Dưới Váy Thần
Chương 65 Đụng độ
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm trò chuyện một vài câu, trong phòng bếp tràn ngập mùi khét.
Bà Tưởng làm cá kho, nước kho cá đã cạn, dính vào thành nồi.
Bà ấy luống cuống tay chân tắt lửa, lại không ngờ đến sẽ bị mất mặt như vậy trước mặt bọn trẻ, bà nhét tay cầm của cây sạn nồi vào tay ông Tưởng: “Ông xem ông kìa, lớn tuổi rồi mà làm đồ ăn vẫn để bị khét, có mất mặt không chứ. Nếu ông không thể kho cá thì đừng có đứng ở đây thêm phiền phức, thật tình. Thôi quên đi, tôi nói ông đấy, cái này ông muốn làm cũng đâu có dễ.”
Ông Tưởng: “…”
Đúng lúc ông ấy một tay cầm nồi, một tay cầm sạn nồi, nói cá không phải do ông nấu cũng không có ai tin.
Bà Tưởng ném cho ông một ánh mắt bảo ông ấy nhận lấy cái nồi.
Ông Tưởng nâng cái nồi lên xem, đành phải đặt chuyện cái nồi lên người mình, thật ra nếu vợ ông không nói, ông cũng sẽ gánh vác thay, biết bà ấy rất coi trọng sĩ diện.
Ông nhìn nồi cá không còn một chút nước: “Vậy lần tới tôi chỉ đành cho nhiều nước chút thôi.”
“Ông nội, cái này không liên quan đến việc có nhiều nước hay không, là do lửa quá lớn, cần phải nấu cá với lửa nhỏ chứ ạ.” Lê Tranh xoay mặt về phía Phó Thành Lẫm: “Em nói có đúng không?”
Ánh mắt muốn được khen ngợi.
Phó Thành Lẫm: “Có khi nào em nói sai đâu chứ?”
“Ha ha.”
Lê Tranh được lợi lại còn khoe khoang, lấy vai huých Phó Thành Lẫm một cái.
Thật ra Thẩm Đường thấy được cảnh bà Tưởng nhét sạn nồi trong tay cho ông Tưởng, cô giả bộ như chưa hề nhìn thấy cái gì hết, cúi đầu lặt rau xanh trong tay.
Tưởng Thành Duật nhìn thấy ba mẹ thật sự không thể làm ra món gì có thể ăn được, ở đây còn giúp tăng thêm rắc rối thôi.
Anh bảo ba mẹ để công việc ở đó đi: “Con và Phó Thành Lẫm sẽ đi nấu cơm, mọi người đi ra ngoài xem TV đi.”
Từ lúc ở chung với Lê Tranh, tài nghệ của Phó Thành Lẫm trong nửa năm đột nhiên tăng mạnh, từ lúc chỉ biết làm hai món ăn, bây giờ đã có thể làm sáu món, cố lắm cũng đủ cho mọi người trong nhà ăn.
Nhưng về chuyện này, Tưởng Thành Duật lại là một kẻ lơ mơ, chẳng qua vẫn tốt hơn những người khác trong nhà.
Bà Tưởng và ông Tưởng đi chơi cờ, giao phòng bếp cho những người trẻ tuổi bọn họ cố gắng.
Tưởng Thành Duật mặc tạp dề vào: “Thẩm Đường.”
Anh đi đến bên cạnh cô, xoay người đưa lưng về phía cô: “Giúp anh cột tạp dề chút đi.”
Tay của anh dài, hoàn toàn có thể tự trở tay ra phía sau để tự cột lên, lại còn muốn cô giúp đỡ.
Thẩm Đường buông rau xanh xuống, rửa sạch tay xong, coi mặt anh như khăn tay, chùi chùi tay mình lên mặt anh.
Trên mặt Tưởng Thành Duật đều là nước, anh vừa muốn đưa tay ôm cô, Thẩm Đường lại phản ứng nhanh, xoay ra sau lưng anh, cột tạp dề lại cho anh: “Anh đừng nhúc nhích, nhích tới nhích lui em cột không được.”
Tưởng Thành Duật không đùa cô nữa, lấy rau cô vừa lặt đi rửa nước. Hai người Phó Thành Lẫm và Lê Tranh đang cứu giúp nồi cá kho, còn hai người bọn họ thì ở bồn rửa bên này thì thầm trò chuyện.
Thẩm Đường không thể ôm từ sau lưng anh như ở nhà, cô đứng bên cạnh anh: “Này, nếu sau này em nấu ăn không ngon, em có thể đẩy cái nồi lên người anh được không?”
Tưởng Thành Duật: “Không cần em phải đẩy, tự anh sẽ chủ động gánh vác, anh tự giác hơn so với ba anh mà.”
Thẩm Đường cười: “Vừa rồi anh cũng thấy sao.”
“Ừm.”
Mặt trước của tạp dề có một cái túi, Thẩm Đường đặt tay vào trong cái túi trước tạp dề của anh.
“Vẫn còn căng thẳng sao?” Tưởng Thành Duật hỏi.
Thẩm Đường lắc đầu: “Thấy Phó Thành Lẫm ở đây, em đã không còn căng thẳng như trước nữa rồi.” Trong lòng cô có một chút ý đồ: “Khi nào anh ấy mới gọi em là thím Thẩm vậy nhỉ?”
“Đến bây giờ cậu ta còn chưa gọi anh là chú, em còn trông đợi cậu ta gọi em là thím hay sao?”
Đang trò chuyện, một người không mời mà bước vào trong bếp.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ quay về nhà cũ, đi ngang qua cửa nhà Tưởng Thành Duật, nhìn thấy trong bãi đậu xe có xe của Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm, đúng lúc anh ta không muốn về nhà, đến nhà họ Tưởng ăn cơm chực.
Hôm nay anh ta đến đây vẫn còn một chuyện, là muốn tìm Tưởng Thành Duật tính sổ, việc anh ta đổi xe đi chặn Ôn Địch trong nhà không ai không biết, anh ta hết đường chối cãi, không ai tin lời anh ta nói.
Không ngờ đến Thẩm Đường cũng ở đây.
“Cậu tới đây làm gì?” Phó Thành Lẫm liếc nhìn anh ta một cái.
Giọng điệu này rõ ràng là không chào đón anh ta.
Nếu là trước kia, Nghiêm Hạ Vũ còn có thể trách anh ta, cũng không phải nhà cậu, cậu có thể kiểm soát tôi đến được hay sao.
Nhưng bây giờ những lời này không có tính sát thương nữa, căn bản thì nhà họ Tưởng cũng giống với nhà của Phó Thành Lẫm rồi.
Nghiêm Hạ Vũ ăn quả hạnh nhân, lúc đi ngang qua phòng khách có lấy một nắm đến.
Đi đến bên kia xem trong nồi đang nấu món gì, giọng điệu của anh ta giống như việc làm theo lẽ thường tình: “Tôi đến đây ăn cơm, nếu không cậu nghĩ tôi làm gì. Cố mà nấu cho ngon một chút đấy.”
Phó Thành Lẫm: “Hôm nay không có đầu bếp giúp đỡ, chỉ có sáu món ăn, thêm cậu nữa là không đủ ăn đâu, nếu muốn ăn thì cậu có thể tự mình làm.”
Đây là đề nghị muốn đuổi khách.
Về căn bản Nghiêm Hạ Vũ không để ý đến những việc lặt vặt này, anh ta vẫn còn đang quan sát: “Trước khi ăn cơm tôi thường sẽ uống trước hai ly nước, ăn không nhiều thức ăn đâu.”
“…”
Nghiêm Hạ Vũ thong thả đi đến bên cạnh Tưởng Thành Duật: “Hôm đó cậu không thể giải thích rõ ràng cho ba tôi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Có giải thích đấy, nhưng mà chú Nghiêm không tin, tôi cũng hết cách.”
Có Thẩm Đường bên cạnh, Nghiêm Hạ Vũ không muốn làm bản thân trở thành kẻ không khoan dung và xấu tính, nếu Tưởng Thành Duật đã nói là đã giải thích, thì cho là vậy đi.
Coi như anh ta gặp xui xẻo.
“Các khoản tiền mà công thương nghiệp Hoa Duệ cần dùng, tôi sẽ cung cấp cho cậu đúng thời hạn.”
Anh ta nói chuyện công việc với Tưởng Thành Duật, tranh thủ để lại một chút ấn tượng tốt với Thẩm Đường, sau này theo đuổi Ôn Địch còn có thể có người giúp anh ta nói vài câu tốt đẹp.
Thẩm Đường thấy bọn họ nói về chuyện công ty, cô tránh đi, đi đến bàn ăn bên kia chuẩn bị mâm đựng trái cây.
Còn chưa đến hai phút, Tưởng Thành Duật đã gọi cô: “Đường Đường, đến đây nè.”
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, Nghiêm Hạ Vũ đã không còn đứng bên cạnh anh, đang phụ giúp Phó Thành Lẫm trước bếp gas.
Tưởng Thành Duật sợ Thẩm Đường một mình sẽ ngại ngùng nhàm chán, kéo cô đến bên cạnh mình, vừa rồi anh và Nghiêm Hạ Vũ nói nhanh hai câu thì dừng lại.
“Anh sẽ dạy cho em cách cắt gừng nhé.”
Thẩm Đường: “Như thái thịt thôi mà.”
“Dạy em cách xắt gừng đúng tiêu chuẩn.”
Tưởng Thành Duật ôm trọn cô trước người, chỉ dẫn cô từng bước một.
Bình thường bọn họ đi sớm về muộn, ngoại trừ thân mật thể xác, hai người hầu như không có thời gian giao tiếp, khó có được sự an nhàn thoải mái như hôm nay.
Hai tay Thẩm Đường đều bị tay anh giữ chặt trong lòng bàn tay, cô thì dính chặt ở trước ngực anh.
Thân mật như thế, cô cảm thấy không ổn.
Thẩm Đường quay đầu lại nhìn Tưởng Thành Duật, làm nũng nói với anh: “Đợi đến khi về nhà anh hãy dạy em, hôm nay em nhìn anh làm trước nha.”
Tưởng Thành Duật biết cô đang lo lắng điều gì: “Ba mẹ anh sẽ không vào phòng bếp nữa đâu.”
Phòng bếp hơn bốn mươi mét vuông, là nơi rộng rãi, bọn họ và một cặp tình nhân Phó Thành Lẫm bên kia không quấy rầy lẫn nhau.
Thẩm Đường quay đầu đứng lại chỗ thích hợp, chăm chú nhìn cái thớt gỗ.
Toàn bộ quá trình đều là tự tay Tưởng Thành Duật cố gắng, cô chỉ là cầm cây dao tượng trưng, nên thái gừng có độ mỏng thế nào, thái gừng có chiều dài ra sao, tất cả đều do Tưởng Thành Duật quyết định.
Thẩm Đường nhìn một lát gừng mỏng manh: “Anh từng luyện tập kỹ thuật thái rau chuyên nghiệp sao?”
Tưởng Thành Duật: “Cái này không cần luyện, cứ nhìn là được.”
Lúc trước, khi Thẩm Đường quay phim ở Hoành Điếm, mỗi đêm kết thúc công việc đều học nấu ăn với đầu bếp, là một người luôn cố gắng, nhưng mà học thái hành đều phải thái đến nửa ngày.
“Anh xem anh cũng có thể làm, sao em lại không được chứ?”
Tưởng Thành Duật: “Mình anh là được rồi, em không cần phải làm đâu.”
Một củ gừng, hai người thái mất mười phút cũng chưa cắt thành sợi.
Ở bên chỗ bếp gas, Phó Thành Lẫm đang dạy Lê Tranh nấu ăn.
Dầu trong nồi đã nóng, bắt đầu xào hành và ớt khô, vừa bỏ ớt vào trong nồi, váng dầu văng khắp nơi, Lê Tranh sợ tới mức nhảy lên ở phía sau, nhào thẳng vào người Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm đặt tay lên khuôn mặt cô: “Không sao cả, có thể do em lỡ tay làm dính nước vào ớt khô đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ thật sự không thể đợi được nữa, lần đầu tiên anh ta có cảm giác bản thân thật dư thừa như vậy, anh ta cởi tạp dề xuống, không giúp đỡ nữa, đi ra bên ngoài phòng khách xem TV.
Trên TV đang chiếu tổng hợp các tiết mục nghệ thuật, người dẫn chương trình là Ôn Địch, có một người dẫn chương trình chung với cô ta, còn có những khách mời đang trêu chọc chuyện tình cảm mới của cô ta.
Nghiêm Hạ Vũ đổi kênh, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Sau 2 tiếng, cuối cùng tám món ăn cũng được bưng lên bàn, trong đó có hai món là do Thẩm Đường làm, còn lại sáu món là do Phó Thành Lẫm phụ trách, Lê Tranh thì có trách nhiệm bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.
Nghiêm Hạ Vũ đã đói đến chóng mặt, vừa ngồi xuống, Phó Thành Lẫm đã rót hai ly nước đặt trước mặt anh ta.
Thức ăn không đủ, uống nước bù lại đi.
Tưởng Thành Duật đưa đũa cho anh ta: “Nếu nước không đủ, cho cậu thêm hai chén cơm.”
Lê Tranh cười đi ra: “Mọi người không được ăn hiếp chú Nghiêm của con đó.”
Cô ấy lấy một ly nước lên, tự mình uống.
Trong phòng bếp thì vô cùng thân mật, còn có cảm giác tự mình nấu ăn rất thành công, còn có sự ấm cúng trên bàn cơm này, làm cho Thẩm Đường tạm thời quên mất đây là lần đầu tiên mình chính thức đến nhà ba mẹ chồng.
Cô ngồi ở bên cạnh Tưởng Thành Duật, không giống với sự dè dặt lúc mới tới.
Trên bàn cơm có Nghiêm Hạ Vũ, bầu không khí không có một phút giây tẻ nhạt nào.
Ăn cơm xong, Tưởng Thành Duật hỏi ý kiến Thẩm Đường: “Em muốn đi bây giờ, hay là muốn ở lại thêm nửa tiếng hoặc một tiếng, anh theo ý em.”
Thẩm Đường: “Đợi thêm một giờ nữa đi, hôm nay em không có chuyện nào khác phải gấp.”
Mọi người dời đến phòng khách, vú nuôi bưng trái cây sau bữa ăn lên.
Lúc trò chuyện, Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh Thẩm Đường, anh ta thấp giọng nói với Thẩm Đường: “Sau này tôi theo đuổi Ôn Địch, cô phải giúp tôi.”
Thẩm Đường hỏi ngược lại: “Vì sao tôi phải giúp anh chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ dùng tình cảm để cảm hóa trái tim, dùng lý trí để khiến người khác hiểu: “Cô thử nghĩ lại xem, sau này chỉ cần cô quay về nhà cũ ăn cơm, tôi đều sẽ đi chung với Ôn Địch đến đây, những người đàn ông bọn tôi sẽ phụ trách nấu ăn, các người và Tranh Tranh đùa giỡn ở phòng bếp, rất tuyệt luôn đó. Sau khi kết hôn lại càng thường xuyên hơn, cô không muốn thường xuyên gặp mặt cô ấy sao?”
Hình ảnh nghe thôi đã thấy rất đẹp.
Thẩm Đường không phải là không rung động, nhưng cô sẽ không vì sự tốt đẹp đó mà ép buộc Ôn Địch: “Tôi chỉ làm những chuyện mà Ôn Địch thấy vui thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nổi giận: “Cảm ơn cô vì đối xử với Ôn Địch tốt như vậy.”
Lúc trò chuyện bà Tưởng có nói tới con trai cả, bà ấy nói với Thẩm Đường: “Đường Đường, khi nào anh chị cả ở nhà, con lại đi chung với Thành Duật trở về ăn cơm đi, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Thẩm Đường vui vẻ đồng ý.
Phó Thành Lẫm ngồi ở sô pha bên cạnh hỏi Lê Tranh: “Lần sau có nhiều người, anh sẽ không cần phải đến đây ăn cơm đúng không?”
Lê Tranh cắn hạnh nhân ‘Răng rắc’, cô ấy rất kén ăn, bữa cơm vừa rồi không hợp khẩu vị lắm, rời bàn ăn rồi bắt đầu ăn đồ ăn vặt.
“Anh nhất định phải đến mới được, nếu anh không đến em phải làm sao bây giờ. Thời gian lâu không gặp như vậy, chắc ba mẹ em cũng muốn nhìn thấy con rể đấy.”
Phó Thành Lẫm không lên tiếng, mỗi lần gặp ba mẹ vợ đều là một sự hành hạ, trước đó anh ta cũng giống như Thẩm Đường, cũng đã gọi anh cả, chị dâu.
Đợi cho đến 2 giờ rưỡi, mọi người mới rời khỏi nhà lớn.
Thẩm Đường nhận quà đến mức tay mềm nhũn, cốp xe không bỏ vào được.
Ngày hôm nay Tưởng Thành Duật tự cho mình một ngày nghỉ, anh hỏi Thẩm Đường muốn đi đâu.
Thẩm Đường không quan tâm sẽ đi đâu: “Đi chung với anh là được.”
Tưởng Thành Duật quay đầu xe: “Vậy thì em đi xem phim với anh đi.”
Ánh nắng chiếu vào xe qua cửa kính, dừng trên người của anh, trên tay của anh.
Hôm nay Bắc Kinh trời trong xanh, mà lúc này ở Thượng Hải, trời liên tục đổ mưa.
Tối hôm qua Tiêu Đông Hàn đã đến Thượng Hải, sáng sớm gọi điện thoại cho Trữ Nhạc Lễ hẹn thời gian gặp mặt, buổi sáng Trữ Nhạc Lễ bàn chuyện làm ăn, gần tối mới có thời gian rảnh.
Anh ta không đi đến nhà của cô út, bàn chuyện công việc ở nhà giống như bị tình thân vô hình trói buộc. Hẹn gặp mặt Trữ Nhạc Lễ ở nhà hàng Giang Cảnh.
Vào lúc chiều, mưa bắt đầu rơi.
Không khí oi bức ẩm ướt, hơi nóng bị gió thổi từ bốn phương tám hướng đập vào mặt.
Tiêu Đông Hàn đứng trong phòng nhìn ra cảnh sông từ trên cao, liên tục hút hai điếu thuốc.
Điện thoại đặt ở trong phòng vang lên, Tiêu Đông Khải bất ngờ gọi tới.
Một ngày ngắn ngủi, Tiêu Đông Khải đã biết rõ ràng rốt cuộc trong lúc đó Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Hàn đã xảy ra chuyện gì, mà một vài khoản đầu tư của Tiêu Đông Hàn vào công ty của Phàn Ngọc cũng phải bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng.
Anh ta khuyên em trai mình: “Nhìn thấy rồi nên thì nhận ra đi.”
Tiêu Đông Hàn châm điếu thuốc cao cấp thứ ba, cổ họng khô khốc khó chịu, chưa nói được hai câu thì dập ngay.
Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng không nhúc nhích, Tiêu Đông Khải tự nhủ: “Tiền bản quyền, cho dù không kiếm được, thì ít nhất cũng phải trả về như ban đầu.”
Tiêu Đông Hàn uống nước trà để làm ẩm cổ họng: “Em bận rộn công việc lâu như thế, nếu không kiếm được tiền thì cũng sẽ không để lỗ vốn.”
Điếu thuốc đã bị dập tắt vào gạt tàn thuốc, nhưng vẫn còn tỏa ra một chút khói.
Vài sợi khói trắng trắng.
Điều làm cho anh ta không yên lòng chính là Trữ Nhạc Lễ và Tưởng Thành Duật đứng chung một chiến tuyến: “Ông ta là dượng của em, nên em không phòng thủ, không ngờ ông ta lại giở trò, đâm một nhát dao sau lưng em.”
Nếu không có công ty của dượng quyết định hợp tác nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, Tưởng Thành Duật cũng không thể nhất quyết đổi mới kỹ thuật và tất cả các thiết bị, bởi vì có dượng mạo hiểm chung với anh, anh mới có thể thuyết phục cổ đông ở Hoa Duệ buông tha cho nguồn kỹ thuật ban đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, nhân viên phục vụ mở cửa, Trữ Nhạc Lễ bước vào.
“Đợi đến lúc bên này xong xuôi em sẽ gọi lại cho anh.” Tiêu Đông Hàn cúp điện thoại của anh trai.
Lại phải nói dù thế nào thì Trữ Nhạc Lễ cũng là bậc cha chú của anh ta, anh ta khách sáo gọi tiếng dượng út, tự rót trà cho Trữ Nhạc Lễ.
Ngay cả áo vest ngoài Trữ Nhạc Lễ cũng chưa cởi ra, không có dự định sẽ ở lâu. Ông ta ngồi xuống: “Đông Hàn, cháu đến đây cũng xem như là một chuyến trắng tay rồi.”
Nói thẳng sẽ đỡ mất thời gian của nhau.
Tiêu Đông Hàn đưa chén trà cho Trữ Nhạc Lễ: “Cháu đến đây không phải để lấy tình thân để ép buộc. Đối với dượng, cháu mang theo lòng chân thành để đến.”
Trữ Nhạc Lễ nói rõ: “Hợp đồng với Tưởng Thành Duật đã ký rồi.”
“Ký rồi cũng đừng lo, dù sao hợp tác vẫn chưa mở rộng, cũng không có bất kỳ tổn thất nào, tất cả vi phạm hợp đồng đều lấy tiền của cháu để trả.” Đây là thành ý của Tiêu Đông Hàn.
Anh ta rút đầu tư bên công ty Phàn Ngọc là vì muốn cho bên này người dượng này sử dụng gấp, khoản tiền anh ta đưa không cho công ty của dượng, hoàn toàn không có bất cứ điều kiện gì.
“Chỉ cần dượng có thể đừng hợp tác với Tưởng Thành Duật, thì cháu không có yêu cầu gì khác.”
Tiêu Đông Hàn bưng trà mời ông ta uống.
Một ly nước trà nhỏ, lạnh đi rất nhanh.
Trữ Nhạc Lễ nhận lấy uống hai ngụm.
Tiêu Đông Hàn mời Trữ Nhạc Lễ uống trà, cũng chính là cho ông ta thử suy xét xem có muốn hủy hợp đồng hay không.
“Nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới ban đầu không tệ, nhưng ít nhất trong ba đến năm năm tới, mảng này chỉ có nhập khẩu chứ không có sản xuất, cuối cùng thì kỹ thuật mới này có thành công hay không, hay cũng chẳng tốt hơn so với kỹ thuật ban đầu, cũng chỉ là một ẩn số, dượng cần gì phải chạy theo giúp đỡ Tưởng Thành Duật chứ, chẳng có lợi ích.”
Trữ Nhạc Lễ đặt ly trà xuống: “Mười năm trước, đối với kỹ thuật bây giờ dượng cũng có thái độ nghi ngờ giống như cháu, sợ không thành công, sợ thua lỗ. Nhưng sự thật đã chứng minh, lựa chọn bỏ vốn để sử dụng nghiên cứu phát triển của dượng lúc trước là một quyết định rất sáng suốt, nếu không công ty cũng không có được thành tích như ngày hôm nay.”
Tiêu Đông Hàn phát hiện rằng Trữ Nhạc Lễ rất cứng đầu, kiên quyết phải hợp tác với Tưởng Thành Duật: “Dượng tình nguyện tin tưởng Tưởng Thành Duật đã vẽ ra cho dượng một cái bánh mì loại lớn, cũng không chịu tin đề nghị chân thành mà cháu nói với dượng sao?”
“Không có liên quan đến việc tin hay không tin.”
Trữ Nhạc Lễ tự có suy tính của mình: “Nếu dượng không nhân lúc sống yên ổn mà nghĩ đến ngày tháng nguy hiểm, thì có lẽ mười năm sau, kỹ thuật của tập đoàn chúng ta sẽ bị loại bỏ, là người nắm quyền, dượng phải chuẩn bị phòng thủ thật chu đáo.”
Kỹ thuật mới dùng phổ biến trong công ty của bọn họ, công ty đối tượng, còn có thêm công thương nghiệp Hoa Duệ, liên tiếp ba công ty của nhà bọn họ, sẽ có thể ứng dụng rộng khắp trên mọi lĩnh vực.
Đây mới chính là điều làm ông ta rung động, là nguyên nhân quan trọng khiến ông ta quyết định đầu tư nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới.
Công ty giống như của bọn họ, nếu như kỹ thuật không phải loại đứng đầu, thì sản phẩm sẽ không thể chiếm giữ được thị trường.
Trữ Nhạc Lễ nói chi tiết: “Lần đó Tưởng Thành Duật ở buổi biểu diễn thời trang Time, cậu ta đã đến hỏi dượng một số vấn đề về mặt nghiên cứu phát triển kỹ thuật.”
Lần đó Trữ Nhiễm đến Thượng Hải tham gia một buổi biểu diễn, anh ta nhớ rất rõ ngày đó.
“Từ lúc Tưởng Thành Duật ký thỏa thuận thu mua, đã nghĩ sẵn cho công ty đối tượng con đường ra sau này, chỉ là cổ đông cũng không vui vẻ khi đầu tư nhiều tiền như vậy, sợ là như trò ném đá trên sông.”
Đây cũng là điểm mà Tiêu Đông Hàn lo lắng, anh ta bỏ tiền mua bản quyền nhiều như thế mà lại giúp Tưởng Thành Duật một lần này.
Cổ đông ở Hoa Duệ thà rằng sử dụng những khoản tiền đó đi nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, chẳng sợ như trò ném đá trên sông, cũng không muốn vui vẻ mà trả tiền bản quyền cho anh ta.
Tiêu Đông Hàn lại rót cho dượng thêm một ly trà nóng: “Cũng không nói là có thể, đúng không?”
Trữ Nhạc Lễ phân đôi lời nói, bày ra rõ ràng trên mặt bàn: “Đông Hàn, cháu không muốn dượng và Tưởng Thành Duật hợp tác, đơn giản là vì muốn ép buộc công ty của Tưởng Thành Duật tiếp tục sử dụng quyền bản quyền của cháu, hàng năm cháu sẽ kiếm về được hơn mấy nghìn tỷ tiền sử dụng. Cháu là vì kiếm tiền, dượng và Tưởng Thành Duật hợp tác, cũng là vì kiếm tiền.”
Trong việc làm ăn không có dượng hay cháu gì cả, chỉ có lợi ích mới là thật.
“Dượng phải suy nghĩ cho hai đứa nhỏ Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát.”
Trà trong ly của Tiêu Đông Hàn đã lạnh từ lâu, anh ta cầm lên uống nửa ly: “Nói đến em trai em gái họ, sau này khó khăn có thể nhờ Tưởng Thành Duật, có thể tin tưởng hay sao?”
Trữ Nhạc Lễ cười cười: “Dượng cũng không tin vào lời hứa hẹn, thời gian mới có thể nói lên tất cả, đợi đến khi xung đột, có ai còn bận tâm về những cái tình cảm này. Cho dù Tưởng Thành Duật có hứa hẹn với dượng rằng sau này sẽ đối xử tốt với Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát như thế nào, dượng cũng sẽ không tin. Nhưng dượng tin tưởng Thẩm Đường.”
“Thế à.” Tiêu Đông Hàn giống như mới nghe xong một câu chuyện rất buồn cười.
Trữ Nhạc Lễ: “Dựa vào việc con bé hận cô út của cháu đến như vậy, nhưng không làm tổn thương đến Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát, đã làm cho dượng tin rằng con bé sẽ không đối xử tệ với em trai em gái mình.”
Đã nói đến mức này, Tiêu Đông Hàn cũng không phí lời khuyên bảo vô ích nữa.
Dù sao hai bên trái phải cũng không thể tách rời khỏi chữ ‘lợi ích’.
Ai cũng sẽ không từ bỏ lợi ích trước mặt mình.
Chuyện này không thành, Tiêu Đông Hàn lại cầu xin một sự giúp đỡ: “Tháng sau chính là nhiệm kỳ bầu hội đồng quản trị mới của Tiêu Ninh, có một thành viên của ban hội đồng quản trị về hưu, cháu muốn sắp xếp cho người của cháu đi vào, đến lúc đó dượng và cô út phải nhớ là lấy phiếu bỏ vào giúp cháu đấy.”
Nhà họ Trữ chiếm 2,2% cổ phần của Tiêu Ninh, riêng mình cô út chiếm 2%, đều có quyền bỏ phiếu thích hợp.
Trữ Nhạc Lễ không thể nói sẽ bầu phiếu cho ai, ông ta và Tiêu Chân vốn không định sẽ tham dự vào cuộc tranh giành quyền kiểm soát Tập đoàn Tiêu Ninh.
“Được thôi, giúp cháu một lần. Nhưng chẳng qua với tỉ lệ ấy, không đủ làm cho ông chủ đồng ý cho người mà cháu đã sắp xếp đi vào thôi?”
Tiêu Đông Hàn: “Đến lúc ở hội nghị cổ đông Tập đoàn Thường Thanh và Ninh Dần Kỳ sẽ bỏ phiếu cho cháu.”
Tập đoàn Thường Thanh chiếm giữ 4,6% cổ phần của Tiêu Ninh, Ninh Dần Kỳ cũng tương đối nhiều hơn một chút.
Anh ta đã tìm Ninh Dần Kỳ để nói, tính cách của Ninh Dần Kỳ nhã nhặn, biết rất rõ bản thân không thích hợp để quản lý công ty, vì vậy không một chút do dự ủng hộ anh ta.
Về phần Tập đoàn Thường Thanh, đêm đó anh ta hẹn gặp mặt Triệu Trì Ý, đến lúc đó Triệu Trì Ý sẽ đại diện Tập đoàn Thường Thanh tham gia hội nghị cổ đông của Tập đoàn Tiêu Ninh, cũng đồng ý trở thành người đồng hành với anh ta.
Triệu Trì Ý không phải khi không mà bỏ phiếu cho anh ta, do Triệu Trì Ý lại vừa mua thêm một chuỗi khách sạn, từ đó anh ta đã giúp không ít.
Anh ta và Triệu Trì Ý chỉ là sự trao đổi lợi ích cơ bản.
Tiêu Đông Hàn gọi nhân viên phục vụ đến, mở một chai rượu vang đỏ, anh ta rót hai ly: “Cảm ơn vì sự giúp đỡ to lớn vào ngày hội nghị cổ đông.”
Trữ Nhạc Lễ không thể không nể mặt, uống một ngụm hết nửa ly: “Việc bỏ phiếu của dượng không có một chút tác dụng quyết định nào, đến lúc đó phải xem là ông chủ muốn nghiêng về bên cháu hay là chú hai của cháu thôi.”
Tiêu Đổng có hai người con, con lớn nhất đã không còn can thiệp vào chuyện của tập đoàn, quyền cổ phần đã giao cho Tiêu Đông Hàn từ lâu.
Người cháu thứ hai có năng lực bình thường, nhưng tình cảm cha con với Tiêu Đổng không tệ, đảm nhiệm thẳng đến vị trí phó giám đốc của Tập đoàn Tiêu Ninh.
Mấy đứa con của cậu hai nhà họ Tiêu vừa mới trưởng thành, có một đứa có tài kinh doanh bẩm sinh, nhưng trải nghiệm chưa đủ sâu sắc, không đủ để kiềm giữ Tiêu Đông Hàn, Tiêu Đổng sợ sau khi Tiêu Đông Hàn nắm quyền, sẽ khiến cho chú hai rời khỏi Tiêu Ninh.
Tiêu Đông Hàn lắc lắc ly rượu: “Ông nội phản đối cũng vô dụng, số phiếu bầu mà cháu có bây giờ, đủ để sắp xếp người của cháu vào hội đồng quản trị rồi.”
Không quá vài ngày nữa anh ta trở về London, trước khi hội nghị cổ đông của Tập đoàn Tiêu Ninh diễn ra, nếu anh ta hẹn gặp mặt Ninh Dần Kỳ trước một ngày, cho Ninh Dần Kỳ đầy đủ lợi ích, đảm bảo đến lúc đó Ninh Dần Kỳ sẽ không do dự bỏ phiếu cho anh ta.
Tuyển cử thành viên vào hội đồng quản trị, từ trước đến giờ luôn là kết quả của trò chơi lợi ích dành cho tất cả các bên, không có ngoại lệ.
Trữ Nhạc Lễ không ở lại lâu, ông ta đặt ly rượu xuống thì chào tạm biệt rồi đi.
Tiêu Đông Hàn lại tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, dựa vào lan can trên ban công ngắm cảnh đêm.
Trên mặt sông Hoàng Phố, nước mênh mông.
Thật ra dượng cũng không biết, điều đe dọa lớn nhất với anh ta không phải là chú hai, mà là Thẩm Đường. Ông nội cho Thẩm Đường 3% quyền cổ phần, không biết cô còn có quyền lợi nào khác hay không.
Ngộ nhỡ là có, anh ta không thể khoanh tay chịu chết.
Tiêu Đông Hàn gọi điện cho thư ký: “Chuẩn bị tuần tới gửi thư cho công ty đối tượng, thông báo cho bọn họ rằng trước tháng bảy, phải trả hết tiền còn nợ.”
...
Tưởng Thành Duật biết quyền chủ nợ của công ty đối tượng đã chuyển vào tay Tiêu Đông Hàn, là trong buổi sáng thứ hai hội nghị thường kỳ của quản lý cấp cao.
Lúc thư ký bước chân gấp gáp vào phòng họp, Tạ Quân Trình có linh cảm không tốt.
Kết quả không sai, cái tên chúa lừa đảo Tiêu Đông Hàn đã đến.
Dưới sự sắp đặt của Tưởng Thành Duật, thư ký chiếu bức thư mới vừa nhận được lên trên màn hình lớn.
Xem xong, các nhà quản lý cấp cao đều sững sờ tại chỗ.
Sở dĩ chuỗi tài chính của công ty bị vỡ nát, chính là do nợ nần chồng chất, có một lần nợ lên đến hơn mấy trăm nghìn tỷ, một nửa là tiền nợ nhà cung cấp, nửa còn lại là tiền nợ các tổ chức tài trợ.
Một cái lỗ hổng lớn như vậy không phải mười năm hay tám năm là có thể bù đắp lại.
Lúc trước khi thu mua, nợ nần đã trả một phần, các món nợ còn lại đều là trả theo từng kỳ, trong phạm vi tỷ suất nợ thông thường.
Ai mà biết lúc quyền chủ nợ chuyển đi, lại rơi vào trong tay Tiêu Đông Hàn.
Tưởng Thành Duật nhìn màn hình lớn: “Quyền chủ nợ chuyển đi lúc nào vậy?”
Thư ký: “Một tháng trước, do CEO phụ trách.”
CEO còn nói là không còn một lỗ hổng nào khác, ông ta cũng không dám đề cập đến lỗ hổng này.
Thật ra chuyển dời quyền chủ nợ cũng không phải là chuyện gì quá lớn, dù sao đều là tiền nợ của công ty đối tượng, trả lại cho ai thì vẫn còn đó, nhưng hôm nay là bọn họ thiếu tiền của Tiêu Đông Hàn, sẽ không còn là chuyện giống như vậy.
Tiền nợ người khác, bọn họ vẫn có thể trả theo từng kỳ, cùng lắm chỉ là trả thêm lãi suất, không có công ty nào mà không mắc nợ.
Nhưng là nợ tiền của Tiêu Đông Hàn, anh ta không cho trả theo từng kỳ, phải trả hết nợ một lần, còn mang theo áp lực tới đây.
Trong lòng bàn tay của thư ký cũng đổ mồ hôi, lần này quả thật là khó giải quyết, đánh gần sát công ty luôn rồi.
Giống như chính cô ấy, mới vừa cho thuê một khu phòng học, tổng giá trị gần bảy mươi tỷ, khoản tiền trả trước sẽ làm đào ra một lỗ hổng trong nhà, thế chấp cũng chỉ là tạm thời không gây áp lực.
Nhưng đột nhiên ngân hàng thông báo yêu cầu cô ta phải trả hết những khoản nợ trong một lần, cô ta chỉ có thể bán nhà, nếu không sẽ không có tiền để trả.
Tưởng Thành Duật yêu cầu phòng pháp vụ đưa hợp đồng đến, trên hợp đồng còn có một điều khoản, nếu bên A xuất hiện hành động khác thường, bên B có quyền yêu cầu bên A trả hết nợ trong một lần.
Bây giờ, Tiêu Đông Hàn đã cho rằng công ty đối tượng xuất hiện hành động khác thường nên đến đây yêu cầu hoàn trả đầy đủ các khoản nợ.
Tưởng Thành Duật lại điều tra xem là công ty nào đưa nợ của công ty đối tượng của bọn họ chuyển cho Tiêu Đông Hàn, tổng cộng có năm nhà cung cấp, còn có thêm ba tổ chức tài chính.
Tổng cộng có hơn hai trăm tám mươi nghìn tỷ, Tiêu Đông Hàn muốn anh trả hết nợ trong một tháng.
Điện thoại của Tưởng Thành Duật rung lên, đến từ Tiêu Đông Hàn: [Không muốn trả hết nợ trong một lần cũng được, tới lúc đó bảo Thẩm Đường tới hội nghị cổ đông, bỏ phiếu cho tôi đi.]
Tưởng Thành Duật: [Gặp nhau ở hội nghị cổ đông.]
Tiêu Đông Hàn: [Tôi chờ mong đến ngày hội nghị cổ đông đó, để bàn chuyện với Thẩm Đường.]
Ngày 20 tháng 7, hội nghị cổ đông của Tiêu Ninh được tổ chức tại trụ sở chính ở London.
Hai thang máy chuyên dụng cùng lúc dừng lại ở phòng họp ở tầng năm mươi sáu, lúc Tiêu Đông Hàn bước ra khỏi thang máy thì sửng sốt: “Thẩm Đường đâu? Sao anh lại tới đây?”
Tưởng Thành Duật thản nhiên nói: “Sao tôi lại không thể tới?”
Bà Tưởng làm cá kho, nước kho cá đã cạn, dính vào thành nồi.
Bà ấy luống cuống tay chân tắt lửa, lại không ngờ đến sẽ bị mất mặt như vậy trước mặt bọn trẻ, bà nhét tay cầm của cây sạn nồi vào tay ông Tưởng: “Ông xem ông kìa, lớn tuổi rồi mà làm đồ ăn vẫn để bị khét, có mất mặt không chứ. Nếu ông không thể kho cá thì đừng có đứng ở đây thêm phiền phức, thật tình. Thôi quên đi, tôi nói ông đấy, cái này ông muốn làm cũng đâu có dễ.”
Ông Tưởng: “…”
Đúng lúc ông ấy một tay cầm nồi, một tay cầm sạn nồi, nói cá không phải do ông nấu cũng không có ai tin.
Bà Tưởng ném cho ông một ánh mắt bảo ông ấy nhận lấy cái nồi.
Ông Tưởng nâng cái nồi lên xem, đành phải đặt chuyện cái nồi lên người mình, thật ra nếu vợ ông không nói, ông cũng sẽ gánh vác thay, biết bà ấy rất coi trọng sĩ diện.
Ông nhìn nồi cá không còn một chút nước: “Vậy lần tới tôi chỉ đành cho nhiều nước chút thôi.”
“Ông nội, cái này không liên quan đến việc có nhiều nước hay không, là do lửa quá lớn, cần phải nấu cá với lửa nhỏ chứ ạ.” Lê Tranh xoay mặt về phía Phó Thành Lẫm: “Em nói có đúng không?”
Ánh mắt muốn được khen ngợi.
Phó Thành Lẫm: “Có khi nào em nói sai đâu chứ?”
“Ha ha.”
Lê Tranh được lợi lại còn khoe khoang, lấy vai huých Phó Thành Lẫm một cái.
Thật ra Thẩm Đường thấy được cảnh bà Tưởng nhét sạn nồi trong tay cho ông Tưởng, cô giả bộ như chưa hề nhìn thấy cái gì hết, cúi đầu lặt rau xanh trong tay.
Tưởng Thành Duật nhìn thấy ba mẹ thật sự không thể làm ra món gì có thể ăn được, ở đây còn giúp tăng thêm rắc rối thôi.
Anh bảo ba mẹ để công việc ở đó đi: “Con và Phó Thành Lẫm sẽ đi nấu cơm, mọi người đi ra ngoài xem TV đi.”
Từ lúc ở chung với Lê Tranh, tài nghệ của Phó Thành Lẫm trong nửa năm đột nhiên tăng mạnh, từ lúc chỉ biết làm hai món ăn, bây giờ đã có thể làm sáu món, cố lắm cũng đủ cho mọi người trong nhà ăn.
Nhưng về chuyện này, Tưởng Thành Duật lại là một kẻ lơ mơ, chẳng qua vẫn tốt hơn những người khác trong nhà.
Bà Tưởng và ông Tưởng đi chơi cờ, giao phòng bếp cho những người trẻ tuổi bọn họ cố gắng.
Tưởng Thành Duật mặc tạp dề vào: “Thẩm Đường.”
Anh đi đến bên cạnh cô, xoay người đưa lưng về phía cô: “Giúp anh cột tạp dề chút đi.”
Tay của anh dài, hoàn toàn có thể tự trở tay ra phía sau để tự cột lên, lại còn muốn cô giúp đỡ.
Thẩm Đường buông rau xanh xuống, rửa sạch tay xong, coi mặt anh như khăn tay, chùi chùi tay mình lên mặt anh.
Trên mặt Tưởng Thành Duật đều là nước, anh vừa muốn đưa tay ôm cô, Thẩm Đường lại phản ứng nhanh, xoay ra sau lưng anh, cột tạp dề lại cho anh: “Anh đừng nhúc nhích, nhích tới nhích lui em cột không được.”
Tưởng Thành Duật không đùa cô nữa, lấy rau cô vừa lặt đi rửa nước. Hai người Phó Thành Lẫm và Lê Tranh đang cứu giúp nồi cá kho, còn hai người bọn họ thì ở bồn rửa bên này thì thầm trò chuyện.
Thẩm Đường không thể ôm từ sau lưng anh như ở nhà, cô đứng bên cạnh anh: “Này, nếu sau này em nấu ăn không ngon, em có thể đẩy cái nồi lên người anh được không?”
Tưởng Thành Duật: “Không cần em phải đẩy, tự anh sẽ chủ động gánh vác, anh tự giác hơn so với ba anh mà.”
Thẩm Đường cười: “Vừa rồi anh cũng thấy sao.”
“Ừm.”
Mặt trước của tạp dề có một cái túi, Thẩm Đường đặt tay vào trong cái túi trước tạp dề của anh.
“Vẫn còn căng thẳng sao?” Tưởng Thành Duật hỏi.
Thẩm Đường lắc đầu: “Thấy Phó Thành Lẫm ở đây, em đã không còn căng thẳng như trước nữa rồi.” Trong lòng cô có một chút ý đồ: “Khi nào anh ấy mới gọi em là thím Thẩm vậy nhỉ?”
“Đến bây giờ cậu ta còn chưa gọi anh là chú, em còn trông đợi cậu ta gọi em là thím hay sao?”
Đang trò chuyện, một người không mời mà bước vào trong bếp.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ quay về nhà cũ, đi ngang qua cửa nhà Tưởng Thành Duật, nhìn thấy trong bãi đậu xe có xe của Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm, đúng lúc anh ta không muốn về nhà, đến nhà họ Tưởng ăn cơm chực.
Hôm nay anh ta đến đây vẫn còn một chuyện, là muốn tìm Tưởng Thành Duật tính sổ, việc anh ta đổi xe đi chặn Ôn Địch trong nhà không ai không biết, anh ta hết đường chối cãi, không ai tin lời anh ta nói.
Không ngờ đến Thẩm Đường cũng ở đây.
“Cậu tới đây làm gì?” Phó Thành Lẫm liếc nhìn anh ta một cái.
Giọng điệu này rõ ràng là không chào đón anh ta.
Nếu là trước kia, Nghiêm Hạ Vũ còn có thể trách anh ta, cũng không phải nhà cậu, cậu có thể kiểm soát tôi đến được hay sao.
Nhưng bây giờ những lời này không có tính sát thương nữa, căn bản thì nhà họ Tưởng cũng giống với nhà của Phó Thành Lẫm rồi.
Nghiêm Hạ Vũ ăn quả hạnh nhân, lúc đi ngang qua phòng khách có lấy một nắm đến.
Đi đến bên kia xem trong nồi đang nấu món gì, giọng điệu của anh ta giống như việc làm theo lẽ thường tình: “Tôi đến đây ăn cơm, nếu không cậu nghĩ tôi làm gì. Cố mà nấu cho ngon một chút đấy.”
Phó Thành Lẫm: “Hôm nay không có đầu bếp giúp đỡ, chỉ có sáu món ăn, thêm cậu nữa là không đủ ăn đâu, nếu muốn ăn thì cậu có thể tự mình làm.”
Đây là đề nghị muốn đuổi khách.
Về căn bản Nghiêm Hạ Vũ không để ý đến những việc lặt vặt này, anh ta vẫn còn đang quan sát: “Trước khi ăn cơm tôi thường sẽ uống trước hai ly nước, ăn không nhiều thức ăn đâu.”
“…”
Nghiêm Hạ Vũ thong thả đi đến bên cạnh Tưởng Thành Duật: “Hôm đó cậu không thể giải thích rõ ràng cho ba tôi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Có giải thích đấy, nhưng mà chú Nghiêm không tin, tôi cũng hết cách.”
Có Thẩm Đường bên cạnh, Nghiêm Hạ Vũ không muốn làm bản thân trở thành kẻ không khoan dung và xấu tính, nếu Tưởng Thành Duật đã nói là đã giải thích, thì cho là vậy đi.
Coi như anh ta gặp xui xẻo.
“Các khoản tiền mà công thương nghiệp Hoa Duệ cần dùng, tôi sẽ cung cấp cho cậu đúng thời hạn.”
Anh ta nói chuyện công việc với Tưởng Thành Duật, tranh thủ để lại một chút ấn tượng tốt với Thẩm Đường, sau này theo đuổi Ôn Địch còn có thể có người giúp anh ta nói vài câu tốt đẹp.
Thẩm Đường thấy bọn họ nói về chuyện công ty, cô tránh đi, đi đến bàn ăn bên kia chuẩn bị mâm đựng trái cây.
Còn chưa đến hai phút, Tưởng Thành Duật đã gọi cô: “Đường Đường, đến đây nè.”
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, Nghiêm Hạ Vũ đã không còn đứng bên cạnh anh, đang phụ giúp Phó Thành Lẫm trước bếp gas.
Tưởng Thành Duật sợ Thẩm Đường một mình sẽ ngại ngùng nhàm chán, kéo cô đến bên cạnh mình, vừa rồi anh và Nghiêm Hạ Vũ nói nhanh hai câu thì dừng lại.
“Anh sẽ dạy cho em cách cắt gừng nhé.”
Thẩm Đường: “Như thái thịt thôi mà.”
“Dạy em cách xắt gừng đúng tiêu chuẩn.”
Tưởng Thành Duật ôm trọn cô trước người, chỉ dẫn cô từng bước một.
Bình thường bọn họ đi sớm về muộn, ngoại trừ thân mật thể xác, hai người hầu như không có thời gian giao tiếp, khó có được sự an nhàn thoải mái như hôm nay.
Hai tay Thẩm Đường đều bị tay anh giữ chặt trong lòng bàn tay, cô thì dính chặt ở trước ngực anh.
Thân mật như thế, cô cảm thấy không ổn.
Thẩm Đường quay đầu lại nhìn Tưởng Thành Duật, làm nũng nói với anh: “Đợi đến khi về nhà anh hãy dạy em, hôm nay em nhìn anh làm trước nha.”
Tưởng Thành Duật biết cô đang lo lắng điều gì: “Ba mẹ anh sẽ không vào phòng bếp nữa đâu.”
Phòng bếp hơn bốn mươi mét vuông, là nơi rộng rãi, bọn họ và một cặp tình nhân Phó Thành Lẫm bên kia không quấy rầy lẫn nhau.
Thẩm Đường quay đầu đứng lại chỗ thích hợp, chăm chú nhìn cái thớt gỗ.
Toàn bộ quá trình đều là tự tay Tưởng Thành Duật cố gắng, cô chỉ là cầm cây dao tượng trưng, nên thái gừng có độ mỏng thế nào, thái gừng có chiều dài ra sao, tất cả đều do Tưởng Thành Duật quyết định.
Thẩm Đường nhìn một lát gừng mỏng manh: “Anh từng luyện tập kỹ thuật thái rau chuyên nghiệp sao?”
Tưởng Thành Duật: “Cái này không cần luyện, cứ nhìn là được.”
Lúc trước, khi Thẩm Đường quay phim ở Hoành Điếm, mỗi đêm kết thúc công việc đều học nấu ăn với đầu bếp, là một người luôn cố gắng, nhưng mà học thái hành đều phải thái đến nửa ngày.
“Anh xem anh cũng có thể làm, sao em lại không được chứ?”
Tưởng Thành Duật: “Mình anh là được rồi, em không cần phải làm đâu.”
Một củ gừng, hai người thái mất mười phút cũng chưa cắt thành sợi.
Ở bên chỗ bếp gas, Phó Thành Lẫm đang dạy Lê Tranh nấu ăn.
Dầu trong nồi đã nóng, bắt đầu xào hành và ớt khô, vừa bỏ ớt vào trong nồi, váng dầu văng khắp nơi, Lê Tranh sợ tới mức nhảy lên ở phía sau, nhào thẳng vào người Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm đặt tay lên khuôn mặt cô: “Không sao cả, có thể do em lỡ tay làm dính nước vào ớt khô đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ thật sự không thể đợi được nữa, lần đầu tiên anh ta có cảm giác bản thân thật dư thừa như vậy, anh ta cởi tạp dề xuống, không giúp đỡ nữa, đi ra bên ngoài phòng khách xem TV.
Trên TV đang chiếu tổng hợp các tiết mục nghệ thuật, người dẫn chương trình là Ôn Địch, có một người dẫn chương trình chung với cô ta, còn có những khách mời đang trêu chọc chuyện tình cảm mới của cô ta.
Nghiêm Hạ Vũ đổi kênh, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Sau 2 tiếng, cuối cùng tám món ăn cũng được bưng lên bàn, trong đó có hai món là do Thẩm Đường làm, còn lại sáu món là do Phó Thành Lẫm phụ trách, Lê Tranh thì có trách nhiệm bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.
Nghiêm Hạ Vũ đã đói đến chóng mặt, vừa ngồi xuống, Phó Thành Lẫm đã rót hai ly nước đặt trước mặt anh ta.
Thức ăn không đủ, uống nước bù lại đi.
Tưởng Thành Duật đưa đũa cho anh ta: “Nếu nước không đủ, cho cậu thêm hai chén cơm.”
Lê Tranh cười đi ra: “Mọi người không được ăn hiếp chú Nghiêm của con đó.”
Cô ấy lấy một ly nước lên, tự mình uống.
Trong phòng bếp thì vô cùng thân mật, còn có cảm giác tự mình nấu ăn rất thành công, còn có sự ấm cúng trên bàn cơm này, làm cho Thẩm Đường tạm thời quên mất đây là lần đầu tiên mình chính thức đến nhà ba mẹ chồng.
Cô ngồi ở bên cạnh Tưởng Thành Duật, không giống với sự dè dặt lúc mới tới.
Trên bàn cơm có Nghiêm Hạ Vũ, bầu không khí không có một phút giây tẻ nhạt nào.
Ăn cơm xong, Tưởng Thành Duật hỏi ý kiến Thẩm Đường: “Em muốn đi bây giờ, hay là muốn ở lại thêm nửa tiếng hoặc một tiếng, anh theo ý em.”
Thẩm Đường: “Đợi thêm một giờ nữa đi, hôm nay em không có chuyện nào khác phải gấp.”
Mọi người dời đến phòng khách, vú nuôi bưng trái cây sau bữa ăn lên.
Lúc trò chuyện, Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh Thẩm Đường, anh ta thấp giọng nói với Thẩm Đường: “Sau này tôi theo đuổi Ôn Địch, cô phải giúp tôi.”
Thẩm Đường hỏi ngược lại: “Vì sao tôi phải giúp anh chứ?”
Nghiêm Hạ Vũ dùng tình cảm để cảm hóa trái tim, dùng lý trí để khiến người khác hiểu: “Cô thử nghĩ lại xem, sau này chỉ cần cô quay về nhà cũ ăn cơm, tôi đều sẽ đi chung với Ôn Địch đến đây, những người đàn ông bọn tôi sẽ phụ trách nấu ăn, các người và Tranh Tranh đùa giỡn ở phòng bếp, rất tuyệt luôn đó. Sau khi kết hôn lại càng thường xuyên hơn, cô không muốn thường xuyên gặp mặt cô ấy sao?”
Hình ảnh nghe thôi đã thấy rất đẹp.
Thẩm Đường không phải là không rung động, nhưng cô sẽ không vì sự tốt đẹp đó mà ép buộc Ôn Địch: “Tôi chỉ làm những chuyện mà Ôn Địch thấy vui thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nổi giận: “Cảm ơn cô vì đối xử với Ôn Địch tốt như vậy.”
Lúc trò chuyện bà Tưởng có nói tới con trai cả, bà ấy nói với Thẩm Đường: “Đường Đường, khi nào anh chị cả ở nhà, con lại đi chung với Thành Duật trở về ăn cơm đi, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Thẩm Đường vui vẻ đồng ý.
Phó Thành Lẫm ngồi ở sô pha bên cạnh hỏi Lê Tranh: “Lần sau có nhiều người, anh sẽ không cần phải đến đây ăn cơm đúng không?”
Lê Tranh cắn hạnh nhân ‘Răng rắc’, cô ấy rất kén ăn, bữa cơm vừa rồi không hợp khẩu vị lắm, rời bàn ăn rồi bắt đầu ăn đồ ăn vặt.
“Anh nhất định phải đến mới được, nếu anh không đến em phải làm sao bây giờ. Thời gian lâu không gặp như vậy, chắc ba mẹ em cũng muốn nhìn thấy con rể đấy.”
Phó Thành Lẫm không lên tiếng, mỗi lần gặp ba mẹ vợ đều là một sự hành hạ, trước đó anh ta cũng giống như Thẩm Đường, cũng đã gọi anh cả, chị dâu.
Đợi cho đến 2 giờ rưỡi, mọi người mới rời khỏi nhà lớn.
Thẩm Đường nhận quà đến mức tay mềm nhũn, cốp xe không bỏ vào được.
Ngày hôm nay Tưởng Thành Duật tự cho mình một ngày nghỉ, anh hỏi Thẩm Đường muốn đi đâu.
Thẩm Đường không quan tâm sẽ đi đâu: “Đi chung với anh là được.”
Tưởng Thành Duật quay đầu xe: “Vậy thì em đi xem phim với anh đi.”
Ánh nắng chiếu vào xe qua cửa kính, dừng trên người của anh, trên tay của anh.
Hôm nay Bắc Kinh trời trong xanh, mà lúc này ở Thượng Hải, trời liên tục đổ mưa.
Tối hôm qua Tiêu Đông Hàn đã đến Thượng Hải, sáng sớm gọi điện thoại cho Trữ Nhạc Lễ hẹn thời gian gặp mặt, buổi sáng Trữ Nhạc Lễ bàn chuyện làm ăn, gần tối mới có thời gian rảnh.
Anh ta không đi đến nhà của cô út, bàn chuyện công việc ở nhà giống như bị tình thân vô hình trói buộc. Hẹn gặp mặt Trữ Nhạc Lễ ở nhà hàng Giang Cảnh.
Vào lúc chiều, mưa bắt đầu rơi.
Không khí oi bức ẩm ướt, hơi nóng bị gió thổi từ bốn phương tám hướng đập vào mặt.
Tiêu Đông Hàn đứng trong phòng nhìn ra cảnh sông từ trên cao, liên tục hút hai điếu thuốc.
Điện thoại đặt ở trong phòng vang lên, Tiêu Đông Khải bất ngờ gọi tới.
Một ngày ngắn ngủi, Tiêu Đông Khải đã biết rõ ràng rốt cuộc trong lúc đó Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Hàn đã xảy ra chuyện gì, mà một vài khoản đầu tư của Tiêu Đông Hàn vào công ty của Phàn Ngọc cũng phải bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng.
Anh ta khuyên em trai mình: “Nhìn thấy rồi nên thì nhận ra đi.”
Tiêu Đông Hàn châm điếu thuốc cao cấp thứ ba, cổ họng khô khốc khó chịu, chưa nói được hai câu thì dập ngay.
Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng không nhúc nhích, Tiêu Đông Khải tự nhủ: “Tiền bản quyền, cho dù không kiếm được, thì ít nhất cũng phải trả về như ban đầu.”
Tiêu Đông Hàn uống nước trà để làm ẩm cổ họng: “Em bận rộn công việc lâu như thế, nếu không kiếm được tiền thì cũng sẽ không để lỗ vốn.”
Điếu thuốc đã bị dập tắt vào gạt tàn thuốc, nhưng vẫn còn tỏa ra một chút khói.
Vài sợi khói trắng trắng.
Điều làm cho anh ta không yên lòng chính là Trữ Nhạc Lễ và Tưởng Thành Duật đứng chung một chiến tuyến: “Ông ta là dượng của em, nên em không phòng thủ, không ngờ ông ta lại giở trò, đâm một nhát dao sau lưng em.”
Nếu không có công ty của dượng quyết định hợp tác nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, Tưởng Thành Duật cũng không thể nhất quyết đổi mới kỹ thuật và tất cả các thiết bị, bởi vì có dượng mạo hiểm chung với anh, anh mới có thể thuyết phục cổ đông ở Hoa Duệ buông tha cho nguồn kỹ thuật ban đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, nhân viên phục vụ mở cửa, Trữ Nhạc Lễ bước vào.
“Đợi đến lúc bên này xong xuôi em sẽ gọi lại cho anh.” Tiêu Đông Hàn cúp điện thoại của anh trai.
Lại phải nói dù thế nào thì Trữ Nhạc Lễ cũng là bậc cha chú của anh ta, anh ta khách sáo gọi tiếng dượng út, tự rót trà cho Trữ Nhạc Lễ.
Ngay cả áo vest ngoài Trữ Nhạc Lễ cũng chưa cởi ra, không có dự định sẽ ở lâu. Ông ta ngồi xuống: “Đông Hàn, cháu đến đây cũng xem như là một chuyến trắng tay rồi.”
Nói thẳng sẽ đỡ mất thời gian của nhau.
Tiêu Đông Hàn đưa chén trà cho Trữ Nhạc Lễ: “Cháu đến đây không phải để lấy tình thân để ép buộc. Đối với dượng, cháu mang theo lòng chân thành để đến.”
Trữ Nhạc Lễ nói rõ: “Hợp đồng với Tưởng Thành Duật đã ký rồi.”
“Ký rồi cũng đừng lo, dù sao hợp tác vẫn chưa mở rộng, cũng không có bất kỳ tổn thất nào, tất cả vi phạm hợp đồng đều lấy tiền của cháu để trả.” Đây là thành ý của Tiêu Đông Hàn.
Anh ta rút đầu tư bên công ty Phàn Ngọc là vì muốn cho bên này người dượng này sử dụng gấp, khoản tiền anh ta đưa không cho công ty của dượng, hoàn toàn không có bất cứ điều kiện gì.
“Chỉ cần dượng có thể đừng hợp tác với Tưởng Thành Duật, thì cháu không có yêu cầu gì khác.”
Tiêu Đông Hàn bưng trà mời ông ta uống.
Một ly nước trà nhỏ, lạnh đi rất nhanh.
Trữ Nhạc Lễ nhận lấy uống hai ngụm.
Tiêu Đông Hàn mời Trữ Nhạc Lễ uống trà, cũng chính là cho ông ta thử suy xét xem có muốn hủy hợp đồng hay không.
“Nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới ban đầu không tệ, nhưng ít nhất trong ba đến năm năm tới, mảng này chỉ có nhập khẩu chứ không có sản xuất, cuối cùng thì kỹ thuật mới này có thành công hay không, hay cũng chẳng tốt hơn so với kỹ thuật ban đầu, cũng chỉ là một ẩn số, dượng cần gì phải chạy theo giúp đỡ Tưởng Thành Duật chứ, chẳng có lợi ích.”
Trữ Nhạc Lễ đặt ly trà xuống: “Mười năm trước, đối với kỹ thuật bây giờ dượng cũng có thái độ nghi ngờ giống như cháu, sợ không thành công, sợ thua lỗ. Nhưng sự thật đã chứng minh, lựa chọn bỏ vốn để sử dụng nghiên cứu phát triển của dượng lúc trước là một quyết định rất sáng suốt, nếu không công ty cũng không có được thành tích như ngày hôm nay.”
Tiêu Đông Hàn phát hiện rằng Trữ Nhạc Lễ rất cứng đầu, kiên quyết phải hợp tác với Tưởng Thành Duật: “Dượng tình nguyện tin tưởng Tưởng Thành Duật đã vẽ ra cho dượng một cái bánh mì loại lớn, cũng không chịu tin đề nghị chân thành mà cháu nói với dượng sao?”
“Không có liên quan đến việc tin hay không tin.”
Trữ Nhạc Lễ tự có suy tính của mình: “Nếu dượng không nhân lúc sống yên ổn mà nghĩ đến ngày tháng nguy hiểm, thì có lẽ mười năm sau, kỹ thuật của tập đoàn chúng ta sẽ bị loại bỏ, là người nắm quyền, dượng phải chuẩn bị phòng thủ thật chu đáo.”
Kỹ thuật mới dùng phổ biến trong công ty của bọn họ, công ty đối tượng, còn có thêm công thương nghiệp Hoa Duệ, liên tiếp ba công ty của nhà bọn họ, sẽ có thể ứng dụng rộng khắp trên mọi lĩnh vực.
Đây mới chính là điều làm ông ta rung động, là nguyên nhân quan trọng khiến ông ta quyết định đầu tư nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới.
Công ty giống như của bọn họ, nếu như kỹ thuật không phải loại đứng đầu, thì sản phẩm sẽ không thể chiếm giữ được thị trường.
Trữ Nhạc Lễ nói chi tiết: “Lần đó Tưởng Thành Duật ở buổi biểu diễn thời trang Time, cậu ta đã đến hỏi dượng một số vấn đề về mặt nghiên cứu phát triển kỹ thuật.”
Lần đó Trữ Nhiễm đến Thượng Hải tham gia một buổi biểu diễn, anh ta nhớ rất rõ ngày đó.
“Từ lúc Tưởng Thành Duật ký thỏa thuận thu mua, đã nghĩ sẵn cho công ty đối tượng con đường ra sau này, chỉ là cổ đông cũng không vui vẻ khi đầu tư nhiều tiền như vậy, sợ là như trò ném đá trên sông.”
Đây cũng là điểm mà Tiêu Đông Hàn lo lắng, anh ta bỏ tiền mua bản quyền nhiều như thế mà lại giúp Tưởng Thành Duật một lần này.
Cổ đông ở Hoa Duệ thà rằng sử dụng những khoản tiền đó đi nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới, chẳng sợ như trò ném đá trên sông, cũng không muốn vui vẻ mà trả tiền bản quyền cho anh ta.
Tiêu Đông Hàn lại rót cho dượng thêm một ly trà nóng: “Cũng không nói là có thể, đúng không?”
Trữ Nhạc Lễ phân đôi lời nói, bày ra rõ ràng trên mặt bàn: “Đông Hàn, cháu không muốn dượng và Tưởng Thành Duật hợp tác, đơn giản là vì muốn ép buộc công ty của Tưởng Thành Duật tiếp tục sử dụng quyền bản quyền của cháu, hàng năm cháu sẽ kiếm về được hơn mấy nghìn tỷ tiền sử dụng. Cháu là vì kiếm tiền, dượng và Tưởng Thành Duật hợp tác, cũng là vì kiếm tiền.”
Trong việc làm ăn không có dượng hay cháu gì cả, chỉ có lợi ích mới là thật.
“Dượng phải suy nghĩ cho hai đứa nhỏ Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát.”
Trà trong ly của Tiêu Đông Hàn đã lạnh từ lâu, anh ta cầm lên uống nửa ly: “Nói đến em trai em gái họ, sau này khó khăn có thể nhờ Tưởng Thành Duật, có thể tin tưởng hay sao?”
Trữ Nhạc Lễ cười cười: “Dượng cũng không tin vào lời hứa hẹn, thời gian mới có thể nói lên tất cả, đợi đến khi xung đột, có ai còn bận tâm về những cái tình cảm này. Cho dù Tưởng Thành Duật có hứa hẹn với dượng rằng sau này sẽ đối xử tốt với Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát như thế nào, dượng cũng sẽ không tin. Nhưng dượng tin tưởng Thẩm Đường.”
“Thế à.” Tiêu Đông Hàn giống như mới nghe xong một câu chuyện rất buồn cười.
Trữ Nhạc Lễ: “Dựa vào việc con bé hận cô út của cháu đến như vậy, nhưng không làm tổn thương đến Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát, đã làm cho dượng tin rằng con bé sẽ không đối xử tệ với em trai em gái mình.”
Đã nói đến mức này, Tiêu Đông Hàn cũng không phí lời khuyên bảo vô ích nữa.
Dù sao hai bên trái phải cũng không thể tách rời khỏi chữ ‘lợi ích’.
Ai cũng sẽ không từ bỏ lợi ích trước mặt mình.
Chuyện này không thành, Tiêu Đông Hàn lại cầu xin một sự giúp đỡ: “Tháng sau chính là nhiệm kỳ bầu hội đồng quản trị mới của Tiêu Ninh, có một thành viên của ban hội đồng quản trị về hưu, cháu muốn sắp xếp cho người của cháu đi vào, đến lúc đó dượng và cô út phải nhớ là lấy phiếu bỏ vào giúp cháu đấy.”
Nhà họ Trữ chiếm 2,2% cổ phần của Tiêu Ninh, riêng mình cô út chiếm 2%, đều có quyền bỏ phiếu thích hợp.
Trữ Nhạc Lễ không thể nói sẽ bầu phiếu cho ai, ông ta và Tiêu Chân vốn không định sẽ tham dự vào cuộc tranh giành quyền kiểm soát Tập đoàn Tiêu Ninh.
“Được thôi, giúp cháu một lần. Nhưng chẳng qua với tỉ lệ ấy, không đủ làm cho ông chủ đồng ý cho người mà cháu đã sắp xếp đi vào thôi?”
Tiêu Đông Hàn: “Đến lúc ở hội nghị cổ đông Tập đoàn Thường Thanh và Ninh Dần Kỳ sẽ bỏ phiếu cho cháu.”
Tập đoàn Thường Thanh chiếm giữ 4,6% cổ phần của Tiêu Ninh, Ninh Dần Kỳ cũng tương đối nhiều hơn một chút.
Anh ta đã tìm Ninh Dần Kỳ để nói, tính cách của Ninh Dần Kỳ nhã nhặn, biết rất rõ bản thân không thích hợp để quản lý công ty, vì vậy không một chút do dự ủng hộ anh ta.
Về phần Tập đoàn Thường Thanh, đêm đó anh ta hẹn gặp mặt Triệu Trì Ý, đến lúc đó Triệu Trì Ý sẽ đại diện Tập đoàn Thường Thanh tham gia hội nghị cổ đông của Tập đoàn Tiêu Ninh, cũng đồng ý trở thành người đồng hành với anh ta.
Triệu Trì Ý không phải khi không mà bỏ phiếu cho anh ta, do Triệu Trì Ý lại vừa mua thêm một chuỗi khách sạn, từ đó anh ta đã giúp không ít.
Anh ta và Triệu Trì Ý chỉ là sự trao đổi lợi ích cơ bản.
Tiêu Đông Hàn gọi nhân viên phục vụ đến, mở một chai rượu vang đỏ, anh ta rót hai ly: “Cảm ơn vì sự giúp đỡ to lớn vào ngày hội nghị cổ đông.”
Trữ Nhạc Lễ không thể không nể mặt, uống một ngụm hết nửa ly: “Việc bỏ phiếu của dượng không có một chút tác dụng quyết định nào, đến lúc đó phải xem là ông chủ muốn nghiêng về bên cháu hay là chú hai của cháu thôi.”
Tiêu Đổng có hai người con, con lớn nhất đã không còn can thiệp vào chuyện của tập đoàn, quyền cổ phần đã giao cho Tiêu Đông Hàn từ lâu.
Người cháu thứ hai có năng lực bình thường, nhưng tình cảm cha con với Tiêu Đổng không tệ, đảm nhiệm thẳng đến vị trí phó giám đốc của Tập đoàn Tiêu Ninh.
Mấy đứa con của cậu hai nhà họ Tiêu vừa mới trưởng thành, có một đứa có tài kinh doanh bẩm sinh, nhưng trải nghiệm chưa đủ sâu sắc, không đủ để kiềm giữ Tiêu Đông Hàn, Tiêu Đổng sợ sau khi Tiêu Đông Hàn nắm quyền, sẽ khiến cho chú hai rời khỏi Tiêu Ninh.
Tiêu Đông Hàn lắc lắc ly rượu: “Ông nội phản đối cũng vô dụng, số phiếu bầu mà cháu có bây giờ, đủ để sắp xếp người của cháu vào hội đồng quản trị rồi.”
Không quá vài ngày nữa anh ta trở về London, trước khi hội nghị cổ đông của Tập đoàn Tiêu Ninh diễn ra, nếu anh ta hẹn gặp mặt Ninh Dần Kỳ trước một ngày, cho Ninh Dần Kỳ đầy đủ lợi ích, đảm bảo đến lúc đó Ninh Dần Kỳ sẽ không do dự bỏ phiếu cho anh ta.
Tuyển cử thành viên vào hội đồng quản trị, từ trước đến giờ luôn là kết quả của trò chơi lợi ích dành cho tất cả các bên, không có ngoại lệ.
Trữ Nhạc Lễ không ở lại lâu, ông ta đặt ly rượu xuống thì chào tạm biệt rồi đi.
Tiêu Đông Hàn lại tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, dựa vào lan can trên ban công ngắm cảnh đêm.
Trên mặt sông Hoàng Phố, nước mênh mông.
Thật ra dượng cũng không biết, điều đe dọa lớn nhất với anh ta không phải là chú hai, mà là Thẩm Đường. Ông nội cho Thẩm Đường 3% quyền cổ phần, không biết cô còn có quyền lợi nào khác hay không.
Ngộ nhỡ là có, anh ta không thể khoanh tay chịu chết.
Tiêu Đông Hàn gọi điện cho thư ký: “Chuẩn bị tuần tới gửi thư cho công ty đối tượng, thông báo cho bọn họ rằng trước tháng bảy, phải trả hết tiền còn nợ.”
...
Tưởng Thành Duật biết quyền chủ nợ của công ty đối tượng đã chuyển vào tay Tiêu Đông Hàn, là trong buổi sáng thứ hai hội nghị thường kỳ của quản lý cấp cao.
Lúc thư ký bước chân gấp gáp vào phòng họp, Tạ Quân Trình có linh cảm không tốt.
Kết quả không sai, cái tên chúa lừa đảo Tiêu Đông Hàn đã đến.
Dưới sự sắp đặt của Tưởng Thành Duật, thư ký chiếu bức thư mới vừa nhận được lên trên màn hình lớn.
Xem xong, các nhà quản lý cấp cao đều sững sờ tại chỗ.
Sở dĩ chuỗi tài chính của công ty bị vỡ nát, chính là do nợ nần chồng chất, có một lần nợ lên đến hơn mấy trăm nghìn tỷ, một nửa là tiền nợ nhà cung cấp, nửa còn lại là tiền nợ các tổ chức tài trợ.
Một cái lỗ hổng lớn như vậy không phải mười năm hay tám năm là có thể bù đắp lại.
Lúc trước khi thu mua, nợ nần đã trả một phần, các món nợ còn lại đều là trả theo từng kỳ, trong phạm vi tỷ suất nợ thông thường.
Ai mà biết lúc quyền chủ nợ chuyển đi, lại rơi vào trong tay Tiêu Đông Hàn.
Tưởng Thành Duật nhìn màn hình lớn: “Quyền chủ nợ chuyển đi lúc nào vậy?”
Thư ký: “Một tháng trước, do CEO phụ trách.”
CEO còn nói là không còn một lỗ hổng nào khác, ông ta cũng không dám đề cập đến lỗ hổng này.
Thật ra chuyển dời quyền chủ nợ cũng không phải là chuyện gì quá lớn, dù sao đều là tiền nợ của công ty đối tượng, trả lại cho ai thì vẫn còn đó, nhưng hôm nay là bọn họ thiếu tiền của Tiêu Đông Hàn, sẽ không còn là chuyện giống như vậy.
Tiền nợ người khác, bọn họ vẫn có thể trả theo từng kỳ, cùng lắm chỉ là trả thêm lãi suất, không có công ty nào mà không mắc nợ.
Nhưng là nợ tiền của Tiêu Đông Hàn, anh ta không cho trả theo từng kỳ, phải trả hết nợ một lần, còn mang theo áp lực tới đây.
Trong lòng bàn tay của thư ký cũng đổ mồ hôi, lần này quả thật là khó giải quyết, đánh gần sát công ty luôn rồi.
Giống như chính cô ấy, mới vừa cho thuê một khu phòng học, tổng giá trị gần bảy mươi tỷ, khoản tiền trả trước sẽ làm đào ra một lỗ hổng trong nhà, thế chấp cũng chỉ là tạm thời không gây áp lực.
Nhưng đột nhiên ngân hàng thông báo yêu cầu cô ta phải trả hết những khoản nợ trong một lần, cô ta chỉ có thể bán nhà, nếu không sẽ không có tiền để trả.
Tưởng Thành Duật yêu cầu phòng pháp vụ đưa hợp đồng đến, trên hợp đồng còn có một điều khoản, nếu bên A xuất hiện hành động khác thường, bên B có quyền yêu cầu bên A trả hết nợ trong một lần.
Bây giờ, Tiêu Đông Hàn đã cho rằng công ty đối tượng xuất hiện hành động khác thường nên đến đây yêu cầu hoàn trả đầy đủ các khoản nợ.
Tưởng Thành Duật lại điều tra xem là công ty nào đưa nợ của công ty đối tượng của bọn họ chuyển cho Tiêu Đông Hàn, tổng cộng có năm nhà cung cấp, còn có thêm ba tổ chức tài chính.
Tổng cộng có hơn hai trăm tám mươi nghìn tỷ, Tiêu Đông Hàn muốn anh trả hết nợ trong một tháng.
Điện thoại của Tưởng Thành Duật rung lên, đến từ Tiêu Đông Hàn: [Không muốn trả hết nợ trong một lần cũng được, tới lúc đó bảo Thẩm Đường tới hội nghị cổ đông, bỏ phiếu cho tôi đi.]
Tưởng Thành Duật: [Gặp nhau ở hội nghị cổ đông.]
Tiêu Đông Hàn: [Tôi chờ mong đến ngày hội nghị cổ đông đó, để bàn chuyện với Thẩm Đường.]
Ngày 20 tháng 7, hội nghị cổ đông của Tiêu Ninh được tổ chức tại trụ sở chính ở London.
Hai thang máy chuyên dụng cùng lúc dừng lại ở phòng họp ở tầng năm mươi sáu, lúc Tiêu Đông Hàn bước ra khỏi thang máy thì sửng sốt: “Thẩm Đường đâu? Sao anh lại tới đây?”
Tưởng Thành Duật thản nhiên nói: “Sao tôi lại không thể tới?”
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị