Dược Hương Trùng Sinh
Chương 99-1: Nghi ngờ, chất vấn (1)
Edit: thanhfuong
Tào thị nghe nói tộc trưởng mời, rất sửng sốt, trên mặt hiển hiện mấy phần bất an
Nàng chần chừ một chút, vú già phát hiện khác lạ, lập tức nói “ ta đi báo thiếu gia một tiếng”
Tào thị có ý đó, nhưng dù sao cũng là mẫu thân, nay vào xin chỉ thị từ nhi tử có điểm ngại ngùng, vì thế khẽ gật đầu
“Không biết tộc trưởng tìm mẫu thân ta có chuyện gì?” Cố Hải mặc áo bào màu xanh , đứng hỏi
Người tới phía trước thi lễ, gọi thủ khoa
Sau cuộc thi này , tú tài có rất nhiều, nhưng thủ khoa chỉ có một người, vì thế, Cố Hải tương lai đậu tiến sĩ là cơ hội so với những người khác hơn rất nhiều
Bây giờ cố Hải, chính là huyện thái gia phủ cũng không dám khinh nhờn
“ tiểu nhân không biết” cung kính, nhưng người tới thực sự không biết đầu đuôi
“ đã thế, ta bồi nương cùng nhau đi” cố hải lại cười nói
“ chắc cũng không phải đại sự gì, đừng chậm trễ ngươi đọc sách…” tào thị có chút không yên tâm , chần chừ nói
“ băng dày ba thước không thể lạnh một ngày” cố hải cười nói, duỗi tay lấy áo khoác từ vú già , khoác cho tào thị
Huynh muội hắn từng ước định, bất kể như thế nào, không thể để Tào thị một mình đi tôc, bọn hắn không biết , ngoài Cố Bảo tuyền, còn có những người khác không, cố bảo thủy… xuất hiện
Nhìn qua bộ dạng bình thản, thực sự là sóng ngầm mãnh liệt, từng bước kinh tâm chỉ sợ vạn kiếp bất phục
Thấy cố Hải tới đây, cố trường Xuân có chút ngoài ý muốn
“ Đại gia gia” Cố Hải đơn giản thi lễ, cũng không khách sáo
“ không biết có chuyện gì?”
Cố Trường Xuân cũng không khách sáo, đem nghi vấn của mọi người nói ra
“ Như vậy, Thập bát nương bái thợ thủ công làm vi sư?” Hắn nhìn Tào thị, có chút nghiêm khắc
Thiên hạ lại có người mẫu thân như vậy, mặc cho nữ nhi cam chịu hạ tiện.
Có bái sư hay không, Tào thị và Cố Hải tự nhiên rõ rang, tào thị có chút bất an, định đứng lên, bị Cố hải nhẹ nhàng kéo góc áo
“ tộc trưởng gia gia” Cố hải đứng lên cừoi. “ tha thứ chúng ta không thể nói ra”
Ai cũng không đoán được hắn nói như thế
Cố Trường Xuân cười lạnh một tiếng, "Thế nào? Có cái gì không thể nói được?"
Cố Hải chỉ là cười, " Đây cũng không phải điều cần công bố, thỉnh tộc trưởng gia gia thứ tội, chúng ta không thể nói”
Hải ca nhi” thần sắc hắn ngưng trọng, nhìn Cố Hải , “ Ngươi biết gia quy Cố tộc chứ?”
Cố Hải gật đầu, cung kính nói biết
“ Như vậy vi phạm pháp lệnh, hậu quả là gì, ngươi cũng biết “ Cố Trường Xuân trầm giọng nói
"Vâng, vãn bối biết." Cố Hải thần sắc không biến, hờ hững mỉm cười nói.
Thấy hắn thủy chung không nói ra nửa điểm, thần sắc thản nhiên, mọi người bị mê hoặc, dù sao hậu quả cũng đã khuyên bọn hắn, vậy chỉ đành cáo lui mà đi
Đi ra ngoài gia môn, sắc mặt Cố Hải đột nhiên trầm xuống
“ Hải ca nhi, có phải muội muội ngươi làm ra sư việc gì?” Tào thị mặt trắng bạch vội hỏi, cánh tay Cố Hải phát run
“ không sao, không sao” Cố Hải an ủi Tào thị, trầm tư một khắc nói “ ta đi hiệu thuốc nhìn xem, nương , người đừng ra khỏi cửa”
Tào thị vẻ mặt lo lắng nhìn Cố hải đi nhanh, tâm rầu rĩ
Nàng biết , nếu hạnh phuc gần quá, hạnh phuc đều không rõ rang, giống như bọt nước, tựa hồ muốn nát vụn.
Hậu quả vi phạm pháp lệnh là đuổi khỏi gia tộc, bị gia tộc xua đuổi có nghĩa là gi nàng tự nhiên biết, triều đình lấy người, trung hiếu đệ nhất, tài học thứ hai, ngay cả Hải ca nhi học vấn xuất sắc, nhưng sẽ không được nhập sĩ, Thâp Bát nương có thể kiếm tiền nhưng bị thiên hạ phỉ nhổ, bọn mẫu tử sẽ không có nơi nào dừng chân
Tới cùng là phátsinhcái gì?
Trong nhà phátsinhsự tình, Cố Thập Bát nương không biết, nàng ngồi tại hiệu thuốc bắc bào xhế cây Thương Truật ( cây này là cái gì thì mình chịu), căn cứ sách Lưu công, xào, nướng, xào tiêu, xào với đất, muối dấm , muối rượu đều làm cho cây Thương truật phát radượctính khác nhau, thật thần kỳ
"Tiểu thư.." Linh bảo nói, "Bảo Hòa đường vương chưởng quầy nói muốn gặp ngươi.."
Cố Thập Bát nương đang nhìn chòng chọc bếp lửa, Linh Bảo nói một câu, than tuôn ra muôn vàn ngọn lửa nhỏ, may mắn nàng tránh kịp, không có bị thương đến mắt, nàng nhẹ nhàng vê mặt, tâm lý có chút bất an
“ Tốt, thỉnh hắn ngồi vào hậu đường” Cố thập bát nương nói
Thu thập xong nơi này, khóa cửa , rửa tay, đi tới hậu đường, Vương Hoa Bân đang đứng ngồi không yên, bên trong đã đốt chậu than, nhưng đầu hắn Vương một tầng lạnh
“ cố nương tử…” Nhìn Cố Thập Bát nương tiến vào, hắn vội hoàn đại lễ
“ Vương chưởng quầy không cần đã lễ” Cố Thập Bát nương hoàn lễ, nhìn sắc mặt, “ Vương chưởng quầy có chuyện gì?”
Vương Hoa Bân tựa hồ không dám nhìn nàng , cúi đầu, hạ quyết tâm phải nói “ Là muốn làm phiền Cố nương tử đi một chuyến …Hội trưởng hộidược, Vạn Thịnh Long Hoàng Khánh Minh muốn nhìn thấy Cố nương tử …”
Từ khi nhận định là Lưu công đồ đệ, đây là lần đầu có người muốn mình đi gặp , không phải gửi bái thiếp muốn gặp mình
Cố Thập Bát nương tâm đột nhiên trầm xuống, nàng nhìn Vương Hoa bân, "Nga? Không biết có cái gì sự?"
Nàng thanh âm bình thảnkhông chút song, Vương Hoa Bân cảm thấy tầm mắt như muốn xuyên thấu mình, hắn không dám ngửng đầu
Sự kiện này có phải làm đúng không , cũng không chờ được lão giả từ kinh thành trả lời…Nghĩ đến khốn cảnh Bảo Hòa đường, như đa số người nói, đành phải làm như vậy
“ Hoàng chưởng quầy nghĩ hỏi Cố nương tử vài sự việc…một vài việc..” Hắn nói, rốt cuộc ngửng đầu nhìn Cố Thập Bát nương
Ngày này rốt cục vân tới, Cố THập Bát nương nhìn Vương Hòa Bân , chỉ là nàng không nghĩ đếm người dẩy nàng đi ra là Bảo Hòa Đường, là Vương Hoa Bân
Sự khó chịu nổi lên một trận trầm mặc
“ Hảo, đi đi” Cố Thập Bát nương xoay người cất bước đi
Trước đây Cố Thập Bát nương từng nhìn xiếc ảo thuật, một sợi dây dài treo lơ lửng giữa không trung, thân hình cô nương nhẹ nhàng bước đi như bay, hoặc nhảy hoặc cuốnchân, thấy kinh hoàn không thôi
Từ sau khi bị cho là Lưu công đồ đẹ, nàng thấy chính mình hiện tai chính là đi trên không , hơn nữa không có bất kỳ kỹ xảo nào. Chính là nàng không có đường lui, chỉ có thể đi xuống, tiến vào khả năng vạn kiếp bất phục
"Cố nương tử.."
Xe ngựa dừng lại, âm thanh của Vương Hoa bân vang lên.
Linh nguyên vén rèm lên, duỗi tay vịn nàng, mặtmang lo lắng, mắt lại là một mảnh kiên nghị.
Cố Thập Bát nương xuống xe, mắt nhìn Bảo Hòa đường, lại nhìn hướng Vương Hoa bân.
Vương Hoa bân dời tầm mắt.
"Cố nương tử, chúng ta cũng là vạn bất đắc dĩ..." Hắn thấp giọng nói.
Cố Thập Bát nương nhìn hắn, không có nói chuyện.
Các ngươi bất đắc dĩ có thể bức ta? Nàng bước qua Vương Hoa Bân, cất bước vào nhà
Bảo Hòa Đườngsinhý như trước, đi qua phòng ngoài, đi tới hậu viện đón khách , cửa phòng mở rộng có thể thấy rất nhiều người bên trong, ngồi hoặc đứng
“Cố nương tử tới” Không biết ai gọi trước, trong phòng náo động lên, tầm mắt đồng loạt hướng về đây.
Dĩ vãng thấy nàng đều ra nghênh đón, đại sảnh mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi rất chần chừ.
“Cố nương tử” Một thanh âm hòa nhã từ phía trong đại sảnh truyền tới
Cố Thập Bát nương chỉ thấy phía trước mắt sáng ngời, một nam tử bạch y như tuyết bước ra, tóc đen tram vãn, eo mang bội ngọc, mặt hiện lên tươi cười
“ Cố nương tử mời vào” Hăn chắp tay thi lễ
Cả phòng người chỉ có một mình hắn ra đón, Cố THập Bát nương mặt không khỏi hiện tia cười
“ Tín đại thiếu gia, hữu lễ” Nàng buông mắt hoàn lễ, lại cười nói
Tín Triều Dương khuôn mặt hiện lên tia kinh ngạc, hắn lần đầu tiên gặp mătk, TÍn Triều Dương thanh danh trong nhà hiển hách, nhưng vì Đại hữuSinhtại kiến khang không phải kiệt xuất, thứ hai đối ngoại cầm quyền lại là phụ thân hắn, hơn nữa, hắn luôn khiêm nhường…
Tín Triều Dương nghĩ lại một làn nữa, trong ký ức, hắn tin tưởng chưa từng gặp mặt
Nàng thế nào liền kêu ra tên mình, hơn nữa giọng điệu rất bìnhthản, tựa hồ chẳng hề xa lạ?
Nàng niên kỷ còn nhỏ, hình dung thanh tú, nhã nhặn, nếu như gặp chỗ khác tuyệt đối sẽ không nghĩ nàng ngồi làmdượcliệu
Tín đại thiếu gia không sợ mọi người cùng đánh hội đồng sao?” Cố Thập Bát nương cùng hắn lướt qua, thấp giọng cười nói
“ Chân kim sợ gì hỏa luyện” Tín triều Dương cười đáp
Cố THập Bát nương cười l, không thể thừa nhận,, tín triều Dương đối đãi nàng như thế, nàngsinhlfong cảm kích, nhưng đối với dụng tâm Tín triều Dương, nàng không thể không lưu tâm
Nàng nhìn Tín triều Dương, nam tử này đời trước không khác gì nhiều, chắc chắn danh hiệu lang quân mặt cười cũng không thay đổi, đời trước hắn luôn nở nụ cười nhưng ra những chiêu liên hoàn, không biết bao nhiêu thương gia, nhẹ thì tổn thương nguyên khí, nhẹ thì gia tài tan hết, lúc đó trở thành đại gia bándượclớn nhất thành Kiến Khang
Tín triều Dương thấy ánh mắt Cố Thập Bát nương ý vị thâm trường, tâm càng giật mình, trăm mối không có cách giải, chỉ tạm thời áp chế ý nghĩ, cùng Cố Thập Bát nương tiến vào gian phòng
Nàng tiến tới nhưng không có nhiều người vấn an
Đại sảnh rất rộng rãi, quét mắt tới, đa số là những người quen thuôc, bất quá, quen thuộc tựa như trí nhớ kiếp truwóc, hiện nay còn chưa có giao tế
Cố Thập bát nương tầm mắt lạc đến mấy vị ngồi trên, mấy người đều là những lão giả gần năm mươi tuổi
Bọn hắn cũng nhìn qua đây, trong đó có một lão giả nhíu mày
“ ngươi chính là đồ đệ lưu công Cố THập Bát nương”? Hắn đột nhiên mở miệng nói
Cố thập bát nương nhìn hắn, phát hiện trong lời nói của hắn có chút khinh thường và nộ ý
“ Đây là hội trưởngdượchành tại Kiến Khang – Hoàng lão gia” Vương Hoa Bên vôi thấp giọng giới thiệu, vẻ mặt rất lung túng
Hoàng lão gia tử quả thực không nể mặt chút nào
Cố Thập bát nương không nhận thức được, dù sao đời trước Thuận Hòa đường phát đạt, đối ngoại giao có quản sự ra mặt, nàng chỉ là một phụ nhân rất ít khi gặp người, gật gật đầu cười nới “ Ta chính là Cố thập Bát nương”
Cũng không trả lời nửa câu đầu
“ Ngươi nói ngươi là đồ đệ Lưu công?” Ngồi bên cạnh Hoàng lão gia, một lão giả bờ môi hiện tia cười, theo sát mở miệng hỏi.
Cố Thập Bát nương nhìn hắn, thấy hắn hình dáng hơi mập, mặt mũi hòa ái.
"Đây là... Đổng lão gia..." Vương Hoa bân thấp giọng nói.
Hắn chính là đổng lão gia? Cố Thập Bát nương xem hướng hắn.
"Cửu ngưỡng đại danh." Nàng vội nói đạo, hơi hơi thi lễ.
Gặp nàng biết lễ, đổng lão gia khẽ gật đầu.
Tào thị nghe nói tộc trưởng mời, rất sửng sốt, trên mặt hiển hiện mấy phần bất an
Nàng chần chừ một chút, vú già phát hiện khác lạ, lập tức nói “ ta đi báo thiếu gia một tiếng”
Tào thị có ý đó, nhưng dù sao cũng là mẫu thân, nay vào xin chỉ thị từ nhi tử có điểm ngại ngùng, vì thế khẽ gật đầu
“Không biết tộc trưởng tìm mẫu thân ta có chuyện gì?” Cố Hải mặc áo bào màu xanh , đứng hỏi
Người tới phía trước thi lễ, gọi thủ khoa
Sau cuộc thi này , tú tài có rất nhiều, nhưng thủ khoa chỉ có một người, vì thế, Cố Hải tương lai đậu tiến sĩ là cơ hội so với những người khác hơn rất nhiều
Bây giờ cố Hải, chính là huyện thái gia phủ cũng không dám khinh nhờn
“ tiểu nhân không biết” cung kính, nhưng người tới thực sự không biết đầu đuôi
“ đã thế, ta bồi nương cùng nhau đi” cố hải lại cười nói
“ chắc cũng không phải đại sự gì, đừng chậm trễ ngươi đọc sách…” tào thị có chút không yên tâm , chần chừ nói
“ băng dày ba thước không thể lạnh một ngày” cố hải cười nói, duỗi tay lấy áo khoác từ vú già , khoác cho tào thị
Huynh muội hắn từng ước định, bất kể như thế nào, không thể để Tào thị một mình đi tôc, bọn hắn không biết , ngoài Cố Bảo tuyền, còn có những người khác không, cố bảo thủy… xuất hiện
Nhìn qua bộ dạng bình thản, thực sự là sóng ngầm mãnh liệt, từng bước kinh tâm chỉ sợ vạn kiếp bất phục
Thấy cố Hải tới đây, cố trường Xuân có chút ngoài ý muốn
“ Đại gia gia” Cố Hải đơn giản thi lễ, cũng không khách sáo
“ không biết có chuyện gì?”
Cố Trường Xuân cũng không khách sáo, đem nghi vấn của mọi người nói ra
“ Như vậy, Thập bát nương bái thợ thủ công làm vi sư?” Hắn nhìn Tào thị, có chút nghiêm khắc
Thiên hạ lại có người mẫu thân như vậy, mặc cho nữ nhi cam chịu hạ tiện.
Có bái sư hay không, Tào thị và Cố Hải tự nhiên rõ rang, tào thị có chút bất an, định đứng lên, bị Cố hải nhẹ nhàng kéo góc áo
“ tộc trưởng gia gia” Cố hải đứng lên cừoi. “ tha thứ chúng ta không thể nói ra”
Ai cũng không đoán được hắn nói như thế
Cố Trường Xuân cười lạnh một tiếng, "Thế nào? Có cái gì không thể nói được?"
Cố Hải chỉ là cười, " Đây cũng không phải điều cần công bố, thỉnh tộc trưởng gia gia thứ tội, chúng ta không thể nói”
Hải ca nhi” thần sắc hắn ngưng trọng, nhìn Cố Hải , “ Ngươi biết gia quy Cố tộc chứ?”
Cố Hải gật đầu, cung kính nói biết
“ Như vậy vi phạm pháp lệnh, hậu quả là gì, ngươi cũng biết “ Cố Trường Xuân trầm giọng nói
"Vâng, vãn bối biết." Cố Hải thần sắc không biến, hờ hững mỉm cười nói.
Thấy hắn thủy chung không nói ra nửa điểm, thần sắc thản nhiên, mọi người bị mê hoặc, dù sao hậu quả cũng đã khuyên bọn hắn, vậy chỉ đành cáo lui mà đi
Đi ra ngoài gia môn, sắc mặt Cố Hải đột nhiên trầm xuống
“ Hải ca nhi, có phải muội muội ngươi làm ra sư việc gì?” Tào thị mặt trắng bạch vội hỏi, cánh tay Cố Hải phát run
“ không sao, không sao” Cố Hải an ủi Tào thị, trầm tư một khắc nói “ ta đi hiệu thuốc nhìn xem, nương , người đừng ra khỏi cửa”
Tào thị vẻ mặt lo lắng nhìn Cố hải đi nhanh, tâm rầu rĩ
Nàng biết , nếu hạnh phuc gần quá, hạnh phuc đều không rõ rang, giống như bọt nước, tựa hồ muốn nát vụn.
Hậu quả vi phạm pháp lệnh là đuổi khỏi gia tộc, bị gia tộc xua đuổi có nghĩa là gi nàng tự nhiên biết, triều đình lấy người, trung hiếu đệ nhất, tài học thứ hai, ngay cả Hải ca nhi học vấn xuất sắc, nhưng sẽ không được nhập sĩ, Thâp Bát nương có thể kiếm tiền nhưng bị thiên hạ phỉ nhổ, bọn mẫu tử sẽ không có nơi nào dừng chân
Tới cùng là phátsinhcái gì?
Trong nhà phátsinhsự tình, Cố Thập Bát nương không biết, nàng ngồi tại hiệu thuốc bắc bào xhế cây Thương Truật ( cây này là cái gì thì mình chịu), căn cứ sách Lưu công, xào, nướng, xào tiêu, xào với đất, muối dấm , muối rượu đều làm cho cây Thương truật phát radượctính khác nhau, thật thần kỳ
"Tiểu thư.." Linh bảo nói, "Bảo Hòa đường vương chưởng quầy nói muốn gặp ngươi.."
Cố Thập Bát nương đang nhìn chòng chọc bếp lửa, Linh Bảo nói một câu, than tuôn ra muôn vàn ngọn lửa nhỏ, may mắn nàng tránh kịp, không có bị thương đến mắt, nàng nhẹ nhàng vê mặt, tâm lý có chút bất an
“ Tốt, thỉnh hắn ngồi vào hậu đường” Cố thập bát nương nói
Thu thập xong nơi này, khóa cửa , rửa tay, đi tới hậu đường, Vương Hoa Bân đang đứng ngồi không yên, bên trong đã đốt chậu than, nhưng đầu hắn Vương một tầng lạnh
“ cố nương tử…” Nhìn Cố Thập Bát nương tiến vào, hắn vội hoàn đại lễ
“ Vương chưởng quầy không cần đã lễ” Cố Thập Bát nương hoàn lễ, nhìn sắc mặt, “ Vương chưởng quầy có chuyện gì?”
Vương Hoa Bân tựa hồ không dám nhìn nàng , cúi đầu, hạ quyết tâm phải nói “ Là muốn làm phiền Cố nương tử đi một chuyến …Hội trưởng hộidược, Vạn Thịnh Long Hoàng Khánh Minh muốn nhìn thấy Cố nương tử …”
Từ khi nhận định là Lưu công đồ đệ, đây là lần đầu có người muốn mình đi gặp , không phải gửi bái thiếp muốn gặp mình
Cố Thập Bát nương tâm đột nhiên trầm xuống, nàng nhìn Vương Hoa bân, "Nga? Không biết có cái gì sự?"
Nàng thanh âm bình thảnkhông chút song, Vương Hoa Bân cảm thấy tầm mắt như muốn xuyên thấu mình, hắn không dám ngửng đầu
Sự kiện này có phải làm đúng không , cũng không chờ được lão giả từ kinh thành trả lời…Nghĩ đến khốn cảnh Bảo Hòa đường, như đa số người nói, đành phải làm như vậy
“ Hoàng chưởng quầy nghĩ hỏi Cố nương tử vài sự việc…một vài việc..” Hắn nói, rốt cuộc ngửng đầu nhìn Cố Thập Bát nương
Ngày này rốt cục vân tới, Cố THập Bát nương nhìn Vương Hòa Bân , chỉ là nàng không nghĩ đếm người dẩy nàng đi ra là Bảo Hòa Đường, là Vương Hoa Bân
Sự khó chịu nổi lên một trận trầm mặc
“ Hảo, đi đi” Cố Thập Bát nương xoay người cất bước đi
Trước đây Cố Thập Bát nương từng nhìn xiếc ảo thuật, một sợi dây dài treo lơ lửng giữa không trung, thân hình cô nương nhẹ nhàng bước đi như bay, hoặc nhảy hoặc cuốnchân, thấy kinh hoàn không thôi
Từ sau khi bị cho là Lưu công đồ đẹ, nàng thấy chính mình hiện tai chính là đi trên không , hơn nữa không có bất kỳ kỹ xảo nào. Chính là nàng không có đường lui, chỉ có thể đi xuống, tiến vào khả năng vạn kiếp bất phục
"Cố nương tử.."
Xe ngựa dừng lại, âm thanh của Vương Hoa bân vang lên.
Linh nguyên vén rèm lên, duỗi tay vịn nàng, mặtmang lo lắng, mắt lại là một mảnh kiên nghị.
Cố Thập Bát nương xuống xe, mắt nhìn Bảo Hòa đường, lại nhìn hướng Vương Hoa bân.
Vương Hoa bân dời tầm mắt.
"Cố nương tử, chúng ta cũng là vạn bất đắc dĩ..." Hắn thấp giọng nói.
Cố Thập Bát nương nhìn hắn, không có nói chuyện.
Các ngươi bất đắc dĩ có thể bức ta? Nàng bước qua Vương Hoa Bân, cất bước vào nhà
Bảo Hòa Đườngsinhý như trước, đi qua phòng ngoài, đi tới hậu viện đón khách , cửa phòng mở rộng có thể thấy rất nhiều người bên trong, ngồi hoặc đứng
“Cố nương tử tới” Không biết ai gọi trước, trong phòng náo động lên, tầm mắt đồng loạt hướng về đây.
Dĩ vãng thấy nàng đều ra nghênh đón, đại sảnh mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi rất chần chừ.
“Cố nương tử” Một thanh âm hòa nhã từ phía trong đại sảnh truyền tới
Cố Thập Bát nương chỉ thấy phía trước mắt sáng ngời, một nam tử bạch y như tuyết bước ra, tóc đen tram vãn, eo mang bội ngọc, mặt hiện lên tươi cười
“ Cố nương tử mời vào” Hăn chắp tay thi lễ
Cả phòng người chỉ có một mình hắn ra đón, Cố THập Bát nương mặt không khỏi hiện tia cười
“ Tín đại thiếu gia, hữu lễ” Nàng buông mắt hoàn lễ, lại cười nói
Tín Triều Dương khuôn mặt hiện lên tia kinh ngạc, hắn lần đầu tiên gặp mătk, TÍn Triều Dương thanh danh trong nhà hiển hách, nhưng vì Đại hữuSinhtại kiến khang không phải kiệt xuất, thứ hai đối ngoại cầm quyền lại là phụ thân hắn, hơn nữa, hắn luôn khiêm nhường…
Tín Triều Dương nghĩ lại một làn nữa, trong ký ức, hắn tin tưởng chưa từng gặp mặt
Nàng thế nào liền kêu ra tên mình, hơn nữa giọng điệu rất bìnhthản, tựa hồ chẳng hề xa lạ?
Nàng niên kỷ còn nhỏ, hình dung thanh tú, nhã nhặn, nếu như gặp chỗ khác tuyệt đối sẽ không nghĩ nàng ngồi làmdượcliệu
Tín đại thiếu gia không sợ mọi người cùng đánh hội đồng sao?” Cố Thập Bát nương cùng hắn lướt qua, thấp giọng cười nói
“ Chân kim sợ gì hỏa luyện” Tín triều Dương cười đáp
Cố THập Bát nương cười l, không thể thừa nhận,, tín triều Dương đối đãi nàng như thế, nàngsinhlfong cảm kích, nhưng đối với dụng tâm Tín triều Dương, nàng không thể không lưu tâm
Nàng nhìn Tín triều Dương, nam tử này đời trước không khác gì nhiều, chắc chắn danh hiệu lang quân mặt cười cũng không thay đổi, đời trước hắn luôn nở nụ cười nhưng ra những chiêu liên hoàn, không biết bao nhiêu thương gia, nhẹ thì tổn thương nguyên khí, nhẹ thì gia tài tan hết, lúc đó trở thành đại gia bándượclớn nhất thành Kiến Khang
Tín triều Dương thấy ánh mắt Cố Thập Bát nương ý vị thâm trường, tâm càng giật mình, trăm mối không có cách giải, chỉ tạm thời áp chế ý nghĩ, cùng Cố Thập Bát nương tiến vào gian phòng
Nàng tiến tới nhưng không có nhiều người vấn an
Đại sảnh rất rộng rãi, quét mắt tới, đa số là những người quen thuôc, bất quá, quen thuộc tựa như trí nhớ kiếp truwóc, hiện nay còn chưa có giao tế
Cố Thập bát nương tầm mắt lạc đến mấy vị ngồi trên, mấy người đều là những lão giả gần năm mươi tuổi
Bọn hắn cũng nhìn qua đây, trong đó có một lão giả nhíu mày
“ ngươi chính là đồ đệ lưu công Cố THập Bát nương”? Hắn đột nhiên mở miệng nói
Cố thập bát nương nhìn hắn, phát hiện trong lời nói của hắn có chút khinh thường và nộ ý
“ Đây là hội trưởngdượchành tại Kiến Khang – Hoàng lão gia” Vương Hoa Bên vôi thấp giọng giới thiệu, vẻ mặt rất lung túng
Hoàng lão gia tử quả thực không nể mặt chút nào
Cố Thập bát nương không nhận thức được, dù sao đời trước Thuận Hòa đường phát đạt, đối ngoại giao có quản sự ra mặt, nàng chỉ là một phụ nhân rất ít khi gặp người, gật gật đầu cười nới “ Ta chính là Cố thập Bát nương”
Cũng không trả lời nửa câu đầu
“ Ngươi nói ngươi là đồ đệ Lưu công?” Ngồi bên cạnh Hoàng lão gia, một lão giả bờ môi hiện tia cười, theo sát mở miệng hỏi.
Cố Thập Bát nương nhìn hắn, thấy hắn hình dáng hơi mập, mặt mũi hòa ái.
"Đây là... Đổng lão gia..." Vương Hoa bân thấp giọng nói.
Hắn chính là đổng lão gia? Cố Thập Bát nương xem hướng hắn.
"Cửu ngưỡng đại danh." Nàng vội nói đạo, hơi hơi thi lễ.
Gặp nàng biết lễ, đổng lão gia khẽ gật đầu.
Tác giả :
Hi Hành