Dưới Váy Thần
Chương 77 Ngoại truyện 3 Một khoảng thời gian tươi đẹp
Sáng sớm ngày 19 tháng chín, bầu trời vẫn chưa sáng, bụng dưới của Thẩm Đường có cảm giác hơi căng, lúc đầu cô còn tưởng như đang nằm mơ, đó là cảm giác trong giấc mơ. Nhưng cái cảm giác căng kia càng ngày càng rõ ràng, đến khi cô không thoải mái phải tỉnh giấc.
Hôm nay là cuối tuần, muốn ngủ nướng nhưng không thực hiện được.
Trên eo nặng nề, là cánh tay Tưởng Thành Duật đặt lên trên.
Thẩm Dường chôn mặt vào trong cổ Tưởng Thành Duật, ngửa đầu cũng không nhìn thấy anh.
Trong chăn sột soạt, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, Tưởng Thành Duật vẫn còn ngủ say, cánh tay bị ai đó lôi kéo, theo bản năng anh làm động tác muốn buộc chặt cô vào trong ngực.
Cằm anh cọ qua lại trên trán của cô.
Từ trước tới nay,giác quan thứ sáu về chuyện hành kinh của Thẩm Đường rất chính xác, thời gian cô hành kinh vào khoảng ngày 20, có khi có thể đến trước hai ngày, nếu chịu áp lực lớn từ công việc, chậm lại mấy ngày cũng là chuyện bình thường.
Cô thử lay cánh tay Tưởng Thành Duật một lần nữa, lúc này Tưởng Thành Duật mới bị cô làm cho tỉnh ngủ: “Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Đường không còn cách nào khác, không thể lăn qua lăn lại, nếu không sẽ làm bẩn khăn trải giường.
“Chồng ơi, em muốn đi vệ sinh.”
Tưởng Thành Duật nửa tỉnh nửa mê: “Ừm.”
Sau đó vẫn không có động tĩnh.
“Chồng ơi.”
“Anh đây.”
“Anh buông em ra, sắp bị anh siết đến không thở được rồi nè.”
Tưởng Thành Duật mở mắt ra, lim dim mơ màng: “Sao thế?”
Anh duỗi tay lấy di động trên tủ đầu giường xem, mới 5giờ rưỡi.
“Không phải nói hôm nay không cần đến công ty sớm sao?”
“Em muốn đi vệ sinh.” Bản thân Thẩm Đường cũng cảm thấy không vui, vốn dĩ cô và Tưởng Thành Duật có thể ngủ ngon lành, thế mà bị cô làm phiền.
Tưởng Thành Duật buông cô ra, sau khi anh thức dậy thì rất khó để ngủ tiếp, anh rời giường tắm rửa đơn giản.
Thẩm Đường lấy áo tắm dài của anh bọc lên, dép lê không kịp mang, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Tưởng Thành Duật bất đắc dĩ nhìn cô, giống như một đứa trẻ, vô cùng lo lắng.
“Chồng ơi.”
Trong phòng tắm Thẩm Đường kêu anh.
“Ừm.”
Tưởng Thành Duật đi vào phòng quần áo tìm quần áo mặc cho hôm nay, sau đó cầm đi đến phòng tắm tắm rửa.
“Đến đây.” Anh đẩy cửa phòng tắm ra, bàn tay tùy tiện đóng lại: “Làm sao vậy?”
Thẩm Đường nhìn anh: “Mấy ngày nay anh nỗ lực đều uổng phí cả, hôm nay dì cả của em đến thăm đúng giờ rồi nè.”
Tưởng Thành Duật nghe xong, vậy mà không hiểu sao trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng.”
Thẩm Đường mờ mịt: “Đúng cái gì chứ?”
Cô hiểu thành: “Anh không muốn có con sao?”
“Không phải anh không muốn, mà là nên điều chỉnh trạng thái một chút.” Tưởng Thành Duật đặt quần áo lên trên giá treo đồ, nói cho cô nhớ lại: “Ngoại trừ đêm nhận giấy chứng nhận kết hôn đó, mấy ngày nay mỗi lần vào lúc chúng ta làm, có phải là do cảm thấy muốn sinh con nên mới làm không, thật ra là không có cảm giác muốn có con đó.”
Thẩm Đường gật đầu, đúng thật là có chuyện như vậy.
Những tình cảm ngọt ngào bị một màng kính trong suốt không nhìn thấy bao quanh lại, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng bên trong hình như thiếu đi dư vị tê dại.
Tưởng Thành Duật: “Sau này không cần dùng bao nữa, anh sẽ ra bên ngoài cơ thể, nếu như có thai ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ sinh, đó là may mắn của chúng ta, nhiều năm qua chúng ta đã hai người hai thế giới. Chuyện có con, không bắt buộc, duyên phận tới thì bé con sẽ tự tìm đến chúng ta.”
Thẩm Đường nghe anh nói như vậy, nhẹ nhàng sung sướng.
Cô vươn hai tay ra, muốn Tưởng Thành Duật ôm một cái.
Tưởng Thành Duật ôm chặt cô vào trong ngực: “Bụng em có thoải mái không?”
“Không đau, chỉ cảm thấy hơi căng.”
“Anh rót nước ấm cho em uống nhé.”
Tưởng Thành Duật không vội vã tắm rửa, anh xuống lầu rót cho cô một ly nước ấm.
Thẩm Đường rửa mặt xong, ngồi vào trước bàn trang điểm.
Uống xong một ly lớn ấm nước, cũng không giảm bớt được gì.
Tưởng Thành Duật tắm xong đi ra, cô vẫn chưa bắt đầu trang điểm.
“Suy nghĩ cái gì thế?” Anh nhìn vào gương trang điểm của cô cài cúc áo lại, cũng từ trong gương nhìn lấy cô.
Thẩm Đường đặt lọ kem nền xuống, bắt chước động tác của anh, anh cài một cúc áo, cô ở trước gương cũng làm ra dáng giả cài cúc áo.
Cô nghiêm mặt, nghiêm túc học dáng vẻ của anh.
Tưởng Thành Duật cười một tiếng, đi đến bên cạnh cô, nắm tay của cô kéo lên: “Giúp anh cài nốt phần còn lại đi.”
Đây là một ngày cuối tuần đặc biệt, bình thường khi cô mở mắt ra, không phải anh đã đến công ty thì đã rèn luyện ở phòng tập thể hình dưới lầu, không dư thời gian quấn lấy nhau.
Thẩm Đường không có hứng thú với việc cài cúc áo, vừa rồi bắt chước anh chỉ muốn đùa vui, nhưng cô vẫn nghiêm túc cài cúc áo cho anh, áo sơ mi đen này là được đặt làm theo yêu cầu, cắt may vừa người, cơ bụng của anh được vẽ lên hơi mờ bên ngoài lớp vải.
“Anh đang nghĩ nên đặt tên gì cho cục cưng sao?” Cô cài đến cúc áo thứ hai, cái thứ nhất không cài.
Tưởng Thành Duật: “Nghĩ ra vài tên, nhưng vẫn chưa vừa lòng, có thời gian rảnh anh sẽ suy nghĩ thêm.”
Mặc xong quần áo, anh lấy tay đeo đồng hồ lên.
“Bây giờ anh phải đến công ty sao?”
“Ừm, anh đi sớm để về sớm một chút, hôm nay anh không có tiệc, ba bốn giờ chiều là có thể về rồi. Em về nhà không tìm thấy anh ở phòng làm việc, thì đến phòng tập thể thao nha.”
Hôm nay anh dời giờ rèn luyện đến buổi tối.
Tưởng Thành Duật đến phòng làm việc lấy laptop, trước khi ra cửa anh lại đi tới phòng ngủ.
“Thẩm Đường, anh đi đây.”
Thẩm Đường đang ở trong phòng quần áo chọn quần áo, nghe tiếng gọi cô bước ra.
Cô cầm một chiếc áo sơ mi nữ màu đen: “Buổi tối gặp lại.”
“Hôm nay mặc cái này sao?” Anh nhìn quần áo trong tay cô.
“Đúng vậy.” Thẩm Đường đặt quần áo trước người anh: “Cùng một màu với anh.”
“Có muốn anh giúp em cài cúc áo hay không?” Tưởng Thành Duật vừa nói đã đặt laptop ở trong tay xuống dưới.
“Không phải anh muốn đến công ty sao?”
“Không vội hai phút này.”
Tưởng Thành Duật lấy quần áo trong tay cô, thay cho cô.
Ngón tay thon dài rất linh hoạt, rất nhanh sau đó đã cài xong cúc áo từ trên xuống dưới cho cô.
Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn cô, Thẩm Đường cắn nhẹ một cái trên cánh môi anh.
Mới 6 giờ rưỡi, từng người bọn họ đều bắt đầu bận bịu.
...
Thời gian Thẩm Đường đến công ty hôm nay không khác ngày thường lắm, trong bãi đổ xe, cô nhìn thấy một biển số xe rất quen mắt, nhưng không nhớ đã nhìn thấy qua ở đâu.
Trong xe có người, cửa sổ xe mở ra một đường nhỏ, có âm nhạc truyền ra.
Là một hát cổ xưa.
Thẩm Đường xuống xe, cửa xe của chiếc xe ở hàng phía trước đẩy ra từ bên trong.
“Đường Đường.” Người bước xuống là Trần Nam Kình.
Trần Nam Kình đi thẳng từ sân bay đến đây, vài ngày trước ông ta phải đi công tác bên ngoài, ngày con gái đi đăng ký kết hôn ông ta chỉ gửi một tin nhắn chúc phúc qua Weibo. Tất nhiên, con gái không trả lời lại.
‘Bịch’ một tiếng, Thẩm Đường đóng cửa xe.
Âm thanh bực mình này là nhắm thẳng vào ông ta.
Trần Nam Kình không thèm để ý, hoặc là nói đã tập mãi thành thói quen.
“Ba vừa đi công tác vừa trở về, không nghĩ con đã nhận giấy chứng nhận kết hôn nhanh như vậy, vẫn chưa chúc phúc con thật tốt.”
“Không cần đến.” Thẩm Đường đi đến thang máy.
Trần Nam Kình cũng đi qua, cho dù con gái không kiên nhẫn, ông ta vẫn lẩm bẩm nói: “Ba chuẩn bị cho con một căn biệt thự, là quà tặng kết hôn cho con.”
Thẩm Đường bước vào thang máy, muốn ấn nút đóng cửa.
Trần Nam Kình giơ tay ngăn cánh cửa lại: “Hôm nay ba đến là muốn hỏi con, khi nào có rảnh, chúng ta đi xử lý...” chuyện sang tên.
“Đường Đường.” Một giọng nam xa lạ lạnh nhạt truyền đến.
Trần Nam Kình chưa nói xong đã bị tiếng ‘Đường Đường’ này đánh gãy.
Thẩm Đường đánh giá người đàn ông mang kính gọng vàng, hơi ngạc nhiên, tại sao mới sáng sớm anh ta đã xuất hiện dưới lầu công ty cô.
Tiêu Đông Hàn im lặng nhìn Trần Nam Kình, đây là người đàn ông mà lúc trước cô út tình nguyện vứt bỏ cả nhà họ Tiêu để cao chạy xa bay cùng ông ta, thế nhưng người đàn ông này quá mức ích kỷ.
Nếu không thì suýt chút nữa ông ta đã trở thành dượng út rồi.
Trần Nam Kình không muốn để cho người họ Tiêu xem trò vui, ông ta nói với con gái: “Con làm việc đi, khi nào rảnh ba sẽ lại đến thăm con.”
Đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Tiêu Đông Hàn nhìn Thẩm Đường trên kính thang máy: “Ông ta lại tới sám hối với cô à?”
Thẩm Đường không trả lời mà hỏi lại: “Anh tới đây làm gì?”
Cô khoanh tay, liếc nhìn anh ta: “Có phải nghĩ thông suốt rồi không, cố ý đến đây để đồng ý chuyện nhân vật trong kịch bản à?”
Tiêu Đông Hàn lười phản ứng.
Đến văn phòng, Thẩm Đường khách sáo chiêu đãi anh ta, pha cho anh ta một ly cà phê đen.
Lần trước Tiêu Đông Hàn đến đây uống cà phê bị đau dạ dày, dẫn tới một khoảng thời gian rất dài không hứng thú với cà phê.
“Việc công hay việc riêng?” Thẩm Đường hỏi.
Tiêu Đông Hàn đến Bắc Kinh là việc công, tìm cô là việc riêng.
Là do Tiêu Đông Khải nhờ đưa quà tặng kết hôn cho Thẩm Đường. Tiêu Đông Khải gần đây bận bịu, trong tay còn có vài vụ án chết người, không thể phân thân tới Bắc Kinh.
Anh ta lấy quà tặng từ trong túi ra, là hai chiếc đồng hồ.
Tiêu Đông Khải cũng đưa quà tặng, anh ta cũng không thể mang tay không đến đây, thế nên lập tức vung tiền như rác mua thêm một chiếc, anh ta mua đồ cho mình cũng không đắt bằng mua cho cô.
Thẩm Đường đặt cà phê trước mặt anh ta, nhìn chiếc hộp: “Có ý gì thé?”
Tiêu Đông Hàn dựa vào sô pha, nâng cằm lên: “Hộp bên trái là Tiêu Đông Khải đưa cho cô. Hộp bên phải kia, là tôi không tình nguyện đưa cho cô.”
Thẩm Đường: “...”
Cô không khách sáo một chút nào, đều lấy luôn hai cái.
“Anh lấy không ít tiền từ việc gài bẫy Tưởng Thành Duật, tôi ngu sao mà không nhận, chờ khi tôi rảnh, dùng chiếc đồng hồ này đổi chiếc xe mới cho chồng tôi.”
Lần này Tiêu Đông Hàn bị sốc nói không nên lời.
Thẩm Đường ngồi xuống trên tay vịn sô pha đối diện anh ta, nhấc chân lên, từ trên nhìn xuống nhìn về phía anh ta: “Nghe nói gần đây anh có không ít tiền mặt.” Lúc trước thông qua chủ tịch Cát thu mua công ty con kia, bởi vì quyền sử dụng độc quyền đã mất đi khách hàng lớn như Tưởng Thành Duật, một năm sau, khẳng định lợi nhuận rút lại trên diện rộng.”
Trước đó cô có nghe Tạ Quân Trình nói một câu, nói Tiêu Đông Hàn có suy nghĩ sẽ bán công ty con này.
Nhưng sau đó tình hình lợi nhuận của công ty con này đáng lo, đánh giá sẽ không ai mua giá cao.
Không biết việc thu mua này tiến triển đến bước nào.
Tiêu Đông Hàn: “Có phải lòng tò mò của cô hơi cao lên chút rồi hay không?”
“Cái đó thì chắc chắn rồi, nếu không thì sao có thể trăm trận trăm thắng được.”
“Thế cơ à.”
Tiêu Đông Hàn cười lạnh.
Anh ta đến đây đã bị lệch múi giờ, còn không nghỉ ngơi đủ, lấy tay xoa thái dương.
Loại kẻ điên như Thẩm Đường, anh ta không có gì tốt để giấu giếm, giấu cũng giấu không được: “Bán đi rồi, bị người cùng nghề thu mua, đang đi theo quy trình, kiếm lời hai trăm triệu đô.”
Thẩm Đường: “... Anh lại gãi bẫy người khác đấy à?”
“Dù sao cũng không phải gài bẫy cô.”
Giọng điệu như vậy có nghĩa là đương nhiên.
Người đàn ông âm hiểm hung ác này, đã khắc vào trong xương cốt.
Tiêu Đông Hàn bắt đầu uống cà phê: “Tôi đến đưa quà tặng cho cô, cô có nói một tiếng với Tiêu Đông Khải không?”
Thẩm Đường nói lời cảm ơn với Tiêu Đông Khải, thuận tay đưa danh thiếp Ôn Địch cho Tiêu Đông Hàn: “Dù sao anh cũng đã ở Bắc Kinh, có lẽ nên suy nghĩ một chút.”
Tiêu Đông Hàn không có hứng thú, thẳng thừng không để tâm thông tin của danh thiếp kia.
Uống xong một ly cà phê, anh ta tạm biệt.
...
Giữa tháng mười một, Bắc Kinh nghênh đón luồng không khí lạnh đầu tiên, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống thấp.
Đêm nay Thẩm Đường có xã giao, cô đi ra từ nhà hàng, khí lạnh bay thẳng vào người, buổi sáng cô ra cửa mặc ít, dòng không khí này trời lạnh chạng vạng tối mới đến, văn phòng không có chuẩn bị áo khoác dày.
Cô vuốt ve cánh tay, chạy chậm đến xe hơi.
Về đến nhà đã gần 11 giờ, phòng làm việc ở lầu hai của Tưởng Thành Duật sáng rực rỡ.
“Chồng ơi.” Vẫn chưa đi tới cửa, cô đã lên tiếng gọi người trước.
Tưởng Thành Duật đang bận, mắt nhìn thời gian bên dưới góc phải máy tính, cả người cô đã chạy đến cạnh cửa: “Em về nhanh vậy? Không phải còn có một bữa tiệc nữa sao?”
“Tần Tỉnh để em trở về trước, một mình cậu ấy có thể ứng phó được.”
“Có uống rượu không đấy?”
“Không có.”
Thẩm Đường cười nói: “Bọn họ đều biết Chủ tịch Tưởng chuẩn bị có em bé, không dám ép em uống rượu.”
Tưởng Thành Duật mỉm cười, không phản bác được.
Chuyện chuẩn bị có em bé có lẽ là do Nghiêm Hạ Vũ tuyên truyền cho anh, thỉnh thoảng chuyện liên quan đến anh đều do anh ta tiết lộ.
Thẩm Đường thấy anh đang bận: “Anh bận vậy em đi tắm trước nha.”
“Anh không bận lắm.” Tưởng Thành Duật trở lại email, đưa tay cho cô.
Thẩm Đường nắm lấy tay anh, ngồi vào trong lòng ngực anh.
Anh mặc quần tây áo sơ mi, tóc lại ướt một nửa, trên người có hương vị sữa tắm hơi nhạt, có lẽ vừa mới tắm xong.
“Anh tắm rồi tại sao lại còn mặc quần áo như vậy?” Cô quay mặt nhìn anh: “Còn muốn đi ra ngoài sao?”
“Bây giờ không cần nữa.” Tưởng Thành Duật dùng một tay giữ eo cô, một tay đánh chữ trả lời email: “Lúc trước không phải em nói kết thúc bữa tiệc còn định đến câu lạc bộ sao, anh định một lát đến câu lạc bộ đón em, đưa quần áo cho em.”
“Không lạnh mà.”
Thẩm Đường ngồi như vậy không thoải mái, dù sao cũng đã ngồi xuống, cô đối mặt với anh, ngồi cưỡi trên đùi anh.
Tưởng Thành Duật không cần tự ôm cô nữa, anh đưa tay ra, hai cánh tay đánh chữ.
Quay lại một email, tất cả sức kiềm chế của anh đã sử dụng hết.
Tưởng Thành Duật đóng hòm thư, tay trái nắm lấy cái ót của cô, hôn lên gương mặt cô.
Giọng nói anh khàn khàn, trầm giọng nói: “Em muốn không?”
Thẩm Đường không nói chuyện, hôn đáp lại anh.
Mấy tháng này bọn họ không kiêng kỵ chuyện yêu ở chỗ nào, không có tầng trói buộc kia, không cần nghĩ đến chuyện muốn có con hay không, lúc anh đến chỗ sâu nhất, một giây phút này, linh hồn cũng đồng tình.
Nhưng mà sau lúc kịch liệt lại là sự là trống rỗng, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường chưa từng trải qua cảm giác này, cho dù là lúc bọn họ vừa quen biết. Tút thân thể của anh ra, ôm hôn lấp trên đôi môi.
Cái cảm giác gọi là trống rỗng này rất khó bắt được.
Tưởng Thành Duật sửa sang lại mái tóc của cô đặt ra phía sau, phòng làm việc chậm rãi yên tĩnh trở lại.
Anh nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi.
Thẩm Đường tìm được dép lê, từ trên đùi anh đứng lên.
Váy dính vào phía sau lưng, rất khó chịu.
Tóc cô không ngừng đổ mồ hôi ra bên ngoài, không biết còn tưởng rằng cô vừa mới gội đầu.
“Muốn tắm bồn tắm không?” Tưởng Thành Duật tùy ý cài lên hai cúc áo sơ mi.
“Ừm, em muốn ngâm nước nóng.”
Bỏ thêm tinh dầu và hoa hồng vào bồn tắm lớn, đây là cảm giác tuyệt nhất của Thẩm Đường ngoại trừ bên cạnh Tưởng Thành Duật.
Uống nửa ly sữa bò, nghe nhạc nhẹ nhàng thả lỏng, suýt chút nữa cô đã ngủ trong bồn tắm.
Trời chuyển lạnh, cô nằm ở trong bồn tắm ổn định nhiệt độ không muốn đi ra.
Ngày cuối tuần, hôm nay là ngày 21 tháng mười một, tròn kỷ niệm một năm của bọn họ.
Bắc Kinh rơi xuống trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Khi Thẩm Đường tỉnh lại thì Tưởng Thành Duật đã ở bên cạnh, anh dựa đầu vào đầu giường đọc sách. Từ tháng mười đến nay, anh không nghỉ một ngày, hôm nay tuyết rơi, Thẩm Đường ở nhà, anh cũng cho bản thân mìn có một ngày nghỉ ngơi.
Do đồng hồ sinh học, 7 giờ Tưởng Thành Duật đã thức dậy, anh đã đọc được một phần ba quyển sách.
Thẩm Đường cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, mê hoặc nhì lấy anh: “Chồng ơi, mấy giờ rồi?”
“10 giờ rưỡi.”
“Ồ.” Vẫn chưa tới thời gian ăn cơm trưa.
Thẩm Đường xoay người, tiếp tục ngủ.
Tưởng Thành Duật kéo chăn đến cổ cô: “Còn muốn ngủ sao?”
“Ừm.”
Mấy ngày nay, cô ngủ như thế nào cũng không có cảm giác muốn thức.
Ngày hôm qua ở văn phòng ngáp hết cái này đến cái khác.
Có thể là do trong văn phòng có đầy đủ máy sưởi, nên cô mới dễ dàng ngủ gà ngủ gật.
Cô nghĩ như vậy.
Hôm nay là cuối tuần, muốn ngủ nướng nhưng không thực hiện được.
Trên eo nặng nề, là cánh tay Tưởng Thành Duật đặt lên trên.
Thẩm Dường chôn mặt vào trong cổ Tưởng Thành Duật, ngửa đầu cũng không nhìn thấy anh.
Trong chăn sột soạt, cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, Tưởng Thành Duật vẫn còn ngủ say, cánh tay bị ai đó lôi kéo, theo bản năng anh làm động tác muốn buộc chặt cô vào trong ngực.
Cằm anh cọ qua lại trên trán của cô.
Từ trước tới nay,giác quan thứ sáu về chuyện hành kinh của Thẩm Đường rất chính xác, thời gian cô hành kinh vào khoảng ngày 20, có khi có thể đến trước hai ngày, nếu chịu áp lực lớn từ công việc, chậm lại mấy ngày cũng là chuyện bình thường.
Cô thử lay cánh tay Tưởng Thành Duật một lần nữa, lúc này Tưởng Thành Duật mới bị cô làm cho tỉnh ngủ: “Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Đường không còn cách nào khác, không thể lăn qua lăn lại, nếu không sẽ làm bẩn khăn trải giường.
“Chồng ơi, em muốn đi vệ sinh.”
Tưởng Thành Duật nửa tỉnh nửa mê: “Ừm.”
Sau đó vẫn không có động tĩnh.
“Chồng ơi.”
“Anh đây.”
“Anh buông em ra, sắp bị anh siết đến không thở được rồi nè.”
Tưởng Thành Duật mở mắt ra, lim dim mơ màng: “Sao thế?”
Anh duỗi tay lấy di động trên tủ đầu giường xem, mới 5giờ rưỡi.
“Không phải nói hôm nay không cần đến công ty sớm sao?”
“Em muốn đi vệ sinh.” Bản thân Thẩm Đường cũng cảm thấy không vui, vốn dĩ cô và Tưởng Thành Duật có thể ngủ ngon lành, thế mà bị cô làm phiền.
Tưởng Thành Duật buông cô ra, sau khi anh thức dậy thì rất khó để ngủ tiếp, anh rời giường tắm rửa đơn giản.
Thẩm Đường lấy áo tắm dài của anh bọc lên, dép lê không kịp mang, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Tưởng Thành Duật bất đắc dĩ nhìn cô, giống như một đứa trẻ, vô cùng lo lắng.
“Chồng ơi.”
Trong phòng tắm Thẩm Đường kêu anh.
“Ừm.”
Tưởng Thành Duật đi vào phòng quần áo tìm quần áo mặc cho hôm nay, sau đó cầm đi đến phòng tắm tắm rửa.
“Đến đây.” Anh đẩy cửa phòng tắm ra, bàn tay tùy tiện đóng lại: “Làm sao vậy?”
Thẩm Đường nhìn anh: “Mấy ngày nay anh nỗ lực đều uổng phí cả, hôm nay dì cả của em đến thăm đúng giờ rồi nè.”
Tưởng Thành Duật nghe xong, vậy mà không hiểu sao trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng đúng.”
Thẩm Đường mờ mịt: “Đúng cái gì chứ?”
Cô hiểu thành: “Anh không muốn có con sao?”
“Không phải anh không muốn, mà là nên điều chỉnh trạng thái một chút.” Tưởng Thành Duật đặt quần áo lên trên giá treo đồ, nói cho cô nhớ lại: “Ngoại trừ đêm nhận giấy chứng nhận kết hôn đó, mấy ngày nay mỗi lần vào lúc chúng ta làm, có phải là do cảm thấy muốn sinh con nên mới làm không, thật ra là không có cảm giác muốn có con đó.”
Thẩm Đường gật đầu, đúng thật là có chuyện như vậy.
Những tình cảm ngọt ngào bị một màng kính trong suốt không nhìn thấy bao quanh lại, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng bên trong hình như thiếu đi dư vị tê dại.
Tưởng Thành Duật: “Sau này không cần dùng bao nữa, anh sẽ ra bên ngoài cơ thể, nếu như có thai ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ sinh, đó là may mắn của chúng ta, nhiều năm qua chúng ta đã hai người hai thế giới. Chuyện có con, không bắt buộc, duyên phận tới thì bé con sẽ tự tìm đến chúng ta.”
Thẩm Đường nghe anh nói như vậy, nhẹ nhàng sung sướng.
Cô vươn hai tay ra, muốn Tưởng Thành Duật ôm một cái.
Tưởng Thành Duật ôm chặt cô vào trong ngực: “Bụng em có thoải mái không?”
“Không đau, chỉ cảm thấy hơi căng.”
“Anh rót nước ấm cho em uống nhé.”
Tưởng Thành Duật không vội vã tắm rửa, anh xuống lầu rót cho cô một ly nước ấm.
Thẩm Đường rửa mặt xong, ngồi vào trước bàn trang điểm.
Uống xong một ly lớn ấm nước, cũng không giảm bớt được gì.
Tưởng Thành Duật tắm xong đi ra, cô vẫn chưa bắt đầu trang điểm.
“Suy nghĩ cái gì thế?” Anh nhìn vào gương trang điểm của cô cài cúc áo lại, cũng từ trong gương nhìn lấy cô.
Thẩm Đường đặt lọ kem nền xuống, bắt chước động tác của anh, anh cài một cúc áo, cô ở trước gương cũng làm ra dáng giả cài cúc áo.
Cô nghiêm mặt, nghiêm túc học dáng vẻ của anh.
Tưởng Thành Duật cười một tiếng, đi đến bên cạnh cô, nắm tay của cô kéo lên: “Giúp anh cài nốt phần còn lại đi.”
Đây là một ngày cuối tuần đặc biệt, bình thường khi cô mở mắt ra, không phải anh đã đến công ty thì đã rèn luyện ở phòng tập thể hình dưới lầu, không dư thời gian quấn lấy nhau.
Thẩm Đường không có hứng thú với việc cài cúc áo, vừa rồi bắt chước anh chỉ muốn đùa vui, nhưng cô vẫn nghiêm túc cài cúc áo cho anh, áo sơ mi đen này là được đặt làm theo yêu cầu, cắt may vừa người, cơ bụng của anh được vẽ lên hơi mờ bên ngoài lớp vải.
“Anh đang nghĩ nên đặt tên gì cho cục cưng sao?” Cô cài đến cúc áo thứ hai, cái thứ nhất không cài.
Tưởng Thành Duật: “Nghĩ ra vài tên, nhưng vẫn chưa vừa lòng, có thời gian rảnh anh sẽ suy nghĩ thêm.”
Mặc xong quần áo, anh lấy tay đeo đồng hồ lên.
“Bây giờ anh phải đến công ty sao?”
“Ừm, anh đi sớm để về sớm một chút, hôm nay anh không có tiệc, ba bốn giờ chiều là có thể về rồi. Em về nhà không tìm thấy anh ở phòng làm việc, thì đến phòng tập thể thao nha.”
Hôm nay anh dời giờ rèn luyện đến buổi tối.
Tưởng Thành Duật đến phòng làm việc lấy laptop, trước khi ra cửa anh lại đi tới phòng ngủ.
“Thẩm Đường, anh đi đây.”
Thẩm Đường đang ở trong phòng quần áo chọn quần áo, nghe tiếng gọi cô bước ra.
Cô cầm một chiếc áo sơ mi nữ màu đen: “Buổi tối gặp lại.”
“Hôm nay mặc cái này sao?” Anh nhìn quần áo trong tay cô.
“Đúng vậy.” Thẩm Đường đặt quần áo trước người anh: “Cùng một màu với anh.”
“Có muốn anh giúp em cài cúc áo hay không?” Tưởng Thành Duật vừa nói đã đặt laptop ở trong tay xuống dưới.
“Không phải anh muốn đến công ty sao?”
“Không vội hai phút này.”
Tưởng Thành Duật lấy quần áo trong tay cô, thay cho cô.
Ngón tay thon dài rất linh hoạt, rất nhanh sau đó đã cài xong cúc áo từ trên xuống dưới cho cô.
Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn cô, Thẩm Đường cắn nhẹ một cái trên cánh môi anh.
Mới 6 giờ rưỡi, từng người bọn họ đều bắt đầu bận bịu.
...
Thời gian Thẩm Đường đến công ty hôm nay không khác ngày thường lắm, trong bãi đổ xe, cô nhìn thấy một biển số xe rất quen mắt, nhưng không nhớ đã nhìn thấy qua ở đâu.
Trong xe có người, cửa sổ xe mở ra một đường nhỏ, có âm nhạc truyền ra.
Là một hát cổ xưa.
Thẩm Đường xuống xe, cửa xe của chiếc xe ở hàng phía trước đẩy ra từ bên trong.
“Đường Đường.” Người bước xuống là Trần Nam Kình.
Trần Nam Kình đi thẳng từ sân bay đến đây, vài ngày trước ông ta phải đi công tác bên ngoài, ngày con gái đi đăng ký kết hôn ông ta chỉ gửi một tin nhắn chúc phúc qua Weibo. Tất nhiên, con gái không trả lời lại.
‘Bịch’ một tiếng, Thẩm Đường đóng cửa xe.
Âm thanh bực mình này là nhắm thẳng vào ông ta.
Trần Nam Kình không thèm để ý, hoặc là nói đã tập mãi thành thói quen.
“Ba vừa đi công tác vừa trở về, không nghĩ con đã nhận giấy chứng nhận kết hôn nhanh như vậy, vẫn chưa chúc phúc con thật tốt.”
“Không cần đến.” Thẩm Đường đi đến thang máy.
Trần Nam Kình cũng đi qua, cho dù con gái không kiên nhẫn, ông ta vẫn lẩm bẩm nói: “Ba chuẩn bị cho con một căn biệt thự, là quà tặng kết hôn cho con.”
Thẩm Đường bước vào thang máy, muốn ấn nút đóng cửa.
Trần Nam Kình giơ tay ngăn cánh cửa lại: “Hôm nay ba đến là muốn hỏi con, khi nào có rảnh, chúng ta đi xử lý...” chuyện sang tên.
“Đường Đường.” Một giọng nam xa lạ lạnh nhạt truyền đến.
Trần Nam Kình chưa nói xong đã bị tiếng ‘Đường Đường’ này đánh gãy.
Thẩm Đường đánh giá người đàn ông mang kính gọng vàng, hơi ngạc nhiên, tại sao mới sáng sớm anh ta đã xuất hiện dưới lầu công ty cô.
Tiêu Đông Hàn im lặng nhìn Trần Nam Kình, đây là người đàn ông mà lúc trước cô út tình nguyện vứt bỏ cả nhà họ Tiêu để cao chạy xa bay cùng ông ta, thế nhưng người đàn ông này quá mức ích kỷ.
Nếu không thì suýt chút nữa ông ta đã trở thành dượng út rồi.
Trần Nam Kình không muốn để cho người họ Tiêu xem trò vui, ông ta nói với con gái: “Con làm việc đi, khi nào rảnh ba sẽ lại đến thăm con.”
Đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Tiêu Đông Hàn nhìn Thẩm Đường trên kính thang máy: “Ông ta lại tới sám hối với cô à?”
Thẩm Đường không trả lời mà hỏi lại: “Anh tới đây làm gì?”
Cô khoanh tay, liếc nhìn anh ta: “Có phải nghĩ thông suốt rồi không, cố ý đến đây để đồng ý chuyện nhân vật trong kịch bản à?”
Tiêu Đông Hàn lười phản ứng.
Đến văn phòng, Thẩm Đường khách sáo chiêu đãi anh ta, pha cho anh ta một ly cà phê đen.
Lần trước Tiêu Đông Hàn đến đây uống cà phê bị đau dạ dày, dẫn tới một khoảng thời gian rất dài không hứng thú với cà phê.
“Việc công hay việc riêng?” Thẩm Đường hỏi.
Tiêu Đông Hàn đến Bắc Kinh là việc công, tìm cô là việc riêng.
Là do Tiêu Đông Khải nhờ đưa quà tặng kết hôn cho Thẩm Đường. Tiêu Đông Khải gần đây bận bịu, trong tay còn có vài vụ án chết người, không thể phân thân tới Bắc Kinh.
Anh ta lấy quà tặng từ trong túi ra, là hai chiếc đồng hồ.
Tiêu Đông Khải cũng đưa quà tặng, anh ta cũng không thể mang tay không đến đây, thế nên lập tức vung tiền như rác mua thêm một chiếc, anh ta mua đồ cho mình cũng không đắt bằng mua cho cô.
Thẩm Đường đặt cà phê trước mặt anh ta, nhìn chiếc hộp: “Có ý gì thé?”
Tiêu Đông Hàn dựa vào sô pha, nâng cằm lên: “Hộp bên trái là Tiêu Đông Khải đưa cho cô. Hộp bên phải kia, là tôi không tình nguyện đưa cho cô.”
Thẩm Đường: “...”
Cô không khách sáo một chút nào, đều lấy luôn hai cái.
“Anh lấy không ít tiền từ việc gài bẫy Tưởng Thành Duật, tôi ngu sao mà không nhận, chờ khi tôi rảnh, dùng chiếc đồng hồ này đổi chiếc xe mới cho chồng tôi.”
Lần này Tiêu Đông Hàn bị sốc nói không nên lời.
Thẩm Đường ngồi xuống trên tay vịn sô pha đối diện anh ta, nhấc chân lên, từ trên nhìn xuống nhìn về phía anh ta: “Nghe nói gần đây anh có không ít tiền mặt.” Lúc trước thông qua chủ tịch Cát thu mua công ty con kia, bởi vì quyền sử dụng độc quyền đã mất đi khách hàng lớn như Tưởng Thành Duật, một năm sau, khẳng định lợi nhuận rút lại trên diện rộng.”
Trước đó cô có nghe Tạ Quân Trình nói một câu, nói Tiêu Đông Hàn có suy nghĩ sẽ bán công ty con này.
Nhưng sau đó tình hình lợi nhuận của công ty con này đáng lo, đánh giá sẽ không ai mua giá cao.
Không biết việc thu mua này tiến triển đến bước nào.
Tiêu Đông Hàn: “Có phải lòng tò mò của cô hơi cao lên chút rồi hay không?”
“Cái đó thì chắc chắn rồi, nếu không thì sao có thể trăm trận trăm thắng được.”
“Thế cơ à.”
Tiêu Đông Hàn cười lạnh.
Anh ta đến đây đã bị lệch múi giờ, còn không nghỉ ngơi đủ, lấy tay xoa thái dương.
Loại kẻ điên như Thẩm Đường, anh ta không có gì tốt để giấu giếm, giấu cũng giấu không được: “Bán đi rồi, bị người cùng nghề thu mua, đang đi theo quy trình, kiếm lời hai trăm triệu đô.”
Thẩm Đường: “... Anh lại gãi bẫy người khác đấy à?”
“Dù sao cũng không phải gài bẫy cô.”
Giọng điệu như vậy có nghĩa là đương nhiên.
Người đàn ông âm hiểm hung ác này, đã khắc vào trong xương cốt.
Tiêu Đông Hàn bắt đầu uống cà phê: “Tôi đến đưa quà tặng cho cô, cô có nói một tiếng với Tiêu Đông Khải không?”
Thẩm Đường nói lời cảm ơn với Tiêu Đông Khải, thuận tay đưa danh thiếp Ôn Địch cho Tiêu Đông Hàn: “Dù sao anh cũng đã ở Bắc Kinh, có lẽ nên suy nghĩ một chút.”
Tiêu Đông Hàn không có hứng thú, thẳng thừng không để tâm thông tin của danh thiếp kia.
Uống xong một ly cà phê, anh ta tạm biệt.
...
Giữa tháng mười một, Bắc Kinh nghênh đón luồng không khí lạnh đầu tiên, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống thấp.
Đêm nay Thẩm Đường có xã giao, cô đi ra từ nhà hàng, khí lạnh bay thẳng vào người, buổi sáng cô ra cửa mặc ít, dòng không khí này trời lạnh chạng vạng tối mới đến, văn phòng không có chuẩn bị áo khoác dày.
Cô vuốt ve cánh tay, chạy chậm đến xe hơi.
Về đến nhà đã gần 11 giờ, phòng làm việc ở lầu hai của Tưởng Thành Duật sáng rực rỡ.
“Chồng ơi.” Vẫn chưa đi tới cửa, cô đã lên tiếng gọi người trước.
Tưởng Thành Duật đang bận, mắt nhìn thời gian bên dưới góc phải máy tính, cả người cô đã chạy đến cạnh cửa: “Em về nhanh vậy? Không phải còn có một bữa tiệc nữa sao?”
“Tần Tỉnh để em trở về trước, một mình cậu ấy có thể ứng phó được.”
“Có uống rượu không đấy?”
“Không có.”
Thẩm Đường cười nói: “Bọn họ đều biết Chủ tịch Tưởng chuẩn bị có em bé, không dám ép em uống rượu.”
Tưởng Thành Duật mỉm cười, không phản bác được.
Chuyện chuẩn bị có em bé có lẽ là do Nghiêm Hạ Vũ tuyên truyền cho anh, thỉnh thoảng chuyện liên quan đến anh đều do anh ta tiết lộ.
Thẩm Đường thấy anh đang bận: “Anh bận vậy em đi tắm trước nha.”
“Anh không bận lắm.” Tưởng Thành Duật trở lại email, đưa tay cho cô.
Thẩm Đường nắm lấy tay anh, ngồi vào trong lòng ngực anh.
Anh mặc quần tây áo sơ mi, tóc lại ướt một nửa, trên người có hương vị sữa tắm hơi nhạt, có lẽ vừa mới tắm xong.
“Anh tắm rồi tại sao lại còn mặc quần áo như vậy?” Cô quay mặt nhìn anh: “Còn muốn đi ra ngoài sao?”
“Bây giờ không cần nữa.” Tưởng Thành Duật dùng một tay giữ eo cô, một tay đánh chữ trả lời email: “Lúc trước không phải em nói kết thúc bữa tiệc còn định đến câu lạc bộ sao, anh định một lát đến câu lạc bộ đón em, đưa quần áo cho em.”
“Không lạnh mà.”
Thẩm Đường ngồi như vậy không thoải mái, dù sao cũng đã ngồi xuống, cô đối mặt với anh, ngồi cưỡi trên đùi anh.
Tưởng Thành Duật không cần tự ôm cô nữa, anh đưa tay ra, hai cánh tay đánh chữ.
Quay lại một email, tất cả sức kiềm chế của anh đã sử dụng hết.
Tưởng Thành Duật đóng hòm thư, tay trái nắm lấy cái ót của cô, hôn lên gương mặt cô.
Giọng nói anh khàn khàn, trầm giọng nói: “Em muốn không?”
Thẩm Đường không nói chuyện, hôn đáp lại anh.
Mấy tháng này bọn họ không kiêng kỵ chuyện yêu ở chỗ nào, không có tầng trói buộc kia, không cần nghĩ đến chuyện muốn có con hay không, lúc anh đến chỗ sâu nhất, một giây phút này, linh hồn cũng đồng tình.
Nhưng mà sau lúc kịch liệt lại là sự là trống rỗng, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường chưa từng trải qua cảm giác này, cho dù là lúc bọn họ vừa quen biết. Tút thân thể của anh ra, ôm hôn lấp trên đôi môi.
Cái cảm giác gọi là trống rỗng này rất khó bắt được.
Tưởng Thành Duật sửa sang lại mái tóc của cô đặt ra phía sau, phòng làm việc chậm rãi yên tĩnh trở lại.
Anh nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi.
Thẩm Đường tìm được dép lê, từ trên đùi anh đứng lên.
Váy dính vào phía sau lưng, rất khó chịu.
Tóc cô không ngừng đổ mồ hôi ra bên ngoài, không biết còn tưởng rằng cô vừa mới gội đầu.
“Muốn tắm bồn tắm không?” Tưởng Thành Duật tùy ý cài lên hai cúc áo sơ mi.
“Ừm, em muốn ngâm nước nóng.”
Bỏ thêm tinh dầu và hoa hồng vào bồn tắm lớn, đây là cảm giác tuyệt nhất của Thẩm Đường ngoại trừ bên cạnh Tưởng Thành Duật.
Uống nửa ly sữa bò, nghe nhạc nhẹ nhàng thả lỏng, suýt chút nữa cô đã ngủ trong bồn tắm.
Trời chuyển lạnh, cô nằm ở trong bồn tắm ổn định nhiệt độ không muốn đi ra.
Ngày cuối tuần, hôm nay là ngày 21 tháng mười một, tròn kỷ niệm một năm của bọn họ.
Bắc Kinh rơi xuống trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Khi Thẩm Đường tỉnh lại thì Tưởng Thành Duật đã ở bên cạnh, anh dựa đầu vào đầu giường đọc sách. Từ tháng mười đến nay, anh không nghỉ một ngày, hôm nay tuyết rơi, Thẩm Đường ở nhà, anh cũng cho bản thân mìn có một ngày nghỉ ngơi.
Do đồng hồ sinh học, 7 giờ Tưởng Thành Duật đã thức dậy, anh đã đọc được một phần ba quyển sách.
Thẩm Đường cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, mê hoặc nhì lấy anh: “Chồng ơi, mấy giờ rồi?”
“10 giờ rưỡi.”
“Ồ.” Vẫn chưa tới thời gian ăn cơm trưa.
Thẩm Đường xoay người, tiếp tục ngủ.
Tưởng Thành Duật kéo chăn đến cổ cô: “Còn muốn ngủ sao?”
“Ừm.”
Mấy ngày nay, cô ngủ như thế nào cũng không có cảm giác muốn thức.
Ngày hôm qua ở văn phòng ngáp hết cái này đến cái khác.
Có thể là do trong văn phòng có đầy đủ máy sưởi, nên cô mới dễ dàng ngủ gà ngủ gật.
Cô nghĩ như vậy.
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị