Dưới Váy Thần
Chương 26 Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
Bốn cái vali để quần áo xếp theo thứ tự đặt ở trong phòng, Thẩm Đường đang lấy quần áo từ trong tủ ra rồi xếp vào trong vali.
Có ngốc đến mấy cũng hiểu ra cô muốn làm gì.
Tưởng Thành Duật dựa lưng vào khung cửa phòng để quần áo, chưa nói một lời nào.
Trên tay anh còn đang bưng dĩa trái cây chuẩn bị cho cô, lúc này nó lại trở thành công cụ để anh che giấu cảm xúc.
Tưởng Thành Duật tiện tay cầm một miếng trái cây nhập khẩu, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đường, nhưng Thẩm Đường không quay đầu lại, không cho anh cơ hội đối diện với cô.
Cô cứ như vậy sẽ làm mất dần sự nhẫn nại của anh.
Không có lời gì để nói, Thẩm Đường sắp xong đồ vào một cái vali, kéo khóa kéo lại rồi đặt qua một bên.
Từ trước tới nay cô luôn cố ý không mang nhiều đồ đến biệt thự, nhưng trong ba năm ở lại, tủ quần áo to lớn vậy mà lại có hơn phân nửa là quần áo của cô.
Còn có giày, các loại trang sức và đồng đồ.
Bốn chiếc vali này sợ là không đủ dùng.
Cô tìm ra một chiếc túi lớn khác, định thu dọn hết đồ dùng rồi mang đi một lần.
Cuối cùng Tưởng Thành Duật cũng không còn kiên nhẫn nữa, đối với Thẩm Đường, anh luôn kiềm chế lại tính khí của mình, chưa bao giờ nổi giận với cô, đặt dĩa trái cây trên bàn, anh châm một điếu thuốc.
Sương khói bay lên không trung, chỉ một cái chớp mắt mà anh đã không thấy rõ Thẩm Đường nữa, dù cho cô ở ngay trước mắt thì giờ đây cũng chỉ còn lại một bóng hình mơ hồ.
Không ai nói chuyện với ai.
Một tàn thuốc sắp rơi xuống, Tưởng Thành Duật đi đến sô pha rồi ngồi xuống, trong phòng ngủ không có gạt tàn thuốc, anh thẳng tay quăng tàn thuốc vào trong thùng rác.
Một miếng tàn thuốc nhỏ rơi rớt nằm bên ngoài thùng.
Vụn nhỏ rơi trên mặt thảm.
Dập tắt điếu thuốc, anh cầm dĩa trái cây lên bắt đầu ăn.
Bên trong phòng quần áo phát ra tiếng sột soạt, Thẩm Đường vẫn còn đang thu dọn đồ đạc.
Không biết là cái tôi của ai mạnh hơn ai.
Trong sân vang lên tiếng còi xe ô tô, giây tiếp theo di động của Tưởng Thành Duật vang lên, là Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.
“Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.” Anh ta chỉ nói một câu thì đã tắt máy.
Đúng lúc Tưởng Thành Duật đi ra ngoài hít thở không khí, không khí trong phòng có thể làm cho người sống chết ngạt.
Nghiêm Hạ Vũ đậu xe trước cửa biệt thự, cả người anh ta dựa vào cửa kính xe hút thuốc.
Tưởng Thành Duật mặc áo khoác đi đến: “Cậu còn dám đến đây?”
Nghiêm Hạ Vũ đuối lý không hề biện mình.
Việc đã đến nước này, cho dù nói cái gì cũng đều vô nghĩa.
Anh ta đến đây là để xin lỗi, cũng là vì phiền muộn không có chỗ nào để đi.
Khuôn mặt Tưởng Thành Duật không biểu cảm liếc nhìn anh ta: “Ôn Địch còn để lại cho cậu một con đường sống à?”
“Không để lại.” Nghiêm Hạ Vũ chỉ vào mặt của mình: “Đã đánh rồi.”
Đời này anh ta chưa từng bị người khác đánh, vậy mà lại bị ăn một bạt tay của Ôn Địch.
Những những đánh không ngừng, còn bị cô ta ấn vào bồn tắm dạy dỗ một lúc, không hề lưu tình chút nào, đời này của anh ta chưa từng bị thảm hại như vậy, cũng chưa từng thấy khuôn mặt của Ôn Địch khi nổi điên lại đáng sợ như thế.
Anh ta chỉ chịu đựng cú đánh, một cái cũng không dám đánh trả lại.
“Thẩm Đường không cãi nhau với cậu à?”
Nếu như bởi vì thằng khốn như anh ta mà liên lụy đến Tưởng Thành Duật, anh ta thật sự áy náy.
Tưởng Thành Duật: “Đang thu dọn đồ đạc.”
“...” Cái cằm của Nghiêm Thành Vũ căng cứng, cắn khóe miệng. Anh ta lật thuyền thì thôi, lại còn khiến người khác lật cùng. Bây giờ xin lỗi cũng vô dụng.
“Cậu mau đi lên dỗ dành đi, chuyện của hai người khác với chuyện tôi và Ôn Địch cãi nhau mà.”
Tưởng Thành Duật không muốn nói nhiều về chuyện của Thẩm Đường, ngược lại hỏi anh ta: “Nếu không phải Điền Thanh Lộ hẹn Ôn Địch, cậu muốn giấu bao lâu nữa hả? Cậu thật sự cho rằng có thể giấu cả đời sao?”
Nghiêm Hạ Vũ không muốn giấu chuyện này cả đời, nhưng suy nghĩ trước kia đối với hiện tại mà nói, không còn quan trọng nữa.
“Cậu đi xem Thẩm Đường đi, hai người có cãi nhau cũng không đến mức phải chia tay.”
Tưởng Thành Duật không nhìn Nghiêm Hạ Vũ, xoay người rời đi.
Nghiêm Thành Vũ vẫn còn dựa trên cửa xe, không biết đi đâu.
Tưởng Thành Duật đi đến cầu thang thì nghe được tiếng động phát ra từ phòng ngủ, là âm thanh đẩy vali.
Anh vừa đi đến cửa đã thấy trước giường phòng ngủ có bốn cái vali lớn xếp thành một hàng ngang chỉnh tề, chứa đựng bên trong là ba năm qua của cô, còn ba năm của anh, đang chuẩn bị rời đi.
Thẩm Đường vẫn còn đang thu dọn lại đồ dùng trong phòng quần áo.
Tưởng Thành Duật không đi đến chỗ cô, anh trở lại ngồi trên ghế sô pha.
Trái cây đã ăn hơn một nửa, thuốc hút cũng hút đến điếu thứ hai, công việc trong phòng chứa quần áo có lẽ cũng xong rồi.
Thẩm Đường cầm di động, không nhanh không chậm đi ra.
Tưởng Thành Duật bắt chéo hai chân, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt trên thành vịn của ghế sô pha, khói thuốc lơ lửng bay lên, phía dưới là thùng rác.
Cả người anh dựa vào ghế sô pha, bình tĩnh nhìn cô.
“Thẩm Đường.” Trầm lặng lâu như vậy, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Em muốn gây chuyện đến thế nào đây?”
Rõ ràng lúc ở trong phòng bếp khi nãy cô không hề tức giận, anh vừa trả lời xong một cuộc điện thoại, cô nói trở mặt thì lập tức trở mặt.
Thẩm Đường đi đến sô pha, ngồi xuống đối diện với anh.
Hai người không nói chuyện, cứ nhìn đối phương như vậy.
Tưởng Thành Duật luôn luôn tình nguyện dỗ dành cô, dù sao lời anh nói lúc trước cũng là không thỏa đáng, anh nói cô ép anh kết hôn, cô nổi giận với anh như vậy xem ra cũng có thể thông cảm.
Anh nắm lấy tay cô: “Có phải những cô gái khi cãi nhau đều sẽ bỏ nhà ra đi không? Vậy thì khi em bỏ đi vào trong sân đi, anh sẽ chạy đến đó bế em về, như vậy xem như hòa nhau nhé.”
Thẩm Đường cúi đầu, nhẹ nhàng thổi chút khói giữa hai ngón tay anh, khói cũng đã bay đi bớt, hơi muốn ho khan.
Cô chịu đựng khói thuốc: “Tưởng Thành Duật, lúc này đây em không hề cãi nhau với anh, cũng không phải bỏ nhà ra đi.”
Tưởng Thành Duật vẫn còn nắm lấy tay cô: “Vậy thì em đang làm gì thế?”
Biết rõ còn cố hỏi. Thẩm Đường cười cười: “Là muốn kết thúc mối quan hệ này.”
Khi nói ra mấy chữ này, trong lòng đau hơn so với tưởng tượng của cô.
Tưởng Thành Duật nhìn thẳng vào cô, kết thúc mối quan hệ bạn bè trai gái, nhưng cũng không có nghĩa là chia tay.
Trên phương diện tình cảm trai gái, có thể ép anh đến mức này chỉ có thể là Thẩm Đường.
Mặc dù cô hùng hổ dọa người như vậy, anh vẫn để lại một tia hy vọng, không muốn tuyệt tình: “Vậy em muốn trở thành mối quan hệ như thế nào?”
Thẩm Đường rút bàn tay ra khỏi tay anh, đứng dậy đi đến bàn trang điểm.
Hỏi như thế làm cho cô cảm thấy mình đang ép anh kết hôn.
Cô ngồi đối diện với tấm gương, từ trong gương nhìn lấy anh: “Quan trọng không phải là em muốn mối quan hệ thế nào, kể cả khi muốn thì cũng không có ý nghĩa gì hết, anh biết rõ em muốn cái gì mà, chỉ là anh không cho được, cho dù hiện tại có cho thì chưa chắc em sẽ nhận. Nếu anh không tình nguyện cho em, sau này mỗi khi nhớ đến em sẽ khó chịu. Anh đã không yêu em, vậy thì em cũng sẽ không miễn cưỡng anh nữa, mục đích của em cũng không phải là nhìn vào tiền của anh.”
Cô không hề nhìn anh, từ đầu đến giờ chỉ nhìn vào trong gương để tô son môi, cô nghiêm túc nhìn bản thân mình trong gương một lần, cũng là lúc bóng dáng trong gương của anh trở nên mơ hồ.
“Em muốn trở thành vợ chồng hợp pháp.” Để có thể nói với tất cả mọi người, chồng của cô như thế nào, ra làm sao.
Thẩm Đường lại từ trong gương nhìn sang Tưởng Thành Duật, anh cũng đang nhìn cô.
Cô mỉm cười: “Nếu như một ngày nào đó anh đến tìm em, muốn em yêu anh, muốn em cưới anh, có lẽ em sẽ suy nghĩ một chút. Về phần em có muốn gả cho anh hay không, còn phải nói sau.”
Bỗng nhiên Tưởng Thành Duật cười nhẹ, muốn anh cầu hôn cô ư?
Giọng điệu thật không nhỏ.
Tắt điếu thuốc trong tay.
Anh xoa xoa rồi ném vào thùng rác.
Lời nói cũng đã nói ra đến mức này, thật sự đã không còn đường rút lui từ lâu, cũng sẽ không còn con đường nào khác để đi lên phía trước nữa. Chẳng qua là cô đang ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng đối phương sẽ thỏa hiệp.
Tình cảm ba năm bỗng chốc mất đi.
Có ô tô tiến vào trong sân, là tài xế của Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật nắm chặt hộp thuốc đến mức nó thay đổi hình dạng: “Thẩm Đường, em có nghĩ kỹ hay chưa, sau khi chia tay, nếu anh gặp được người thích hợp hơn, chúng ta sẽ không thể trở về với nhau nữa.”
Anh còn muốn giữ lại mối tình này.
Dùng dáng vẻ không muốn nhận thua nhìn cô.
Thẩm Đường: “Em thất tình nhiều lắm cũng chỉ dăm ba ngày, không đến mức anh có bạn gái mới rồi mà vẫn chưa quên được anh đâu. Nhưng mà, nếu đêm nay anh đến tìm em, em xem như anh đã chấp nhận, sẽ không nói chuyện sau đó nữa.”
Tưởng Thành Duật không còn lời nào để nói, đứng dậy rời đi.
Hộp thuốc lá trong tay bị anh vò đến mức các điếu thuốc không còn hút được nữa.
“Trong tủ lạnh có người tuyết nhỏ tặng cho em, mang theo đi.”
Anh ném bao thuốc lá, rời khỏi phòng ngủ.
Thẩm Đường nghe được tiếng bước chân xa dần, trong gương đã không còn thấy bóng hình của anh.
Lúc cô vẫn còn ngây người nhìn vào tấm gương, thế mà Tưởng Thành Duật lại quay lại.
Cô quay đầu, một tay anh chống trên bàn trang điểm.
Tưởng Thành Duật không biết tại sao mình lại quay về, mặc kệ vấn đề có khó khăn như thế nào, cũng không nên tạo ra sóng to gió lớn, người duy nhất như vậy chỉ có cô.
Anh đưa tay đặt lên sau gáy của cô: “Em nói xem, anh quen biết em như thế nào, hơn ba năm nay, nói đi là đi à.” Anh muốn hôn cô nhưng cố kiềm chế lại, chỉ dùng cằm cọ lên trán cô.
“Đi rồi cũng tốt, anh cũng có thời gian ra bên ngoài leo núi chơi đùa.”
Cũng không nói nhảm thêm những điều khác, anh dứt khoát đi ra khỏi phòng ngủ.
Giảm sức ép nhưng lại kích thích.
Từ khi anh và cô ở bên nhau, anh không rong chơi nữa.
Có lần cô nói leo núi bên ngoài rất nguy hiểm, anh nói vậy thì không chơi nữa, đỡ phải có ngày cô không tìm thấy anh.
Vừa rồi cô ngồi trên bàn trang điểm suy nghĩ, anh có chỗ nào không tốt chứ.
Ngoại trừ việc không kết hôn, còn lại không có gì không tốt cả.
Nhưng đối với một người mong muốn kết hôn như cô mà nói, đây chính là phán quyết tử hình cho đoạn tình cảm này, sau khi động lòng, cô càng không muốn đi tiếp nữa.
Chị Lỵ gọi điện thoại kéo cô quay về hiện thực.
“Thẩm Đường, em làm sao vậy? Em với Tưởng Thành Duật xảy ra chuyện gì ư?”
Cô ấy vừa mới biết được chuyện này, Thẩm Đường gọi điện thoại bảo tài xế và trợ lý đến giúp đỡ cô, còn nói muốn tìm chỗ để những đồ đạc của cô.
Thẩm Đường nói giống như chuyện rất bình thường: “Không có việc gì cả, chia tay thôi.”
“Cái gì?” Tim chị Lỵ bỗng nhiên co lại, giống như cảm giác khi cô ấy chia tay mối tình đầu, đau đến nỗi nói không nên lời.
Thẩm Đường không muốn nói tỉ mỉ chi tiết về việc cô chia tay Tưởng Thành Duật, cô không có nhà ở tại Bắc Kinh, trước kia cũng không nghĩ đến việc sẽ ở lại Bắc Kinh.
“Đồ đạc nhiều quá, đặt ở gara nhà chị trước đi, chị có thời gian thì giúp em thuê một căn chung cư.”
Chị Lỵ vẫn chưa hoàn hông lại, so với Thẩm Đường, cô ấy càng không thể tiếp nhận nổi chuyện tình cảm này, nói chia tay thì chia tay à.
“Nghe nói giữa trưa hôm nay Tưởng Thành Duật đến sân bay đón em, tại sao lại chia tay chứ?”
Thẩm Đường: “Thì là chia tay thôi.”
Giờ phút này trong lòng chị Lỵ có hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi cô, nhưng đành phải nhịn lại sự khó hiểu này.
Chuyện chia tay, khẳng định không phải do Thẩm Đường đề nghị.
Có lẽ cô cũng rất khổ sở, nếu không cũng không đến mức dọn ra trong buổi tối thế này.
“Không có việc gì đâu, chỉ là một người đàn ông thôi mà, người theo đuổi em không đến tám mươi người thì cũng sẽ có năm sáu người, thiếu mỗi Tưởng Thành Duật cũng không đến mức sống không nổi đâu.”
“Chị sẽ lập tức thuê cho em một phòng tổng thống, hưởng thụ cho tốt đi. Một lát chị sẽ ra khách sạn với em, ngày mai chị không có đi làm, sẽ đi đến phòng thu xếp cùng em.”
Không đợi Thẩm Đường trả lời, chị Lỵ lập tức tắt điện thoại.
Chị Lỵ là điển hình của kiểu người miệng đầy dao găm nhưng trong lòng dạ đậu hủ, năm năm trôi qua rất nhanh, Thẩm Đường cảm nhận được sự ấm áp từ cô ấy.
Tài xế chờ ở trong sân khá lâu, cô gọi điện thoại bảo vệ sĩ và tài xế lên lầu xách vali.
Đêm hôm khuya khoắt, động tĩnh cũng không nhỏ, làm kinh động đến cả quản gia và vú nuôi.
Họ cũng không phải là người lắm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn người của cô lên lầu chuyền từng đồ vật xuống.
Bốn vali chứa hành lý lớn, còn có các đồ vật vụn vặt khác.
Đây là thu dọn sạch sẽ.
Vú nuôi nhìn về phía quản gia, muốn tìm hiểu một chút tin tức từ ông ấy, nhưng vẻ mặt quản gia cũng toàn mờ mịt.
Lúc trước vẫn còn tốt mà, cậu Tưởng về sớm còn tự tay mua trái cây cho cô.
Một hàng người từ trên lầu xuống dưới, Thẩm Đường đi sau cùng, cô dừng chân ở phòng khách, cảm ơn vú nuôi và quản gia đã chăm sóc mình mấy năm qua, bọn họ đều là những người kiệm lời nhưng rất ấm áp.
“Từ nay về sau con sẽ không đến đây nữa.”
Vú nuôi trố mắt ra, một chút báo hiệu cũng không có, tại sao lại chia tay rồi.
Thẩm Đường cảm ơn một lần nữa, hơi khom người mặc áo khoác vào rồi đi ra sân.
Rất nhiều lần cô muốn quay người lại xem, nhưng lại nhịn xuống không được quay đầu lại nhìn.
Lúc này Tưởng Thành Duật mới từ lầu hai xuống dưới, vừa rồi anh vẫn luôn ở phòng làm việc, cửa khép hờ, từng tiếng bước chân đi ngang qua cửa phòng làm việc anh đều nghe thấy.
Cuối cùng là của cô.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ thấy một góc áo khoác của cô.
Vú nuôi cho rằng Tưởng Thành Duật muốn đuổi theo ra ngoài sân, ai ngờ, anh đi thẳng vào phòng bếp, rót một ly nước uống rồi nhìn về phía ngoài sân.
Vú nuôi không thể hỏi những chuyện đi quá giới hạn, bà ấy nghĩ đến con trai của mình lúc chia tay bạn gái cũng thế, ngoài miệng thì nói thật sảng khoái, chia tay xong rồi thì lại hối hận.
Sau đấy còn không phải là chủ động đi xin lỗi, mặt dày đến nhận lỗi sao.
Người trẻ tuổi đều chết vì sĩ diện, bà ấy biết rõ điều này.
Vú nuôi nhanh chóng chạy đuổi theo cô, muốn để Tưởng Thành Duật có thời gian suy nghĩ lại, có lẽ anh sẽ nghĩ thông suốt, bỏ qua mặt mũi chạy ra giữ người lại.
Nếu anh không ra, cũng coi như bà ấy đã tận lực rồi.
“Đường Đường.”
Thẩm Đường đang chuẩn bị bước lên xe, nghe thấy tiếng gọi thì dừng lại.
“Vú nuôi, có chuyện gì vậy ạ?”
Vú nuôi cúi người thở dốc: “Chuyện là như này, con dâu của dì là fan của con, dì cũng vừa mới biết cách đây không lâu, vẫn luôn muốn nhờ con ký tên giúp, không biết có làm phiền con hay không?”
Thẩm Đường: “Chuyện này sao lại phiền ạ, con sẽ ký thêm nhiều cái nữa rồi gửi cho dì.”
Vú nuôi cười cười, liên tục nói được.
Không gian bỗng nhiên lại tẻ nhạt, không biết phải nói gì.
Tưởng Thành Duật vẫn còn chưa ra.
Có lẽ là không muốn ra rồi.
“Sau này con chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng giảm béo đến mức bệnh rồi phải nằm viện nữa đấy.”
Thẩm Đường gật đầu, âm thanh khàn khàn: “Dạ.”
Vú nuôi cũng đã làm hết sức mình, bà ấy không rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì: “Dì cũng không còn chuyện nào khác, con mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thẩm Đường vẫy tay, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong xe.
Vú nuôi vừa quay đầu đã thấy Tưởng Thành Duật từ biệt thự đi ra.
Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào trong nhà, cho bọn họ có không gian nói chuyện.
Buổi tối đầu tháng hai, gió xuân se lạnh, Tưởng Thành Duật chỉ mặt một cái áo sơ mi, áo khoác cũng chưa mặc kịp.
Cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Đường nhìn anh đi từng bước một đến gần mình.
Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cũng có cảm giác như lúc anh đi về phía cô như thế.
Tưởng Thành Duật không lên tiếng mà chỉ nhìn cô, trong mắt cô có lẽ còn trong trẻo và lạnh lùng hơn hơn cả băng tuyết mùa đông: “Thẩm Đường, em có biết không, tim của em vừa lạnh vừa cứng, lại còn rất cố chấp.”
Tạm dừng một chút: “Sau này ở giới giải trí, mặc kệ làm chuyện gì phải khéo đưa đẩy một chút, đừng thua thiệt ở bên ngoài.”
Thẩm Đường hiểu rõ ý muốn của anh, sau này sẽ không có ai che chở cho cô nữa.
Cô vẫn trầm lặng không nói.
Cửa sổ xe đóng lại.
Sau đó, ô tô chậm rãi lăn bánh.
Cô không quay đầu lại nhìn. Để lại Tưởng Thành Duật đứng yên tại chỗ.
Có ngốc đến mấy cũng hiểu ra cô muốn làm gì.
Tưởng Thành Duật dựa lưng vào khung cửa phòng để quần áo, chưa nói một lời nào.
Trên tay anh còn đang bưng dĩa trái cây chuẩn bị cho cô, lúc này nó lại trở thành công cụ để anh che giấu cảm xúc.
Tưởng Thành Duật tiện tay cầm một miếng trái cây nhập khẩu, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đường, nhưng Thẩm Đường không quay đầu lại, không cho anh cơ hội đối diện với cô.
Cô cứ như vậy sẽ làm mất dần sự nhẫn nại của anh.
Không có lời gì để nói, Thẩm Đường sắp xong đồ vào một cái vali, kéo khóa kéo lại rồi đặt qua một bên.
Từ trước tới nay cô luôn cố ý không mang nhiều đồ đến biệt thự, nhưng trong ba năm ở lại, tủ quần áo to lớn vậy mà lại có hơn phân nửa là quần áo của cô.
Còn có giày, các loại trang sức và đồng đồ.
Bốn chiếc vali này sợ là không đủ dùng.
Cô tìm ra một chiếc túi lớn khác, định thu dọn hết đồ dùng rồi mang đi một lần.
Cuối cùng Tưởng Thành Duật cũng không còn kiên nhẫn nữa, đối với Thẩm Đường, anh luôn kiềm chế lại tính khí của mình, chưa bao giờ nổi giận với cô, đặt dĩa trái cây trên bàn, anh châm một điếu thuốc.
Sương khói bay lên không trung, chỉ một cái chớp mắt mà anh đã không thấy rõ Thẩm Đường nữa, dù cho cô ở ngay trước mắt thì giờ đây cũng chỉ còn lại một bóng hình mơ hồ.
Không ai nói chuyện với ai.
Một tàn thuốc sắp rơi xuống, Tưởng Thành Duật đi đến sô pha rồi ngồi xuống, trong phòng ngủ không có gạt tàn thuốc, anh thẳng tay quăng tàn thuốc vào trong thùng rác.
Một miếng tàn thuốc nhỏ rơi rớt nằm bên ngoài thùng.
Vụn nhỏ rơi trên mặt thảm.
Dập tắt điếu thuốc, anh cầm dĩa trái cây lên bắt đầu ăn.
Bên trong phòng quần áo phát ra tiếng sột soạt, Thẩm Đường vẫn còn đang thu dọn đồ đạc.
Không biết là cái tôi của ai mạnh hơn ai.
Trong sân vang lên tiếng còi xe ô tô, giây tiếp theo di động của Tưởng Thành Duật vang lên, là Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.
“Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.” Anh ta chỉ nói một câu thì đã tắt máy.
Đúng lúc Tưởng Thành Duật đi ra ngoài hít thở không khí, không khí trong phòng có thể làm cho người sống chết ngạt.
Nghiêm Hạ Vũ đậu xe trước cửa biệt thự, cả người anh ta dựa vào cửa kính xe hút thuốc.
Tưởng Thành Duật mặc áo khoác đi đến: “Cậu còn dám đến đây?”
Nghiêm Hạ Vũ đuối lý không hề biện mình.
Việc đã đến nước này, cho dù nói cái gì cũng đều vô nghĩa.
Anh ta đến đây là để xin lỗi, cũng là vì phiền muộn không có chỗ nào để đi.
Khuôn mặt Tưởng Thành Duật không biểu cảm liếc nhìn anh ta: “Ôn Địch còn để lại cho cậu một con đường sống à?”
“Không để lại.” Nghiêm Hạ Vũ chỉ vào mặt của mình: “Đã đánh rồi.”
Đời này anh ta chưa từng bị người khác đánh, vậy mà lại bị ăn một bạt tay của Ôn Địch.
Những những đánh không ngừng, còn bị cô ta ấn vào bồn tắm dạy dỗ một lúc, không hề lưu tình chút nào, đời này của anh ta chưa từng bị thảm hại như vậy, cũng chưa từng thấy khuôn mặt của Ôn Địch khi nổi điên lại đáng sợ như thế.
Anh ta chỉ chịu đựng cú đánh, một cái cũng không dám đánh trả lại.
“Thẩm Đường không cãi nhau với cậu à?”
Nếu như bởi vì thằng khốn như anh ta mà liên lụy đến Tưởng Thành Duật, anh ta thật sự áy náy.
Tưởng Thành Duật: “Đang thu dọn đồ đạc.”
“...” Cái cằm của Nghiêm Thành Vũ căng cứng, cắn khóe miệng. Anh ta lật thuyền thì thôi, lại còn khiến người khác lật cùng. Bây giờ xin lỗi cũng vô dụng.
“Cậu mau đi lên dỗ dành đi, chuyện của hai người khác với chuyện tôi và Ôn Địch cãi nhau mà.”
Tưởng Thành Duật không muốn nói nhiều về chuyện của Thẩm Đường, ngược lại hỏi anh ta: “Nếu không phải Điền Thanh Lộ hẹn Ôn Địch, cậu muốn giấu bao lâu nữa hả? Cậu thật sự cho rằng có thể giấu cả đời sao?”
Nghiêm Hạ Vũ không muốn giấu chuyện này cả đời, nhưng suy nghĩ trước kia đối với hiện tại mà nói, không còn quan trọng nữa.
“Cậu đi xem Thẩm Đường đi, hai người có cãi nhau cũng không đến mức phải chia tay.”
Tưởng Thành Duật không nhìn Nghiêm Hạ Vũ, xoay người rời đi.
Nghiêm Thành Vũ vẫn còn dựa trên cửa xe, không biết đi đâu.
Tưởng Thành Duật đi đến cầu thang thì nghe được tiếng động phát ra từ phòng ngủ, là âm thanh đẩy vali.
Anh vừa đi đến cửa đã thấy trước giường phòng ngủ có bốn cái vali lớn xếp thành một hàng ngang chỉnh tề, chứa đựng bên trong là ba năm qua của cô, còn ba năm của anh, đang chuẩn bị rời đi.
Thẩm Đường vẫn còn đang thu dọn lại đồ dùng trong phòng quần áo.
Tưởng Thành Duật không đi đến chỗ cô, anh trở lại ngồi trên ghế sô pha.
Trái cây đã ăn hơn một nửa, thuốc hút cũng hút đến điếu thứ hai, công việc trong phòng chứa quần áo có lẽ cũng xong rồi.
Thẩm Đường cầm di động, không nhanh không chậm đi ra.
Tưởng Thành Duật bắt chéo hai chân, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt trên thành vịn của ghế sô pha, khói thuốc lơ lửng bay lên, phía dưới là thùng rác.
Cả người anh dựa vào ghế sô pha, bình tĩnh nhìn cô.
“Thẩm Đường.” Trầm lặng lâu như vậy, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Em muốn gây chuyện đến thế nào đây?”
Rõ ràng lúc ở trong phòng bếp khi nãy cô không hề tức giận, anh vừa trả lời xong một cuộc điện thoại, cô nói trở mặt thì lập tức trở mặt.
Thẩm Đường đi đến sô pha, ngồi xuống đối diện với anh.
Hai người không nói chuyện, cứ nhìn đối phương như vậy.
Tưởng Thành Duật luôn luôn tình nguyện dỗ dành cô, dù sao lời anh nói lúc trước cũng là không thỏa đáng, anh nói cô ép anh kết hôn, cô nổi giận với anh như vậy xem ra cũng có thể thông cảm.
Anh nắm lấy tay cô: “Có phải những cô gái khi cãi nhau đều sẽ bỏ nhà ra đi không? Vậy thì khi em bỏ đi vào trong sân đi, anh sẽ chạy đến đó bế em về, như vậy xem như hòa nhau nhé.”
Thẩm Đường cúi đầu, nhẹ nhàng thổi chút khói giữa hai ngón tay anh, khói cũng đã bay đi bớt, hơi muốn ho khan.
Cô chịu đựng khói thuốc: “Tưởng Thành Duật, lúc này đây em không hề cãi nhau với anh, cũng không phải bỏ nhà ra đi.”
Tưởng Thành Duật vẫn còn nắm lấy tay cô: “Vậy thì em đang làm gì thế?”
Biết rõ còn cố hỏi. Thẩm Đường cười cười: “Là muốn kết thúc mối quan hệ này.”
Khi nói ra mấy chữ này, trong lòng đau hơn so với tưởng tượng của cô.
Tưởng Thành Duật nhìn thẳng vào cô, kết thúc mối quan hệ bạn bè trai gái, nhưng cũng không có nghĩa là chia tay.
Trên phương diện tình cảm trai gái, có thể ép anh đến mức này chỉ có thể là Thẩm Đường.
Mặc dù cô hùng hổ dọa người như vậy, anh vẫn để lại một tia hy vọng, không muốn tuyệt tình: “Vậy em muốn trở thành mối quan hệ như thế nào?”
Thẩm Đường rút bàn tay ra khỏi tay anh, đứng dậy đi đến bàn trang điểm.
Hỏi như thế làm cho cô cảm thấy mình đang ép anh kết hôn.
Cô ngồi đối diện với tấm gương, từ trong gương nhìn lấy anh: “Quan trọng không phải là em muốn mối quan hệ thế nào, kể cả khi muốn thì cũng không có ý nghĩa gì hết, anh biết rõ em muốn cái gì mà, chỉ là anh không cho được, cho dù hiện tại có cho thì chưa chắc em sẽ nhận. Nếu anh không tình nguyện cho em, sau này mỗi khi nhớ đến em sẽ khó chịu. Anh đã không yêu em, vậy thì em cũng sẽ không miễn cưỡng anh nữa, mục đích của em cũng không phải là nhìn vào tiền của anh.”
Cô không hề nhìn anh, từ đầu đến giờ chỉ nhìn vào trong gương để tô son môi, cô nghiêm túc nhìn bản thân mình trong gương một lần, cũng là lúc bóng dáng trong gương của anh trở nên mơ hồ.
“Em muốn trở thành vợ chồng hợp pháp.” Để có thể nói với tất cả mọi người, chồng của cô như thế nào, ra làm sao.
Thẩm Đường lại từ trong gương nhìn sang Tưởng Thành Duật, anh cũng đang nhìn cô.
Cô mỉm cười: “Nếu như một ngày nào đó anh đến tìm em, muốn em yêu anh, muốn em cưới anh, có lẽ em sẽ suy nghĩ một chút. Về phần em có muốn gả cho anh hay không, còn phải nói sau.”
Bỗng nhiên Tưởng Thành Duật cười nhẹ, muốn anh cầu hôn cô ư?
Giọng điệu thật không nhỏ.
Tắt điếu thuốc trong tay.
Anh xoa xoa rồi ném vào thùng rác.
Lời nói cũng đã nói ra đến mức này, thật sự đã không còn đường rút lui từ lâu, cũng sẽ không còn con đường nào khác để đi lên phía trước nữa. Chẳng qua là cô đang ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng đối phương sẽ thỏa hiệp.
Tình cảm ba năm bỗng chốc mất đi.
Có ô tô tiến vào trong sân, là tài xế của Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật nắm chặt hộp thuốc đến mức nó thay đổi hình dạng: “Thẩm Đường, em có nghĩ kỹ hay chưa, sau khi chia tay, nếu anh gặp được người thích hợp hơn, chúng ta sẽ không thể trở về với nhau nữa.”
Anh còn muốn giữ lại mối tình này.
Dùng dáng vẻ không muốn nhận thua nhìn cô.
Thẩm Đường: “Em thất tình nhiều lắm cũng chỉ dăm ba ngày, không đến mức anh có bạn gái mới rồi mà vẫn chưa quên được anh đâu. Nhưng mà, nếu đêm nay anh đến tìm em, em xem như anh đã chấp nhận, sẽ không nói chuyện sau đó nữa.”
Tưởng Thành Duật không còn lời nào để nói, đứng dậy rời đi.
Hộp thuốc lá trong tay bị anh vò đến mức các điếu thuốc không còn hút được nữa.
“Trong tủ lạnh có người tuyết nhỏ tặng cho em, mang theo đi.”
Anh ném bao thuốc lá, rời khỏi phòng ngủ.
Thẩm Đường nghe được tiếng bước chân xa dần, trong gương đã không còn thấy bóng hình của anh.
Lúc cô vẫn còn ngây người nhìn vào tấm gương, thế mà Tưởng Thành Duật lại quay lại.
Cô quay đầu, một tay anh chống trên bàn trang điểm.
Tưởng Thành Duật không biết tại sao mình lại quay về, mặc kệ vấn đề có khó khăn như thế nào, cũng không nên tạo ra sóng to gió lớn, người duy nhất như vậy chỉ có cô.
Anh đưa tay đặt lên sau gáy của cô: “Em nói xem, anh quen biết em như thế nào, hơn ba năm nay, nói đi là đi à.” Anh muốn hôn cô nhưng cố kiềm chế lại, chỉ dùng cằm cọ lên trán cô.
“Đi rồi cũng tốt, anh cũng có thời gian ra bên ngoài leo núi chơi đùa.”
Cũng không nói nhảm thêm những điều khác, anh dứt khoát đi ra khỏi phòng ngủ.
Giảm sức ép nhưng lại kích thích.
Từ khi anh và cô ở bên nhau, anh không rong chơi nữa.
Có lần cô nói leo núi bên ngoài rất nguy hiểm, anh nói vậy thì không chơi nữa, đỡ phải có ngày cô không tìm thấy anh.
Vừa rồi cô ngồi trên bàn trang điểm suy nghĩ, anh có chỗ nào không tốt chứ.
Ngoại trừ việc không kết hôn, còn lại không có gì không tốt cả.
Nhưng đối với một người mong muốn kết hôn như cô mà nói, đây chính là phán quyết tử hình cho đoạn tình cảm này, sau khi động lòng, cô càng không muốn đi tiếp nữa.
Chị Lỵ gọi điện thoại kéo cô quay về hiện thực.
“Thẩm Đường, em làm sao vậy? Em với Tưởng Thành Duật xảy ra chuyện gì ư?”
Cô ấy vừa mới biết được chuyện này, Thẩm Đường gọi điện thoại bảo tài xế và trợ lý đến giúp đỡ cô, còn nói muốn tìm chỗ để những đồ đạc của cô.
Thẩm Đường nói giống như chuyện rất bình thường: “Không có việc gì cả, chia tay thôi.”
“Cái gì?” Tim chị Lỵ bỗng nhiên co lại, giống như cảm giác khi cô ấy chia tay mối tình đầu, đau đến nỗi nói không nên lời.
Thẩm Đường không muốn nói tỉ mỉ chi tiết về việc cô chia tay Tưởng Thành Duật, cô không có nhà ở tại Bắc Kinh, trước kia cũng không nghĩ đến việc sẽ ở lại Bắc Kinh.
“Đồ đạc nhiều quá, đặt ở gara nhà chị trước đi, chị có thời gian thì giúp em thuê một căn chung cư.”
Chị Lỵ vẫn chưa hoàn hông lại, so với Thẩm Đường, cô ấy càng không thể tiếp nhận nổi chuyện tình cảm này, nói chia tay thì chia tay à.
“Nghe nói giữa trưa hôm nay Tưởng Thành Duật đến sân bay đón em, tại sao lại chia tay chứ?”
Thẩm Đường: “Thì là chia tay thôi.”
Giờ phút này trong lòng chị Lỵ có hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi cô, nhưng đành phải nhịn lại sự khó hiểu này.
Chuyện chia tay, khẳng định không phải do Thẩm Đường đề nghị.
Có lẽ cô cũng rất khổ sở, nếu không cũng không đến mức dọn ra trong buổi tối thế này.
“Không có việc gì đâu, chỉ là một người đàn ông thôi mà, người theo đuổi em không đến tám mươi người thì cũng sẽ có năm sáu người, thiếu mỗi Tưởng Thành Duật cũng không đến mức sống không nổi đâu.”
“Chị sẽ lập tức thuê cho em một phòng tổng thống, hưởng thụ cho tốt đi. Một lát chị sẽ ra khách sạn với em, ngày mai chị không có đi làm, sẽ đi đến phòng thu xếp cùng em.”
Không đợi Thẩm Đường trả lời, chị Lỵ lập tức tắt điện thoại.
Chị Lỵ là điển hình của kiểu người miệng đầy dao găm nhưng trong lòng dạ đậu hủ, năm năm trôi qua rất nhanh, Thẩm Đường cảm nhận được sự ấm áp từ cô ấy.
Tài xế chờ ở trong sân khá lâu, cô gọi điện thoại bảo vệ sĩ và tài xế lên lầu xách vali.
Đêm hôm khuya khoắt, động tĩnh cũng không nhỏ, làm kinh động đến cả quản gia và vú nuôi.
Họ cũng không phải là người lắm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn người của cô lên lầu chuyền từng đồ vật xuống.
Bốn vali chứa hành lý lớn, còn có các đồ vật vụn vặt khác.
Đây là thu dọn sạch sẽ.
Vú nuôi nhìn về phía quản gia, muốn tìm hiểu một chút tin tức từ ông ấy, nhưng vẻ mặt quản gia cũng toàn mờ mịt.
Lúc trước vẫn còn tốt mà, cậu Tưởng về sớm còn tự tay mua trái cây cho cô.
Một hàng người từ trên lầu xuống dưới, Thẩm Đường đi sau cùng, cô dừng chân ở phòng khách, cảm ơn vú nuôi và quản gia đã chăm sóc mình mấy năm qua, bọn họ đều là những người kiệm lời nhưng rất ấm áp.
“Từ nay về sau con sẽ không đến đây nữa.”
Vú nuôi trố mắt ra, một chút báo hiệu cũng không có, tại sao lại chia tay rồi.
Thẩm Đường cảm ơn một lần nữa, hơi khom người mặc áo khoác vào rồi đi ra sân.
Rất nhiều lần cô muốn quay người lại xem, nhưng lại nhịn xuống không được quay đầu lại nhìn.
Lúc này Tưởng Thành Duật mới từ lầu hai xuống dưới, vừa rồi anh vẫn luôn ở phòng làm việc, cửa khép hờ, từng tiếng bước chân đi ngang qua cửa phòng làm việc anh đều nghe thấy.
Cuối cùng là của cô.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ thấy một góc áo khoác của cô.
Vú nuôi cho rằng Tưởng Thành Duật muốn đuổi theo ra ngoài sân, ai ngờ, anh đi thẳng vào phòng bếp, rót một ly nước uống rồi nhìn về phía ngoài sân.
Vú nuôi không thể hỏi những chuyện đi quá giới hạn, bà ấy nghĩ đến con trai của mình lúc chia tay bạn gái cũng thế, ngoài miệng thì nói thật sảng khoái, chia tay xong rồi thì lại hối hận.
Sau đấy còn không phải là chủ động đi xin lỗi, mặt dày đến nhận lỗi sao.
Người trẻ tuổi đều chết vì sĩ diện, bà ấy biết rõ điều này.
Vú nuôi nhanh chóng chạy đuổi theo cô, muốn để Tưởng Thành Duật có thời gian suy nghĩ lại, có lẽ anh sẽ nghĩ thông suốt, bỏ qua mặt mũi chạy ra giữ người lại.
Nếu anh không ra, cũng coi như bà ấy đã tận lực rồi.
“Đường Đường.”
Thẩm Đường đang chuẩn bị bước lên xe, nghe thấy tiếng gọi thì dừng lại.
“Vú nuôi, có chuyện gì vậy ạ?”
Vú nuôi cúi người thở dốc: “Chuyện là như này, con dâu của dì là fan của con, dì cũng vừa mới biết cách đây không lâu, vẫn luôn muốn nhờ con ký tên giúp, không biết có làm phiền con hay không?”
Thẩm Đường: “Chuyện này sao lại phiền ạ, con sẽ ký thêm nhiều cái nữa rồi gửi cho dì.”
Vú nuôi cười cười, liên tục nói được.
Không gian bỗng nhiên lại tẻ nhạt, không biết phải nói gì.
Tưởng Thành Duật vẫn còn chưa ra.
Có lẽ là không muốn ra rồi.
“Sau này con chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng giảm béo đến mức bệnh rồi phải nằm viện nữa đấy.”
Thẩm Đường gật đầu, âm thanh khàn khàn: “Dạ.”
Vú nuôi cũng đã làm hết sức mình, bà ấy không rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì: “Dì cũng không còn chuyện nào khác, con mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thẩm Đường vẫy tay, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong xe.
Vú nuôi vừa quay đầu đã thấy Tưởng Thành Duật từ biệt thự đi ra.
Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào trong nhà, cho bọn họ có không gian nói chuyện.
Buổi tối đầu tháng hai, gió xuân se lạnh, Tưởng Thành Duật chỉ mặt một cái áo sơ mi, áo khoác cũng chưa mặc kịp.
Cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Đường nhìn anh đi từng bước một đến gần mình.
Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cũng có cảm giác như lúc anh đi về phía cô như thế.
Tưởng Thành Duật không lên tiếng mà chỉ nhìn cô, trong mắt cô có lẽ còn trong trẻo và lạnh lùng hơn hơn cả băng tuyết mùa đông: “Thẩm Đường, em có biết không, tim của em vừa lạnh vừa cứng, lại còn rất cố chấp.”
Tạm dừng một chút: “Sau này ở giới giải trí, mặc kệ làm chuyện gì phải khéo đưa đẩy một chút, đừng thua thiệt ở bên ngoài.”
Thẩm Đường hiểu rõ ý muốn của anh, sau này sẽ không có ai che chở cho cô nữa.
Cô vẫn trầm lặng không nói.
Cửa sổ xe đóng lại.
Sau đó, ô tô chậm rãi lăn bánh.
Cô không quay đầu lại nhìn. Để lại Tưởng Thành Duật đứng yên tại chỗ.
Tác giả :
Mộng Tiểu Nhị