Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa
Chương 6-1
Khi bên nhau ta cần bao dung, khi yêu nhau ta cần thật lòng, khi vui vẻ ta cần sẻ chia, khi cãi cọ ta cần tâm sự, khi cô đơn ta cần bầu bạn, khi buồn bã ta cần an ủi và khi tức giận ta cần bình tĩnh.
Vương Chuẩn bịt mũi, không khỏi cảm thấy rùng mình khi nhìn dòng song Hộ Thành sủi bọt xanh đen như nước cống. Trước khi quyết định tự sát, cô ta gần như nằm bò trên lan can bằng đá để gọi điện cho Sử Khải. Khuôn mặt xinh đẹp nhoè nhoẹt nước mắt nước mũi, giọng nói hoảng loạn vang lên trong điện thoại: “Sử Khải, nếu lần này em chết, làm ma em cũng không tha cho tên Phương Thạch đứng núi này trông núi nọ. Đương nhiên, nếu biến thành ma, em cũng sẽ làm cơn gió lướt đến giường anh, chúc phúc cho anh và Tôn Diễm.”
Sử Khải – lúc này đang chuẩn bị các bước cuối cùng trong phiên bản phụ trò chơi đánh nhau với quái thú, ngón tay di trên chuột, xác định đã trang bị và chế giải xong thuốc độc – thì bỗng ngẩn người. Bên tai anh tràn ngập tiếng cãi nhau, nói bậy hay hỏi han của bạn chơi game. Khi chiếc điện thoại để trên bàn đổ chuông, anh nhìn màn hình điện thoại, thấy cái tên giống như oan nghiệt từ kiếp trước – Vương Chuẩn. Nếu là người khác gọi, chắc chắn anh sẽ không nghe, vì chơi game gần như là mạng sống của anh.
Sử Khải từng nghĩ rằng mình và Vương Chuẩn từ lúc quen nhau đến lúc yêu nhau, có cãi vã, có mâu thuẫn, nhưng sẽ đi đến cái đích cuối cùng là hôn nhân. Từ khi học đại học năm thứ nhất, chưa đến ba tháng yêu nhau, Sử Khải đã bắt đầu tính đến kế hoạch họ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu, nên sinh mấy đứa con, mấy trai mấy gái, nên ở một biệt thự sang trọng gần biển hay ở gần hồ bơi… Nhưng lời hứa của anh chưa được thực hiện thì Phương Thạch đã chen ngang, đạp đổ tất cả, đưa Vương Chuẩn rời xa anh.
Vương Chuẩn như ăn phải bùa mê thuốc lú, cô ta mặc đồ Phương Thạch mua, dùng những thứ anh ta sắm cho, cầm chìa khoá nhà anh ta mua cho, cả ngày đi sau Phương Thạch gọi “chồng ơi, chồng ơi” một cách ngây thơ và bội tình, ngây thơ đến độ Sử Khải nghe xong chỉ muốn cho cô ta chục cái bạt tai, bội tình đến độ ngay cả bọn họ cũng quên rằng, thực ra bọn họ chỉ hữu danh vô thực, sống chung với nhau đấy nhưng đã có giấy tờ chứng nhận kết hôn gì đâu.
Vương Chuẩn phản bội anh không phải là lần đầu tiên, mỗi lần thằng đàn ông nào có tiền vẫy gọi cô ta, cô ta liền để cho thằng đó ôm ấp, cười đùa hoặc làm những chuyện mà bọn họ thấy vui. Sử Khải bị cắm sừng hết lần này đến lần khác, anh cũng điên tiết, cũng cãi nhau, cũng tát cô ta vài cái, nhưng nhắc đến chia tay thì anh lại không nỡ. Họ luôn cãi vã – làm lành, làm lành – cãi vã như vậy. Mặc dù anh cũng vô cùng thất vọng, buồn chán bởi tính lẳng lơ, không chung tình của cô ta, nhưng anh càng chán mình hơn vì đã hết lần này đến lần khác níu kéo, tha thứ cho Vương Chuẩn.
Anh đã từng hét lên không biết bao nhiêu lần; “Vương Chuẩn, cô cút đi cho khuất mắt tôi, đừng bao giờ tìm đến tôi nữa!” Nhưng lúc ấy, Vương Chuẩn lại ôm lấy đầu anh hôn hết cái này đến cái khác, vừa van xin vừa uy hiếp; “Nếu em muốn gặp anh thì em sẽ đến, nếu anh dám không cần em nữa, em sẽ liều chết với anh!”
Sử Khải giơ tay tát bốp một cái vào mặt cô ta, nghiến răng rít lên: “Tại sao cô lại có thể đê tiện như vậy hả?”
Vương Chuẩn vội vàng ôm lấy đầu anh. áp người vào anh rồi cười khanh khách vẻ vô cùng sung sướng và vui vẻ, sau đó cô ta áp chặt cái cơ thể hừng hực sức xuân ấy vào ngực anh. “Sử Khải, em là như vậy đó, vậy mà anh vẫn không quên em, có phải anh còn đê tiện hơn cả em không?”
Thực ra, tình yêu nhiều khi không thể so xem ai yêu sâu sắc hơn, ai yêu lâu bền hơn, ai yêu khắc cốt ghi tâm hơn, hay yêu không màng đến sống chết, mà lại tính xem ai có thể yêu quên cả bản thân, yêu đến cuồng dại, yêu đến hèn mọn, không có điểm dừng, không còn giới hạn…
Thực ra, Sử Khải chỉ cảm thấy đau đớn, buồn phiền mất ngày rồi cũng nguôi ngoai, anh thấy trái tim mình thật quảng đại, vì anh nghĩ mình cũng chỉ không may bị bỏ rơi thôi. Sau đó vì sĩ diện, anh sẽ đi tìm một em có thân hình người mẫu và thật sexy, bố em ấy còn lắm tiền nhiều của, sau đó phải mời Vương Chuẩn tới tham dự hôn lễ của anh, anh sẽ ôm eo cô dâu có dáng người mẫu và là con nhà giàu đó trước sự chứng kiến của Vương Chuẩn. Anh sẽ nói với cô ta: “Vương Chuẩn, em nói xem, sao những năm trước, anh không làm bạn với những cô người mẫu nhỉ? Để một Vương Chuẩn như em làm lãng phí tuổi xuân tươi đẹp như hoa của anh!”
Đáng tiếc là, tất cả những ảo tưởng của Sử Khải chỉ là ảo tưởng, những người mẫu và những cô con gái nhà địa gia ngày nào cũng xuất hiện đầy rẫy trên mặt báo, nhưng chẳng cô nào ở bên cạnh Sử Khải cả, thế nên Sử Khải mới nghe theo lời khuyên của Đường Minh Hồng làm quen với Tôn Diễm.
Mặc dù lúc đầu Vương Chuẩn cảm thấy Sử Khải ở cùng Tôn Diễm dũng tốt, ít nhất anh sẽ không đến làm phiền cô ta nữa, nhưng sau khi bị Phương Thạch đá, nỗi nhục nhã và không cam chịu thất bại giằng xé trái tim cô ta, khiến cô ta phát hiện ra rằng những kỷ niệm và tình yêu thuở ban đầu đáng quý biết bao. Thế nên cô ta ước Phương Thạch chết ngay cho rồi, hoặc quỳ xuống trước mặt cô ta liếm chân như một chú cún, và đương nhiên, ảo tưởng của cô ta cũng chỉ là ảo tưởng. Vì nếu bản thân cô ta có quỳ xuống liếm chân Phương Thạch để cho anh ta quay lại thì cô ta cũng sẵn sàng. Sau khi suy đi tính lại, cô ta đã nghĩ rằng chọn Sử Khải là biện pháp tốt nhất, nhưng khi thấy Sử Khải và Tôn Diễm đang hạnh phúc, cô ta hận đến mức muốn vò xé tâm can.
Sử Khải im lặng một lúc, phải suy nghĩ đến mười mấy giây mới ấn nút nghe. Sau khi nghe cô ta gào thét, nguyền rủa và doạ nạt trong điện thoại, anh mới lạnh lùng hỏi một câu quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn: “Vương đại tiểu thư, địa điểm tự sát lần này của cô là ở đâu thế?” Kế sách tự sát là kế sách vớ vẩn đã áp dụng nhiều lần của Vương Chuẩn, dù vậy, tuy nó vớ vẩn nhưng lại rất hiệu quả.
Đến khi Vương Chuẩn trả lời xong chỗ cô ta đang ở, Tôn Diễm đứng bên cạnh giằng ngay lấy điện thoại của Sử Khải, Đầu tiên, cô bấm số 110 và 120, sau đó bấm cho mấy công ty truyền thông, lớn tiếng thông báo: “Các bạn nhanh đến bờ sông Hộ Thành mà xem, có một cô ả vì muốn tăng lương hoặc đang diễn kịch nên muốn nhảy sông tự tử đấy! Các bạn nhất định phải phỏng vấn người này và hỏi xem tại sao chó không bao giờ thay đổi thói quen ăn phân, tại sao mỗi lần tự sát cô ta không dứt khoát luôn đi cho xong, tại sao cứ chết hụt bảy, tám lần thế chứ!” Chứng kiến cảnh Vương Chuẩn tìm Sử Khải một cách đê tiệnm trắng trợn, Tôn Diễm không chịu đựng nổi đã khùng lên, nhưng khi cô còn chưa bỏ chiếc điện thoại xuống khỏi tai, Sử Khải đã phẫn nộ tát cô một cái nổ đom đóm mắt. Rồi trước khi cô định thần lại, cánh cửa đã đóng “sầm” một tiếng và bóng dáng Sử Khải cũng mất hút.
Bước ra khỏi nhà ngồi trên taxi rồi mà Sử Khải vẫn cảm thấy hối hận. Anh không nên đối xử tàn nhẫn như thế với Tôn Diễm, thậm chí còn đánh cả cô. Dù sao, khi ở bên anh, cô chưa bao giờ phản bội anh. Nhưng anh cũng sợ, mặc dù Vương Chuẩn không thực sự muốn tự sát nhưng nếu chuyện xảy ra thì không ai có thể gánh vác trách nhiệm, bởi tính mạng con người chỉ có một, không được phép để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tài xế lái xe đi vòng quanh bờ sông Hộ Thành và Sử Khải có thể tận dụng khoảng thời gian này để nhẩm tính số lần Vương Chuẩn doạ tự sát. Anh nhớ đến lần đầu tiên muốn tự sát, cô ta đã trèo lên tầng mười bảy của thư viện trường với dáng vẻ muốn chết như thế nào.
Lúc đó, Sử Khải chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn là của mình nữa, một nam nhi đại trượng phu là anh đã khóc lóc sụt sùi, trong khi đó mấy đứa con gái hay chơi với Vương Chuẩn và mấy đứa bạn học chỉ quan tâm và đánh cược với nhau rằng có tự sát thành công hay không, thậm chí bọn họ còn suy đoán sau khi cô ta rơi xuống thì đầu chạm đất trước hay chân chạm trước, mặt ngửa lên hay úp xuống…
Sử Khải cảm thấy, thực ra con người có lúc muốn giậu đỏ bìm leo cũng là lẽ thường tình. Ai chẳng muốn hướng đến nơi cao hơn vì khi ranh giới vạch rõ thị phi đã chẳng còn, khi cây này đã đổ, đến loài khỉ còn tản đi tìm cây khác, tìm cho mình một chốn nương thân ổn định nữa là… Anh bỗng cảm thấy vô cùng khâm phục Vương Chuẩn, cô ta đã tự sát bao nhiêu lần, khoe mẽ mình giỏi như thế nào, tuy nhiên vẫn làm theo ý mình, sống rất thản nhiên, bất cần, thích tự sát là tự sát.
Trước thời khắc Vương Chuẩn tự tử thì Lâm Thâm Thâm đang uống một bát thuốc bắc vừa chat vừa đắng của dì cô – người đã khiến cô một lần nữa đau đến chết đi sống lại. Có điều, cô không thể không thừa nhận, việc dì đến thăm cô mấy ngày qua đã khiến cô cảm thấy rất thoải mái, chỉ có Cố Trạch Nặc là luôn làm mặt lạnh với cô và cũng kiệm lời hơn bất cứ lúc nào. Lâm Thâm Thâm nghĩ chắc chắn là do mấy ngày qua cô không “phục vụ” anh, thê nên tinh thần và thể xác của anh không thể vui lên được. Ở công ty, quyền hành của bà Trần Thục Dung đã về tay anh, người đàn ông kiêu hãnh này trong sự nghiệp thì giỏi giang như mặt trời ban trưa, nhưng lại không thể tiếp tục cuộc “chinh phạt” trên giường khi về nhà.
Lâm Thâm Thâm cảm thấy vui trong lòng, cho dù Cố Trạch Nặc không hài lòng thì anh cũng chẳng thể nói gì. Vì không muốn làm dì thất vọng và phụ sự chăm sóc đặc biệt của dì, Lâm Thâm Thâm đã cố ý để mấy gói băng vệ sinh đang dùng vào trong ngăn kéo tủ đầu giường của anh. Đó là nơi anh hay mở ra nhất, vì anh có thói quen để điện thoại, đồng hồ, chìa khoá xe vào trong đó.
Như vậy, Cố Trạch Nặc ngày nào cũng nhìn thấy băng vệ sinh của cô, tức là nhận được báo cáo chân thực nhất của cô. Cô còn mẫn cán đến độ không ngừng thay đổi kích cỡ, từ loại dùng ban ngày đến loại dùng ban đêm, từ loại mỏng đến loại dày… đến nỗi mỗi lần Cố Trạch Nặc theo thói quen mở ngăn kéo ra, lại sa sầm nét mặt.
Lâm Thâm Thâm cố gắng nhắm mắt lại, những con chữ trên màn hình điện thại đã được cô phóng to ra nhất nhưng cô vẫn cảm thấy rất mơ hồ. Cô muốn gửi tin nhắn cho em gái Quách Thiển Thiển nhưng viết đi viết lại bao nhiêu lần, cứ viết rồi lại xoá.
Nói thẳng ra, Đường Minh Hồng chắc chắn không yêu em gái cô thật lòng, thế nên mới không thể phân biệt được đâu là người con gái mình thích. Mặc dù việc phân biệt này hơi khó khăn vì họ là chị em song sinh, nhưng dù sao hai chị em cô cũng là hai con người, phải phát hiện ra chứ!
Nhưng khi trách móc Đường Minh Hồng, cô lại nghĩ đến Cố Trạch Nặc, không phải anh cũng không phân biệt được hai chị em cô sao?
Nhưng cô không trách anh, vì họ đã đồng sàng dị mộng từ rất lâu rồi. Từ cái ngày họ ký bản hợp đồng, cô đã chuẩn bị tinh thần và chấp nhận cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, điều khác biệt là, cô còn phải cung cấp một chế độ phục vụ đặc biệt cho anh. Cho dù như vậy thì cô cũng cắn răng cho qua, bởi cô nghĩ rất thấu đáo và cũng nhìn rất thoáng về việc này.
Cố Trạch Nặc lúc này đang ở phòng khách giũ đôi tất cotton dày mềm mại màu đen, không ngẩng đầu, nhắc nhở: “Lâm Thâm Thâm, chúng ta đi ăn cơm với mẹ thôi.”
“Vâng.” Lâm Thâm Thâm đáp xong liền đặt điện thoại xuống, rời khỏi cửa sổ lộng gió, bước chầm chậm về phía trước hai bước, nhìn thấy anh đang ngồi trên xô pha, tự hỏi: “Sao thể nhỉ? Bây giờ, Tổng giám đốc Cố cũng muốn phụng dưỡng mẹ ư?”
Anh đã đi xong một chiếc tất, đang đi nốt chiếc còn lại. “Lâm Thâm Thâm em vẫn muốn đóng giả làm thục nữ trước mặt anh sao? Đúng là khiến người ta buồn nôn đấy!”
“Em ư?” Lâm Thâm Thâm bật cười. “Chỉ là em tôn trọng hợp đồng, hợp đồng của chúng ta chưa hết hạn mà.”
“Đúng rồi, hợp đồng hai năm vẫn chưa hết hạn, nếu em không làm đến phút chót, cho dù chỉ thiếu một ngày, anh cũng không trả tiền đâu.” Cố Trạch Nặc gật đầu. “Thế nên, em mong đợi tờ ly hôn cũng giống như anh mong mấy tờ giấy chứng nhận thừa kế cổ phần thôi, còn cần thêm một chút thời gian nữa, mặc dù mẹ đã an phận nhiều rồi, cũng già rồi, không còn hỏi nhiều đến chuyện công ty nữa, nhưng dù sao việc kế thừa cổ phần của bố để lại vẫn chưa chính thức thực hiện nên chúng ta vẫn cần hợp tác.”
“Thật như vậy sao?” Lâm Thâm Thâm buột miệng hỏi, không biết là hỏi chính mình hay là hỏi Cố Trạch Nặc. Thực ra, cô có thể nhận ra, trong lòng anh vẫn có mẹ, mặc dù trước mặt bà, anh và cô luôn giả vờ yêu thương nhau, mặc dù anh luôn tỏ ra phong độ, lễ phép, mặc dù mẹ anh đã trao toàn bộ quyền điều hành công ty vào tay anh, nhưng Cố Trạch Nặc không phải loại người qua cầu rút ván. Anh giữ khoảng cách với mẹ, nhưng sự lễ phép, lịch sự và chăm sóc mẹ thì vẫn như trước, có lẽ sau khi lột bỏ lớp vỏ “dã tâm” bên ngoài thì anh thực sự giống như một người con hiếu thảo.
Vương Chuẩn bịt mũi, không khỏi cảm thấy rùng mình khi nhìn dòng song Hộ Thành sủi bọt xanh đen như nước cống. Trước khi quyết định tự sát, cô ta gần như nằm bò trên lan can bằng đá để gọi điện cho Sử Khải. Khuôn mặt xinh đẹp nhoè nhoẹt nước mắt nước mũi, giọng nói hoảng loạn vang lên trong điện thoại: “Sử Khải, nếu lần này em chết, làm ma em cũng không tha cho tên Phương Thạch đứng núi này trông núi nọ. Đương nhiên, nếu biến thành ma, em cũng sẽ làm cơn gió lướt đến giường anh, chúc phúc cho anh và Tôn Diễm.”
Sử Khải – lúc này đang chuẩn bị các bước cuối cùng trong phiên bản phụ trò chơi đánh nhau với quái thú, ngón tay di trên chuột, xác định đã trang bị và chế giải xong thuốc độc – thì bỗng ngẩn người. Bên tai anh tràn ngập tiếng cãi nhau, nói bậy hay hỏi han của bạn chơi game. Khi chiếc điện thoại để trên bàn đổ chuông, anh nhìn màn hình điện thoại, thấy cái tên giống như oan nghiệt từ kiếp trước – Vương Chuẩn. Nếu là người khác gọi, chắc chắn anh sẽ không nghe, vì chơi game gần như là mạng sống của anh.
Sử Khải từng nghĩ rằng mình và Vương Chuẩn từ lúc quen nhau đến lúc yêu nhau, có cãi vã, có mâu thuẫn, nhưng sẽ đi đến cái đích cuối cùng là hôn nhân. Từ khi học đại học năm thứ nhất, chưa đến ba tháng yêu nhau, Sử Khải đã bắt đầu tính đến kế hoạch họ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu, nên sinh mấy đứa con, mấy trai mấy gái, nên ở một biệt thự sang trọng gần biển hay ở gần hồ bơi… Nhưng lời hứa của anh chưa được thực hiện thì Phương Thạch đã chen ngang, đạp đổ tất cả, đưa Vương Chuẩn rời xa anh.
Vương Chuẩn như ăn phải bùa mê thuốc lú, cô ta mặc đồ Phương Thạch mua, dùng những thứ anh ta sắm cho, cầm chìa khoá nhà anh ta mua cho, cả ngày đi sau Phương Thạch gọi “chồng ơi, chồng ơi” một cách ngây thơ và bội tình, ngây thơ đến độ Sử Khải nghe xong chỉ muốn cho cô ta chục cái bạt tai, bội tình đến độ ngay cả bọn họ cũng quên rằng, thực ra bọn họ chỉ hữu danh vô thực, sống chung với nhau đấy nhưng đã có giấy tờ chứng nhận kết hôn gì đâu.
Vương Chuẩn phản bội anh không phải là lần đầu tiên, mỗi lần thằng đàn ông nào có tiền vẫy gọi cô ta, cô ta liền để cho thằng đó ôm ấp, cười đùa hoặc làm những chuyện mà bọn họ thấy vui. Sử Khải bị cắm sừng hết lần này đến lần khác, anh cũng điên tiết, cũng cãi nhau, cũng tát cô ta vài cái, nhưng nhắc đến chia tay thì anh lại không nỡ. Họ luôn cãi vã – làm lành, làm lành – cãi vã như vậy. Mặc dù anh cũng vô cùng thất vọng, buồn chán bởi tính lẳng lơ, không chung tình của cô ta, nhưng anh càng chán mình hơn vì đã hết lần này đến lần khác níu kéo, tha thứ cho Vương Chuẩn.
Anh đã từng hét lên không biết bao nhiêu lần; “Vương Chuẩn, cô cút đi cho khuất mắt tôi, đừng bao giờ tìm đến tôi nữa!” Nhưng lúc ấy, Vương Chuẩn lại ôm lấy đầu anh hôn hết cái này đến cái khác, vừa van xin vừa uy hiếp; “Nếu em muốn gặp anh thì em sẽ đến, nếu anh dám không cần em nữa, em sẽ liều chết với anh!”
Sử Khải giơ tay tát bốp một cái vào mặt cô ta, nghiến răng rít lên: “Tại sao cô lại có thể đê tiện như vậy hả?”
Vương Chuẩn vội vàng ôm lấy đầu anh. áp người vào anh rồi cười khanh khách vẻ vô cùng sung sướng và vui vẻ, sau đó cô ta áp chặt cái cơ thể hừng hực sức xuân ấy vào ngực anh. “Sử Khải, em là như vậy đó, vậy mà anh vẫn không quên em, có phải anh còn đê tiện hơn cả em không?”
Thực ra, tình yêu nhiều khi không thể so xem ai yêu sâu sắc hơn, ai yêu lâu bền hơn, ai yêu khắc cốt ghi tâm hơn, hay yêu không màng đến sống chết, mà lại tính xem ai có thể yêu quên cả bản thân, yêu đến cuồng dại, yêu đến hèn mọn, không có điểm dừng, không còn giới hạn…
Thực ra, Sử Khải chỉ cảm thấy đau đớn, buồn phiền mất ngày rồi cũng nguôi ngoai, anh thấy trái tim mình thật quảng đại, vì anh nghĩ mình cũng chỉ không may bị bỏ rơi thôi. Sau đó vì sĩ diện, anh sẽ đi tìm một em có thân hình người mẫu và thật sexy, bố em ấy còn lắm tiền nhiều của, sau đó phải mời Vương Chuẩn tới tham dự hôn lễ của anh, anh sẽ ôm eo cô dâu có dáng người mẫu và là con nhà giàu đó trước sự chứng kiến của Vương Chuẩn. Anh sẽ nói với cô ta: “Vương Chuẩn, em nói xem, sao những năm trước, anh không làm bạn với những cô người mẫu nhỉ? Để một Vương Chuẩn như em làm lãng phí tuổi xuân tươi đẹp như hoa của anh!”
Đáng tiếc là, tất cả những ảo tưởng của Sử Khải chỉ là ảo tưởng, những người mẫu và những cô con gái nhà địa gia ngày nào cũng xuất hiện đầy rẫy trên mặt báo, nhưng chẳng cô nào ở bên cạnh Sử Khải cả, thế nên Sử Khải mới nghe theo lời khuyên của Đường Minh Hồng làm quen với Tôn Diễm.
Mặc dù lúc đầu Vương Chuẩn cảm thấy Sử Khải ở cùng Tôn Diễm dũng tốt, ít nhất anh sẽ không đến làm phiền cô ta nữa, nhưng sau khi bị Phương Thạch đá, nỗi nhục nhã và không cam chịu thất bại giằng xé trái tim cô ta, khiến cô ta phát hiện ra rằng những kỷ niệm và tình yêu thuở ban đầu đáng quý biết bao. Thế nên cô ta ước Phương Thạch chết ngay cho rồi, hoặc quỳ xuống trước mặt cô ta liếm chân như một chú cún, và đương nhiên, ảo tưởng của cô ta cũng chỉ là ảo tưởng. Vì nếu bản thân cô ta có quỳ xuống liếm chân Phương Thạch để cho anh ta quay lại thì cô ta cũng sẵn sàng. Sau khi suy đi tính lại, cô ta đã nghĩ rằng chọn Sử Khải là biện pháp tốt nhất, nhưng khi thấy Sử Khải và Tôn Diễm đang hạnh phúc, cô ta hận đến mức muốn vò xé tâm can.
Sử Khải im lặng một lúc, phải suy nghĩ đến mười mấy giây mới ấn nút nghe. Sau khi nghe cô ta gào thét, nguyền rủa và doạ nạt trong điện thoại, anh mới lạnh lùng hỏi một câu quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn: “Vương đại tiểu thư, địa điểm tự sát lần này của cô là ở đâu thế?” Kế sách tự sát là kế sách vớ vẩn đã áp dụng nhiều lần của Vương Chuẩn, dù vậy, tuy nó vớ vẩn nhưng lại rất hiệu quả.
Đến khi Vương Chuẩn trả lời xong chỗ cô ta đang ở, Tôn Diễm đứng bên cạnh giằng ngay lấy điện thoại của Sử Khải, Đầu tiên, cô bấm số 110 và 120, sau đó bấm cho mấy công ty truyền thông, lớn tiếng thông báo: “Các bạn nhanh đến bờ sông Hộ Thành mà xem, có một cô ả vì muốn tăng lương hoặc đang diễn kịch nên muốn nhảy sông tự tử đấy! Các bạn nhất định phải phỏng vấn người này và hỏi xem tại sao chó không bao giờ thay đổi thói quen ăn phân, tại sao mỗi lần tự sát cô ta không dứt khoát luôn đi cho xong, tại sao cứ chết hụt bảy, tám lần thế chứ!” Chứng kiến cảnh Vương Chuẩn tìm Sử Khải một cách đê tiệnm trắng trợn, Tôn Diễm không chịu đựng nổi đã khùng lên, nhưng khi cô còn chưa bỏ chiếc điện thoại xuống khỏi tai, Sử Khải đã phẫn nộ tát cô một cái nổ đom đóm mắt. Rồi trước khi cô định thần lại, cánh cửa đã đóng “sầm” một tiếng và bóng dáng Sử Khải cũng mất hút.
Bước ra khỏi nhà ngồi trên taxi rồi mà Sử Khải vẫn cảm thấy hối hận. Anh không nên đối xử tàn nhẫn như thế với Tôn Diễm, thậm chí còn đánh cả cô. Dù sao, khi ở bên anh, cô chưa bao giờ phản bội anh. Nhưng anh cũng sợ, mặc dù Vương Chuẩn không thực sự muốn tự sát nhưng nếu chuyện xảy ra thì không ai có thể gánh vác trách nhiệm, bởi tính mạng con người chỉ có một, không được phép để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tài xế lái xe đi vòng quanh bờ sông Hộ Thành và Sử Khải có thể tận dụng khoảng thời gian này để nhẩm tính số lần Vương Chuẩn doạ tự sát. Anh nhớ đến lần đầu tiên muốn tự sát, cô ta đã trèo lên tầng mười bảy của thư viện trường với dáng vẻ muốn chết như thế nào.
Lúc đó, Sử Khải chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn là của mình nữa, một nam nhi đại trượng phu là anh đã khóc lóc sụt sùi, trong khi đó mấy đứa con gái hay chơi với Vương Chuẩn và mấy đứa bạn học chỉ quan tâm và đánh cược với nhau rằng có tự sát thành công hay không, thậm chí bọn họ còn suy đoán sau khi cô ta rơi xuống thì đầu chạm đất trước hay chân chạm trước, mặt ngửa lên hay úp xuống…
Sử Khải cảm thấy, thực ra con người có lúc muốn giậu đỏ bìm leo cũng là lẽ thường tình. Ai chẳng muốn hướng đến nơi cao hơn vì khi ranh giới vạch rõ thị phi đã chẳng còn, khi cây này đã đổ, đến loài khỉ còn tản đi tìm cây khác, tìm cho mình một chốn nương thân ổn định nữa là… Anh bỗng cảm thấy vô cùng khâm phục Vương Chuẩn, cô ta đã tự sát bao nhiêu lần, khoe mẽ mình giỏi như thế nào, tuy nhiên vẫn làm theo ý mình, sống rất thản nhiên, bất cần, thích tự sát là tự sát.
Trước thời khắc Vương Chuẩn tự tử thì Lâm Thâm Thâm đang uống một bát thuốc bắc vừa chat vừa đắng của dì cô – người đã khiến cô một lần nữa đau đến chết đi sống lại. Có điều, cô không thể không thừa nhận, việc dì đến thăm cô mấy ngày qua đã khiến cô cảm thấy rất thoải mái, chỉ có Cố Trạch Nặc là luôn làm mặt lạnh với cô và cũng kiệm lời hơn bất cứ lúc nào. Lâm Thâm Thâm nghĩ chắc chắn là do mấy ngày qua cô không “phục vụ” anh, thê nên tinh thần và thể xác của anh không thể vui lên được. Ở công ty, quyền hành của bà Trần Thục Dung đã về tay anh, người đàn ông kiêu hãnh này trong sự nghiệp thì giỏi giang như mặt trời ban trưa, nhưng lại không thể tiếp tục cuộc “chinh phạt” trên giường khi về nhà.
Lâm Thâm Thâm cảm thấy vui trong lòng, cho dù Cố Trạch Nặc không hài lòng thì anh cũng chẳng thể nói gì. Vì không muốn làm dì thất vọng và phụ sự chăm sóc đặc biệt của dì, Lâm Thâm Thâm đã cố ý để mấy gói băng vệ sinh đang dùng vào trong ngăn kéo tủ đầu giường của anh. Đó là nơi anh hay mở ra nhất, vì anh có thói quen để điện thoại, đồng hồ, chìa khoá xe vào trong đó.
Như vậy, Cố Trạch Nặc ngày nào cũng nhìn thấy băng vệ sinh của cô, tức là nhận được báo cáo chân thực nhất của cô. Cô còn mẫn cán đến độ không ngừng thay đổi kích cỡ, từ loại dùng ban ngày đến loại dùng ban đêm, từ loại mỏng đến loại dày… đến nỗi mỗi lần Cố Trạch Nặc theo thói quen mở ngăn kéo ra, lại sa sầm nét mặt.
Lâm Thâm Thâm cố gắng nhắm mắt lại, những con chữ trên màn hình điện thại đã được cô phóng to ra nhất nhưng cô vẫn cảm thấy rất mơ hồ. Cô muốn gửi tin nhắn cho em gái Quách Thiển Thiển nhưng viết đi viết lại bao nhiêu lần, cứ viết rồi lại xoá.
Nói thẳng ra, Đường Minh Hồng chắc chắn không yêu em gái cô thật lòng, thế nên mới không thể phân biệt được đâu là người con gái mình thích. Mặc dù việc phân biệt này hơi khó khăn vì họ là chị em song sinh, nhưng dù sao hai chị em cô cũng là hai con người, phải phát hiện ra chứ!
Nhưng khi trách móc Đường Minh Hồng, cô lại nghĩ đến Cố Trạch Nặc, không phải anh cũng không phân biệt được hai chị em cô sao?
Nhưng cô không trách anh, vì họ đã đồng sàng dị mộng từ rất lâu rồi. Từ cái ngày họ ký bản hợp đồng, cô đã chuẩn bị tinh thần và chấp nhận cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, điều khác biệt là, cô còn phải cung cấp một chế độ phục vụ đặc biệt cho anh. Cho dù như vậy thì cô cũng cắn răng cho qua, bởi cô nghĩ rất thấu đáo và cũng nhìn rất thoáng về việc này.
Cố Trạch Nặc lúc này đang ở phòng khách giũ đôi tất cotton dày mềm mại màu đen, không ngẩng đầu, nhắc nhở: “Lâm Thâm Thâm, chúng ta đi ăn cơm với mẹ thôi.”
“Vâng.” Lâm Thâm Thâm đáp xong liền đặt điện thoại xuống, rời khỏi cửa sổ lộng gió, bước chầm chậm về phía trước hai bước, nhìn thấy anh đang ngồi trên xô pha, tự hỏi: “Sao thể nhỉ? Bây giờ, Tổng giám đốc Cố cũng muốn phụng dưỡng mẹ ư?”
Anh đã đi xong một chiếc tất, đang đi nốt chiếc còn lại. “Lâm Thâm Thâm em vẫn muốn đóng giả làm thục nữ trước mặt anh sao? Đúng là khiến người ta buồn nôn đấy!”
“Em ư?” Lâm Thâm Thâm bật cười. “Chỉ là em tôn trọng hợp đồng, hợp đồng của chúng ta chưa hết hạn mà.”
“Đúng rồi, hợp đồng hai năm vẫn chưa hết hạn, nếu em không làm đến phút chót, cho dù chỉ thiếu một ngày, anh cũng không trả tiền đâu.” Cố Trạch Nặc gật đầu. “Thế nên, em mong đợi tờ ly hôn cũng giống như anh mong mấy tờ giấy chứng nhận thừa kế cổ phần thôi, còn cần thêm một chút thời gian nữa, mặc dù mẹ đã an phận nhiều rồi, cũng già rồi, không còn hỏi nhiều đến chuyện công ty nữa, nhưng dù sao việc kế thừa cổ phần của bố để lại vẫn chưa chính thức thực hiện nên chúng ta vẫn cần hợp tác.”
“Thật như vậy sao?” Lâm Thâm Thâm buột miệng hỏi, không biết là hỏi chính mình hay là hỏi Cố Trạch Nặc. Thực ra, cô có thể nhận ra, trong lòng anh vẫn có mẹ, mặc dù trước mặt bà, anh và cô luôn giả vờ yêu thương nhau, mặc dù anh luôn tỏ ra phong độ, lễ phép, mặc dù mẹ anh đã trao toàn bộ quyền điều hành công ty vào tay anh, nhưng Cố Trạch Nặc không phải loại người qua cầu rút ván. Anh giữ khoảng cách với mẹ, nhưng sự lễ phép, lịch sự và chăm sóc mẹ thì vẫn như trước, có lẽ sau khi lột bỏ lớp vỏ “dã tâm” bên ngoài thì anh thực sự giống như một người con hiếu thảo.
Tác giả :
Cao Thuỵ Phong