Dược Sư 0 Cấp
Quyển 5 - Chương 49: Qua đời
Đối mặt với những thủ đoạn không ngừng nối gót nhau của Kỷ Nguyên Ma Pháp, Thế Giới Giang Hồ không những không suy tàn, ngược lại càng thêm hưng thịnh.
Người chơi liên tục chiến đấu ở các chiến trường đều khinh thường Kỷ Nguyên Ma Pháp ăn cắp cảm nhận của trò chơi khác, hại quan hệ của bọn họ với người chơi Thế Giới Giang Hồ lâm vào cục diện bế tắc. Tháng bảy, Thế Giới Giang Hồ kiện Kỷ Nguyên Ma Pháp sử dụng ý tưởng chưa đưa ra thị trường của họ. Thế nhưng, người chơi Thế Giới Giang Hồ dần dần tiếp nhận đám người tuy đến từ bên ngoài nhưng lại náo nhiệt theo chân bọn họ viếng thăm thế giới phương Đông.
Hơn nữa, trò chơi vốn chẳng phân biệt biên giới, chẳng phân biệt giá cả, thì cần gì phải chấp nhất bạn bè khác quốc tịch?
Sau trận bang chiến thảm khốc lúc trước, Kỷ Nguyên Ma lại gặp khủng hoảng.
Dù sao ở nơi có người, cũng không hề giống mạng lưới internet tối đen muốn làm gì thì làm. Có loài người, thì sẽ có quy tắc. Nhiều năm qua, mạng lưới internet thông suốt đã khiến cho đám người công ty Quỳnh Đạo Tư kia trở nên cuồng vọng tự đại. Tổng giám đốc công ty cũng vậy, cho nên công ty cũng dần dần xuống dốc trong tay hắn ta.
Trong mắt tập đoàn Thịnh Thế, công ty Quỳnh Đạo Tư đã gần đến ngõ cụt. Đã từng xem là đối thủ một sống một chết, ngày hôm nay quay đầu nhìn lại thì đối thủ của mình đã không thể chịu nổi kích.
Bến cảng Thế Giới Giang Hồ nghênh đón những vị khách Kỷ Nguyên Ma Pháp ghé thăm, vô cùng náo nhiệt.
Kỷ Nguyên Ma Pháp dần dần cô quạnh.
Một trò chơi, người chơi là quan trọng nhất. Bất luận có thiết lập lại trò chơi hoàn mỹ như thế nào, trang bị hấp dẫn như thế nào, không có người chơi thì cũng chỉ có thể đóng cửa.
Sau khi Đồ Lục Giả đang ngồi ngắm hoa Lê cùng với Hắc Nhân vì chuyện tư mà tán sát toàn bộ người dân trong thành trong trận bang chiến lần trước nhổ neo ở cảng Tác Đa Mã, rời khỏi Kỷ Nguyên Ma Pháp, cổng lớn thành tác Đa Mã chậm rãi đóng lại. Dân chúng trong thành nhìn quang cảnh xung quanh đang dần mất đi cảnh sắc của ngày xưa, đành trở về nhà đóng cửa nghỉ ngơi.
Bọn họ nghĩ rằng có lẽ sẽ có người chơi khác đến.
Sẽ có một đoàn người thích náo nhiệt, lúc bị vây đánh sẽ oa oa cầu cứu lão đại.
Sẽ có những nhân vật diễn lại vở ân oán tình cừu mà dù họ có xem bao nhiêu lần cũng không hiểu.
Thủ vệ nhà giam thành Tác Đa Mã mang số hiệu 030405 nhìn nhà giam trống rỗng, ngẩn người. Hắn nhớ khi đó có một nhóm thanh thiếu niên nhiệt huyết ngồi khoanh chân trong nhà giam đánh bài, lá bài bay loạn xạ. Còn có phòng giam số 7 từng có một người im lặng ngồi đó, thường thường nhìn ra rừng hoa Lê bên ngoài song cửa sổ một cách ngẩn người. Hoa Lê chính là loài hoa đến từ phương Đông, mà phương Đông lại là một nơi rất thần bí, rất xa xôi.
Đã từng có hai vị khách phương Đông đến thăm, nhao nhao nói chuyện với nhau dưới gốc hoa Lê.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy đèn đuốc trong các căn nhà đồng loạt thắp lên.
Hắn đi ra cửa, nhìn thấy một người thủ vệ khác đứng bên ngoài, bên cạnh là một nhóm giặc cỏ trong Thương Thúy Sâm Lâm. Chẳng lẽ bọn họ đồng loạt đến đây tự thú?
Còn đang nghi ngờ, người nọ đã mở miệng:
[Phụ cận] [Hệ thống] Lão đại sơn tặc Thương Thúy: Huynh đài mang số hiệu 030405, có cảm thấy phương Đông là một thế giới rất thú vị hay không? Nếu đối tượng để cướp của sơn trại chúng ta không còn nữa, thì chúng ta nên tiếp tục đuổi theo đám dê béo kia thôi. Còn huynh, ở đây một mình không cảm thấy cô đơn sao?
Đôi mắt màu lam nhạt của hắn ta mang theo nhàn nhạt vui vẻ.
[Phụ cận] [Hệ thống] Lão đại sơn tặc Thương Thúy: Chúng ta nên đến Thế Giới Giang Hồ thôi!
Tháng 7 năm 2110, lịch sử sáng tạo trò chơi của Kỷ Nguyên Ma Pháp xuất hiện một chi tiết rất hoang đường: Tập thể NPC bỏ nhà ra đi.
Lúc Tài Lang nhận được tin này, hắn cười đến nổi khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, người chơi đứng xung quanh hắn nhao nhao lui ra phía sau vài bước.
Đoàn trưởng Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn không khỏi cảm thán Tài Lang nhìn xa trông rộng. Cả người chơi lẫn NPC của Kỷ Nguyên Ma Pháp chuyển đến đây sinh sống, Thế Giới Giang Hồ nhất định sẽ chật kín chỗ, như thế thì tập đoàn Thịnh Thế nhất định sẽ phải tiếp nhận thiết lập đại lục mới của hắn. Có thể đoán được, sau khi chấm dứt công việc buôn bán tin tức cùng trang bị, Tài Lang lại một lần nữa trở thành nhân vật gây mưa tạo gió của Thế Giới Giang Hồ. Cái người khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi này dường như mang theo sức quyến rũ bẩm sinh, khiến cho thuộc hạ dưới trướng luôn tràn đầy sức sống thanh xuân, khiến cho người bên ngoài không tự giác tiếp xúc với hắn, mà chính hắn lại không hề nhận ra ưu điểm đó, chỉ cười đến vô cùng ôn hòa.
[Phụ cận] Đoàn trưởng Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn: Ngươi không quan tâm đến chuyện bang chủ của mình mất tích sao?
Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn cùng Thiên Lý Sơn Trang dường như đã lật tung cả Thế Giới Giang Hồ, vẫn không thể tìm ra Minh Nguyệt Thiên Lý. Tập đoàn Thịnh Thế không cho bọn họ bất kỳ cơ để hối lộ nào, bây giờ chỉ có thể dựa vào thiên tài thu thập tình báo Tài Lang ra tay, nhưng hết lần này tới lần khác tên này lại không chịu mở miệng.
[Phụ cận] Tài Lang: Đoàn trưởng à, con cháu đều có phúc của con cháu, quản quá nhiều coi chừng lại biến khéo thành vụng mất.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên vẫn mang theo tươi cười như lúc ban đầu. Bên môi hắn ta chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, hai hàng lông mi dường như cũng không có nửa điểm ưu sầu, ánh mắt rơi vào chiếc lều trúc cách đó không xa, dừng trên một người đang vô cùng vui vẻ, ánh mắt đầy ý cười.
Người nọ vẫn bàng quan đứng đó, lại bị người khác lôi kéo vào chiến cuộc, phong độ tư thái nhẹ nhàng nháy mắt bị phá hủy. Trong đám người, nếu không xuất toàn lực thì chỉ sợ sẽ bị đuổi giết đến không còn xương, càng đừng nói đến chuyện duy trì phong độ quân tử.
Một thiếu nữ cười mỉm trốn phía sau lều trúc, âm thầm thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể dùng trang bị cực phẩm.
Không thể dùng kỹ năng của mình trước mặt người khác.
Không thể dùng bướm hồng phụ trợ thân thể.
Hiển nhiên chính là một tên thần tiên bị đánh xuống nhân gian làm người phàm.
Phần lớn Chúng Nhân Bang đều là con nít cùng thiếu niên, cho nên rất chiều ý người chơi xung quanh. Về phần Minh Nguyệt Thiên Lý, vẫn không cần khách khí với hắn làm gì.
Minh Nguyệt Thiên Lý ngửa đầu nhìn Diệp Ly Ly đang cười đến đắc ý, không khỏi nghi ngờ cô đã thông đồng với đám bang chúng của mình. Hết lần này tới lần khác, đề nghị dịch dung đều do chính hắn nói ra, cho nên muốn phát tác cũng chỉ có thể tự trách chính mình. Đang nghĩ ngợi, ánh đao đã lướt đến chóp mũi, tuy mặt nạ da người nằm trên mặt nhưng hàn khí vẫn có thể xuyên qua lớp da.
[Phụ cận] Tiểu Đệ Đệ: Đấu với bọn ta không nên ngẩn người nha ~~
[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Này người mới, đến đây tiếp ba trăm chiêu xem nào.
Cái đám này, rốt cuộc là đang chế mực hay quần ẩu vậy?
Minh Nguyệt Thiên Lý không nhịn được định rút kiếm, hệ thống tin tức lại phát ra thông cáo thu hút sự chú ý của mọi người.
[Hệ thống] Hôm nay sau giờ ngọ, một thành viên của đôi song ca Solomon hơn năm mươi tuổi đã rời xa nhân thế. Thành viên còn lại tổ chức một buổi ca nhạc cùng trình diễn thời trang vào cuối tuần này, đồng thời ra mắt ca khúc cuối cùng của nhóm. Thế Giới Giang Hồ được tặng ba ngàn vé, người chơi nào có ý định tham gia xin liên hệ với NPC quản lý nội thành.
Ở đây đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng ngơ ngẩn đứng đó không hề nhúc nhích. Hai vị này đã gần sáu mươi tuổi, cho dù có qua đời cũng sẽ không quá mức khiếp sợ. Thế nhưng dù sao cũng là một con người, cho dù biết rõ đó là chuyện sớm hay muộn vẫn không kìm được nước mắt.
Ai mà chưa từng nghe nhạc của họ rồi chìm dần vào giấc ngủ?
Ai mà không trưởng thành cùng các bài hát của họ?
Ai mà không tấu nhạc của hai người họ khi bước vào lễ đường?
Ai mà chưa từng...
Ai mà không...
Thời đại này, dường như đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc của bọn họ, giống như một dòng nước mát chậm rãi chảy vào trong cuộc sống thường ngày.
Minh Nguyệt Thiên Lý thở dài, nói như lẩm bẩm.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nhớ lúc còn bé, người nhà ta thường hay bật nhạc của bọn họ. Đáng tiếc, sau này người trong nhà càng ngày càng bận rộn, rất ít có cơ hội họp mặt đầy đủ thành viên.
Diệp Ly Ly chậm rãi nhắm hai mắt, tưởng nhớ.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Mẹ ta rất yêu thích những bản nhạc của bọn họ.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chúng ta cũng đến đó đi.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Ừ!
Phía nam thành Bình Tuyền.
Hai vị ca sĩ già nhóm Solomon đến Thế Giới Giang Hồ liền nhập gia tùy tục đổi tên cho chính mình, O Bàn Lão Hán lấy tên Tĩnh Sinh, Cao Sấu Lão Hán đổi thành Bình Sinh. Bọn họ nhìn phân xưởng sản xuất mực giấy phía xa xa, có một đám người chơi tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Gió thổi xuyên qua cánh rừng trúc đưa tới mùi hương thoang thoảng của gỗ thông. Bọn họ đột nhiên cảm thấy cuộc sống giờ phút này có lẽ là khoảng thời gian tĩnh lặng nhất, cho dù đám con nít kia luôn ầm ĩ nhưng cảm giác vui vẻ cùng ấm áp vẫn luôn quanh quẩn xung quanh hai người.
Bình Sinh ôm một chiếc vĩ cầm. Nếu ở phương Tây, một người đàn ông ôm chiếc vĩ cầm cổ này thì nhất định sẽ chẳng ra cái gì cả. Lúc này, Bình Sinh râu tóc bạc trắng, ngược lại có vài phần tiên phong đạo cốt. Bọn họ ngồi trên mặt đất giữa cánh rừng trúc, tiếng đàn vui sướng chậm rãi văng vẳng bên trong rừng. Lẳng lặng nghe ca khúc cuối cùng của cuộc đời mình, trên mặt Tĩnh Sinh mang theo nụ cười vui vẻ.
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Bạn già, quả nhiên vẫn chỉ có ông đàn mới có thể lọt tai ta.
[Mật âm] Bình Sinh: Xì, ông học cách lấy lòng người khác hồi nào vậy?
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Bạn già này…
[Mật âm] Bình Sinh: Ta đây!
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Đàn rất hay, ông nhất định sẽ nổi tiếng.
[Mật âm] Bình Sinh: Thôi đi, câu này ông đã nói từ năm mươi năm trước rồi.
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Thật không có ăn ý gì cả. Ông nên nói “yên tâm, nổi tiếng thì ta sẽ kéo theo ông”.
[Mật âm] Bình Sinh: Đúng vậy.
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Kiếp sau ta vẫn muốn đi du lịch khắp thế giới cùng ông.
[Mật âm] Bình Sinh: Được thôi.
Gió thổi nhẹ, Đôi mắt ướt át của Bình Sinh nhìn thẳng vào bóng dáng đang dần biến mất của người bạn già, dư âm vẫn còn lượn lờ quanh đây. Trước đó, Tĩnh Sinh đã không thể hoạt động, nếu không phải đại não của hắn vẫn còn nhận thức thì bác sĩ nhất định sẽ phán hắn chết rồi. Tĩnh Sinh nói, có thể ở trong trò chơi đàn một ca khúc vì hắn, hắn đã rất vui vẻ rồi.
Bình Sinh ôm chặt chiếc đàn, lẩm bẩm:
[Mật âm] Bình Sinh: Ta không thể vì ông mà đánh đàn nữa rồi. Tất cả những ca khúc của ông, ta đều sẽ giúp ông truyền bá ra bên ngoài, tất cả những gì ông từng tiếc nuối, tất cả những gì ông từng căm hận, tất cả những gì ông từng yêu một cách nhiệt tình, tất cả, tất cả…
Lá tre khẽ đong đưa, phảng phất như vì người nọ mà mỉm cười.
Năm mươi năm gian nan vất vả, vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Người chơi liên tục chiến đấu ở các chiến trường đều khinh thường Kỷ Nguyên Ma Pháp ăn cắp cảm nhận của trò chơi khác, hại quan hệ của bọn họ với người chơi Thế Giới Giang Hồ lâm vào cục diện bế tắc. Tháng bảy, Thế Giới Giang Hồ kiện Kỷ Nguyên Ma Pháp sử dụng ý tưởng chưa đưa ra thị trường của họ. Thế nhưng, người chơi Thế Giới Giang Hồ dần dần tiếp nhận đám người tuy đến từ bên ngoài nhưng lại náo nhiệt theo chân bọn họ viếng thăm thế giới phương Đông.
Hơn nữa, trò chơi vốn chẳng phân biệt biên giới, chẳng phân biệt giá cả, thì cần gì phải chấp nhất bạn bè khác quốc tịch?
Sau trận bang chiến thảm khốc lúc trước, Kỷ Nguyên Ma lại gặp khủng hoảng.
Dù sao ở nơi có người, cũng không hề giống mạng lưới internet tối đen muốn làm gì thì làm. Có loài người, thì sẽ có quy tắc. Nhiều năm qua, mạng lưới internet thông suốt đã khiến cho đám người công ty Quỳnh Đạo Tư kia trở nên cuồng vọng tự đại. Tổng giám đốc công ty cũng vậy, cho nên công ty cũng dần dần xuống dốc trong tay hắn ta.
Trong mắt tập đoàn Thịnh Thế, công ty Quỳnh Đạo Tư đã gần đến ngõ cụt. Đã từng xem là đối thủ một sống một chết, ngày hôm nay quay đầu nhìn lại thì đối thủ của mình đã không thể chịu nổi kích.
Bến cảng Thế Giới Giang Hồ nghênh đón những vị khách Kỷ Nguyên Ma Pháp ghé thăm, vô cùng náo nhiệt.
Kỷ Nguyên Ma Pháp dần dần cô quạnh.
Một trò chơi, người chơi là quan trọng nhất. Bất luận có thiết lập lại trò chơi hoàn mỹ như thế nào, trang bị hấp dẫn như thế nào, không có người chơi thì cũng chỉ có thể đóng cửa.
Sau khi Đồ Lục Giả đang ngồi ngắm hoa Lê cùng với Hắc Nhân vì chuyện tư mà tán sát toàn bộ người dân trong thành trong trận bang chiến lần trước nhổ neo ở cảng Tác Đa Mã, rời khỏi Kỷ Nguyên Ma Pháp, cổng lớn thành tác Đa Mã chậm rãi đóng lại. Dân chúng trong thành nhìn quang cảnh xung quanh đang dần mất đi cảnh sắc của ngày xưa, đành trở về nhà đóng cửa nghỉ ngơi.
Bọn họ nghĩ rằng có lẽ sẽ có người chơi khác đến.
Sẽ có một đoàn người thích náo nhiệt, lúc bị vây đánh sẽ oa oa cầu cứu lão đại.
Sẽ có những nhân vật diễn lại vở ân oán tình cừu mà dù họ có xem bao nhiêu lần cũng không hiểu.
Thủ vệ nhà giam thành Tác Đa Mã mang số hiệu 030405 nhìn nhà giam trống rỗng, ngẩn người. Hắn nhớ khi đó có một nhóm thanh thiếu niên nhiệt huyết ngồi khoanh chân trong nhà giam đánh bài, lá bài bay loạn xạ. Còn có phòng giam số 7 từng có một người im lặng ngồi đó, thường thường nhìn ra rừng hoa Lê bên ngoài song cửa sổ một cách ngẩn người. Hoa Lê chính là loài hoa đến từ phương Đông, mà phương Đông lại là một nơi rất thần bí, rất xa xôi.
Đã từng có hai vị khách phương Đông đến thăm, nhao nhao nói chuyện với nhau dưới gốc hoa Lê.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy đèn đuốc trong các căn nhà đồng loạt thắp lên.
Hắn đi ra cửa, nhìn thấy một người thủ vệ khác đứng bên ngoài, bên cạnh là một nhóm giặc cỏ trong Thương Thúy Sâm Lâm. Chẳng lẽ bọn họ đồng loạt đến đây tự thú?
Còn đang nghi ngờ, người nọ đã mở miệng:
[Phụ cận] [Hệ thống] Lão đại sơn tặc Thương Thúy: Huynh đài mang số hiệu 030405, có cảm thấy phương Đông là một thế giới rất thú vị hay không? Nếu đối tượng để cướp của sơn trại chúng ta không còn nữa, thì chúng ta nên tiếp tục đuổi theo đám dê béo kia thôi. Còn huynh, ở đây một mình không cảm thấy cô đơn sao?
Đôi mắt màu lam nhạt của hắn ta mang theo nhàn nhạt vui vẻ.
[Phụ cận] [Hệ thống] Lão đại sơn tặc Thương Thúy: Chúng ta nên đến Thế Giới Giang Hồ thôi!
Tháng 7 năm 2110, lịch sử sáng tạo trò chơi của Kỷ Nguyên Ma Pháp xuất hiện một chi tiết rất hoang đường: Tập thể NPC bỏ nhà ra đi.
Lúc Tài Lang nhận được tin này, hắn cười đến nổi khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, người chơi đứng xung quanh hắn nhao nhao lui ra phía sau vài bước.
Đoàn trưởng Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn không khỏi cảm thán Tài Lang nhìn xa trông rộng. Cả người chơi lẫn NPC của Kỷ Nguyên Ma Pháp chuyển đến đây sinh sống, Thế Giới Giang Hồ nhất định sẽ chật kín chỗ, như thế thì tập đoàn Thịnh Thế nhất định sẽ phải tiếp nhận thiết lập đại lục mới của hắn. Có thể đoán được, sau khi chấm dứt công việc buôn bán tin tức cùng trang bị, Tài Lang lại một lần nữa trở thành nhân vật gây mưa tạo gió của Thế Giới Giang Hồ. Cái người khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi này dường như mang theo sức quyến rũ bẩm sinh, khiến cho thuộc hạ dưới trướng luôn tràn đầy sức sống thanh xuân, khiến cho người bên ngoài không tự giác tiếp xúc với hắn, mà chính hắn lại không hề nhận ra ưu điểm đó, chỉ cười đến vô cùng ôn hòa.
[Phụ cận] Đoàn trưởng Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn: Ngươi không quan tâm đến chuyện bang chủ của mình mất tích sao?
Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn cùng Thiên Lý Sơn Trang dường như đã lật tung cả Thế Giới Giang Hồ, vẫn không thể tìm ra Minh Nguyệt Thiên Lý. Tập đoàn Thịnh Thế không cho bọn họ bất kỳ cơ để hối lộ nào, bây giờ chỉ có thể dựa vào thiên tài thu thập tình báo Tài Lang ra tay, nhưng hết lần này tới lần khác tên này lại không chịu mở miệng.
[Phụ cận] Tài Lang: Đoàn trưởng à, con cháu đều có phúc của con cháu, quản quá nhiều coi chừng lại biến khéo thành vụng mất.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên vẫn mang theo tươi cười như lúc ban đầu. Bên môi hắn ta chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, hai hàng lông mi dường như cũng không có nửa điểm ưu sầu, ánh mắt rơi vào chiếc lều trúc cách đó không xa, dừng trên một người đang vô cùng vui vẻ, ánh mắt đầy ý cười.
Người nọ vẫn bàng quan đứng đó, lại bị người khác lôi kéo vào chiến cuộc, phong độ tư thái nhẹ nhàng nháy mắt bị phá hủy. Trong đám người, nếu không xuất toàn lực thì chỉ sợ sẽ bị đuổi giết đến không còn xương, càng đừng nói đến chuyện duy trì phong độ quân tử.
Một thiếu nữ cười mỉm trốn phía sau lều trúc, âm thầm thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể dùng trang bị cực phẩm.
Không thể dùng kỹ năng của mình trước mặt người khác.
Không thể dùng bướm hồng phụ trợ thân thể.
Hiển nhiên chính là một tên thần tiên bị đánh xuống nhân gian làm người phàm.
Phần lớn Chúng Nhân Bang đều là con nít cùng thiếu niên, cho nên rất chiều ý người chơi xung quanh. Về phần Minh Nguyệt Thiên Lý, vẫn không cần khách khí với hắn làm gì.
Minh Nguyệt Thiên Lý ngửa đầu nhìn Diệp Ly Ly đang cười đến đắc ý, không khỏi nghi ngờ cô đã thông đồng với đám bang chúng của mình. Hết lần này tới lần khác, đề nghị dịch dung đều do chính hắn nói ra, cho nên muốn phát tác cũng chỉ có thể tự trách chính mình. Đang nghĩ ngợi, ánh đao đã lướt đến chóp mũi, tuy mặt nạ da người nằm trên mặt nhưng hàn khí vẫn có thể xuyên qua lớp da.
[Phụ cận] Tiểu Đệ Đệ: Đấu với bọn ta không nên ngẩn người nha ~~
[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Này người mới, đến đây tiếp ba trăm chiêu xem nào.
Cái đám này, rốt cuộc là đang chế mực hay quần ẩu vậy?
Minh Nguyệt Thiên Lý không nhịn được định rút kiếm, hệ thống tin tức lại phát ra thông cáo thu hút sự chú ý của mọi người.
[Hệ thống] Hôm nay sau giờ ngọ, một thành viên của đôi song ca Solomon hơn năm mươi tuổi đã rời xa nhân thế. Thành viên còn lại tổ chức một buổi ca nhạc cùng trình diễn thời trang vào cuối tuần này, đồng thời ra mắt ca khúc cuối cùng của nhóm. Thế Giới Giang Hồ được tặng ba ngàn vé, người chơi nào có ý định tham gia xin liên hệ với NPC quản lý nội thành.
Ở đây đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng ngơ ngẩn đứng đó không hề nhúc nhích. Hai vị này đã gần sáu mươi tuổi, cho dù có qua đời cũng sẽ không quá mức khiếp sợ. Thế nhưng dù sao cũng là một con người, cho dù biết rõ đó là chuyện sớm hay muộn vẫn không kìm được nước mắt.
Ai mà chưa từng nghe nhạc của họ rồi chìm dần vào giấc ngủ?
Ai mà không trưởng thành cùng các bài hát của họ?
Ai mà không tấu nhạc của hai người họ khi bước vào lễ đường?
Ai mà chưa từng...
Ai mà không...
Thời đại này, dường như đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc của bọn họ, giống như một dòng nước mát chậm rãi chảy vào trong cuộc sống thường ngày.
Minh Nguyệt Thiên Lý thở dài, nói như lẩm bẩm.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nhớ lúc còn bé, người nhà ta thường hay bật nhạc của bọn họ. Đáng tiếc, sau này người trong nhà càng ngày càng bận rộn, rất ít có cơ hội họp mặt đầy đủ thành viên.
Diệp Ly Ly chậm rãi nhắm hai mắt, tưởng nhớ.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Mẹ ta rất yêu thích những bản nhạc của bọn họ.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chúng ta cũng đến đó đi.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Ừ!
Phía nam thành Bình Tuyền.
Hai vị ca sĩ già nhóm Solomon đến Thế Giới Giang Hồ liền nhập gia tùy tục đổi tên cho chính mình, O Bàn Lão Hán lấy tên Tĩnh Sinh, Cao Sấu Lão Hán đổi thành Bình Sinh. Bọn họ nhìn phân xưởng sản xuất mực giấy phía xa xa, có một đám người chơi tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân. Gió thổi xuyên qua cánh rừng trúc đưa tới mùi hương thoang thoảng của gỗ thông. Bọn họ đột nhiên cảm thấy cuộc sống giờ phút này có lẽ là khoảng thời gian tĩnh lặng nhất, cho dù đám con nít kia luôn ầm ĩ nhưng cảm giác vui vẻ cùng ấm áp vẫn luôn quanh quẩn xung quanh hai người.
Bình Sinh ôm một chiếc vĩ cầm. Nếu ở phương Tây, một người đàn ông ôm chiếc vĩ cầm cổ này thì nhất định sẽ chẳng ra cái gì cả. Lúc này, Bình Sinh râu tóc bạc trắng, ngược lại có vài phần tiên phong đạo cốt. Bọn họ ngồi trên mặt đất giữa cánh rừng trúc, tiếng đàn vui sướng chậm rãi văng vẳng bên trong rừng. Lẳng lặng nghe ca khúc cuối cùng của cuộc đời mình, trên mặt Tĩnh Sinh mang theo nụ cười vui vẻ.
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Bạn già, quả nhiên vẫn chỉ có ông đàn mới có thể lọt tai ta.
[Mật âm] Bình Sinh: Xì, ông học cách lấy lòng người khác hồi nào vậy?
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Bạn già này…
[Mật âm] Bình Sinh: Ta đây!
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Đàn rất hay, ông nhất định sẽ nổi tiếng.
[Mật âm] Bình Sinh: Thôi đi, câu này ông đã nói từ năm mươi năm trước rồi.
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Thật không có ăn ý gì cả. Ông nên nói “yên tâm, nổi tiếng thì ta sẽ kéo theo ông”.
[Mật âm] Bình Sinh: Đúng vậy.
[Mật âm] Tĩnh Sinh: Kiếp sau ta vẫn muốn đi du lịch khắp thế giới cùng ông.
[Mật âm] Bình Sinh: Được thôi.
Gió thổi nhẹ, Đôi mắt ướt át của Bình Sinh nhìn thẳng vào bóng dáng đang dần biến mất của người bạn già, dư âm vẫn còn lượn lờ quanh đây. Trước đó, Tĩnh Sinh đã không thể hoạt động, nếu không phải đại não của hắn vẫn còn nhận thức thì bác sĩ nhất định sẽ phán hắn chết rồi. Tĩnh Sinh nói, có thể ở trong trò chơi đàn một ca khúc vì hắn, hắn đã rất vui vẻ rồi.
Bình Sinh ôm chặt chiếc đàn, lẩm bẩm:
[Mật âm] Bình Sinh: Ta không thể vì ông mà đánh đàn nữa rồi. Tất cả những ca khúc của ông, ta đều sẽ giúp ông truyền bá ra bên ngoài, tất cả những gì ông từng tiếc nuối, tất cả những gì ông từng căm hận, tất cả những gì ông từng yêu một cách nhiệt tình, tất cả, tất cả…
Lá tre khẽ đong đưa, phảng phất như vì người nọ mà mỉm cười.
Năm mươi năm gian nan vất vả, vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Tác giả :
Dạ Hoang