Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa
Chương 2-5
Ở đầu bên kia của thành phố, sau nửa giờ đồng hồ, Cố Trạch Nặc đã đến khu đô thị náo nhiệt để gặp Lâm Thâm Thâm như đã hẹn. Mặc dù trong lòng vô cùng buồn bực, chán nản, nhưng vừa nhìn thấy khuoon mặt xinh đẹp, đáng yêu của Lâm Thâm Thâm, anh vẫn cố gắng khống chế tâm trạng của mình.
“Anh đến rồi à?” Bàn tay trắng muốt nhưng lạnh ngắt của Lâm Thâm Thâm đập đập vào chiếc ghế gỗ mà cô đang ngồi. “Anh lại đây ngồi đi!”
“Thần kinh!” Cố Trạch Nặc mặc dù nói thế song cũng miễn cưỡng bước đến bên cạnh cô, móc từ trong túi quần ra tờ giấy ăn, lau vài lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải cái chỗ sắp ngồi, sau đó mới yên tâm ngồi xuống.
Lâm Thâm Thâm nhếch miệng cười nhạt. “Thật khổ cho anh quá, Cố đại thiếu gia!”
Cố Trạch Nặc nghe cô nói xong thì xua xua tay như đuổi con ruồi trước mặt. “Nói đi, muộn như vậy em không về nhà, lại lên cơn gì thế? Có chuyện gì?”
“Chẳng có chuyện gì cả, em chỉ cảm thấy gặp nhau vào lúc đêm khuya thế này lãng mạn đấy chứ.” Lâm Thâm Thâm nhìn anh với ánh mắt quyến rũ, hai tay đan vào nhau.
“Em đúng là có bệnh thật rồi!” Cố Trạch Nặc bắt tréo hai chân, cố ý ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Anh có thuốc chữa không?” Lâm Thâm Thâm cười nhạt, lấy từ trong túi xách ra một quả táo đỏ mọng, huých nhẹ khuỷu tay vào người đang ngồi nhìn đông nhìn tây bên cạnh và đưa cho anh. “Này!”
Anh quay đầu, lặng lẽ nhìn quả táo trong tay cô.
Lâm Thâm Thâm cố ý dẩu miệng, mở to mắt, nói với giọng đáng thương: “Chẳng phải anh thích ăn táo nhất sao?”
“Lẽ nào em muốn mưu sát chồng à?”
Bất thình lình, Cố Trạch Nặc buông một câu khiến Lâm Thâm Thâm giật mình, không hiểu hỏi lại: “Anh nói thế là ý gì vậy?”
Cố Trạch Nặc cười lạnh mấy tiếng rồi hỏi bằng giọng hách dịch: “Tại sao táo không gọt vỏ? Em có biết táo không gọt vỏ có gì không? Thuốc trừ sâu đấy!”
“Ồ, hoá ra là vì vậy!” Lâm Thâm Thâm lục tìm trong túi, lấy ra chiếc khăn mùi xoa. “Lúc mua xong, em đã dùng nước ấm rửa rồi, còn dùng khăn ướt lau lại nhiều lần, thật mà, anh xem đi!” Cô vừa nói vừa nhanh chóng lau quả táo một cách cẩn thận bằng chiếc khăn mùi xoa cotton của mình. “Sạch lắm, thật mà!”
Anh không nhìn quả táo đã được lau đến sáng bóng, xua xua tay. “Em nghĩ như vậy mà được à? Thuốc trừ sâu là chất hoà tan nên không thể nào rửa sạch hết được.”
“Được rồi, vậy để em gọt vỏ.” Lâm Thâm Thâm áy náy gật đầu, luồn tay vào trong túi tìm con dao gọt hoa quả.
Cố Trạch Nạc cảm thán: “Em mang đồ cũng đầy đủ đấy chứ!”
“Không phải vì anh sao, lúc nào cũng đòi hỏi!” Cô nói xong liền cười, trước khi anh trở mặt đã kịp bổ xung thêm. “Là anh có yêu cầu cao, chuyện gì cũng phải muốn hoàn hảo!”
“Em nhanh lên được không!” Cố Trạch Nặc cười, để lộ hàm răng trắng bóng, không ngừng thúc giục Lâm Thâm Thâm đang cầm dao gọt táo. “Nhanh lên, nhanh lên!” Sau đó, anh móc gói thuốc lá trong túi áo khoác, lấy một điếu đưa lên miệng ngậm rồi châm lửa.
Lâm Thâm Thâm lặng lẽ gọt táo, bàn tay nhịp nhàng, bình tĩnh, không hề vì Cố Trạch Nặc giục mà vội vã. Khói thuốc lá xông thẳng vào mũi khiến cô khó chịu. Cố kìm nén cơn nhức đầu và ngứa mũi, cô miễn cưỡng ho vài tiếng. Cố Trạch Nặc lại càng hút thuốc nhanh hơn, từng hơi, từng hơi một không ngừng nghỉ.
Lâm Thâm Thâm liếc nhìn những đầu mẩu thuốc lá anh vứt dưới đất, chẳng trách anh hút nhanh và nhiều như vậy, hoá ra là vì điếu thuốc chưa hết đã bị vứt lăn lốc dưới đất rồi, càng về sau, có những điếu hình như vừa châm lên đã bị vứt xuống, anh cũng chẳng buồn dập tắt, để mặc cho điếu thuốc cháy âm ỉ, bốc khói dưới đất.
“Xong rồi.” Cuối cùng, Lâm Thâm Thâm đưa quả táo được gọt vỏ cẩn thận cho anh.
Cố Trạch Nặc không cầm lấy mà nhìn cô, cố ý chọc tức: “Tại sao lại gọt vỏ táo? Em không biết là anh không thích ăn táo đã gọt vỏ à?”
“Không phải anh nói vỏ táo có nhiều thuốc sâu sao?” Lâm Thâm Thâm tỉ mỉ quan sát bộ dạng mặt dày, trở mặt như trở bàn tay của anh.
“Rửa sạch một chút không được à? Em có biết trong vỏ táo có bao nhiêu chất dinh dưỡng không?” Rồi Cố Trạch Nặc vung tay, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho cô nghe những kiến thức dinh dưỡng khoa học.
“Ồ!” Lâm Thâm Thâm thấp giọng trả lời, với dáng vẻ là người tiếp thu bài học, cô nói: “Anh nói rất đúng”, rồi một tay cầm quả táo vừa gọt vỏ xong, một tay nhanh chóng lấy ra từ trong túi một quả táo chưa gọt vỏ, sau đó cùng giơ cao lên trước mặt của Cố Trạch Nặc.
“Em có ý gì?” Cố Trạch Nặc nói trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc khó chịu.
Lâm Thâm Thâm bất chợt cúi đầu, xử lý sạch sẽ vỏ táo rơi trên đầu gối, sau đó trải chiếc khăn mùi xoa vừa lau táo lên đùi, để hai quả táo lên trên rồi ngẩng đầu nhìn anh, trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp, còn ngón tay chỉ vào đó và nói: “Táo gọt vỏ và không gọt vỏ đều có, anh muốn ăn quả nào?”
Cố Trạch Nặc nhìn cô chằm chằm ý thăm dò, rất lâu sau mới hít một hơi thật sâu, gật đầu cười. “Đúng, đúng là anh rất thích ăn táo.” Anh ngừng một lúc rồi chầm chậm tiến sát cô, khi hai cánh mũi sắp chạm nhau thì dừng lại. “Nhưng những thứ mà em đụng vào, anh cảm thấy buồn nôn, chẳng thể nào nuốt nổi, nhìn đã thấy muốn ói rồi!”
“Bốp!” Lâm Thâm Thâm thẳng tay giáng một cái tát mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Khi Cố Trạch Nặc đang trừng mắt lên kinh ngạc và trước khi cơn phẫn nộ trào lên thì cô đã nở nụ cười mê hồn, thân thiết nói: “Chồng ơi, táo gọt vỏ và táo chưa gọt vỏ đều có ở đây, rốt cuộc anh muốn ăn quả nào?”
Lâm Thâm Thâm ngồi ngay ngắn trên ghế, yên tĩnh chờ đợi, cho dù biết một giây sau đó, anh sẽ nhào đến “xé nát” cô thành trăm mảnh. Tình trạng này, có lẽ cô đã quen từ lâu. Không phải từ trước đến nay họ đều như vậy sao?
Đối diện với những việc như thế này, dường như anh và cô đều là bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất, dễ dàng hiểu được trạng thái bệnh lý của nhau, dù là lúc ngọt ngào nhất cũng vậy. Nếu có câu nói nào không hợp ý nhau, cả hai lập tức giống như “chó dại” lao vào cắn xé nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Họ quá hiểu mỗi điểm yếu và tử huyệt của đối phương và sẽ phát huy ở mức cao nhất khả năng nói ra những lời độc ác của mình, để trong thời gian ngắn nhất sẽ làm cả hai bị tổn thương ở mức độ cao nhất, chỉ cần một cú “đớp” là đã “cắn ngập họng” đối phương.
Ánh nắng ban mai của ngày mới chầm chậm hắt vào phòng, hai cô gái đang nằm trên giường hình như ngủ không được ngon. Vương Chuẩn đưa tay chạm vào tay trái của Quách Thiển Thiển, hỏi nhỏ: “Thiển Thiển, cậu ngủ rồi à?”
Quách Thiển Thiển mở mắt, nhìn lên trần nhà màu trắng toát, lạnh lùng đáp: “Tớ không ngủ được.”
Vương Chuẩn áy náy hỏi lại: “Tớ làm cậu tỉnh à?”
“Không, không.” Quách Thiển Thiển lắc đầu giải thích. “Thực ra là do tớ thôi.”
“Ồ!” Vương Chuẩn đáp lại, quay người lại gần bạn, hỏi thăm dò: “Vậy tớ nói chuyện với cậu nhé?”
“Ừ!” Quách Thiển Thiển gật đầu, cảm thấy miệng khát khô, không muốn nói gì nhưng vẫn nói với Vương Chuẩn: “Cậu nói đi, tớ nghe đây.”
“Tớ có nhà rồi.” Vương Chuẩn nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, giọng của cô ta rất thấp, giọng điệu không có vẻ gì là khoe khoang. Quách Thiển Thiển có thể cảm nhận được rằng Vương Chuẩn không muốn cô đáp lại, cô chỉ cần yên lặng lắng nghe là được.
Điều mà Vương Chuẩn muốn làm nhất bây giờ là tâm sự.
Quách Thiển Thiển đoán không sai, sau đó, Vương Chuẩn bắt đầu chậm rãi kể: “Hôm nay, lúc ở trung tâm mua bán nhà đất, tớ là người làm tất cả các loại thủ tục, điền các bảng biểu và cách thức liên hệ, nhưng lúc điền tên người chủ ngôi nhà, Phương Thạch lập tức bước đến ghi tên của anh ấy.” Nói đến đây, Vương Chuẩn cười hai tiếng khô khốc, tiếng cười ấy chắc chắn không phải là tiếng cười khiến cho người ta vui vẻ.
Quách Thiển Thiển chỉ xoè rộng bàn tay, đưa ra và khẽ nắm lấy những ngón tay lành lạnh của cô bạn.
“Lúc đó, tớ chẳng nói gì cả, tớ phát hiện con bé nhân viên ở trung tâm mua bán nhà đất nhìn tớ cười, nhưng tớ cảm thấy nụ cười đó có vẻ rất thông cảm, khó xử. Ừ thì viết tên anh ấy cũng tốt chứ sao, dù sao căn nhà cũng là của anh ấy mua mà!” Vương Chuẩn hít một hơi. “Có điều, tớ vẫn thấy rất vui, sao tớ lại không vui được cơ chứ? Mới hai mươi tư tuổi, tớ đã có một căn nhà với giá không hề rẻ trong thành phố sầm uất này. Nhiều năm trước, tớ đã từng nói với Sử Khải, tớ mong muốn biết bao có một căn phòng của riêng mình, bây giờ thì ước mơ của tớ sắp thành hiện thực rồi, hơn nữa, Phương Thạch cũng đồng ý với tớ, sẽ mua xe cho tớ. Chúng tớ đã có nhà rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có xe.” Vương Chuẩn nói xong, ngón tay xiết chặt lại. Cô đang nhớ lại, rất nhiều năm trước là cách đây bao nhiêu năm? Lúc đó, cô ta đang học đại học, cô ta mới hai mươi mốt tuổi, bạn trai của cô ta lúc đó không phải là Phương Thạch mà là Sử Khải.
Hai mươi mốt tuổi, Vương Chuẩn luôn lẽo đẽo theo sau Sử Khải, cô ta thích được anh kéo đi khắp nơi, bởi thực ra, bọn họ cũng chẳng biết làm gì khác.
Vương Chuẩn thường đến quán bar mà Sử Khải hát để đợi anh. Cô ta nhìn anh dùng keo xịt tóc, vuốt mái tóc rối tung của mình, sau đó ngồi dưới ánh đèn tối gảy đàn ghi ta và bắt đầu hát. Anh phải hát rất nhiều bài, cho đến khi những giọt mồ hôi trên mặt túa ra lóng lánh.
Có rất nhiều cô gái trong quán bar kêu gào, đứng dưới sân khấu gọi tên Sử Khải. Lúc đó, Vương Chuẩn đến quầy rượu, chọn một cốc soda, cho ống hút vào rồi hút òng ọc, đương nhiên, tiền đồ uống sẽ tính sang cho Sử Khải.
Rất muộn họ mới cùng nhau về phòng trọ. Sử Khải đưa tất cả số tiền kiếm được cho Vương Chuẩn, thực ra cũng không nhiều lắm, mỗi bài hát chỉ được hai mươi tệ, mỗi ngày Sử Khải chỉ hát được hơn mười bài.
Vương Chuẩn cầm lấy tiền, sau đó dịu dàng bóp vai cho anh, miệng thì cắn nhẹ vành tai anh, rồi nói trong hơi thở: “Sử Khải, chúng mình kết hôn nhé!”
Sử Khải quay đầu lại, ôm lấy đầu cô ta và hôn mạnh một cái, sau đó cười rạng rỡ, nói: “Em đúng là chẳng có tí sáng tạo nào cả!”
”Hừ, em chẳng có sáng tạo, chỉ trông vào anh thôi!” Vương Chuẩn đấm đấm vào bả vai săn chắc của anh. Cô ta thực sự không cần sáng tạo, cô ta sẽ cầm tiền mà Sử Khải đưa cho, muốn cái gì thì mua cái đó.
Chỉ đến lúc này, Vương Chuẩn mới cảm thấy cô ta chẳng khác gì bọn con gái vẫn được những chiếc xe hơi đưa đón khi tan học ở cổng trường. Cô ta cũng giống như bọn họ, ôm một đống tiền, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, có thể làm bất cứ điều gì.
Vương Chuẩn lúc đó có Sử Khải là đã cảm thấy quá đủ, cô ta có thể lấy hết tiền của anh, như vậy anh sẽ không thể đi với đứa con gái nào khác.
Bọn họ đi ngủ rất muộn, rồi hôm nào tỉnh dậy cũng giống như thảm hoạ. Vương Chuẩn dùng hết sức đẩy Sử Khải đang ngủ ngon như heo ở bên cạnh, gào lên: “Đồ khốn, anh lại giấu em chỉnh đồng hồ báo thức đúng không?”
“Chắc là thế.” Sử Khải giơ tay dụi dụi mắt, sau đó mở to mắt nhìn cô ta vẻ vô tội.
Vương Chuẩn chẳng hề tha thứ cho cái vẻ mặt ấy, tiếp tục gào lên: “Dậy đi thôi! Muộn quá rồi!”
Sau đó bọn họ vội vàng thay quần áo, có lúc vì quá vội, Vương Chuẩn còn mặc nhầm áo phông của Sử Khải. Những lúc cô ta đang đứng trong nhà vệ sinh, Sử Khải ngoài cửa nhảy tưng tưng, “Vương Chuẩn, Em ngủ trong đấy à? Rốt cuộc em có ra không đấy? Anh sắp tè ra quần rồi đây này.”
Rồi tiếp tục cãi lộn rất lâu, hai người họ mới chính thức bước ra khỏi cửa. Sử Khải kéo Vương Chuẩn chạy như bay đến trường, đến gốc cây ngân hạnh trước cửa lớp học, họ đứng lại thở hổn hển, sau khi nhịp thở bình ổn lại mới bước vào lớp, nhưng lúc đó cách thời gian tan học cũng chẳng còn mấy phút.
Tối về nhà, hôm nào Sử Khải cũng nằm lăn ra giường, lười biếng kéo tay Vương Chuẩn như một đứa trẻ, giọng nũng nịu: “Em yêu, anh đói, đói, đói, em nấu cơm nhanh nhé!”
Vương Chuẩn đứng cạnh giường, xoè tay ra, nói: “Đưa tiền đây!”
Sử Khải nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhìn cô và nói với giọng đáng thương: “Nhưng anh không có tiền.”
“Không có tiền mà cũng đòi ăn cơm à?” Vương Chuẩn trợn mắt nhìn anh, rồi bỏ đi xem ti vi.
“Khốn kiếp, đúng là đồ đàn bà độc ác! Thấy tiền thì mắt sáng lên như cave!” Sử Khải tức tối chửi bậy. Còn Vương Chuẩn lúc này lại chạy đến bên giường vuốt ve anh, dụi dụi mặt mình vào gương mặt góc cạnh của anh. “Cưng ơi cưng, chúng mình kết hôn nhé!”
Sử Khải không nói không rằng, cũng không thèm nhìn mặt cô ta. Cô ta liền bước đến cái loa đặt cạnh máy vi tính, vặn nhạc lên thật to, sau đó nhìn Sử Khải đang bịt chặt tai, mắt đảo lia lịa, cuối cùng bật cười gian tà.
Vương Chuẩn vặn nước đầy bồn tắm, trong lúc cô ta đi tìm chiếc khăn to màu trắng thì phát hiện, Sử Khải vừa nãy còn lim dim ngủ, giờ này đã nằm gọn trong bồn tắm như một chú cá, không một mảnh vải che thân, bắp thịt săn chắc dưới làn nước sóng sánh. Cô ta cũng lập tức bước vào, chơi trò vật lộn, đánh nhau với anh trong bồn tắm. Sau đó, mặt nước dập dờn theo cơ thể của họ…
Sau khi tốt nghiệp, lần nào họp lớp, Vương Chuẩn cũng đi một mình. Những người bạn cùng học với cô ta đều được bạn trai lái xe đưa đón. Lần đầu tiên, Vương Chuẩn phát hiện ra rằng, hoá ra người lớn hơn mình hai mươi tuổi cũng có thể tự hào gọi là bạn trai được.
Mặc dù Sử Khải chắc chắn là chàng trai trẻ nhất, đẹp trai nhất so với đám bạn trai của các bạn cùng lớp, nhưng Vương Chuẩn chẳng lần nào để anh đưa đi.
Vì cô ta xấu hổ khi mở miệng nới với người khác là cô ta và anh còn ở trong một cái phòng trọ rộng chưa đến mười mét vuông, thêm nữa bạn trai cô ta đế nay vẫn chưa tìm được công việc nào tốt, anh vẫn chỉ gảy đàn ghi ta và hát trong quán bar.
“Đương nhiên…” Vương Chuẩn gật gật đầu. “Tớ thấy điều duy nhất tớ có thể lấy ra khoe là bọn tớ thật sự rất, rất yêu nhau.” Mí mắt cô ta bắt đầu nặng trịch. “Sau đó thì tớ quen Phương Thạch, tớ dùng số tiền mà Sử Khải đi hát mỗi đêm, hát đến nỗi khản cả giọng để trang điểm thật đẹp đi gặp Phương Thạch.” Khoé mắt Vương Chuẩn bắt đầu ầng ậng nước, rồi nhanh chóng lăn xuống tai. “Phương Thạch rất bình thường, anh ấy hai mươi bảy tuổi, nhiều tuổi hơn Sử Khải, nhưng so với những lão người yêu của lũ bạn tớ thì anh ấy trẻ hơn rất nhiều.” Vương Chuẩn thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười. Cô ta nói ngày càng chậm: “Lúc Phương Thạch lái xe đưa tớ về nhà lấy đồ, Sử Khải tát tớ một cái nổ đom đóm mắt, thực sự rất đau.”
“Đau vì đánh trúng tim cậu đấy!” Quách Thiển Thiển không kìm được, nói xem vào.
Vương Chuẩn kiêu ngạo nói: “Tớ cố tình để anh ấy nhìn thấy đấy. Tớ đã làm quá nhiều việc xấu, tớ đúng là con cave sáng mắt vì tiền, sau khi đã có ngọn núi to hơn để dựa, tớ liền đá anh ấy!” Cô ta nhớ lại lúc thu dọn đồ đạc xuống dưới tầng, Sử Khải đứng tựa cửa nhìn cô ta, đau đớn nói: “Nếu em cảm thấy nhớ anh, hoặc sống không tốt thì hãy mau trở về nhé!”
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi mà chạy đến, sau đó kề sát khuôn mặt Sử Khải hôn một cái, cái nữa và thêm một cái nữa.
Rồi cô ta nhanh chóng xách hành lý chạy xuống tầng, không hề quay đầu lại.
Có lẽ do nói quá nhiều, quá mệt, Vương Chuẩn dần dần ngủ thiếp đi, cô ta nằm trên giường của bạn và mơ một giấc mơ.
Cô ta mơ thấy mình và Sử Khải ở bên nhau, mua một căn phòng thật to, thật đẹp, cô ta ở trong căn phòng đó, anh đứng ở bên cạnh vui mừng nhảy nhót và cười đùa. Anh còn để mình trần, ôm đàn ghi ta và hát. Ngón tay anh lướt trên phím đàn, còn ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô ta nhè nhẹ vuốt ve, sờ nắm sáu múi thịt săn chắc của anh.
Vương Chuẩn bật cười trong mơ, lúc mở mắt ra, hai tay của Quách Thiển Thiển đang chống má, bĩu môi nhìn cô bạn, sau đó khoé môi hơi nhếch lên, nói: “Xả nước nóng vào bồn cho cậu rồi đấy, tắm một cái rồi chúng ta đi làm thôi!” Nói xong, Quách Thiển Thiển còn nheo mắt nhắc nhở. “Có điều, đừng để nước tràn ra sàn nhà đấy!”
Vương Chuẩn xấu hổ ngồi trên giường, đỏ mặt mỉm cười, miệng vẫn không quên thốt ra câu “cảm ơn”. Sau khi Quách Thiển Thiển quay người đi, cô ta cố một cái thật mạnh vào trán, nhớ lại giấc mơ vừa nãy, có phải là thật không nhỉ? Đúng là nghĩ thế nào, mơ thế đó.
“Anh đến rồi à?” Bàn tay trắng muốt nhưng lạnh ngắt của Lâm Thâm Thâm đập đập vào chiếc ghế gỗ mà cô đang ngồi. “Anh lại đây ngồi đi!”
“Thần kinh!” Cố Trạch Nặc mặc dù nói thế song cũng miễn cưỡng bước đến bên cạnh cô, móc từ trong túi quần ra tờ giấy ăn, lau vài lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải cái chỗ sắp ngồi, sau đó mới yên tâm ngồi xuống.
Lâm Thâm Thâm nhếch miệng cười nhạt. “Thật khổ cho anh quá, Cố đại thiếu gia!”
Cố Trạch Nặc nghe cô nói xong thì xua xua tay như đuổi con ruồi trước mặt. “Nói đi, muộn như vậy em không về nhà, lại lên cơn gì thế? Có chuyện gì?”
“Chẳng có chuyện gì cả, em chỉ cảm thấy gặp nhau vào lúc đêm khuya thế này lãng mạn đấy chứ.” Lâm Thâm Thâm nhìn anh với ánh mắt quyến rũ, hai tay đan vào nhau.
“Em đúng là có bệnh thật rồi!” Cố Trạch Nặc bắt tréo hai chân, cố ý ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Anh có thuốc chữa không?” Lâm Thâm Thâm cười nhạt, lấy từ trong túi xách ra một quả táo đỏ mọng, huých nhẹ khuỷu tay vào người đang ngồi nhìn đông nhìn tây bên cạnh và đưa cho anh. “Này!”
Anh quay đầu, lặng lẽ nhìn quả táo trong tay cô.
Lâm Thâm Thâm cố ý dẩu miệng, mở to mắt, nói với giọng đáng thương: “Chẳng phải anh thích ăn táo nhất sao?”
“Lẽ nào em muốn mưu sát chồng à?”
Bất thình lình, Cố Trạch Nặc buông một câu khiến Lâm Thâm Thâm giật mình, không hiểu hỏi lại: “Anh nói thế là ý gì vậy?”
Cố Trạch Nặc cười lạnh mấy tiếng rồi hỏi bằng giọng hách dịch: “Tại sao táo không gọt vỏ? Em có biết táo không gọt vỏ có gì không? Thuốc trừ sâu đấy!”
“Ồ, hoá ra là vì vậy!” Lâm Thâm Thâm lục tìm trong túi, lấy ra chiếc khăn mùi xoa. “Lúc mua xong, em đã dùng nước ấm rửa rồi, còn dùng khăn ướt lau lại nhiều lần, thật mà, anh xem đi!” Cô vừa nói vừa nhanh chóng lau quả táo một cách cẩn thận bằng chiếc khăn mùi xoa cotton của mình. “Sạch lắm, thật mà!”
Anh không nhìn quả táo đã được lau đến sáng bóng, xua xua tay. “Em nghĩ như vậy mà được à? Thuốc trừ sâu là chất hoà tan nên không thể nào rửa sạch hết được.”
“Được rồi, vậy để em gọt vỏ.” Lâm Thâm Thâm áy náy gật đầu, luồn tay vào trong túi tìm con dao gọt hoa quả.
Cố Trạch Nạc cảm thán: “Em mang đồ cũng đầy đủ đấy chứ!”
“Không phải vì anh sao, lúc nào cũng đòi hỏi!” Cô nói xong liền cười, trước khi anh trở mặt đã kịp bổ xung thêm. “Là anh có yêu cầu cao, chuyện gì cũng phải muốn hoàn hảo!”
“Em nhanh lên được không!” Cố Trạch Nặc cười, để lộ hàm răng trắng bóng, không ngừng thúc giục Lâm Thâm Thâm đang cầm dao gọt táo. “Nhanh lên, nhanh lên!” Sau đó, anh móc gói thuốc lá trong túi áo khoác, lấy một điếu đưa lên miệng ngậm rồi châm lửa.
Lâm Thâm Thâm lặng lẽ gọt táo, bàn tay nhịp nhàng, bình tĩnh, không hề vì Cố Trạch Nặc giục mà vội vã. Khói thuốc lá xông thẳng vào mũi khiến cô khó chịu. Cố kìm nén cơn nhức đầu và ngứa mũi, cô miễn cưỡng ho vài tiếng. Cố Trạch Nặc lại càng hút thuốc nhanh hơn, từng hơi, từng hơi một không ngừng nghỉ.
Lâm Thâm Thâm liếc nhìn những đầu mẩu thuốc lá anh vứt dưới đất, chẳng trách anh hút nhanh và nhiều như vậy, hoá ra là vì điếu thuốc chưa hết đã bị vứt lăn lốc dưới đất rồi, càng về sau, có những điếu hình như vừa châm lên đã bị vứt xuống, anh cũng chẳng buồn dập tắt, để mặc cho điếu thuốc cháy âm ỉ, bốc khói dưới đất.
“Xong rồi.” Cuối cùng, Lâm Thâm Thâm đưa quả táo được gọt vỏ cẩn thận cho anh.
Cố Trạch Nặc không cầm lấy mà nhìn cô, cố ý chọc tức: “Tại sao lại gọt vỏ táo? Em không biết là anh không thích ăn táo đã gọt vỏ à?”
“Không phải anh nói vỏ táo có nhiều thuốc sâu sao?” Lâm Thâm Thâm tỉ mỉ quan sát bộ dạng mặt dày, trở mặt như trở bàn tay của anh.
“Rửa sạch một chút không được à? Em có biết trong vỏ táo có bao nhiêu chất dinh dưỡng không?” Rồi Cố Trạch Nặc vung tay, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho cô nghe những kiến thức dinh dưỡng khoa học.
“Ồ!” Lâm Thâm Thâm thấp giọng trả lời, với dáng vẻ là người tiếp thu bài học, cô nói: “Anh nói rất đúng”, rồi một tay cầm quả táo vừa gọt vỏ xong, một tay nhanh chóng lấy ra từ trong túi một quả táo chưa gọt vỏ, sau đó cùng giơ cao lên trước mặt của Cố Trạch Nặc.
“Em có ý gì?” Cố Trạch Nặc nói trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc khó chịu.
Lâm Thâm Thâm bất chợt cúi đầu, xử lý sạch sẽ vỏ táo rơi trên đầu gối, sau đó trải chiếc khăn mùi xoa vừa lau táo lên đùi, để hai quả táo lên trên rồi ngẩng đầu nhìn anh, trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp, còn ngón tay chỉ vào đó và nói: “Táo gọt vỏ và không gọt vỏ đều có, anh muốn ăn quả nào?”
Cố Trạch Nặc nhìn cô chằm chằm ý thăm dò, rất lâu sau mới hít một hơi thật sâu, gật đầu cười. “Đúng, đúng là anh rất thích ăn táo.” Anh ngừng một lúc rồi chầm chậm tiến sát cô, khi hai cánh mũi sắp chạm nhau thì dừng lại. “Nhưng những thứ mà em đụng vào, anh cảm thấy buồn nôn, chẳng thể nào nuốt nổi, nhìn đã thấy muốn ói rồi!”
“Bốp!” Lâm Thâm Thâm thẳng tay giáng một cái tát mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của anh. Khi Cố Trạch Nặc đang trừng mắt lên kinh ngạc và trước khi cơn phẫn nộ trào lên thì cô đã nở nụ cười mê hồn, thân thiết nói: “Chồng ơi, táo gọt vỏ và táo chưa gọt vỏ đều có ở đây, rốt cuộc anh muốn ăn quả nào?”
Lâm Thâm Thâm ngồi ngay ngắn trên ghế, yên tĩnh chờ đợi, cho dù biết một giây sau đó, anh sẽ nhào đến “xé nát” cô thành trăm mảnh. Tình trạng này, có lẽ cô đã quen từ lâu. Không phải từ trước đến nay họ đều như vậy sao?
Đối diện với những việc như thế này, dường như anh và cô đều là bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất, dễ dàng hiểu được trạng thái bệnh lý của nhau, dù là lúc ngọt ngào nhất cũng vậy. Nếu có câu nói nào không hợp ý nhau, cả hai lập tức giống như “chó dại” lao vào cắn xé nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Họ quá hiểu mỗi điểm yếu và tử huyệt của đối phương và sẽ phát huy ở mức cao nhất khả năng nói ra những lời độc ác của mình, để trong thời gian ngắn nhất sẽ làm cả hai bị tổn thương ở mức độ cao nhất, chỉ cần một cú “đớp” là đã “cắn ngập họng” đối phương.
Ánh nắng ban mai của ngày mới chầm chậm hắt vào phòng, hai cô gái đang nằm trên giường hình như ngủ không được ngon. Vương Chuẩn đưa tay chạm vào tay trái của Quách Thiển Thiển, hỏi nhỏ: “Thiển Thiển, cậu ngủ rồi à?”
Quách Thiển Thiển mở mắt, nhìn lên trần nhà màu trắng toát, lạnh lùng đáp: “Tớ không ngủ được.”
Vương Chuẩn áy náy hỏi lại: “Tớ làm cậu tỉnh à?”
“Không, không.” Quách Thiển Thiển lắc đầu giải thích. “Thực ra là do tớ thôi.”
“Ồ!” Vương Chuẩn đáp lại, quay người lại gần bạn, hỏi thăm dò: “Vậy tớ nói chuyện với cậu nhé?”
“Ừ!” Quách Thiển Thiển gật đầu, cảm thấy miệng khát khô, không muốn nói gì nhưng vẫn nói với Vương Chuẩn: “Cậu nói đi, tớ nghe đây.”
“Tớ có nhà rồi.” Vương Chuẩn nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, giọng của cô ta rất thấp, giọng điệu không có vẻ gì là khoe khoang. Quách Thiển Thiển có thể cảm nhận được rằng Vương Chuẩn không muốn cô đáp lại, cô chỉ cần yên lặng lắng nghe là được.
Điều mà Vương Chuẩn muốn làm nhất bây giờ là tâm sự.
Quách Thiển Thiển đoán không sai, sau đó, Vương Chuẩn bắt đầu chậm rãi kể: “Hôm nay, lúc ở trung tâm mua bán nhà đất, tớ là người làm tất cả các loại thủ tục, điền các bảng biểu và cách thức liên hệ, nhưng lúc điền tên người chủ ngôi nhà, Phương Thạch lập tức bước đến ghi tên của anh ấy.” Nói đến đây, Vương Chuẩn cười hai tiếng khô khốc, tiếng cười ấy chắc chắn không phải là tiếng cười khiến cho người ta vui vẻ.
Quách Thiển Thiển chỉ xoè rộng bàn tay, đưa ra và khẽ nắm lấy những ngón tay lành lạnh của cô bạn.
“Lúc đó, tớ chẳng nói gì cả, tớ phát hiện con bé nhân viên ở trung tâm mua bán nhà đất nhìn tớ cười, nhưng tớ cảm thấy nụ cười đó có vẻ rất thông cảm, khó xử. Ừ thì viết tên anh ấy cũng tốt chứ sao, dù sao căn nhà cũng là của anh ấy mua mà!” Vương Chuẩn hít một hơi. “Có điều, tớ vẫn thấy rất vui, sao tớ lại không vui được cơ chứ? Mới hai mươi tư tuổi, tớ đã có một căn nhà với giá không hề rẻ trong thành phố sầm uất này. Nhiều năm trước, tớ đã từng nói với Sử Khải, tớ mong muốn biết bao có một căn phòng của riêng mình, bây giờ thì ước mơ của tớ sắp thành hiện thực rồi, hơn nữa, Phương Thạch cũng đồng ý với tớ, sẽ mua xe cho tớ. Chúng tớ đã có nhà rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có xe.” Vương Chuẩn nói xong, ngón tay xiết chặt lại. Cô đang nhớ lại, rất nhiều năm trước là cách đây bao nhiêu năm? Lúc đó, cô ta đang học đại học, cô ta mới hai mươi mốt tuổi, bạn trai của cô ta lúc đó không phải là Phương Thạch mà là Sử Khải.
Hai mươi mốt tuổi, Vương Chuẩn luôn lẽo đẽo theo sau Sử Khải, cô ta thích được anh kéo đi khắp nơi, bởi thực ra, bọn họ cũng chẳng biết làm gì khác.
Vương Chuẩn thường đến quán bar mà Sử Khải hát để đợi anh. Cô ta nhìn anh dùng keo xịt tóc, vuốt mái tóc rối tung của mình, sau đó ngồi dưới ánh đèn tối gảy đàn ghi ta và bắt đầu hát. Anh phải hát rất nhiều bài, cho đến khi những giọt mồ hôi trên mặt túa ra lóng lánh.
Có rất nhiều cô gái trong quán bar kêu gào, đứng dưới sân khấu gọi tên Sử Khải. Lúc đó, Vương Chuẩn đến quầy rượu, chọn một cốc soda, cho ống hút vào rồi hút òng ọc, đương nhiên, tiền đồ uống sẽ tính sang cho Sử Khải.
Rất muộn họ mới cùng nhau về phòng trọ. Sử Khải đưa tất cả số tiền kiếm được cho Vương Chuẩn, thực ra cũng không nhiều lắm, mỗi bài hát chỉ được hai mươi tệ, mỗi ngày Sử Khải chỉ hát được hơn mười bài.
Vương Chuẩn cầm lấy tiền, sau đó dịu dàng bóp vai cho anh, miệng thì cắn nhẹ vành tai anh, rồi nói trong hơi thở: “Sử Khải, chúng mình kết hôn nhé!”
Sử Khải quay đầu lại, ôm lấy đầu cô ta và hôn mạnh một cái, sau đó cười rạng rỡ, nói: “Em đúng là chẳng có tí sáng tạo nào cả!”
”Hừ, em chẳng có sáng tạo, chỉ trông vào anh thôi!” Vương Chuẩn đấm đấm vào bả vai săn chắc của anh. Cô ta thực sự không cần sáng tạo, cô ta sẽ cầm tiền mà Sử Khải đưa cho, muốn cái gì thì mua cái đó.
Chỉ đến lúc này, Vương Chuẩn mới cảm thấy cô ta chẳng khác gì bọn con gái vẫn được những chiếc xe hơi đưa đón khi tan học ở cổng trường. Cô ta cũng giống như bọn họ, ôm một đống tiền, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, có thể làm bất cứ điều gì.
Vương Chuẩn lúc đó có Sử Khải là đã cảm thấy quá đủ, cô ta có thể lấy hết tiền của anh, như vậy anh sẽ không thể đi với đứa con gái nào khác.
Bọn họ đi ngủ rất muộn, rồi hôm nào tỉnh dậy cũng giống như thảm hoạ. Vương Chuẩn dùng hết sức đẩy Sử Khải đang ngủ ngon như heo ở bên cạnh, gào lên: “Đồ khốn, anh lại giấu em chỉnh đồng hồ báo thức đúng không?”
“Chắc là thế.” Sử Khải giơ tay dụi dụi mắt, sau đó mở to mắt nhìn cô ta vẻ vô tội.
Vương Chuẩn chẳng hề tha thứ cho cái vẻ mặt ấy, tiếp tục gào lên: “Dậy đi thôi! Muộn quá rồi!”
Sau đó bọn họ vội vàng thay quần áo, có lúc vì quá vội, Vương Chuẩn còn mặc nhầm áo phông của Sử Khải. Những lúc cô ta đang đứng trong nhà vệ sinh, Sử Khải ngoài cửa nhảy tưng tưng, “Vương Chuẩn, Em ngủ trong đấy à? Rốt cuộc em có ra không đấy? Anh sắp tè ra quần rồi đây này.”
Rồi tiếp tục cãi lộn rất lâu, hai người họ mới chính thức bước ra khỏi cửa. Sử Khải kéo Vương Chuẩn chạy như bay đến trường, đến gốc cây ngân hạnh trước cửa lớp học, họ đứng lại thở hổn hển, sau khi nhịp thở bình ổn lại mới bước vào lớp, nhưng lúc đó cách thời gian tan học cũng chẳng còn mấy phút.
Tối về nhà, hôm nào Sử Khải cũng nằm lăn ra giường, lười biếng kéo tay Vương Chuẩn như một đứa trẻ, giọng nũng nịu: “Em yêu, anh đói, đói, đói, em nấu cơm nhanh nhé!”
Vương Chuẩn đứng cạnh giường, xoè tay ra, nói: “Đưa tiền đây!”
Sử Khải nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhìn cô và nói với giọng đáng thương: “Nhưng anh không có tiền.”
“Không có tiền mà cũng đòi ăn cơm à?” Vương Chuẩn trợn mắt nhìn anh, rồi bỏ đi xem ti vi.
“Khốn kiếp, đúng là đồ đàn bà độc ác! Thấy tiền thì mắt sáng lên như cave!” Sử Khải tức tối chửi bậy. Còn Vương Chuẩn lúc này lại chạy đến bên giường vuốt ve anh, dụi dụi mặt mình vào gương mặt góc cạnh của anh. “Cưng ơi cưng, chúng mình kết hôn nhé!”
Sử Khải không nói không rằng, cũng không thèm nhìn mặt cô ta. Cô ta liền bước đến cái loa đặt cạnh máy vi tính, vặn nhạc lên thật to, sau đó nhìn Sử Khải đang bịt chặt tai, mắt đảo lia lịa, cuối cùng bật cười gian tà.
Vương Chuẩn vặn nước đầy bồn tắm, trong lúc cô ta đi tìm chiếc khăn to màu trắng thì phát hiện, Sử Khải vừa nãy còn lim dim ngủ, giờ này đã nằm gọn trong bồn tắm như một chú cá, không một mảnh vải che thân, bắp thịt săn chắc dưới làn nước sóng sánh. Cô ta cũng lập tức bước vào, chơi trò vật lộn, đánh nhau với anh trong bồn tắm. Sau đó, mặt nước dập dờn theo cơ thể của họ…
Sau khi tốt nghiệp, lần nào họp lớp, Vương Chuẩn cũng đi một mình. Những người bạn cùng học với cô ta đều được bạn trai lái xe đưa đón. Lần đầu tiên, Vương Chuẩn phát hiện ra rằng, hoá ra người lớn hơn mình hai mươi tuổi cũng có thể tự hào gọi là bạn trai được.
Mặc dù Sử Khải chắc chắn là chàng trai trẻ nhất, đẹp trai nhất so với đám bạn trai của các bạn cùng lớp, nhưng Vương Chuẩn chẳng lần nào để anh đưa đi.
Vì cô ta xấu hổ khi mở miệng nới với người khác là cô ta và anh còn ở trong một cái phòng trọ rộng chưa đến mười mét vuông, thêm nữa bạn trai cô ta đế nay vẫn chưa tìm được công việc nào tốt, anh vẫn chỉ gảy đàn ghi ta và hát trong quán bar.
“Đương nhiên…” Vương Chuẩn gật gật đầu. “Tớ thấy điều duy nhất tớ có thể lấy ra khoe là bọn tớ thật sự rất, rất yêu nhau.” Mí mắt cô ta bắt đầu nặng trịch. “Sau đó thì tớ quen Phương Thạch, tớ dùng số tiền mà Sử Khải đi hát mỗi đêm, hát đến nỗi khản cả giọng để trang điểm thật đẹp đi gặp Phương Thạch.” Khoé mắt Vương Chuẩn bắt đầu ầng ậng nước, rồi nhanh chóng lăn xuống tai. “Phương Thạch rất bình thường, anh ấy hai mươi bảy tuổi, nhiều tuổi hơn Sử Khải, nhưng so với những lão người yêu của lũ bạn tớ thì anh ấy trẻ hơn rất nhiều.” Vương Chuẩn thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười. Cô ta nói ngày càng chậm: “Lúc Phương Thạch lái xe đưa tớ về nhà lấy đồ, Sử Khải tát tớ một cái nổ đom đóm mắt, thực sự rất đau.”
“Đau vì đánh trúng tim cậu đấy!” Quách Thiển Thiển không kìm được, nói xem vào.
Vương Chuẩn kiêu ngạo nói: “Tớ cố tình để anh ấy nhìn thấy đấy. Tớ đã làm quá nhiều việc xấu, tớ đúng là con cave sáng mắt vì tiền, sau khi đã có ngọn núi to hơn để dựa, tớ liền đá anh ấy!” Cô ta nhớ lại lúc thu dọn đồ đạc xuống dưới tầng, Sử Khải đứng tựa cửa nhìn cô ta, đau đớn nói: “Nếu em cảm thấy nhớ anh, hoặc sống không tốt thì hãy mau trở về nhé!”
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi mà chạy đến, sau đó kề sát khuôn mặt Sử Khải hôn một cái, cái nữa và thêm một cái nữa.
Rồi cô ta nhanh chóng xách hành lý chạy xuống tầng, không hề quay đầu lại.
Có lẽ do nói quá nhiều, quá mệt, Vương Chuẩn dần dần ngủ thiếp đi, cô ta nằm trên giường của bạn và mơ một giấc mơ.
Cô ta mơ thấy mình và Sử Khải ở bên nhau, mua một căn phòng thật to, thật đẹp, cô ta ở trong căn phòng đó, anh đứng ở bên cạnh vui mừng nhảy nhót và cười đùa. Anh còn để mình trần, ôm đàn ghi ta và hát. Ngón tay anh lướt trên phím đàn, còn ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô ta nhè nhẹ vuốt ve, sờ nắm sáu múi thịt săn chắc của anh.
Vương Chuẩn bật cười trong mơ, lúc mở mắt ra, hai tay của Quách Thiển Thiển đang chống má, bĩu môi nhìn cô bạn, sau đó khoé môi hơi nhếch lên, nói: “Xả nước nóng vào bồn cho cậu rồi đấy, tắm một cái rồi chúng ta đi làm thôi!” Nói xong, Quách Thiển Thiển còn nheo mắt nhắc nhở. “Có điều, đừng để nước tràn ra sàn nhà đấy!”
Vương Chuẩn xấu hổ ngồi trên giường, đỏ mặt mỉm cười, miệng vẫn không quên thốt ra câu “cảm ơn”. Sau khi Quách Thiển Thiển quay người đi, cô ta cố một cái thật mạnh vào trán, nhớ lại giấc mơ vừa nãy, có phải là thật không nhỉ? Đúng là nghĩ thế nào, mơ thế đó.
Tác giả :
Cao Thuỵ Phong