ lớn, khi đó tôi thần kinh căng thẳng đến trình độ chỉ chăm chăm bảo vệ chính mình, không có bụng dạ để tâm đến chuyện gì. Chỉ nghe đâu là lão cha cuối cùng đi cầu một tiến sĩ nào đó, nghe nói người đó có nuôi tiểu quỷ (?), có thể hóa giải vận rủi.
Sau đó Đại sư phụ giải trừ được vận rủi xong, đến nhà đón một đứa bé đi.
Mà đêm trước khi Đại sư phụ đến, ông anh trai cầm thú của tôi lấy được chìa khóa phòng tôi từ chỗ quản gia, mò mẫm chui vào. Tôi cũng không biết lấy ở đâu được can đảm như thế, từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài.
May mắn chỉ là bị trật chân. Kỳ thật tôi cũng đã nghĩ, cho dù có đang ở lầu 14 cũng sẽ nhảy? Tôi không muốn mình thành trò cười cho thiên hạ chế giễu, tôi không muốn có vận mệnh giống như mẹ ruột mình.
Tôi là tôi, bà là bà.
.
Đại sư phụ đến muốn đưa chị gái đi, tôi nói, làm ơn, mang con đi đi. Người đó nhìn tôi hồi lâu, rồi đỡ lấy tôi ‘chân cao chân thấp’ (đi cà nhắc), rời khỏi Tô gia.
Ban đầu Lưu sư phụ rất bài xích tôi. Tôi vốn nghĩ là ông ghét tôi, nhưng rời khỏi “Đêm Hè”, tôi căn bản không còn nơi nào để đi. Nếu tôi lớn hơn vài tuổi, có thể tự làm việc nuôi sống mình, điều đó không có vấn đề gì. Nhưng mà ai sẽ thuê một đứa trẻ mười bốn tuổi chứ?
Tôi thích cái không khí yên ả đạm mạc của “Đêm Hè”. Nơi đây thật sạch sẽ, hài hòa. Tôi không muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng điều tôi không ngờ tới, là Lưu sư phụ không hề chán ghét tôi.
“Lưu, ngươi không thích học trò mới sao?” giọng của Đại sư phụ vang lên, cánh tay vốn đang muốn gõ cửa tôi dừng lại. Tôi biết nghe lén là không đúng, nhưng tôi rất muốn biết Lưu sư phụ nghĩ gì.
“Con bé rất thông minh, cũng rất hiếu học. Nói không chừng con bé có thể kế thừa sử ma của tôi (ma để sai khiến)… con bé có tài thiên phú.” Giọng của Lưu sư phụ rất phiền não, “Đại sư phụ, thầy không nên cho con bé đến đây. Nó còn rất nhỏ, cuộc đời còn dài như vậy… thầy để con bé hiện tại tiến vào mộ huyệt học vấn này, điều này…”
Đại sư phụ im lặng một lúc, thở dài. “Nó không còn chỗ nào để đi, Lưu, anh trai cùng mẹ khác cha của con bé… có suy nghĩ dơ bẩn với nó. Mà nó không muốn, cũng không được ai bảo vệ.”
Thẳng thắn mà nói, tôi chưa từng khóc bao giờ. Vì để sinh tồn ở Tô gia, ngay cả tiếng khóc tôi cũng không có. Phải tự kiềm chế, phải tự trọng, không cần phiền hà đến bất cứ ai. Huống chi, khóc có thể giải quyết được gì?
Ngay tại lúc này, tôi lại khóc. Giật mình nhìn thấy nước mắt trong lòng bàn tay mình, tôi chạy trốn vào trong tủ quần áo trong phòng mình, vùi đầu, không tiếng động mà khóc nức nở không ngừng.
Tôi còn thực sự không hiểu rõ tôi đang khóc vì cái gì.
Sau đó, tôi mang theo đôi mắt đỏ ngầu, đi gõ cửa phòng Lưu sư phụ, đó đã là chuyện của hai tiếng sau.
Đương nhiên, Đại sư phụ đã sớm rời đi, Lưu sư phụ đang sắp xếp lại sổ ghi chép, rột rột hí hoáy viết không ngừng. Ông là người lạc hậu, không thích dùng máy tính, thậm chí còn đang dùng bút máy.
Tôi nhìn đỉnh đầu Địa Trung Hải ‘chói lòa’ của ông, lại cảm thấy thật thân thiết đến vậy.
“A,” ông ngẩng đầu nhìn tôi, điềm nhiên như không đưa cuốn sổ ghi chép kia cho tôi. “Con biết dùng máy tính chứ? Giúp ta nhập số liệu này vào. Một mình ta thật sự bận quá không làm được… đợi làm xong, ta dẫn con đi gặp Chu sư phụ. Thực vật học cũng rất trọng yếu …”
Tôi không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, nhận lấy xấp ghi chép dày cộm kia. Chữ Lưu sư phụ viết bằng bút máy rất đẹp.
“Không cần làm xong trong ngày hôm nay đâu.” Ông loay hoay với đống văn phòng phẩm trên bàn, giả vờ như đang rất bận rộn, “Ách, nếu không ngủ được bị đau mắt…” ông nhìn sang bên cạnh, liền đẩy qua một hộp thuốc mỡ. “Bôi cái này lên mí mắt, sẽ nhanh chóng hết đau.”
Ông lúng túng ho khan, “Aizz, mau cầm đi! Ta còn bận nhiều việc, bận nhiều việc lắm a!”
Nhận lấy hộp thuốc mỡ, tôi ngồi trước máy tính, thoa lên trên mí mắt, quả nhiên không còn đau. Nhưng không biết sợi dây thần kinh nào của tôi không được bình thường, vừa gõ chữ vừa khóc, cứ như vậy khóc cả một ngày.
Lưu sư phụ sau vài lần không nói chuyện, cuối cùng với tay đưa qua một bình nước khoáng và một cuộn giấy vệ sinh lớn, rồi chạy trối chết.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy được trân trọng. Cư nhiên lại là ở một nơi cơ quan nghiên cứu vừa thần bí lại vừa có hương vị tôn giáo khép kín này.
Tôi nghĩ, tôi đã có một người cha thật sự. Thậm chí ông còn đem họ của ông đặt cho tôi, là họ Lưu.
Hiểu ý của ông. Là tôi có thể “lưu” lại ở đây. Tôi có nơi để đi. Tôi tôn kính đồng thời cũng yêu mến ông, dùng tình cảm yêu mến như đối với một người cha vậy.
Người tính không bằng trời tính, cuộc sống hạnh phúc đó kéo dài không đến một năm sau, Lưu sư phụ liền ngoài ý muốn qua đời. Vì điều đó mà tôi đổ bệnh nặng một trận, nằm liệt giường gần hai tháng.
Sau đó, Đại sư phụ đưa tôi đến sở nghiên cứu tư nhân nơi rừng sâu này. Tôi nghĩ ông thật là một bậc trưởng lão duệ trí, biết nỗi đau thương cực độ của tôi cần phải dời đi.
Thật vậy, thời gian tôi ở cùng Mạnh sư phụ, nổi giận thì nhiều, buồn thương thì ít.
Ở cùng vị sư phụ mỹ nhân đầu óc có chút không bình thường này… đây rốt cuộc là may mắn, hay là bất hạnh, kỳ thật tôi cũng không có đáp án.
Tác giả :
Hồ Điệp Seba