Đường Chuyên
Chương 251: Nãi nãi uy vũ
Xuất thân từ một kỹ sư, Vân Diệp thích nhất là nhìn công trường tưng bừng náo nhiệt, nhất là đội ngũ kiến trúc của Vân gia trang làm việc cực kỳ quy củ là cảnh thích xem nhất.
Trang hộ Vân gia mặc áo ngắn quần dài làm bằng vải thô, không ngừng bận rộn trên công trường, có người đang đào giếng, để lấy nước dùng cho công trường, do có xi măng, hiện giờ xây nhà cần rất nhiều nước. Địa thế của Trường An khá cao, đào giếng không dễ, hơn nữa quá nửa số nước giếng bị mặn, không thể uống, trạch viện có nước ngọt ở Trường An cao hơn trạch việt khác rất nhiều.
Sông Kim Thủy sau khi chảy qua nửa thành Trường An đã trở nên cực kỳ bẩn thỉu, nước bẩn sinh hoạt trong nhà bách tính Trường An cứ đổ cả xuống sông, khiến thành Trường An thối hoắc, sánh được với cống của Bắc Kinh đời sau.
Đáng sợ hơn nữa là lại có rất nhiều người dựa vào thứ nước hôi thối đó giặt y phục, làm cơm, Vân Diệp tận mắt nhìn thấy có nhà rửa thùng phân ở thượng du, hạ du có người lấy nước rửa rau nấu cơm.
Bịt mồm nhìn phó dịch Vân gia, các phó dịch đã hiểu tâm lý của chủ tử tới không thể hiểu hơn được nữa, khinh bỉ nhìn nhà lấy nước bẩn rửa rau, ngửa đầu nói với Vân gia:
- Hầu gia, nếu nhà ta cũng để người uống nước bẩn thị đám tiểu nhân đáng bị kéo ra ngoài đánh chết, nước của các chủ tử uống đều là kéo xe ra ngoài thành lấy nước từ thác, dù nước bọn tiểu nhân uống là ở giếng trong nhà, quy củ nhà ta là nước không đun không uống, đám người đó đâu giống nhà ta, tiểu nhân tận mắt thấy nước đọng trong dấu chân lừa bọn họ cũng uống, đám bẩn thỉu.
Hiện giờ phó dịch Vân gia có đủ lý do cười nhạo hàng xóm cũ, một năm ba bộ trang phục công tác, trang phục gia đinh bằng vải bố, xuân có áo mùa xuân, hè có đồ mùa hè, không phải đám cùng gia tiểu hộ quanh năm suốt tháng mặc một thứ y phục có thể sánh bằng.
Trừ quy củ quá nhiều, làm người ta không quen, ví như không được uống nước lã, không được khạc đờm ra đất, ba ngày phải tắm một lần, mới đầu phạt mấy người xong, đám phó dịch vì tránh tiền của mình bị chủ nhà lấy lại, dần dần tạo thành thói quen, hiện giờ dù khát đến mấy cũng không ai uống nước lã, dù đói đến mấy cũng phải đi tắm. Giờ thấy người quen cũ đầu tóc bù xù bẩn thỉu đều không muốn chào, sợ mất giá.
Thế này không được, chẳng trách trong thành Trường An ôn dịch không ngừng.
Trong nhà không ngừng mang nước sôi nguội tới công trường, mỗi người một ống trúc, chứa đầy nước dùng cho một ngày, những người nhà quê này đã bắt đầu khinh bỉ những người thành thị mà trước kia bọn họ ngưỡng mộ.
Vân Diệp ở lại Trường An là để đợi Lý Nhị triệu kiến, ai ngờ Lý Nhị hình như quên mất y rồi, thành Trường An vẫn cứ như xưa, không hề đóng kín cửa thành lùng sục như trong tưởng tượng của Vân Diệp, chẳng biết Lý Nhị đang chơi trò gì.
Nhi tử Đường Thiện Thức của Đường Kiệm đem Minh Nguyệt quyết tới tặng, nói một đống lời cảm tạ mà bản thân chẳng hiểu vì sao rồi vội vàng cáo từ, nhìn đôi mắt vô tri của hắn Vân Diệp biết biết Đường Kiệm quên nói chuyện vô ưu thảo cho nhi tử của mình.
Cướp lấy Minh Nguyệt Quyết từ bàn tay nắm chặt của Đường Thiện Thức, ngắm nghía kỹ càng, không hổ danh hai chữ minh nguyệt, dù chỉ có nửa vầng trăng, nhưng chất ngọc đúng là số một, long lanh tựa hồ gần trong suốt, đeo lên ngón cái không có chút cảm giác bất tiện nào, là bảo vật tuyệt hảo dùng kéo cung. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Vân Diệp làm vài động tác kéo cung, nói với Đường Thiện Thức mắt không rời khỏi Minh Nguyệt quyết:
- Yên tâm, lệnh tôn tặng ta Minh Nguyệt quyết không có ý đoạn tuyệt với ta, chỉ đơn thuần là cảm tạ, thứ này nếu ta tặng cho người khác, mới có ý triệt để đoạt tuyệt.
Đường Thiện Thức chỉ mới hai mươi tuổi, được gia học Đường gia hun đúc làm tim đen mặt dày, rõ ràng đồ đã đem tặng cho người ta còn vòng vo hỏi nguyên cớ, cha hắn xưa nay rất tự kiêu, lần này bị Vân Diệp bắt chẹt đau đớn lắm, làm gì còn mặt mũi nào kể, chắc ở nhà bị chửi cho thối mặt rồi.
- Đường huynh, đừng hỏi nữa, tránh Đường công nổi giận, chỉ cần biết Minh Ngọc quyết do Đường công cam tâm tình nguyện tặng cho tiểu đệ, nếu như không phải ta cần tới đã chẳng để Đường công kiếm được lợi ích lớn như vậy.
Vân Diệp nói mập mờ, làm Đường Thiện Thức càng ù ù cạc cạc, nhưng ván đã đóng thuyền rồi, lại được cha căn dặn, đành quyến luyến rời đi.
Hôn lễ vốn định tổ chức ba ngày sau không có tin tức gì cả, Lý An Lan nhờ thái tử cảm tạ Vân Diệp, đây là lần đầu tiên nàng có phản ứng của người bình thường, không còn cho rằng toàn bộ thế giới này nợ nàng, vì nàng làm gì cũng là hiển nhiên.
Vân Diệp không vào cung được, vừa tới cửa cung là bị thị vệ hoàng gia đuổi đi, tuy cái tên thị vị râu xồm đó nói chuyện khách khí, nhưng ý cự tuyệt rất rõ ràng, còn thu yêu bài tiến cung của Vân Diệp, lý do thứ này quá nặng, sợ làm hầu gia trẹo lưng.
Lý do này thú vị lắm, Vân Diệp cởi yêu bài ra, tức thị thấy người nhẹ bẫng, vẫy tay tạm biệt thị vệ, đi tiêu sai vô cùng, nếu như được cả đời không phải vào cung nữa thì còn gì bằng, lần này thu yêu bài đi vừa đúng ý của Vân Diệp.
Y bắt đầu tập trung vào công trường phường Hưng Hóa, xây dựng hoàng cung y không còn tư cách hỏi tới nữa, ngay cả Công Thâu Mộc mời y đi xem mô hình đại điện, Vân Diệp cũng cười từ chối.
- Vân hầu, Công Thâu gia không phải hạng thấy gió trở cở, lần này Công Thâu gia được thể hiện tài năng là do Vân hầu ban cho, cả nhà từ trên xuống dưới khắc ghi trong lòng. Xây cung điện thì cũng chỉ là một tòa cung điện, lão phu để ý nhất không phải xây cung điện trên mặt đất mà là cung điện muôn đời trong lòng, ngày đại điện hoàn thành toàn bộ Công thâu gia sẽ về thư viện.
Lão Công Thâu chẳng biết nghe được từ đâu những tin tức không có lợi với Vân Diệp, đã rất khuya rồi còn lấy thân phận đại tượng bảo vũ hầu đưa ông ta tới Vân gia, khảng khái nói lời biểu thị lòng trung thành.
- Công Thâu tiên sinh, tiên sinh nghĩ sai rồi, cả nhà tiên sinh bất vả xây cung điện, tương lai đáng có quan chức, đáng có ban thưởng cả nhà, tiên sinh nên tiếp nhận. Thư viện không chỉ là của ta, cũng là của tiên sinh, là của mọi người trong thư viện, chúng ta tất nhiên đồng lòng để thư viện có thể tồn tại mãi mãi. Ta chưa bao giờ hoài nghi sự chân thành của Công Thâu gia, tiên sinh cứ làm việc mình nên làm, không cần lo tới tâm tình của ta, nếu dùng đại điện làm con tin yêu cầu hoàng gia cái gì đó thì không phải là tác phong của Vân Diệp này. Vạn Dân điện vốn do Công Thâu gia xây nên, mang hi vọng của người dân Trường An, ta không hi vọng nó dính tới chút quyền mưu nào hết.
Công Thâu Mộc cười lớn, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ, vỗ vai Vân Diệp, sau đó cuộn bản vẽ lại, kẹp ở nách, ngâm nga bài hát không tên, bước chân tươi vui rời Vân gia.
Yêu bài của Vân Diệp bị thu hồi, tựa hồ biểu thị sự tin tưởng của hoàng gia với Vân Diệp tới đây đã hết, kẻ hả hê có, kẻ ném đá xuống giếng có, nhiều nhất là kẻ đứng ngoài cuộc xem biến hóa.
Từ thảo nguyên về, mưa gió Trường An không ngừng, Vân Diệp lười biếng bị ép tham dự vào trong mưa gió đó, Lý Nhị thích chiến đấu, Vân Diệp ghét chiến đấu, chiến đầu kiểu gì y cũng không thích.
Lần này cầu xin cho Lý An Lan có lẽ đã chọc giận Lý Nhị, hiện giờ là thời khắc quan trọng các bộ tộc thảo nguyên phong ông ta là Thiên khả hãn, vì muốn sóng yên biển lặng trải qua giai đoạn quan trọng này, ông ta lựa chọn đuổi Vân Diệp, cái nhân tố bất ổn ra thật xa, để bình hòa hưởng thụ thời khắc vinh diệp nhất trên đời.
Hôn lễ của Lý An Lan không cử hành như kỳ hạn, đó là câu trả lời của Lý Nhị cho Vân Diệp, thu hồi lại yêu bài là để nói với y, ngươi nên về thư viện rồi, không cần ngươi nhúng tay vào chuyện hoàng gia nữa.
Vân Diệp chuẩn bị đi, khi y đi thị sát công trường phường Hưng Hóa lần cuối cùng, khi trang hộ Vân gia dọn dẹp đống đổ nát, phát hiện ra một mật thất, sau khi Lão Trang kiểm tra qua, Vân Diệp vào mật thất, bên trong cắm vô số ống đồng, tựa hồ giám thị tất cả.
Bảo trang hộ đào dọc theo ống đồng, Vân Diệp phát hiện ra đó là công cụ giám thị toàn bộ hành động của người trong nhà, khá lạ là trên tường có dấu vết bị người ta cào, dùng tay cào, năm dấu ngón tay rất rõ, bên trên có vệt máu.
Vân Diệp nhìn tay mình, có thể để lại vết cào trên tường như thế, nếu không phải cao thủ võ học thì vô cùng phẫn nộ, đôi phi phẫn nộ là một loại sức mạnh, nó có thể khiến người ta có quyết tâm và sức mạnh mà bình thường không có.
Trực hệ Đậu gia chỉ có Đậu Yến Sơn không thấy tung tích đâu, trong báo cáo của quan phủ thì Đậu Yến Sơn đã chết trong lửa lớn, thậm chí báo cáo nói tướng mạo và y phục giống hệt Đạ Yến Sơn, phán Đậu Yến Sơn đã bị chết cháy.
Vân Diệp rùng mình, một tên điên lòng tràn ngập thù hận lượn lờ trong thành Trường An như một bóng ma, nói không cừng ngày nào đó bất thình lình xông ra bóp cổ kẻ thù, Vân Diệp có thể khẳng định, Đậu Yến Sơn nấp trong mật thất.
Trường An rất nguy hiểm, nhưng không biết mục tiêu báo thù của Đậu Yến Sơn là ai? Liên tưởng tới thuốc phiện trong tay thổ vương và thương đội Tây Vực hùng hậu của Đậu gia, nếu như còn không biết lần này người hạ độc thủ Lý Nhị là ai thì Vân Diệp nên rửa sạch cổ đợi Đậu Yến Sơn tới chém thì hơn, may mắn kẻ thù số một của hắn là Lý Nhị chứ không phải mình, nếu không dưới tình huống địch trong tối mình ngoài sáng, thế nào cũng thua thiệt lớn.
Cũng cảm thấy bi ai cho Đậu Yến Sơn, hắn có một kẻ thù hùng mạnh, khiến hắn phải dùng cả đời để báo thù, mong rằng hắn đi tìm Lý Nhị kiếm chuyện, đừng tùy tiện đổi mục tiêu, Vân Diệp chắc như đinh đóng cột mình là kẻ thù số hai của hắn.
Lý Khác chẳng ngạc nhiên khi Đậu gia đào mật thất trong nhà, đại hộ ai chẳng có chút thủ đoạn ứng phó chuyện đột phát, hiện giờ hẳn rất hứng thú với mặt đất của Đậu gia, có mật thất giấu người thì nhất định có mật thất giấu vàng bạc châu báu.
Ngày hôm đó Đậu gia bị biến thành bó đuốc, châu báu trong nhà nhất định chưa kịp mang đi, nói không chừng chôn dưới sàn nhà, không kiếm ra sao được, chuyện này phải tìm chuyên gia, ví như Hoàng Thử.
Vân Diệp lo lắng cho an nguy của người nhà, dẫn một đại đội hộ viện rời Trường An, không dừng một khắc chạy về Ngọc Sơn, quyết định không ra nữa, trừ khi Đậu Yến Sơn sa lưới, nếu không giữ cả nhà ở Vân phủ, đích thân trông coi, còn về phần loại suy đoán này không cần nói cho Lý Nhị.
Một suy nghĩ kỳ quái chưa từng có xuất hiện trong đầu Vân Diệp.
Vân gia hiện giờ trống rỗng chưa từng có, thương đội liên tục xuất phát, mỗi một thương đội đều có trướng phòng và hộ viện của Vân gia, mười mấy người đám Lưu Kim Bảo phân tán khắp nơi ở Đại Đường, căn bản không kịp về.
Về tới nhà đem lo lắng nói với nãi nãi, cả nguồn cơn sự việc cũng nói rõ ràng, hiện giờ không phải là lúc ương ngạnh, che giấu không nói, ngầm điều tra là chuyện kẻ không đầu óc mới làm, chỉ những kẻ căn bản không coi tính mạng người nhà mình ra gì mới làm.
Để tất cả người trong nhà đề cao cảnh giác mới là biện pháp xử lý chính xác nhất, có chuẩn bị lúc nào cũng hơn không.
- Nãi nãi, lần này cháu làm liên tụy tới cả nhà, là lỗi của cháu, lần sau tuyệt đối không tái phạm.
Vân Diệp ôm Tiểu Nha, xin lỗi nãi nãi trước mặt cả nhà:
Lão nãi nãi lần vòng hạt trong tay, cười nói:
- Có đại gia tộc nào không có vài kẻ thù, trước kia nãi nãi còn lấy làm lạ, cháu ta có bản lĩnh gì đưa cả nhà qua lại giữa đám hào môn lại không đắc tội với ai khiến trong nhà luôn thái bình, hiện giờ xem ra Vân gia ta muốn thành hào môn thì không tránh khỏi có kẻ thù, nãi nãi đã chuẩn bị cho ngày này rồi, Diệp Nhi, cháu không phải lo. Dư nghiệt của Đậu gia muốn gây sóng gió thì hắn chọn nhầm nhà rồi, trong lòng các hương thân bốn xung quanh đây, Vân gia tuy chưa phải là phật sống muôn nhà, nhưng người dựa vào Vân gia kiếm ăn không ít, chỉ cần nãi nãi đánh tiếng bốn phía, nãi nãi không tin người Đậu gia có thể muốn làm gì thì làm trong địa bàn Vân gia mà không ai biết, hai năm qua Vân gia làm việc thiện không phải miễn phí.
Câu này của nãi nãi làm Vân Diệp ngớ người, y chưa bao giờ hỏi tới việc nhà, nãi nãi chẳng cho y hỏi, nào ngờ Vân gia đã thành thổ hào rồi, chỉ cần lão nãi nãi ra lệnh một tiếng, Đậu gia sẽ rơi vào đại dương nhân dân mênh mông.
Nhìn nãi nãi phái từng quản sự trong nhà đi, mỗi quản sự trước khi đi đều vỗ ngực đảm bảo, hơi chút là nói đem đầu lên đĩa, Vân Diệp phát hiện nãi nãi đúng là uy phong.
Chỉ cần về tới nhà là tâm tình Vân Diệp tốt lên, lão nãi nãi ngày càng giống địa chủ bà, cô cô tựa hồ biến thành tiểu cô nương, thường búi tóc thành tạo hình tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn đi chợ chơi, bị nãi nãi tát mấy lần mà không biết hối cải.
Vân Diệp biết cô cô muốn quay về thời thiếu nữ, như thế cô cô sẽ tìm được lang quân như ý thực sự, chứ không phải tên khốn kiếp cứ uống rượu vào là đánh mình.
Vì hoàn toàn kết thúc chuyện của cô cô, Vân Diệp cho tên ma men kia mười quan tiền, bảo hắn tới nha môn làm thủ tục ly hôn, tên ma men ôm tiền mừng tới mức quên hết mọi việc, ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của Vân Diệp cũng không thấy.
Cô cô sống ở cái nhà kia một năm, chịu tội một năm, mỗi ngày một roi, tổng cộng ba trăm sau mươi roi, mỗi tháng ba mươi roi, nợ này phải trả. Bảo tên ma men kia chọn, hoặc cầm mười quan tiền ăn roi, hoặc tay trắng cuốn xéo, quả nhiên không ngoài dự liệu, tên ma men lựa chọn tiền và nhận roi, ba mươi roi đánh cho tên ma men toàn thân thương tích, tu lên như chó sói, nhưng ôm chặt tiền không buông.
Cô cô biết Vân Diệp trừng phạt tên ma men, không ngờ lại không để Vân Diệp đánh hắn, mặt âm trầm tìm đại phu trị thương cho hắn, lại cho hắn mười mấy quan tiền mở cửa hiệu, sống cho tốt.
Tên ma men cũng quyết liệt, lấy cây gậy đánh gãy tay phải của mình, nói với cô cô là bàn tay này tạo nghiệt, sau này hắn không đánh nữ nhân nữa, nói xong không để đại phu trị thương, ôm túi tiền lớn đi, đầu không hề quay lại.
Từ đó trở đi cô cô chỉ cần thấy Nhất Nương thêu áo cưới là thương cảm, đôi khi còn thêu giúp Nhất Nương. Hai cô cháu ngồi dưới ánh mặt trời thêu từng mũi kim một, Vân Diệp nhìn mà cảm động, mà cứ cảm động là vàng trong túi lại ít đi.
Quả vàng lừa được ở chỗ Vân Diệp đều được cô cô đưa kim tượng làm thành dây chuyền vàng, chẳng biết phải thêu bao nhiêu áo cưới. Lần này thu được không ít vàng, rương vàng tặng cho Lý Nhị theo thông lệ Vân Diệp giữ lại hai thành, đều là vàng mười. Nãi nãi đem toàn bộ số vàng đúc lại, còn đóng dấu hiệu Van gia lên, hoa văn mây cuộn trông rất đẹp.
Ba chục đĩnh vàng Vân phủ đặc chế tỏa kim quang lấp lánh, Vân Diệp muốn dùng hai đĩnh để cho vào cái ví sớm đã trống không, bị nãi nãi đánh vào tay, nói đây là sính lễ cưới Tân Nguyệt, không được tiêu bừa.
Thuận nay ném tới một nắm vàng lá, bảo Vân Diệp tiêu dè xẻn thôi, thực ra Vân Diệp chẳng cần tiêu tiền vào việc gì.
Trang hộ Vân gia mặc áo ngắn quần dài làm bằng vải thô, không ngừng bận rộn trên công trường, có người đang đào giếng, để lấy nước dùng cho công trường, do có xi măng, hiện giờ xây nhà cần rất nhiều nước. Địa thế của Trường An khá cao, đào giếng không dễ, hơn nữa quá nửa số nước giếng bị mặn, không thể uống, trạch viện có nước ngọt ở Trường An cao hơn trạch việt khác rất nhiều.
Sông Kim Thủy sau khi chảy qua nửa thành Trường An đã trở nên cực kỳ bẩn thỉu, nước bẩn sinh hoạt trong nhà bách tính Trường An cứ đổ cả xuống sông, khiến thành Trường An thối hoắc, sánh được với cống của Bắc Kinh đời sau.
Đáng sợ hơn nữa là lại có rất nhiều người dựa vào thứ nước hôi thối đó giặt y phục, làm cơm, Vân Diệp tận mắt nhìn thấy có nhà rửa thùng phân ở thượng du, hạ du có người lấy nước rửa rau nấu cơm.
Bịt mồm nhìn phó dịch Vân gia, các phó dịch đã hiểu tâm lý của chủ tử tới không thể hiểu hơn được nữa, khinh bỉ nhìn nhà lấy nước bẩn rửa rau, ngửa đầu nói với Vân gia:
- Hầu gia, nếu nhà ta cũng để người uống nước bẩn thị đám tiểu nhân đáng bị kéo ra ngoài đánh chết, nước của các chủ tử uống đều là kéo xe ra ngoài thành lấy nước từ thác, dù nước bọn tiểu nhân uống là ở giếng trong nhà, quy củ nhà ta là nước không đun không uống, đám người đó đâu giống nhà ta, tiểu nhân tận mắt thấy nước đọng trong dấu chân lừa bọn họ cũng uống, đám bẩn thỉu.
Hiện giờ phó dịch Vân gia có đủ lý do cười nhạo hàng xóm cũ, một năm ba bộ trang phục công tác, trang phục gia đinh bằng vải bố, xuân có áo mùa xuân, hè có đồ mùa hè, không phải đám cùng gia tiểu hộ quanh năm suốt tháng mặc một thứ y phục có thể sánh bằng.
Trừ quy củ quá nhiều, làm người ta không quen, ví như không được uống nước lã, không được khạc đờm ra đất, ba ngày phải tắm một lần, mới đầu phạt mấy người xong, đám phó dịch vì tránh tiền của mình bị chủ nhà lấy lại, dần dần tạo thành thói quen, hiện giờ dù khát đến mấy cũng không ai uống nước lã, dù đói đến mấy cũng phải đi tắm. Giờ thấy người quen cũ đầu tóc bù xù bẩn thỉu đều không muốn chào, sợ mất giá.
Thế này không được, chẳng trách trong thành Trường An ôn dịch không ngừng.
Trong nhà không ngừng mang nước sôi nguội tới công trường, mỗi người một ống trúc, chứa đầy nước dùng cho một ngày, những người nhà quê này đã bắt đầu khinh bỉ những người thành thị mà trước kia bọn họ ngưỡng mộ.
Vân Diệp ở lại Trường An là để đợi Lý Nhị triệu kiến, ai ngờ Lý Nhị hình như quên mất y rồi, thành Trường An vẫn cứ như xưa, không hề đóng kín cửa thành lùng sục như trong tưởng tượng của Vân Diệp, chẳng biết Lý Nhị đang chơi trò gì.
Nhi tử Đường Thiện Thức của Đường Kiệm đem Minh Nguyệt quyết tới tặng, nói một đống lời cảm tạ mà bản thân chẳng hiểu vì sao rồi vội vàng cáo từ, nhìn đôi mắt vô tri của hắn Vân Diệp biết biết Đường Kiệm quên nói chuyện vô ưu thảo cho nhi tử của mình.
Cướp lấy Minh Nguyệt Quyết từ bàn tay nắm chặt của Đường Thiện Thức, ngắm nghía kỹ càng, không hổ danh hai chữ minh nguyệt, dù chỉ có nửa vầng trăng, nhưng chất ngọc đúng là số một, long lanh tựa hồ gần trong suốt, đeo lên ngón cái không có chút cảm giác bất tiện nào, là bảo vật tuyệt hảo dùng kéo cung. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Vân Diệp làm vài động tác kéo cung, nói với Đường Thiện Thức mắt không rời khỏi Minh Nguyệt quyết:
- Yên tâm, lệnh tôn tặng ta Minh Nguyệt quyết không có ý đoạn tuyệt với ta, chỉ đơn thuần là cảm tạ, thứ này nếu ta tặng cho người khác, mới có ý triệt để đoạt tuyệt.
Đường Thiện Thức chỉ mới hai mươi tuổi, được gia học Đường gia hun đúc làm tim đen mặt dày, rõ ràng đồ đã đem tặng cho người ta còn vòng vo hỏi nguyên cớ, cha hắn xưa nay rất tự kiêu, lần này bị Vân Diệp bắt chẹt đau đớn lắm, làm gì còn mặt mũi nào kể, chắc ở nhà bị chửi cho thối mặt rồi.
- Đường huynh, đừng hỏi nữa, tránh Đường công nổi giận, chỉ cần biết Minh Ngọc quyết do Đường công cam tâm tình nguyện tặng cho tiểu đệ, nếu như không phải ta cần tới đã chẳng để Đường công kiếm được lợi ích lớn như vậy.
Vân Diệp nói mập mờ, làm Đường Thiện Thức càng ù ù cạc cạc, nhưng ván đã đóng thuyền rồi, lại được cha căn dặn, đành quyến luyến rời đi.
Hôn lễ vốn định tổ chức ba ngày sau không có tin tức gì cả, Lý An Lan nhờ thái tử cảm tạ Vân Diệp, đây là lần đầu tiên nàng có phản ứng của người bình thường, không còn cho rằng toàn bộ thế giới này nợ nàng, vì nàng làm gì cũng là hiển nhiên.
Vân Diệp không vào cung được, vừa tới cửa cung là bị thị vệ hoàng gia đuổi đi, tuy cái tên thị vị râu xồm đó nói chuyện khách khí, nhưng ý cự tuyệt rất rõ ràng, còn thu yêu bài tiến cung của Vân Diệp, lý do thứ này quá nặng, sợ làm hầu gia trẹo lưng.
Lý do này thú vị lắm, Vân Diệp cởi yêu bài ra, tức thị thấy người nhẹ bẫng, vẫy tay tạm biệt thị vệ, đi tiêu sai vô cùng, nếu như được cả đời không phải vào cung nữa thì còn gì bằng, lần này thu yêu bài đi vừa đúng ý của Vân Diệp.
Y bắt đầu tập trung vào công trường phường Hưng Hóa, xây dựng hoàng cung y không còn tư cách hỏi tới nữa, ngay cả Công Thâu Mộc mời y đi xem mô hình đại điện, Vân Diệp cũng cười từ chối.
- Vân hầu, Công Thâu gia không phải hạng thấy gió trở cở, lần này Công Thâu gia được thể hiện tài năng là do Vân hầu ban cho, cả nhà từ trên xuống dưới khắc ghi trong lòng. Xây cung điện thì cũng chỉ là một tòa cung điện, lão phu để ý nhất không phải xây cung điện trên mặt đất mà là cung điện muôn đời trong lòng, ngày đại điện hoàn thành toàn bộ Công thâu gia sẽ về thư viện.
Lão Công Thâu chẳng biết nghe được từ đâu những tin tức không có lợi với Vân Diệp, đã rất khuya rồi còn lấy thân phận đại tượng bảo vũ hầu đưa ông ta tới Vân gia, khảng khái nói lời biểu thị lòng trung thành.
- Công Thâu tiên sinh, tiên sinh nghĩ sai rồi, cả nhà tiên sinh bất vả xây cung điện, tương lai đáng có quan chức, đáng có ban thưởng cả nhà, tiên sinh nên tiếp nhận. Thư viện không chỉ là của ta, cũng là của tiên sinh, là của mọi người trong thư viện, chúng ta tất nhiên đồng lòng để thư viện có thể tồn tại mãi mãi. Ta chưa bao giờ hoài nghi sự chân thành của Công Thâu gia, tiên sinh cứ làm việc mình nên làm, không cần lo tới tâm tình của ta, nếu dùng đại điện làm con tin yêu cầu hoàng gia cái gì đó thì không phải là tác phong của Vân Diệp này. Vạn Dân điện vốn do Công Thâu gia xây nên, mang hi vọng của người dân Trường An, ta không hi vọng nó dính tới chút quyền mưu nào hết.
Công Thâu Mộc cười lớn, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ, vỗ vai Vân Diệp, sau đó cuộn bản vẽ lại, kẹp ở nách, ngâm nga bài hát không tên, bước chân tươi vui rời Vân gia.
Yêu bài của Vân Diệp bị thu hồi, tựa hồ biểu thị sự tin tưởng của hoàng gia với Vân Diệp tới đây đã hết, kẻ hả hê có, kẻ ném đá xuống giếng có, nhiều nhất là kẻ đứng ngoài cuộc xem biến hóa.
Từ thảo nguyên về, mưa gió Trường An không ngừng, Vân Diệp lười biếng bị ép tham dự vào trong mưa gió đó, Lý Nhị thích chiến đấu, Vân Diệp ghét chiến đấu, chiến đầu kiểu gì y cũng không thích.
Lần này cầu xin cho Lý An Lan có lẽ đã chọc giận Lý Nhị, hiện giờ là thời khắc quan trọng các bộ tộc thảo nguyên phong ông ta là Thiên khả hãn, vì muốn sóng yên biển lặng trải qua giai đoạn quan trọng này, ông ta lựa chọn đuổi Vân Diệp, cái nhân tố bất ổn ra thật xa, để bình hòa hưởng thụ thời khắc vinh diệp nhất trên đời.
Hôn lễ của Lý An Lan không cử hành như kỳ hạn, đó là câu trả lời của Lý Nhị cho Vân Diệp, thu hồi lại yêu bài là để nói với y, ngươi nên về thư viện rồi, không cần ngươi nhúng tay vào chuyện hoàng gia nữa.
Vân Diệp chuẩn bị đi, khi y đi thị sát công trường phường Hưng Hóa lần cuối cùng, khi trang hộ Vân gia dọn dẹp đống đổ nát, phát hiện ra một mật thất, sau khi Lão Trang kiểm tra qua, Vân Diệp vào mật thất, bên trong cắm vô số ống đồng, tựa hồ giám thị tất cả.
Bảo trang hộ đào dọc theo ống đồng, Vân Diệp phát hiện ra đó là công cụ giám thị toàn bộ hành động của người trong nhà, khá lạ là trên tường có dấu vết bị người ta cào, dùng tay cào, năm dấu ngón tay rất rõ, bên trên có vệt máu.
Vân Diệp nhìn tay mình, có thể để lại vết cào trên tường như thế, nếu không phải cao thủ võ học thì vô cùng phẫn nộ, đôi phi phẫn nộ là một loại sức mạnh, nó có thể khiến người ta có quyết tâm và sức mạnh mà bình thường không có.
Trực hệ Đậu gia chỉ có Đậu Yến Sơn không thấy tung tích đâu, trong báo cáo của quan phủ thì Đậu Yến Sơn đã chết trong lửa lớn, thậm chí báo cáo nói tướng mạo và y phục giống hệt Đạ Yến Sơn, phán Đậu Yến Sơn đã bị chết cháy.
Vân Diệp rùng mình, một tên điên lòng tràn ngập thù hận lượn lờ trong thành Trường An như một bóng ma, nói không cừng ngày nào đó bất thình lình xông ra bóp cổ kẻ thù, Vân Diệp có thể khẳng định, Đậu Yến Sơn nấp trong mật thất.
Trường An rất nguy hiểm, nhưng không biết mục tiêu báo thù của Đậu Yến Sơn là ai? Liên tưởng tới thuốc phiện trong tay thổ vương và thương đội Tây Vực hùng hậu của Đậu gia, nếu như còn không biết lần này người hạ độc thủ Lý Nhị là ai thì Vân Diệp nên rửa sạch cổ đợi Đậu Yến Sơn tới chém thì hơn, may mắn kẻ thù số một của hắn là Lý Nhị chứ không phải mình, nếu không dưới tình huống địch trong tối mình ngoài sáng, thế nào cũng thua thiệt lớn.
Cũng cảm thấy bi ai cho Đậu Yến Sơn, hắn có một kẻ thù hùng mạnh, khiến hắn phải dùng cả đời để báo thù, mong rằng hắn đi tìm Lý Nhị kiếm chuyện, đừng tùy tiện đổi mục tiêu, Vân Diệp chắc như đinh đóng cột mình là kẻ thù số hai của hắn.
Lý Khác chẳng ngạc nhiên khi Đậu gia đào mật thất trong nhà, đại hộ ai chẳng có chút thủ đoạn ứng phó chuyện đột phát, hiện giờ hẳn rất hứng thú với mặt đất của Đậu gia, có mật thất giấu người thì nhất định có mật thất giấu vàng bạc châu báu.
Ngày hôm đó Đậu gia bị biến thành bó đuốc, châu báu trong nhà nhất định chưa kịp mang đi, nói không chừng chôn dưới sàn nhà, không kiếm ra sao được, chuyện này phải tìm chuyên gia, ví như Hoàng Thử.
Vân Diệp lo lắng cho an nguy của người nhà, dẫn một đại đội hộ viện rời Trường An, không dừng một khắc chạy về Ngọc Sơn, quyết định không ra nữa, trừ khi Đậu Yến Sơn sa lưới, nếu không giữ cả nhà ở Vân phủ, đích thân trông coi, còn về phần loại suy đoán này không cần nói cho Lý Nhị.
Một suy nghĩ kỳ quái chưa từng có xuất hiện trong đầu Vân Diệp.
Vân gia hiện giờ trống rỗng chưa từng có, thương đội liên tục xuất phát, mỗi một thương đội đều có trướng phòng và hộ viện của Vân gia, mười mấy người đám Lưu Kim Bảo phân tán khắp nơi ở Đại Đường, căn bản không kịp về.
Về tới nhà đem lo lắng nói với nãi nãi, cả nguồn cơn sự việc cũng nói rõ ràng, hiện giờ không phải là lúc ương ngạnh, che giấu không nói, ngầm điều tra là chuyện kẻ không đầu óc mới làm, chỉ những kẻ căn bản không coi tính mạng người nhà mình ra gì mới làm.
Để tất cả người trong nhà đề cao cảnh giác mới là biện pháp xử lý chính xác nhất, có chuẩn bị lúc nào cũng hơn không.
- Nãi nãi, lần này cháu làm liên tụy tới cả nhà, là lỗi của cháu, lần sau tuyệt đối không tái phạm.
Vân Diệp ôm Tiểu Nha, xin lỗi nãi nãi trước mặt cả nhà:
Lão nãi nãi lần vòng hạt trong tay, cười nói:
- Có đại gia tộc nào không có vài kẻ thù, trước kia nãi nãi còn lấy làm lạ, cháu ta có bản lĩnh gì đưa cả nhà qua lại giữa đám hào môn lại không đắc tội với ai khiến trong nhà luôn thái bình, hiện giờ xem ra Vân gia ta muốn thành hào môn thì không tránh khỏi có kẻ thù, nãi nãi đã chuẩn bị cho ngày này rồi, Diệp Nhi, cháu không phải lo. Dư nghiệt của Đậu gia muốn gây sóng gió thì hắn chọn nhầm nhà rồi, trong lòng các hương thân bốn xung quanh đây, Vân gia tuy chưa phải là phật sống muôn nhà, nhưng người dựa vào Vân gia kiếm ăn không ít, chỉ cần nãi nãi đánh tiếng bốn phía, nãi nãi không tin người Đậu gia có thể muốn làm gì thì làm trong địa bàn Vân gia mà không ai biết, hai năm qua Vân gia làm việc thiện không phải miễn phí.
Câu này của nãi nãi làm Vân Diệp ngớ người, y chưa bao giờ hỏi tới việc nhà, nãi nãi chẳng cho y hỏi, nào ngờ Vân gia đã thành thổ hào rồi, chỉ cần lão nãi nãi ra lệnh một tiếng, Đậu gia sẽ rơi vào đại dương nhân dân mênh mông.
Nhìn nãi nãi phái từng quản sự trong nhà đi, mỗi quản sự trước khi đi đều vỗ ngực đảm bảo, hơi chút là nói đem đầu lên đĩa, Vân Diệp phát hiện nãi nãi đúng là uy phong.
Chỉ cần về tới nhà là tâm tình Vân Diệp tốt lên, lão nãi nãi ngày càng giống địa chủ bà, cô cô tựa hồ biến thành tiểu cô nương, thường búi tóc thành tạo hình tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn đi chợ chơi, bị nãi nãi tát mấy lần mà không biết hối cải.
Vân Diệp biết cô cô muốn quay về thời thiếu nữ, như thế cô cô sẽ tìm được lang quân như ý thực sự, chứ không phải tên khốn kiếp cứ uống rượu vào là đánh mình.
Vì hoàn toàn kết thúc chuyện của cô cô, Vân Diệp cho tên ma men kia mười quan tiền, bảo hắn tới nha môn làm thủ tục ly hôn, tên ma men ôm tiền mừng tới mức quên hết mọi việc, ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của Vân Diệp cũng không thấy.
Cô cô sống ở cái nhà kia một năm, chịu tội một năm, mỗi ngày một roi, tổng cộng ba trăm sau mươi roi, mỗi tháng ba mươi roi, nợ này phải trả. Bảo tên ma men kia chọn, hoặc cầm mười quan tiền ăn roi, hoặc tay trắng cuốn xéo, quả nhiên không ngoài dự liệu, tên ma men lựa chọn tiền và nhận roi, ba mươi roi đánh cho tên ma men toàn thân thương tích, tu lên như chó sói, nhưng ôm chặt tiền không buông.
Cô cô biết Vân Diệp trừng phạt tên ma men, không ngờ lại không để Vân Diệp đánh hắn, mặt âm trầm tìm đại phu trị thương cho hắn, lại cho hắn mười mấy quan tiền mở cửa hiệu, sống cho tốt.
Tên ma men cũng quyết liệt, lấy cây gậy đánh gãy tay phải của mình, nói với cô cô là bàn tay này tạo nghiệt, sau này hắn không đánh nữ nhân nữa, nói xong không để đại phu trị thương, ôm túi tiền lớn đi, đầu không hề quay lại.
Từ đó trở đi cô cô chỉ cần thấy Nhất Nương thêu áo cưới là thương cảm, đôi khi còn thêu giúp Nhất Nương. Hai cô cháu ngồi dưới ánh mặt trời thêu từng mũi kim một, Vân Diệp nhìn mà cảm động, mà cứ cảm động là vàng trong túi lại ít đi.
Quả vàng lừa được ở chỗ Vân Diệp đều được cô cô đưa kim tượng làm thành dây chuyền vàng, chẳng biết phải thêu bao nhiêu áo cưới. Lần này thu được không ít vàng, rương vàng tặng cho Lý Nhị theo thông lệ Vân Diệp giữ lại hai thành, đều là vàng mười. Nãi nãi đem toàn bộ số vàng đúc lại, còn đóng dấu hiệu Van gia lên, hoa văn mây cuộn trông rất đẹp.
Ba chục đĩnh vàng Vân phủ đặc chế tỏa kim quang lấp lánh, Vân Diệp muốn dùng hai đĩnh để cho vào cái ví sớm đã trống không, bị nãi nãi đánh vào tay, nói đây là sính lễ cưới Tân Nguyệt, không được tiêu bừa.
Thuận nay ném tới một nắm vàng lá, bảo Vân Diệp tiêu dè xẻn thôi, thực ra Vân Diệp chẳng cần tiêu tiền vào việc gì.
Tác giả :
Kiết Dữ 2