Dưới Tán Cây Anh Đào
Chương 41
Vì hiện tại Tia đang nằm viện nên kể từ bây giờ, cho đến khi Tia tỉnh dậy, câu chuyện sẽ được kể theo lời kể của mọi nhân vật khác, đôi khi kể theo lời tác giả cũng nên! Và khi kể theo lời của tác giả, Tia sẽ được gọi là cô!
———————————————–
Tác giả POV*
Tối hôm qua, cả lũ lôi nhau về kí túc xá. Nói là cả lũ nhưng chỉ có Huy, nó, nhóc với nhỏ về. Còn hắn ở lại, ngồi bên cạnh cô, theo dõi từng hơi thở của cô. Nó dậy sớm nhất, lăn vào bếp lam đồ ăn sáng với cháo cho cô. Nó im lặng đến kì lạ. Huy cũng vào bếp, ôm nó một cái âu yếm vừa vỗ về, vừa an ủi nó. Nhưng nó thì không còn tâm lí với ý chí đâu mà quan tâm tới yêu đương nữa, nó gỡ tay Huy ra, tiếp tục cắt hành rồi bỏ vào nồi. Huy thất vọng, dù biết là nó đang rất sốc chuyện gia đình, nửa chuyện bang đảng dở chừng chưa xong nên mới như vậy nhưng cậu không thể ngừng thở dài vì nó.
Nhỏ dậy không lâu sau đó, im lặng lăn vào bếp giúp nó nấu ăn. Nhóc cũng dậy nhưng chẳng làm gì nhiều, chỉ ngồi trên giường nói chuyện với Huy.
– Chuyện hai bang tính thế nào bây giờ?
– Chịu … Gạt qua một bên đi!
– Giờ này mà hai anh vẫn có thể nói những chuyện này được sao? Thật vô tâm! – nhỏ từ đâu xuất hiện, giận dữ hét lên rồi cùng nó vào bệnh viện chăm sóc cô.
– Không phải … THƯ! – nhóc cố gắng giải thích nhưng nhỏ đã mất dạng sau cánh cửa gỗ, đóng sầm nó một cách giận dữ.
Hắn vẫn ngồi đấy, bên cạnh cô, mắt không rời cô nửa giây. Nó cùng nhỏ vào phòng, mang đồ ăn cho hắn và cháo cho cô nhưng hắn không còn bụng dạ nào để ăn. Nó cúi đầu nhẹ nhàng, từ từ cho cô ăn. Được nửa chừng thì hắn giành cho cô ăn. Nó ngồi được vài phút rồi cúi đầu chào hắn, bỏ đi. Thư cũng không ở lại lâu, vội vã chạy theo sau nó. Nó ở ngoài bệnh viện, móc cái 6s mới ra, gọi về cho mẹ nó, người mà nó bắt đầu gọi là: “mụ già”.
– Tôi cần bà chuyển vào tài khoản của tôi 800 triệu gấp! – nó nói ngay lập tức, không cần chào hỏi gì thân thiện.
– …
– Làm gì mụ không cần biết, 800 triệu, sau đó bà làm gì cũng được, tôi không quan tâm!
– …
– Tốt! Chiều nay, hẹn gặp bà ở trên phòng họp của tập đoàn! – nó nói ngắn gọn rồi cúp máy.
– Chị dâu cần nhiều tiền vậy làm gì? – nhỏ đứng ở phía sau, nghe toàn bộ cuộc hội thoại giữa nó và mẹ nó, hỏi nhỏ.
– Không có gì nhiều! – nó quay đầu qua một bên, trả lời cho có.
– Chị nói đi, em giúp gì được thì giúp! – nhỏ nài nỉ – Em sẽ không hé môi với ai cả!
– Xin lỗi nhưng bây giờ … tôi không thể tin bất cứ ai cả! – nó quay lưng, tính bỏ đi thì nhỏ lôi lại.
– Chị không thể làm mọi thứ một mình được! Hãy cho em biết đi, em thề sẽ không nói với ai cả! Nếu chị không tin, chúng ta sẽ cắt máu ăn thề với nhau! – nhỏ nhìn nó, nói to.
– Thôi khỏi! – Nó rút tay ra khỏi tay nhỏ, bỏ đi một mạch.
—————————————
Nó đứng trước toà nhà cao mấy chục mét làm bằng kính với dòng chữ to đùng trước cửa rất bắt mắt: “Toà nhà thuộc tính sở hữu của Tập đoàn GoT”. Thật nhảm nhí so với nó. Phải … Nó từng yêu quí nơi này hơn bao giờ hết, chơi hết trò này tới trò khác với cô và ba nó, người đã khuất bóng năm nó lên bảy. Mẹ nó ngồi sẵn trong phòng họp, bên cạnh là vali đựng 800 triệu mà nó đã yêu cầu, bên kia là một người đàn ông trung niên đứng bên. Nó liếc nhẹ người đàn ông ấy rồi quay lại về phía mẹ nó.
– My! Trông con không … – mẹ nó mở lời được nửa câu thì …
– Bà với tôi không còn là mẹ con gì cả! – nó lạnh lùng cắt lời mẹ nó.
– Này! Cô đừng có hỗn với … – người đàn ông bên cạnh mở mồm, tính trách mắng nó nhưng lại bị nó nạt lại.
– Câm mồm lại đi! Tôi chưa cắt cổ ông là may rồi đấy! Lo mà giữ cái lưỡi thối của ông trước khi tôi cắt nó, đồ bám váy phụ nữ! – nó tức giận gầm lên.
– Thôi được rồi … Đây là cha dượng của con … – mẹ nó dịu giọng, cố giải hoà nhưng nó lại khác.
– Im đi! Tôi không yêu cầu có một gã đực rựa bám váy phụ nữ ăn tiền, ham cờ bạc làm cha dượng rồi sau này lúc tập đoàn này phá sản, bà lại hết gả con gái cho người này người kia để lấy tiền rồi bắt đầu bán dần đồ đạc! – nó tức giận hét lên, đập tay mạnh tới nỗi cái bàn tội nghiệp trước mặc nó ngay lập tức kêu răng rắc và sập đổ.
– Mày đang bám váy mẹ mày ăn tiền đấy thôi! Đó không phải là lí do mày tới đây à? – gã đực rựa lên tiếng trách móc nó, nó mất bình tĩnh xông vào ra một đòn Teakwondo và bắt đầu bóp cổ hắn khiến hắn ho sặc sụa vì thiếu hơi, bắt đầu giãy dụa đòi ra.
– Tao bảo mày câm miệng lại trước khi tao cắt lưỡi mày! – nó vẫn khăng khăng giữa tay nó nguyên vị trí, nhìn về phía mẹ nó tức giận – Tôi cần số tiền đó ngay lập tức! Còn bà, muốn tới xem con gái của bà hay không thì tuỳ bà!
Xong nó cầm lấy vali tiền, nới lỏng tay cho gã đực rựa rồi bỏ đi.
Rốt cuộc thì … Nó cần nhiều tiền vậy để làm gì?
———————————————-
Mình mới đi cắm trại về, không được mang máy theo nên giờ mới up chap mới được! Sorry mọi người nha!
———————————————–
Tác giả POV*
Tối hôm qua, cả lũ lôi nhau về kí túc xá. Nói là cả lũ nhưng chỉ có Huy, nó, nhóc với nhỏ về. Còn hắn ở lại, ngồi bên cạnh cô, theo dõi từng hơi thở của cô. Nó dậy sớm nhất, lăn vào bếp lam đồ ăn sáng với cháo cho cô. Nó im lặng đến kì lạ. Huy cũng vào bếp, ôm nó một cái âu yếm vừa vỗ về, vừa an ủi nó. Nhưng nó thì không còn tâm lí với ý chí đâu mà quan tâm tới yêu đương nữa, nó gỡ tay Huy ra, tiếp tục cắt hành rồi bỏ vào nồi. Huy thất vọng, dù biết là nó đang rất sốc chuyện gia đình, nửa chuyện bang đảng dở chừng chưa xong nên mới như vậy nhưng cậu không thể ngừng thở dài vì nó.
Nhỏ dậy không lâu sau đó, im lặng lăn vào bếp giúp nó nấu ăn. Nhóc cũng dậy nhưng chẳng làm gì nhiều, chỉ ngồi trên giường nói chuyện với Huy.
– Chuyện hai bang tính thế nào bây giờ?
– Chịu … Gạt qua một bên đi!
– Giờ này mà hai anh vẫn có thể nói những chuyện này được sao? Thật vô tâm! – nhỏ từ đâu xuất hiện, giận dữ hét lên rồi cùng nó vào bệnh viện chăm sóc cô.
– Không phải … THƯ! – nhóc cố gắng giải thích nhưng nhỏ đã mất dạng sau cánh cửa gỗ, đóng sầm nó một cách giận dữ.
Hắn vẫn ngồi đấy, bên cạnh cô, mắt không rời cô nửa giây. Nó cùng nhỏ vào phòng, mang đồ ăn cho hắn và cháo cho cô nhưng hắn không còn bụng dạ nào để ăn. Nó cúi đầu nhẹ nhàng, từ từ cho cô ăn. Được nửa chừng thì hắn giành cho cô ăn. Nó ngồi được vài phút rồi cúi đầu chào hắn, bỏ đi. Thư cũng không ở lại lâu, vội vã chạy theo sau nó. Nó ở ngoài bệnh viện, móc cái 6s mới ra, gọi về cho mẹ nó, người mà nó bắt đầu gọi là: “mụ già”.
– Tôi cần bà chuyển vào tài khoản của tôi 800 triệu gấp! – nó nói ngay lập tức, không cần chào hỏi gì thân thiện.
– …
– Làm gì mụ không cần biết, 800 triệu, sau đó bà làm gì cũng được, tôi không quan tâm!
– …
– Tốt! Chiều nay, hẹn gặp bà ở trên phòng họp của tập đoàn! – nó nói ngắn gọn rồi cúp máy.
– Chị dâu cần nhiều tiền vậy làm gì? – nhỏ đứng ở phía sau, nghe toàn bộ cuộc hội thoại giữa nó và mẹ nó, hỏi nhỏ.
– Không có gì nhiều! – nó quay đầu qua một bên, trả lời cho có.
– Chị nói đi, em giúp gì được thì giúp! – nhỏ nài nỉ – Em sẽ không hé môi với ai cả!
– Xin lỗi nhưng bây giờ … tôi không thể tin bất cứ ai cả! – nó quay lưng, tính bỏ đi thì nhỏ lôi lại.
– Chị không thể làm mọi thứ một mình được! Hãy cho em biết đi, em thề sẽ không nói với ai cả! Nếu chị không tin, chúng ta sẽ cắt máu ăn thề với nhau! – nhỏ nhìn nó, nói to.
– Thôi khỏi! – Nó rút tay ra khỏi tay nhỏ, bỏ đi một mạch.
—————————————
Nó đứng trước toà nhà cao mấy chục mét làm bằng kính với dòng chữ to đùng trước cửa rất bắt mắt: “Toà nhà thuộc tính sở hữu của Tập đoàn GoT”. Thật nhảm nhí so với nó. Phải … Nó từng yêu quí nơi này hơn bao giờ hết, chơi hết trò này tới trò khác với cô và ba nó, người đã khuất bóng năm nó lên bảy. Mẹ nó ngồi sẵn trong phòng họp, bên cạnh là vali đựng 800 triệu mà nó đã yêu cầu, bên kia là một người đàn ông trung niên đứng bên. Nó liếc nhẹ người đàn ông ấy rồi quay lại về phía mẹ nó.
– My! Trông con không … – mẹ nó mở lời được nửa câu thì …
– Bà với tôi không còn là mẹ con gì cả! – nó lạnh lùng cắt lời mẹ nó.
– Này! Cô đừng có hỗn với … – người đàn ông bên cạnh mở mồm, tính trách mắng nó nhưng lại bị nó nạt lại.
– Câm mồm lại đi! Tôi chưa cắt cổ ông là may rồi đấy! Lo mà giữ cái lưỡi thối của ông trước khi tôi cắt nó, đồ bám váy phụ nữ! – nó tức giận gầm lên.
– Thôi được rồi … Đây là cha dượng của con … – mẹ nó dịu giọng, cố giải hoà nhưng nó lại khác.
– Im đi! Tôi không yêu cầu có một gã đực rựa bám váy phụ nữ ăn tiền, ham cờ bạc làm cha dượng rồi sau này lúc tập đoàn này phá sản, bà lại hết gả con gái cho người này người kia để lấy tiền rồi bắt đầu bán dần đồ đạc! – nó tức giận hét lên, đập tay mạnh tới nỗi cái bàn tội nghiệp trước mặc nó ngay lập tức kêu răng rắc và sập đổ.
– Mày đang bám váy mẹ mày ăn tiền đấy thôi! Đó không phải là lí do mày tới đây à? – gã đực rựa lên tiếng trách móc nó, nó mất bình tĩnh xông vào ra một đòn Teakwondo và bắt đầu bóp cổ hắn khiến hắn ho sặc sụa vì thiếu hơi, bắt đầu giãy dụa đòi ra.
– Tao bảo mày câm miệng lại trước khi tao cắt lưỡi mày! – nó vẫn khăng khăng giữa tay nó nguyên vị trí, nhìn về phía mẹ nó tức giận – Tôi cần số tiền đó ngay lập tức! Còn bà, muốn tới xem con gái của bà hay không thì tuỳ bà!
Xong nó cầm lấy vali tiền, nới lỏng tay cho gã đực rựa rồi bỏ đi.
Rốt cuộc thì … Nó cần nhiều tiền vậy để làm gì?
———————————————-
Mình mới đi cắm trại về, không được mang máy theo nên giờ mới up chap mới được! Sorry mọi người nha!
Tác giả :
Shiro Kagami