Dược Hương Trùng Sinh
Chương 102-1: Thính phật (1)
Biên tập: Từ Hoán Vũ
Tháng ba, Thịnh Vượng Tự bởi vì Liễu Nhiên đại sư thuyết pháp mà ở đây náo nhiệt hẳn lên, bất quá loại náo nhiệt này chỉ là ở trong phạm vi nhỏ, không có bao nhiêu người có thể được Liễu Nhiên đại sư mời nghe pháp khóa.
Lúc Cố Thập Bát Nương đỡ Tào thị lên xe ngựa, dẫn đến hàng trăm ánh mắt dáo dác của những hộ nhà bên đường.
"Mới sáng sớm, mấy người các ngươi đi đâu vậy?" Mấy phụ nhân có quen biết đi tới hỏi.
"Chúng ta đi Thịnh Vượng Tự." Tào thị mỉm cười đáp.
Lời này khiến cho mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, vào lúc này lại đi Thịnh Vượng Tự?
"Là đi nghe Liễu Nhiên đại sư giảng kinh?" Có người thử dò xét hỏi, trong lòng đối với đáp án rất không chắc chắn.
Tào thi6 gật gù, nói tiếng đúng vậy.
Một chiếc xe ngựa từ đằng sau chậm rãi chạy đến, Cố Ngư đang cưỡi ngựa đi theo bên cạnh chiếc xe, áo choàng màu xanh nhạt phiêu diêu theo gió, lộ ra trường bào tuyết trắng bên trong.
Hắn ngồi trên cao nhìn xuống, nhìn thiếu nữ nọ một thân sam y hoa hồng màu đen, một nửa tóc được xỏa xuống ~ nửa còn lại được búi lên đơn giản, yên lặng đứng ở bên cạnh mẫu thân, nghe các phu nhân nói chuyện.
Làm như nhận ra được ánh mắt của ai đó nãy giờ đặt ở trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại đối phương, khẽ mỉm cười, chợt hời hợt cuối đầu thi lễ.
Vẻ mặt Cố Ngư bất biến, khẽ cuối đầu đáp lễ, dời tầm mắt.
Nhìn chiếc xe ngựa này, mọi người đều biết là Tam nãi nãi đến rồi, vội nhao nhao tránh sang một bên thi lễ vấn an.
Màn xe được tiểu nha hoàn vén lên, Tam nãi nãi khí chất thanh thanh đạm đạm ở bên trong gật đầu đáp lễ, ánh mắt rơi xuống trên người Tào thị.
"Nhà lão tứ, cùng đi đi." Nàng cười yếu ớt nói.
Tào thị vội gật đầu tán thành, để xe ngựa Tam nãi nãi đi trước, sau đó mới lên xe mà theo sau.
Nhìn hai chiếc xe ngựa một trước một sau, các phu nhân đứng tại chỗ vẻ mặt ước ao.
"Liễu Nhiên đại sư vậy mà gửi thiệp mời tới cho nàng?" Đám người tự lẩm bẩm một mình, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, phải biết được mời tới khóa học của Liễu Nhiên đại sư cũng sẽ không đến trăm người ở Kiến Khang thành mà thôi, tính thế nào cũng không tới phiên mẹ con Tào thị.
"Có thể là các nàng dùng tiền mua lượt đến..." Một vị phụ nhân nói, "...Các ngươi có nghe nói chưa, Thập Bát Nương, là đồ đệ của một vị đạidượcsư, dạo này bándượcrất đắt giá, đã vậy còn phải cướp mới có được...diendanlequydon Người người đều đem vàng đến cầudượccủa nàng...Nhà bọn họ hiện tại có thể được xem là rất có tiền..."
"Cái gì đồ đệ đạidượcsư," một người khác khinh thường nói, "Đừng noni1 đến cha của nàng đã từng làm Huyện Lệnh, hiện tại Hải ca thi đỗ giải Nguyên, nàng không phải là thiên kim tiểu thư sao, làm sao sẽ đi làm cái thủ nghệ trình độ thấp hèn kia?"
"Đúng đấy." Có người phụ họa nói, "Là nói vị đạidượcsư kia làm sư phó bào chế bên trong hiệu thuốc nàng mở mà thôi, bởi vậy nên mới đặc biệt phát tài, nghe nói tiền kiếm được đều là vàng ròng, một cái rương rồi lại một cái rương nhấc đem về đấy..."
Đám người khó nén lòng hâm mộ nói, thế rốt cuộc là có bao nhiêu tiền a...
"Một nhà này, chẳng lẽ không còn giống với trước kia nữa." Đám người cùng cảm thán kêu lên, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía đường phố, đã không còn nhìn thấy bóng của hai chiếc xe ngựa kia.
Một cái xe hình rồng dừng ở ngoài Thịnh Vượng tự, vú già nâng đỡ từng người xuống xe ngựa, Tam nãi nãi - Hoàng Thế Anh cũng thôi đi, còn có Cố Ngư, Tào thị cùng Cố Thập Bát Nương lập tức hấp dẫn đến đông đảo ánh mắt.
Đến tham dự kinh khóa hàng năm của Liễu Nhiên đại sư đều là đám người cố định, thỉnh thoảng có một người mới tham gia vào, nhất định hấp dẫn đám người chú ý, có thể đến nơi này nghe giảng, không giàu sang thì cũng cao quý, đương nhiên có những người không giàu không quý cũng có, là người hữu duyên trong miệng Liễu Nhiên đại sư.
Tào thị cùng với Hoàng Thế Anh đi song song, đám người nhao nhao phỏng đoán vị này là giàu hay là quý, hoặc là người hữu duyên.
Truyền thuyết nói rằng Liễu Nhiên đại sư có thể biết quá khứ vị lai, người hữu duyên trong miệng hắn đương nhiên không phải chỉ là người hữu duyên mà thôi, tất có tạo hóa phi phàm, chỉ có điều không muốn người khác biết, càng là loại người hữu duyên này, càng được người xem trọng, càng nhiều người quyền quý dụng tâm để ý lén lút tiến hành việc lôi kéo.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vĩnh viễn vượt xa thêm gấm thêm hoa, đạo lý này mọi người đều hiểu rõ, chỉ có điều mắt thường thế tục, thân ở trong đó thường nhận không ra.
Tào thị vốn là ở đằng sau Hoàng Thế Anh, nhưng lại được nàng mời, hai người mới đi song song, một mặt đi một mặt thấp giọng trò chuyện, vú già không xa không gần đi theo sau lưng, cứ như vậy., Cố Ngư cùng Cố Thập Bát Nương thì đi chung với nhau.
Cố Thập Bát Nương hơi cuối đầu, nhìn bóng dáng áo choàng xanh lay động đi trước vài bước, tròng lòng dâng lên chút cả giác kỳ quái.
Có phần giống với có tật giật mình, nàng nghĩ đến Cố Ngư thi đứng thứ hai, cách vận mệnh án thủ đời kia chỉ có một bước chân, tất cả những thứ này có thể có liên quan đến nàng trọngsinh.
Không lẽ lại đúng là có liên quan gì? Cố Hải không có trọngsinh, tất cả những thứ này đều là do chăm chỉ học tập mới có được, tất cả những thứ này cùng có liên quan đến chuyện nàng trọngsinh.
Nàng nhớ tới đã từng xem qua một đoạn văn, đại ý là mệnh do trời định không có nửa điểm do người định, diendanlequydon nhưng cõi đời này có một số ít người tâm chí mạnh ẽ, là chí mà không phải trí, có thể xoay chuyển vận mệnh, nói như vậy cũng là hi vọng đáp lại câu kia.
Ca ca không lẽ chính là người như vậy sao? Hắn lấy chăm chỉ của hắn xoay chuyển số phận tư chất đần độn, có thể đời kia nếu không phải phụ thân mất sớm, ca ca có kha năng cũng đạt thành tựu trong học vấn...
Đời này, việc ta làm chỉ là cải biến số phận chết oan của thân nhân, chính là muốn dùng ý chí cường đại xoay chuyển số mệnh, còn lại tất cả nhân vật tất cả sự tình biến chuyển cũng tốt, đều không cần để ý.
Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái, nàng ngẩn đầu lên nở nụ cười, quay đầu nhìn sang đối diện Cố Ngư.
"Chúc mừng..." Ý cười của nàng càng nồng, chỉ là không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, thúc thúc? Ca ca? Trong tộc bởi vì Hoàng Thế Anh nhận hắn làm con nuôi mà nhức đầu không thôi, cuối cùng thống nhất gọi là Ngư thiếu gia.
Khóe miệng Cố Ngư uốn cong, làm nổi lên một tia cười, "Cùng vui."
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, xuyên thấu qua vẻ mặt thân thiện sáng sủa của thiếu niên này, nhìn ra ẩn sâu ở đáy mắt của hắn có một tia ghét hận.
Trong lòng nàng cảm thán một chốc, nếu không phải linh hồn mình hơn hai mươi tuổi, căn bản sẽ không phát hiện, hắn bất quá chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, đã có thể đem tâm tình của mình ẩn giấu đến như vậy, thực là không tồi.
Chỉ là nàng trước sau không hiểu, sự hận thù này đến cùng là vì sao mà đến, lẽ nào chỉ là bởi vì cùng Cố Nhạc Sơn tranh cãi?
Nàng thế nhưng không nhìn ra, Cố Ngư đối với Cố Nhạc Sơn có tình cảm gì.
(Có tình cảm gì a...)
"Liễu Nhiên đại sư chỉ mời ngươi đến, không có mời ca ca ngươi sao?" Cố Ngư đột nhiên hỏi.
Cố Thập Bát Nương ngưng thần trả lời, mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy."
"Toàn bộ Cố gia chỉ mời nhà các ngươi," Hắn trì hoãn bước chân, đứng ở trước người Cố Thập Bát Nương, nghiêng đầu chậm rãi nói, "Ngươi nói, đây là tại sao?"
Cố Thập Bát Nương sững sờ, chợt mang theo vài phần không rõ, nhìn hắn nói: "Chỉ có nhà chúng ta? Sao lại thế, Tam nãi nãi cùng Ngư thiếu gia ngươi..."
Cố Ngư hé miệng nở nụ cười, đánh gãy lời nàng, đầu hơi nghiêng một chút đi đến, thấp giọng nói: "Có thể là đại sư muốn chỉ điểm một ít."
Ánh mắt của hắn, thâm thúy sáng sủa, uy nghiêm đáng sợ nhìn sang, Cố Thập Bát Nương không khỏi giật mình một cái, này giống như một ngay nọ ngươi đang muốn bước vào một căn phòng nhỏ hạ độc vào trong nước uống, phía au đột nhiên vang lên một loạt tiếng *phật niệm, linh hồn có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu.
*phật niệm: a - di - đà - phật
HHắn nói vậy là có ý gì? Trong đầu Cố Thập Bát Nương nhanh chóng chuyển động, lão hòa thượng gửi thiệp mời đến, viết rõ là đưa cho mình và mẫu thân, nếu như không có nói rõ, diendanlequydon cũng không nói không cho phép người khác đi cùng, nói như vậy, bất luận là phu nhân nào nhận được thiệp mời, muốn mang bao nhiêu người thì mang bấy nhiêu, như vậy Liễu Nhiên đại sư giảng kinh còn có cái gì hiếm lạ...
Hoàng Thế Anh cũng đến, là bởi vì là bạn cũ của Liễu Nhiên đại sư, Cố Ngư cũng tới được, là do mặt mũi của Hoàng Thế Anh? Mặt mũi? Nếu như nhìn mặt mũi, chỉ sợ lão hòa thượng con mắt *luy hạt đi...
*luy: ỉu xìu; hạt: mù; ý câu trên là bảo: lão hòa thượng này sẽ không chỉ nhìn mặt mũi đâu a.
Vậy thì là nói, bản thân hắn cũng nhận được lời mời...Tại sao? Tại sao? Bởi vì học vấn tốt? Này Cố Hai là án thủ đấy...
Một luồng phỏng đoán ở đáy lòng lan tràn mà đến, hô hấp Cố Thập Bát Nương không khỏi gấp gáp hơn trong một khắc.
Đã nói là lão hòa thượng ấy biết quá khứ vị lai, một ngày kia, chỉ vài câu đã nói rõ lai lịch của nàng, nói như vậy Cố Ngư...cũng là bị nhìn thấu?
Làm sao có khả năng?
Nàng cảm giác đầu óc của mình trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn, nói cho cùng nàng chỉ là một phụ nhân phổ thông không thể phổ thông hơn nữa.
Chẳng qua, nhìn thấu thì đã làm sao? Lão tử Thiên Vương nàng cũng sẽ không sợ, còn sợ hắn cũng chỉ là một thiếu niên thông thường.
"Chỉ điểm gì chứ? Nàng ngẩn đầu lên, nhìn lại hắn cười nói, "Ngư thiếu gia ngươi học vấn cao, những lời ngươi nói ta nghe đều không hiểu gì đây."
Cố Ngư nở nụ cười, đuôi lông mày giương lên, "Thập Bát Nương có văn có vũ, đây mới là học vấn cao."
Cố Thập Bát Nương cười ha ha, "Đa tạ, Ngư thiếu gia quá khen." Dứt lời, nở nụ cười ý tứ sâu xa, "Chẳng qua là kiếm cơm ăn, cầu đường sống thôi, không sánh được với gấm vóc tiền đồ của Ngư thiếu gia ngươi."
"Chúc ngươi may mắn." Cố Ngư cũng nở nụ cười ý tứ sâu xa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, thiếu niên thiếu nữ minh mị tựa như *quang, so với đại đa số phụ nhân nam tử cao tuổi cùng đi bên cạnh, rất là vui tai vui mắt.
[ (*) <= cái này bà tác giả ghi, không phải Vũ. ]
"Đây là con cái nhà ai?"
"Là hai vợ chồng nhỏ?"
"Ngươi nghĩ cái gì vậy hả, rõ ràng là nữ nhi cải trang..."
"Giống như kim đồng ngọc nữ..."
[ Khúc này ta muốn chớt với bà tác giả luôn, bả viết sai chính tả mới ghê, mới đầu nguyên văn là "kim đồng dục nữ", thật là Vũ ta không có quá trong sáng nên mất một lúc mới nghĩ ra cái cụm từ "kim đồng ngọc nữ" này. (""-_- ) ]
Tháng ba, Thịnh Vượng Tự bởi vì Liễu Nhiên đại sư thuyết pháp mà ở đây náo nhiệt hẳn lên, bất quá loại náo nhiệt này chỉ là ở trong phạm vi nhỏ, không có bao nhiêu người có thể được Liễu Nhiên đại sư mời nghe pháp khóa.
Lúc Cố Thập Bát Nương đỡ Tào thị lên xe ngựa, dẫn đến hàng trăm ánh mắt dáo dác của những hộ nhà bên đường.
"Mới sáng sớm, mấy người các ngươi đi đâu vậy?" Mấy phụ nhân có quen biết đi tới hỏi.
"Chúng ta đi Thịnh Vượng Tự." Tào thị mỉm cười đáp.
Lời này khiến cho mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, vào lúc này lại đi Thịnh Vượng Tự?
"Là đi nghe Liễu Nhiên đại sư giảng kinh?" Có người thử dò xét hỏi, trong lòng đối với đáp án rất không chắc chắn.
Tào thi6 gật gù, nói tiếng đúng vậy.
Một chiếc xe ngựa từ đằng sau chậm rãi chạy đến, Cố Ngư đang cưỡi ngựa đi theo bên cạnh chiếc xe, áo choàng màu xanh nhạt phiêu diêu theo gió, lộ ra trường bào tuyết trắng bên trong.
Hắn ngồi trên cao nhìn xuống, nhìn thiếu nữ nọ một thân sam y hoa hồng màu đen, một nửa tóc được xỏa xuống ~ nửa còn lại được búi lên đơn giản, yên lặng đứng ở bên cạnh mẫu thân, nghe các phu nhân nói chuyện.
Làm như nhận ra được ánh mắt của ai đó nãy giờ đặt ở trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại đối phương, khẽ mỉm cười, chợt hời hợt cuối đầu thi lễ.
Vẻ mặt Cố Ngư bất biến, khẽ cuối đầu đáp lễ, dời tầm mắt.
Nhìn chiếc xe ngựa này, mọi người đều biết là Tam nãi nãi đến rồi, vội nhao nhao tránh sang một bên thi lễ vấn an.
Màn xe được tiểu nha hoàn vén lên, Tam nãi nãi khí chất thanh thanh đạm đạm ở bên trong gật đầu đáp lễ, ánh mắt rơi xuống trên người Tào thị.
"Nhà lão tứ, cùng đi đi." Nàng cười yếu ớt nói.
Tào thị vội gật đầu tán thành, để xe ngựa Tam nãi nãi đi trước, sau đó mới lên xe mà theo sau.
Nhìn hai chiếc xe ngựa một trước một sau, các phu nhân đứng tại chỗ vẻ mặt ước ao.
"Liễu Nhiên đại sư vậy mà gửi thiệp mời tới cho nàng?" Đám người tự lẩm bẩm một mình, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, phải biết được mời tới khóa học của Liễu Nhiên đại sư cũng sẽ không đến trăm người ở Kiến Khang thành mà thôi, tính thế nào cũng không tới phiên mẹ con Tào thị.
"Có thể là các nàng dùng tiền mua lượt đến..." Một vị phụ nhân nói, "...Các ngươi có nghe nói chưa, Thập Bát Nương, là đồ đệ của một vị đạidượcsư, dạo này bándượcrất đắt giá, đã vậy còn phải cướp mới có được...diendanlequydon Người người đều đem vàng đến cầudượccủa nàng...Nhà bọn họ hiện tại có thể được xem là rất có tiền..."
"Cái gì đồ đệ đạidượcsư," một người khác khinh thường nói, "Đừng noni1 đến cha của nàng đã từng làm Huyện Lệnh, hiện tại Hải ca thi đỗ giải Nguyên, nàng không phải là thiên kim tiểu thư sao, làm sao sẽ đi làm cái thủ nghệ trình độ thấp hèn kia?"
"Đúng đấy." Có người phụ họa nói, "Là nói vị đạidượcsư kia làm sư phó bào chế bên trong hiệu thuốc nàng mở mà thôi, bởi vậy nên mới đặc biệt phát tài, nghe nói tiền kiếm được đều là vàng ròng, một cái rương rồi lại một cái rương nhấc đem về đấy..."
Đám người khó nén lòng hâm mộ nói, thế rốt cuộc là có bao nhiêu tiền a...
"Một nhà này, chẳng lẽ không còn giống với trước kia nữa." Đám người cùng cảm thán kêu lên, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía đường phố, đã không còn nhìn thấy bóng của hai chiếc xe ngựa kia.
Một cái xe hình rồng dừng ở ngoài Thịnh Vượng tự, vú già nâng đỡ từng người xuống xe ngựa, Tam nãi nãi - Hoàng Thế Anh cũng thôi đi, còn có Cố Ngư, Tào thị cùng Cố Thập Bát Nương lập tức hấp dẫn đến đông đảo ánh mắt.
Đến tham dự kinh khóa hàng năm của Liễu Nhiên đại sư đều là đám người cố định, thỉnh thoảng có một người mới tham gia vào, nhất định hấp dẫn đám người chú ý, có thể đến nơi này nghe giảng, không giàu sang thì cũng cao quý, đương nhiên có những người không giàu không quý cũng có, là người hữu duyên trong miệng Liễu Nhiên đại sư.
Tào thị cùng với Hoàng Thế Anh đi song song, đám người nhao nhao phỏng đoán vị này là giàu hay là quý, hoặc là người hữu duyên.
Truyền thuyết nói rằng Liễu Nhiên đại sư có thể biết quá khứ vị lai, người hữu duyên trong miệng hắn đương nhiên không phải chỉ là người hữu duyên mà thôi, tất có tạo hóa phi phàm, chỉ có điều không muốn người khác biết, càng là loại người hữu duyên này, càng được người xem trọng, càng nhiều người quyền quý dụng tâm để ý lén lút tiến hành việc lôi kéo.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vĩnh viễn vượt xa thêm gấm thêm hoa, đạo lý này mọi người đều hiểu rõ, chỉ có điều mắt thường thế tục, thân ở trong đó thường nhận không ra.
Tào thị vốn là ở đằng sau Hoàng Thế Anh, nhưng lại được nàng mời, hai người mới đi song song, một mặt đi một mặt thấp giọng trò chuyện, vú già không xa không gần đi theo sau lưng, cứ như vậy., Cố Ngư cùng Cố Thập Bát Nương thì đi chung với nhau.
Cố Thập Bát Nương hơi cuối đầu, nhìn bóng dáng áo choàng xanh lay động đi trước vài bước, tròng lòng dâng lên chút cả giác kỳ quái.
Có phần giống với có tật giật mình, nàng nghĩ đến Cố Ngư thi đứng thứ hai, cách vận mệnh án thủ đời kia chỉ có một bước chân, tất cả những thứ này có thể có liên quan đến nàng trọngsinh.
Không lẽ lại đúng là có liên quan gì? Cố Hải không có trọngsinh, tất cả những thứ này đều là do chăm chỉ học tập mới có được, tất cả những thứ này cùng có liên quan đến chuyện nàng trọngsinh.
Nàng nhớ tới đã từng xem qua một đoạn văn, đại ý là mệnh do trời định không có nửa điểm do người định, diendanlequydon nhưng cõi đời này có một số ít người tâm chí mạnh ẽ, là chí mà không phải trí, có thể xoay chuyển vận mệnh, nói như vậy cũng là hi vọng đáp lại câu kia.
Ca ca không lẽ chính là người như vậy sao? Hắn lấy chăm chỉ của hắn xoay chuyển số phận tư chất đần độn, có thể đời kia nếu không phải phụ thân mất sớm, ca ca có kha năng cũng đạt thành tựu trong học vấn...
Đời này, việc ta làm chỉ là cải biến số phận chết oan của thân nhân, chính là muốn dùng ý chí cường đại xoay chuyển số mệnh, còn lại tất cả nhân vật tất cả sự tình biến chuyển cũng tốt, đều không cần để ý.
Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái, nàng ngẩn đầu lên nở nụ cười, quay đầu nhìn sang đối diện Cố Ngư.
"Chúc mừng..." Ý cười của nàng càng nồng, chỉ là không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, thúc thúc? Ca ca? Trong tộc bởi vì Hoàng Thế Anh nhận hắn làm con nuôi mà nhức đầu không thôi, cuối cùng thống nhất gọi là Ngư thiếu gia.
Khóe miệng Cố Ngư uốn cong, làm nổi lên một tia cười, "Cùng vui."
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, xuyên thấu qua vẻ mặt thân thiện sáng sủa của thiếu niên này, nhìn ra ẩn sâu ở đáy mắt của hắn có một tia ghét hận.
Trong lòng nàng cảm thán một chốc, nếu không phải linh hồn mình hơn hai mươi tuổi, căn bản sẽ không phát hiện, hắn bất quá chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, đã có thể đem tâm tình của mình ẩn giấu đến như vậy, thực là không tồi.
Chỉ là nàng trước sau không hiểu, sự hận thù này đến cùng là vì sao mà đến, lẽ nào chỉ là bởi vì cùng Cố Nhạc Sơn tranh cãi?
Nàng thế nhưng không nhìn ra, Cố Ngư đối với Cố Nhạc Sơn có tình cảm gì.
(Có tình cảm gì a...)
"Liễu Nhiên đại sư chỉ mời ngươi đến, không có mời ca ca ngươi sao?" Cố Ngư đột nhiên hỏi.
Cố Thập Bát Nương ngưng thần trả lời, mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy."
"Toàn bộ Cố gia chỉ mời nhà các ngươi," Hắn trì hoãn bước chân, đứng ở trước người Cố Thập Bát Nương, nghiêng đầu chậm rãi nói, "Ngươi nói, đây là tại sao?"
Cố Thập Bát Nương sững sờ, chợt mang theo vài phần không rõ, nhìn hắn nói: "Chỉ có nhà chúng ta? Sao lại thế, Tam nãi nãi cùng Ngư thiếu gia ngươi..."
Cố Ngư hé miệng nở nụ cười, đánh gãy lời nàng, đầu hơi nghiêng một chút đi đến, thấp giọng nói: "Có thể là đại sư muốn chỉ điểm một ít."
Ánh mắt của hắn, thâm thúy sáng sủa, uy nghiêm đáng sợ nhìn sang, Cố Thập Bát Nương không khỏi giật mình một cái, này giống như một ngay nọ ngươi đang muốn bước vào một căn phòng nhỏ hạ độc vào trong nước uống, phía au đột nhiên vang lên một loạt tiếng *phật niệm, linh hồn có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu.
*phật niệm: a - di - đà - phật
HHắn nói vậy là có ý gì? Trong đầu Cố Thập Bát Nương nhanh chóng chuyển động, lão hòa thượng gửi thiệp mời đến, viết rõ là đưa cho mình và mẫu thân, nếu như không có nói rõ, diendanlequydon cũng không nói không cho phép người khác đi cùng, nói như vậy, bất luận là phu nhân nào nhận được thiệp mời, muốn mang bao nhiêu người thì mang bấy nhiêu, như vậy Liễu Nhiên đại sư giảng kinh còn có cái gì hiếm lạ...
Hoàng Thế Anh cũng đến, là bởi vì là bạn cũ của Liễu Nhiên đại sư, Cố Ngư cũng tới được, là do mặt mũi của Hoàng Thế Anh? Mặt mũi? Nếu như nhìn mặt mũi, chỉ sợ lão hòa thượng con mắt *luy hạt đi...
*luy: ỉu xìu; hạt: mù; ý câu trên là bảo: lão hòa thượng này sẽ không chỉ nhìn mặt mũi đâu a.
Vậy thì là nói, bản thân hắn cũng nhận được lời mời...Tại sao? Tại sao? Bởi vì học vấn tốt? Này Cố Hai là án thủ đấy...
Một luồng phỏng đoán ở đáy lòng lan tràn mà đến, hô hấp Cố Thập Bát Nương không khỏi gấp gáp hơn trong một khắc.
Đã nói là lão hòa thượng ấy biết quá khứ vị lai, một ngày kia, chỉ vài câu đã nói rõ lai lịch của nàng, nói như vậy Cố Ngư...cũng là bị nhìn thấu?
Làm sao có khả năng?
Nàng cảm giác đầu óc của mình trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn, nói cho cùng nàng chỉ là một phụ nhân phổ thông không thể phổ thông hơn nữa.
Chẳng qua, nhìn thấu thì đã làm sao? Lão tử Thiên Vương nàng cũng sẽ không sợ, còn sợ hắn cũng chỉ là một thiếu niên thông thường.
"Chỉ điểm gì chứ? Nàng ngẩn đầu lên, nhìn lại hắn cười nói, "Ngư thiếu gia ngươi học vấn cao, những lời ngươi nói ta nghe đều không hiểu gì đây."
Cố Ngư nở nụ cười, đuôi lông mày giương lên, "Thập Bát Nương có văn có vũ, đây mới là học vấn cao."
Cố Thập Bát Nương cười ha ha, "Đa tạ, Ngư thiếu gia quá khen." Dứt lời, nở nụ cười ý tứ sâu xa, "Chẳng qua là kiếm cơm ăn, cầu đường sống thôi, không sánh được với gấm vóc tiền đồ của Ngư thiếu gia ngươi."
"Chúc ngươi may mắn." Cố Ngư cũng nở nụ cười ý tứ sâu xa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, thiếu niên thiếu nữ minh mị tựa như *quang, so với đại đa số phụ nhân nam tử cao tuổi cùng đi bên cạnh, rất là vui tai vui mắt.
[ (*) <= cái này bà tác giả ghi, không phải Vũ. ]
"Đây là con cái nhà ai?"
"Là hai vợ chồng nhỏ?"
"Ngươi nghĩ cái gì vậy hả, rõ ràng là nữ nhi cải trang..."
"Giống như kim đồng ngọc nữ..."
[ Khúc này ta muốn chớt với bà tác giả luôn, bả viết sai chính tả mới ghê, mới đầu nguyên văn là "kim đồng dục nữ", thật là Vũ ta không có quá trong sáng nên mất một lúc mới nghĩ ra cái cụm từ "kim đồng ngọc nữ" này. (""-_- ) ]
Tác giả :
Hi Hành