Đừng Nói Yêu Tôi
Chương 36
Thật đói……
Thời điểm Bạch Hy lơ ngơ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là cái bụng trống trơn. Tan tầm đã bị Diệp Ý Tiêu bắt cóc trở lại chung cư, đến bây giờ vẫn là một giọt nước cũng chưa uống — dĩ nhiên, thân dưới đã ăn no nha.
Đưa tay dụi dụi con mắt, lúc này hắn mới phát hiện đèn trong phòng đang hắt lên ánh sáng hôn ám, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực. Trong phòng một mảnh yên tĩnh. Cái kia, tên chết bầm đáng giận đã không thấy bóng dáng, chỉ có điều hòa trên vách tường lẳng lặng phả ra hơi mát.
Hiện tại đã là mấy giờ rồi ni? Đã muộn a? Chết tiệt Diệp Ý Tiêu, phương diện tình dục luôn không biết tiết chế, cư nhiên sức chịu đựng cùng bền bỉ lại thật con mẹ nó hảo, tổng có thể lăn qua lăn lại đến nghiêng trời lệch đất. Ghê tởm hơn chính là, thân thể của mình vậy mà lại phản bội chính mình, vậy mà lại ở dưới thân y trằn trọc rên rỉ.
Thật sự là mất mặt a! Bạch Hy đưa tay che mặt, thở dài. Sau đó tốn hết sức lực trở mình chuẩn bị xuống giường. Nhưng tiếc là, phần eo mỏi nhừ, chua xót đến lợi hại, đôi chân vừa chạm đất đã bắt đầu run rẩy, ba giây đồng hồ đều đứng không vững, trực tiếp ngã trên giường.
“Híz-khà-zzz ——” hảo, còn chưa chết a. Thời điểm ngã xuống giường thế mà lại đụng trúng cái eo. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai ah! Bạch Hy thật sự là muốn khóc rồi. Bản thân giờ khắc này, cư nhiên lại lưu lạc hoàn cảnh thê thảm tới kêu trời không thấu, gọi đất không nghe.
Ngay tại lúc Bạch Hy muốn khóc lớn một hồi, cửa phòng bị đẩy ra. Ngay sau đó, lại nghe đến tiếng bước chân dồn dập, nháy mắt, Bạch Hy đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp: “Bảo bối, làm sao vậy? Té sao?”
Nước mắt sắp tuôn rơi, đều nhanh chóng bị bức về trong hốc mắt, Bạch Hy giãy dụa muốn ngay lập tức thoát khỏi vòng tay Diệp Ý Tiêu, đáng tiếc rất nhanh đã bị “Bạo lực” Trấn áp.
“Đừng đụng ta!” Bạch Hy giương nanh múa vuốt, cúi đầu cắn mạnh lên tay tên kia! Diệp Ý Tiêu chỉ hơi nhíu mày, tùy ý hắn phát tiết. Thẳng đến khi cảm thấy miệng đầy vị huyết tinh ngai ngái, Bạch Hy mới buông lỏng. Nhìn thấy dấu răng rớm máu kia liền không khỏi một hồi chột dạ.
“Ngoan, ta kêu giao hàng. Hiện tại cũng đã hơn mười một giờ, trước mặc quần áo tử tế đi ra ăn một chút gì. Sau đó chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Diệp Ý Tiêu đối với miệng vết thương trên tay coi như không thấy, ghé qua hôn lên khuôn mặt Bạch Hy, ngữ điệu ôn nhu đến bất ngờ.
Bạch Hy ngây người, ngoan ngoãn tùy ý Diệp Ý Tiêu giúp mình mặc lên quần áo, sau đó bị y vịn tới trước bàn ăn. Trên mặt ghế còn cực kỳ săn sóc, đặt lên một cái đệm.
“Đau không? Muốn hay không ngồi trên đùi ta?” Sau khi cẩn thận đỡ Bạch Hy ngồi xuống, Diệp Ý Tiêu mang theo nụ cười thản nhiên hỏi.
Đối với vui vẻ hiếm thấy trên mặt người kia, lửa giận trong lòng Bạch Hy lại từng điểm từng điểm bị đánh tan, cộng thêm bụng thật sự đói muốn chết, lại nhìn thấy trước mắt là chén cháo trứng muối thịt nạc thơm ngào ngạt, liền quyết định, trước uy no bụng chính mình rồi mới cùng tên kia tính sổ. Dù sao, nếu muốn đấu khẩu, mình đang đói muốn chết, tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Ý Tiêu.
“Chậm một chút, coi chừng nghẹn.” Chứng kiến Bạch Hy lang thôn hổ yết [nuốt lấy nuốt để], Diệp Ý Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười. Một người đã lớn đến như vậy, trước kia ít nhiều gì cũng đã từng dẫn dắt công ty bất động sản quy mô khá lớn của gia tộc, vốn là nên thành thục trọng ổn, phong độ nhẹ nhàng. Nhưng là, tiểu Hy của y lại luôn mang theo bộ dạng tiểu hài tử.
Cũng bởi vì như thế, hắn không nên bị vùi dập ở chốn thương trường gian trá mệt mỏi. Bạch Hy trời sinh nên là được người sủng, người yêu.
Diệp Ý Tiêu ngồi bên cạnh Bạch Hy, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn hắn cầm chén cháo uống đến không còn một mảnh. Đợi đến lúc Bạch Hy chịu đặt cái chén trong tay xuống, thoả mãn vuốt bụng đánh một cái nấc, Diệp Ý Tiêu mới lên tiếng: “Tiểu Hy, nhìn ta. Có một số việc, ngươi phải biết rõ.”
“Được rồi, ta không muốn nghe. Diệp Ý Tiêu ta cho ngươi biết, đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau, ngươi đều đã có vị hôn phu, muốn lên giường thì tìm hắn đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò vợ chồng!” Bạch Hy quay đầu không nhìn y, vẻ mặt rõ ràng kháng cự.
Diệp Ý Tiêu sao có thể để hắn giở tính trẻ con vào thời điểm này, dứt khoát đem người ôm đến trong ngực, dụng cả tay chân lẫn thân thể áp người, làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời: “Bạch Hy, ngươi nghe. Nghe ta nói xong những lời này, ngươi sẽ biết ta tại sao phải làm như vậy.”
Bạch Hy không lên tiếng, thân thể buông tha giãy dụa. Không phải hắn cứ như vậy đã khuất phục, chính là — cái mông của đau nhức, eo cũng rất chua xót, cùng Diệp Ý Tiêu hơn thua, chỉ tổ làm mình bị thương.
“Cùng Nghiêm Huyễn Hi đính hôn chỉ là một cách ngụy trang, mục đích chính là phân tán chú ý của cừu gia.” Diệp Ý Tiêu rời tay khỏi lưng Bạch Hy, tiến tới vịn lấy eo hắn, chậm rãi nhu ấn: “Ngươi cũng biết, ta trên thương trường làm việc vốn không từ thủ đoạn, thường đem người bức tiến tuyệt lộ. Lần này, đấu giá khu đất hoàng kim ở trung tâm thành phố, bất động sản Lợi Hải đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng là, nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim[kiểu như kẻ ngáng đường]. Một công ty đăng kí tại hải ngoại đột nhiên cũng muốn tham gia đấu giá. Cung gia rất nhanh đã nói cho ta biết, lão tổng công ty này chính là người trong giới hắc đạo Nhật Bản. Bình thường, thích nhất là dùng thủ đoạn ti tiện đối phó đối thủ cạnh tranh, kêu ta chú ý an toàn của ngươi. Điều làm ta lo lắng nhất chính là, Diệp gia bên trong có nội ứng, cùng đám người Nhật kia cấu kết.”
“Cung gia?” Bạch Hy nghe vậy, có chút sáng tỏ. Những người kia cho rằng mình chính là nhược điểm của Diệp Ý Tiêu, cho nên muốn dùng mình uy hiếp y?. Ha ha, đáng tiếc a, bọn họ đều sai rồi. Cho dù Bạch Hy có chết ngay trước mặt, Diệp Ý Tiêu cũng sẽ không chớp mắt một cái.
“Chuyện Cung gia, ngươi biết được càng ít càng tốt.” Diệp Ý Tiêu vuốt vuốt mái tóc đen bóng của ái nhân, không muốn nói quá nhiều về việc của Cung gia. Gia tộc kia cơ cấu rất quái dị, không phải là điều người ngoài có thể tưởng tượng được.
“Bên ngoài, ta vẫn luôn biểu hiện Nghiêm Huyễn Hi là tình nhân của mình. Cho nên ngày thứ 3, sau khi Lợi Hải tuyên bố tham dự đấu thầu, hắn liền bị người không rõ thân phận tập kích. Vì thế, ta cố ý chạy một chuyến tới Canada, thuyết phục cha mẹ, lợi dụng truyền thông tuyên cáo thiên hạ: cùng Nghiêm Huyễn Hi đính hôn. Kỳ thật, cái kia chỉ là một loại thủ đoạn. Tiểu Hy, đối với Nghiêm Huyễn Hi mà nói, ta chính là rất đê tiện, bởi vì, lại một lần nữa lợi dụng hắn. Nhưng là, để bảo đảm ngươi có thể lông tóc không tổn hao gì, ta không ngại gánh thêm tội nghiệt.” Diệp Ý Tiêu mắt sáng như đuốc, chăm chú khóa chặt trên người Bạch Hy.
Bạch Hy kinh ngạc ngẩng đầu. Đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng vô cùng kiên định của Diệp Ý Tiêu, đáy lòng không khỏi một hồi rung động khác thường. Phảng phất như có một dòng nước ấm, tại trong lòng chậm rãi chảy qua. Đem những bất an cùng lo sợ của ngày hôm qua từng cái, từng cái xoa dịu.
Lời nói của Diệp Ý Tiêu có thể tin sao? Y nói chính là sự thật? Bạch Hy do dự, muốn lựa chọn không tin, nhưng từ sâu trong tiềm thức lại có một thanh âm đang rầm rĩ kêu gào: Tin tưởng y, tin tưởng y! Dù sao đã bị lừa gạt nhiều lần như vậy, bất luận sau này có ra sao, cũng không tệ hơn hiện tại được.
Trầm mặc thật lâu, Bạch Hy nhắm mắt thở dài: “Diệp Ý Tiêu, đây là lần cuối cùng ta tin ngươi. Nếu như còn có một lần nữa, ta tình nguyện chết cũng không gặp lại ngươi!”
Vừa dứt lời, nụ hôn lập tức rơi xuống như mưa. Tình yêu, có đôi khi chính là tha thứ một chút, chịu thua một chút. Bởi vì, quá nhiều chấp nhất, kết quả còn lại, chỉ vẹn vẹn có tiếc nuối mà thôi.
Thời điểm Bạch Hy lơ ngơ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là cái bụng trống trơn. Tan tầm đã bị Diệp Ý Tiêu bắt cóc trở lại chung cư, đến bây giờ vẫn là một giọt nước cũng chưa uống — dĩ nhiên, thân dưới đã ăn no nha.
Đưa tay dụi dụi con mắt, lúc này hắn mới phát hiện đèn trong phòng đang hắt lên ánh sáng hôn ám, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực. Trong phòng một mảnh yên tĩnh. Cái kia, tên chết bầm đáng giận đã không thấy bóng dáng, chỉ có điều hòa trên vách tường lẳng lặng phả ra hơi mát.
Hiện tại đã là mấy giờ rồi ni? Đã muộn a? Chết tiệt Diệp Ý Tiêu, phương diện tình dục luôn không biết tiết chế, cư nhiên sức chịu đựng cùng bền bỉ lại thật con mẹ nó hảo, tổng có thể lăn qua lăn lại đến nghiêng trời lệch đất. Ghê tởm hơn chính là, thân thể của mình vậy mà lại phản bội chính mình, vậy mà lại ở dưới thân y trằn trọc rên rỉ.
Thật sự là mất mặt a! Bạch Hy đưa tay che mặt, thở dài. Sau đó tốn hết sức lực trở mình chuẩn bị xuống giường. Nhưng tiếc là, phần eo mỏi nhừ, chua xót đến lợi hại, đôi chân vừa chạm đất đã bắt đầu run rẩy, ba giây đồng hồ đều đứng không vững, trực tiếp ngã trên giường.
“Híz-khà-zzz ——” hảo, còn chưa chết a. Thời điểm ngã xuống giường thế mà lại đụng trúng cái eo. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai ah! Bạch Hy thật sự là muốn khóc rồi. Bản thân giờ khắc này, cư nhiên lại lưu lạc hoàn cảnh thê thảm tới kêu trời không thấu, gọi đất không nghe.
Ngay tại lúc Bạch Hy muốn khóc lớn một hồi, cửa phòng bị đẩy ra. Ngay sau đó, lại nghe đến tiếng bước chân dồn dập, nháy mắt, Bạch Hy đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp: “Bảo bối, làm sao vậy? Té sao?”
Nước mắt sắp tuôn rơi, đều nhanh chóng bị bức về trong hốc mắt, Bạch Hy giãy dụa muốn ngay lập tức thoát khỏi vòng tay Diệp Ý Tiêu, đáng tiếc rất nhanh đã bị “Bạo lực” Trấn áp.
“Đừng đụng ta!” Bạch Hy giương nanh múa vuốt, cúi đầu cắn mạnh lên tay tên kia! Diệp Ý Tiêu chỉ hơi nhíu mày, tùy ý hắn phát tiết. Thẳng đến khi cảm thấy miệng đầy vị huyết tinh ngai ngái, Bạch Hy mới buông lỏng. Nhìn thấy dấu răng rớm máu kia liền không khỏi một hồi chột dạ.
“Ngoan, ta kêu giao hàng. Hiện tại cũng đã hơn mười một giờ, trước mặc quần áo tử tế đi ra ăn một chút gì. Sau đó chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Diệp Ý Tiêu đối với miệng vết thương trên tay coi như không thấy, ghé qua hôn lên khuôn mặt Bạch Hy, ngữ điệu ôn nhu đến bất ngờ.
Bạch Hy ngây người, ngoan ngoãn tùy ý Diệp Ý Tiêu giúp mình mặc lên quần áo, sau đó bị y vịn tới trước bàn ăn. Trên mặt ghế còn cực kỳ săn sóc, đặt lên một cái đệm.
“Đau không? Muốn hay không ngồi trên đùi ta?” Sau khi cẩn thận đỡ Bạch Hy ngồi xuống, Diệp Ý Tiêu mang theo nụ cười thản nhiên hỏi.
Đối với vui vẻ hiếm thấy trên mặt người kia, lửa giận trong lòng Bạch Hy lại từng điểm từng điểm bị đánh tan, cộng thêm bụng thật sự đói muốn chết, lại nhìn thấy trước mắt là chén cháo trứng muối thịt nạc thơm ngào ngạt, liền quyết định, trước uy no bụng chính mình rồi mới cùng tên kia tính sổ. Dù sao, nếu muốn đấu khẩu, mình đang đói muốn chết, tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Ý Tiêu.
“Chậm một chút, coi chừng nghẹn.” Chứng kiến Bạch Hy lang thôn hổ yết [nuốt lấy nuốt để], Diệp Ý Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười. Một người đã lớn đến như vậy, trước kia ít nhiều gì cũng đã từng dẫn dắt công ty bất động sản quy mô khá lớn của gia tộc, vốn là nên thành thục trọng ổn, phong độ nhẹ nhàng. Nhưng là, tiểu Hy của y lại luôn mang theo bộ dạng tiểu hài tử.
Cũng bởi vì như thế, hắn không nên bị vùi dập ở chốn thương trường gian trá mệt mỏi. Bạch Hy trời sinh nên là được người sủng, người yêu.
Diệp Ý Tiêu ngồi bên cạnh Bạch Hy, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn hắn cầm chén cháo uống đến không còn một mảnh. Đợi đến lúc Bạch Hy chịu đặt cái chén trong tay xuống, thoả mãn vuốt bụng đánh một cái nấc, Diệp Ý Tiêu mới lên tiếng: “Tiểu Hy, nhìn ta. Có một số việc, ngươi phải biết rõ.”
“Được rồi, ta không muốn nghe. Diệp Ý Tiêu ta cho ngươi biết, đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau, ngươi đều đã có vị hôn phu, muốn lên giường thì tìm hắn đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò vợ chồng!” Bạch Hy quay đầu không nhìn y, vẻ mặt rõ ràng kháng cự.
Diệp Ý Tiêu sao có thể để hắn giở tính trẻ con vào thời điểm này, dứt khoát đem người ôm đến trong ngực, dụng cả tay chân lẫn thân thể áp người, làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời: “Bạch Hy, ngươi nghe. Nghe ta nói xong những lời này, ngươi sẽ biết ta tại sao phải làm như vậy.”
Bạch Hy không lên tiếng, thân thể buông tha giãy dụa. Không phải hắn cứ như vậy đã khuất phục, chính là — cái mông của đau nhức, eo cũng rất chua xót, cùng Diệp Ý Tiêu hơn thua, chỉ tổ làm mình bị thương.
“Cùng Nghiêm Huyễn Hi đính hôn chỉ là một cách ngụy trang, mục đích chính là phân tán chú ý của cừu gia.” Diệp Ý Tiêu rời tay khỏi lưng Bạch Hy, tiến tới vịn lấy eo hắn, chậm rãi nhu ấn: “Ngươi cũng biết, ta trên thương trường làm việc vốn không từ thủ đoạn, thường đem người bức tiến tuyệt lộ. Lần này, đấu giá khu đất hoàng kim ở trung tâm thành phố, bất động sản Lợi Hải đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng là, nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim[kiểu như kẻ ngáng đường]. Một công ty đăng kí tại hải ngoại đột nhiên cũng muốn tham gia đấu giá. Cung gia rất nhanh đã nói cho ta biết, lão tổng công ty này chính là người trong giới hắc đạo Nhật Bản. Bình thường, thích nhất là dùng thủ đoạn ti tiện đối phó đối thủ cạnh tranh, kêu ta chú ý an toàn của ngươi. Điều làm ta lo lắng nhất chính là, Diệp gia bên trong có nội ứng, cùng đám người Nhật kia cấu kết.”
“Cung gia?” Bạch Hy nghe vậy, có chút sáng tỏ. Những người kia cho rằng mình chính là nhược điểm của Diệp Ý Tiêu, cho nên muốn dùng mình uy hiếp y?. Ha ha, đáng tiếc a, bọn họ đều sai rồi. Cho dù Bạch Hy có chết ngay trước mặt, Diệp Ý Tiêu cũng sẽ không chớp mắt một cái.
“Chuyện Cung gia, ngươi biết được càng ít càng tốt.” Diệp Ý Tiêu vuốt vuốt mái tóc đen bóng của ái nhân, không muốn nói quá nhiều về việc của Cung gia. Gia tộc kia cơ cấu rất quái dị, không phải là điều người ngoài có thể tưởng tượng được.
“Bên ngoài, ta vẫn luôn biểu hiện Nghiêm Huyễn Hi là tình nhân của mình. Cho nên ngày thứ 3, sau khi Lợi Hải tuyên bố tham dự đấu thầu, hắn liền bị người không rõ thân phận tập kích. Vì thế, ta cố ý chạy một chuyến tới Canada, thuyết phục cha mẹ, lợi dụng truyền thông tuyên cáo thiên hạ: cùng Nghiêm Huyễn Hi đính hôn. Kỳ thật, cái kia chỉ là một loại thủ đoạn. Tiểu Hy, đối với Nghiêm Huyễn Hi mà nói, ta chính là rất đê tiện, bởi vì, lại một lần nữa lợi dụng hắn. Nhưng là, để bảo đảm ngươi có thể lông tóc không tổn hao gì, ta không ngại gánh thêm tội nghiệt.” Diệp Ý Tiêu mắt sáng như đuốc, chăm chú khóa chặt trên người Bạch Hy.
Bạch Hy kinh ngạc ngẩng đầu. Đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng vô cùng kiên định của Diệp Ý Tiêu, đáy lòng không khỏi một hồi rung động khác thường. Phảng phất như có một dòng nước ấm, tại trong lòng chậm rãi chảy qua. Đem những bất an cùng lo sợ của ngày hôm qua từng cái, từng cái xoa dịu.
Lời nói của Diệp Ý Tiêu có thể tin sao? Y nói chính là sự thật? Bạch Hy do dự, muốn lựa chọn không tin, nhưng từ sâu trong tiềm thức lại có một thanh âm đang rầm rĩ kêu gào: Tin tưởng y, tin tưởng y! Dù sao đã bị lừa gạt nhiều lần như vậy, bất luận sau này có ra sao, cũng không tệ hơn hiện tại được.
Trầm mặc thật lâu, Bạch Hy nhắm mắt thở dài: “Diệp Ý Tiêu, đây là lần cuối cùng ta tin ngươi. Nếu như còn có một lần nữa, ta tình nguyện chết cũng không gặp lại ngươi!”
Vừa dứt lời, nụ hôn lập tức rơi xuống như mưa. Tình yêu, có đôi khi chính là tha thứ một chút, chịu thua một chút. Bởi vì, quá nhiều chấp nhất, kết quả còn lại, chỉ vẹn vẹn có tiếc nuối mà thôi.
Tác giả :
Lâm Thủy U Tư