Đừng Rung Động Vì Anh
Chương 68 Nt 1
Lúc về đến nhà, gió thu đang cuốn đi chiếc lá xanh cuối cùng trong chậu bông.
Cô nhìn đám cành khô trơ trụi, ngây ngẩn một hồi, trong hai giây, cô còn định treo mấy cái chuông nhỏ lên để thêm chút màu sắc, nhưng chỉ một cái ngáp thôi đã bỏ đi suy nghĩ này.
Lại một năm mùa hạ mùa thu đến rồi đi, Nhạc Thiên Linh lại tiếp tục thấy mệt rã rời, cô ngồi trên ghế salon một lát mà đã ngủ mất.
Mãi cho đến khi âm thanh của điện thoại vang lên cô mới sực tỉnh.
Ấn Tuyết: Hôm nay mày làm gì thế?
Bánh Quai Chèo: Bảo dưỡng đầu óc.
Ấn Tuyết:?
Bánh Quai Chèo: Ngẩn người.
Ấn Tuyết: …
Ấn Tuyết: Đi ăn lẩu không?
Bánh Quai Chèo: Không ăn lẩu đâu.
Ấn Tuyết: Vậy ăn thịt nướng?
Bánh Quai Chèo: Không ăn, dầu mỡ lắm.
Ấn Tuyết: Vậy ăn đồ Nhật đi!
Bánh Quai Chèo: Không muốn ăn đồ sống.
Ấn Tuyết: Vậy cuối cùng mày muốn ăn cái gì?
Nhạc Thiên Linh lười biếng nằm trên sa lon, bắt chéo hai chân, dùng một ngón tay từ từ gõ phím.
Bánh Quai Chèo: Cá chép nấu chua
Bánh Quai Chèo: Nước súp chua cay.
Bánh Quai Chèo: Cải ngâm giấm.
Ấn Tuyết:? Sao món gì cũng chua thế.
Bánh Quai Chèo: Dạo này tao không thèm ăn, ba hôm rồi hôm nào tao cũng ăn cá chép nấu chua, chỉ thấy thèm ăn món đó.
Ấn Tuyết làm gì đó mà không trả lời tin nhắn, thay vào đó là Phương Thanh Thanh lại gửi cái link qua.
Phương Thanh Thanh: Hôm nay băng vệ sinh khuyến mãi này, làm tròn số lên là không có bao nhiêu á, các chị em nhanh lên nào!
Bánh Quai Chèo: Thôi, đợt trước tao mua trữ còn chưa xài hết.
Bánh Quai Chèo: Ông trời biết tao đang tiết kiệm tiền nên cho tao tháng trước không gặp bà dì.
Lúc này Ấn Tuyết bất thình lình nhắn qua.
Ấn Tuyết: Mày chắc cú là ông trời đang tiết kiệm tiền cho mày…
Ấn Tuyết: Chứ không phải là ban cho mày một đứa con?
Nhạc Thiên Linh nhìn hai câu ba lần, điện thoại đột nhiên rớt xuống mặt, đi kèm với đó là tiếng la “oái”, điện thoại lăn xuống, đập trúng ngay vào góc bàn.
Cơn đau trên sống mũi chưa biến mất, Nhạc Thiên Linh run rẩy đứng dậy nhặt điện thoại, đúng thật thấy ngay cảnh màn hình bể một mảng lớn.
Cô rưng rưng nhìn câu hỏi sâu sắc của Ấn Tuyết một hồi mà không biết nói gì, trong đầu chỉ có mười triệu con ong cùng kêu o e.
Mấy phút trôi qua.
Ấn Tuyết: Mày đâu rồi?
Bánh Quai Chèo: Tao vừa hết hồn đến mức làm rơi bể điện thoại.
Ấn Tuyết: Xem ra đứa nhỏ trong bụng mày cũng không bớt lo mấy.
Bánh Quai Chèo: …
Sau hai phút ngồi trên ghế sa lon, Nhạc Thiên Linh bỏ điện thoại co cẳng chạy vào nhà vệ sinh.
Nhớ ngày lễ Giàng sinh năm ngoái, cô phát hiện mình lên cân bất chợt, mà để ý thì thấy kỳ kinh nguyệt cũng trễ một tuần, hai chữ “mang thai” vừa quen thuộc vừa xa lạ nổ bùm trong đầu như pháo hoa làm cô mất hết hồn vía. Cũng may lúc đó Nhạc Thiên Linh mua que thử thai nhưng chưa kịp dùng thì bà dì đã ghé chơi, làm cô nhẹ nhõm hẳn ra.
Nhạc Thiên Linh không ngờ nhanh thế mà que thử thai lại có ích. Cô lấy nó ra từ tủ đựng đồ rửa mặt, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí mở lớp vỏ bọc.
******
Hai mươi phút sau, ở trung tâm thể dục thể thao Giang Thành.
Tới giờ nghỉ mệt giữa hai hiệp, Cố Tầm nhận lấy chai nước suối mà bạn mình ném qua, không uống liền mà cầm điện thoại để bên sân lên xem.
Bảy tám cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một người. Cố Tầm khẽ cau mày, định gọi lại thì đã có cuộc gọi đến. Lúc bắt máy anh vẫn còn thở hổn hển.
“Sao thế em?”
“Bây giờ anh về mau đi.”
Không biết có phải tại sân thể dục ồn ào quá không mà Cố Tầm cứ cảm thấy giọng cô hơi run. Anh lập tức xốc đồ lên, vừa đi ra cửa vừa nói: “Sao thế em?”
“Em…” Nhạc Thiên Linh chỉ nói được một chữ thì đã nghe thấy có ai gọi tên anh, cô im lặng, giọng chợt khó chịu, “Anh về đi rồi em nói tiếp.”
Nghe có vẻ như đây không phải chuyện đơn giản, Cố Tầm không hỏi thêm nữa, chỉ bảo với đám bạn là mình có công chuyện rồi đi về.
Giờ này đúng lúc là giờ kẹt xe, Cố Tầm phải mất 40 phút mới về đến nhà.
Lúc này trời đã tối, căn nhà chưa bật đèn, trong phòng khách, ánh nắng chiều hài hòa chiếu xuyên qua rèm cửa sổ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Nhạc Thiên Linh cũng không quay đầu, cô ngồi im trên ghế salon như một bức tượng.
Cố Tầm nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, lững thững đi tới, “Sao em….”
Lúc này, ánh mắt anh lơ đãng nhìn thấy một đồ vật nhỏ nằm trên bàn, trước mặt Nhạc Thiên Linh, những lời định thốt ra nghẹn lại giữa cổ họng.
Trong ánh sáng mờ tối, hai vạch một đậm một nhạt lại cực kỳ nổi bật. Phòng khách đột nhiên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhạc Thiên Linh phải mất 1 tiếng đồng hồ để tiêu hóa được chuyện này, bây giờ cô đã hơi bình tĩnh nhưng mắt thì vẫn ánh lên vẻ tức giận chờ Cố Tầm.
“Anh trả lời thử xem, có phải…” đôi mắt cô lóe lên, cúi đầu xuống đồng thời giọng cũng nhỏ lại, “Có lần anh không đeo bao không?”
“Không thể nào.”
Nhạc Thiên Linh thì xấu hổ khi nhắc đến chuyện này nhưng đối với Cố Tầm thì nói rất bình thường, giống như đang thảo luận tối nay ăn gì vậy, “Dạo này em đều giúp anh đeo cả mà.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô biết bây giờ không phải lúc mắc cỡ, thế là quay đầu nhìn cửa sổ nói chuyện, “Vậy là anh cởi ra nửa đường?”
Cố Tầm giận quá phải cười, “Trong suy nghĩ của em anh là người như vậy à?”
Anh không nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thiên Linh, chỉ nghe cô lẩm bẩm: “Lúc làm chuyện đó thì anh chẳng còn là người bình thường nữa rồi.”
Tạm thời không đề cập tới hành động cụ thể, tóm lại Nhạc Thiên Linh có vắt hết óc ra cũng không nhớ khúc nào thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, cô ôm gối ngồi trên ghế đung đưa như lật đật.
“Tại sao lại như vậy chứ… Chẳng lẽ chúng ta rơi vào cái trường hợp 0.1% kia? Không thể nào…”
Thấy vậy Cố Tầm để tay lên đầu bắt cô dừng đung đưa.
“Em đừng gấp, que thử thai không chắc trăm phần trăm, sáng mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thử xem sao.”
“Buổi sáng phải họp định kỳ không xin nghỉ được, buổi chiều không biết có thời gian không…”
Nhạc Thiên Linh nói xong thì vùi đầu vào ngực anh, cạ cạ trán nhưng không nói thêm gì nữa.
Cố Tầm biết cô muốn nói lại thôi, xoa tóc, ôm người trong vòng tay vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Mặc dù anh không muốn em làm phẫu thuật, nhưng nếu em không thích, em có quyết định thế nào anh cũng đều ủng hộ.”
Khóe mắt Nhạc Thiên Linh đột nhiên nóng lên, không thể gọi tên được tâm trạng đang quấy nhiễu trong lòng, bởi vì bây giờ cô vừa sợ mà vừa vui mừng kinh ngạc; biết là không nên nhưng lại hơi mong đợi.
Trong bóng tối tĩnh mịch, Nhạc Thiên Linh cứ nằm im trong trong ngực anh một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi trời đen thui cô mới ngẩng đầu lên, dụi mắt định đi tắm. Cô vừa đứng lên thì chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lại xoay người vỗ vai Cố Tầm.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá rồi trách bản thân nha.”
Cố Tầm thấy vẻ mặt cô đã nhẹ nhõm hơn, thế là cũng cười: “Hửm? Em còn an ủi anh nữa cơ à?”
Nhạc Thiên Linh: “Dù sao thì ba đứa nhỏ cũng đâu chắc là anh.”
Cố Tầm: “?”
Nhạc Thiên Linh vừa ngáp vừa đi vào phòng.
“Cũng có khi là canh cá chép cay.”
“…”
Sáng hôm sau, sau khi cuộc họp định kỳ của bộ phận kết thúc, Nhạc Thiên Linh ôm máy tính về chỗ ngồi, kéo ghế ra định đặt mông ngồi xuống thì đột nhiên nhớ ra là trong bụng mình còn có một sinh mạng ―― à không, là trứng thụ tinh.
Thế là động tác nào cũng nhẹ nhàng, dù là ngồi cũng lo lắng không biết có bị đè bị cấn đâu đó không, cứ mấy phút là lại điều chỉnh tư thế.
Nửa tiếng sau, đồng nghiệp bên cạnh nghiêng đầu hỏi: “Em không khỏe à?”
Nhạc Thiên Linh cười khan, “Dạ cũng hơi hơi ạ.”
“Hôm nay cũng khá rảnh, em tranh thủ đi bệnh viện khám đi.” Đồng nghiệp ân cần nhích lại gần, “Ngày mai bận rộn là không biết khi nào mới xin nghỉ được đâu.”
Nhạc Thiên Linh hoảng hốt gật đầu, “Dạ, chiều nay em đi khám ngay.”
Ở bên kia, Dịch Hồng gặp một con bug khá khó giải quyết, thậm chí đã làm thử nghiệm độ bạo lực mà cũng không được, thế là anh ta đành qua nhờ Cố Tầm giúp.
Nhưng lúc gặp Cố Tầm, anh ta chỉ thấy chân mày anh nhíu chặt, tay này sờ cằm, tay kia rê chuột, dường như đang chăm chú xem gì đó.
Dịch Hồng nghĩ không nên cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, thế là rón rén di chuyển ra sau lưng.
Dịch Hồng ngẩng đầu nhìn lên, màn hình máy tính rộng lớn sắc nét bất ngờ xuất hiện một trang web nuôi dạy con lòe loẹt. Hơn nữa tiêu đề còn cực kỳ nổi bật ―― “hướng dẫn cấp bảo mẫu: 10 điều mà các ông bố mới cần phải biết”.
*****
Cách quản lý ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 vô cùng dễ chịu, thủ tục xin về sớm không rắc rối, thậm chí có khi chỉ cần báo với sếp một tiếng là được.
Nhưng hơn nửa tiếng trôi qua, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Vệ Hàn, thế nên cô định đi tìm anh ta luôn.
Nhưng lúc này Vệ Hàn lại không ở trong phòng làm việc, Nhạc Thiên Linh đứng ngoài cửa chờ mấy phút, chợt cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.
Nếu cô mang thai thật thì chắc chắn không thể nào theo kịp tiến độ, nghỉ đẻ mấy tháng vào làm lại, bù đắp chỗ trống là không thể nào. Vậy nên nếu bà chủ biết được tin này, chắc hẳn sẽ chỉ cảm thấy hận rèn sắt không thành thép.
Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Thiên Linh chợt rùng mình một cái khó hiểu.
Cơn run còn chưa biến mất thì bóng dáng Vệ Hàn đã hiện ra trong tầm mắt. Anh ta đang cúi đầu nhìn iPad, bước chân vội vã, có vẻ bận rộn, khi đến gần cửa phòng làm việc thì mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt mỗi người đều hiện ra tâm tư khác biệt.
Trong lòng cô ỉu xìu, cảm giác như dự đoán của mình sẽ thành sự thật. Ngay giây sau Vệ Hàn lập tức hỏi: “Em đang mang thai à?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô chưa kịp suy nghĩ mà đã chối ngay: “Đâu có ạ! Làm sao mà vậy được? Sao em lại có thai ngay thời khắc mấu chốt này chứ? Em còn bề bộn nhiều việc lắm đó!”
Vệ Hàn cũng chẳng thể hiện phản ứng gì quá khích, chỉ gật đầu một cái.
“Vậy là em bị cắm sừng rồi.”
Cô nhìn đám cành khô trơ trụi, ngây ngẩn một hồi, trong hai giây, cô còn định treo mấy cái chuông nhỏ lên để thêm chút màu sắc, nhưng chỉ một cái ngáp thôi đã bỏ đi suy nghĩ này.
Lại một năm mùa hạ mùa thu đến rồi đi, Nhạc Thiên Linh lại tiếp tục thấy mệt rã rời, cô ngồi trên ghế salon một lát mà đã ngủ mất.
Mãi cho đến khi âm thanh của điện thoại vang lên cô mới sực tỉnh.
Ấn Tuyết: Hôm nay mày làm gì thế?
Bánh Quai Chèo: Bảo dưỡng đầu óc.
Ấn Tuyết:?
Bánh Quai Chèo: Ngẩn người.
Ấn Tuyết: …
Ấn Tuyết: Đi ăn lẩu không?
Bánh Quai Chèo: Không ăn lẩu đâu.
Ấn Tuyết: Vậy ăn thịt nướng?
Bánh Quai Chèo: Không ăn, dầu mỡ lắm.
Ấn Tuyết: Vậy ăn đồ Nhật đi!
Bánh Quai Chèo: Không muốn ăn đồ sống.
Ấn Tuyết: Vậy cuối cùng mày muốn ăn cái gì?
Nhạc Thiên Linh lười biếng nằm trên sa lon, bắt chéo hai chân, dùng một ngón tay từ từ gõ phím.
Bánh Quai Chèo: Cá chép nấu chua
Bánh Quai Chèo: Nước súp chua cay.
Bánh Quai Chèo: Cải ngâm giấm.
Ấn Tuyết:? Sao món gì cũng chua thế.
Bánh Quai Chèo: Dạo này tao không thèm ăn, ba hôm rồi hôm nào tao cũng ăn cá chép nấu chua, chỉ thấy thèm ăn món đó.
Ấn Tuyết làm gì đó mà không trả lời tin nhắn, thay vào đó là Phương Thanh Thanh lại gửi cái link qua.
Phương Thanh Thanh: Hôm nay băng vệ sinh khuyến mãi này, làm tròn số lên là không có bao nhiêu á, các chị em nhanh lên nào!
Bánh Quai Chèo: Thôi, đợt trước tao mua trữ còn chưa xài hết.
Bánh Quai Chèo: Ông trời biết tao đang tiết kiệm tiền nên cho tao tháng trước không gặp bà dì.
Lúc này Ấn Tuyết bất thình lình nhắn qua.
Ấn Tuyết: Mày chắc cú là ông trời đang tiết kiệm tiền cho mày…
Ấn Tuyết: Chứ không phải là ban cho mày một đứa con?
Nhạc Thiên Linh nhìn hai câu ba lần, điện thoại đột nhiên rớt xuống mặt, đi kèm với đó là tiếng la “oái”, điện thoại lăn xuống, đập trúng ngay vào góc bàn.
Cơn đau trên sống mũi chưa biến mất, Nhạc Thiên Linh run rẩy đứng dậy nhặt điện thoại, đúng thật thấy ngay cảnh màn hình bể một mảng lớn.
Cô rưng rưng nhìn câu hỏi sâu sắc của Ấn Tuyết một hồi mà không biết nói gì, trong đầu chỉ có mười triệu con ong cùng kêu o e.
Mấy phút trôi qua.
Ấn Tuyết: Mày đâu rồi?
Bánh Quai Chèo: Tao vừa hết hồn đến mức làm rơi bể điện thoại.
Ấn Tuyết: Xem ra đứa nhỏ trong bụng mày cũng không bớt lo mấy.
Bánh Quai Chèo: …
Sau hai phút ngồi trên ghế sa lon, Nhạc Thiên Linh bỏ điện thoại co cẳng chạy vào nhà vệ sinh.
Nhớ ngày lễ Giàng sinh năm ngoái, cô phát hiện mình lên cân bất chợt, mà để ý thì thấy kỳ kinh nguyệt cũng trễ một tuần, hai chữ “mang thai” vừa quen thuộc vừa xa lạ nổ bùm trong đầu như pháo hoa làm cô mất hết hồn vía. Cũng may lúc đó Nhạc Thiên Linh mua que thử thai nhưng chưa kịp dùng thì bà dì đã ghé chơi, làm cô nhẹ nhõm hẳn ra.
Nhạc Thiên Linh không ngờ nhanh thế mà que thử thai lại có ích. Cô lấy nó ra từ tủ đựng đồ rửa mặt, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí mở lớp vỏ bọc.
******
Hai mươi phút sau, ở trung tâm thể dục thể thao Giang Thành.
Tới giờ nghỉ mệt giữa hai hiệp, Cố Tầm nhận lấy chai nước suối mà bạn mình ném qua, không uống liền mà cầm điện thoại để bên sân lên xem.
Bảy tám cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một người. Cố Tầm khẽ cau mày, định gọi lại thì đã có cuộc gọi đến. Lúc bắt máy anh vẫn còn thở hổn hển.
“Sao thế em?”
“Bây giờ anh về mau đi.”
Không biết có phải tại sân thể dục ồn ào quá không mà Cố Tầm cứ cảm thấy giọng cô hơi run. Anh lập tức xốc đồ lên, vừa đi ra cửa vừa nói: “Sao thế em?”
“Em…” Nhạc Thiên Linh chỉ nói được một chữ thì đã nghe thấy có ai gọi tên anh, cô im lặng, giọng chợt khó chịu, “Anh về đi rồi em nói tiếp.”
Nghe có vẻ như đây không phải chuyện đơn giản, Cố Tầm không hỏi thêm nữa, chỉ bảo với đám bạn là mình có công chuyện rồi đi về.
Giờ này đúng lúc là giờ kẹt xe, Cố Tầm phải mất 40 phút mới về đến nhà.
Lúc này trời đã tối, căn nhà chưa bật đèn, trong phòng khách, ánh nắng chiều hài hòa chiếu xuyên qua rèm cửa sổ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Nhạc Thiên Linh cũng không quay đầu, cô ngồi im trên ghế salon như một bức tượng.
Cố Tầm nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, lững thững đi tới, “Sao em….”
Lúc này, ánh mắt anh lơ đãng nhìn thấy một đồ vật nhỏ nằm trên bàn, trước mặt Nhạc Thiên Linh, những lời định thốt ra nghẹn lại giữa cổ họng.
Trong ánh sáng mờ tối, hai vạch một đậm một nhạt lại cực kỳ nổi bật. Phòng khách đột nhiên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhạc Thiên Linh phải mất 1 tiếng đồng hồ để tiêu hóa được chuyện này, bây giờ cô đã hơi bình tĩnh nhưng mắt thì vẫn ánh lên vẻ tức giận chờ Cố Tầm.
“Anh trả lời thử xem, có phải…” đôi mắt cô lóe lên, cúi đầu xuống đồng thời giọng cũng nhỏ lại, “Có lần anh không đeo bao không?”
“Không thể nào.”
Nhạc Thiên Linh thì xấu hổ khi nhắc đến chuyện này nhưng đối với Cố Tầm thì nói rất bình thường, giống như đang thảo luận tối nay ăn gì vậy, “Dạo này em đều giúp anh đeo cả mà.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô biết bây giờ không phải lúc mắc cỡ, thế là quay đầu nhìn cửa sổ nói chuyện, “Vậy là anh cởi ra nửa đường?”
Cố Tầm giận quá phải cười, “Trong suy nghĩ của em anh là người như vậy à?”
Anh không nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thiên Linh, chỉ nghe cô lẩm bẩm: “Lúc làm chuyện đó thì anh chẳng còn là người bình thường nữa rồi.”
Tạm thời không đề cập tới hành động cụ thể, tóm lại Nhạc Thiên Linh có vắt hết óc ra cũng không nhớ khúc nào thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, cô ôm gối ngồi trên ghế đung đưa như lật đật.
“Tại sao lại như vậy chứ… Chẳng lẽ chúng ta rơi vào cái trường hợp 0.1% kia? Không thể nào…”
Thấy vậy Cố Tầm để tay lên đầu bắt cô dừng đung đưa.
“Em đừng gấp, que thử thai không chắc trăm phần trăm, sáng mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thử xem sao.”
“Buổi sáng phải họp định kỳ không xin nghỉ được, buổi chiều không biết có thời gian không…”
Nhạc Thiên Linh nói xong thì vùi đầu vào ngực anh, cạ cạ trán nhưng không nói thêm gì nữa.
Cố Tầm biết cô muốn nói lại thôi, xoa tóc, ôm người trong vòng tay vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Mặc dù anh không muốn em làm phẫu thuật, nhưng nếu em không thích, em có quyết định thế nào anh cũng đều ủng hộ.”
Khóe mắt Nhạc Thiên Linh đột nhiên nóng lên, không thể gọi tên được tâm trạng đang quấy nhiễu trong lòng, bởi vì bây giờ cô vừa sợ mà vừa vui mừng kinh ngạc; biết là không nên nhưng lại hơi mong đợi.
Trong bóng tối tĩnh mịch, Nhạc Thiên Linh cứ nằm im trong trong ngực anh một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi trời đen thui cô mới ngẩng đầu lên, dụi mắt định đi tắm. Cô vừa đứng lên thì chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lại xoay người vỗ vai Cố Tầm.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá rồi trách bản thân nha.”
Cố Tầm thấy vẻ mặt cô đã nhẹ nhõm hơn, thế là cũng cười: “Hửm? Em còn an ủi anh nữa cơ à?”
Nhạc Thiên Linh: “Dù sao thì ba đứa nhỏ cũng đâu chắc là anh.”
Cố Tầm: “?”
Nhạc Thiên Linh vừa ngáp vừa đi vào phòng.
“Cũng có khi là canh cá chép cay.”
“…”
Sáng hôm sau, sau khi cuộc họp định kỳ của bộ phận kết thúc, Nhạc Thiên Linh ôm máy tính về chỗ ngồi, kéo ghế ra định đặt mông ngồi xuống thì đột nhiên nhớ ra là trong bụng mình còn có một sinh mạng ―― à không, là trứng thụ tinh.
Thế là động tác nào cũng nhẹ nhàng, dù là ngồi cũng lo lắng không biết có bị đè bị cấn đâu đó không, cứ mấy phút là lại điều chỉnh tư thế.
Nửa tiếng sau, đồng nghiệp bên cạnh nghiêng đầu hỏi: “Em không khỏe à?”
Nhạc Thiên Linh cười khan, “Dạ cũng hơi hơi ạ.”
“Hôm nay cũng khá rảnh, em tranh thủ đi bệnh viện khám đi.” Đồng nghiệp ân cần nhích lại gần, “Ngày mai bận rộn là không biết khi nào mới xin nghỉ được đâu.”
Nhạc Thiên Linh hoảng hốt gật đầu, “Dạ, chiều nay em đi khám ngay.”
Ở bên kia, Dịch Hồng gặp một con bug khá khó giải quyết, thậm chí đã làm thử nghiệm độ bạo lực mà cũng không được, thế là anh ta đành qua nhờ Cố Tầm giúp.
Nhưng lúc gặp Cố Tầm, anh ta chỉ thấy chân mày anh nhíu chặt, tay này sờ cằm, tay kia rê chuột, dường như đang chăm chú xem gì đó.
Dịch Hồng nghĩ không nên cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, thế là rón rén di chuyển ra sau lưng.
Dịch Hồng ngẩng đầu nhìn lên, màn hình máy tính rộng lớn sắc nét bất ngờ xuất hiện một trang web nuôi dạy con lòe loẹt. Hơn nữa tiêu đề còn cực kỳ nổi bật ―― “hướng dẫn cấp bảo mẫu: 10 điều mà các ông bố mới cần phải biết”.
*****
Cách quản lý ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 vô cùng dễ chịu, thủ tục xin về sớm không rắc rối, thậm chí có khi chỉ cần báo với sếp một tiếng là được.
Nhưng hơn nửa tiếng trôi qua, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Vệ Hàn, thế nên cô định đi tìm anh ta luôn.
Nhưng lúc này Vệ Hàn lại không ở trong phòng làm việc, Nhạc Thiên Linh đứng ngoài cửa chờ mấy phút, chợt cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.
Nếu cô mang thai thật thì chắc chắn không thể nào theo kịp tiến độ, nghỉ đẻ mấy tháng vào làm lại, bù đắp chỗ trống là không thể nào. Vậy nên nếu bà chủ biết được tin này, chắc hẳn sẽ chỉ cảm thấy hận rèn sắt không thành thép.
Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Thiên Linh chợt rùng mình một cái khó hiểu.
Cơn run còn chưa biến mất thì bóng dáng Vệ Hàn đã hiện ra trong tầm mắt. Anh ta đang cúi đầu nhìn iPad, bước chân vội vã, có vẻ bận rộn, khi đến gần cửa phòng làm việc thì mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt mỗi người đều hiện ra tâm tư khác biệt.
Trong lòng cô ỉu xìu, cảm giác như dự đoán của mình sẽ thành sự thật. Ngay giây sau Vệ Hàn lập tức hỏi: “Em đang mang thai à?”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô chưa kịp suy nghĩ mà đã chối ngay: “Đâu có ạ! Làm sao mà vậy được? Sao em lại có thai ngay thời khắc mấu chốt này chứ? Em còn bề bộn nhiều việc lắm đó!”
Vệ Hàn cũng chẳng thể hiện phản ứng gì quá khích, chỉ gật đầu một cái.
“Vậy là em bị cắm sừng rồi.”
Tác giả :
Kiều Diêu