Dược Sư 0 Cấp
Quyển 5 - Chương 46: Lừa gạt
Núi Cửu Nghi trong Thế Giới Giang Hồ được xem như khu vực nửa kín nửa hở, bởi vì khu vực rộng lớn, còn chưa có mấy người rỗi rãnh đi khám phá nó. Hơn nữa, ngoại trừ Tài Lang là loại người chuyên thu thập tin tức tình báo cùng với buôn bán ra thì còn có ai dám đem mạng mình bán vào khu vực đầy cạm bẫy kia.
Hơn nữa, Tân Thủ thôn thành Bình Tuyền rải rác thưa thớt, nhất là Tân Thủ thôn dành cho dược sư, thường thường che kín trong thâm sơn cùng cốc, có người cả tháng không xuất thôn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, đối với một tân thủ thì cũng chỉ là chuyện thường ngày. Nhất Diệp Tri Thu lại không chút nghi ngờ đối với lời nói của Minh Nguyệt Thiên Lý. Hắn quay sang thương lượng vài câu với người của bang hội Tử Sắc U Linh, sau đó quay lại cáo biệt hai người.
Minh Nguyệt Thiên Lý nhàn nhã lừa dối đám người Nhất Diệp Tri Thu, cũng phất phất tay chào tạm biệt.
Diệp Ly Ly thương cảm mà nhìn đám người Nhất Diệp Tri Thu đang xuất phát đến núi Cửu Nghi. Cô quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý đang cười đến bình thản, lập tức cảm thấy hắn với Trúc Hải Thính Tùng là cùng một loại người.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Chuyên môn của trang chủ Minh Nguyệt không phải là lừa gạt người khác chứ?
Minh Nguyệt Thiên Lý sờ sờ mặt nạ da người hơi dữ tợn trên mặt, trả lời:
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Xem ra đẳng cấp kỹ năng vẫn còn rất thấp, tạo ra mặt nạ chẳng có chút hình tượng ánh sáng chói lọi gì cả, vẫn nên đi luyện cấp kỹ năng thôi.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bọn họ đến Tân Thủ thôn không phải làm nhiệm vụ thăng cấp chứ? Chỉ có điều, Tân Thủ thôn mà bọn họ muốn tìm cũng không phải nằm ở núi Cửu Nghi!
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đi thêm trăm dặm theo hướng hồi nãy của bọn họ là tới nơi.
Diệp Ly Ly nhìn qua nơi hắn chỉ, quả nhiên… quả nhiên là hướng ngược lại...
Ba ngày sau.
Thành Bình Tuyền.
Trong quán trà, đủ hạng người ngồi cùng nhau, còn có người ngồi bên trong tròng riêng, bên ngoài là gánh hát cùng gánh xiếc hi hi ha ha diễn tuồng. Đều là hệ thống NPC xuất sắc lưu lạc nhân gian, trong lúc người chơi tham gia nhiều hoạt động sôi nổi thì nhóm NPC này cũng từng bước tiến hóa. Nếu bỏ qua vụ kêu gào đạo thiết kế lúc trước của đám người Tây phương thì trong trò chơi có thể nói là rất an bình.
Thế nhưng vẫn có chút hơi thở không tầm thường.
Vốn dĩ Thiên Lý Sơn Trang tận dụng toàn bộ nhân lực tìm kiếm tung tích của vị trang chủ vừa bị đánh cho xuyên không trở về, thậm chí còn nghi ngờ Kỷ Nguyên Ma Pháp lại duỗi bàn tay chạm đến trang chủ của bọn họ một lần nữa. Đáng tiếc Minh Nguyệt Thiên Lý từ chối tiếp thu tin tức tìm người này, rõ ràng trên danh sách bạn hữu có online nhưng người lại như bốc hơi, không thấy bóng dáng.
Chúng Nhân Bang bên kia dường như bình tĩnh hơn nhiều. Đoàn người chuyên chú hoàn thành thiết lập đại lục mới, những bang chúng không có hứng thú với phương án này thì chứ nhìn chằm chằm cơn ác mộng mang tên Ly Sơn của họ. Đám người chuẩn bị đi chiếm núi, quyết tâm bắt phương trượng chùa Ôn Tự làm “áp trại phu nhân”. Vốn dĩ không ai phát hiện sự mất tính của bang chủ nhà mình.
Sau khi đoàn trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn hiện nay là Nhất Diệp Tri Thu dẫn nhóm người Tử Sắc U Linh trở về từ núi Cửu Nghi liền đưa ra huyết lệnh chặn giết, thề phải bầm thây vạn đoạn hai tên người chơi ti tiện gặp được trong núi sâu.
Bảng thông báo của thành Bình Tuyền dán bức họa hai người chơi kia, rất nhiều người đều ngừng chân xem náo nhiệt.
[Phụ cận] Tiểu Muội Muội: Thật sự là vô cùng thê thảm.
[Phụ cận] Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn: Trưởng thành có bộ dạng này, khó trách cứ trốn trong núi sâu không dám ra ngoài.
[Phụ cận] Ban Tử: Thiết Huyết Quân Đoàn thật là cả tin, thế nhưng lại đi tin tưởng người như vậy.
Lặng im lắng nghe nghị luận xung quanh, một người áo xanh nói:
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Kỹ năng thăng cấp thật đúng lúc.
Người áo đen bên cạnh mỉm cười.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Hai người trang bị bình thường, tướng mạo bình thường, không chút nào thu hút bên trong chồng chất người chơi. Thậm chí những người có cấp bậc vượt qua 30 so với bọn họ còn đặc sắc hơn nhiều.
Khỏi suy luận, hai người này đúng là Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly đã mất tích ba ngày nay.
Bọn họ đi dạo một vòng, nghe ngóng tin tức mấy ngày này ở thành Bình Tuyền. Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên nhíu mày.
Đám người chơi bên cạnh tản ra, cách đó không xa vẫn còn một tráng sĩ cầm thạch chuỳ, trước ngực thủng một lỗ lớn. Hai tay hắn ta ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Một thư sinh tiến đến, vỗ vỗ bả vai tráng sĩ.
[Phụ cận] [Hệ thống] Văn Nhược: 99% sẽ giáp mặt với đội quân tóc dài kia trong tửu lâu mới mở, chỉ cần ta thét to vài tiếng thì thế nào ngươi cũng bị trả thù, ngoại trừ… tiền, hắc hắc.
[Phụ cận] Tráng Hán:...
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư:...
Đầu năm nay, ngay cả NPC cũng gian trá thành tánh rồi, có còn để cho người khác sống hay không?
Đang im lặng không nói gì, đội quân tóc dài trong miệng thư sinh từ xa đến gần. Lúc trước, nhóm người bị Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn đá ra khỏi đội ngũ đã tự thành lập một đội quân, quyết tâm trong thành Bình Tuyền đuổi giết những người chơi mặc quần áo tương tự như Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Không Phải Dược Sư. Bọn họ vô cùng đắc ý khi có thể thủ tiêu bớt những kẻ giả mạo.
Mới đầu, vài người chơi còn lấy sự đuổi giết của mỹ nhân làm thú vui, sau vài lần bị vây giết thì chỉ cần nghe tin đã sợ mất mật.
Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly hai mặt nhìn nhau, lẳng lặng thối lui đến bên đường. Tuy không biết tình hình mưa gió trong nội thành Bình Tuyền, nhưng thuận miệng đi hỏi thăm một vòng sẽ biết rõ trái phải ngay thôi. Đáng tiếc bọn họ đã chậm nửa nhịp, một người cầm đầu nhìn thấy hai người liền quát lớn, sau lưng đã có mấy bóng người lướt tới bao vây Minh Nguyệt Thiên Lý.
Người nọ xoay người xuống ngựa, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý. Diệp Ly Ly nhẩm tính trong lòng cô bé nhỏ nhắn xinh xắn chưa tới năm thước trước mặt này bao nhiêu tuổi. Nhìn nhìn lại cái tên Minh Nguyệt Thiên Lý lâm nguy không sợ, đao kiếm đặt trên cổ vẫn không chút sứt mẻ, nhìn ngang nhìn dọc cũng nhìn không ra cái tên này thu hút người ở điểm nào.
Cô bé kia trừng mắt nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, nói:
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Ngươi mà cũng dám đeo trang bị của Minh Nguyệt ca ca sao?
... Đây là Minh Nguyệt.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Minh Nguyệt ca ca chính là người lợi hại nhất trên đời, ngay cả bộ dáng, kết đôi với kẻ lừa gạt của Chúng Nhân Bang – Không Phải Dược Sư kia cũng đã quá lợi cho tay nhân yêu đó rồi.
... Đây là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn đứng yên tại chỗ, không nói một lời.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Đã biết sai ở đâu chưa? Mau đổi trang bị rồi đưa cho ta, nếu không đừng trách tại sao ta không khách khí. Lột sạch hắn ta ném vào trong hồ cho ta!
Diệp Ly Ly câm lặng, nếu cô bé này biết người trước mặt chính là Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn tâm tâm niệm niệm thì không biết sẽ có biểu cảm gì. Cái tên Minh Nguyệt Thiên Lý này lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Chẳng lẽ là...
Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên khẽ cười, bộ dạng như một người ôn hòa khiêm tốn.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cứ tưởng thành Bình Tuyền thoải mái kinh doanh nhiều đồ vật, ai ngờ là trang bị có lệnh cấm buôn bán. Cái tên kia thế mà còn bảo trang bị này rất thịnh hành, mặc vào sẽ mê đảo nhiều tiểu muội muội, không ngờ mới vào thành đã bị các người tóm.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư:...
Cô bé kia nhíu mày, có vẻ rất giận dữ.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Rõ ràng là loại giao dịch bị cấm, ai dám buôn bán lộ liễu như vậy?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cũng không rõ ràng lắm, mua ở ngoài thành đấy. Vốn còn định đổi trang bị với giá thấp nữa cơ, bây giờ đành phải mặc đồ tân thủ. Haizzz…
Ánh mắt của hắn đặt lên rơi bảng thông báo sau lưng.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Trên người kẻ đó hình như có ký hiệu giống chữ ký của bảng thông cáo này.
Hai bàn tay trắng như phấn của cô bé siết chặt.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Thiết Huyết Quân Đoàn! Nhất định còn có đám người Tử Sắc U Linh kia nữa. Ta sẽ không bỏ qua bọn chúng!
Cô bé quay đầu nhìn dáng vẻ có chút quê mùa của Minh Nguyệt Thiên Lý và Diệp Ly Ly, rất hào phóng ném cho bọn họ hai bộ trang bị mới.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Người không biết không có tội, sau này hai người ở nội thành Bình Tuyền có chuyện gì thì có thể đến tìm ta. Hừ, ta đi trước, phải tìm đám người Thiết Huyết Quân Đoàn để tính sổ.
Diệp Ly Ly nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang quay đầu bước đi với ánh mắt tán thưởng, một cô bé rất phóng khoáng.
… Chỉ là ánh mắt nhìn người quá kém!
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao mà nội thành Bình Tuyền lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều kẻ khoe khoang như vậy nhỉ?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Khoe khoang?
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: À không, kẻ tiêu tiền như nước…
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Là em gái.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cha tới rồi! Trước đó vài ngày dưới sự cho phép của ông, ta liền đăng nhập trò chơi, chỉ là bỗng nhiên bị truyền tống đến Kỷ Nguyên Ma Pháp cho nên mới tránh được một kiếp.
Minh Nguyệt Thiên Lý nói một cách hời hợt.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Thế còn đoàn trưởng Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn kia?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Mẹ.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bọn họ…
Cái gia đình này rốt cuộc là như thế nào vậy?
Hai người Diệp Ly Ly đi trên đường gặp phải sáu thành viên Thiên Lý Sơn Trang đang đi tìm Minh Nguyệt Thiên Lý.
Ba người trong đội quân tóc dài đang tìm Minh Nguyệt Thiên Lý để giết.
Đều bị Minh Nguyệt Thiên Lý lừa gạt một cách bay bổng.
Cứ đi vài bước đều nghe thấy tiếng người nghị luận về Minh Nguyệt Thiên Lý.
Có chửi bới.
Có chửi rủa.
Đương nhiên chủ yếu là thảo luận về chuyện riêng tư cùng bối cảnh của hắn. Theo lý thì với cái tốc độ vung tiền như nước cùng tướng mạo của hắn đã có thể bị tìm ra rất nhanh, nhưng thông tin chi tiết về hắn lại hết lần này tới lần khác không có chảy ra ngoài. Ngay cả bối cảnh của mấy vị Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn cũng bị bới móc được mà một nửa tin tức về hắn cũng không có.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận: Hắn có gian tế! Hắn có gian tế trong hệ thống cho nên mới có thể một miếng thịt của hắn cũng không được tìm thấy!
Trên đường, bên môi Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn treo một nụ cười.
Diệp Ly Ly vẫn còn ngây ngốc.
Hơn nữa, Tân Thủ thôn thành Bình Tuyền rải rác thưa thớt, nhất là Tân Thủ thôn dành cho dược sư, thường thường che kín trong thâm sơn cùng cốc, có người cả tháng không xuất thôn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, đối với một tân thủ thì cũng chỉ là chuyện thường ngày. Nhất Diệp Tri Thu lại không chút nghi ngờ đối với lời nói của Minh Nguyệt Thiên Lý. Hắn quay sang thương lượng vài câu với người của bang hội Tử Sắc U Linh, sau đó quay lại cáo biệt hai người.
Minh Nguyệt Thiên Lý nhàn nhã lừa dối đám người Nhất Diệp Tri Thu, cũng phất phất tay chào tạm biệt.
Diệp Ly Ly thương cảm mà nhìn đám người Nhất Diệp Tri Thu đang xuất phát đến núi Cửu Nghi. Cô quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý đang cười đến bình thản, lập tức cảm thấy hắn với Trúc Hải Thính Tùng là cùng một loại người.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Chuyên môn của trang chủ Minh Nguyệt không phải là lừa gạt người khác chứ?
Minh Nguyệt Thiên Lý sờ sờ mặt nạ da người hơi dữ tợn trên mặt, trả lời:
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Xem ra đẳng cấp kỹ năng vẫn còn rất thấp, tạo ra mặt nạ chẳng có chút hình tượng ánh sáng chói lọi gì cả, vẫn nên đi luyện cấp kỹ năng thôi.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bọn họ đến Tân Thủ thôn không phải làm nhiệm vụ thăng cấp chứ? Chỉ có điều, Tân Thủ thôn mà bọn họ muốn tìm cũng không phải nằm ở núi Cửu Nghi!
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đi thêm trăm dặm theo hướng hồi nãy của bọn họ là tới nơi.
Diệp Ly Ly nhìn qua nơi hắn chỉ, quả nhiên… quả nhiên là hướng ngược lại...
Ba ngày sau.
Thành Bình Tuyền.
Trong quán trà, đủ hạng người ngồi cùng nhau, còn có người ngồi bên trong tròng riêng, bên ngoài là gánh hát cùng gánh xiếc hi hi ha ha diễn tuồng. Đều là hệ thống NPC xuất sắc lưu lạc nhân gian, trong lúc người chơi tham gia nhiều hoạt động sôi nổi thì nhóm NPC này cũng từng bước tiến hóa. Nếu bỏ qua vụ kêu gào đạo thiết kế lúc trước của đám người Tây phương thì trong trò chơi có thể nói là rất an bình.
Thế nhưng vẫn có chút hơi thở không tầm thường.
Vốn dĩ Thiên Lý Sơn Trang tận dụng toàn bộ nhân lực tìm kiếm tung tích của vị trang chủ vừa bị đánh cho xuyên không trở về, thậm chí còn nghi ngờ Kỷ Nguyên Ma Pháp lại duỗi bàn tay chạm đến trang chủ của bọn họ một lần nữa. Đáng tiếc Minh Nguyệt Thiên Lý từ chối tiếp thu tin tức tìm người này, rõ ràng trên danh sách bạn hữu có online nhưng người lại như bốc hơi, không thấy bóng dáng.
Chúng Nhân Bang bên kia dường như bình tĩnh hơn nhiều. Đoàn người chuyên chú hoàn thành thiết lập đại lục mới, những bang chúng không có hứng thú với phương án này thì chứ nhìn chằm chằm cơn ác mộng mang tên Ly Sơn của họ. Đám người chuẩn bị đi chiếm núi, quyết tâm bắt phương trượng chùa Ôn Tự làm “áp trại phu nhân”. Vốn dĩ không ai phát hiện sự mất tính của bang chủ nhà mình.
Sau khi đoàn trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn hiện nay là Nhất Diệp Tri Thu dẫn nhóm người Tử Sắc U Linh trở về từ núi Cửu Nghi liền đưa ra huyết lệnh chặn giết, thề phải bầm thây vạn đoạn hai tên người chơi ti tiện gặp được trong núi sâu.
Bảng thông báo của thành Bình Tuyền dán bức họa hai người chơi kia, rất nhiều người đều ngừng chân xem náo nhiệt.
[Phụ cận] Tiểu Muội Muội: Thật sự là vô cùng thê thảm.
[Phụ cận] Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn: Trưởng thành có bộ dạng này, khó trách cứ trốn trong núi sâu không dám ra ngoài.
[Phụ cận] Ban Tử: Thiết Huyết Quân Đoàn thật là cả tin, thế nhưng lại đi tin tưởng người như vậy.
Lặng im lắng nghe nghị luận xung quanh, một người áo xanh nói:
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Kỹ năng thăng cấp thật đúng lúc.
Người áo đen bên cạnh mỉm cười.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Hai người trang bị bình thường, tướng mạo bình thường, không chút nào thu hút bên trong chồng chất người chơi. Thậm chí những người có cấp bậc vượt qua 30 so với bọn họ còn đặc sắc hơn nhiều.
Khỏi suy luận, hai người này đúng là Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly đã mất tích ba ngày nay.
Bọn họ đi dạo một vòng, nghe ngóng tin tức mấy ngày này ở thành Bình Tuyền. Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên nhíu mày.
Đám người chơi bên cạnh tản ra, cách đó không xa vẫn còn một tráng sĩ cầm thạch chuỳ, trước ngực thủng một lỗ lớn. Hai tay hắn ta ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Một thư sinh tiến đến, vỗ vỗ bả vai tráng sĩ.
[Phụ cận] [Hệ thống] Văn Nhược: 99% sẽ giáp mặt với đội quân tóc dài kia trong tửu lâu mới mở, chỉ cần ta thét to vài tiếng thì thế nào ngươi cũng bị trả thù, ngoại trừ… tiền, hắc hắc.
[Phụ cận] Tráng Hán:...
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư:...
Đầu năm nay, ngay cả NPC cũng gian trá thành tánh rồi, có còn để cho người khác sống hay không?
Đang im lặng không nói gì, đội quân tóc dài trong miệng thư sinh từ xa đến gần. Lúc trước, nhóm người bị Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn đá ra khỏi đội ngũ đã tự thành lập một đội quân, quyết tâm trong thành Bình Tuyền đuổi giết những người chơi mặc quần áo tương tự như Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Không Phải Dược Sư. Bọn họ vô cùng đắc ý khi có thể thủ tiêu bớt những kẻ giả mạo.
Mới đầu, vài người chơi còn lấy sự đuổi giết của mỹ nhân làm thú vui, sau vài lần bị vây giết thì chỉ cần nghe tin đã sợ mất mật.
Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly hai mặt nhìn nhau, lẳng lặng thối lui đến bên đường. Tuy không biết tình hình mưa gió trong nội thành Bình Tuyền, nhưng thuận miệng đi hỏi thăm một vòng sẽ biết rõ trái phải ngay thôi. Đáng tiếc bọn họ đã chậm nửa nhịp, một người cầm đầu nhìn thấy hai người liền quát lớn, sau lưng đã có mấy bóng người lướt tới bao vây Minh Nguyệt Thiên Lý.
Người nọ xoay người xuống ngựa, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý. Diệp Ly Ly nhẩm tính trong lòng cô bé nhỏ nhắn xinh xắn chưa tới năm thước trước mặt này bao nhiêu tuổi. Nhìn nhìn lại cái tên Minh Nguyệt Thiên Lý lâm nguy không sợ, đao kiếm đặt trên cổ vẫn không chút sứt mẻ, nhìn ngang nhìn dọc cũng nhìn không ra cái tên này thu hút người ở điểm nào.
Cô bé kia trừng mắt nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, nói:
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Ngươi mà cũng dám đeo trang bị của Minh Nguyệt ca ca sao?
... Đây là Minh Nguyệt.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Minh Nguyệt ca ca chính là người lợi hại nhất trên đời, ngay cả bộ dáng, kết đôi với kẻ lừa gạt của Chúng Nhân Bang – Không Phải Dược Sư kia cũng đã quá lợi cho tay nhân yêu đó rồi.
... Đây là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn đứng yên tại chỗ, không nói một lời.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Đã biết sai ở đâu chưa? Mau đổi trang bị rồi đưa cho ta, nếu không đừng trách tại sao ta không khách khí. Lột sạch hắn ta ném vào trong hồ cho ta!
Diệp Ly Ly câm lặng, nếu cô bé này biết người trước mặt chính là Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn tâm tâm niệm niệm thì không biết sẽ có biểu cảm gì. Cái tên Minh Nguyệt Thiên Lý này lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Chẳng lẽ là...
Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên khẽ cười, bộ dạng như một người ôn hòa khiêm tốn.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cứ tưởng thành Bình Tuyền thoải mái kinh doanh nhiều đồ vật, ai ngờ là trang bị có lệnh cấm buôn bán. Cái tên kia thế mà còn bảo trang bị này rất thịnh hành, mặc vào sẽ mê đảo nhiều tiểu muội muội, không ngờ mới vào thành đã bị các người tóm.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư:...
Cô bé kia nhíu mày, có vẻ rất giận dữ.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Rõ ràng là loại giao dịch bị cấm, ai dám buôn bán lộ liễu như vậy?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cũng không rõ ràng lắm, mua ở ngoài thành đấy. Vốn còn định đổi trang bị với giá thấp nữa cơ, bây giờ đành phải mặc đồ tân thủ. Haizzz…
Ánh mắt của hắn đặt lên rơi bảng thông báo sau lưng.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Trên người kẻ đó hình như có ký hiệu giống chữ ký của bảng thông cáo này.
Hai bàn tay trắng như phấn của cô bé siết chặt.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Thiết Huyết Quân Đoàn! Nhất định còn có đám người Tử Sắc U Linh kia nữa. Ta sẽ không bỏ qua bọn chúng!
Cô bé quay đầu nhìn dáng vẻ có chút quê mùa của Minh Nguyệt Thiên Lý và Diệp Ly Ly, rất hào phóng ném cho bọn họ hai bộ trang bị mới.
[Phụ cận] Tiểu Hài Tử Khả Ái: Người không biết không có tội, sau này hai người ở nội thành Bình Tuyền có chuyện gì thì có thể đến tìm ta. Hừ, ta đi trước, phải tìm đám người Thiết Huyết Quân Đoàn để tính sổ.
Diệp Ly Ly nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang quay đầu bước đi với ánh mắt tán thưởng, một cô bé rất phóng khoáng.
… Chỉ là ánh mắt nhìn người quá kém!
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao mà nội thành Bình Tuyền lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều kẻ khoe khoang như vậy nhỉ?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Khoe khoang?
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: À không, kẻ tiêu tiền như nước…
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Là em gái.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cha tới rồi! Trước đó vài ngày dưới sự cho phép của ông, ta liền đăng nhập trò chơi, chỉ là bỗng nhiên bị truyền tống đến Kỷ Nguyên Ma Pháp cho nên mới tránh được một kiếp.
Minh Nguyệt Thiên Lý nói một cách hời hợt.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Thế còn đoàn trưởng Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn kia?
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Mẹ.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bọn họ…
Cái gia đình này rốt cuộc là như thế nào vậy?
Hai người Diệp Ly Ly đi trên đường gặp phải sáu thành viên Thiên Lý Sơn Trang đang đi tìm Minh Nguyệt Thiên Lý.
Ba người trong đội quân tóc dài đang tìm Minh Nguyệt Thiên Lý để giết.
Đều bị Minh Nguyệt Thiên Lý lừa gạt một cách bay bổng.
Cứ đi vài bước đều nghe thấy tiếng người nghị luận về Minh Nguyệt Thiên Lý.
Có chửi bới.
Có chửi rủa.
Đương nhiên chủ yếu là thảo luận về chuyện riêng tư cùng bối cảnh của hắn. Theo lý thì với cái tốc độ vung tiền như nước cùng tướng mạo của hắn đã có thể bị tìm ra rất nhanh, nhưng thông tin chi tiết về hắn lại hết lần này tới lần khác không có chảy ra ngoài. Ngay cả bối cảnh của mấy vị Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn cũng bị bới móc được mà một nửa tin tức về hắn cũng không có.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận: Hắn có gian tế! Hắn có gian tế trong hệ thống cho nên mới có thể một miếng thịt của hắn cũng không được tìm thấy!
Trên đường, bên môi Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn treo một nụ cười.
Diệp Ly Ly vẫn còn ngây ngốc.
Tác giả :
Dạ Hoang