Dùng Răng Thành Danh
Chương 10: Bệnh dại
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Ma cà rồng trời sinh?
Làm sao có thể được.
Hạ Du Châu từ ái nhìn Tư Quân, giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện. Nếu như là trời sinh, vậy lúc bọn họ mới quen thì Tư Quân cũng đã là ma cà rồng, chung sống thân mật lâu như vậy, làm sao cậu có thể không nhìn ra được? Đầu tiên, một hàng răng trắng kia là đã không đúng rồi, không có răng nanh hút máu thì sao là ma cà rồng được.
"Quân Quân, đừng cậy mạnh nữa, cha hiểu hết rồi." Hạ Du Châu chớp mắt mấy cái, cố gắng để cho gió mang hơi nước ẩm ướt đi. Cậu là cha, cậu phải kiên cường, nếu như cậu khóc trước, thì phải khích lệ con trai dũng cảm đối mặt với đau khổ trong cuộc sống làm sao.
"Im miệng!" Tư Quân nắm chặt cổ tay cố gắng đến gần kia, khuôn mặt tuấn tú cao quý tức đến độ trắng bệch, hai cái răng nanh từ từ vững vàng vươn ra ngoài y như móng vuốt của mèo. Trên rộng dưới hẹp, đầu nhọn hơi cong, độ dài tương xứng với răng nanh hút máu kia của Hạ Du Châu.
Hai mắt của Hạ Du Châu trợn to trong nháy mắt, nước mắt mới vừa dâng lên bị doạ cho dội ngược lại, bị nghẹn đến mũi đỏ bừng: "Răng... răng co duỗi!"
...
Hai cái răng này của cậu, không thể thu vào sao?
...
Hạ Du Châu cứ nghĩ đây chẳng qua là một câu nói ngốc nghếch. Thì ra, ngốc nghếch chính là bản thân cậu. Răng nanh hút máu của người ra, đúng là có thể thu vào, thật sự luôn!
Người có được răng tự động co duỗi cả cái cao cấp thế này, rõ ràng không phải là chủng loại của nhà Lão Hạ bọn họ. Quan hệ cha con không thành lập.
Hạ Du Châu ngượng ngùng thu tay về, lui về phía sau: "Khụ, ừm thì, em không biết còn có ma cà rồng khác."
Tư Quân không nói lời nào.
Có một loại xấu hổ thực chất, đậm đặc lan tràn trong phòng.
"Cha." Giọng nói nho nhỏ cắt ngang cục diện bế tắc, Trần Mặc ôm bình thủy tinh, hơi thở mong manh hỏi, "Con có thể uống cái này không?"
Con trai ngốc này, vậy mà vẫn còn bị đói.
"Uống đi uống đi." Hạ Du Châu vội vàng nói.
Nghe được câu này, bạn nhỏ lập tức đưa miệng bình đến bên mép, ực ực uống thật sảng khoái. Một bình máu nho nhỏ, nhanh chóng đã thấy đáy. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì tuột huyết áp mà trắng bệch, bắt đầu hồng lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hạ Du Châu vui vẻ yên tâm cười, xoay đầu lại, lần nữa đối mặt với con ngươi màu xanh lạnh lùng của Tư Quân: "Được rồi, được rồi, đừng hẹp hòi như vậy. Nếu anh thấy em chiếm tiện nghi của anh thì anh chiếm lại cũng được."
Tư Quân từ từ thu răng lại: "Không cần."
Hạ Du Châu thành tâm xin lỗi: "Em đây là quan tâm sẽ bị loạn, xin lỗi mà. Ngài đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, xem như là không có người cha như em đi."
Tư Quân: "..."
Hạ Du Châu nhe răng, vỗ vỗ cái miệng ăn nói vụng về của mình: "Không phải, ý em là..."
"Hạ Du Châu." Tư Quân ngắt lời cậu, nghiêm túc mà lại chân thành nói, "Im miệng đi."
Hạ Du Châu làm một động tác kéo khoá miệng, thành thật không nói thêm gì nữa.
Tư Quân xoay người đi kiểm tra bạn nhỏ đã ăn no, Hạ Du Châu liền đi theo phía sau hắn nghiêng đầu nhìn, nháy mắt với con trai.
Cũng không biết thiếu niên lĩnh ngộ được cái gì, sau khi ngoan ngoãn để cho bác sĩ Tư nghe nhịp tim xong: "Bác sĩ Tư, anh cũng là quỷ hút máu, vậy sao lúc trước không sơ ủng cho em? Là tư chất của em quá tệ à?"
Tư Quân cất ống nghe bệnh, mở hàm răng thiếu niên ra nhìn thoáng qua, hai cái răng khểnh vẫn còn hình dáng lúc đầu, vẫn chưa rỗng ở trong.
"Là ma cà rồng." Tư Quân sửa lại cách gọi, "Tôi không có năng lực sơ ủng cho người khác."
Hai mắt thiếu niên sáng lên, miệng gà con bị bác sĩ Tư nặn ra nói: "Năng lực của hai người lại còn không giống nhau! Vậy anh sẽ là gì? Thôi miên, ma pháp, hay là bay trên không trung?"
Tư Quân: "..."
Con trai ngốc này, hỏi trọng điểm chứ! Hạ Du Châu đang muốn làm khẩu hình khoa tay múa chân với hắn, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn.
"A a a, mau đè anh ta lại!"
"Không mặc đồ phòng hộ thì không nên đến gần!"
"Gừ ——" Theo một tiếng gầm nhỏ giống như của dã thú, cửa gỗ mỏng của phòng bệnh bỗng nhiên bị đánh mạnh vào một cái.
"Cái gì thế?" Hạ Du Châu xoay người, khóa cửa yếu ớt lại run rẩy lộ ra khe hở.
Tiếp theo, chỉ một chút, vừa hung vừa mạnh, cửa "ầm" một tiếng bật ra. Một người mặc áo quần rách rưới, hai mắt trợn lên, mở to miệng, gào thét nhào vào.
"Mợ nó!" Hạ Du Châu mắng một câu thô tục, nhấc chân tính đá người, bị Tư Quân kéo về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được một móng vuốt.
"Trần Mặc mau tránh ra!" Tư Quân thấp giọng quát lên, túm chăn bông bao người lại.
Nhưng mà thiếu niên trên giường lại không phản ứng kịp được nữa, quái vật bị chăn bao lại đụng vào cạnh giường, giãy giụa thấy được một chút thì liều mạng xông tới đánh về phía hắn. Ánh mắt vẩn đục đỏ sậm điên cuồng, nước bọt không ngừng chảy xuống ở bên mép khoé miệng, cực kỳ buồn nôn.
Hạ Du Châu chụp lấy cây truyền dịch, xoay nửa vòng trong tay, chọc mạnh qua theo góc nghiêng. Trước một giây khi móng tay đen thùi kia chạm vào con trai, một gậy đánh bay móng vuốt kia ra. Sau đó đổi hướng trên không trung, dùng phần đế nặng có sáu chân xoay tròn, đụng vào ngực đối phương, đánh bay người ra ngoài.
Người điên kia té trên mặt đất, bốn người mặc đồ phòng hộ dày lập tức đè chân tay hắn lại, khống chế được người đó. Tư Quân lấy ra một cái ống chích từ trong túi áo blouse trắng, tay nâng dao dạ, không chút do dự chích vào cổ đối phương, nhanh chóng đẩy hết vào.
Trong nháy mắt khi thuốc vào trong cơ thể, người nọ liền yên tĩnh lại. Mở to hai mắt tứ chi xụi lơ, há miệng vẫn không ngậm lại được, đầu lưỡi rũ ở bên ngoài, liên tục chảy nước miếng không ngừng.
"Xin lỗi, bác sĩ Tư, bệnh nhân này đang trên đường cấp cứu thì bỗng nhiên phát điên, chúng tôi không ngăn được." Nhân viên y tế mặc đồ phòng hộ giải thích với Tư Quân.
"Bệnh chó dại." Hạ Du Châu lại gần nhìn, đợi thấy rõ ràng bộ dáng của bệnh nhân, ánh mắt lập tức tối xuống.
Người này rõ ràng là bệnh chó dại phát tác, đến lúc hưng phấn, cả người bị vây trong trạng trái kích động cực độ, thậm chí sẽ học theo chó điên cố gắng cắn người. Có thể vượt qua tầng tầng cản trở, chạy một mạch từ khu cấp cứu tới khu bệnh nặng, đúng là rất có bản lĩnh.
"Đứng sang một bên cả đi, không nên dính vào nước miếng của bệnh nhân." Tư Quân đứng lên, cởi bao tay y tế trên tay ra, ném vào thùng rác.
"Anh tuỳ tiện chích cho anh ta như thế, không sợ xảy ra vấn đề gì sao?" Hạ Du Châu nhìn cổ của người nọ, làm không tốt sẽ chích chết người.
"Lúc gặp phải người bị bệnh chó dại, tất cả nhân viên chữa bệnh đều có quyền xử trí linh hoạt, lấy ưu tiên bảo đảm an toàn tính mạng của mình làm nguyên tắc căn bản." Giọng nói của Tư Quân bình tĩnh giải thích một câu, từ từ ngước mắt nhìn cậu, "Nguyên tắc chữa bệnh trong thời kỳ tai hoạ."
Năm đó mầm độc bệnh dại biến dị, con đường lây truyền từ vết cắn của động vật biến thành "tiếp xúc với nước bọt và các dịch tiết khác," khiến cho tật bệnh nhanh chóng lan ra trở thành tai hoạ. Hai người bọn họ thân là sinh viên y khoa, lúc đó cũng đi làm tình nguyện. Chỉ là Hạ Du Châu chẳng nhớ được quy định điều lệ gì, cần Tư Quân lúc nào cũng phải nhắc.
"À, em quên mất." Hạ Du Châu nhận sai không có thành ý gì.
Thảm hoạ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi lắng xuống thì không xuất hiện chuyện bị nhiễm bệnh hàng loạt nữa. Mà Hạ Du Châu làm nha sĩ, tự nhiên không quan tâm đến thay đổi của quy định ở mặt này, cũng không biết đến giờ thì quy tắc này có còn hữu hiệu hay không.
Vẻ mặt vốn xem như là ôn hòa của Tư Quân đột nhiên trở nên lạnh lùng, dặn y tá tiêu độc phòng này xong thì liền đi nhanh ra ngoài.
"Hầy, người này, nói đổi sắc mặt là đổi liền." Hạ Du Châu chậc một tiếng, đi theo ra nhìn.
Trong hành lang rất lộn xộn. Có y tá bị đẩy ngã, té đến độ bể đầu chảy máu; bệnh nhân nằm trên giường bệnh chèn thêm ở ngoài hành lang bị doạ sợ chạy lung tung, bình truyền dịch rơi trên mặt đất nát bấy. Người bị bệnh chó dại hôn mê kia, bị trói chặt vào trên băng ca, đưa xuống lầu, theo quá trình phát tác này thì sợ là thần tiên cũng cứu không được.
"Cha đang nhìn gì đó?" Con trai ló đầu ra từ dưới cánh tay cậu, cũng nhìn lung tung theo.
"Không đúng lắm." Hạ Du Châu nhíu mày.
"Gì mà không đúng lắm?" Trần Mặc muốn lùi về sau đứng thẳng lên, lại bị Hạ Du Châu thả tay xuống kẹp đầu.
Hạ Du Châu cào cào đỉnh đầu của con trai: "Cha hỏi con, phòng cấp cứu ở chỗ nào?"
"Lầu một ngoài cùng phía Tây, mặt hướng về toà nhà khám bệnh."
"Chúng ta ở đâu?"
"Lầu một phía Đông, thả ra."
Hạ Du Châu cũng không nghe theo, cắp con trai chỉ về chỗ xa xa: "Từ ngoài cùng phía Tây đến chỗ này, ít nhất cũng hai trăm mét, anh ta chạy như điên trên đoạn đường này, cũng không đụng trúng cái cửa nào, làm sao mà lại cố tình đụng trúng căn phòng này chứ?"
Phòng bệnh này, ngoại trừ cái cửa sổ quan sát quá lớn kia, cửa phòng này cũng không có gì khác với những phòng khác. Mà vị huynh đệ mắc bệnh dại kia, lại có thể hết sức tập trung vượt mọi chông gai một mạch xông thẳng vào đây, nghị lực này có thể so với đi hành hương.
"Trùng hợp thôi." Trần Mặc rụt đầu mạnh lại, lắc lắc, "Một đường anh ta đi đến đây, xác suất đụng vào căn phòng nào cũng giống nhau hết, suy nghĩ đến nhân tố quấy nhiễu xung quanh, càng đi về phía Đông thì tỉ lệ càng nhỏ. Nhưng tổng thể mà nói, tỉ lệ của chúng ta và phòng đối diện là giống nhau."
Hạ Du Châu cười nhạo: "Vậy đúng là vận may quá tốt rồi, đụng một cái đã đụng trúng căn phòng có ba ma cà rồng, cào thẻ cào có thể trúng giải nhất."
"Cha muốn nói gì?"
"Là một người sói."
Thiếu niên hoảng sợ, nhìn xung quanh một chút: "Ý cha là, người bị bệnh chó dại kia thật ra là người sói đóng giả? Trên đời này ngoại trừ ma cà rồng, còn có người sói sao?"
"Ý cha là, anh ta còn hung tác lợi hại hơn người khác một chút. Câu đùa này mà cũng không hiểu, con có phải là người nối nghiệp hợp cách của thời đại mới xã hội chủ nghĩa không đấy?"
Hạ Du Châu vỗ vào cái gáy của thiếu niên thông minh một cái, cười nhìn về phía Tư Quân đi ra ngoài từ trong phòng làm việc. Chỉ bằng thời gian một lát như thế, người này đã thay một cái áo blouse trắng khác, đoán chừng là ngại cái vừa rồi dính nước bọt.
"Qua đây, rửa tay." Tư Quân đứng tại chỗ, ra hiệu nói hai người bọn họ đi qua.
Hả?
Người này thật đúng là càng ngày càng không khách khí.
"Hai người đều là ma cà rồng, vậy có phải là cũng không cần lo đến nhân quỷ thù đồ nữa hay không?" Trần Mặc nhỏ giọng hỏi.
"Con nít con nôi thì biết cái gì." Hạ Du Châu đá hắn một cước, giữa bọn họ, cũng không chỉ có vấn đề nhân quỷ thù đồ này. Nhưng mà bây giờ cũng cùng một loài rồi, nói sao cũng là chuyện tốt.
Chỗ rửa tay là phòng chuẩn bị trước khi phẫu thuật dự phòng, có một bồn rửa tay khá lớn, xà bông diệt khuẩn, bàn chải, đầy đủ mọi thứ.
Hạ Du Châu tự mình rửa qua loa một chút trước, nhìn về phía con trai, nhịn không được trêu hắn: "Có muốn cha rửa giúp con hay không?"
Thiếu niên đỏ mặt một chút: "Không, không cần, cha giúp con xắn tay áo này lên chút là được." Trên tay trái có đầy lỗ kim, còn có một ống mềm nối với kim luồn tĩnh mạch, tự mình rửa thì rất không tiện.
Hạ Du Châu xắn tay áo cho con trai, cảm thấy có một đường nhìn đâm vào sau lưng mình, quay đầu nhìn sang, quả nhiên Tư Quân đang nhìn chăm chú qua đây: "Làm sao vậy, anh cũng cần cha... xắn tay áo à?"
Tư Quân đi tới, kẹp tay của thiếu niên, rút kim luồn tĩnh mạch ra, ấn một cục bông y tế lên đó: "Sau này không cần nữa."
Tiểu thiếu niên cúi đầu, nhìn lỗ kim chảy máu, một lát sau mới kêu ra một tiếng "Áo."
/Hết chương 10/
Ma cà rồng trời sinh?
Làm sao có thể được.
Hạ Du Châu từ ái nhìn Tư Quân, giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện. Nếu như là trời sinh, vậy lúc bọn họ mới quen thì Tư Quân cũng đã là ma cà rồng, chung sống thân mật lâu như vậy, làm sao cậu có thể không nhìn ra được? Đầu tiên, một hàng răng trắng kia là đã không đúng rồi, không có răng nanh hút máu thì sao là ma cà rồng được.
"Quân Quân, đừng cậy mạnh nữa, cha hiểu hết rồi." Hạ Du Châu chớp mắt mấy cái, cố gắng để cho gió mang hơi nước ẩm ướt đi. Cậu là cha, cậu phải kiên cường, nếu như cậu khóc trước, thì phải khích lệ con trai dũng cảm đối mặt với đau khổ trong cuộc sống làm sao.
"Im miệng!" Tư Quân nắm chặt cổ tay cố gắng đến gần kia, khuôn mặt tuấn tú cao quý tức đến độ trắng bệch, hai cái răng nanh từ từ vững vàng vươn ra ngoài y như móng vuốt của mèo. Trên rộng dưới hẹp, đầu nhọn hơi cong, độ dài tương xứng với răng nanh hút máu kia của Hạ Du Châu.
Hai mắt của Hạ Du Châu trợn to trong nháy mắt, nước mắt mới vừa dâng lên bị doạ cho dội ngược lại, bị nghẹn đến mũi đỏ bừng: "Răng... răng co duỗi!"
...
Hai cái răng này của cậu, không thể thu vào sao?
...
Hạ Du Châu cứ nghĩ đây chẳng qua là một câu nói ngốc nghếch. Thì ra, ngốc nghếch chính là bản thân cậu. Răng nanh hút máu của người ra, đúng là có thể thu vào, thật sự luôn!
Người có được răng tự động co duỗi cả cái cao cấp thế này, rõ ràng không phải là chủng loại của nhà Lão Hạ bọn họ. Quan hệ cha con không thành lập.
Hạ Du Châu ngượng ngùng thu tay về, lui về phía sau: "Khụ, ừm thì, em không biết còn có ma cà rồng khác."
Tư Quân không nói lời nào.
Có một loại xấu hổ thực chất, đậm đặc lan tràn trong phòng.
"Cha." Giọng nói nho nhỏ cắt ngang cục diện bế tắc, Trần Mặc ôm bình thủy tinh, hơi thở mong manh hỏi, "Con có thể uống cái này không?"
Con trai ngốc này, vậy mà vẫn còn bị đói.
"Uống đi uống đi." Hạ Du Châu vội vàng nói.
Nghe được câu này, bạn nhỏ lập tức đưa miệng bình đến bên mép, ực ực uống thật sảng khoái. Một bình máu nho nhỏ, nhanh chóng đã thấy đáy. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì tuột huyết áp mà trắng bệch, bắt đầu hồng lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hạ Du Châu vui vẻ yên tâm cười, xoay đầu lại, lần nữa đối mặt với con ngươi màu xanh lạnh lùng của Tư Quân: "Được rồi, được rồi, đừng hẹp hòi như vậy. Nếu anh thấy em chiếm tiện nghi của anh thì anh chiếm lại cũng được."
Tư Quân từ từ thu răng lại: "Không cần."
Hạ Du Châu thành tâm xin lỗi: "Em đây là quan tâm sẽ bị loạn, xin lỗi mà. Ngài đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, xem như là không có người cha như em đi."
Tư Quân: "..."
Hạ Du Châu nhe răng, vỗ vỗ cái miệng ăn nói vụng về của mình: "Không phải, ý em là..."
"Hạ Du Châu." Tư Quân ngắt lời cậu, nghiêm túc mà lại chân thành nói, "Im miệng đi."
Hạ Du Châu làm một động tác kéo khoá miệng, thành thật không nói thêm gì nữa.
Tư Quân xoay người đi kiểm tra bạn nhỏ đã ăn no, Hạ Du Châu liền đi theo phía sau hắn nghiêng đầu nhìn, nháy mắt với con trai.
Cũng không biết thiếu niên lĩnh ngộ được cái gì, sau khi ngoan ngoãn để cho bác sĩ Tư nghe nhịp tim xong: "Bác sĩ Tư, anh cũng là quỷ hút máu, vậy sao lúc trước không sơ ủng cho em? Là tư chất của em quá tệ à?"
Tư Quân cất ống nghe bệnh, mở hàm răng thiếu niên ra nhìn thoáng qua, hai cái răng khểnh vẫn còn hình dáng lúc đầu, vẫn chưa rỗng ở trong.
"Là ma cà rồng." Tư Quân sửa lại cách gọi, "Tôi không có năng lực sơ ủng cho người khác."
Hai mắt thiếu niên sáng lên, miệng gà con bị bác sĩ Tư nặn ra nói: "Năng lực của hai người lại còn không giống nhau! Vậy anh sẽ là gì? Thôi miên, ma pháp, hay là bay trên không trung?"
Tư Quân: "..."
Con trai ngốc này, hỏi trọng điểm chứ! Hạ Du Châu đang muốn làm khẩu hình khoa tay múa chân với hắn, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn.
"A a a, mau đè anh ta lại!"
"Không mặc đồ phòng hộ thì không nên đến gần!"
"Gừ ——" Theo một tiếng gầm nhỏ giống như của dã thú, cửa gỗ mỏng của phòng bệnh bỗng nhiên bị đánh mạnh vào một cái.
"Cái gì thế?" Hạ Du Châu xoay người, khóa cửa yếu ớt lại run rẩy lộ ra khe hở.
Tiếp theo, chỉ một chút, vừa hung vừa mạnh, cửa "ầm" một tiếng bật ra. Một người mặc áo quần rách rưới, hai mắt trợn lên, mở to miệng, gào thét nhào vào.
"Mợ nó!" Hạ Du Châu mắng một câu thô tục, nhấc chân tính đá người, bị Tư Quân kéo về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được một móng vuốt.
"Trần Mặc mau tránh ra!" Tư Quân thấp giọng quát lên, túm chăn bông bao người lại.
Nhưng mà thiếu niên trên giường lại không phản ứng kịp được nữa, quái vật bị chăn bao lại đụng vào cạnh giường, giãy giụa thấy được một chút thì liều mạng xông tới đánh về phía hắn. Ánh mắt vẩn đục đỏ sậm điên cuồng, nước bọt không ngừng chảy xuống ở bên mép khoé miệng, cực kỳ buồn nôn.
Hạ Du Châu chụp lấy cây truyền dịch, xoay nửa vòng trong tay, chọc mạnh qua theo góc nghiêng. Trước một giây khi móng tay đen thùi kia chạm vào con trai, một gậy đánh bay móng vuốt kia ra. Sau đó đổi hướng trên không trung, dùng phần đế nặng có sáu chân xoay tròn, đụng vào ngực đối phương, đánh bay người ra ngoài.
Người điên kia té trên mặt đất, bốn người mặc đồ phòng hộ dày lập tức đè chân tay hắn lại, khống chế được người đó. Tư Quân lấy ra một cái ống chích từ trong túi áo blouse trắng, tay nâng dao dạ, không chút do dự chích vào cổ đối phương, nhanh chóng đẩy hết vào.
Trong nháy mắt khi thuốc vào trong cơ thể, người nọ liền yên tĩnh lại. Mở to hai mắt tứ chi xụi lơ, há miệng vẫn không ngậm lại được, đầu lưỡi rũ ở bên ngoài, liên tục chảy nước miếng không ngừng.
"Xin lỗi, bác sĩ Tư, bệnh nhân này đang trên đường cấp cứu thì bỗng nhiên phát điên, chúng tôi không ngăn được." Nhân viên y tế mặc đồ phòng hộ giải thích với Tư Quân.
"Bệnh chó dại." Hạ Du Châu lại gần nhìn, đợi thấy rõ ràng bộ dáng của bệnh nhân, ánh mắt lập tức tối xuống.
Người này rõ ràng là bệnh chó dại phát tác, đến lúc hưng phấn, cả người bị vây trong trạng trái kích động cực độ, thậm chí sẽ học theo chó điên cố gắng cắn người. Có thể vượt qua tầng tầng cản trở, chạy một mạch từ khu cấp cứu tới khu bệnh nặng, đúng là rất có bản lĩnh.
"Đứng sang một bên cả đi, không nên dính vào nước miếng của bệnh nhân." Tư Quân đứng lên, cởi bao tay y tế trên tay ra, ném vào thùng rác.
"Anh tuỳ tiện chích cho anh ta như thế, không sợ xảy ra vấn đề gì sao?" Hạ Du Châu nhìn cổ của người nọ, làm không tốt sẽ chích chết người.
"Lúc gặp phải người bị bệnh chó dại, tất cả nhân viên chữa bệnh đều có quyền xử trí linh hoạt, lấy ưu tiên bảo đảm an toàn tính mạng của mình làm nguyên tắc căn bản." Giọng nói của Tư Quân bình tĩnh giải thích một câu, từ từ ngước mắt nhìn cậu, "Nguyên tắc chữa bệnh trong thời kỳ tai hoạ."
Năm đó mầm độc bệnh dại biến dị, con đường lây truyền từ vết cắn của động vật biến thành "tiếp xúc với nước bọt và các dịch tiết khác," khiến cho tật bệnh nhanh chóng lan ra trở thành tai hoạ. Hai người bọn họ thân là sinh viên y khoa, lúc đó cũng đi làm tình nguyện. Chỉ là Hạ Du Châu chẳng nhớ được quy định điều lệ gì, cần Tư Quân lúc nào cũng phải nhắc.
"À, em quên mất." Hạ Du Châu nhận sai không có thành ý gì.
Thảm hoạ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi lắng xuống thì không xuất hiện chuyện bị nhiễm bệnh hàng loạt nữa. Mà Hạ Du Châu làm nha sĩ, tự nhiên không quan tâm đến thay đổi của quy định ở mặt này, cũng không biết đến giờ thì quy tắc này có còn hữu hiệu hay không.
Vẻ mặt vốn xem như là ôn hòa của Tư Quân đột nhiên trở nên lạnh lùng, dặn y tá tiêu độc phòng này xong thì liền đi nhanh ra ngoài.
"Hầy, người này, nói đổi sắc mặt là đổi liền." Hạ Du Châu chậc một tiếng, đi theo ra nhìn.
Trong hành lang rất lộn xộn. Có y tá bị đẩy ngã, té đến độ bể đầu chảy máu; bệnh nhân nằm trên giường bệnh chèn thêm ở ngoài hành lang bị doạ sợ chạy lung tung, bình truyền dịch rơi trên mặt đất nát bấy. Người bị bệnh chó dại hôn mê kia, bị trói chặt vào trên băng ca, đưa xuống lầu, theo quá trình phát tác này thì sợ là thần tiên cũng cứu không được.
"Cha đang nhìn gì đó?" Con trai ló đầu ra từ dưới cánh tay cậu, cũng nhìn lung tung theo.
"Không đúng lắm." Hạ Du Châu nhíu mày.
"Gì mà không đúng lắm?" Trần Mặc muốn lùi về sau đứng thẳng lên, lại bị Hạ Du Châu thả tay xuống kẹp đầu.
Hạ Du Châu cào cào đỉnh đầu của con trai: "Cha hỏi con, phòng cấp cứu ở chỗ nào?"
"Lầu một ngoài cùng phía Tây, mặt hướng về toà nhà khám bệnh."
"Chúng ta ở đâu?"
"Lầu một phía Đông, thả ra."
Hạ Du Châu cũng không nghe theo, cắp con trai chỉ về chỗ xa xa: "Từ ngoài cùng phía Tây đến chỗ này, ít nhất cũng hai trăm mét, anh ta chạy như điên trên đoạn đường này, cũng không đụng trúng cái cửa nào, làm sao mà lại cố tình đụng trúng căn phòng này chứ?"
Phòng bệnh này, ngoại trừ cái cửa sổ quan sát quá lớn kia, cửa phòng này cũng không có gì khác với những phòng khác. Mà vị huynh đệ mắc bệnh dại kia, lại có thể hết sức tập trung vượt mọi chông gai một mạch xông thẳng vào đây, nghị lực này có thể so với đi hành hương.
"Trùng hợp thôi." Trần Mặc rụt đầu mạnh lại, lắc lắc, "Một đường anh ta đi đến đây, xác suất đụng vào căn phòng nào cũng giống nhau hết, suy nghĩ đến nhân tố quấy nhiễu xung quanh, càng đi về phía Đông thì tỉ lệ càng nhỏ. Nhưng tổng thể mà nói, tỉ lệ của chúng ta và phòng đối diện là giống nhau."
Hạ Du Châu cười nhạo: "Vậy đúng là vận may quá tốt rồi, đụng một cái đã đụng trúng căn phòng có ba ma cà rồng, cào thẻ cào có thể trúng giải nhất."
"Cha muốn nói gì?"
"Là một người sói."
Thiếu niên hoảng sợ, nhìn xung quanh một chút: "Ý cha là, người bị bệnh chó dại kia thật ra là người sói đóng giả? Trên đời này ngoại trừ ma cà rồng, còn có người sói sao?"
"Ý cha là, anh ta còn hung tác lợi hại hơn người khác một chút. Câu đùa này mà cũng không hiểu, con có phải là người nối nghiệp hợp cách của thời đại mới xã hội chủ nghĩa không đấy?"
Hạ Du Châu vỗ vào cái gáy của thiếu niên thông minh một cái, cười nhìn về phía Tư Quân đi ra ngoài từ trong phòng làm việc. Chỉ bằng thời gian một lát như thế, người này đã thay một cái áo blouse trắng khác, đoán chừng là ngại cái vừa rồi dính nước bọt.
"Qua đây, rửa tay." Tư Quân đứng tại chỗ, ra hiệu nói hai người bọn họ đi qua.
Hả?
Người này thật đúng là càng ngày càng không khách khí.
"Hai người đều là ma cà rồng, vậy có phải là cũng không cần lo đến nhân quỷ thù đồ nữa hay không?" Trần Mặc nhỏ giọng hỏi.
"Con nít con nôi thì biết cái gì." Hạ Du Châu đá hắn một cước, giữa bọn họ, cũng không chỉ có vấn đề nhân quỷ thù đồ này. Nhưng mà bây giờ cũng cùng một loài rồi, nói sao cũng là chuyện tốt.
Chỗ rửa tay là phòng chuẩn bị trước khi phẫu thuật dự phòng, có một bồn rửa tay khá lớn, xà bông diệt khuẩn, bàn chải, đầy đủ mọi thứ.
Hạ Du Châu tự mình rửa qua loa một chút trước, nhìn về phía con trai, nhịn không được trêu hắn: "Có muốn cha rửa giúp con hay không?"
Thiếu niên đỏ mặt một chút: "Không, không cần, cha giúp con xắn tay áo này lên chút là được." Trên tay trái có đầy lỗ kim, còn có một ống mềm nối với kim luồn tĩnh mạch, tự mình rửa thì rất không tiện.
Hạ Du Châu xắn tay áo cho con trai, cảm thấy có một đường nhìn đâm vào sau lưng mình, quay đầu nhìn sang, quả nhiên Tư Quân đang nhìn chăm chú qua đây: "Làm sao vậy, anh cũng cần cha... xắn tay áo à?"
Tư Quân đi tới, kẹp tay của thiếu niên, rút kim luồn tĩnh mạch ra, ấn một cục bông y tế lên đó: "Sau này không cần nữa."
Tiểu thiếu niên cúi đầu, nhìn lỗ kim chảy máu, một lát sau mới kêu ra một tiếng "Áo."
/Hết chương 10/
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc