Dược Hương Trùng Sinh
Chương 172: Lời đồn
Edit:nnttrang
Chuyện nhà họ Vương tuy không có kết quả tốt như dự tính, nhưng nàng cũng đã cố gắng hết sức, Cố Thập Bát Nương lại muốn thu dọn hành lý đi Nam Chương, đột nhiên lại nhận được thư của Tào thị, Cố Hải được thông tri triệu tập về Kinh Thành, chậm nhất là phải trở về trước năm sau, Tào thị nhắn nàng ở lại Kinh Thành, không cần phải đi bôn ba đường xá xa xôi, mà đồng thời, con thứ ba của Cố Thuận An lại là một nhi tử, theo tục lễ cũ trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì được tắm, đó là một ngày quan trọng, muốn nàng sẵn tiện thay mẫu thân tặng lễ.
Bên ngoài đại môn phủ đệ Cố Thuận An dường như không còn chỗ để xe, dù sao cũng là đại hỉ của quan lớn trong triều, phô trương đương nhiên phải khác nhà bình thường.
Bên trong hậu viện, oanh thanh yến ngữ vây quanh nô nức, mọi chủ đề của chúng phụ nhân đều xoay quanh trên người đứa bé mới sinh, nhìn Cố Nhạc Nhi được mọi người vây quanh như sao quanh trăng sáng, nàng ta ngồi tựa trên ghế, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng mơn trớn bụng mình, y phục mỏng mùa hè không che dấu được vùng bụng hơi nhô lên của nàng.
“Quẻ này mà nói, không chừng là một cái nhi tử..” Hai phụ nhân bên cạnh nàng cười nịnh nọt nói, “Khiến chúng ta rất nóng lòng, hận không thể ngày ngày cưng nựng, nếu không phải phu nhân ra mặt, không chừng hôm nay không được đến..”
Lời này dẫn đến một loạt ánh mắt tán thán lẫn ghen tỵ.
“Sao không nóng lòng…” Có người thấp giọng cười nói “Bảo Định hầu thế tử sinh liền bốn cái nữ nhi, lão hầu gia trông mong tôn tử đến nóng cả mắt, nếu như Lạc nhi chúng ta một lần sinh được cái nhi tử, lão hầu gia không chừng sẽ cầu cho Lạc nhi một cái nhất phẩm cáo mệnh phu nhân…”
Vậy thì có thể cùng ngồi ăn một chỗ với Bảo Định hầu Thế tử phi…
Thần sắc mấy vị phu nhân trong phòng khẽ động, ánh mắt nhìn Cố Lạc Nhi nóng bỏng vài phần.
Đối với ánh mắt hâm mộ của mọi người, vẻ mặt Cố Lạc Nhi vẫn lạnh nhạt, hơn nửa năm không gặp, nàng ta trở nên trầm ổn rất nhiều, xem ra rời khỏi Bảo Định hầu phủ, trải qua những ngày tháng ở Kinh Thành khiến nàng trưởng thành không ít.
“Ta nghe nói ngư huynh đệ đã được triệu trở về?”Một phụ nhân nhẹ nhàng hỏi Cố phu nhân.
Tính theo thời gian Cố Ngư ở bên ngoài chưa đến hai năm, nhưng được tán dương ca tụng rất nhiều, dù sao hắn cũng là Trạng Nguyên, hoàng đế không nỡ làm cho hắn ở mãi vị trí nhất phẩm huyện lệnh, qua năm nay có một số quan lớn bị thay đổi, đã có tin truyền ra, hoàng đế có lòng ủy thác trọng trách lớn cho hắn.
Cố phu nhân hiển nhiên biết chút ít nội tình, trên mặt tươi cười, miệng hàm hồ nói chuyện đại sự triều đình bà không rõ lắm.
Những lời này giống như không nói, nhưng trong lòng mọi người đều minh bạch.
“Ngư thiếu gia năm nay không còn nhỏ, còn chưa có hôn phối.” Chợt có người hỏi.
Lời này khiến các phụ nhân có nhi nữ ở tuổi này chú ý, nhao nhao nhìn sang.
“Hôn nhân đại sự, đều có mẫu thân hắn an bài…” Cố phu nhân lại mỉm cười nói.
Lời này là cố tình, chúng phụ nhân nhất thời xốc lại tinh thần, trong lòng ai nấy đã bắt đầu những dự tính.
Nói đùa một hồi, chợt bên ngoài có ma ma tiến vào, “Bạch ngọc quận chúa đến…”
Mọi người ngưng trò chuyện, Cố phu nhân đứng dậy,chỉnh chu y phục, bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Nhìn thấy bốn năm mỹ tì đang hộ tống một người tiến đến.
Đây là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, y phục tử sắc, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mỹ mạo xuất chúng, được mọi người vây quanh, nàng bước nhẹ gót sen, hai tay đặt trước người, ngọc bội hắc kim bên tay áo rũ xuống như dòng nước, lộ ra cổ tay mềm mại như tuyết trắng, mỗi tay còn đeo hai cái vòng tay nhìn không ra chất liệu gì, mỗi bước đi lại phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cùng với những bước chân của nàng, là những tiếng thi lễ cung kính của cũng nhân trong nhà.
Bạch Ngọc quận chúa, là cháu gái của trưởng công chúa, tuy không phải huyết thống thuần khiết của hoàng thất, nhưng so với những phụ nhân này, thân phận tôn quý không thể so sánh.
Kiêu ngạo như Cố Lạc Như cũng không thể vì mang thai mà miễn hành lễ, nhưng trên mặt nàng ta không có vẻ không phục, ngược lại có chút vinh dự.
Không nghĩ đến Trưởng công chúa để Bạch Ngọc quận chúa đích thân đến đây, chính là cấp nàng mười phần mặt mũi.
“Lạc nhi không cần đa lễ.” Tầm mắt nhìn mọi người cung kính hành lễ, Bạch Ngọc quận chúa chậm rãi mà đi, dừng lại bên người Cố Lạc Nhi một chút, nhàn nhạt nói.
“Đa tạ quận chúa.” Cố Lạc Nhi vội tạ ân, nhưng cũng không có đứng thẳng lên.
Bạch Ngọc quận chúa không nói gì thêm, bước qua nàng ta, đến vị trí chính giữa ngồi xuống, nhìn xung quanh mọi người một lượt nói không cần đa lễ, mọi người mới dám trở về vị trí cũ, cẩn thận cung kính nói chuyện.
Sau yến hội, mọi người đều trở về, một số người thân cận thì ở lại, cùng xem đứa bé hạ lễ, vừa lúc hạ lễ tẩy tam, rất nhiều người thấy khác với yến hội bình thường nên tò mò đến xem, chúng phụ nhân bên trong vui vẻ ngắm cảnh.
Bạch Ngọc quận chúa vốn muốn cáo từ, nghe các nàng nói vậy cũng thấy hứng thú, phủ Trưởng công chúa chỉ có vị quận chúa này nhỏ tuổi nhất, đương nhiên cũng có thị thiếp sinh hài tử, nhưng những người đó sinh trong mắt Bạch Ngọc quận chúa không coi là hài tự, đương nhiên cũng không làm lễ tẩy tam lớn như vậy, cho nên được phân phó đến đây nàng phải xem một chút.
Mọi người không dám thất lễ, vội đi chuẩn bị, ánh mắt Cố Lạc Nhi lóe lên, nghĩ đến điều gì, vẫy tay gọi một thị nữ qua, nói nhỏ vài câu bên tai thị nữ, thị nữ kia gật đầu xoay người đi.
Những vật dụng hạ lễ được mang đến, xiêm áo chất đày một bàn, đa số chất liệu từ vàng ngọc, liếc mắt một cái là thấy rực rỡ.
Trong này rất nhiều đồ chơi dành cho trẻ con, nhìn qua rất đáng yêu, Bạch Ngọc quận chúa ít gặp những thứ đồ chơi dân gian này, không khỏi thấy hưng trí bừng bừng.’
“Đây là cái gì?” Nàng đưa tay chỉ vào một vật trong đó.
Đây là một tượng nhỏ mười bảy mặt được đúc bằng đồng,chỉ bằng một nắm tay, tư thế tượng đồng rất lạ, mọi người nghe nàng nói cùng nhìn qua, nhiều người cũng không biết đó là tư thế gì.
“Hình như là đang làm gì đó…” Một phụ nhân cẩn thận nói, chỉ vào một tư thế tượng đông đi chân trần đang nghiền giã, “Giống như ta đã thấy qua..”
Bà ta nghiêng đầu, nhất thời không nhớ.
“A, ta biết rồi.” Một thiếu nữ chợt hô. “Đây là nghiền dược.”
“Đúng vậy nha, ta cũng vừa nghĩ ra, còn kia là xắt dược..”
Sau những lời này, nhóm người náo nhiệt hắn, nhao nhao chỉ vào tượng đồng suy ddoaans.
“Đây là xào dược…”
Mọi người cười nói, lần đầu thấy tượng đồng loại này, mà còn tinh xảo đáng yêu, được mạ bằng vàng, có thể thấy tâm ý người tặng.
Một tiếng bộp ngắt lời cười đùa của mọi người.
Bạch Ngọc quận chúa ném tượng đồng trong tay xuống, va vào những đồ vật khác, những tiếng vang ngột ngạt phát ra.
“Nhà quan lễ, quan lại sĩ tộc môn đình, những thứ đồ chơi tiện kĩ này đừng đem lên.” Bạch Ngọc quận chúa híp mắt, hơi ngước cằm nhàn nhạt nói, “Ta đi trước một bước, các vị cứ tiếp tục.”
Dứt lời cất bước mà đi, mọi người vội vàng cung tiễn.
Hành động đột ngột này khiến mọi người khó hiểu, sau khi trở về đưa mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là hợp nhãn nàng trước, thế nào đột nhiên nổi giận?
“Nghe nói thái hậu có ý gả Bạch Ngọc quận chúa cho Văn quận vương…” Cố Lạc Nhi nhỏ giọng nói, trong mắt hiện lên tia cảm xúc phức tạp, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
“Thì..” Mọi người vẫn chưa hiểu.
Vị Văn Quận vương này có khả năng trở thành thái tử, tương lai là thiên tử, Bạch Ngọc quận chúa xuất thân danh môn, lại có huyết thống hoàng thất, hai người quả là trời sinh một đôi.
Nhưng mà, việc này cùng vời chuyện vừa rồi thì có liên quan gì?
Trong lòng mọi người có chút lo lắng, quý tộc bực này, không thể dễ dàng trêu chọc, không biết vừa rồi không đúng ở đâu khiến vị quận chúa không vui mà đi…
“Đây là Cố Thập Bát Nương đưa đến.” Cố Lạc Nhi đưa tay cầm tượng đồng nhi lên, xoay xoay trong tay.
“Vâng, tiểu thư.” Ma ma một bên vội đáp.
Một câu này khiến mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe nói vị Văn quận vương cùng vị Cố Thập Bát Nương này dường như… Trên mặt mọi người hiện lên ý tứ minh bạch cười, vị Bạch Ngọc quận chúa này nhìn thấy tượng đồng nhi chế dược, trong lòng tự nhiên tức giận, nói như vậy, cái tin đồn này không hẳn là…
“Như vậy, Cố gia chúng ta muốn có một cái vương phi?” Có người nhẹ nói, trên mặt kinh ngạc không thôi.
“Vương phi thì hơi mơ mộng, nhưng có thể làm cái trắc phi…” Có người lắc đầu, đăm chiêu nói.
“Trắc phi cũng là phi…” Rất nhiều người không khỏi thấp giọng nói, nếu trong tương lai vị Văn quận vương này thật sự lên ngôi hoàng đế..thì trở thành…nương nương.
Ý nghĩ này khiến trong mắt mọi người hiện lên tia rụng động, trong mắt toát ra nóng bỏng, một nhà xuất hiện một cái nương nương, địa vị kia quả thật không tầm thường.
Xem ra cần phải thường xuyên đi lại với Tào thị rồi…
Tâm tư mọi người đương nhiên rơi vào trong mắt Cố phu nhân và Cố Lạc Nhi.
“Lạc nhi, là con cố ý cho người bày ra trò này đúng không?” Cố phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Cố Lạc Nhi cong cong khóe miệng, gật đầu, “Con muốn xem thử coi Bạch Ngọc quận chúa có biết không?”
“Biết thì thế nào? Chúng ta được lợi gì chứ đứa nhỏ này, hành sự vẫn lỗ mãng như vậy, con nháo như vậy, chẳng phải đem chuyện nha đầu kia lên, nói với nhiều người như vậy, cũng coi như biến nó thành sự thật rồi.” Cố phu nhân nhỏ giọng oán trách.
Trên mặt Cố Lạc Nhi hiện lên một tia trào phúng khinh thường cười.
“Giả thành thật?” Nàng ta xoay xoay tượng dược đồng trong tay, “Thật hay giả, cũng chỉ là một món đồ chơi, nó dám ngang ngược trước mặt chúng ta, nhưng trong tay những quý nhân này…”
Trong mắt Cố Lạc Nhi hiện lên một đạo hàn quang, ý cười trên môi ngày càng đậm, lật tay, kim dược đồng rơi xuống đất, nàng giơ giân mang giày thêu tinh mỹ, hung hăn nghiền dưới chân.
“Hôm nay nó không đến, coi như là may mắn.” Cố Lạc Nhi nhìn ngoài cửa, hất cằm nói, “Nhung mà, nó không có khả năng luôn may mắn như vậy…”
Kinh Giao Đào Hoa tự, tên bình thường, nhưng cảnh vật rất thanh tĩnh.
“Nơi này cũng được.” Cố Thập Bát Nương nhìn theo tay Linh Bảo chỉ một bụi hoa quế, nhìn cây cổ thụ trước sân đình, gật đầu.
“Vừa đến kinh thành muội đã nghe người ta nói đến nơi này, nhưng mà đây vẫn là lần đầu đến..” Linh Bảo nhìn xung quanh, xúc động nói, “Nghe nói ở đây xin sâm hỏi quẻ rất linh nghiệm.”
Xin sâm hỏi quẻ quá khứ vị lại, là chuyện Cố Thập Bát Nương cực kì kiêng kị.
“Muội đi đi, hỏi nhân duyên của muội.” Cố Thập Bát Nương ngắt lời nàng, cười nói, “Ta ở đây chờ muội, miễn cho muội xấu hổ…”
Linh Bảo nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, dậm chân kêu tiểu thư.
“Muội..muội hỏi cho ca ca.” Nàng vừa định đi, lại sợ Cố Thập Bát Nương trêu chọc mình, quay đầu lại chu miệng nói.
“Mau đi đi..” Cố Thập Bát Nương cười ha ha.
Linh Bảo xấu hổ một chút, nhưng nhịn không được trong tâm nguyện mấy lâu cũng chạy đi.
“Muội cũng thay tiểu thư hỏi..” Nàng không quên quay đầu nói.
“Không cần, ngàn vạn lần đừng hỏi.” Cố Thập Bát Nương vội nói, “Vận mệnh của ta tự ta, không cần hỏi quỷ thần.”
Linh Bảo đã đi xa mất.
“Hảo một câu vận mệnh của ta tự ta.” Tiếng cười của Tín Triều Dương vang lên bên tai.
Cố Thập Bát Nương có chút bất ngờ, quay đầu lại.
Tín Triều Dương một thân thanh y đứng đó, phía sau bốn năm thị tỳ ôm bàn cờ cùng đồ dùng trà.
“Thật là trùng hợp.” Cố Thập Bát Nương cười, một mặt đánh giá hắn, “Đại thiếu gia đến đây tìm thanh tịnh sao?”
Sau sự kiện Bảo Hòa đường, Đại Hữu Sinh ở kinh thành mới khai trương hơn một năm đã cắn nuốt một phần thị trường ở đây, ngắn ngủi mất thắng, nổi bật chèn ép địa vị bốn nhà hậu thế trăm năm được gọi là tứ đại hằng dược.
So với việc đứng sau lưng gia gia ở Kiến Khang quả thật khác xa, nơi này Tín Triều Dương thản nhiên bộc lộ phong quan đối diện với những nhân vật lớn, đứng dưới cái gắt của những lời đàm tiếu, giương đao múa kiếm, bày mưu tính kế, chen lấn mà đi, kết hợp với những chi nhánh dược hành nhỏ, làm cho người ta nhắc đến liền biến sắc, đồng thời kinh nể, mặc kệ tâm tư mọi người thế nào, đối với hắn cũng không quan trọng, bởi vậy Tín Triều Dương rất bận rộn, mấy tháng mới gặp Cố Thập Bát Nương một lần, mà lại là tại yến hội dược giới.
Nhìn cô nương trước mắt đơn giản thuần khiết, nở nụ cười xinh đẹp, Tín Triều Dương chỉ cảm thấy khóe miệng không tự giác cong cong theo.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nguyên lai thật sự có một người khiến ngươi chỉ cần gặp mặt không tự giác sẽ nảy sinh vui vẻ..
Đây là vì sao? Đối với Tín Triều Dương hắn, cảm xúc này quả thật kì quái.
“Ta phải trốn sao? Thanh nhàn tự ta.” Hắn dời tầm mắt, cười nói.
Cố Thập Bát Nương nhíu mày cười, “Dù sao huynh nói gì đều có lý.”
Khi nói chuyện, Tín Triều Dương lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy sâu sắc, dọn xong bàn cờ, bọn thị nữ nhu thuận ngồi một bên pha trà.
“Mời.” Hắn kéo tay áo đưa tay mời, một bên ngồi xếp bằng xuống, cười nói với Cố Thập Bát Nương.
“Huynh dám chơi cờ với ta?” Cố Thập Bát Nương cười, nhẹ quỳ xuống, một tay nhẹ nhàng nâng tay áo, “Không được hối hận..”
“A..? Ta muốn lĩnh giáo một phen..” Tín Triều Dương gật đầu, đưa tay ý bảo nàng đi trước.
Cố Thập Bát Nương không khách khí, nhặt con cờ đặt lên.
Không lâu sau, sắc mặt Tín Triều Dương có chút cổ quái, thị nữ một bên nhẹ nhàng bưng trà qua, ánh mắt lướt qua bàn cờ, không kìm được cười thành tiếng.
Nhìn Tín Triều Dương nhíu mày hạ xuống một con cờ, Cố Thập Bát Nương tiện tay bưng trà lên, một mặt gật đầu nói huynh thắng rồi, một mặt uống một ngụm.
“Cố nương tử..rõ là..thông minh như vậy…” Tín Triều Dương vỗ trán nói.
“Đa tạ khen ngợi, ta lần đầu chơi cái này đó..” Cố Thập Bát Nương cười nói, đặt chén trà xuống, chỉ vào bàn cờ, “Huynh coi, ta sắp bày thành chữ rồi.” Nói xong còn nhướng mắt với Tín Triều Dương cười, “Không nghĩ đến có thể sắp xong chữ mới thua..”
“Chữ gì?” Tín Triều Dương nghiêng người qua, nhìn theo hướng của nàng.
“Họ của ta..” Hắn cười nói, lại nở nụ cười khổ, “Ta còn tưởng Cố nương tử ra vẻ hư ảo, sớm biết muội không biết chơi, muội muốn xếp một nét cũng không xong đâu..”
Hắn nói chuyện, quay đầu nhìn chằm chằm Cố Thập Bát Nương.
“..Bất quá, cũng là tại ta, binh bất yếm trá…” Tiếng nói của hắn chợt ngưng lại.
Đột nhiên phát hiện, đứng gần cô nương này trong gang tấc, nhìn gương mặt trắng như sứ, không phấn son, thanh nhã cực kỳ.
“Cái này gọi là khí thế áp người, đánh không lại, cũng phải dọa đối phương một phen..” Cố Thập Bát Nương cười nói, phát hiện Tín Triều Dương có chút bất thường, quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, chợt sửng sốt, bầu không khí đột nhiên có chút quái dị
(Chưa hết chương mà mệt quá nên đăng luôn:”> sáng mai update tiếp)
“Thiếu gia, trà của người.”
Thị nữ một bên nhẹ nhàng nói, đưa một ly trà thơm ngát qua.
Không khí quái dị có chút xấu hổ tan đi.
Tín Triều Dương trở lại chỗ của mình, theo bản năng cảm nhận được động tác của chính mình có chút chật vật.
Cố Thập Bát Nương cũng đứng dậy, “Ta đi xem Linh Bảo trở lại…” Dường như cảm thấy nói như vậy không ổn lắm vội vàng bổ sung một câu, “Miễn cho muội ấy tìm không thấy ta..”
Dứt lời, không đợi hắn trả lời, thi lễ một chút bước nhanh đi.
Bọn thị nữ nhớ lại khẽ cười.
“Cười gì chứ.” Tín Triều Dương lần đầu bị người ta cười như vậy cảm thấy có chút không tự nhiên, một tay sờ mũi, một tay nâng chén trà lên uống một hớp, “Chẳng lẽ nhìn ta có chút thảm hại vậy sao?”
Hắn không tự giác hỏi ra ý nghĩ trong lòng.
Bọn thị nữ cười vang.
“Không có, thiếu gia vẫn ung dung thản nhiên..” Các nàng nũng nịu nói, “Nhưng mà, thiếu gia, trà này không nóng sao?”
Dứt lời, lúc này Tín Triều Dương mới cảm thấy trong miệng lúc này bỏng rát, không khỏi đưa tay che miệng, cùng lúc đó mặt hắn cũng nóng lên theo.
Nguy rồi, chẳng lẽ nhiễm phong hàn rồi? Trong đầu hắn hiện lên ý hiệm này.
“Ấy chà.” Bọn thị nữ mở to mắt, giống như thấy vật hiếm lạ, “Thiếu gia…Đỏ mặt kìa..”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tác giả: đề cử truyện Vân Hoan, Vũ Cửu Hoa sáng tác, đã hoàn thành.:”> này bác tác giả quảng cáo mình để luôn, không biết có truyện này ko
Chuyện nhà họ Vương tuy không có kết quả tốt như dự tính, nhưng nàng cũng đã cố gắng hết sức, Cố Thập Bát Nương lại muốn thu dọn hành lý đi Nam Chương, đột nhiên lại nhận được thư của Tào thị, Cố Hải được thông tri triệu tập về Kinh Thành, chậm nhất là phải trở về trước năm sau, Tào thị nhắn nàng ở lại Kinh Thành, không cần phải đi bôn ba đường xá xa xôi, mà đồng thời, con thứ ba của Cố Thuận An lại là một nhi tử, theo tục lễ cũ trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì được tắm, đó là một ngày quan trọng, muốn nàng sẵn tiện thay mẫu thân tặng lễ.
Bên ngoài đại môn phủ đệ Cố Thuận An dường như không còn chỗ để xe, dù sao cũng là đại hỉ của quan lớn trong triều, phô trương đương nhiên phải khác nhà bình thường.
Bên trong hậu viện, oanh thanh yến ngữ vây quanh nô nức, mọi chủ đề của chúng phụ nhân đều xoay quanh trên người đứa bé mới sinh, nhìn Cố Nhạc Nhi được mọi người vây quanh như sao quanh trăng sáng, nàng ta ngồi tựa trên ghế, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng mơn trớn bụng mình, y phục mỏng mùa hè không che dấu được vùng bụng hơi nhô lên của nàng.
“Quẻ này mà nói, không chừng là một cái nhi tử..” Hai phụ nhân bên cạnh nàng cười nịnh nọt nói, “Khiến chúng ta rất nóng lòng, hận không thể ngày ngày cưng nựng, nếu không phải phu nhân ra mặt, không chừng hôm nay không được đến..”
Lời này dẫn đến một loạt ánh mắt tán thán lẫn ghen tỵ.
“Sao không nóng lòng…” Có người thấp giọng cười nói “Bảo Định hầu thế tử sinh liền bốn cái nữ nhi, lão hầu gia trông mong tôn tử đến nóng cả mắt, nếu như Lạc nhi chúng ta một lần sinh được cái nhi tử, lão hầu gia không chừng sẽ cầu cho Lạc nhi một cái nhất phẩm cáo mệnh phu nhân…”
Vậy thì có thể cùng ngồi ăn một chỗ với Bảo Định hầu Thế tử phi…
Thần sắc mấy vị phu nhân trong phòng khẽ động, ánh mắt nhìn Cố Lạc Nhi nóng bỏng vài phần.
Đối với ánh mắt hâm mộ của mọi người, vẻ mặt Cố Lạc Nhi vẫn lạnh nhạt, hơn nửa năm không gặp, nàng ta trở nên trầm ổn rất nhiều, xem ra rời khỏi Bảo Định hầu phủ, trải qua những ngày tháng ở Kinh Thành khiến nàng trưởng thành không ít.
“Ta nghe nói ngư huynh đệ đã được triệu trở về?”Một phụ nhân nhẹ nhàng hỏi Cố phu nhân.
Tính theo thời gian Cố Ngư ở bên ngoài chưa đến hai năm, nhưng được tán dương ca tụng rất nhiều, dù sao hắn cũng là Trạng Nguyên, hoàng đế không nỡ làm cho hắn ở mãi vị trí nhất phẩm huyện lệnh, qua năm nay có một số quan lớn bị thay đổi, đã có tin truyền ra, hoàng đế có lòng ủy thác trọng trách lớn cho hắn.
Cố phu nhân hiển nhiên biết chút ít nội tình, trên mặt tươi cười, miệng hàm hồ nói chuyện đại sự triều đình bà không rõ lắm.
Những lời này giống như không nói, nhưng trong lòng mọi người đều minh bạch.
“Ngư thiếu gia năm nay không còn nhỏ, còn chưa có hôn phối.” Chợt có người hỏi.
Lời này khiến các phụ nhân có nhi nữ ở tuổi này chú ý, nhao nhao nhìn sang.
“Hôn nhân đại sự, đều có mẫu thân hắn an bài…” Cố phu nhân lại mỉm cười nói.
Lời này là cố tình, chúng phụ nhân nhất thời xốc lại tinh thần, trong lòng ai nấy đã bắt đầu những dự tính.
Nói đùa một hồi, chợt bên ngoài có ma ma tiến vào, “Bạch ngọc quận chúa đến…”
Mọi người ngưng trò chuyện, Cố phu nhân đứng dậy,chỉnh chu y phục, bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Nhìn thấy bốn năm mỹ tì đang hộ tống một người tiến đến.
Đây là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, y phục tử sắc, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mỹ mạo xuất chúng, được mọi người vây quanh, nàng bước nhẹ gót sen, hai tay đặt trước người, ngọc bội hắc kim bên tay áo rũ xuống như dòng nước, lộ ra cổ tay mềm mại như tuyết trắng, mỗi tay còn đeo hai cái vòng tay nhìn không ra chất liệu gì, mỗi bước đi lại phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cùng với những bước chân của nàng, là những tiếng thi lễ cung kính của cũng nhân trong nhà.
Bạch Ngọc quận chúa, là cháu gái của trưởng công chúa, tuy không phải huyết thống thuần khiết của hoàng thất, nhưng so với những phụ nhân này, thân phận tôn quý không thể so sánh.
Kiêu ngạo như Cố Lạc Như cũng không thể vì mang thai mà miễn hành lễ, nhưng trên mặt nàng ta không có vẻ không phục, ngược lại có chút vinh dự.
Không nghĩ đến Trưởng công chúa để Bạch Ngọc quận chúa đích thân đến đây, chính là cấp nàng mười phần mặt mũi.
“Lạc nhi không cần đa lễ.” Tầm mắt nhìn mọi người cung kính hành lễ, Bạch Ngọc quận chúa chậm rãi mà đi, dừng lại bên người Cố Lạc Nhi một chút, nhàn nhạt nói.
“Đa tạ quận chúa.” Cố Lạc Nhi vội tạ ân, nhưng cũng không có đứng thẳng lên.
Bạch Ngọc quận chúa không nói gì thêm, bước qua nàng ta, đến vị trí chính giữa ngồi xuống, nhìn xung quanh mọi người một lượt nói không cần đa lễ, mọi người mới dám trở về vị trí cũ, cẩn thận cung kính nói chuyện.
Sau yến hội, mọi người đều trở về, một số người thân cận thì ở lại, cùng xem đứa bé hạ lễ, vừa lúc hạ lễ tẩy tam, rất nhiều người thấy khác với yến hội bình thường nên tò mò đến xem, chúng phụ nhân bên trong vui vẻ ngắm cảnh.
Bạch Ngọc quận chúa vốn muốn cáo từ, nghe các nàng nói vậy cũng thấy hứng thú, phủ Trưởng công chúa chỉ có vị quận chúa này nhỏ tuổi nhất, đương nhiên cũng có thị thiếp sinh hài tử, nhưng những người đó sinh trong mắt Bạch Ngọc quận chúa không coi là hài tự, đương nhiên cũng không làm lễ tẩy tam lớn như vậy, cho nên được phân phó đến đây nàng phải xem một chút.
Mọi người không dám thất lễ, vội đi chuẩn bị, ánh mắt Cố Lạc Nhi lóe lên, nghĩ đến điều gì, vẫy tay gọi một thị nữ qua, nói nhỏ vài câu bên tai thị nữ, thị nữ kia gật đầu xoay người đi.
Những vật dụng hạ lễ được mang đến, xiêm áo chất đày một bàn, đa số chất liệu từ vàng ngọc, liếc mắt một cái là thấy rực rỡ.
Trong này rất nhiều đồ chơi dành cho trẻ con, nhìn qua rất đáng yêu, Bạch Ngọc quận chúa ít gặp những thứ đồ chơi dân gian này, không khỏi thấy hưng trí bừng bừng.’
“Đây là cái gì?” Nàng đưa tay chỉ vào một vật trong đó.
Đây là một tượng nhỏ mười bảy mặt được đúc bằng đồng,chỉ bằng một nắm tay, tư thế tượng đồng rất lạ, mọi người nghe nàng nói cùng nhìn qua, nhiều người cũng không biết đó là tư thế gì.
“Hình như là đang làm gì đó…” Một phụ nhân cẩn thận nói, chỉ vào một tư thế tượng đông đi chân trần đang nghiền giã, “Giống như ta đã thấy qua..”
Bà ta nghiêng đầu, nhất thời không nhớ.
“A, ta biết rồi.” Một thiếu nữ chợt hô. “Đây là nghiền dược.”
“Đúng vậy nha, ta cũng vừa nghĩ ra, còn kia là xắt dược..”
Sau những lời này, nhóm người náo nhiệt hắn, nhao nhao chỉ vào tượng đồng suy ddoaans.
“Đây là xào dược…”
Mọi người cười nói, lần đầu thấy tượng đồng loại này, mà còn tinh xảo đáng yêu, được mạ bằng vàng, có thể thấy tâm ý người tặng.
Một tiếng bộp ngắt lời cười đùa của mọi người.
Bạch Ngọc quận chúa ném tượng đồng trong tay xuống, va vào những đồ vật khác, những tiếng vang ngột ngạt phát ra.
“Nhà quan lễ, quan lại sĩ tộc môn đình, những thứ đồ chơi tiện kĩ này đừng đem lên.” Bạch Ngọc quận chúa híp mắt, hơi ngước cằm nhàn nhạt nói, “Ta đi trước một bước, các vị cứ tiếp tục.”
Dứt lời cất bước mà đi, mọi người vội vàng cung tiễn.
Hành động đột ngột này khiến mọi người khó hiểu, sau khi trở về đưa mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là hợp nhãn nàng trước, thế nào đột nhiên nổi giận?
“Nghe nói thái hậu có ý gả Bạch Ngọc quận chúa cho Văn quận vương…” Cố Lạc Nhi nhỏ giọng nói, trong mắt hiện lên tia cảm xúc phức tạp, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
“Thì..” Mọi người vẫn chưa hiểu.
Vị Văn Quận vương này có khả năng trở thành thái tử, tương lai là thiên tử, Bạch Ngọc quận chúa xuất thân danh môn, lại có huyết thống hoàng thất, hai người quả là trời sinh một đôi.
Nhưng mà, việc này cùng vời chuyện vừa rồi thì có liên quan gì?
Trong lòng mọi người có chút lo lắng, quý tộc bực này, không thể dễ dàng trêu chọc, không biết vừa rồi không đúng ở đâu khiến vị quận chúa không vui mà đi…
“Đây là Cố Thập Bát Nương đưa đến.” Cố Lạc Nhi đưa tay cầm tượng đồng nhi lên, xoay xoay trong tay.
“Vâng, tiểu thư.” Ma ma một bên vội đáp.
Một câu này khiến mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe nói vị Văn quận vương cùng vị Cố Thập Bát Nương này dường như… Trên mặt mọi người hiện lên ý tứ minh bạch cười, vị Bạch Ngọc quận chúa này nhìn thấy tượng đồng nhi chế dược, trong lòng tự nhiên tức giận, nói như vậy, cái tin đồn này không hẳn là…
“Như vậy, Cố gia chúng ta muốn có một cái vương phi?” Có người nhẹ nói, trên mặt kinh ngạc không thôi.
“Vương phi thì hơi mơ mộng, nhưng có thể làm cái trắc phi…” Có người lắc đầu, đăm chiêu nói.
“Trắc phi cũng là phi…” Rất nhiều người không khỏi thấp giọng nói, nếu trong tương lai vị Văn quận vương này thật sự lên ngôi hoàng đế..thì trở thành…nương nương.
Ý nghĩ này khiến trong mắt mọi người hiện lên tia rụng động, trong mắt toát ra nóng bỏng, một nhà xuất hiện một cái nương nương, địa vị kia quả thật không tầm thường.
Xem ra cần phải thường xuyên đi lại với Tào thị rồi…
Tâm tư mọi người đương nhiên rơi vào trong mắt Cố phu nhân và Cố Lạc Nhi.
“Lạc nhi, là con cố ý cho người bày ra trò này đúng không?” Cố phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Cố Lạc Nhi cong cong khóe miệng, gật đầu, “Con muốn xem thử coi Bạch Ngọc quận chúa có biết không?”
“Biết thì thế nào? Chúng ta được lợi gì chứ đứa nhỏ này, hành sự vẫn lỗ mãng như vậy, con nháo như vậy, chẳng phải đem chuyện nha đầu kia lên, nói với nhiều người như vậy, cũng coi như biến nó thành sự thật rồi.” Cố phu nhân nhỏ giọng oán trách.
Trên mặt Cố Lạc Nhi hiện lên một tia trào phúng khinh thường cười.
“Giả thành thật?” Nàng ta xoay xoay tượng dược đồng trong tay, “Thật hay giả, cũng chỉ là một món đồ chơi, nó dám ngang ngược trước mặt chúng ta, nhưng trong tay những quý nhân này…”
Trong mắt Cố Lạc Nhi hiện lên một đạo hàn quang, ý cười trên môi ngày càng đậm, lật tay, kim dược đồng rơi xuống đất, nàng giơ giân mang giày thêu tinh mỹ, hung hăn nghiền dưới chân.
“Hôm nay nó không đến, coi như là may mắn.” Cố Lạc Nhi nhìn ngoài cửa, hất cằm nói, “Nhung mà, nó không có khả năng luôn may mắn như vậy…”
Kinh Giao Đào Hoa tự, tên bình thường, nhưng cảnh vật rất thanh tĩnh.
“Nơi này cũng được.” Cố Thập Bát Nương nhìn theo tay Linh Bảo chỉ một bụi hoa quế, nhìn cây cổ thụ trước sân đình, gật đầu.
“Vừa đến kinh thành muội đã nghe người ta nói đến nơi này, nhưng mà đây vẫn là lần đầu đến..” Linh Bảo nhìn xung quanh, xúc động nói, “Nghe nói ở đây xin sâm hỏi quẻ rất linh nghiệm.”
Xin sâm hỏi quẻ quá khứ vị lại, là chuyện Cố Thập Bát Nương cực kì kiêng kị.
“Muội đi đi, hỏi nhân duyên của muội.” Cố Thập Bát Nương ngắt lời nàng, cười nói, “Ta ở đây chờ muội, miễn cho muội xấu hổ…”
Linh Bảo nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, dậm chân kêu tiểu thư.
“Muội..muội hỏi cho ca ca.” Nàng vừa định đi, lại sợ Cố Thập Bát Nương trêu chọc mình, quay đầu lại chu miệng nói.
“Mau đi đi..” Cố Thập Bát Nương cười ha ha.
Linh Bảo xấu hổ một chút, nhưng nhịn không được trong tâm nguyện mấy lâu cũng chạy đi.
“Muội cũng thay tiểu thư hỏi..” Nàng không quên quay đầu nói.
“Không cần, ngàn vạn lần đừng hỏi.” Cố Thập Bát Nương vội nói, “Vận mệnh của ta tự ta, không cần hỏi quỷ thần.”
Linh Bảo đã đi xa mất.
“Hảo một câu vận mệnh của ta tự ta.” Tiếng cười của Tín Triều Dương vang lên bên tai.
Cố Thập Bát Nương có chút bất ngờ, quay đầu lại.
Tín Triều Dương một thân thanh y đứng đó, phía sau bốn năm thị tỳ ôm bàn cờ cùng đồ dùng trà.
“Thật là trùng hợp.” Cố Thập Bát Nương cười, một mặt đánh giá hắn, “Đại thiếu gia đến đây tìm thanh tịnh sao?”
Sau sự kiện Bảo Hòa đường, Đại Hữu Sinh ở kinh thành mới khai trương hơn một năm đã cắn nuốt một phần thị trường ở đây, ngắn ngủi mất thắng, nổi bật chèn ép địa vị bốn nhà hậu thế trăm năm được gọi là tứ đại hằng dược.
So với việc đứng sau lưng gia gia ở Kiến Khang quả thật khác xa, nơi này Tín Triều Dương thản nhiên bộc lộ phong quan đối diện với những nhân vật lớn, đứng dưới cái gắt của những lời đàm tiếu, giương đao múa kiếm, bày mưu tính kế, chen lấn mà đi, kết hợp với những chi nhánh dược hành nhỏ, làm cho người ta nhắc đến liền biến sắc, đồng thời kinh nể, mặc kệ tâm tư mọi người thế nào, đối với hắn cũng không quan trọng, bởi vậy Tín Triều Dương rất bận rộn, mấy tháng mới gặp Cố Thập Bát Nương một lần, mà lại là tại yến hội dược giới.
Nhìn cô nương trước mắt đơn giản thuần khiết, nở nụ cười xinh đẹp, Tín Triều Dương chỉ cảm thấy khóe miệng không tự giác cong cong theo.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nguyên lai thật sự có một người khiến ngươi chỉ cần gặp mặt không tự giác sẽ nảy sinh vui vẻ..
Đây là vì sao? Đối với Tín Triều Dương hắn, cảm xúc này quả thật kì quái.
“Ta phải trốn sao? Thanh nhàn tự ta.” Hắn dời tầm mắt, cười nói.
Cố Thập Bát Nương nhíu mày cười, “Dù sao huynh nói gì đều có lý.”
Khi nói chuyện, Tín Triều Dương lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy sâu sắc, dọn xong bàn cờ, bọn thị nữ nhu thuận ngồi một bên pha trà.
“Mời.” Hắn kéo tay áo đưa tay mời, một bên ngồi xếp bằng xuống, cười nói với Cố Thập Bát Nương.
“Huynh dám chơi cờ với ta?” Cố Thập Bát Nương cười, nhẹ quỳ xuống, một tay nhẹ nhàng nâng tay áo, “Không được hối hận..”
“A..? Ta muốn lĩnh giáo một phen..” Tín Triều Dương gật đầu, đưa tay ý bảo nàng đi trước.
Cố Thập Bát Nương không khách khí, nhặt con cờ đặt lên.
Không lâu sau, sắc mặt Tín Triều Dương có chút cổ quái, thị nữ một bên nhẹ nhàng bưng trà qua, ánh mắt lướt qua bàn cờ, không kìm được cười thành tiếng.
Nhìn Tín Triều Dương nhíu mày hạ xuống một con cờ, Cố Thập Bát Nương tiện tay bưng trà lên, một mặt gật đầu nói huynh thắng rồi, một mặt uống một ngụm.
“Cố nương tử..rõ là..thông minh như vậy…” Tín Triều Dương vỗ trán nói.
“Đa tạ khen ngợi, ta lần đầu chơi cái này đó..” Cố Thập Bát Nương cười nói, đặt chén trà xuống, chỉ vào bàn cờ, “Huynh coi, ta sắp bày thành chữ rồi.” Nói xong còn nhướng mắt với Tín Triều Dương cười, “Không nghĩ đến có thể sắp xong chữ mới thua..”
“Chữ gì?” Tín Triều Dương nghiêng người qua, nhìn theo hướng của nàng.
“Họ của ta..” Hắn cười nói, lại nở nụ cười khổ, “Ta còn tưởng Cố nương tử ra vẻ hư ảo, sớm biết muội không biết chơi, muội muốn xếp một nét cũng không xong đâu..”
Hắn nói chuyện, quay đầu nhìn chằm chằm Cố Thập Bát Nương.
“..Bất quá, cũng là tại ta, binh bất yếm trá…” Tiếng nói của hắn chợt ngưng lại.
Đột nhiên phát hiện, đứng gần cô nương này trong gang tấc, nhìn gương mặt trắng như sứ, không phấn son, thanh nhã cực kỳ.
“Cái này gọi là khí thế áp người, đánh không lại, cũng phải dọa đối phương một phen..” Cố Thập Bát Nương cười nói, phát hiện Tín Triều Dương có chút bất thường, quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, chợt sửng sốt, bầu không khí đột nhiên có chút quái dị
(Chưa hết chương mà mệt quá nên đăng luôn:”> sáng mai update tiếp)
“Thiếu gia, trà của người.”
Thị nữ một bên nhẹ nhàng nói, đưa một ly trà thơm ngát qua.
Không khí quái dị có chút xấu hổ tan đi.
Tín Triều Dương trở lại chỗ của mình, theo bản năng cảm nhận được động tác của chính mình có chút chật vật.
Cố Thập Bát Nương cũng đứng dậy, “Ta đi xem Linh Bảo trở lại…” Dường như cảm thấy nói như vậy không ổn lắm vội vàng bổ sung một câu, “Miễn cho muội ấy tìm không thấy ta..”
Dứt lời, không đợi hắn trả lời, thi lễ một chút bước nhanh đi.
Bọn thị nữ nhớ lại khẽ cười.
“Cười gì chứ.” Tín Triều Dương lần đầu bị người ta cười như vậy cảm thấy có chút không tự nhiên, một tay sờ mũi, một tay nâng chén trà lên uống một hớp, “Chẳng lẽ nhìn ta có chút thảm hại vậy sao?”
Hắn không tự giác hỏi ra ý nghĩ trong lòng.
Bọn thị nữ cười vang.
“Không có, thiếu gia vẫn ung dung thản nhiên..” Các nàng nũng nịu nói, “Nhưng mà, thiếu gia, trà này không nóng sao?”
Dứt lời, lúc này Tín Triều Dương mới cảm thấy trong miệng lúc này bỏng rát, không khỏi đưa tay che miệng, cùng lúc đó mặt hắn cũng nóng lên theo.
Nguy rồi, chẳng lẽ nhiễm phong hàn rồi? Trong đầu hắn hiện lên ý hiệm này.
“Ấy chà.” Bọn thị nữ mở to mắt, giống như thấy vật hiếm lạ, “Thiếu gia…Đỏ mặt kìa..”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tác giả: đề cử truyện Vân Hoan, Vũ Cửu Hoa sáng tác, đã hoàn thành.:”> này bác tác giả quảng cáo mình để luôn, không biết có truyện này ko
Tác giả :
Hi Hành