Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời
Chương 11: Xem diễn
Edit: Đồng – Beta: Đậu
Sau bữa cơm tối, Cố Thừa Minh cùng Lê Dự sóng vai đi tới cửa thôn.
Trên đường người đi lại rất nhiều, có già có trẻ. Nhưng cho dù là ai, khi thấy Lê Dự đi chung với Cố Thừa Minh cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
Lê Dự nghiêng đầu nhìn gương mặt dưới ánh trăng của Cố Thừa Minh, rất tuấn lãng, chiếc mũi kiên cường, đôi môi mỏng, quần áo vừa người lại thời thượng, khiến dáng người hắn càng thêm thon dài nhưng mà cậu mới biết, người này chỉ lớn hơn cậu hai tuổi.
Lê Dự cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của bản thân, yên lặng thở dài.
Đến gần sân khấu hát hí khúc, người cũng nhiều hơn. Cố Thừa Minh ở bên cạnh Lê Dự, nhìn cậu ngó đông ngó tây tìm vị trí, tập trung tinh thần nhìn diễn viên trên sân khấu.
Hóa ra Lê Dự đã thích xem diễn từ nhỏ.
Hắn nhìn cái gáy của cậu, không nhịn được dùng đầu ngón tay chọc chọc cái xoáy trên đỉnh đầu cậu.
Cố Thừa Minh nhớ lúc hắn còn theo đuổi Lê Dự, vì thể hiện sự tao nhã của bản thân còn đặc biệt hẹn cậu đi xem hòa nhạc. Kết quả Lê Dự nghe được một nửa đã ngủ thiếp đi, đến khi buổi diễn kết thúc mới tỉnh lại. Lúc ra về cậu còn oán hận hắn không đánh thức cậu. Lê Dự nghĩ rằng, cho dù có thích hay không, nếu đã đến thì nên thưởng thức, dù sao vé của buổi hòa nhạc cũng rất đắt. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy, nếu cậu ngủ chính là thể hiện sự không tôn trọng với người biểu diễn.
Bởi vì lần hẹn hò thất bại đó, đối với những lời mời lớn nhỏ của Cố Thừa Minh, Lê Dự có thể từ chối thì liền từ chối. Cho đến một lần, hắn vô tình thấy danh sách bài hát trong điện thoại cậu, mới phát hiện ra nguyên nhân.
Trong di động của cậu không có một bài hát nào đang nổi tiếng lúc đó, tất cả đều là "Vọng Giang Đình", "Mục Quế Anh", "Thiên Tiên Xứng"... những hí khúc kinh điển.
Lúc đó hắn mới biết vấn đề ở chỗ nào, hắn đã quên điều quan trọng nhất, đó là sở thích.
Nghĩ tới đây, Cố Thừa Minh nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của Lê Dự.
Trên người cậu có một mùi vị thanh tân, không phải là mùi hương nao nức lòng người mà là mùi hương làm người ta cảm thấy thoải mái.
Cố Thừa Minh thu tay về, hôn lên đầu ngón tay vừa chạm vào Lê Dự.
Trên sân khấu đã diễn đến đoạn gay cấn, người ản bộ sau bữa cơm cũng tập trung lại nhiều hơn. Dáng người nhỏ bé của cậu lúc đầu còn có thể cà nhắc miễn cưỡng nhìn rõ nhưng bởi vì càng ngày càng đông, tầm nhìn phía trước dần dần bị che đi.
Lê Dự ngẩng cao đầu, cố sức nhón chân cũng không thấy được sân khấu, có chút không cam lòng, bĩu môi làm cậu càng thêm đáng yêu.
Cố Thừa Minh giật mình.
Tay hắn nắm lấy eo nhỏ của cậu, ngay lúc Lê Dự kinh ngạc quay lại nhìn, một cánh tay khác đặt ở đùi cậu dùng sức, ôm lấy cả người Lê Dự như ôm trẻ con vào lòng.
Tầm mắt đột nhiên rõ ràng, cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đang bợ mông cậu, gương mặt đỏ ửng lên.
"Anh, anh làm gì vậy?" Lê Dự kinh ngạc hỏi.
"Như vậy thấy rõ chưa?" Hắn thoải mái ôm cậu, bộ dạng dường như không có chút tốn sức nào.
"Mau đặt em xuống." Cậu ngượng đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
"Đặt xuống thì em sẽ không thấy." Hắn nhìn hai má cậu vì xấu hổ mà đỏ bừng, lông mi thật dài rũ xuống, hơi rung động, không thấy rõ ánh sáng trong đôi mắt.
Hành động của hai người làm mọi người chung quanh chú ý, nhiều người nhận ra là Lê Dự đang ở nhà Triệu Bảo Quốc, cuộc sống khó khăn đang bị một nam nhân xa lạ ôm vào lòng, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Từ nhỏ cậu đã ít khi ôm như vậy, đột nhiên bị ôm làm cậu quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cậu kinh hoảng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán được trứng. Hai người cứ ôm nhau như vậy, tuy không phải là duy nhất nhưng lại được chú ý nhất.
Nhưng là cho dù cậu nói hắn như thế nào, hắn cũng không bị lay động.
Thật sự là...
Lê Dự bất an uốn éo người, chợt nghe tiếng kêu nhỏ kìm nén của Cố Thừa Minh.
Bây giờ mới nhớ là tay trái của hắn còn đang bị thương, nhanh chóng vỗ vào ngực hắn muốn được thả xuống.
"Em không xem, không xem. Tay anh bị thương, mau thả em xuống."
"Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Rốt cuộc cũng cuộc có thể quang minh chính đại ôm cậu vào lòng, lần sau không biết hắn phải chờ tới khi nào nên hắn không muốn bỏ lỡ như vậy.
Có thể vì cậu vô cùng thẹn thùng nên hai tay đặt trên vai hắn đã bắt đầu run lên.
"Thả em xuống." Ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần run rẩy.
Cố Thừa Minh sợ hành động của bản thận dọa cậu, không thể làm gì khác đành nhẹ nhàng thả Lê Dự xuống đất.
Lúc hai chân chạm đất Lê Dự mới thở sâu một chút, gương mặt vẫn chưa hết đỏ, mím chặt môi không nói một lời, men theo kẻ hở giữa mọi người lui ra ngoài. Trong lòng hắn hồi hộp, em ấy giận rồi sao?
Hắn đuổi theo bước chân của cậu, đợi đến khi cách xa đám đông mới dán sát vào cậu, hỏi: "Giận rồi?"
Lê Dự đi phía trước lắc đầu, đột nhiên dừng lại, xoay người mở to mắt nhìn Cố Thừa Minh: "Cảm ơn nhưng anh không cần làm như vậy."
Hóa ra không phải tức giận.
Trong lòng Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm như vậy em có chán ghét không?"
Lê Dự không nói gì, cúi đầu xuống như chú thỏ nhỏ đang bị bắt nạt.
Cố Thừa Minh kiên nhẫn hỏi: "Nói cho anh biết đi, em có chán ghét không?"
Lê Dự cắn cắn môi: "Không chán ghét, chỉ là cũng không thích."
Hành động của hắn làm cậu nhớ lại chuyện trước đây. Lúc cậu còn nhỏ, mỗi lần có hội ba ba sẽ dẫn cậu ra cửa thôn xem hí kịch như vậy, lúc đó cậu quá thấp không thể nhìn thấy sân khấu, ba ba sẽ để cậu ngồi trên vai ông. Tiểu Lê Dự ngồi trên vai ba ba xem hí kịch trong màn đêm tối, cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ.
Khi đó cậu thật hạnh phúc.
Cố Thừa Minh tiến lên một bước chạm vào vai Lê Dự nói: "Là anh không tốt, em đừng không vui mà."
Lê Dự lắc đầu: "Không sao."
Hắn biết mình hơi đường đột, nhìn bộ dạng biệt nữu của Lê Dự, nhanh chóng giúp cậu vuốt lông: "Giờ đừng có về nhà, chưa xem kịch xong mà, cùng anh xem hết đi."
Cậu hơi do dự.
Hắn bổ sung: "Anh thấy sườn núi bên kia được á, mình đứng ở đó xem nha? Em cũng có thể thấy mà."
Lê Dự đang xem đến phần gay cấn, nếu bây giờ đi về thì đúng là đáng tiếc nhưng bảo cậu quay lại thì cậu không muốn đối mặt với ánh mắt của mấy người kia. Đây là một ý kiến hay, cậu liền đồng ý.
Hai người xem đến hết, cậu thỏa mãn ra về cùng hắn.
Tuy rằng đêm đã khuya nhưng mọi người cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
Cố Thừa Minh nghiêng người nhìn mặt cậu, trong đêm tối, đôi mắt Lê Dự phảng phất như đang lóe sáng.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Cố Thừa Minh nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy.
Hắn yên lặng tự nhủ với lòng, không cần gấp, em ấy còn nhỏ.
Cả đời này bọn họ nhất định sẽ bên nhau, ai cũng chạy không thoát.
Sau bữa cơm tối, Cố Thừa Minh cùng Lê Dự sóng vai đi tới cửa thôn.
Trên đường người đi lại rất nhiều, có già có trẻ. Nhưng cho dù là ai, khi thấy Lê Dự đi chung với Cố Thừa Minh cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
Lê Dự nghiêng đầu nhìn gương mặt dưới ánh trăng của Cố Thừa Minh, rất tuấn lãng, chiếc mũi kiên cường, đôi môi mỏng, quần áo vừa người lại thời thượng, khiến dáng người hắn càng thêm thon dài nhưng mà cậu mới biết, người này chỉ lớn hơn cậu hai tuổi.
Lê Dự cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của bản thân, yên lặng thở dài.
Đến gần sân khấu hát hí khúc, người cũng nhiều hơn. Cố Thừa Minh ở bên cạnh Lê Dự, nhìn cậu ngó đông ngó tây tìm vị trí, tập trung tinh thần nhìn diễn viên trên sân khấu.
Hóa ra Lê Dự đã thích xem diễn từ nhỏ.
Hắn nhìn cái gáy của cậu, không nhịn được dùng đầu ngón tay chọc chọc cái xoáy trên đỉnh đầu cậu.
Cố Thừa Minh nhớ lúc hắn còn theo đuổi Lê Dự, vì thể hiện sự tao nhã của bản thân còn đặc biệt hẹn cậu đi xem hòa nhạc. Kết quả Lê Dự nghe được một nửa đã ngủ thiếp đi, đến khi buổi diễn kết thúc mới tỉnh lại. Lúc ra về cậu còn oán hận hắn không đánh thức cậu. Lê Dự nghĩ rằng, cho dù có thích hay không, nếu đã đến thì nên thưởng thức, dù sao vé của buổi hòa nhạc cũng rất đắt. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy, nếu cậu ngủ chính là thể hiện sự không tôn trọng với người biểu diễn.
Bởi vì lần hẹn hò thất bại đó, đối với những lời mời lớn nhỏ của Cố Thừa Minh, Lê Dự có thể từ chối thì liền từ chối. Cho đến một lần, hắn vô tình thấy danh sách bài hát trong điện thoại cậu, mới phát hiện ra nguyên nhân.
Trong di động của cậu không có một bài hát nào đang nổi tiếng lúc đó, tất cả đều là "Vọng Giang Đình", "Mục Quế Anh", "Thiên Tiên Xứng"... những hí khúc kinh điển.
Lúc đó hắn mới biết vấn đề ở chỗ nào, hắn đã quên điều quan trọng nhất, đó là sở thích.
Nghĩ tới đây, Cố Thừa Minh nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của Lê Dự.
Trên người cậu có một mùi vị thanh tân, không phải là mùi hương nao nức lòng người mà là mùi hương làm người ta cảm thấy thoải mái.
Cố Thừa Minh thu tay về, hôn lên đầu ngón tay vừa chạm vào Lê Dự.
Trên sân khấu đã diễn đến đoạn gay cấn, người ản bộ sau bữa cơm cũng tập trung lại nhiều hơn. Dáng người nhỏ bé của cậu lúc đầu còn có thể cà nhắc miễn cưỡng nhìn rõ nhưng bởi vì càng ngày càng đông, tầm nhìn phía trước dần dần bị che đi.
Lê Dự ngẩng cao đầu, cố sức nhón chân cũng không thấy được sân khấu, có chút không cam lòng, bĩu môi làm cậu càng thêm đáng yêu.
Cố Thừa Minh giật mình.
Tay hắn nắm lấy eo nhỏ của cậu, ngay lúc Lê Dự kinh ngạc quay lại nhìn, một cánh tay khác đặt ở đùi cậu dùng sức, ôm lấy cả người Lê Dự như ôm trẻ con vào lòng.
Tầm mắt đột nhiên rõ ràng, cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đang bợ mông cậu, gương mặt đỏ ửng lên.
"Anh, anh làm gì vậy?" Lê Dự kinh ngạc hỏi.
"Như vậy thấy rõ chưa?" Hắn thoải mái ôm cậu, bộ dạng dường như không có chút tốn sức nào.
"Mau đặt em xuống." Cậu ngượng đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
"Đặt xuống thì em sẽ không thấy." Hắn nhìn hai má cậu vì xấu hổ mà đỏ bừng, lông mi thật dài rũ xuống, hơi rung động, không thấy rõ ánh sáng trong đôi mắt.
Hành động của hai người làm mọi người chung quanh chú ý, nhiều người nhận ra là Lê Dự đang ở nhà Triệu Bảo Quốc, cuộc sống khó khăn đang bị một nam nhân xa lạ ôm vào lòng, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Từ nhỏ cậu đã ít khi ôm như vậy, đột nhiên bị ôm làm cậu quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cậu kinh hoảng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán được trứng. Hai người cứ ôm nhau như vậy, tuy không phải là duy nhất nhưng lại được chú ý nhất.
Nhưng là cho dù cậu nói hắn như thế nào, hắn cũng không bị lay động.
Thật sự là...
Lê Dự bất an uốn éo người, chợt nghe tiếng kêu nhỏ kìm nén của Cố Thừa Minh.
Bây giờ mới nhớ là tay trái của hắn còn đang bị thương, nhanh chóng vỗ vào ngực hắn muốn được thả xuống.
"Em không xem, không xem. Tay anh bị thương, mau thả em xuống."
"Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Rốt cuộc cũng cuộc có thể quang minh chính đại ôm cậu vào lòng, lần sau không biết hắn phải chờ tới khi nào nên hắn không muốn bỏ lỡ như vậy.
Có thể vì cậu vô cùng thẹn thùng nên hai tay đặt trên vai hắn đã bắt đầu run lên.
"Thả em xuống." Ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần run rẩy.
Cố Thừa Minh sợ hành động của bản thận dọa cậu, không thể làm gì khác đành nhẹ nhàng thả Lê Dự xuống đất.
Lúc hai chân chạm đất Lê Dự mới thở sâu một chút, gương mặt vẫn chưa hết đỏ, mím chặt môi không nói một lời, men theo kẻ hở giữa mọi người lui ra ngoài. Trong lòng hắn hồi hộp, em ấy giận rồi sao?
Hắn đuổi theo bước chân của cậu, đợi đến khi cách xa đám đông mới dán sát vào cậu, hỏi: "Giận rồi?"
Lê Dự đi phía trước lắc đầu, đột nhiên dừng lại, xoay người mở to mắt nhìn Cố Thừa Minh: "Cảm ơn nhưng anh không cần làm như vậy."
Hóa ra không phải tức giận.
Trong lòng Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm như vậy em có chán ghét không?"
Lê Dự không nói gì, cúi đầu xuống như chú thỏ nhỏ đang bị bắt nạt.
Cố Thừa Minh kiên nhẫn hỏi: "Nói cho anh biết đi, em có chán ghét không?"
Lê Dự cắn cắn môi: "Không chán ghét, chỉ là cũng không thích."
Hành động của hắn làm cậu nhớ lại chuyện trước đây. Lúc cậu còn nhỏ, mỗi lần có hội ba ba sẽ dẫn cậu ra cửa thôn xem hí kịch như vậy, lúc đó cậu quá thấp không thể nhìn thấy sân khấu, ba ba sẽ để cậu ngồi trên vai ông. Tiểu Lê Dự ngồi trên vai ba ba xem hí kịch trong màn đêm tối, cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ.
Khi đó cậu thật hạnh phúc.
Cố Thừa Minh tiến lên một bước chạm vào vai Lê Dự nói: "Là anh không tốt, em đừng không vui mà."
Lê Dự lắc đầu: "Không sao."
Hắn biết mình hơi đường đột, nhìn bộ dạng biệt nữu của Lê Dự, nhanh chóng giúp cậu vuốt lông: "Giờ đừng có về nhà, chưa xem kịch xong mà, cùng anh xem hết đi."
Cậu hơi do dự.
Hắn bổ sung: "Anh thấy sườn núi bên kia được á, mình đứng ở đó xem nha? Em cũng có thể thấy mà."
Lê Dự đang xem đến phần gay cấn, nếu bây giờ đi về thì đúng là đáng tiếc nhưng bảo cậu quay lại thì cậu không muốn đối mặt với ánh mắt của mấy người kia. Đây là một ý kiến hay, cậu liền đồng ý.
Hai người xem đến hết, cậu thỏa mãn ra về cùng hắn.
Tuy rằng đêm đã khuya nhưng mọi người cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
Cố Thừa Minh nghiêng người nhìn mặt cậu, trong đêm tối, đôi mắt Lê Dự phảng phất như đang lóe sáng.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Cố Thừa Minh nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy.
Hắn yên lặng tự nhủ với lòng, không cần gấp, em ấy còn nhỏ.
Cả đời này bọn họ nhất định sẽ bên nhau, ai cũng chạy không thoát.
Tác giả :
Đường Ký Sơ