Dược Thủ Hồi Xuân
Chương 34: Khai giải
Nàng oán hận mắng, nha hoàn tâm phuc Bạch Bình cùng Tiểu Trám nghe được liền thấy không đúng, Bạch Bình đánh bạo tiến lên nói “ thái thái bớt giận, chỉ là lão thái thái cho tam thái thái quản tiền phấn hoa mà thôi, có gì đâu? Khố phòng, nhà bếp, mua đại nha đầu không phải đều trong tay thái thái sao? Ngay cả chuyện lớn, trừ bỏ đại thái thái còn quản một chút, nhưng vẫn là thái thái quản. Bà tử, túc phụ chẳng lẽ không rõ rang? Các nàng dù có suy nghĩ khác cũng không dám cho sắc mặt không đúng, chỉ là sợ thái thái phiền long nên không dám nói thôi. Muốn thái thái thanh tịnh , chứ đầu phải sợ thái thái thất thế đâu? Lão thái thái bất quá vì cô thái thái mới về, mà tam thái thái lại gần , cho tam thái thái công việc cũng là cấp cho cô thái thái mặt mũi, thái thái không cần để trong long.”
Nguyên thị nghe xong cũng thấy có lý, bà tử tức phụ dù sao cũng không dám cùng mình đối kháng,nghĩ vậy liền thấy bớt giận đi . Chợt nghe ngoài cửa có thanh âm cười nói “ Làm sao? Là ai chọc phu nhân nhà ta sinh khí?" Ninh thế nguyên đi đến.
Nguyên thị thấy trượng phu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, tiến lên tự mình thay quần áo bên ngoài cho hắn , lại cầm một kiện quần áo ở nhà cho hắn thay, một bên liền oán giận nói: "Lão thái thái nay tuổi tác lớn, làm việc cũng hồ đồ. Một thứ tử mà thôi,sao trở thành nhi tử được? , còn có cô thái thái, bất quá là khó khăn tìm chúng ta nương tựa, cong nghĩ mình quý giá , so với lúc chưa lấy chồng còn khó hơn."
Ninh thế nguyên cười nói: "Lão thái thái làm cái gì ? Sao ngươi bực tức đến thế?"
Nguyên thị liền hầm hừ đem sự tình nói ra, Ninh thế nguyên trầm ngâm , cười nói: "Bất quá là một chút tiền phấn son thôi, sao đáng để ngươi tức như vậy?"
Nguyên thị hừ một tiếng nói: "Ngươi nói nhẹ nhàng quá, tiền phấn son bạc không nhiều một tháng cũng là năm mười lượng đâu." Nói xong lại nghe Ninh thế nguyên khuyên nhủ: "Ngươi cũng đừng nhỏ mọn như vậy, mấy ngày nay, ta xem lão Tam chịu khó đọc sách, rất có dáng, hắn cũng rất thông minh, bất quá mấy năm nay tính tình như vậy mới không có thành tựu gì, biết đâu tương lai có công danh, không chừng lại trợ lực cho chúng ta."
Nguyên thị liếc hắn liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Cho dù có trợ lực, cũng không biết bao lâu nữa, huống chi chưa có gì? Tương lai dù hắn có công danh, chạy quan chẳng lẽ không lấy tiền trong nhà? Ta chỉ biết phần lớn tiền trong nhà đều là ngươi chạy đông chạy tây kiếm. Lão đại mệnh hảo, có được tước vị của lã thái gia, lại được ân thưởng thân phận giám sinh, một đường làm quan đến tận bây giờ , nay cũng là sung túc, hai người bọn họ lén lút tích cóp bao nhiêu, lại muốn ngươi coi tiền như rác, kiếm bạc đều sung công..."
Nói đến chỗ này, Ninh thế nguyên thấy nàng càng nói càng sai , trong phòng trừ hai nha đầu tâm phúc, cũng không có người ngoài, liền khẽ cười nói: "Được rồi được rồi, càng nói ra ngươi càng khó chịu, chẳng lẽ chúng ta vốn riêng còn thiếu? Không nói nhiều, chỉ nói lợi tức mỗi tháng của ngươi, có ai không biết đâu? Cẩn thận tính chỉ có bên lão tam là không có tiền riêng, lão thái thái để nàng quản hai nơi này có cái gì? Về phần sự tình của muội muội, ngươi cũng là người trí tuệ học rộng, hiểu rõ lão thái thái coi trọng tình nghĩ, muội muội tìm nơi nương tựa, sao có thể ảnh hưởng đến ngươi? Sao không rộng lượng một chút để lão thái thái cao hứng?”
Nguyên thị tuy là ương ngạnh chút, nhưng đối trượng phu nói gì nghe nấy . Nhân nghe xong lời này, liền ngượng ngùng nói: "Để ta rộng rãi chút cũng không phải không thể, sợ chỉ sợ muội muội tính tình kiên cường, không hẳn coi trọng nhị tẩu ta, đến thời điểm ta cũng sẽ không lấy mặt nóng đi áp mông lạnh."
Ninh thế nguyên lắc đầu nói: "Ngươi a ngươi a, ai bảo ngươi lấy mặt nóng áp mông lạnh? Ngươi chỉ cần kiên cường kệ nàng khoa chân múa tay, Ngươi a, sao có thểnói trước được? Ta vào thấy muội muội mang theo chất nữ gặp đại ca, tiểu cô nương thật là xinh đẹp và đoan chính, nghe nói cũng đã qua 7 tuổi, sau bẩy năm nữa là đúng năm tuyển tú…”
Không đợi nói xong, liền nghe Nguyên thị cười nhạo một tiếng nói: "Lão gia thật sự là hồ đồ , tuyển tú có thể sao? Đừng quên, tội thần chi nữ, nơi nào có tư cách đi tuyển tú?"
Nói xong Ninh thế Nguyên mới phản ứng, xoa trán cười nói: "Xem ta, lại hồ đồ . Bất quá, dù vậy, tương lai cũng không phải không tốt, nếu là diễm quan kinh thành, làm sao dám bảo không có công tử phú quý cuồng dại? Tục ngữ nói rất đúng, Ninh khi Bạch đầu ông, mạc khi thiếu niên cùng ( cái này ta chẳng hiểu phải giải thích sao, nàng nào biết chỉ ta nha) , tóm lại, ngươi làm tẩu tử, làm mợ chớ bạc đãi nàng ."
Nguyên thị trừng hai mắt nói: "Lão gia xem ta như là người nào? Ta là sư tử hà đông sao?" Ninh thế nguyên cười nói: "Còn nói mình không phải sư tử Hà Đông, nhìn xem này đứng chống tay vào eo, đừng nói, ta còn liền thích ngươi như vậy, thật mềm mại , đến tột cùng có cái gì tư vị gì?"
Bạch Bình, Tiểu Trám nghe lão gia nói vậy , vội vàng lặng lẽ lui ra ngoài, tai nghe Nguyên thị đã không còn giận giữ, cười khanh khách lên. Hai người bọn họ trong lòng bội phục, nhị lão gia còn nói tam lão gia là thông minh , am hiểu, nhưng thực là hắn mới đúng.
Cùng lúc đó, trong viện Bạch Thược, Dư thị cũng cùng Lan di nương đang nói với nhau, Ninh Tiêm Bích bên cạnh Tiểu Trác Tử, im lặng thêu hoa, nhìn xem đệ đệ viết chữ
Đối với Khương lão thái quân đem tiền phấn son cho Dư thị quản lý, Lan di nương tự nhiên là cao hứng , lại nghe Dư thị cười khổ nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm , quyền cũng không phải là tốt , lão thái thái là nhìn mặt mũi cô thái thái, vị nào lại không phải thập phần dễ đối phó, chúng ta là láng giềng , ngày sau còn không biết là thế nào đâu."
Lan di nương cười nói: "Sao lại không dễ sống chung? Nàng dù sao cũng gả ra ngoài , nay về nhà mẹ đẻ, lại còn có thể hò hét nữa sao? Các nàng trong hoàn cảnh nào mà còn không rõ sao?” Nói xong lại nghe Dư thị cười nói “ Ngươi nguyên sinh nhi tử, chẳng lẽ không hiểu tính vị cô nương này? Nếu như theo biểu cô nương , còn có thể là im lặng, nhưng sợ là biểu cô cô không phải là nhân vật đơn giản."
Nguyên thị nghe xong cũng thấy có lý, bà tử tức phụ dù sao cũng không dám cùng mình đối kháng,nghĩ vậy liền thấy bớt giận đi . Chợt nghe ngoài cửa có thanh âm cười nói “ Làm sao? Là ai chọc phu nhân nhà ta sinh khí?" Ninh thế nguyên đi đến.
Nguyên thị thấy trượng phu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, tiến lên tự mình thay quần áo bên ngoài cho hắn , lại cầm một kiện quần áo ở nhà cho hắn thay, một bên liền oán giận nói: "Lão thái thái nay tuổi tác lớn, làm việc cũng hồ đồ. Một thứ tử mà thôi,sao trở thành nhi tử được? , còn có cô thái thái, bất quá là khó khăn tìm chúng ta nương tựa, cong nghĩ mình quý giá , so với lúc chưa lấy chồng còn khó hơn."
Ninh thế nguyên cười nói: "Lão thái thái làm cái gì ? Sao ngươi bực tức đến thế?"
Nguyên thị liền hầm hừ đem sự tình nói ra, Ninh thế nguyên trầm ngâm , cười nói: "Bất quá là một chút tiền phấn son thôi, sao đáng để ngươi tức như vậy?"
Nguyên thị hừ một tiếng nói: "Ngươi nói nhẹ nhàng quá, tiền phấn son bạc không nhiều một tháng cũng là năm mười lượng đâu." Nói xong lại nghe Ninh thế nguyên khuyên nhủ: "Ngươi cũng đừng nhỏ mọn như vậy, mấy ngày nay, ta xem lão Tam chịu khó đọc sách, rất có dáng, hắn cũng rất thông minh, bất quá mấy năm nay tính tình như vậy mới không có thành tựu gì, biết đâu tương lai có công danh, không chừng lại trợ lực cho chúng ta."
Nguyên thị liếc hắn liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Cho dù có trợ lực, cũng không biết bao lâu nữa, huống chi chưa có gì? Tương lai dù hắn có công danh, chạy quan chẳng lẽ không lấy tiền trong nhà? Ta chỉ biết phần lớn tiền trong nhà đều là ngươi chạy đông chạy tây kiếm. Lão đại mệnh hảo, có được tước vị của lã thái gia, lại được ân thưởng thân phận giám sinh, một đường làm quan đến tận bây giờ , nay cũng là sung túc, hai người bọn họ lén lút tích cóp bao nhiêu, lại muốn ngươi coi tiền như rác, kiếm bạc đều sung công..."
Nói đến chỗ này, Ninh thế nguyên thấy nàng càng nói càng sai , trong phòng trừ hai nha đầu tâm phúc, cũng không có người ngoài, liền khẽ cười nói: "Được rồi được rồi, càng nói ra ngươi càng khó chịu, chẳng lẽ chúng ta vốn riêng còn thiếu? Không nói nhiều, chỉ nói lợi tức mỗi tháng của ngươi, có ai không biết đâu? Cẩn thận tính chỉ có bên lão tam là không có tiền riêng, lão thái thái để nàng quản hai nơi này có cái gì? Về phần sự tình của muội muội, ngươi cũng là người trí tuệ học rộng, hiểu rõ lão thái thái coi trọng tình nghĩ, muội muội tìm nơi nương tựa, sao có thể ảnh hưởng đến ngươi? Sao không rộng lượng một chút để lão thái thái cao hứng?”
Nguyên thị tuy là ương ngạnh chút, nhưng đối trượng phu nói gì nghe nấy . Nhân nghe xong lời này, liền ngượng ngùng nói: "Để ta rộng rãi chút cũng không phải không thể, sợ chỉ sợ muội muội tính tình kiên cường, không hẳn coi trọng nhị tẩu ta, đến thời điểm ta cũng sẽ không lấy mặt nóng đi áp mông lạnh."
Ninh thế nguyên lắc đầu nói: "Ngươi a ngươi a, ai bảo ngươi lấy mặt nóng áp mông lạnh? Ngươi chỉ cần kiên cường kệ nàng khoa chân múa tay, Ngươi a, sao có thểnói trước được? Ta vào thấy muội muội mang theo chất nữ gặp đại ca, tiểu cô nương thật là xinh đẹp và đoan chính, nghe nói cũng đã qua 7 tuổi, sau bẩy năm nữa là đúng năm tuyển tú…”
Không đợi nói xong, liền nghe Nguyên thị cười nhạo một tiếng nói: "Lão gia thật sự là hồ đồ , tuyển tú có thể sao? Đừng quên, tội thần chi nữ, nơi nào có tư cách đi tuyển tú?"
Nói xong Ninh thế Nguyên mới phản ứng, xoa trán cười nói: "Xem ta, lại hồ đồ . Bất quá, dù vậy, tương lai cũng không phải không tốt, nếu là diễm quan kinh thành, làm sao dám bảo không có công tử phú quý cuồng dại? Tục ngữ nói rất đúng, Ninh khi Bạch đầu ông, mạc khi thiếu niên cùng ( cái này ta chẳng hiểu phải giải thích sao, nàng nào biết chỉ ta nha) , tóm lại, ngươi làm tẩu tử, làm mợ chớ bạc đãi nàng ."
Nguyên thị trừng hai mắt nói: "Lão gia xem ta như là người nào? Ta là sư tử hà đông sao?" Ninh thế nguyên cười nói: "Còn nói mình không phải sư tử Hà Đông, nhìn xem này đứng chống tay vào eo, đừng nói, ta còn liền thích ngươi như vậy, thật mềm mại , đến tột cùng có cái gì tư vị gì?"
Bạch Bình, Tiểu Trám nghe lão gia nói vậy , vội vàng lặng lẽ lui ra ngoài, tai nghe Nguyên thị đã không còn giận giữ, cười khanh khách lên. Hai người bọn họ trong lòng bội phục, nhị lão gia còn nói tam lão gia là thông minh , am hiểu, nhưng thực là hắn mới đúng.
Cùng lúc đó, trong viện Bạch Thược, Dư thị cũng cùng Lan di nương đang nói với nhau, Ninh Tiêm Bích bên cạnh Tiểu Trác Tử, im lặng thêu hoa, nhìn xem đệ đệ viết chữ
Đối với Khương lão thái quân đem tiền phấn son cho Dư thị quản lý, Lan di nương tự nhiên là cao hứng , lại nghe Dư thị cười khổ nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm , quyền cũng không phải là tốt , lão thái thái là nhìn mặt mũi cô thái thái, vị nào lại không phải thập phần dễ đối phó, chúng ta là láng giềng , ngày sau còn không biết là thế nào đâu."
Lan di nương cười nói: "Sao lại không dễ sống chung? Nàng dù sao cũng gả ra ngoài , nay về nhà mẹ đẻ, lại còn có thể hò hét nữa sao? Các nàng trong hoàn cảnh nào mà còn không rõ sao?” Nói xong lại nghe Dư thị cười nói “ Ngươi nguyên sinh nhi tử, chẳng lẽ không hiểu tính vị cô nương này? Nếu như theo biểu cô nương , còn có thể là im lặng, nhưng sợ là biểu cô cô không phải là nhân vật đơn giản."
Tác giả :
Lê Hoa Bác