Dưới Ánh Mặt Trời
Chương 5
“Anh muốn ở đây thêm hai hôm nữa, Y Minh đi dạo với anh nhé?” Lý Vân Ca tại trước cửa quán rượu đuổi được Đỗ Vân Huy xong, liền quay đầu hỏi Y Minh bên người.
“Dạ, anh muốn đi chỗ nào chơi?” Lúc này có người mình có thể tin cậy ở cạnh, từ trong đáy lòng Y Minh cảm thấy rất vui vẻ. Hơn nữa, chuyện của Gia Tuệ vẫn còn khúc mắc, cậu cũng không muốn trở về trường học.
Nhìn Y Minh cười khẽ, Lý Vân Ca cảm thấy quả nhiên là mặt trời tỏa nắng, trời cao mây nhạt. Cũng không biết ai mấy hôm trước một mực phàn nàn cái mặt trời chết tiệt hỏa thiêu hỏa liệu*.
(*hỏa thiêu hỏa liệu: ý chỉ trong lòng vô cùng gấp gáp hoặc trên người có nhiệt gây khó chịu)
“Nếu không, chúng ta đi đảo dối diện đi. Đảo nhỏ kia không có ô tô, khắp nơi đều là cây cối, nhất định sẽ thoải mái.” Y Minh chân thành đề nghị.
“Được, em tất nhiên là chủ, đương nhiên sẽ nghe lời em rồi.”
“Hả, em là địa chủ hả, vậy anh chính là trường công* của em….” Y Minh cười to. (*trường công: người làm, tôi tớ trong lâu đài)
“Vâng, thiếu đông gia, chúng ta đi thôi.” Lý trường công lui về phía sau một bước, đợi thiếu đông gia đi trước.
Lục Y Minh làm bộ đi lên phía trước một vài bước, sau đó đó mới nhịn không được quay đầu lại nở nụ cười: “Anh, đừng làm rộn!”
Nhìn bộ dáng Y Minh mặt mày sạch sẽ cười đến non xanh nước biếc, trong lòng Lý Vân Ca thở dài một hơi thiệt dài. Cũng bước nhanh lên phía trước, sóng vai với Y Minh đi dạo trên mặt đất hướng đến phía nhà phà ở bến tàu.
Gió mát phơ phất, bên tai tự nhiên nghe thấy tiếng địa phương không lớn mình có thể hiểu, còn có người du lịch ra vào, trên thuyền đầy người là người. Lý Vân Ca nhìn thông báo trên thuyền, tầng trên có chỗ ngồi, nhưng nhìn người bên cạnh đều là thà rằng đứng ở đây chứ không chịu lên đó, liền khó hiểu hỏi Y Minh.
“Ah, thuyền này qua bờ bên kia bất quá chỉ trong 5 phút, nhưng trên lầu vẫn bị thu một món tiền. Cho nên mọi người ai cũng thà đứng đây một lúc còn hơn lên đó.” Y Minh trả lời hắn.
Lý Vân ca gật gật đầu.
“Hơn nữa, như vậy có thể bảo đảm trọng tâm thuyền thấp hơn, an toàn hơn. Người Trung Quốc thật thông minh!” Y Minh cười cười, “Nhưng đây là chuyện ông chủ em lần trước mang theo giáo viên bên ngoài và….hai người nước ngoài nói vậy, cũng không phải do em tự nghĩ ra.”
Lý Vân Ca cười cười, nhóc này rất trung thực.
Đến đảo, quả nhiên khắp nơi đều là rừng rậm dầy đặc che khuất bầu trời, lại có gió biển không ngừng thổi, thoải mái vô cùng.
Y Minh giống như đến đảo này mấy lần rồi, liền hỏi Lý Vân Ca: “Anh có muốn mua đồ tặng bạn không, hay là chỉ muốn ngắm cảnh thôi.”
Lý Vân Ca nhìn Y Minh quả thật nghiêm túc làm hành động dẫn đường, liền cười cười, “Túy ý đi một chút là tốt rồi.”
“Ah, chúng ta cũng đừng đi theo đại lộ, đi thử ….những đường nhỏ ít người qua lại một chút đi!” Y Minh nói rõ, quả nhiên là đã chọn một phương hướng khác biệt với những những người đến ngắm cảnh khác.
Lý Vân Ca cái gì cũng không nói, trực tiếp theo Y Minh rẽ sang hướng khác. Qủa nhiên, càng đi, người càng ít, bên tai rõ ràng một mực đều nghe thấy tiếng chim hót chiêm chiếp. Nhìn những đốm quang ảnh* loang lổ trên đường không ngừng nhảy nhót, Lý Vân Ca trong lúc nhất thời cảm thấy cứ đi thế này thẳng xuống dưới cũng được, chỉ cần có người này bên cạnh.
(*Quang ảnh: đại khái là ánh nắng mặt trời chiếu qua lùm cây thành những đốm sáng trên mặt đất ấy)
“Anh, anh kết hôn sao?” Bốn phía yên tĩnh, tiếng nói Y Minh nghe có chút không chân thực. Hồn Lý Vân Ca đang phiêu du nơi nào lật tức hồi thần lại, nhìn Y Minh đứng trước mặt mình, từng bước một lui lại phía sau, như đang đợi câu trả lời của mình.
“Ah, không có…”Lý Vân ca chậm rãi nói, “Khi trong lòng em đã có một người nào đó, sao có thể kết hôn với người khác được.”
Không biết tại sao, Y Minh cảm giác, cảm thấy trong câu nói của anh có chút … u oán?
“Vậy thì nói với cô ấy ah, anh em là người ưu tú như thế, còn không đuổi kịp cổ sao?” Y Minh con mắt lòe lòe sáng, vỗ vỗ bả vai Lý Vân Ca, bộ dạng cổ vũ.
“Không thể nói, không… Không thể nói trước…”
“Không thể nói?”Y Minh cúi đầu xuống dưới, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh, anh thích phụ nữ đã có chồng hả?”
PHỐC… Khục khục… Lý Vân Ca chính là đang uống nước khoáng liền phun ra, nửa bình nước khoáng trong tay cũng đổ mất không ít.
“Chẳng lẽ bị em đoán trúng rồi hả?”Y Minh kinh hãi.
Lý Vân ca có chút ngột ngạt khó thở.
Ánh mắt Lý Vân Ca thổi sang vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của Lục Y Minh bên cạnh. Tiểu đông tây còn thỉnh thoảng nhìn trộm mình. Trong lòng hắn nhất thời không biết là nên lộ ra vẻ tức giận, hay lộ ra vẻ khổ sở, hay lộ ra vẻ buồn cười nữa.
Y Minh im lặng mà đi bên cạnh Lý Vân Ca, nhìn hắn cả buổi cũng không nói lời nào, trên mặt biểu lộ nào cũng không nhìn ra. Không khỏi hối hận mình vừa rồi trong lúc nhất thời nhịn không được nói ra.
“Ừm… Cái kia…”Y Minh do dự mở miệng muốn đánh vỡ không khí yên tĩnh quỷ dị này.
Ai… Lý Vân Ca thở dài thật dài, Y Minh lại càng hoảng sợ.
“Y Minh, rất lâu trước đây em từng thích một người sao?” Lý Vân Ca ngừng lại, thuận thế tìm một hòn đã nhẵn bên đường ngồi xuống, sau đó mới bảo Y Minh cũng: ngồi xuống.
Y minh nghe Lư Vân Ca nói vậy…, trong ḷng không khỏi co rút đau đớn một hồi.
“Anh à, em đã từng thích cô ấy….Không phải đã từng, hiện tại cũng còn thích lắm, đã năm năm rồi….” Y Minh chần chờ một lát, rồi thấp giọng nói ra những lời mình giấu trong lòng kia, giọng nói càng ngày càng thấp.
Lý Vân Ca lẳng lặng yên ngồi lấy, nhìn thẳng phía trước. Không thúc giục, cũng không an ủi.
Cuối cùng dẫn em mở miệng rồi!
Nhưng mà, năm năm, so với chính mình vẫn kém hơn một chút!
__________
Zô: Cái đoạn địa chủ- trường công nghe kích thích thế
“Dạ, anh muốn đi chỗ nào chơi?” Lúc này có người mình có thể tin cậy ở cạnh, từ trong đáy lòng Y Minh cảm thấy rất vui vẻ. Hơn nữa, chuyện của Gia Tuệ vẫn còn khúc mắc, cậu cũng không muốn trở về trường học.
Nhìn Y Minh cười khẽ, Lý Vân Ca cảm thấy quả nhiên là mặt trời tỏa nắng, trời cao mây nhạt. Cũng không biết ai mấy hôm trước một mực phàn nàn cái mặt trời chết tiệt hỏa thiêu hỏa liệu*.
(*hỏa thiêu hỏa liệu: ý chỉ trong lòng vô cùng gấp gáp hoặc trên người có nhiệt gây khó chịu)
“Nếu không, chúng ta đi đảo dối diện đi. Đảo nhỏ kia không có ô tô, khắp nơi đều là cây cối, nhất định sẽ thoải mái.” Y Minh chân thành đề nghị.
“Được, em tất nhiên là chủ, đương nhiên sẽ nghe lời em rồi.”
“Hả, em là địa chủ hả, vậy anh chính là trường công* của em….” Y Minh cười to. (*trường công: người làm, tôi tớ trong lâu đài)
“Vâng, thiếu đông gia, chúng ta đi thôi.” Lý trường công lui về phía sau một bước, đợi thiếu đông gia đi trước.
Lục Y Minh làm bộ đi lên phía trước một vài bước, sau đó đó mới nhịn không được quay đầu lại nở nụ cười: “Anh, đừng làm rộn!”
Nhìn bộ dáng Y Minh mặt mày sạch sẽ cười đến non xanh nước biếc, trong lòng Lý Vân Ca thở dài một hơi thiệt dài. Cũng bước nhanh lên phía trước, sóng vai với Y Minh đi dạo trên mặt đất hướng đến phía nhà phà ở bến tàu.
Gió mát phơ phất, bên tai tự nhiên nghe thấy tiếng địa phương không lớn mình có thể hiểu, còn có người du lịch ra vào, trên thuyền đầy người là người. Lý Vân Ca nhìn thông báo trên thuyền, tầng trên có chỗ ngồi, nhưng nhìn người bên cạnh đều là thà rằng đứng ở đây chứ không chịu lên đó, liền khó hiểu hỏi Y Minh.
“Ah, thuyền này qua bờ bên kia bất quá chỉ trong 5 phút, nhưng trên lầu vẫn bị thu một món tiền. Cho nên mọi người ai cũng thà đứng đây một lúc còn hơn lên đó.” Y Minh trả lời hắn.
Lý Vân ca gật gật đầu.
“Hơn nữa, như vậy có thể bảo đảm trọng tâm thuyền thấp hơn, an toàn hơn. Người Trung Quốc thật thông minh!” Y Minh cười cười, “Nhưng đây là chuyện ông chủ em lần trước mang theo giáo viên bên ngoài và….hai người nước ngoài nói vậy, cũng không phải do em tự nghĩ ra.”
Lý Vân Ca cười cười, nhóc này rất trung thực.
Đến đảo, quả nhiên khắp nơi đều là rừng rậm dầy đặc che khuất bầu trời, lại có gió biển không ngừng thổi, thoải mái vô cùng.
Y Minh giống như đến đảo này mấy lần rồi, liền hỏi Lý Vân Ca: “Anh có muốn mua đồ tặng bạn không, hay là chỉ muốn ngắm cảnh thôi.”
Lý Vân Ca nhìn Y Minh quả thật nghiêm túc làm hành động dẫn đường, liền cười cười, “Túy ý đi một chút là tốt rồi.”
“Ah, chúng ta cũng đừng đi theo đại lộ, đi thử ….những đường nhỏ ít người qua lại một chút đi!” Y Minh nói rõ, quả nhiên là đã chọn một phương hướng khác biệt với những những người đến ngắm cảnh khác.
Lý Vân Ca cái gì cũng không nói, trực tiếp theo Y Minh rẽ sang hướng khác. Qủa nhiên, càng đi, người càng ít, bên tai rõ ràng một mực đều nghe thấy tiếng chim hót chiêm chiếp. Nhìn những đốm quang ảnh* loang lổ trên đường không ngừng nhảy nhót, Lý Vân Ca trong lúc nhất thời cảm thấy cứ đi thế này thẳng xuống dưới cũng được, chỉ cần có người này bên cạnh.
(*Quang ảnh: đại khái là ánh nắng mặt trời chiếu qua lùm cây thành những đốm sáng trên mặt đất ấy)
“Anh, anh kết hôn sao?” Bốn phía yên tĩnh, tiếng nói Y Minh nghe có chút không chân thực. Hồn Lý Vân Ca đang phiêu du nơi nào lật tức hồi thần lại, nhìn Y Minh đứng trước mặt mình, từng bước một lui lại phía sau, như đang đợi câu trả lời của mình.
“Ah, không có…”Lý Vân ca chậm rãi nói, “Khi trong lòng em đã có một người nào đó, sao có thể kết hôn với người khác được.”
Không biết tại sao, Y Minh cảm giác, cảm thấy trong câu nói của anh có chút … u oán?
“Vậy thì nói với cô ấy ah, anh em là người ưu tú như thế, còn không đuổi kịp cổ sao?” Y Minh con mắt lòe lòe sáng, vỗ vỗ bả vai Lý Vân Ca, bộ dạng cổ vũ.
“Không thể nói, không… Không thể nói trước…”
“Không thể nói?”Y Minh cúi đầu xuống dưới, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh, anh thích phụ nữ đã có chồng hả?”
PHỐC… Khục khục… Lý Vân Ca chính là đang uống nước khoáng liền phun ra, nửa bình nước khoáng trong tay cũng đổ mất không ít.
“Chẳng lẽ bị em đoán trúng rồi hả?”Y Minh kinh hãi.
Lý Vân ca có chút ngột ngạt khó thở.
Ánh mắt Lý Vân Ca thổi sang vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của Lục Y Minh bên cạnh. Tiểu đông tây còn thỉnh thoảng nhìn trộm mình. Trong lòng hắn nhất thời không biết là nên lộ ra vẻ tức giận, hay lộ ra vẻ khổ sở, hay lộ ra vẻ buồn cười nữa.
Y Minh im lặng mà đi bên cạnh Lý Vân Ca, nhìn hắn cả buổi cũng không nói lời nào, trên mặt biểu lộ nào cũng không nhìn ra. Không khỏi hối hận mình vừa rồi trong lúc nhất thời nhịn không được nói ra.
“Ừm… Cái kia…”Y Minh do dự mở miệng muốn đánh vỡ không khí yên tĩnh quỷ dị này.
Ai… Lý Vân Ca thở dài thật dài, Y Minh lại càng hoảng sợ.
“Y Minh, rất lâu trước đây em từng thích một người sao?” Lý Vân Ca ngừng lại, thuận thế tìm một hòn đã nhẵn bên đường ngồi xuống, sau đó mới bảo Y Minh cũng: ngồi xuống.
Y minh nghe Lư Vân Ca nói vậy…, trong ḷng không khỏi co rút đau đớn một hồi.
“Anh à, em đã từng thích cô ấy….Không phải đã từng, hiện tại cũng còn thích lắm, đã năm năm rồi….” Y Minh chần chờ một lát, rồi thấp giọng nói ra những lời mình giấu trong lòng kia, giọng nói càng ngày càng thấp.
Lý Vân Ca lẳng lặng yên ngồi lấy, nhìn thẳng phía trước. Không thúc giục, cũng không an ủi.
Cuối cùng dẫn em mở miệng rồi!
Nhưng mà, năm năm, so với chính mình vẫn kém hơn một chút!
__________
Zô: Cái đoạn địa chủ- trường công nghe kích thích thế
Tác giả :
Lưu Quang Tuế Nguyệt