Dược Sư 0 Cấp
Quyển 4 - Chương 31: Rời thành
Tin tức mới trong trò chơi đã tạo nên một bầu không khí mới lạ, nhưng sự nhiệt tình của người chơi vẫn bị giảm xuống. Công ty Quỳnh Đạo Tư cuối cùng cũng bác bỏ đề án ‘Hệ thống chủ khách’ mà tập đoàn Thịnh Thế đã đưa ra, lý do là quá mức phức tạp mà khó lý giải, cho nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Đề án mặc dù không được thông qua, nhưng với sự bó tay chịu trói của công ty Quỳnh Đạo Tư cũng xem như là vớt vát lại mặt mũi cho tập đoàn Thịnh Thế.
Tuy không thể phổ cập toàn diện nhưng công ty Quỳnh Đạo Tư vẫn không lãng phí đề án này một cách vô ích. Trong trò chơi được thiết lập vật phẩm rớt ra là những quả trứng đủ màu sắc, nhặt được những quả trứng này thì người chơi có thể điều chỉnh các loại thuộc tính đến từng hoạt động của nhân vật. Từ lúc sự kiện này xuất hiện, đồng thời cũng lợi dụng trận chiến giữa phe phái chính nghĩa cùng phe phái tà ác đang trong thời kỳ căng thẳng, bang hội Soái Ca từng bị đánh bại lại bắt đầu đứng lên, rất nhiều người ở phe phái trung lập cũng dần dần tiến về phía thành Tác Đa Mã.
Thì ra bang hội Soái Ca thuộc về phe phái trung lập. Mặc dù danh tự bang hội có chút tự kỷ, nhưng tướng mạo cũng chỉ thuộc loại tầm thường, thậm chí còn mang theo vài phần hèn mọn bỉ ổi. Cho tới khi bang hội Soái Ca đưa ta tôn chỉ cho các thành viên là ‘tán gái’, ‘đùa bỡn’, ‘giả vờ cực phẩm’ đã hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của các muội muội trong trò chơi.
Bởi vì vấn đề về tướng mạo, rất nhiều thành viên của bang hội Soái Ca bắt đầu ra ngoài luyện công vào buổi sáng, bảo vệ phong độ của những cao thủ.
Thế nhưng, vấn đề khác lại càng khiến cho những người chơi thâm niên phải bối rối.
Chính là, thao tác.
Vốn rất nhiều người chơi đứng top đều dựa vào thao tác xuất sắc, chính là sự phối hợp hoàn mỹ giữa chuột và bàn phím, đánh nhiều thắng nhiều trong PK, thậm chí còn có thể dùng để khiêu chiến vượt cấp. Thế nhưng sau khi hệ thống nâng cấp toàn bộ, ưu thế nhiều năm qua lại đột nhiên hóa thành hư ảo. Một vài chuyện có lẽ rất công bằng, nhưng vài chuyện lại hoàn toàn không công bằng.
Lam Kiều quay đầu nhìn về phía đám người đang gây rối.
Đẳng cấp của hắn lúc trước ở thành Bình Tuyền cũng không tính là cao, nhưng dựa vào thao tác xuất sắc mà có thể định cư ở top ba bảng xếp hạng cao thủ. Thế nhưng sau khi hệ thống được nâng cấp, đẳng cấp lẫn tính quyết định thuộc tính bỗng nhiên được nâng cao lên rất nhiều, điều này khiến cho một kẻ từng là cao thủ thao tác như hắn cũng có chút bó tay chịu trói.
Sở Phi sau khi nghe kể rõ ngọn nguồn câu chuyện, thẳng thắn nói một câu:
[Phụ cận] Sở Phi: Làm theo ý kiến của trang chủ Minh Nguyệt!
Những thành viên khác trong bang hội Lam Kiều đều nhao nhao tán thành, có phó hội trưởng giảo hoạt ở đây thì lời phản đối của hội trưởng Lam Kiều cũng không có hiệu quả.
Cho nên, bên trong hội trường được dựng lên tạm thời ở Trích Nguyệt tửu quán, Lam Kiều ngồi ở vị trí trên cùng.
Đôi vợ chồng son Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly lại nhàn nhã đánh cờ bên cạnh.
Ngồi đó còn có Trúc Hải Thính Tùng, Tài Lang, Bạch Y Tế Tư, Cung Tiễn Thủ, Đại Hồ Tử cùng Mỹ Diễm. Diệp Khâm cùng Tiểu Cam Đạo Phu quang minh chính đại ngồi nghe lén ở trước quầy tính tiền. Dưới sự đồng ý của tất cả mọi người, Bạch Y Tế Tư đành phải giao hơn phân nửa quyền hạn của thành Tác Đa Mã cho Lam Kiều, còn một vài vị trí khác lại nhất quyết nắm chặt không buông.
Lam Kiều quả thật là ứng cử viên tốt nhất hiện tại. Một người chính trực, không một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đối xử với thành viên trong bang hội cũng không quá ràng buộc, chỉ cần không làm ra loại chuyện gì quá đáng thì hắn đều có thể buông cho một con ngựa (1), đồng thời còn là một trong những nhân vật đứng đầu xuất sắc.
(1) Buông cho một con ngựa: Buông tha cho một đường để đi.
Diệp Ly Ly trong lúc chờ đợi nước cờ tiếp theo của Minh Nguyệt Thiên Lý, liếc mắt nhìn đến Bạch Y Tế Tư và người bên cạnh hắn ta. Không phải là kẻ lạm quyền, có thể xem hắn như kẻ bị người khác vô lý cướp mất lãnh địa. Thế nhưng khi nghĩ đến cũng có sự tham dự của Chúng Nhân Bang thì cô lại quay đầu đi, tiếp tục đánh cờ, tiếp tục đánh cờ thôi!
Diệp Ly Ly trừng mắt nhìn bàn cờ.
Minh Nguyệt Thiên Lý khẽ cười, chỉ thấy một cánh bướm hồng đậu nhẹ lên mái tóc đen của hắn, bộ dạng nhàn nhã.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Làm người không thể quá vô sỉ.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Sao nha?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Huynh xác định là không thay đổi bất cứ con cờ nào?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không có, tuyệt đối không có, 100% là không có.
Diệp Ly Ly nhìn ánh mắt của hắn dường như rất ngây ngốc, thầm nghĩ rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. Tuy nhiên…
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vậy không cần chơi nữa, huynh thua rồi!
Một con cờ đặt xuống, cờ đen còn chưa đến một nửa mà trên bàn cờ chỉ còn lại cờ trắng đang diễu võ dương oai.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: …
Cái gì gọi là ‘ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo’? Chính là thế này!
Diệp Ly Ly mỉm cười. Nhìn giá trị của chỉ số thông minh của mình cùng hắn, cô cười có chút hả hê.
Tài Lang lườm mắt nhìn hai người, không khỏi tham thở với người bên cạnh.
[Mật âm] Tài Lang: Con nít bây giờ thật sự là nhàn nhã tự tại đến mức khiến cho người khác tức lộn ruột. Thính Tùng, sao tới giờ mà cậu vẫn còn ngủ?
Trúc Hải Thính Tùng dựa vào thành ghế nhắm mắt, miễn cưỡng đáp:
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Say tàu.
[Mật âm] Tài Lang: Thật đáng thương.
Xem ra cao thủ đều có điểm yếu của cao thủ.
[Mật âm] Tài Lang: Thật ra thì say tàu cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng với tư cách là bác sĩ mà còn như vậy thì quả nhiên là chuyện lạ.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Chỉ thấy mẹ chồng ghen tị với con dâu, chứ chưa bao giờ thấy người lớn ghen tị với con nít, chuyện rất lạ đó!
Tài Lang chỉ biết câm nín.
[Phụ cận] Sở Phi: Ông chủ Tài cùng pháp sư Thính Tùng có kế sách gì sao? Sao không nói ra cho mọi người cùng đàm luận đi?
Tài Lang cùng Trúc Hải Thính Tùng quay mặt lại, trên mặt chỉ mỉm cười nhẹ, lại giống như hai người thật sự là đang đàm luận chuyện gì rất quan trọng.
[Phụ cận] Tài Lang: Cũng không thể xem là kế hay.
Hắn chỉ vào tấm bảng đồ theo phong cách Trung cổ trên bàn, lại khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc đám người chơi Thế Giới Giang Hồ bọn họ đã từ một khe nhỏ chui lọt vào thành Tác Đa Mã. Ánh mắt của hắn lướt một vòng qua mấy người Lam Kiều, mới ung dung nói:
[Phụ cận] Tài Lang: Chuyện trong nội thành chắc hội trưởng Lam cũng đã tính toán hết rồi.
Ngón tay hắn chuyển qua Thương Thúy Sâm Lâm bên ngoài thành Tác Đa Mã, nói tiếp:
[Phụ cận] Tài Lang: Ở đây! Ta cảm thấy ở đây cũng có thể sát nhập vào bản đồ thành Tác Đa Mã, từ đây cho đến hang động Korda. Chúng ta có thể biến hang động Korda thành vũ khí. Ít nhất thì giữ vững hang động Korda vẫn tốt hơn là để cho địch quân tiến vào Thương Thúy Sâm Lâm, vả lại ở đây cũng dễ bắt tay vào làm hơn.
Chú thích: Thành Tác Đa Mã có thể được xem là nhân bánh, lớp nếp bao quanh bên ngoài là Thương Thúy Sâm Lâm, còn lớp lá chuối gói bánh chính là hang động Korda. Ý của Tài Lang chính là phòng thủ ở hang động Korda vẫn tốt hơn là để địch nhân kéo vào tận Thương Thúy Sâm Lâm rộng lớn, như vậy thì quân ta khó lòng phòng ngự. Bên cạnh đó, nếu chiếm đóng hang động Korda thì Thương Thúy Sâm Lâm dĩ nhiên được xem là đất đai của thành Tác Đa Mã, lãnh địa sẽ được mở rộng hơn.
Lam Kiều vốn biết hang động Korda đã thuộc quyền sở hữu của ai, khi nghe thấy lời Tài Lang nói thì chỉ gật đầu đồng ý. Người chơi Kỷ Nguyên Ma Pháp ngồi xung quanh lại trợn mắt kinh ngạc đến cực điểm.
Hang động Korda!
Người chơi Kỷ Nguyên Ma Pháp đã từng mơ ước đến đống kho báu trong đó nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Chẳng lẽ chủ nhân của hang động Korda lại chính là đám người phương Đông đột nhiên nhảy ra này sao? Đám người Lam Kiều cùng Tài Lang cũng chỉ mới đến đây, như vậy thì cũng chỉ có...
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Mười kim tệ để lui một bước. Lần cuối cùng!
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Đã là lần cuối cùng thứ tư rồi.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Mười lăm kim tệ.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Thành giao!
Chỉ có hai tên đang chăm chú đánh cờ, một là Minh Nguyệt Thiên Lý không chút kỹ năng đánh cờ cùng Diệp Ly Ly lợi dụng điểm yếu của người ta kiếm thêm tiền qua bàn cờ.
Đang đắm chìm trên bàn chờ, Minh Nguyệt Thiên Lý chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chính là tại hạ cùng chuyết kinh (2), cũng nhờ cơ duyên trùng hợp nên chiếm được hang động Korda thôi, không đáng để nhắc đến.
(2) Chuyết kinh: Danh từ để người chồng nhắc đến người vợ khi nói chuyện với người ngoài. Giống như “bà xã nhà tôi” hay “bà nhà tôi” vậy.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thật ra thì thành lập nên một Thiên Lý Sơn Trang cũng do gene trùng hợp thôi, không đáng nhắc đến.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cái gì là gene trùng hợp?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Trang chủ Minh Nguyệt sinh ra là đại thiếu gia, gene tốt, vận khí tốt, cái gì cũng tốt!
Minh Nguyệt Thiên Lý híp mắt, quay đầu nhìn về phía hai thằng nhóc đang chụm đầu nói nhỏ cái gì đó ở quầy tính tiền, quát khẽ:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tiểu Cam Đạo Phu!
Thằng nhóc này, rốt cuộc đã bán đứng hắn bao nhiêu chuyện rồi?
Tiểu Cam Đạo Phu chạy nhanh ra ngoài như một làn khói.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Đệ đến tiệm tạp hóa mua xì dầu!
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Gia đình bốn người thật hòa thuận.
Diệp Ly Ly vốn đang ngậm một hớp trà, phụt một cái phun ra ngoài. Cô định phản bác, lại nhớ tới nhà mình thật sự có bốn người, phản bác sợ rằng tự nguyền rủa nhà mình không hòa thuận. Vẫn nên im miệng không nói, đánh cờ, đánh cờ thôi!
Bạch Y Tế Tư cũng không để ý đến bọn họ, nhìn qua Tài Lang, nói:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Có nghĩa là, chúng ta phải phân công nhân lực rời khỏi thành sao?
Tài Lang gật đầu.
[Phụ cận] Lam Kiều: Phòng ngự thành trì thì có thể miễn cưỡng làm được, còn những vị trí khác đủ nhân lực sao?
[Phụ cận] Tài Lang: Người chơi ở thành Tác Đa Mã cũng không ít, cho nên thủ thành vẫn dư sức. Chúng ta trước tiên phải gia cố lại hệ thống phòng ngự trong thành, bên trong cũng không thiếu {Quyển trục tăng tốc độ}, cho nên cũng không cần phải lo lắng không kịp.
Đáy mắt Tài Lang ân ẩn tia sáng, lại bị nụ cười của chính mình che giấu đi.
[Phụ cận] Tài Lang: Nhưng đám nhóc ranh trong Chúng Nhân Bang lại đang đứng ngồi không yên, nhao nhao muốn đi ra ngoài quậy phá một hồi.
Lam Kiều nhớ tới đám bang chúng Chúng Nhân Bang đang không ngừng quần ẩu bên sông, tự nhận không cách nào có thể quản thúc đám người chơi đầy nhiệt huyết như thế. Nghe ra ngụ ý của Tài Lang chính là để Chúng Nhân Bang ra ngoài thành, hắn không khỏi cảm ơn lời đề nghị của Tài Lang.
Sở Phi ngược lại là cảm thấy đám người Chúng Nhân Bang rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải hắn đi không được, hắn cũng muốn ra khỏi thành nhốn nháo một phen.
Sau khi trao đổi, người ra quyết định lại là người chơi ở Thế Giới Giang Hồ.
Đại Hồ Tử cũng giống như Trúc Hải Thính Tùng, nằm dài ra bàn ngáy o o, không một lời dị nghị. Nhìn màu tóc cùng màu da của hắn ta thì rất giống bộ dạng của người phương Đông, Bạch Y Tế Tư lại nghĩ rằng bọn họ là người quen của nhau. Thế nhưng khi nhớ tới lịch sử lâu đời của bang hội Thiết Tứ Giác, hắn cũng chỉ lắc đầu ném cái suy đoán đó ra khỏi đầu.
Bất luận Bạch Y Tế Tư không muốn thừa nhận thế nào thì thành Tác Đa Mã cũng đã trở thành lãnh địa của người chơi Thế Giới Giang Hồ ở Kỷ Nguyên Ma Pháp. Hơn nữa, Tài Lang còn đề nghị nên mở động lãnh thổ trên bản đồ.
Bạch Y Tế Tư cùng Cung Tiễn Thủ hai mặt nhìn nhau, biết rõ nghiệp lớn đã mất, chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Tuy không thể phổ cập toàn diện nhưng công ty Quỳnh Đạo Tư vẫn không lãng phí đề án này một cách vô ích. Trong trò chơi được thiết lập vật phẩm rớt ra là những quả trứng đủ màu sắc, nhặt được những quả trứng này thì người chơi có thể điều chỉnh các loại thuộc tính đến từng hoạt động của nhân vật. Từ lúc sự kiện này xuất hiện, đồng thời cũng lợi dụng trận chiến giữa phe phái chính nghĩa cùng phe phái tà ác đang trong thời kỳ căng thẳng, bang hội Soái Ca từng bị đánh bại lại bắt đầu đứng lên, rất nhiều người ở phe phái trung lập cũng dần dần tiến về phía thành Tác Đa Mã.
Thì ra bang hội Soái Ca thuộc về phe phái trung lập. Mặc dù danh tự bang hội có chút tự kỷ, nhưng tướng mạo cũng chỉ thuộc loại tầm thường, thậm chí còn mang theo vài phần hèn mọn bỉ ổi. Cho tới khi bang hội Soái Ca đưa ta tôn chỉ cho các thành viên là ‘tán gái’, ‘đùa bỡn’, ‘giả vờ cực phẩm’ đã hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của các muội muội trong trò chơi.
Bởi vì vấn đề về tướng mạo, rất nhiều thành viên của bang hội Soái Ca bắt đầu ra ngoài luyện công vào buổi sáng, bảo vệ phong độ của những cao thủ.
Thế nhưng, vấn đề khác lại càng khiến cho những người chơi thâm niên phải bối rối.
Chính là, thao tác.
Vốn rất nhiều người chơi đứng top đều dựa vào thao tác xuất sắc, chính là sự phối hợp hoàn mỹ giữa chuột và bàn phím, đánh nhiều thắng nhiều trong PK, thậm chí còn có thể dùng để khiêu chiến vượt cấp. Thế nhưng sau khi hệ thống nâng cấp toàn bộ, ưu thế nhiều năm qua lại đột nhiên hóa thành hư ảo. Một vài chuyện có lẽ rất công bằng, nhưng vài chuyện lại hoàn toàn không công bằng.
Lam Kiều quay đầu nhìn về phía đám người đang gây rối.
Đẳng cấp của hắn lúc trước ở thành Bình Tuyền cũng không tính là cao, nhưng dựa vào thao tác xuất sắc mà có thể định cư ở top ba bảng xếp hạng cao thủ. Thế nhưng sau khi hệ thống được nâng cấp, đẳng cấp lẫn tính quyết định thuộc tính bỗng nhiên được nâng cao lên rất nhiều, điều này khiến cho một kẻ từng là cao thủ thao tác như hắn cũng có chút bó tay chịu trói.
Sở Phi sau khi nghe kể rõ ngọn nguồn câu chuyện, thẳng thắn nói một câu:
[Phụ cận] Sở Phi: Làm theo ý kiến của trang chủ Minh Nguyệt!
Những thành viên khác trong bang hội Lam Kiều đều nhao nhao tán thành, có phó hội trưởng giảo hoạt ở đây thì lời phản đối của hội trưởng Lam Kiều cũng không có hiệu quả.
Cho nên, bên trong hội trường được dựng lên tạm thời ở Trích Nguyệt tửu quán, Lam Kiều ngồi ở vị trí trên cùng.
Đôi vợ chồng son Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Ly Ly lại nhàn nhã đánh cờ bên cạnh.
Ngồi đó còn có Trúc Hải Thính Tùng, Tài Lang, Bạch Y Tế Tư, Cung Tiễn Thủ, Đại Hồ Tử cùng Mỹ Diễm. Diệp Khâm cùng Tiểu Cam Đạo Phu quang minh chính đại ngồi nghe lén ở trước quầy tính tiền. Dưới sự đồng ý của tất cả mọi người, Bạch Y Tế Tư đành phải giao hơn phân nửa quyền hạn của thành Tác Đa Mã cho Lam Kiều, còn một vài vị trí khác lại nhất quyết nắm chặt không buông.
Lam Kiều quả thật là ứng cử viên tốt nhất hiện tại. Một người chính trực, không một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đối xử với thành viên trong bang hội cũng không quá ràng buộc, chỉ cần không làm ra loại chuyện gì quá đáng thì hắn đều có thể buông cho một con ngựa (1), đồng thời còn là một trong những nhân vật đứng đầu xuất sắc.
(1) Buông cho một con ngựa: Buông tha cho một đường để đi.
Diệp Ly Ly trong lúc chờ đợi nước cờ tiếp theo của Minh Nguyệt Thiên Lý, liếc mắt nhìn đến Bạch Y Tế Tư và người bên cạnh hắn ta. Không phải là kẻ lạm quyền, có thể xem hắn như kẻ bị người khác vô lý cướp mất lãnh địa. Thế nhưng khi nghĩ đến cũng có sự tham dự của Chúng Nhân Bang thì cô lại quay đầu đi, tiếp tục đánh cờ, tiếp tục đánh cờ thôi!
Diệp Ly Ly trừng mắt nhìn bàn cờ.
Minh Nguyệt Thiên Lý khẽ cười, chỉ thấy một cánh bướm hồng đậu nhẹ lên mái tóc đen của hắn, bộ dạng nhàn nhã.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Làm người không thể quá vô sỉ.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Sao nha?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Huynh xác định là không thay đổi bất cứ con cờ nào?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không có, tuyệt đối không có, 100% là không có.
Diệp Ly Ly nhìn ánh mắt của hắn dường như rất ngây ngốc, thầm nghĩ rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. Tuy nhiên…
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vậy không cần chơi nữa, huynh thua rồi!
Một con cờ đặt xuống, cờ đen còn chưa đến một nửa mà trên bàn cờ chỉ còn lại cờ trắng đang diễu võ dương oai.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: …
Cái gì gọi là ‘ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo’? Chính là thế này!
Diệp Ly Ly mỉm cười. Nhìn giá trị của chỉ số thông minh của mình cùng hắn, cô cười có chút hả hê.
Tài Lang lườm mắt nhìn hai người, không khỏi tham thở với người bên cạnh.
[Mật âm] Tài Lang: Con nít bây giờ thật sự là nhàn nhã tự tại đến mức khiến cho người khác tức lộn ruột. Thính Tùng, sao tới giờ mà cậu vẫn còn ngủ?
Trúc Hải Thính Tùng dựa vào thành ghế nhắm mắt, miễn cưỡng đáp:
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Say tàu.
[Mật âm] Tài Lang: Thật đáng thương.
Xem ra cao thủ đều có điểm yếu của cao thủ.
[Mật âm] Tài Lang: Thật ra thì say tàu cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng với tư cách là bác sĩ mà còn như vậy thì quả nhiên là chuyện lạ.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Chỉ thấy mẹ chồng ghen tị với con dâu, chứ chưa bao giờ thấy người lớn ghen tị với con nít, chuyện rất lạ đó!
Tài Lang chỉ biết câm nín.
[Phụ cận] Sở Phi: Ông chủ Tài cùng pháp sư Thính Tùng có kế sách gì sao? Sao không nói ra cho mọi người cùng đàm luận đi?
Tài Lang cùng Trúc Hải Thính Tùng quay mặt lại, trên mặt chỉ mỉm cười nhẹ, lại giống như hai người thật sự là đang đàm luận chuyện gì rất quan trọng.
[Phụ cận] Tài Lang: Cũng không thể xem là kế hay.
Hắn chỉ vào tấm bảng đồ theo phong cách Trung cổ trên bàn, lại khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc đám người chơi Thế Giới Giang Hồ bọn họ đã từ một khe nhỏ chui lọt vào thành Tác Đa Mã. Ánh mắt của hắn lướt một vòng qua mấy người Lam Kiều, mới ung dung nói:
[Phụ cận] Tài Lang: Chuyện trong nội thành chắc hội trưởng Lam cũng đã tính toán hết rồi.
Ngón tay hắn chuyển qua Thương Thúy Sâm Lâm bên ngoài thành Tác Đa Mã, nói tiếp:
[Phụ cận] Tài Lang: Ở đây! Ta cảm thấy ở đây cũng có thể sát nhập vào bản đồ thành Tác Đa Mã, từ đây cho đến hang động Korda. Chúng ta có thể biến hang động Korda thành vũ khí. Ít nhất thì giữ vững hang động Korda vẫn tốt hơn là để cho địch quân tiến vào Thương Thúy Sâm Lâm, vả lại ở đây cũng dễ bắt tay vào làm hơn.
Chú thích: Thành Tác Đa Mã có thể được xem là nhân bánh, lớp nếp bao quanh bên ngoài là Thương Thúy Sâm Lâm, còn lớp lá chuối gói bánh chính là hang động Korda. Ý của Tài Lang chính là phòng thủ ở hang động Korda vẫn tốt hơn là để địch nhân kéo vào tận Thương Thúy Sâm Lâm rộng lớn, như vậy thì quân ta khó lòng phòng ngự. Bên cạnh đó, nếu chiếm đóng hang động Korda thì Thương Thúy Sâm Lâm dĩ nhiên được xem là đất đai của thành Tác Đa Mã, lãnh địa sẽ được mở rộng hơn.
Lam Kiều vốn biết hang động Korda đã thuộc quyền sở hữu của ai, khi nghe thấy lời Tài Lang nói thì chỉ gật đầu đồng ý. Người chơi Kỷ Nguyên Ma Pháp ngồi xung quanh lại trợn mắt kinh ngạc đến cực điểm.
Hang động Korda!
Người chơi Kỷ Nguyên Ma Pháp đã từng mơ ước đến đống kho báu trong đó nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Chẳng lẽ chủ nhân của hang động Korda lại chính là đám người phương Đông đột nhiên nhảy ra này sao? Đám người Lam Kiều cùng Tài Lang cũng chỉ mới đến đây, như vậy thì cũng chỉ có...
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Mười kim tệ để lui một bước. Lần cuối cùng!
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Đã là lần cuối cùng thứ tư rồi.
[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Mười lăm kim tệ.
[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Thành giao!
Chỉ có hai tên đang chăm chú đánh cờ, một là Minh Nguyệt Thiên Lý không chút kỹ năng đánh cờ cùng Diệp Ly Ly lợi dụng điểm yếu của người ta kiếm thêm tiền qua bàn cờ.
Đang đắm chìm trên bàn chờ, Minh Nguyệt Thiên Lý chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chính là tại hạ cùng chuyết kinh (2), cũng nhờ cơ duyên trùng hợp nên chiếm được hang động Korda thôi, không đáng để nhắc đến.
(2) Chuyết kinh: Danh từ để người chồng nhắc đến người vợ khi nói chuyện với người ngoài. Giống như “bà xã nhà tôi” hay “bà nhà tôi” vậy.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thật ra thì thành lập nên một Thiên Lý Sơn Trang cũng do gene trùng hợp thôi, không đáng nhắc đến.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cái gì là gene trùng hợp?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Trang chủ Minh Nguyệt sinh ra là đại thiếu gia, gene tốt, vận khí tốt, cái gì cũng tốt!
Minh Nguyệt Thiên Lý híp mắt, quay đầu nhìn về phía hai thằng nhóc đang chụm đầu nói nhỏ cái gì đó ở quầy tính tiền, quát khẽ:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tiểu Cam Đạo Phu!
Thằng nhóc này, rốt cuộc đã bán đứng hắn bao nhiêu chuyện rồi?
Tiểu Cam Đạo Phu chạy nhanh ra ngoài như một làn khói.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Đệ đến tiệm tạp hóa mua xì dầu!
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Gia đình bốn người thật hòa thuận.
Diệp Ly Ly vốn đang ngậm một hớp trà, phụt một cái phun ra ngoài. Cô định phản bác, lại nhớ tới nhà mình thật sự có bốn người, phản bác sợ rằng tự nguyền rủa nhà mình không hòa thuận. Vẫn nên im miệng không nói, đánh cờ, đánh cờ thôi!
Bạch Y Tế Tư cũng không để ý đến bọn họ, nhìn qua Tài Lang, nói:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Có nghĩa là, chúng ta phải phân công nhân lực rời khỏi thành sao?
Tài Lang gật đầu.
[Phụ cận] Lam Kiều: Phòng ngự thành trì thì có thể miễn cưỡng làm được, còn những vị trí khác đủ nhân lực sao?
[Phụ cận] Tài Lang: Người chơi ở thành Tác Đa Mã cũng không ít, cho nên thủ thành vẫn dư sức. Chúng ta trước tiên phải gia cố lại hệ thống phòng ngự trong thành, bên trong cũng không thiếu {Quyển trục tăng tốc độ}, cho nên cũng không cần phải lo lắng không kịp.
Đáy mắt Tài Lang ân ẩn tia sáng, lại bị nụ cười của chính mình che giấu đi.
[Phụ cận] Tài Lang: Nhưng đám nhóc ranh trong Chúng Nhân Bang lại đang đứng ngồi không yên, nhao nhao muốn đi ra ngoài quậy phá một hồi.
Lam Kiều nhớ tới đám bang chúng Chúng Nhân Bang đang không ngừng quần ẩu bên sông, tự nhận không cách nào có thể quản thúc đám người chơi đầy nhiệt huyết như thế. Nghe ra ngụ ý của Tài Lang chính là để Chúng Nhân Bang ra ngoài thành, hắn không khỏi cảm ơn lời đề nghị của Tài Lang.
Sở Phi ngược lại là cảm thấy đám người Chúng Nhân Bang rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải hắn đi không được, hắn cũng muốn ra khỏi thành nhốn nháo một phen.
Sau khi trao đổi, người ra quyết định lại là người chơi ở Thế Giới Giang Hồ.
Đại Hồ Tử cũng giống như Trúc Hải Thính Tùng, nằm dài ra bàn ngáy o o, không một lời dị nghị. Nhìn màu tóc cùng màu da của hắn ta thì rất giống bộ dạng của người phương Đông, Bạch Y Tế Tư lại nghĩ rằng bọn họ là người quen của nhau. Thế nhưng khi nhớ tới lịch sử lâu đời của bang hội Thiết Tứ Giác, hắn cũng chỉ lắc đầu ném cái suy đoán đó ra khỏi đầu.
Bất luận Bạch Y Tế Tư không muốn thừa nhận thế nào thì thành Tác Đa Mã cũng đã trở thành lãnh địa của người chơi Thế Giới Giang Hồ ở Kỷ Nguyên Ma Pháp. Hơn nữa, Tài Lang còn đề nghị nên mở động lãnh thổ trên bản đồ.
Bạch Y Tế Tư cùng Cung Tiễn Thủ hai mặt nhìn nhau, biết rõ nghiệp lớn đã mất, chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Tác giả :
Dạ Hoang