Dưới Gốc Cây Sồi
Chương 79: Một vết thương, một cái đầu (2)
Max chớp mắt khó hiểu. “Gì ạ?” nàng ú ớ hỏi lại.
“Mỗi vết thương trên người nàng sẽ được đền tội bằng một cái đầu của bọn chúng.” Chàng giải thích với nàng bằng một lời thì thầm trầm ấm khác, từng câu từng chữ khiến tay Max nổi hết cả da gà. Chàng nói với giọng điệu êm ả, như một lời nguyện cầu thầm lặng, đem lại một sự mãnh liệt khác lạ, trong khi nàng đã quá quen với những lúc chàng gầm lên giận dữ, như một ngọn lửa thiêu trụi cả cánh rừng.
Max run rẩy dưới cái chạm của chàng, như con chuồn chuồn bị mắc vào mạng nhện.
Những ngón tay khéo léo của chàng thuần thục chạm đến dây đai trên váy, từ từ nới lỏng, rồi kéo chúng xuống ngực nàng. Đôi mắt đen của chàng lướt nhìn khắp người nàng.
Từ bả vai gầy, xương đòn, đến bộ ngực đang được che bằng một tấm vải mỏng. Hơi thở của nàng ngưng trệ trong mong chờ….
“Một đầu,” chàng cuối cùng cũng lên tiếng, mắt chàng nhanh chóng phát hiện ra một vết xước trước khi kéo váy nàng xuống thấp hơn, để lộ nhiều da thịt. Khi chạm đến cẳng tay nàng, nhìn thấy làn da trở nên sẫm màu, môi chàng cong lên, gầm gừ.
Quá bối rối, Max cố gắng che đi vết bầm.
“Em bị thế lúc ở thư viện”. nàng lấy cớ, “Lúc đó em có va ph-phải th-thứ gì đó.”
“Đừng nói dối ta.” Chàng cáu với nàng.
“Em- em không nói dối! Nhngh!” nàng lẩm bẩm khi chàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết bầm, lời nói của nàng như chết dần trong cổ họng, nàng nhìn chàng từ từ di chuyển xuống phía dưới. Ấn nhẹ mạch đập trên cổ tay nàng xong, Riftan liền ngồi thẳng dậy, luồn một tay xuống đầu gối, kéo nàng lên dễ dàng, trong khi tay còn lại thì đỡ lấy lưng nàng.
Hai tay Max, theo phản xạ, ôm lấy gáy chàng, phần xương đòn chạm lên hõm cổ của chàng. Chàng cúi đầu, hôn nhè nhẹ xuống trong khi từ từ tiến về phía giường.
“Ri-Riftan, em-em, thật sự không sao mà.” Nàng cố van nài, nhưng Riftan vẫn bướng bỉnh, khẽ đặt nàng xuống rồi trèo lên người nàng….
“Ta đã nói để tự ta kiểm tra mà.” Chàng nói, sau đó cởi váy ra, kéo từ ngực nàng xuống rồi ném bừa nó lên sàn. Cảm giác toàn thân bị phơi bày, chỉ còn lại một tấm vải cũ che chắn trước ngực, Max ngượng ngùng liếc nhìn đi nơi khác.
Tay chàng đi dọc xuống, dừng bên cổ chân để cởi giày cho nàng, rồi tay kia, cuộn váy của nàng lên. Nàng không kìm được, khẽ nhăn mặt khi chàng ấn lên vết xước mà nàng bị lúc ngã xuống đất.
Max ngay lập tức kêu lên, khép chân mình lại.
“Không có gì đâu!” nàng tiếp lời, “Tự em ngã thôi!”
“Chúng nó xong đời rồi.” chàng khẽ gầm, mắt chàng nhìn chằm chằm vào vết thương, trong ánh mắt hiện lên tia u ám. Max, theo phản xạ, nắm nhẹ cánh tay chàng, cố dời sự chú ý.
“Th-thật sự, kh-không sao mà. Đừng làm thế v-vì em.” Nàng cầu xin, còn chàng thì cau mày.
“Chúng không chỉ âm mưu xâm chiếm đất của ta, mà còn làm hại đến vợ của ta nữa. Ta có quyền giết rồi lấy máu chúng để rửa sạch những tội ác chúng gây ra.” chàng nói với nàng, “Mà như thế vẫn chưa đủ để thỏa mãn cơn khát máu trong người ta. Giờ ta phải làm gương, để những sự việc tương tự không xảy ra trong tương lai.” Chàng giải thích, khiến Max run rẩy…
“Nhưng chàng chỉ vừa mới trở về….” một tiếng nấc nghẹn trào ra, làm chàng kinh ngạc, vội ngước lên. Max đảo mắt, rồi nhìn thẳng chàng, tiếp tục nói mặc kệ sự run rẩy, “Nếu có chiến sự, chàng sẽ lại đi x-xa l-lần nữa. Và em s-sẽ phải ở một mình.”
“Đ*” chàng khẽ chửi thầm, tay chàng lập tức vòng ra sau gáy, kéo nàng xuống, môi hai người lại quyện vào nhau trong một nụ hôn cháy bỏng. Nàng cảm nhận được sự khao khao của chàng đối với nàng, mong muốn được ngấu nghiến nàng, kéo nàng lại gần hơn mức có thể.
Dù cũng muốn được như thế lắm, nhưng cổ nàng đang đau nhức còn cơ thể thì vặn vẹo trong tư thế khó xử. Cảm nhận được sự khó chịu của nàng, Riftan liền dừng lại, điều chỉnh hai người cho phù hợp, tay chàng kéo áo của nàng xuống, rồi ôm lấy mông nàng, nâng cả người nàng lên.
Max thấy đầu mình như quay cuồng khi được nâng lên, nàng thở gấp trước tấm giáp sắt lạnh lẽo phía trước, đối lập với với lòng bàn tay ấm áp của chàng. Nàng rên rỉ khi lưỡi chàng sà xuống, nếm trải mọi ngóc ngách trong miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng rồi rút ra, kéo theo một chuỗi nước miếng ở giữa miệng hai người.
Chàng nhìn nàng chăm chú. “Nàng… nàng làm gì với ta thế này?” chàng lẩm bẩm trong giọng điệu thống khổ.
Chàng liếm môi, cởi hết váy áo còn lại của nàng, ném chúng xuống sàn. Giờ Max có thể thoải mái cong người, trần như nhộng trước mắt chàng. Đôi tay ấm áp của chàng lập tức chạm lên ngực nàng, ôm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại, nhào nặn trước khi bắt đầu ngậm lấy phần đồi nhú căng tràn của nàng vào trong miệng.
Nàng vội luồn tay qua tóc chàng, vừa kéo nhẹ vừa rên lên một tiếng.
Cảm giác lớp áo giáp chạm lên làn da trần của nàng thật kì lạ. Nàng thấy mình yếu đuối, bất lực, dễ bị tổn thương. Đôi mắt nàng nhìn lên cổ chàng, mồ hôi lóng lánh như lớp áo giáp đang phản quang, làm mái tóc đen bóng của chàng tỏa sáng đầy mê hoặc.
Riftan thấy tầm nhìn của mình như hư ảo khi cơn thèm khát chàng dành cho nàng ngày một tăng cao, sự săn sóc của chàng dần trở nên thô bạo hơn trước. Chàng sắp mất kiếm soát, ôm ghì lấy nàng, Max sợ chàng sẽ nghiền nát nàng mất thôi.
Nàng thở gấp, cảm giác kích thích trên những đầu ngón tay khi chạm vào tấm sắt lạnh như một luồng điện chạy dọc khắp toàn thân, làm nàng giật nảy lên, sung sướng…
“Nàng luôn ở trong tâm trí ta, Đ*m*….” Chàng thở ra, giọng khàn khàn, hôn mãnh liệt xuống mọi nơi trên gò bông đảo của nàng. “Ngày nào cũng thế, chỉ trong mấy tuần ta chia xa. Việc đó khó biết chừng nào.”
Một tiếng thở thoát ra từ môi nàng khi chàng nhào nặn ngực của nàng. “Cứ như cả năm trời ta chưa được gặp nàng vậy.” chàng nói khi miệng đang ngậm bên gò bông còn lại của nàng.
“Mỗi vết thương trên người nàng sẽ được đền tội bằng một cái đầu của bọn chúng.” Chàng giải thích với nàng bằng một lời thì thầm trầm ấm khác, từng câu từng chữ khiến tay Max nổi hết cả da gà. Chàng nói với giọng điệu êm ả, như một lời nguyện cầu thầm lặng, đem lại một sự mãnh liệt khác lạ, trong khi nàng đã quá quen với những lúc chàng gầm lên giận dữ, như một ngọn lửa thiêu trụi cả cánh rừng.
Max run rẩy dưới cái chạm của chàng, như con chuồn chuồn bị mắc vào mạng nhện.
Những ngón tay khéo léo của chàng thuần thục chạm đến dây đai trên váy, từ từ nới lỏng, rồi kéo chúng xuống ngực nàng. Đôi mắt đen của chàng lướt nhìn khắp người nàng.
Từ bả vai gầy, xương đòn, đến bộ ngực đang được che bằng một tấm vải mỏng. Hơi thở của nàng ngưng trệ trong mong chờ….
“Một đầu,” chàng cuối cùng cũng lên tiếng, mắt chàng nhanh chóng phát hiện ra một vết xước trước khi kéo váy nàng xuống thấp hơn, để lộ nhiều da thịt. Khi chạm đến cẳng tay nàng, nhìn thấy làn da trở nên sẫm màu, môi chàng cong lên, gầm gừ.
Quá bối rối, Max cố gắng che đi vết bầm.
“Em bị thế lúc ở thư viện”. nàng lấy cớ, “Lúc đó em có va ph-phải th-thứ gì đó.”
“Đừng nói dối ta.” Chàng cáu với nàng.
“Em- em không nói dối! Nhngh!” nàng lẩm bẩm khi chàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết bầm, lời nói của nàng như chết dần trong cổ họng, nàng nhìn chàng từ từ di chuyển xuống phía dưới. Ấn nhẹ mạch đập trên cổ tay nàng xong, Riftan liền ngồi thẳng dậy, luồn một tay xuống đầu gối, kéo nàng lên dễ dàng, trong khi tay còn lại thì đỡ lấy lưng nàng.
Hai tay Max, theo phản xạ, ôm lấy gáy chàng, phần xương đòn chạm lên hõm cổ của chàng. Chàng cúi đầu, hôn nhè nhẹ xuống trong khi từ từ tiến về phía giường.
“Ri-Riftan, em-em, thật sự không sao mà.” Nàng cố van nài, nhưng Riftan vẫn bướng bỉnh, khẽ đặt nàng xuống rồi trèo lên người nàng….
“Ta đã nói để tự ta kiểm tra mà.” Chàng nói, sau đó cởi váy ra, kéo từ ngực nàng xuống rồi ném bừa nó lên sàn. Cảm giác toàn thân bị phơi bày, chỉ còn lại một tấm vải cũ che chắn trước ngực, Max ngượng ngùng liếc nhìn đi nơi khác.
Tay chàng đi dọc xuống, dừng bên cổ chân để cởi giày cho nàng, rồi tay kia, cuộn váy của nàng lên. Nàng không kìm được, khẽ nhăn mặt khi chàng ấn lên vết xước mà nàng bị lúc ngã xuống đất.
Max ngay lập tức kêu lên, khép chân mình lại.
“Không có gì đâu!” nàng tiếp lời, “Tự em ngã thôi!”
“Chúng nó xong đời rồi.” chàng khẽ gầm, mắt chàng nhìn chằm chằm vào vết thương, trong ánh mắt hiện lên tia u ám. Max, theo phản xạ, nắm nhẹ cánh tay chàng, cố dời sự chú ý.
“Th-thật sự, kh-không sao mà. Đừng làm thế v-vì em.” Nàng cầu xin, còn chàng thì cau mày.
“Chúng không chỉ âm mưu xâm chiếm đất của ta, mà còn làm hại đến vợ của ta nữa. Ta có quyền giết rồi lấy máu chúng để rửa sạch những tội ác chúng gây ra.” chàng nói với nàng, “Mà như thế vẫn chưa đủ để thỏa mãn cơn khát máu trong người ta. Giờ ta phải làm gương, để những sự việc tương tự không xảy ra trong tương lai.” Chàng giải thích, khiến Max run rẩy…
“Nhưng chàng chỉ vừa mới trở về….” một tiếng nấc nghẹn trào ra, làm chàng kinh ngạc, vội ngước lên. Max đảo mắt, rồi nhìn thẳng chàng, tiếp tục nói mặc kệ sự run rẩy, “Nếu có chiến sự, chàng sẽ lại đi x-xa l-lần nữa. Và em s-sẽ phải ở một mình.”
“Đ*” chàng khẽ chửi thầm, tay chàng lập tức vòng ra sau gáy, kéo nàng xuống, môi hai người lại quyện vào nhau trong một nụ hôn cháy bỏng. Nàng cảm nhận được sự khao khao của chàng đối với nàng, mong muốn được ngấu nghiến nàng, kéo nàng lại gần hơn mức có thể.
Dù cũng muốn được như thế lắm, nhưng cổ nàng đang đau nhức còn cơ thể thì vặn vẹo trong tư thế khó xử. Cảm nhận được sự khó chịu của nàng, Riftan liền dừng lại, điều chỉnh hai người cho phù hợp, tay chàng kéo áo của nàng xuống, rồi ôm lấy mông nàng, nâng cả người nàng lên.
Max thấy đầu mình như quay cuồng khi được nâng lên, nàng thở gấp trước tấm giáp sắt lạnh lẽo phía trước, đối lập với với lòng bàn tay ấm áp của chàng. Nàng rên rỉ khi lưỡi chàng sà xuống, nếm trải mọi ngóc ngách trong miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng rồi rút ra, kéo theo một chuỗi nước miếng ở giữa miệng hai người.
Chàng nhìn nàng chăm chú. “Nàng… nàng làm gì với ta thế này?” chàng lẩm bẩm trong giọng điệu thống khổ.
Chàng liếm môi, cởi hết váy áo còn lại của nàng, ném chúng xuống sàn. Giờ Max có thể thoải mái cong người, trần như nhộng trước mắt chàng. Đôi tay ấm áp của chàng lập tức chạm lên ngực nàng, ôm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại, nhào nặn trước khi bắt đầu ngậm lấy phần đồi nhú căng tràn của nàng vào trong miệng.
Nàng vội luồn tay qua tóc chàng, vừa kéo nhẹ vừa rên lên một tiếng.
Cảm giác lớp áo giáp chạm lên làn da trần của nàng thật kì lạ. Nàng thấy mình yếu đuối, bất lực, dễ bị tổn thương. Đôi mắt nàng nhìn lên cổ chàng, mồ hôi lóng lánh như lớp áo giáp đang phản quang, làm mái tóc đen bóng của chàng tỏa sáng đầy mê hoặc.
Riftan thấy tầm nhìn của mình như hư ảo khi cơn thèm khát chàng dành cho nàng ngày một tăng cao, sự săn sóc của chàng dần trở nên thô bạo hơn trước. Chàng sắp mất kiếm soát, ôm ghì lấy nàng, Max sợ chàng sẽ nghiền nát nàng mất thôi.
Nàng thở gấp, cảm giác kích thích trên những đầu ngón tay khi chạm vào tấm sắt lạnh như một luồng điện chạy dọc khắp toàn thân, làm nàng giật nảy lên, sung sướng…
“Nàng luôn ở trong tâm trí ta, Đ*m*….” Chàng thở ra, giọng khàn khàn, hôn mãnh liệt xuống mọi nơi trên gò bông đảo của nàng. “Ngày nào cũng thế, chỉ trong mấy tuần ta chia xa. Việc đó khó biết chừng nào.”
Một tiếng thở thoát ra từ môi nàng khi chàng nhào nặn ngực của nàng. “Cứ như cả năm trời ta chưa được gặp nàng vậy.” chàng nói khi miệng đang ngậm bên gò bông còn lại của nàng.
Tác giả :
Kim Sooji