Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn
Chương 22: Tái ngộ
Mouthis nhảy xuống trước rồi lịch sự đỡ lấy Heron.
So với La Mã, người Gaul có vẻ tùy tiện hơn. Hai bên đường là những chậu than rực lửa, trên vỉ nướng bày xúc xích, một gã bán bánh nướng mập mạp người ám đầy muội than cầm một củ cà rốt bẻ ra làm hai.
Hình thể của người Gaul đặc biệt cao lớn, cả đàn ông lẫn phụ nữ, nói năng cũng chẳng kiêng dè gì.
Đang mùa lễ hội, phụ nữ tay cầm dao lăm lăm giết gà chặt cá, đàn ông vừa giữ đuốc vừa ăn uống thỏa thuê, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, lắm lúc lại mắng nhau bằng dăm ba câu thô tục. Vào mắt Heron liền trở thành một đám man tộc lỗ mãng không rõ lễ nghi.
Mouthis để nô lệ giữ xe, còn mình thì đem Heron vào chợ, mua hai ly bia.
"Mouthis..." Heron liếc bọt bia tràn ra dính trên tay Mouthis, "Mẹ ta không cho ta uống thứ này."
"Tôi quên mất, quý tộc các ngài chỉ quen uống rượu vang thôi." Mouthis ngửa cổ, nốc một ngụm hơn nửa ly, "Thôi thì để tôi uống giùm ngài vậy. Để ngài uống mấy thứ thấp kém này, lỡ có mệnh hệ gì thì chết tôi."
Dứt lời thì hai ly bia đã lần lượt cạn đáy.
Mouthis khà một hơi sảng khoái, vươn tay qua loa quệt hết bọt bia dính trên mép, ra hiệu cho Heron đi tiếp.
Đúng lúc ven đường đang diễn tạp kỹ. Diễn viên đeo mặt nạ, tay cầm đuốc, ngậm một ngụm rượu trắng, phun một cái, lửa phựt lên, ngay sát mặt Heron, sóng nhiệt thổi bay vài sợi tóc mái của hắn.
Hắn quay sang Mouthis, người đang vỗ đùi thích chí cười ha hả đến cả người run run, chẳng khác nào một đứa con nít mang thân xác người lớn.
Sau khi cười đã rồi, y mới hỏi Heron: "Ngài thấy thích không?"
Heron định lắc đầu, nhưng khi nhìn đến đôi mắt xanh mong chờ rất giống một người của Mouthis, hắn đổi ý: "Cũng được."
Mouthis bĩu môi: "Cũng được là không thích rồi."
Heron hơi ngạc nhiên, không ngờ Mouthis này lại hiểu rõ hắn như vậy.
"Chúng ta đến chỗ này..." Mouthis cười thần bí, "Đảm bảo ngài chưa từng được thấy."
Y khoát vai Heron, nhiệt tình dẫn hắn đến sân khấu kịch mô phỏng.
Loại kịch này là một trong những món ăn tinh thần, rất được mọi người ưa chuộng. Điểm độc đáo là diễn viên đều là nam, nhân vật nữ cũng do diễn viên nam thủ vai. Diễn viên trên sân khấu đeo mặt nạ, mặc hí phục, miệng đọc lời thoại, cơ thể linh hoạt phối hợp theo.
Vì hôm nay là lễ hội Vulcan, người thường cũng có thể tham gia biểu diễn, nhưng phải được sự đồng ý của trưởng đoàn.
Một vở diễn kết thúc, đã có khán giả ham vui đặt chỗ nhân vật mình yêu thích cho vở tiếp theo.
Heron bị Mouthis kéo đến, chưa kịp hiểu mô tê gì đã lọt ngay vào mắt xanh của vị trưởng đoàn, không để hắn ừ hử gì đã dúi ngay quyển kịch bản, bảo hắn lát nữa lên diễn vai Venus.
Heron nhìn quyển kịch bản trên tay, dở khóc dở cười.
Vở tiếp theo là cảnh hôn lễ của Hỏa thần Vulcan, nhân vật chính tất nhiên là Vulcan và người vợ Venus của ngài.
Venus quá tự phụ về khuôn mặt hoàn mỹ của mình, chọc giận vua của chúng thần và là cha của nàng là Jupiter. Để trừng phạt, Jupiter gả nàng cho Hỏa thần Vulcan, là một vị thần có vẻ ngoài xấu xí, đã thế còn bị thọt, vì thế Venus rất căm ghét Vulcan.
Heron nhớ kỹ lời thoại xong, lấy tóc giả đội vào.
Bạn diễn của hắn là một nam tử tóc đỏ trẻ tuổi. Vì màu tóc này mà trưởng đoàn chấm gã, rất hợp với vai Hỏa thần.
Vở kịch bắt đầu.
Venus đội khăn che bằng lụa mỏng, đoan trang nằm trên trường kỷ.
Vulcan quỳ bên chân vợ, thề sẽ thủy chung suốt đời suốt kiếp, sau đó vươn người vén lụa lên.
Ngũ quan xinh đẹp hiện ra.
... Gã diễn vai Vulcan kia tự nhiên cảm thấy cả người rạo rực.
"Dõi mắt trông khắp thế gian, quả thật không ai sánh bằng nàng. Jupiter vì nàng kiêu căng ngạo mạn, đã không thương hoa tiếc ngọc ném nàng vào vũng bùn lầy. Ta là thần thợ rèn Vulcan, vị trượng phu nguyện mãi mãi trung thành với nàng, đến khi ngọn lửa cuối cùng lụi tàn, đến khi kim loại đều hóa thành đồng nát, đến khi thế gian chìm vào quên lãng, đến khi vạn vật đều không còn."
Vulcan run run cúi đầu hôn lên mu bàn tay Venus.
Venus ngồi dậy, kéo tấm lụa trùm lên đầu hai người: "Điều không muốn đã thành sự thật, oan ức như nước sông chảy vào lòng. Jupiter đã muốn, ta tránh cũng không thoát. Ta là thần của tình yêu và sắc đẹp, cuối cùng lại bị bắt gả cho một người ta không yêu. Từ nay về sau, ta sẽ để cho tình yêu chân thành chỉ còn một phần, dành cho duy nhất một người, cũng chỉ có đôi mắt tinh tường mới phát hiện ra..."
"Nàng" lấy tấm lụa xuống, thắt vào cổ Vulcan, nhích lại gần dựa vào ngực chồng.
Khán giả xem tới đây kích thích hú hét ầm ĩ, vỗ tay rào rào, ném tiền lên sân khấu như mưa.
...
Buổi diễn kết thúc, Heron chơi đến nghiện, vui vẻ kéo bộ tóc giả xuống.
Mouthis vẫn chờ hắn, vươn tay giúp hắn lấy vỏ trái cây dính trên đầu vai.
Y cúi đầu, có vẻ tủi thân, không vui kéo kéo cái mũ dạ: "Có vẻ ngài rất cao hứng nhỉ?..."
Heron không trả lời, nhìn kỹ mặt y, đột nhiên hỏi: "Mouthis, tóc ngươi màu đen sao lông mày lại màu vàng thế?"
Mouthis hơi khựng lại, ho khan hai tiếng, đè cái mũ xuống, dùng tóc mái che đi lông mày.
"Tóc tôi vốn màu vàng, nhưng già rồi thì biến thành màu trắng, nên tôi đi nhuộm lại. Ngài cũng biết thuốc nhuộm màu vàng mắc hơn thuốc nhuộm màu đen mà..."
Heron nhướng mày, theo y rời đi. Lúc hai người đi ngang qua hàng thịt nướng, hắn tiện tay mua một xâu, vừa đi vừa ăn.
Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng dài ngoẵng in xuống mặt đường. Hai người đi mãi, ra khỏi khu dân cư, đến một rừng cây.
Lá trên cây đã vàng úa, ánh nắng xiên qua kẽ lá, chiếu ra những hạt bụi lơ lửng vô định. Giữa không gian ấm áp, hai người đạp trên lá rụng, tiếng xào xạc vang lên theo từng nhịp bước.
Trong rừng yên tĩnh cực kỳ, một tiếng gió cũng không, chỉ có âm thanh do hai người tạo ra, cùng tiếng lá rơi vô cùng mỏng. Họ như hai con bướm phiêu du trong một quả cầu thủy tinh, không có gì ở thế giới bên ngoài có thể tác động đến họ, kể cả thời gian.
Heron nuốt xuống miếng thịt cuối cùng. Mouthis ân cần đưa cho hắn miếng khăn giấy lau miệng.
Đợi hắn lau sạch sẽ xong, y mới chậm rãi hỏi: "Ngài ăn được thứ này à?"
Heron khó hiểu ngẩng đầu nhìn y. Mouthis như chỉ đợi khoảnh khắc này, bổ nhào vào người hắn, bẻ ngoặc tay hắn ra sau, đè hắn lên thân cây.
Một thanh gươm nhỏ gác lên gáy Heron.
Heron mở to mắt. Vì nỗi sợ tử vong quá lớn nên hắn không để ý, thứ gác trên gáy chỉ là sống gươm.
Trên gáy là vũ khí sắc bén, Heron không dám phản kháng.
"Ngươi muốn gì? Vườn hồng? Đất đai? Ngươi thích gì cứ lấy, đừng giết ta."
Mắt hắn mờ mịt hơi nước, cả người đều run run, ngữ điệu cũng không vững, rất đáng thương.
Mouthis liếc bộ dạng như người bị dọa bay nửa cái hồn của hắn, cau mày buông hắn ra. Y thả vũ khí xuống, khàn khàn nói: "Dọa ngài chút thôi, đừng sợ."
Giọng nói quen thuộc mạnh mẽ xông vào màng nhĩ Heron, theo từng tế bào tập trung về bộ não. Heron cứng người, máu như đông lại, suy nghĩ nhão như bùn. Một lúc sau, hắn chậm chạp xoay người, khuôn mặt phóng to của Lucas sờ sờ trước mắt.
Lucas lột bộ râu giả ra, mũ cũng lấy xuống, vuốt hết tóc mái lòa xòa trước mắt ra đằng sau, cười khẽ:
"Đã lâu không gặp, chủ nhân yêu quý."
Trừ mái tóc bị nhuộm thành màu đen, Lucas vẫn là Lucas của quá khứ, từ sức mạnh cho tới khí chất, không có một chút thay đổi, mang lại cho Heron cảm giác cực kỳ thân quen.
Heron nhìn chăm chú Lucas, khí nóng bốc lên, thình lình dùng hết toàn lực đẩy y xuống đất, leo lên túm chặt cổ áo y.
Lucas không đề phòng, bị hắn đẩt ngã chỏng vó, chưa kịp định thần đã bị hắn giáng cho một cú đấm vào cằm.
Hắn ra tay không nhẹ, bao nhiêu oán niệm tích tụ trong thời gian qua đều dồn hết lên nắm đấm. Tim hắn đập điên cuồng, huyết dịch như sôi trào, quyết tâm chỉnh Lucas một trận.
Khóe miệng Lucas bị đánh đến bật máu, nhưng y không quá để ý, cười cười mặc Heron phát khùng.
Heron kích động run rẩy không ngớt, vừa thấp giọng chửi bới vừa bóp cổ Lucas. Đầu óc hắn lúc này trống rỗng, bao nhiêu lễ nghi gì đó đều bị hắn ném đi tít mù.
Lucas nhẹ nhàng nới lỏng tay hắn, Heron hung dữ liếc y, cúi xuống cắn phập một cái lên vai y.
Ấu trĩ như con chó nhỏ giận dỗi vì bị chủ nhân bỏ rơi.
"Ta đã nghi ngờ mà... Chết tiệt, sao lại quên mất ngươi có thể thay đổi giọng nói chứ! Gia hỏa giảo hoạt này, ta cắn chết ngươi! Cắn ngươi cắn ngươi cắn ngươi!"
Lucas im lặng chịu đòn.
...
Mãi một lúc lâu tâm tình Heron mới dịu đi chút ít. Hắn nhỏm người dậy, phát hiện Lucas đang vui vẻ nhìn hắn, đôi mắt xanh lấp lánh.
Y liếc qua vai mình, cười: "Ai da, ngài cắn tôi chảy máu rồi này."
So với La Mã, người Gaul có vẻ tùy tiện hơn. Hai bên đường là những chậu than rực lửa, trên vỉ nướng bày xúc xích, một gã bán bánh nướng mập mạp người ám đầy muội than cầm một củ cà rốt bẻ ra làm hai.
Hình thể của người Gaul đặc biệt cao lớn, cả đàn ông lẫn phụ nữ, nói năng cũng chẳng kiêng dè gì.
Đang mùa lễ hội, phụ nữ tay cầm dao lăm lăm giết gà chặt cá, đàn ông vừa giữ đuốc vừa ăn uống thỏa thuê, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, lắm lúc lại mắng nhau bằng dăm ba câu thô tục. Vào mắt Heron liền trở thành một đám man tộc lỗ mãng không rõ lễ nghi.
Mouthis để nô lệ giữ xe, còn mình thì đem Heron vào chợ, mua hai ly bia.
"Mouthis..." Heron liếc bọt bia tràn ra dính trên tay Mouthis, "Mẹ ta không cho ta uống thứ này."
"Tôi quên mất, quý tộc các ngài chỉ quen uống rượu vang thôi." Mouthis ngửa cổ, nốc một ngụm hơn nửa ly, "Thôi thì để tôi uống giùm ngài vậy. Để ngài uống mấy thứ thấp kém này, lỡ có mệnh hệ gì thì chết tôi."
Dứt lời thì hai ly bia đã lần lượt cạn đáy.
Mouthis khà một hơi sảng khoái, vươn tay qua loa quệt hết bọt bia dính trên mép, ra hiệu cho Heron đi tiếp.
Đúng lúc ven đường đang diễn tạp kỹ. Diễn viên đeo mặt nạ, tay cầm đuốc, ngậm một ngụm rượu trắng, phun một cái, lửa phựt lên, ngay sát mặt Heron, sóng nhiệt thổi bay vài sợi tóc mái của hắn.
Hắn quay sang Mouthis, người đang vỗ đùi thích chí cười ha hả đến cả người run run, chẳng khác nào một đứa con nít mang thân xác người lớn.
Sau khi cười đã rồi, y mới hỏi Heron: "Ngài thấy thích không?"
Heron định lắc đầu, nhưng khi nhìn đến đôi mắt xanh mong chờ rất giống một người của Mouthis, hắn đổi ý: "Cũng được."
Mouthis bĩu môi: "Cũng được là không thích rồi."
Heron hơi ngạc nhiên, không ngờ Mouthis này lại hiểu rõ hắn như vậy.
"Chúng ta đến chỗ này..." Mouthis cười thần bí, "Đảm bảo ngài chưa từng được thấy."
Y khoát vai Heron, nhiệt tình dẫn hắn đến sân khấu kịch mô phỏng.
Loại kịch này là một trong những món ăn tinh thần, rất được mọi người ưa chuộng. Điểm độc đáo là diễn viên đều là nam, nhân vật nữ cũng do diễn viên nam thủ vai. Diễn viên trên sân khấu đeo mặt nạ, mặc hí phục, miệng đọc lời thoại, cơ thể linh hoạt phối hợp theo.
Vì hôm nay là lễ hội Vulcan, người thường cũng có thể tham gia biểu diễn, nhưng phải được sự đồng ý của trưởng đoàn.
Một vở diễn kết thúc, đã có khán giả ham vui đặt chỗ nhân vật mình yêu thích cho vở tiếp theo.
Heron bị Mouthis kéo đến, chưa kịp hiểu mô tê gì đã lọt ngay vào mắt xanh của vị trưởng đoàn, không để hắn ừ hử gì đã dúi ngay quyển kịch bản, bảo hắn lát nữa lên diễn vai Venus.
Heron nhìn quyển kịch bản trên tay, dở khóc dở cười.
Vở tiếp theo là cảnh hôn lễ của Hỏa thần Vulcan, nhân vật chính tất nhiên là Vulcan và người vợ Venus của ngài.
Venus quá tự phụ về khuôn mặt hoàn mỹ của mình, chọc giận vua của chúng thần và là cha của nàng là Jupiter. Để trừng phạt, Jupiter gả nàng cho Hỏa thần Vulcan, là một vị thần có vẻ ngoài xấu xí, đã thế còn bị thọt, vì thế Venus rất căm ghét Vulcan.
Heron nhớ kỹ lời thoại xong, lấy tóc giả đội vào.
Bạn diễn của hắn là một nam tử tóc đỏ trẻ tuổi. Vì màu tóc này mà trưởng đoàn chấm gã, rất hợp với vai Hỏa thần.
Vở kịch bắt đầu.
Venus đội khăn che bằng lụa mỏng, đoan trang nằm trên trường kỷ.
Vulcan quỳ bên chân vợ, thề sẽ thủy chung suốt đời suốt kiếp, sau đó vươn người vén lụa lên.
Ngũ quan xinh đẹp hiện ra.
... Gã diễn vai Vulcan kia tự nhiên cảm thấy cả người rạo rực.
"Dõi mắt trông khắp thế gian, quả thật không ai sánh bằng nàng. Jupiter vì nàng kiêu căng ngạo mạn, đã không thương hoa tiếc ngọc ném nàng vào vũng bùn lầy. Ta là thần thợ rèn Vulcan, vị trượng phu nguyện mãi mãi trung thành với nàng, đến khi ngọn lửa cuối cùng lụi tàn, đến khi kim loại đều hóa thành đồng nát, đến khi thế gian chìm vào quên lãng, đến khi vạn vật đều không còn."
Vulcan run run cúi đầu hôn lên mu bàn tay Venus.
Venus ngồi dậy, kéo tấm lụa trùm lên đầu hai người: "Điều không muốn đã thành sự thật, oan ức như nước sông chảy vào lòng. Jupiter đã muốn, ta tránh cũng không thoát. Ta là thần của tình yêu và sắc đẹp, cuối cùng lại bị bắt gả cho một người ta không yêu. Từ nay về sau, ta sẽ để cho tình yêu chân thành chỉ còn một phần, dành cho duy nhất một người, cũng chỉ có đôi mắt tinh tường mới phát hiện ra..."
"Nàng" lấy tấm lụa xuống, thắt vào cổ Vulcan, nhích lại gần dựa vào ngực chồng.
Khán giả xem tới đây kích thích hú hét ầm ĩ, vỗ tay rào rào, ném tiền lên sân khấu như mưa.
...
Buổi diễn kết thúc, Heron chơi đến nghiện, vui vẻ kéo bộ tóc giả xuống.
Mouthis vẫn chờ hắn, vươn tay giúp hắn lấy vỏ trái cây dính trên đầu vai.
Y cúi đầu, có vẻ tủi thân, không vui kéo kéo cái mũ dạ: "Có vẻ ngài rất cao hứng nhỉ?..."
Heron không trả lời, nhìn kỹ mặt y, đột nhiên hỏi: "Mouthis, tóc ngươi màu đen sao lông mày lại màu vàng thế?"
Mouthis hơi khựng lại, ho khan hai tiếng, đè cái mũ xuống, dùng tóc mái che đi lông mày.
"Tóc tôi vốn màu vàng, nhưng già rồi thì biến thành màu trắng, nên tôi đi nhuộm lại. Ngài cũng biết thuốc nhuộm màu vàng mắc hơn thuốc nhuộm màu đen mà..."
Heron nhướng mày, theo y rời đi. Lúc hai người đi ngang qua hàng thịt nướng, hắn tiện tay mua một xâu, vừa đi vừa ăn.
Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng dài ngoẵng in xuống mặt đường. Hai người đi mãi, ra khỏi khu dân cư, đến một rừng cây.
Lá trên cây đã vàng úa, ánh nắng xiên qua kẽ lá, chiếu ra những hạt bụi lơ lửng vô định. Giữa không gian ấm áp, hai người đạp trên lá rụng, tiếng xào xạc vang lên theo từng nhịp bước.
Trong rừng yên tĩnh cực kỳ, một tiếng gió cũng không, chỉ có âm thanh do hai người tạo ra, cùng tiếng lá rơi vô cùng mỏng. Họ như hai con bướm phiêu du trong một quả cầu thủy tinh, không có gì ở thế giới bên ngoài có thể tác động đến họ, kể cả thời gian.
Heron nuốt xuống miếng thịt cuối cùng. Mouthis ân cần đưa cho hắn miếng khăn giấy lau miệng.
Đợi hắn lau sạch sẽ xong, y mới chậm rãi hỏi: "Ngài ăn được thứ này à?"
Heron khó hiểu ngẩng đầu nhìn y. Mouthis như chỉ đợi khoảnh khắc này, bổ nhào vào người hắn, bẻ ngoặc tay hắn ra sau, đè hắn lên thân cây.
Một thanh gươm nhỏ gác lên gáy Heron.
Heron mở to mắt. Vì nỗi sợ tử vong quá lớn nên hắn không để ý, thứ gác trên gáy chỉ là sống gươm.
Trên gáy là vũ khí sắc bén, Heron không dám phản kháng.
"Ngươi muốn gì? Vườn hồng? Đất đai? Ngươi thích gì cứ lấy, đừng giết ta."
Mắt hắn mờ mịt hơi nước, cả người đều run run, ngữ điệu cũng không vững, rất đáng thương.
Mouthis liếc bộ dạng như người bị dọa bay nửa cái hồn của hắn, cau mày buông hắn ra. Y thả vũ khí xuống, khàn khàn nói: "Dọa ngài chút thôi, đừng sợ."
Giọng nói quen thuộc mạnh mẽ xông vào màng nhĩ Heron, theo từng tế bào tập trung về bộ não. Heron cứng người, máu như đông lại, suy nghĩ nhão như bùn. Một lúc sau, hắn chậm chạp xoay người, khuôn mặt phóng to của Lucas sờ sờ trước mắt.
Lucas lột bộ râu giả ra, mũ cũng lấy xuống, vuốt hết tóc mái lòa xòa trước mắt ra đằng sau, cười khẽ:
"Đã lâu không gặp, chủ nhân yêu quý."
Trừ mái tóc bị nhuộm thành màu đen, Lucas vẫn là Lucas của quá khứ, từ sức mạnh cho tới khí chất, không có một chút thay đổi, mang lại cho Heron cảm giác cực kỳ thân quen.
Heron nhìn chăm chú Lucas, khí nóng bốc lên, thình lình dùng hết toàn lực đẩy y xuống đất, leo lên túm chặt cổ áo y.
Lucas không đề phòng, bị hắn đẩt ngã chỏng vó, chưa kịp định thần đã bị hắn giáng cho một cú đấm vào cằm.
Hắn ra tay không nhẹ, bao nhiêu oán niệm tích tụ trong thời gian qua đều dồn hết lên nắm đấm. Tim hắn đập điên cuồng, huyết dịch như sôi trào, quyết tâm chỉnh Lucas một trận.
Khóe miệng Lucas bị đánh đến bật máu, nhưng y không quá để ý, cười cười mặc Heron phát khùng.
Heron kích động run rẩy không ngớt, vừa thấp giọng chửi bới vừa bóp cổ Lucas. Đầu óc hắn lúc này trống rỗng, bao nhiêu lễ nghi gì đó đều bị hắn ném đi tít mù.
Lucas nhẹ nhàng nới lỏng tay hắn, Heron hung dữ liếc y, cúi xuống cắn phập một cái lên vai y.
Ấu trĩ như con chó nhỏ giận dỗi vì bị chủ nhân bỏ rơi.
"Ta đã nghi ngờ mà... Chết tiệt, sao lại quên mất ngươi có thể thay đổi giọng nói chứ! Gia hỏa giảo hoạt này, ta cắn chết ngươi! Cắn ngươi cắn ngươi cắn ngươi!"
Lucas im lặng chịu đòn.
...
Mãi một lúc lâu tâm tình Heron mới dịu đi chút ít. Hắn nhỏm người dậy, phát hiện Lucas đang vui vẻ nhìn hắn, đôi mắt xanh lấp lánh.
Y liếc qua vai mình, cười: "Ai da, ngài cắn tôi chảy máu rồi này."
Tác giả :
Giới Tử Tỉnh